Cô Dâu 30 Ngày ( Jijung...EunYeon....ver )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fic này mình chỉ edit lại nên có dì sai sót mn thông cảm

Trong fic này mjk sẽ để Eunjung hoá Nam nhía mn ei k thích cr thể cít bách

Mn đc zz

____________________________________

Một cô gái với thân hình nhỏ nhắn đang bước chầm chậm lên những bậc thang, những bậc thang dường như vô tận nối đến Thiên Giới. Vừa đi, tâm trạng vẫn còn bàng hòang và không tin những việc vừa xảy ra. Đối với nó, điều đó làm nó không thể chấp nhận được sự thật. Có phải đây là mơ ?

- Đi nhanh lên ! - Một giọng nói gắt gõng vọng ra từ sau lưng Jiyeon.

Phía sau nó là hai vị thiên thần nhìn nó chầm chầm, trên người họ mặc bộ trang phục kỳ lạ như những vị thần trong truyện cổ đại Hy Lạp mà nó từng thấy trong phim và sách. Có lẽ họ đang rất bực bội với một linh hồn chậm chạp như nó.

Nó vội đi thật nhanh lên những bậc thang. Đến nơi cao nhất, trước mắt nó là một thành phố tuyệt đẹp, những khu vườn trãi dài xa tấp với những bông hoa đầy màu sắc, những ngôi nhà cũng đầy màu sắc và những ngôi biệt thự. Đây là thiên đường chăng ? Nhưng tại sao ở đây... lại giống dương gian thế kia ?

Nó tự hỏi, và hàng lọat câu hỏi bắt đầu tuông ra. Một trong hai vị thiên thần cười khúc khích nhìn nó:

- Đúng vậy ! Ở đây là thiên đường !

Nó giật mình xoay lại nhìn vị thiên thần nọ:

- Người biết tôi nghĩ gì sao ?

Vị thiên thần không nói gì, gương mặt thánh thiện với đôi mắt luôn nhìn về phía trước như thúc giục nó đi tiếp, trước mặt nó lại là một con đừơng dài .Trên đường đi, mọi thứ xung quanh Jiyeon, như những gì thừơng thấy ở nhân gian, những con người, à không phải gọi là linh hồn ở đây, có đời sống và sinh hoạt như khi còn sống. Nhưng chỉ khác là không còn ăn, uống như con người. ( con người ăn để duy trì sự sống, nhưng họ chỉ còn là linh hồn, họ không thể chết được nữa). Những linh hồn thân thiện nhìn nó mỉm cười như chào " công dân" mới của thành phố này, trên đường, những đứa trẻ nô đùa nghịch ngợm, thật chẳng khác dương gian cho mấy. Họ vẫn hồn nhiên, yêu đời như hễ còn sống.

Lại đi hết con đừơng, trước mặt nó là một khỏang không, phía dưới là những tần mây trắng xóa. Nó không dám bước tiếp nữa, dù nó đã chết rồi nhưng vẫn sợ.

Hai vị thiên thần không thúc nó đi nữa, nó cũng cảm thấy lạ. Chợt người nó như nhấc bổng lên không trung. Hai vị thiên thần đang kề hai bên vai nó, thật kinh ngạc, sau lưng họ là đôi cánh dài trắng muốt tuyệt đẹp, đẹp hơn cánh của bất cứ lòai chim nào trên hành tinh. Hai vị thiên thần đưa nó bay qua khỏang không đó, chợt từ phía xa, một cánh cổng bằng pha lê mọc lên. Hai vị thiên thần lại kề vai nó bay xuyên qua đó, khi bay qua nó quay đầu lại nhìn. Cánh cổng từ từ hạ xuống và rồi biến mất trong khỏang không, đường phố, ngôi nhà đều biến mất khi cánh cổng hạ xuống. Jiyeon lại cảm thấy vô cùng hồi hợp, không biết điều gì đang đợi nó phía trước, nhưng nó lại không dám mở miệng hỏi hai vị thiên thần nọ.

Đang suy nghĩ thì bỗng nó bị quăng té phịch xuống, khiến nó hoảng sợ hét lên, cứ tưởng mình bị ném xuống. Nhưng nó chợt định thần lại, hình như chân và tay nó đã chạm "đất" thì phải. Cô gái ngước mắt lên dạo xung quanh. Thật kỳ lạ, những cây trụ bằng đá trắng muốt, xa xa là khỏang không vô tận.

Jiyeon vội quay sang nhìn hai vị thiên thần, họ đã khép đôi cánh lại, nó định hỏi họ ở đây là đâu... Thì từ đâu, lại một giọng nói vang dội cả nơi này, vang vọng ra khắp nơi... cả khỏang không xa xa.: " Chào cô bé.."

" Không lẽ...đó chính là giọng nói của...." Nó đang nghĩ đến một vị thần quyền lực nào đó thì nhìn ra phía trước, một cái ghế bằng đá như là ngai vàng của một vị vua một bóng hình từ từ được hình thành ở đó, một dáng người đang ngồi trên ngai vàng, hiện rõ dần. Jiyeon tròn mắt kinh ngạc, một ông lão chừng 80, râu tóc bạc trắng, gương mặt phúc hậu nhìn nó chầm chầm.

" Ôi! Ông ấy đẹp quá... không ngờ họ ( thần thánh) lại đẹp như vậy..." jiyeon thầm nghĩ

- Cháu có phải là Park Jiyeon? - Ông lão hỏi đó với giọng đều đều và hơi trầm lắng. Nó chớp mắt gật đầu:

- Dạ

Rồi ông mỉm cưòi phúc hậu nhìn nó, và phì cười. Trong ông lão có vẻ vui tính nhĩ. Tuy không hiểu đầu đuôi thế nào, nhưng nó cũng mỉm cười lại.

- Cháu có biết tại sao cháu lại ở đây không ? - Ông lão nhìn nó.Đắng đo suy xét một hồi, nó mới trả lời:

- Dạ thưa, có lẽ là....- Nó vẫn không nghĩ ra.

Ông lão lại phì cười nhìn nó:

- Thôi được rồi, chắc cháu vẫn còn đang thắc mắc tại sao lại ở đây và tại sao lại gặp ta đúng không ?

- Sao ạ ? - Nó to mắt nhìn ông lão

- Cháu đã rời khỏi thể xác phàm tục của cháu và giờ đây cháu là một linh hồn, duyên phận của cháu với loài người đã kết thúc

- Ông lão ngưng một lát, lại nói tiếp -Và trong khi chờ đợi duyên phận tiếp theo để đầu thai, những linh hồn sẽ ở đây, như cháu thấy mọi thứ ở đây không khác gì ở dương gian. Tất cả mọi thứ đều do tâm của những linh hồn ấy tạo ra, họ có thể tạo ra những hình ảnh, cảnh quan xung quanh mà họ thích. Họ không hề bị ràn buộc bởi bất kỳ điều gì cả. Nhưng đối với cháu thì có chút khác hơn những linh hồn ấy...

- Dạ ? Khác ư ? - Jiyeon ngạc nhiên, nó khác biệt với những linh hồn khác về điều gì ? nó đã làm điều sai trái gì chăng ?

- Sau này ở đây, cháu sẽ mang một chức phận cao quý, khác hẳn những linh hồn kia...

- Chức phận cao quý ? - Nó khó hiểu nhìn ông lão

- Cháu biết ta là ai chứ ?

Nó đắng đo một lát rồi nhanh miệng trả lời:

- Là...Người cai quản ở đây ?

- Đúng thế - Ông lại đưa tay lên vuốt râu - Và cháu là Ngưòi Được Chọn...

" Người Được Chọn Là gì ? ". Nó lại nhìn ông lão với đôi mắt mở to:

- Thưa ông, Người Được Chọn tức là sao hả ông ?

- Cháu sẽ lấy Thái Tử, con ta...

Nó há hóc mồm, trong phút chốc, những suy nghĩ bắt đầu hiện rõ hơn " Lấy Thái Tử ? Nhưng tại sao lại là mình ?". Vội lấy lại bình tĩnh, trước mặt một vị thần tối cao mà lại tỏ ra vẻ mặt vậy không hay cho lắm.

- Nhưng...tại sao ạ ? -Nó nhíu mày nhìn ông lão

Ông lão đứng dậy đi xuống chỗ nó, đỡ nó đứng dậy và xoa đầu nó, trong ông ấy rất to lớn, cao chừng hai mét rưỡi hoặc hơn:

- Bởi vì, tục lệ này đã kéo dài hàng triệu năm nay, mỗi Thái Tử trước khi lên làm vua, trong 12 tháng, mỗi tháng phải lấy một người vợ... Khi người vợ ấy hòan thành nhiệm vụ " Thái Tử Phi" trong một tháng, cô ấy sẽ được đầu thai kiếp khác và kiếp sau của cô gái ấy là một kiếp rất tốt, khó có linh hồn nào mà có được. Và khi cô gái ấy đi, sẽ có cô gái khác thay thế cô ấy và lại tiếp tục như thế đến khi đúng 12 cô gái.

Con bé mím môi, dù là làm vợ Thái Tử, là một danh dự cho nó nhưng tại sao không phải người khác mà lại là nó ?

- Cháu có chọn lựa khác không thưa ông ? - Con bé nhìn ông lão chầm chầm

Ông lão vuốt râu cười :

- Lựa chọn ư ? - Ông lão nheo mắt - Lựa chọn như thế nào ? - Ông lão nhìn nó:

- Cháu có thể từ chối không ạ ? Cháu nghĩ ông lầm rồi, cháu đâu có gì đặc biệt với

mọi người đâu.

- Ôi, cháu suy nghĩ như thế sao ? Từ khi sinh ra, cháu đã được định là phải làm vợ của con trai ta, ta không thể làm khác được, mọi thứ sẽ qua nhanh trong một tháng thôi. Cháu đừng quá lo lắng. À, nói tóm lại cháu cứ về nhà chuẩn bị đi. Ngày mai ta sẽ cho người sang đón

Chưa để Jiyeon nói, ông lão từ từ biến mất trước mặt nó, lần cuối cùng nó nhìn thấy ông lão với nụ cười phúc hậu.

Nó mím môi nhìn hai vị thiên thần với ánh mắt buồn bã, giờ nó phải làm gì đây ? Nó muốn về nhà, muốn gặp mẹ... muốn gặp lại Seungho - người nó yêu.

Khi còn sống, nó là một cô nữ sinh vừa tốt nghiệp cấp 3, chuẩn bị thi vào ngành kiến trúc thì vào một ngày ảm đạm thì ầm một phát thì nó đã đứng ở đây...

Nhưng giờ nó ở đâu ? Ông lão bảo nó về nhà chuẩn bị, vậy nhà nó ở đâu ? Nó nhìn hai vị thiên thần, họ nhìn nó mỉm cười.

- Cô hãy nhắm mắt lại, và tưởng tượng mình đang ở một căn nhà khi mà còn sống cô mơ ước được ở một căn nhà thế nào, thì bây giờ hãy nghĩ đến.

" Tưởng tượng ? " Nó có chút nghi ngờ, nhưng giờ nó chẳng còn cách nào, chỉ biết tin vào họ thôi.

Nó làm theo điều vị thiên thần nói, nó nhắm mắt lại. Nghĩ mình đang đứng trong một căn biệt thự, với những trang trí tuyệt đẹp như những bảng thiết kế nội thất của nó khi ở trần thế. Nó mơ ước sẽ bíên chúng thành hiện thực, nhưng không có cơ hội...Và bây giờ đây là cơ hội của nó.

Trong im lặng, chợt có tiếng động. Tiếng bước chân, dường như khung cảnh xung quanh nó rất nhộn nhịp. Jiyeon dần mở mắt ra...

Trước mặt nó, căn biệt thự to lớn, với hai tầng lầu, cách trang trí y như khi nó tưởng tượng, Nó kinh ngạc... " Thật tuyệt vời... ? Mọi thứ là thật hết sao ?".

Xung quanh nó, những cô gái mặc bộ đồng phục người hầu đang tất bật dọn dẹp, bưng bê...

Khi thấy Jiyeon, họ vội dừng công việc lại, đi đến chỗ nó xếp thành một hàng dài và đồng loạt cuối đầu.

Nó to mắt nhìn họ, không thể tin được, nó có tưởng tượng ra họ đâu ?

- Chúng tôi là người hầu của cô, do Thái Tử cử đến ! - Một người phụ nữ chừng 30 tuổi bước lên (có lẽ là người đứng đầu), những cô gái còn lại chừng bằng tuổi nó là cùng.

- Thái Tử? Lại là Thái Tử ...! Các người là linh hồn đang chờ ngày đầu thai sao ? Không phải do tôi tưởng tượng ra sao ?

- Vâng ạ ! Chúng tôi là những linh hồn " người hầu" ! Được danh dự cử đến hầu hạ " Công Nương"!

- Chuyện gì thế này ? - Jiyeon khó tin, những gì nó thấy từ ngày đó, đến giờ là thật sao ? Hay nó vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh dậy và đang trong mơ. Jiyeon cố lấy tay phải nhéo tay trái. "Óai" đau điếng. " Không phải mơ ư ? Cảm giác thật quá"

Các người hầu nhìn nó cười khúc khích, nó khó hiểu nhìn họ " Họ cười gì chứ ?"

- Công Nương không mơ đâu ạ, đây là sự thật... Thôi,xin phép Công Nương chúng tôi phải làm tiếp để hoàn thành công việc- Nói rồi họ tảng ra nhanh chóng để tiếp tục công việc, trong họ cứ như có ý nghĩ tương thông với nhau vậy, cả suy nghĩ của nó họ cũng cảm nhận được đôi chút. Thế giới này thật kỳ lạ, khác xa nhiều so với những lời kể ở nhân gian.

Sáng hôm sau, nó được người hầu gọi dậy thật sớm, sửa sọan và chuẩn bị làm Cô dâu của cái tên mà được mọi người gọi là " Thái Tử", cũng chẳng ai nói gì về tên thật của hắn.

Khi mặc xong lễ phục, nhìn trang phục màu chủ đạo là xanh dương nhạt và trắng. Lớp áo bên ngòai là vải voan màu xanh dương riềng từ cổ xuống là một loại vải khác màu xanh dương đậm hơn, chiếc váy mặc bên trong được làm bằng một thứ vải lụa trắng rất đẹp.

"Nhìn có vẻ lạnh giá thì phải ?" Mái tóc được xõa tự thiên thay vì buối những buối tóc rắc rối như của cô dâu thời hiện đại và của " Trung Hoa".

Và gương mặt được che lại bằng tấm khăn voan màu xanh rất dài cùng với những họa tiết cực kỳ công phu, áo khoát của nó bên ngòai coi bộ dài cả mấy mét.

Jiyeon được người hầu dìu ra khỏi biệt thự để chờ đoàn người rướt dâu, " Nhưng tại sao không để họ đến rồi mình ra cơ chứ ?" Nó thầm nghĩ. Chợt cô người hầu đứng đầu trong tóp người hầu nhìn nó với vẻ mặt nghiêm nghị và cung kính:

- Thưa Công Nương chúng tôi nghĩ nên đợi sớm một chút, để không phải chậm trể, nếu không chúng tôi sẽ bị trách phạt là không chu đáo và bị giáng tội.

Chẳng mấy chốc, con đường trãi dài xa xa lại xuất hiện vài bóng hình và dần dần hiện rõ ra...

Đoàn người gồm bốn vị thiên thần đang khiên một cái kiệu khá lớn, gọi là khiên nhựng thực chất cái kiệu không có những cái cây trụ để khiên, họ đã dùng một lọai phép nào đó khiến nó đứng lơ lững giữa không trung với bốn vị thiên thần đi bốn góc. Cái kiệu như là một cái giừơng vậy, nệm trắng muốt mềm mại nhìn cũng biết, bên ngòai là những tấm màn để che lại có màu trắng. Trong chiếc kiệu đẹp tuyệt, khung kiệu được làm bằng pha lê trong suốt. Nó nhận ra hai vị đi trước là hai vị thiên thần hôm qua, nó cảm thấy dừơng như họ đang mỉm cười với nó, nhưng tại sao vẻ mặt họ không có chút biểu lộ gì hết vậy nhĩ ? Rõ ràng nó cảm thấy thế mà?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#girlxgirl