Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tay Jiyeon đan xen ôm chặt cây trâm,gương mặt không giấu nổi sự vui mừng:

- Ôi! Không tin được…tôi cứ tưởng…- Không chần chừ, quàng tay ôm lấy nàng .


Nàng ta có vẻ lúng túng với cái ôm suýt nghẹt thở của Jiyeon, vôi nhè nhẹ đẩy Jiyeon ra…
- Vậy là ổn rồi, mong Thái Tử Phi giữ nó cẩn thận hơn…


- Nhưng làm sao cô lại tìm được nó…


  KuyngDong không nói gì mà quay lưng bỏ đi về hứơng màn đêm…
- Chính thần đã tạo ra cây trâm đó, nó là một thứ bảo bối rất quý giá có thể bảo vệ Thái Tử Phi khỏi mọi nguy hiểm. Vì là linh vật nên khi thần đọc chú thì nó tự dưng sẽ xuất hiện… - Rồi đứng lại, giờ đây đã cách Jiyeon khỏang mười bước chân, KuyngDong xoay mặt lại, mỉm cười với Jiyeon, vẫn đôi mắt to tròn ngây thơ đó rồi từ từ tan biến thành những đốm đỏ đỏ sáng rực rồi hòa vào khoảng không. Giờ đây chỉ còn mình nó ở đây, mối lo lắng trong tâm trí từ khi rời khỏi căn phòng đến giờ cũng không còn nữa. Cảm giác nhẹ nhõm, nhưng tự dưng len lỏi đâu đó trong đầu sự nhớ nhung khôn xiết. Nhớ những món ăn mà mẹ hay nấu cho nó. Nhớ những kỷ niệm khi còn ở hạ giới, những nỗi nhớ lại tràn về như một dòng thác không điểm dừng…  Cô đơn lạc lõng, nhớ những lúc nó và Seungho cùng đi dạo, cùng bên nhau dù lúc vui hay buồn. Đôi mắt tròn đen tuyền long lanh ngấn lệ, những giọt lệ cứ thế thi nhau rơi xuống, nó vẫn đứng ở lan can, vẫn ngắm những đóa sen hồng kia. Nhưng tâm trí không hề mang một ý nghĩa ngắm cảnh…


Từng giọt lệ rơi xuống hòa vào làn nước trong veo đang chảy phía dưới chân nó. Trong phút chốc, một luồng sáng trắng kỳ lạ xuất hiện từ dưới làn nước ở giữa cái hồ rộng mênh mông, luồng sáng càng ngày càng lan rộng. Có phải là do những giọt lệ của nó ?? Jiyeon vội lấy tay gạt những dòng lệ ướt đẫm trên má, tay vén y phục và bước nhanh len theo cây cầu đi ra ngòai để nhìn rõ hơn, nhưng vì hồ sen quá rộng, nó chỉ thấy đựơc những tia sáng đang càng ngày càng sáng hơn nhưng không biết cái gì đã tạo ra thứ ánh sáng kỳ lạ đó… Trên tay vẫn cầm trâm cài tóc, vội nhét vào đai eo để khỏi bị rơi ra ngòai một lần nữa  Jiyeon nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể. Trong phút chốc cả thân hình được nhấc bổng lên khỏi cây cầu, mở mắt ra và tiến gần đến vệt sáng đó. Nó như đang lướt trên những đóa sen kia, mùi thơm thoang thỏang của hoa sen ngập tràn xung quanh. Mái tóc đen tuyền của nó bồng bền như một tấm vải lụa đang thả mình trong gió. Chỉ cách vệt sáng đó vài bước chân, nó ngưng lại đáp chân xuống một lá sen. Thật kỳ lạ rằng nó không hề rớt xuống nước, cơ thể nhẹ như một chiếc lông vũ. Ánh sáng đó rất chói mắt, những cảnh vật xung quanh được nhìn thấy rất rõ bởi thứ ánh sáng này chiếu vào.

Một lát sau, thứ ánh sáng trắng đó nhạt dần, nhạt dần. Giờ đây chỉ còn nhìn rõ nơi phát ra ánh sáng nhưng không còn nguy hại đến mắt nữa… Jiyeon tiến gần hơn, gần hơn… Lẫn trong những lá sen tròn kia là một cái gì đó màu trắng như một đóa sen khác, nhưng không phải một đóa sen thừơng, nó như làm bằng pha lê, những cánh hoa trong suốt tuyệt đẹp, nhụy cũng bằng pha lê trong veo, đóa hoa trong suốt đến nỗi có thể thấy rõ làn nước đang chảy phía dưới nó… Tiến gần hơn nữa, Jiyeon như bị mê hoặc bởi vẻ đẹp thuần khiết của đóa Tuyết Liên. Khẽ ngồi lên một chiếc lá sen, nhè nhẹ đưa tay chạm gần đến những cánh hoa mỏng manh như dễ vở, thì chợt khựng tay lại, trên nhụy hoa là một viên ngọc màu trong suốt phản phất đâu đó những sắc màu cầu vòng tuyệt đẹp…
Khẽ mỉm cười, tiếp tục đưa tay chạm vào đóa sen kia.

Cảm giác đóa sen lành lạnh, có phải chăng do buổi tối nên nó mới thế ? Những cánh hoa mềm mượt mỏng manh, không cứng ngắc như nó tửơng. Jiyeon chưa bao giờ nhìn thấy đóa sen nào đẹp như vậy bao giờ, cả mùi hương của nó tỏa ra cũng đặc biệt hơn những hoa sen khác…“Nhưng tại sao lại có một viên ngọc bên trong hoa ?” Chợt như một sức mạnh không thể chống đỡ, đóa sen như ngày càng lạnh hơn, lạnh như băng, làm bàn tay nó cũng lạnh theo. Jiyeon vội rút tay lại, nhưng chưa kịp thì có một lực đẩy rất mạnh đẩy nó văng ra xa…. Jiyeon hét lên, cơ thể bị đẩy qua khỏi cây cầu bằng ngọc và ngã xuống hồ sen phía bên đây, thì chợt cảm thấy có ai đó đã chụp đựơc nó…. Vội mở mắt, trước mặt là nam nhân với làn tóc dài đen tuyền đó…

- Eunjung…


 Eunjung không nhìn nó, chỉ vội bế nó đến cây cầu rồi thả phịch nó xuống…

Cơ thể va đập với một thứ cứng như ngọc thì đau không thể tưởng, bàn tay nó bị trày đôi chút do tay bị cà vào bề mặt cầu… Nó bậm môi nhìn Eunjung như muốn ăn tươi nuốt sống” làm sao hắn lại thô bạo với mình như thế chứ ?”


  Eunjung nhìn nó với ánh mắt lạnh lùng:
- Nàng đến đây để làm gì ? - Eunjung gằn giọng

- Tôi…tôi đến chỉ để ngắm cảnh…


  Eunjung trừng mắt cúi người xuống gần đến Jiyeon, cầm chặt lấy cổ tay của nó. Jiyeon nhíu mày nhăn nhó do đau, bàn tay Eunjung cứng như thép nguội..


- Nói! nàng đến đây phải chăng có mục đích khác ?


- Tôi…- Jiyeon cố cựa quậy tay để thoát khỏi bàn tay cứng như thép nguội mà lạnh như băng kia – Tôi không có mục đích gì cả…tôi chỉ ngắm cảnh thôi mà…


- Nàng còn chối sao ? Nếu ngắm cảnh thì tại sao lại ra giữa hồ sen để làm gì ? Nhưng bây giờ đâu còn sớm để nàng ngắm cảnh đâu – Càng nói Eunjung càng nắm chặt cổ tay nó hơn, cảm giác như cổ tay như vỡ vụn…


- Thái Tử sao lại nóng tính với Thái Tử Phi vậy chứ ? - Giọng nói trong vắt quen thuộc phát ra từ phía sau Eunjung. Nghe giọng nói đó, Eunjung vội nới lỏng tay và bỏ tay ra khỏi cổ tay Eunjung. Phía sau là cô gái lúc nảy, đang tiến gần đến và cười khẩy nhìn Eunjung


- Nảy giờ nàng đi đâu thế hả ? – Eunjung gằn giọng nhìn KuyngDong


- Quả là phong độ của một vị Thái Tử, nhưng đau cần phải đối xử với Thái Tử Phi như thế chứ ! – Wonsoo vừa nói vừa đi đến đỡ Jiyeon dậy, bàn tay vừa nảy chạm vào đóa Tuyết Liên vẫn còn lạnh ngắt không còn chút hơi ấm nay lại bị Eunjung siết chặt cứ ngỡ tàn phế rồi, nó cố dùng tay kia xoa xoa cho bàn tay lấy lại hơi ấm…


- Nàng bị trúng độc băng rồi… - KuyngDong nhíu mày nhìn Jiyeon đang cố làm ấm tay


- Ta hỏi nàng, nảy giờ nàng đã đi đâu…sao bây giờ mới xuất hiện ? – Eunjung trừng mắt nhìn KuyngDong


- Thần đi đâu thì liên quan gì đến Thái Tử ? – KuyngDong liết mắt nhìn Eunjung


- Nàng còn nói, đừơng đừơng là một vị thần có nhiệm vụ bảo vệ “KuyngDong” mà lại lơ là như thế sao ?


- Ngài nói gì vậy ? Chẳng phải “Băng châu” vẫn còn đó sao ? – Không muốn nói với tên Thái Tử ngang ngược, hai tay KuyngDong ôm lấy bàn tay lạnh như băng của Jiyeon và thổi một luồng khí trắng vào bàn tay gần như mất đi sự sống đó…Trong phút chốc hàn băng trên tay tan dần, bàn tay Jiyeon đã trở nên ấm áp hơn. KuyngDong khẽ buông tay ra… mỉm cười nhìn Jiyeon. Bây giờ, KuyngDong  mới xoay mặt lại nhìn Eunjung

:
- Thần không ngờ Thái Tử lại đan tâm nghi ngờ một nữ nhi yếu đuối như Thái Tử Phi là một kẻ cấp “Băng Châu”, ngài không thấy quá đáng sao ? Thần nghĩ chỉ vì nàng ta chỉ hiếu kỳ những vệt sáng do “Tuyết Liên” và “ Băng Châu” phát ra thôi. – Nói rồi KuyngDong im lặng một lát - Thần mong ngài nên suy xét cẩn thận trước khi làm một việc gì đó.


Nói rồi nàng ta lại tan biến mất thành những đóm màu đỏ rồi hòa vào khỏang không… Giờ đây chỉ còn Jiyeon và Eunjung ở hồ sen, nó chỉ hiểu sơ sơ nội dung của hai người vừa nói, rằng KuyngDong là một vị thần đang bảo vệ viên ngọc ban nảy nó nhìn thấy và hiểu tại sao Eunjung lại đối xử với nó như vậy khi nó chạm vào đóa sen đó ! Không lẽ viên băng châu ấy ẩn chứa một sức mạnh gì sao ? Mà đúng rồi, nó vừa “ hửơng trọn” thứ sức mạnh đó là gì, bị luồng sức mạnh ấy đẩy ra rất xa và xém mất mạng, vậy mà còn bị trúng độc băng ngỡ như bị tàn phế bàn tay… Nhưng theo nó nghĩ đó chỉ là một hình thức bảo vệ cơ bản của đóa Tuyết Liên, đó không phải là sức mạnh thực sự của đóa Tuyết Liên và viên Băng Châu kia, có thể nó mạnh hơn nhiều…Coi bộ từ nay nó phải cẩn thận khi động chạm đến mọi thứ ở Thiên Giới này, ai ngờ trên thiên giới lại nhiều bảo bối kỳ lạ đến vậy…

Eunjung vẫn đứng đó và đang trừng mắt nhìn nó, ánh mắt lạnh lùng khiến tim nó muốn tan vỡ. Bàn tay lúc nảy bị Eunjung ghì chặt vẫn còn đau, tay vẫn ôm chặt cổ tay và vội lơ đi nam nhân đó rồi chạy thật nhanh rời khỏi cây cầu, đứng trước khoảng không, không suy nghĩ nhiều, nhắm mắt nhảy xuống… Eunjung thất thần to mắt chạy đến, ngỡ rằng nàng ta đang nghĩ dại mà nhảy xuống để quyên sinh…Nhưng…Jiyeon thả lỏng cơ thể và hòa vào khoảng không, đôi mắt nhắm tịt đang nghĩ về căn phòng của nó. Chỉ trong phút chốc chân đã chạm xuống nền đất – căn phòng của nó trên Thiên Giới… Vội đóng sầm cửa phòng lại và xoay lưng lại dựa vào cửa, lòng đầy căm phẫn tên Thái Tử đó, sao hắn có thể đối xử với nó như vậy chứ ? Viên Băng Châu đó đối với hắn quan trọng hơn nó sao ? Chỉ vì hiếu kỳ mà xém nữa bị hắn lấy mạng…

Trời thật không công bằng với nó, tại sao nó phải là “ Người Được Chọn” chứ ? Tại sao nó lại lấy một tên Thái Tử với cái tính kỳ lạ như vậy chứ ?  Nó thương bản thân mình quá, ở nơi đây không ai có thể biết được nó đau khổ thế nào, nó ước có mẹ ở đây, nó sẽ ôm chặt lấy bà mà khóc thật to để giải tỏa hết nỗi đau khổ trong nó.  Jiyeon khụy xuống lưng dựa vào cửa, đôi mắt lại ngấn lệ như sắp tràn ra khỏi mắt… Chợt nó cảm thấy một luồng khí lạnh thổi từ sau lưng, Eunjung đang đứng ngòai cửa. Nó cũng chẳng mảy may để ý ai ngòai đó, cứ ngồi đó. Hình như cánh cửa sau lưng nó đang động đậy “có ai ngòai kia đang đẩy cửa ?” Trong phút chốc cánh cửa như bị một lực rất mạnh tác động vào và đẩy bung ra, kết quả là Jiyen bị cánh cửa đẩy mạnh ra và ngã ra đất… Thất thần không hiểu chuyện gì, nó ngước mắt lên, trước mặt là Eunjung với ánh mắt lạnh lùng nhưng hình như có chút gì đó… quan tâm đến nó.

Thấy Eunjung, Jiyeon xoay mặt chỗ khác, gương mặt tức giận... Eunjung nhíu mày tiến gần đến nơi nữ nhân đang ngã dưới đất, hai tay nâng bờ vai bé nhỏ hòng để đỡ Jiyeon đứng dạy…

- Nàng không sao chứ ? Ta không nghĩ nàng lại ngồi ngay cửa… -

Khi Jiyeon rời khỏi hồ sen, lòng Eunjung đã có chút gì đó khó chịu, bứt rứt sau những lời nói của KuyngDong, phải chăng chàng đã quá đa nghi, trong Jiyeon không có chút gì là muốn lấy “Băng Châu” vì lợi ích riêng… Nhìn Jiyeon nhảy xuống khoảng không, trái tim trong lòng ngực đập liền như từng hồi trống vang dội. Ngỡ nàng sẽ biến khỏi thiên giới, ai ngờ… Nàng ngồi trước mặt mà lòng căm phẩn bản thân… Jiyeon vội gạt đôi bàn tay lạnh lẽo kia ra khỏi người mình, vội kéo y phục và cố đứng vững, quả thật Eunjung có một sức mạnh gì đó tiềm ẩn, chỉ một cái đẩy cũng đủ để Jiyeon mang trọng thương, rất may là trong người Jiyeon mang trâm ngọc, nên phần nào giảm được thứ sức mạnh ghê gớm đó… Jiyeon xoay lưng đi không muốn nhìn thấy Eunjung, gương mặt trở nên lạnh lùng…


- Anh…đến đây làm gì ? Có phải…anh muốn..xin lỗi tôi ? - Lời nói đầy óan trách nhưng không mong Eunjung sẽ trả lời…


- Có thể nghĩ sao thì tùy nàng, ta chỉ đến xem nàng có sao không…. – Eunjung đi vội đến Jiyeon.
Thấy Eunjung tiến gần đến, nó vội lùi lại, cuối cùng sau lưng chỉ còn bức từơng trắng lạnh lẽo…

- Anh làm gì vậy chứ ? Tôi không sao…anh…anh về đi… - Jiyeon xoay mặt chỗ khác, mặc kệ thái độ cử chỉ ân cần củaEunjung dành cho nó…

- Vậy mà không sao ? – Eunjung cầm cổ tay nó lên, nhưng cố gắng nhẹ tay không muốn nàng bị đau.

Cổ tay Jiyeon - nơi lúc nảy Eunjung ghì chặt, giờ đây là ấn đỏ cả một vùng cổ tay và như muốn chuyển sang màu sẫm hơn…   Jiyeon khẽ xuýt xoa, cố kéo tay ra khỏi bàn tay lạnh lẽo kia…


- Anh buông tôi ra, tôi không cần anh quan tâm tôi, tôi cũng không cần ai quan tâm tôi cả…Anh đi đi, hãy cho tôi được yên thân… - Vừa nói đôi mắt rớm lệ và cứ thế từng dòng lệ lại tuông trào…

Nhìn nữ nhi đứng trước mặt rơi lệ, Eunjung cảm giác như hàng vạn mũi kim xuyên thấu cở thể mình. Một tay vẫn còn nắm lấy cổ tay đang đau của Jiyeon, tay còn lại ôm chầm lấy nàng… Biết không thể chống cự lại, Jiyeon chỉ ngậm ngùi khóc trong lòng Eunjung, cơ thể hắn lạnh toát…Nhưng cảm thấy Eunjung không hề muốn cơ thể hắn lạnh như vậy, đó là do từ khi sinh ra hắn đã lạnh như thế rồi, từ bản tính đến thân nhiệt, có phải chăng Eunjung là thần Băng giá sao ?

Nhưng nàng không hề biết rằng một phần nữa là Eunjung chính là người cai quản gió - Phong Thần, nhưng không phải cơn gió nào cũng lạnh lẽo đến rùng mình. Chợt Eunjung sực nhớ đến điều gì đó, chàng vội đẩy Jiyeon ra, dù gì nàng ta cũng không còn phản ứng quyết liệt như trước, gương mặt Eunjung lại lạnh lùng như trước…

End Chap 4



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#girlxgirl