Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ thể dục kết thúc. Junho Nhìn người đang lao trên đường chạy mà không khỏi lo lắng.

- Đại ca. Có cần mua nước cho đại tỉ không? dù sao chúng ta ngồi đợi cũng không có việc gì mà.

Mark đứng dậy nhìn Jinyoung rồi quay ra nhìn Junho với vẻ mặt lạnh băng:

- Ai nói là tôi sẽ ngồi đợi ở đây? Chúng ta về lớp.

Junho thốt lên hoảng hốt:

- Không được. Nhỡ may đại tỉ có làm sao...

- Junho! Cậu đừng có lo lắng thái quá như vậy. Jinyoung là người trung thực, sẽ không gian lận được đâu.

- Không phải chuyện ấy. Nhỡ may đại tỉ vì quá sức mà...

Mark khoác vai Junho rồi kéo đi.

- Thôi nào. Cậu ấy khi mệt sẽ tự biết dừng lại.

Thế là Junho cũng bị Mark kéo đi.

Nhưng ai mà biết được Jinyoung sẽ không bao giờ dừng lại khi chưa đủ đường chạy. Ý định của cậu không thể có một ai khác biết được.

Buổi tối. Nhân lúc mọi người không để ý. Mark chạy thẳng ra đường chạy.


Đường chạy được thắp sáng bởi nhiều ngọn đèn nên có thể nhìn rõ. Nhưng Mark không nhìn thấy Jinyoung đâu cả. Cậu chạy khắp sân để tìm nhưng vẫn vô ích. Mark thở hổn hển. Cậu lo sợ liệu không phải Jinyoung quá ngốc mà chạy hết 8000 mét chứ? Không. Mark quên mất là Jinyoung luôn khác với những người khác. Em ấy có thể làm những việc mà người ta tưởng rằng chỉ dành cho những kẻ điên. Mark hét lên:

- Jinyoung! Em điên thật rồi.

Mark chạy một mạch lên khu kí túc xá . Cậu mặc cho thầy giám thị có quát ầm lên thì cậu cũng nhất quyết chạy được đến trước cửa phòng .

Jinyoung đang ngồi học thì tiếng Mark đã đập cửa. Cậu đã đoán chắc được việc này. Hắn không thấy cậu trên đường chạy thì nhất định sẽ đến tìm thồi. Jinyoung đứng dậy mở cửa. Dáng người cao ráo của Mark sừng sững ở trước cửa khiến Jinyoung ngước đôi mắt nhìn.
Vừa nhìn thấy Jinyoung . Mark liền ôm chầm lấy . Cậu ôm ghì như thể muốn cho Jinyoung tan chảy vào cậu. Để cho Jinyoung không thể đi đâu hay chạy thoát khỏi cậu được nữa.

- Jinyoung. Em không sao chứ?

Jinyoung cố vùng ra khỏi bàn tay này nhưng không thể? Hắn ôm quá chặt. Jinyoung khẽ nói:

- Em không sao. Mới có 2000 mét thôi.

Mark chợt buông Jinyoung ra nói đầy vẻ ngạc nhiên:

- Em...em không chạy 8000 mét hay sao?

Jinyoung vẫn nói giọng thản nhiên:

- Em chưa bao giờ nhận lời là sẽ chạy hết 8000 mét. Vả lại...tại sao em phải chạy giúp anh?

Mark thoáng không hiểu được con người của Jinyoung. Rõ ràng là em ấy đã thay đổi nhưng càng giao tiếp thì lại càng thấy em ấy vẫn vậy. Mark đưa ánh mắt lạnh như băng của mình nhìn vào đồng tử của Jinyoung. Trong đó không có cậu. Em ấy đang nhìn về hướng khác. Tại sao lúc nào cũng vậy? Tại sao lúc nào cũng chỉ có mình cậu nhìn em ấy thôi? Mark kéo mạnh cằm Jinyoung về phía mình và hôn tới tấp. Tất cả mọi người và cả thầy giám thị cũng nhìn thấy cảnh tượng này. Họ đang trầm trồ, đang ghen tị, đang tức giận, đang kinh ngạc...

Jinyoung mím chặt môi lại không để cho Mark tiên tới. Cho dù môi cậu đã bị Mark cắn cho chảy máu một lần nữa. Cậu mặc kệ. Giờ cậu cũng chẳng còn quan tâm đến thể xác nữa rồi. Dù sao thì cũng đã tan nát, có làm bầm dập nữa thì cũng đến vậy thôi.

Mark buông Jinyoung ra gằn giọng nói:

- Em đã không nghe lời tôi?

- Em chưa bao giờ nghe lời anh.

- Em bây giờ không sợ tôi?

- Em sợ anh hơn bao giờ hết.

Mark thoáng ngỡ ngàng. Hóa ra là cậu đã làm cho em ấy sợ như vậy. rồi Mark nhắm nhẹ đôi mắt và ôm Jinyoung vào lòng. Đây là hành động nhẹ nhàng nhất mà cậu làm cho Jinyoung từ nãy đến giờ. Cậu vuốt nhẹ mái tóc của Jinyoung. ghì chặt mũi mình vào mùi hương phảng phất trên tóc. Vẫn là mùi hương này. Từ bé đến giờ vẫn không thay đổi. Mark vẫn còn nhớ như in.

- Xin lỗi em!
Jinyoung không nói gì. Cậu bây giờ không biết Mark định giở trò gì với cậu. Từ trước đến giờ Jinyoung chưa bao giờ nghe thấy Mark xin lỗi cả. Rồi Mark ghì mạnh hơn vào đôi vai của cậu. Chân của Jinyoung khẽ run lên vì cái ôm này.

- Sao em không nói gì?

Jinyoung vẫn giữ nguyên giọng nói cũ. Cơ hồ không biểu đạt chút cảm xúc nào.

- Em không muốn.

Mark buông Jinyoung ra rồi gằn giọng:

- Được thôi. Ngày mai chạy nốt 6000 mét của em đi.

- Nếu không thì sao?

Mark ghé sát bờ môi lại vành tai của Jinyoung. Hơi nóng phả vào khiến trái tim của Jinyoung có phần rung động. Nhưng cậu vẫn giữ nguyên vẻ mặt cũ mà nghe nốt câu nói cuối cùng này:

- Em không được phép từ chối. Vì...em là của tôi.


~ End Chap 7 ~


                               xl vì chap này hơi ngắn nhưng phải chia ra mấy bạn thông cảm nhoa ^^



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro