[LONGFIC] Em Phải Làm Vợ Tôi!!!![Chap 16], Yulsic | PG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 16

Tỉnh giấc lần thứ hai trong ngày, ngay trên đầu chiếc bóng đèn sang rực khiến cô chói mắt. Xung quanh được che phủ bằng những bức rèm trắng dài chạm mặt đất, sao lúc nãy cô không để ý đến chúng nhỉ? Giờ cô mới phát hiện ra người bác sĩ lúc nãy không còn ở trong phòng, nhớ tới cô ấy, nhớ cả lời dặn về chiếc nút màu đỏ kia. Cô ngồi dậy định đi về phía nó nhưng hai tay nhưng hai tay lại vướng víu đầy những ống nhựa, vừa mới bóc chúng ra thì cánh cửa bật mở. Người con gái tóc đen lạ hoắc bước vào, sự xuất hiện của cô ta khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Gương mặt người đó lộ rõ niềm vui mừng không tả khi trông thấy cô vì ngay lập tức cô ta lao vào ôm chặt lấy cơ thể cô.

Đau! Toàn thân cô chỗ nào cũng thấy đau từ lúc cô ta chạm vào, dùng hết sưc lực đẩy cô ta ra khỏi người mình.

_ Buông ra! Cô là ai? Cô đang làm tôi bị đau đấy.

Đôi mắt người đó mở to hết cỡ nhìn cô trân trối, nhưng dường như chưa có ý định bỏ cuộc. Một lần nữa cô ấy lại chạm vào người cô, chỉ là một cái nắm tay lại khiến lồng ngực cô như bị nén chặt., nhức nhối không sao chịu được.

_ Tại sao em lại nói với Yul như thế? Tại sao em lại tỏ ra hờ hững như chưa từng quen biết? Em hận Yul đến thế sao.

_ Buông tay ra! Tôi không biết cô, đừng đụng vào người tôi nữa.

Trong lúc giằng co với cô ta thì căn phòng lại có thêm vài người nữa, liếc nhìn qua họ cô chỉ để mắt đến một cô gái trông nhỏ tuổi nhất trong đó. Cô bé trông rất quen, cảm giác như là người thân thiết của cô vậy. Nhưng cảm giác đó lập tức biến mất khi cô nhìn thấy chiếc áo blue trắng quen thuộc và người bác sĩ lúc nãy. Trong trí nhớ còn hiện hữu rõ ràng nhất của cô thì chỉ duy nhất người đó quan tâm và khiến cô không còn cảm thấy đau đớn chứ không như cô ta, người đang nắm chặt lấy bàn tay cô không chịu buông. Cô vùng mạnh để cánh tay được giải thoát để chạy đến bên cạnh người bác sĩ đó và núp đằng sau lưng cô ấy.

_ Bác sĩ! Cô ta là kẻ xấu, cô ta làm tôi bị đau, mau mau đuổi cô ta đi khỏi đây đi.

Thấy cảnh Jessica dựa dẫm vào người khác đưa ánh mắt sợ hãi nhìn mình khiến trái tim Yuri như vỡ vụn vậy. Điều khiến cô đau đớn nhất chính là Jessica không muốn nhìn thấy cô, không muốn cô ở bên cạnh nữa.

_ Tại sao.. tại sao chứ? Ai đó làm ơn nói cho tôi biết nguyên nhân vì sao cô ấy nỡ đối xử với tôi như vậy đi.

_ Yuri! Bình tĩnh lại đi, mọi người hãy ra ngoài hết đi rồi mình sẽ giải thích tất cả chuyện này.

Eunjung quay người lại nắm lấy bàn tay của Jessica đang đặt trên vai mình, xoa nhẹ nó và nhẹ nhàng an ủi cô thoát khỏi nỗi sợ hãi vừa trải qua.

_ Sica yên tâm ở đây nhé, họ ra ngoài hết rồi, không ai làm Sica đau được nữa đâu.

_ Nhưng tôi vẫn sợ lắm.

_ Nghe lời ở yên đây, chút nữa mình sẽ quay lại ngay.

_ Nhớ là phải quay lại đấy, bác sĩ không được để tôi một mình.

_ Hứa mà.

.............

Tất cả rời khỏi phòng bệnh trừ Jessica, mọi người đi theo Eunjung đến phòng làm việc của cô ấy. Yuri không còn giữ được bình tĩnh để chờ đợi câu trả lời của cô mà hỏi dồn dập từ lúc bước vào phòng.

_ Cô ấy trở nên như thế từ khi nào vậy? Vì sao cô ây lại quên hết tất cả mọi thứ như vậy? Cậu hãy nói cho mình biết đi.

_ Đừng vội Yuri, đâu phải chỉ có một mình cậu lo lắng cho Jessica, tất cả mọi người ở đây và mình cũng trong tâm trạng như cậu thôi.

_ Nhưng cô ấy lại không hề tỏ ra xa lạ với cậu.

_ Cậu đang nghi ngờ mình điều gì Yuri? Cứ việc hỏi thẳng ra chứ đừng nói bóng gió như thế, vì đến bản thân mình cũng không thể tự giải thích được.

Krystal thấy hai người tranh luận *** gắt như vậy, nhưng nó hoàn toàn vô nghĩa, chẳng hề liên quan đến bệnh tình của Jessica thì cô liền nói xen vào.

_ Hai người có thôi đi không? Mọi người đến đây để hỏi về bệnh tình của Sica unnie chứ không phải đến để coi hai người cãi nhau.

Eunjung chợt khựng lại, cô bé đó nói đúng, cô không hiểu tại sao mình lại nổi nóng với Yuri, cô thừa hiểu cô ấy đau buồn đến thế nào khi Jessica trở nên như vậy. Chẳng lẽ Yuri đã nói trúng tim đen khiến cô mât kiểm soát bản thân, cô đang mong muốn được gần gũi với Jessica như thế, đây có phải là cơ hội để có được người con gái mà cô luôn nhớ nhung.

_ Mình không biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy trong tai nạn đó. Nhưng..chuyện mình muốn nói là...Jessica..cô ấy bị mất trí nhớ...cô ấy không nhớ gì hết, mình chỉ có thể biết vậy thôi.

Yuri tuyệt vọng ngã hẳn ra ghế sau, cô ấy không thể thốt lên thêm một câu nào nữa, nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt đau khổ của cô ấy. Sooyoung bước tới, cô rất muốn an ủi bạn mình, nhưng thật sự vụ tai nạn có quá nhiều khúc mắc, cô cảm thấy được Yuri đang dấu diếm chuyện gì đó, còn cả thái độ của Eunjung cũng khiến cô nghi ngờ.

_ Chúng ta nên nghe lời Eunjung, cô ấy là bác sĩ sẽ biết phải làm những gì để giúp Jessica. Yuri à, cậu phải vững vàng hơn nữa trong thời điểm này, cứ như thế chẳng khiến mọi việc trở nên tốt lên đâu.

_ Vậy em có được vào thăm Sica unnie không?

_ Tạm thời chưa nên đâu, Krys. Soo biết em lo lắng rất nhiều nhưng tinh thần Jessica đang hoảng loạn, nếu vào thăm bây giờ sẽ khiến tình trạng của cô ấy tồi tệ thêm thôi.

Mọi người đều cảm thấy thoải mái hơn sau những câu nói đúng đắn của Sooyoung, chứ không phải những câu nói vô cảm từ phía cô bạn làm bác sĩ kia. Khẽ nhấc Yuri lên khỏi ghế, Sooyoung kéo cô bạn mình ra khỏi phòng và kêu mọi người cùng trở về nhà không quên quay lại nhắc nhở Eungjung. Dù có nghi ngờ nhưng chưa chắc chắn điều gì cô sẽ không vội vàng nói ra suy nghĩ của mình.

_ Nếu Sica khá hơn, hãy gọi cho mình.

..................

Mặc dù đã hứa với Sica là sẽ quay lại ngay, nhưng do có quá nhiều việc phải suy nghĩ nên cô quên khuấy đí mất. Phải đến tận tối muộn mới sực nhớ ra, cô nhanh chóng thu xếp công việc để đi đến phòng bệnh của cô ấy. Lúc mở cánh cửa phòng thì thấy đèn vẫn còn sáng, cô thầm nghĩ chắc Jessica vẫn còn thức để đợi mình, trong lòng thấy vui vẻ hơn nhiều.

Bất ngờ một chiếc cốc to từ đâu bay đến trúng ngay chiếc mũi xinh đẹp của cô, máu từ đó chảy xuống vấy bẩn cả chiếc áo trắng đang mặc. Đang định đưa tay lên bịt chặt mũi mình để cầm máu thì đã có một bàn tay khác đặt lên đó trước rồi.

_ Xin ......xin lỗi bác sĩ. Tôi đang ném con thằn lằn kia thì bác sĩ đi vào, bác sĩ có đau lắm không?

Cô đưa mắt lên cánh cửa đển xem, chưa bao giờ cô nghe nói đến bệnh viện của mình xuất hiện thằn lằn. Ôi trời! Chỉ là một con thạch sùng bé tí vậy mà cô ấy nỡ ném chiếc cốc to thế kia.

_ Đau! Đau khủng khiếp luôn ý.

Jessica nhíu mày suy nghĩ một lát, đến khi hai hàng lông mày dãn ra vì đã nghĩ ra cách gì đó. Cô ấy từ từ đưa môi mình lại gần mặt Eunjung khiến tim cô đập nhanh như sắp nổ tung đến nơi.

..Phù...ù...phù..

Hai ngón tay cô ấy xoa nhẹ nhàng hai bên cánh mũi bị sưng lên đó, dùng miệng thổi theo từng nhịp ngón tay chuyển động. Chẳng biết có đỡ đau hơn hay không mà cô ngồi im như bị đóng băng, hai mắt chẳng thể nào dứt ra khỏi đôi môi hồng đang chu ra kia. Nếu tiếp tục nhìn nó cô sợ mình sẽ không kiềm chế nổi mà lao vào tận hưởng sự ngọt ngào của nó. Hai ma hơi ửng hồng, cô quay mặt đi và đứng dậy, lắc đầu lia lịa hòng xua tan cái ý nghĩ không tốt đó.

_ Bác sĩ đỡ đau hơn chưa?

_ Đ..ơ..đỡ nhiều rồi, muộn rồi sao Sica còn chưa đi ngủ, thức khuya không tốt đâu.

_ Tại bác sĩ hứa sẽ quay lại mà nếu ngủ rồi thì bác sĩ không gặp được đâu, ngốc thế!

_ Ừ nhỉ, mình quên mất. Mà Sica đừng lúc nào cũng gọi mình là bác sĩ mãi thế, nghe lạ lắm.

_ Tôi thấy mấy cô y tá cũng gọi như thế mà, với lại tôi đâu có biết phải kêu như thế nào đâu.

_ Không biết thì phải hỏi chứ. Gọi mình là Eunjung giống như trước ý.

_ Như trước? Tôi đã từng quen với bác sĩ ư?

_ Tất nhiên, nếu Sica không thể nhớ ra chúng ta có thể làm quen lại từ đầu. Mình sẽ không ép buộc Sica làm điều gì mà Sica không thích.

_ Như thế được sao?

_ Được chứ, bắt đầu bằng việc gọi mình là Eunjung. Rất mừng mình không nằm trong số những thứ mà Sica ghét bỏ. Vậy Jessica có cho mình làm quen không?

Chìa bàn tay về hướng Jessica, Eunjung nhận lại nụ cười ấm áp tuyệt đẹp của cô ấy, nó dành cho cô, cảm giác như đang bay bổng trên thiên đàng vậy.

_ Eunjung rất tốt với mình nên tất nhiên là phải đồng ý rồi.

............

Hằng ngày cứ phải nằm trong phòng bệnh cô cũng rất chán. Nhưng cứ ra ngoài là đụng mặt cô ấy, người con gái có mái tóc màu đen, ánh mắt cô ấy luôn khiến cô khó chịu dù trong bất cứ hoàn cảnh nào. Mỗi khi cô ấy tiến lại gần thì cô chỉ muốn chạy lại phía Eunjung, cô không muốn cô ấy chạm vào mình dù chỉ một chút thôi, nó khiến đầu cô đau dữ dội.

Eunjung rất tốt với cô, cô ấy luôn dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi của mình để đến chơi, nói chuyện khiến cô hết buồn. Thậm chí cô ấy còn hát cho cô nghe, giọng Eunjung rất ấm áp, giống như ánh mắt cô ây dùng để nhìn cô vậy, Jessica có thể cảm thấy nó không chỉ đơn thuần là sự quan tâm của một bác sĩ dành cho bệnh nhân mà còn gì đó hơn thế nhiều. Nhưng cô chịu thua không thể suy đoán ra đó là cái gì, mặc dù cô cảm thấy thích nó. Vì hầu như tối nào cô cũng ngồi chờ bằng được Eunjung đến thăm mình, được cô ấy nằm tay hay một nụ hôn nhẹ lên trán thì cô mới yên tâm ngủ ngon lành đến tận sáng hôm sau.

Hôm nay Eunjung đến thăm cô sớm hơn mọi ngày, không những thế còn dẫn theo cô gái nhỏ mà lần trước cô đã nhìn thấy lúc mới tỉnh lại. Eunjung đẩy nhẹ cô bé về phía cô và nói nhỏ

_ Sica, đây là Krystal, em ấy muốn vào thăm Sica nên mình đã đưa cô bé đến.

Krystal từ từ tiến lại gần, đôi mắt đong đầy nước nhìn thẳng vào Jessica nhưng một chút lưỡng lự không dám ôm lấy Jessica, cô bé sợ cô ấy lại hốt hoảng đuổi mình đi giống như Yuri lần trước.

_ Unnie có nhớ đứa em gái tội nghiệp này không?

Jessica lấy khăn giấy lau nước mắt cho Krystal, cô luôn có cảm giác thân thiết vói cô bé nhưng dù có cố gắng đến mấy cô cũng chẳng thể nào nhớ lại bất cứ điều gì.

_ Xin lỗi em, chị không nhớ được gì hết nhưng chị hứa là sẽ cố gắng mà. Em đừng khóc nữa, nhìn thấy em như vậy chị cảm thấy buồn lắm biết không hả?

Như không thể kiềm chế hơn được nữa, Krystal ôm chầm lấy cô khóc nức nở. Jessica cũng vòng tay ôm lại cô bé, theo phản xạ cô đưa tay xoa nhẹ dọc sống lưng Krystal. Có điều gì đó mách bảo cô làm thế cô bé sẽ không khóc nữa. Khi đã nín hẳn, hai chị em bắt đầu nói chuyện rất thân mật. Eunjung cũng đã chủ động ra ngoài dành lại không gian riêng tư cho cả hai người.

_ Unnie đã đỡ hẳn chưa? Trong người còn chỗ nào không được khỏe thì cứ nói với em.

_ Chị hết đau rồi, các vết thương được Eunjung chăm sóc rất kĩ nên chẳng mấy chốc sẽ lành hẳn thôi.

_ Vậy unnie có nhớ ra thêm chuyện gì không? Một chút chút thôi ý.

_ Không có, nhưng nếu em chính là em gái ruột duy nhất của chị thì chị chắc chắn sẽ nhớ ra thôi, chị sẽ cố gắng hết sức nên em đừng có khóc như vừa nãy nha.

_ Em biết rồi, em rất mong unnie khỏe lại hoàn toàn, mọi người ở nhà cũng rất lo lắng và quan tâm đến unnie nữa đó.

_ Mọi người ư?

_ Vâng, nhất là Yuri, chị ấy rất buồn vì unnie không chịu gặp mặt chị ấy.

_ Yuri? Yuri là ai chứ?

_ Là người lần trước bị unnie đuổi đi đó.

_ Chị không thích cô ta, cô ta luôn khiến chị có cảm giác khó chịu. Chắc chắn đó là người xấu.

_ Unnie đừng nghĩ như thế, chỉ vì chị ấy quá lo lắng nên mới hành động không suy nghĩ như thế. Chẳng phải unnie rất yêu chị ấy sao?

_ Yêu ư? Không phải...chắc chắn không phải...đó không thể là sự thật.

_ Hai người đã lấy nhau và muốn sống bên nhau suốt đời mà, unnie đừng đối xử lạnh nhạt với chị ấy như thế.

_ Không..em nói dối..chị không tin...em đừng nhắc đến tên cô ta nữa chị không muốn nghe, không muốn nghe nữa.

Cảm giác cả căn phòng bỗng chốc quay cuồng, cơn đâu ập đến dữ dội khiến cô phải dùng cả hai tay ôm chặt lấy đầu mình. Jessica ngất đi nhưng miệng vẫn không ngừng gọi tên Eunjung. Krystal hoảng hốt đỡ lấy thân hình đang dần ngã gục của cô.

_ Unnie làm sao vậy? Đừng làm em sợ...

Eunjung từ bên ngoài bước vào, cô đã nghe hết mọi chuyện hai chị em nói với nhau. Cô thật sự tức giận khi Krystal muốn nói cho Jessica biết chuyện giữa cô ấy và Yuri. Cô giằng lấy cô ấy từ tay của Krystal và ngay lập tức đuổi Krystal ra khỏi đây càng nhanh càng tốt.

_ Em mau ra ngoài đi, tôi thật sai lầm khi cho em vào thăm cô ấy. Hãy xem em làm cô ấy đau đớn như thế nào kìa.

_ Em...em không cố ý..em xin lỗi..

_ Mau ra khỏi đây đi, cô ấy không muốn nhìn thấy em nữa đâu.

Krystal lặng người đi khi nghe những lời đó từ Eunjung, cô bé cứ ngỡ chính mình đã gây nên tội lớn khiến bệnh Jessica thêm nặng và Eunjung sẽ không bao giờ cho cô gặp chị mình nữa. Nước mắt lại tiếp tục rơi trên gương mặt nhỏ bé đó, có lẽ lần này không thể ngừng lại được nữa. Cô bé chạy thật nhanh ra khỏi đó miệng không ngừng lẩm nhẩm câu xin lỗi, đến khi đâm sầm vào người Sooyoung đứng đợi ở bên ngoài, cô bé ngất đi trong vòng tay cô ấy.

@all: Bắt đầu từ chap sau sẽ bắt đầu dramma Eunsic, các bạn đừng anti mình nhé, mong nhận được ủng hộ từ phía mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic