[LONGFIC] Em phải làm vợ tôi!!!! [Chap 14]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 14

Vừa bước chân xuống khỏi xe Krystal đã đứng đợi ở cửa từ rất lâu liền chạy ra. Sắc mặt con bé thay đổi khi nhận thấy người lạ ở trong xe cùng cô.

_ Unnie đi đâu suốt cả đêm không về, làm em lo lắng lắm biết không?

_ Chị xin lỗi.

_ Unnie ở cùng với người đó sao? Cô ta là ai thế?

Eunjung bước từ đằng sau Jessica lên đối diện với cô bé, Krystal chắc chắn là đang hiểu lầm chuyện giữa cô và Jessica đây mà.

_ Chị là bác sĩ của Jessica và Yuri, hôm qua do hơi bất cẩn chị đã đâm xe vào cô ấy trên đường nên bây giờ mới đưa Jessica về đây được, xin lỗi vì đã làm em lo lắng.

_Unnie bị tai nạn sao? Có bị thương chỗ nào không? Trong người thấy thế nào rồi?

Jessica vẫn im lặng, không trả lời câu hỏi nào của Krystal. Cô đi thẳng vào nhà cùng gương mặt chẳng hề biểu lộ chút cảm xúc nào. Cô bé rất ngạc nhiên,chưa bao giờ chị cô tỏ ra lạnh lùng như thế. Không biết vì chuyện gì hay do chính con nguwoif lạ mặt kia gây ra ảnh hưởng xấu đến chị cô. Eunjung nhẹ nhàng đưa tay đặt lên vai cô bé, lên tiếng trấn an và khuyên nhủ cô nên để mắt đến Jessica.

_ Em hãy vào xem cô ấy có sao không đi, tâm trạng đã xấu như thế trước lúc va phải xe của chị cơ. Giờ chị phải về bệnh viện có việc, đây là số điện thoại của chị, nếu có chuyện cần thì cứ gọi nhớ không.

_ Vâng em biết rồi.

..................

Bước vào phòng, Jessica lao ngay vào buồng tắm, cô muốn nước gột sạch toàn bộ suy nghĩ và kí ức của ngày hôm qua. Cô muốn nghĩ rằng đó chỉ là một cơn ác mộng khủng khiếp và không bao giờ trở thành hiện thực. Nhưng khi bước ra, mọi thứ vẫn ở nguyên chỗ cũ chẳng hề thay đổi, vết thương trong trái tim vẫn đang tiếp tục rỉ máu. Nỗi đau từ nó đang gặm nhấm cả tâm hồn, lan tràn khắp thân thể cô. Vẫn giữ chặt chiếc khăn quấn quanh người, cô ngã xuống nền đất lạnh lẽo, cả thân hình co lại mong tìm chút hơi ấm ở đâu đó, của một ai đó.

_ Yul à....

Bất chợt Krystal bước vào, cô bé càng lo lắng hơn gấp bội khi nhìn thấy tình trạng hiên giờ của chị mình. Chạy lại đỡ cô nằm lên giường, lấy chăn kéo lên tận cổ che đi cơ thể đang run rẩy của cô. Cô bé không dám hỏi chuyện gì đã xảy ra, tại sao chị cô lại ra nông nỗi này. Bây giờ cô bé chỉ biết ngồi bên cạnh chờ đợi Jessica bình tĩnh trở lại, ngắm nhìn đôi mắt đã nhắm nghiền nhưng vẫn sưng húp lên mà nước mắt vẫn không ngừng chảy ra. Khẽ thở dài, Krystal đành bất lực bước ra khỏi phòng, không quên quay đầu lại nhắc nhở chị mình.

_ Khi nào unnie thấy đỡ hơn thì xuống dưới nhà ăn cơm với em nha, em đợi ở dưới đó đấy.

............

Krystal buồn bã bước từ trên tầng xuống, thả mình ngồi phịch xuống chiếc ghế ở phòng khách. Chưa bao giờ cô gặp phải tình huống này, lúc trước khi hai chị em gặp chuyện buồn gì không giải quyết được thì chỉ có mẹ cô là biết cách an ủi cả hai. Nhưng bây giờ mẹ không có ở đây, thấy chị mình như vậy cô lại hoàn toàn bất lực, cô bé ước gì mẹ mình vẫn còn sống, cô thật sự nhớ bà ấy, cả cha nữa. Rồi chẳng hiểu sao cô cũng ngồi đấy mà khóc luôn. Đúng lúc ấy Sooyoung từ ngoài bước vào, thấy cô bé khóc rưng rức không hiểu nguyên nhân gì.

_ Ai bắt nạt em sao mà lại ngồi ở đây khóc một mình thế này?

_ Không....hic...ai..hic..hic...bắt nạt em hết..hic

_ Vậy vì sao lại khóc chứ?

_ Tại...Sica unnie đang buồn.. hic..em chẳng biết làm gì để giúp hết, em thật vô dụng..

_ Ôi trời ạ! Không dỗ được người khác thì em ngồi đây khóc luôn à? Sao em ngốc quá vậy.

Sooyoung vừa mắng vừa lau nước mắt cho cô bé. Một lúc sau Krystal mới nín hẳn, nhưng gương mặt vẫn tỏ vẻ buồn rầu về chuyện của Jessica.

_ Thôi ngoan nào, đừng khóc nữa. Giờ thì nghe lời Soo ra ăn cơm trước đi, tí nữa em mang cơm lên phòng rồi hỏi chuyện cô ấy. Sẽ không có việc gì nữa đâu.

_ Thật không?

_ Em không tin lời Soo nói sao?

_ Em tin mà, nhưng em vẫn thấy sợ.

_ Không sợ sệt gì nữa, mau đi ăn cơm đi, mau lớn đi em cứ ngốc như trẻ con thế này ai mà chịu được.

................

_ Meoooo~~~~~!

Giật mình khi cảm thấy cái gì đó ươn ướt chạm vào má mình. Mở mắt ra Jessica nhận ra con mèo nhỏ đang dùng lưỡi lau nước mắt cho cô. Ngồi dậy nhẹ ôm lấy nó vào lòng, vuốt ve bộ lông mềm mại để cảm ơn nó đã an ủi cô. Vừa lúc Krystal bê khay thức ăn vào cho cô.

_ Unnie ăn cơm đi này.

_ Cảm ơn em Krys, chắc chị làm em phiền lòng lắm đúng không?

_ Chỉ cần chị đừng giấu em chuyện gì cả, em chỉ còn chị là người thân duy nhất thôi, nếu có gì chị cứ tâm sự với em.

_ Em và Sooyoung đang quen nhau phải không?

_ Sao tự dưng unnie lại hỏi em chuyện này? Chẳng lẽ vì không đồng ý em với Sooyoung khiến unnie buồn bực sao?

_ Không phải vậy đâu, đừng có suy nghĩ ngốc nghếch như thế, chị quan tâm em nên muốn hỏi để biết thôi mà.

_ Dạ..vâng, em thích Sooyoung.

_ Vậy thì chị yên tâm rồi, nếu chẳng may chị không thể ở bên chăm sóc thì còn có Sooyoung sẽ thay chị làm việc đó, cô ấy là một người tốt.

_ Tại sao unnie lại nói những lời như vậy? Có chuyện gì thế, hãy nói cho em biết đi, em sợ lắm, thật đấy.

Krystal lại một lần nữa bật khóc nức nở. Jessica cảm thấy hối hận khi bản thân lại lỡ lời như vậy khiến cho em gái mình sợ hãi. Cô lau nước mắt cho Krystal và luôn miệng xin lỗi cô bé.

_ Nín đi, nín đi nào, tại chị nói linh tinh chứ không có chuyện gì đâu, đừng khóc nữa.

Krystal ôm chầm lấy cô, vừa khóc vừa nói trong tiếng nấc.

_ Unnie ..không được bỏ em đâu đấy, hứa với em là sẽ mãi ở bên em như thế này nhé. ...Đừng rời xa em giống như cha mẹ vậy ....có được không?

_ Em nhớ cha mẹ lắm đúng không?

Vẫn nằm gọn trong lòng cô, Krystal khẽ gật đầu. Vòng tay siết chặt cái ôm quanh cô bé, đôi mắt cô nhòa đi, cô không thể để cho em gái mình biết được sự thật này. Chỉ cần một mình cô thôi, Krystal có quyền được sống hạnh phúc, cô bé còn quá non nớt để có thể chịu đựng thêm bất cứ nỗi đau nào nữa. Đưa tay xoa nhẹ lưng Krystal, đó là cách mẹ cô thường làm để dỗ dành cô bé, Jessica thầm nghĩ.

" Xin lỗi em, hãy cứng rắn và sống thật tốt khi không có chị ở bên cạnh nghe không?"

......

Sáng hôm sau, vừa bước xuống phòng khách Jessica đã thấy ông Kwon ngồi đó, dặn dò người lái xe giờ đưa đón ông đến công ty. Ánh mắt cô nhìn ông đầy căm phẫn và tức giận, nhưng ông không nhận ra vì có bao giờ ông quan tâm đến sự có mặt của cô đâu.

_ Nhớ đấy, đúng 4 giờ chiều hãy đến nhà đón tôi, đừng trễ giờ vì hôm nay tôi có hẹn với một đối tác quan trọng.

_ Dạ vâng thưa ông chủ.

Jessica bình tĩnh hết mức có thể ra chào hỏi ông một câu tránh gây nghi ngờ. Sau đó cô bước thẳng vào bếp, trong đầu cô đã có một kế hoạch và đây chính là thời điểm thích hợp để làm việc mà cô muốn.

Kết thúc bữa ăn cô quay lại phòng để chuẩn bị vài thứ, cô không muốn thất bại, cô chỉ đủ kiên quyết để hành động một lần này thôi, nếu đợi đến lúc Yuri quay về cô sợ mình sẽ yếu lòng mất. Bất chợt chú mèo nhỏ lại gần dụi đầu vào gót chân làm cô giật mình. Cúi xuống xoa đầu nó, nhìn nó cô lại nghĩ đến Yuri, cô không muốn im lặng mà ra đi, không nói tiếng nào với cô ấy. Rút điện thoại ra, nước mắt rớt xuống ướt đẫm bàn phím. Cô quyết định gửi cho Yuri một voice call.

...........

Rắ...c....c.!

_ Sao vậy Yuri, đến giờ vào họp rồi, hôm nay là buổi cuối cùng nên con hãy cố gắng tập trung đấy.

_ Không hiểu sao máy điện thoại của con nhận được một tin nhắn thì màn hình lại bị nứt. Con cảm thấy hơi bất an.

_ Họp xong ta sẽ cho con mượn điện thoại, chắc là do máy hỏng chứ không có gì đâu.

_ Vâng, con cũng mong thế.

.............

Ông Kwon bước lên xe ô tô, mắt vẫn chăm chú đọc lại các tập tài liệu sắp sửa bàn giao cho đối tác trong lần gặp mặt này, ông vẫn chưa nhận thấy bất kì một dấu hiệu lạ lẫm nào. Khoảng 10 phút sau ông mới phát hiện ra chiếc xe đang chạy theo một hướng khác điểm đến mà ông đã nhắc nhở người lái xe, nó chạy thẳng trên chiếc cầu treo lớn bắc ngang qua con sông lớn của thành phố.

_ Lái xe Joon, ông đang đi đâu thế hả, lúc này mà còn lạc đường được sao.

Giật mình khi nhận ra người đang lái xe không phải ông Joon mà là một người khác. Tuy cả gương mặt bị che khuất bởi chiếc mũ nhưng ông vẫn biết đó là một cô gái.

_ Cô là ai? Định đưa tôi đi đâu?

_ Cha có muốn nghe một câu chuyện không?

_ Là Jessica sao, ta không có thời gian để đùa giỡn, mau quay xe về đi.

_ Ở một gia đình nhỏ, cả nhà chỉ có 4 người, cha mẹ và hai đứa con gái nhỏ. Họ sống với nhau rất hạnh phúc. Người cha là một giáo sư rất nổi tiếng, ông và người bạn thân đã cùng nhau nghiên cứu ra một loại thuốc nổ có tên là Vô hình có thể gây ra sát thương lớn mà không để lại bất cứ dấu vết gì là nó có tồn tại.

Nghe đến đây ông Kwon vô cùng bàng hoàng, ông không thể ngờ hôm nay lại dễ dàng rơi vào tay của cô ấy.

_ Cô là con gái của Jung Min.

_ Rồi một ngày xuất hiện một đám người lạ mặt đến hỏi mua nghiên cứu đó của ông. Biết ý đồ của chúng sẽ dùng nó vào việc xấu nên ông nhất quyết không đồng ý, mà chính tay đã đốt đi toàn bộ giấy tờ liên quan đến nó, phá hủy thành quả bao nhiêu năm nghiên cứu của mình. Vào cái đêm mưa gió nhất, chúng đã xông vào nhà, bắn chết cả hai vợ chồng, hai đứa bé may mắn được dấu dưới sàn nhà nên thoát chết.

_ Tại sao phải nói nhiều vậy? Mục đích của cô là trả thù cơ mà, vậy hãy ra tay đi. Nhưng ta chỉ muốn biết Yuri có biết việc này không?

_ Đừng nhắc đến cô ấy, Yuri chẳng liên quan gì đến việc này. Hãy trả lời tôi tại sao lại phải giết hại gia đình tôi tàn nhẫn như thế, cha tôi đâu có gây nguy hại gi cho ông.

_ Vì ông ta, Jung Min là một kẻ ngu ngốc. Ông ta không chịu bán cho ta nhưng chắc gì lão không bán cho kẻ thù của ta. Ta không có được nó thì cũng không ai được phép có hết, dám chống lại ý muốn của ta thì phải chết, cả gia đình cũng hắn cũng phải chịu chung số phận.

_ Ông đúng là một con quái vật. Vậy thì hôm nay, tôi và ông sẽ cùng chết.

RẦ...MMM...!!!!!!!!!!!!!!!

Chiếc xe đâm xuyên qua lan can cây cầu cao hơn 50m so với mặt nước, lật úp lao thẳng xuống con sông. Cả chiếc xe và người ngồi bên trong đều chìm sâu xuống nhanh chóng. Liệu có phải tất cả đã chấm dứt ở đây?

.........

_ Cuối cùng cũng đã hoàn thành công việc, buổi họp diễn ra thật suôn sẻ, tất cả là nhờ con đấy Yuri.

_ Mẹ cho con mượn điện thoại đi, tự dưng trong lòng con thấy khó chịu quá.

_ Đây nè, chắc do con nhớ Jessica quá thôi. Mai là chúng ta có thể trở về nhà được rồi mà.

Yuri mở tin nhắn ra thì mới biết đó là voice call của Jessica gửi cho mình. Cô thấy lạ vì chưa bao giờ cô ấy làm thế, lúc nào cũng chỉ bắt cô gọi điện nói chuyện hàng giờ liền. Giọng nói nghẹn ngào của Jessica vang lên.

"Cách đây không lâu em đã nghĩ về những điều mình có thể làm,yêu Yul, sinh con cho Yul, và sống hạnh phúc mãi mãi bên người em yêu thương. Nhưng giờ đây em đã rất mâu thuẫn khi đối mặt với tình yêu của Yul, người em yêu nhất lại là người lừa dối em nhiều nhất. Em không còn sự lựa chọn nào khác, em sẽ cùng chết với ông ta. Xin lỗi vì em không thể tiếp tục con đường đẹp đẽ đó, em phải dừng lại thôi, chúng ta đã quẩn quanh trong cái vòng luẩn quẩn quá lâu rồi. Yul là một người thật tuyệt vời và hoàn hảo, hãy tìm lấy cho mình một lối đi khác tốt đẹp hơn em. Em..em xin lỗi..hãy tin em...em luôn yêu Yul."

Chiếc điện thoại rớt xuống đất vỡ tan, từng lời nói như hàng ngàn hàng vạn con dao đâm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic