Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày tháng cứ dần trôi qua, lại 1 tháng nữa trôi đi, Jiyeon nhìn Eunjung.

- Mùi nước hoa lạ?
- Cô nói tôi được phép tìm người khác
Eunjung nhếch miệng cười, chính cô còn nói hắn đi tìm người đàn bà khác thỏa mãn thay vì trông mong ở cô mà? Jiyeon nhìn hắn.
- Không, ý tôi không phải vậy. Chẳng là tôi thấy loại nước hoa này nồng, không phải hàng cao cấp. Ám vào người anh để đối tác gửi thấy không hay rồi lại tưởng vợ anh là tôi dùng loại kém chất lượng.
- cô...
Eunjung tức giận nhất thời á khẩu. Cô đúng là miệng lưỡi đáng sợ mà. Jiyeon mỉm cười rồi rời khỏi phòng để mặc hắn tức giận như nào thì tức. Những ngày sau đó Eunjung vẫn tiếp tục đi và về nhà. Đương nhiên lúc nào cũng là điệp khúc 'mùi nước hoa' của Jiyeon khiến cho hắn điên tiết. Hắn nhìn biểu hiện của cô, không giống một người vợ bình thường. Cô khuyến khích hắn cứ việc ngoại tình, cô không ghen khi mùi nước hoa người đàn bà khác ám lên người hắn, cô không bận tâm còn nhiệt tình tìm hiểu mấy người đẹp giới thiệu cho hắn. Bên ngoài đó cô vẫn tiếp tục cười nói, làm việc giúp hắn trong chuyện thừa kế. Nhìn cô đúng là khó hiểu.
1 tháng nữa sau lần bị cô chê đầu tiên. Jiyeon cầm cái áo của hắn cười cười.
- Chà, vậy mới coi là nước hoa chứ? Đây mới đúng là mùi sang trọng nè. Xem ra nhân tình lần này của anh đúng là thuộc dạng cao cấp nghe. Nếu tôi đoán không nhầm là thiên kim tiểu thư? Đối tác của anh hả?
- Cô chuyển qua nghề thám tử được đấy.
Eunjung nằm trên giường đọc tạp trí không thèm liếc cô. Jiyeon mỉm cười, đã được ba tháng rồi, thai nhi trong bụng cô đang lớn dần lên.
- Anh kì quặc vừa thôi chồng ơi, tôi sao làm thám tử được? Chỉ là nhìn biểu hiện của anh có vẻ thoải mái, mùi nước hoa cao cấp lại dễ chịu nữa. Nên thử đoán là một tiểu thư thôi. Cô ta chắc hẳn rất xinh đẹp. Có tiếc khi kết hôn với tôi không đấy?
Jiyeon nhếch miệng cười hỏi, Eunjung nhìn cô chằm chằm.
- Hối tiếc? Không có trong từ điển của tôi. Mà có khi câu đó nên là tôi hỏi cô thì hơn vì quan hệ của.....
- Chà...ở đây ai mới là người nên ghen đây?
Jiyeon ý cười cắt lời Eunjung, cô biết hắn muốn nói tới điều gì. Eunjung tính nói nhưng có tiếng vĩ cầm. Jiyeon bắt máy.
- Hyomin? Có chuyện gì sao?
- "Ta đang thất tình cần người uống cùng. Đến Lovely Land đi."
- Ừm, ngồi yên đó, đừng có để bị ăn đó.
Jiyeon ý cười rồi tắt máy, cô với lấy áo khoác mỏng nhìn Eunjung.
- Tôi có chuyện phải ra ngoài.
- Đi đâu?
- Đến bar?
- Giờ này á?
Eunjung nhìn đồng hồ trên tay, 9h hơn rồi còn gì nữa? Jiyeon lại cười, dạo này hắn thấy cô cười nhiều vô cùng.
- Hyomin đang có một mình thôi.
- Đi cùng.
Eunjung ngay lập tức thay đồ rồi cùng cô đến Lovely Land. Họ vừa bước vào bar có vài tên phục vụ cúi chào. Jiyeon nhận ra Hyomin đang ngồi uống rượu ở một bàn, bên cạnh còn có Minkyung. Cô nàng đó sao lại ở đây?
- Hyomin?
Jiyeon lo lắng hỏi thì Hyomin cười cười nhìn cô. Minkyung thấy hắn có phần ngạc nhiên đứng dậy cúi chào. Cô ta dù sao cũng là bạn gái (trên danh nghĩa) của Myung See nên chào hỏi lão đại cho phải phép.
- Ai mà khiến cậu ra nông nỗi này chứ?
Jiyeon hỏi thì Hyomin vẫn nốc rượu, đã say quá rồi mà vẫn ham hố uống. Minkyung ngồi bên cạnh nhàn nhạt trả lời.
- Là cái tên Kim Bum đẹp mã lớp cậu đó. Hắn đã nói chia tay với cậu ta hôm qua sau 2 tháng quen nhau.
- OMG, không ngờ cậu với Kimbum.
Jiyeon vẻ không tin, cô nhìn Hyomin rồi rút điện thoại gọi cho tên Kimbum này, sao lại khiến ột tiểu thư kiêu kì đầy hoàn mỹ như Hyomin ra nông nỗi này chứ?
- Kimbum....cậu với Hyomin........?????
Jiyeon còn chưa nói xong thì Kimbum đã thở dài.
- "Có lẽ là không thể, ba mẹ cô ấy muốn cô ấy kết hôn với một tên nhà giàu hơn. Họ đã đến gặp tớ."
- A, ra vậy. Rồi ok thôi nhé.
Jiyeon tắt máy cùng với đó là Hyomin gục luôn nằm ngay trên chân cô mà ngủ.
- Được rồi Minkyung, tôi sẽ đưa cậu ấy về nhà.
- Vậy phiền cô.
Minkyung cúi chào cả hai rồi rời khỏi. Jiyeon quay qua Eunjung.
- Nếu anh phiền tôi tự đưa cậu ấy về.
- Không sao.
Vậy là họ đưa Hyomin về, hiện tại Hyomin đang xích mích với ba mẹ vì chuyện quen với Kimbum nên cô chuyển ra ngoài sống nhưng Jiyeon không biết vẫn đưa về nhà cũ. Kết quả là.
- Sao lại uống say như vậy chứ?
Mẹ của Hyomin lo lắng, mấy cô hầu dìu tiểu thư nhà mình lên phòng. Vợ chồng họ Park nhìn hai vợ chồng Jiyeon mỉm cười.
- Cảm ơn hai cháu đứa Hyomin về.
- A, dạ cháu có chuyện thưa hai bác.
Jiyeon mỉm cười gãi đầu nhìn bậc trưởng bối, cả bốn người cùng ngồi ở phòng khách nói chuyện.
- Cháu mới biết chuyện gần đây thôi. Cháu với Hyomin là bạn hồi đại học. Cháu biết hai bác muốn tốt cho Hyomin nhưng mà hai bác thấy đấy. Cậu ấy rất buồn vì việc chia tay với Kimbum. Một người mà theo cháu biết lúc nào cũng lạc quan và bình tĩnh trong mọi việc như Hyomin lại uống say đến bất tỉnh như vậy thì...
- Nhưng......
Mẹ của Hyomin hơi lo lắng lên tiếng thì Jiyeon gật đầu.
- Cháu biết, là vì hai bác đều là muốn cậu ấy có cuộc sống tốt. Thế nhưng nhìn cậu ấy hiện tại đi, một con ngốc uống say bí tỉ không biết gì. Nếu bắt cậu ấy lấy người cậu ấy không yêu hai bác có nghĩ đến chuyện cậu ấy sẽ làm gì dại dột chứ? Theo cháu được biết là một cậu bạn tốt bụng, gia đình cậu ấy đâu phải nghèo thiếu gì. Họ cũng là gia đình khá giả mà. Hai người họ lại yêu nhau thật lòng. Cháu mong hai bác suy nghĩ lại chuyện này. Cũng muộn rồi chúng cháu xin phép.
Jiyeon với Eunjung đứng dậy, cả hai cúi chào rồi đi về. Trên đường về nhà, Jiyeon ngồi nhìn ra ngoài, Eunjung quay sang cô.
- Ban nãy cô nói cái gì vậy?
- Không có gì đâu.
Jiyeonmỉm cười, cô tay chống cằm suy tư nhìn ra bên ngoài màn đêm lạnh lẽo.
- Chuyện tình cảm con người thật kì lạ đúng không? Yêu rồi làm con người ta thay đổi. Liệu có ai có thể không bị lụy vì tình, có ai có thể không gục ngã trước nó?
- Tôi biết một người đấy.
- Ai vậy?
Nghe Eunjung nói mà Jiyeon hưng phấn quay sang hỏi. Eunjung nhìn thẳng về phía trước.
- Là cô đó Jiyeon. Một cô gái không biết yêu là gì, một cô gái không biết ghen tuông, không biết dục ngã, rung động trước tình yêu.
Hửm? Vậy ý anh là anh có tình cảm với tôi rồi hả?
Jiyeon cười gian tà nhìn Eunjung, cô thấy hắn ngày càng đáng yêu rồi đó.
- Có điên mới thích cô.
- Thôi đừng phủ nhận nữa. Trên mặt anh viết hết rồi kìa. Có phải vì vậy anh mới mang theo cái áo có mùi nước hoa về để tôi ghen hả?
- Cô....
- Anh làm như tôi rất ngốc ấy. Tôi có tai mắt mà.
- Thằng nhóc này.
Eunjung tức giận, Myung Soo dám nói hết cho Jiyeon biết chuyện thực ra hắn không có đi vui đùa cùng cô nào cả, hắn chẳng qua là đi bàn chuyện làm ăn rồi bọn đối phương đem gái ra làm mồi dụ hắn nhưng không được thôi. Còn cái cô gái hắn mới gặp kia đúng là một tiểu thư nhưng là đối phương hợp tác. Là cô ta có tình ý với hắn chứ hắn chẳng thèm để ý. Giả vờ ngã để hắn đỡ rồi lưu lại hương nước hoa, chiêu đó hắn biết nhưng để nguyên về cho cô xem.
- Chồng à....
Cô bỗng dưng giọng ngọt sớt làm hắn có chút đề phòng.
- Anh thật đáng yêu đó....
- Biết rồi, nói hoài.
- Ơ, hôm nay mới nói mà.
Jiyeon cười cười nhìn Eunjung có chút trẻ con đáng yêu vô cùng kia. Có lẽ hắn cứ như này thì hơn, cứ đáng yêu vậy cô còn có chút rung động trước hắn. Nhưng có thực Jiyeon chỉ là con người vô cảm trước tình yêu như hắn nói hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro