Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kwon Yul nhìn thấy bóng dáng vội vàng rời đi của cô mà lắc đầu bật cười, cũng không đi ngay mà dừng xe ở đó, lặng lẽ ngồi thêm một lát. Sau đó, ngay lúc anh vừa mới khởi động xe, đang chuẩn bị quay ngược tay lái, bóng dáng mảnh khảnh đó lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt... Bước chân vội vã, thậm chí mang theo vài phần hốt hoảng.

Anh không nén nổi kinh ngạc, còn chưa để xe đến đón, Sica đã mở cửa, lần nữa ngồi vào vị trí ghế phụ lái. Động tác nhanh chóng lưu loát như đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp, làm Kwon Yul trố mắt nhìn.

SooYeon thở hổn hển, hình như toàn thân có hơi run rẩy. Cô quay đầu nhìn Kwon Yul, trong mắt mang theo vẻ cầu xin, "Có thể nhanh chóng rời khỏi chỗ này được không?"

Kwon Yul gật đầu, tuy rằng trong lòng hoài nghi, nhưng chỉ khẽ nói: "Em muốn đi đâu?"

"Tùy anh, cám ơn anh."

Môi anh nhếch lên, dưới chân đạp ga, xe lao nhanh về phía trước.

Cuối cùng, hai người đi đến một quán bar mà Kwon Yul thường xuyên đến.

Trên đường đi, SooYeon có vẻ không yên, dáng vẻ xa xôi như đi vào cõi thần tiên. Đến nơi, cô cũng không quan tâm đến Kwon Yul bên cạnh, trực tiếp đi thẳng đến trước quầy bar ngồi xuống, gọi một chục bia, buồn bã nuốt vào trong bụng hết chai này đến chai khác.

Rốt cuộc, khi cô đang uống hết chai bia cuối cùng, định tùy tiện giơ tay gọi phục cụ, Kwon Yul bèn giữ cổ tay cô lại, can ngăn cô, "Đừng uống nữa. Tôi không muốn nửa đêm phải đưa em đến bệnh viện đâu."

SooYeon nhìn anh với ánh mắt từ xa lạ đến ngạc nhiên, "Sao anh còn chưa đi vậy?!"

"Hả~ Sicachu Jung... Em như vậy chính là qua cầu rút ván trong truyền thuyết sao!"

"Hả?" Sica mơ màng chỉ vào mũi mình, "Anh đang gọi tôi sao?" Sau đó khinh thường liếc Kwon Yul một cái, "Con người anh thật đúng là, ngay cả người khác họ gì cũng không nhớ! Tôi họ Jung , tên là SooYeon. Nhớ kỹ nha, Jung SooYeon, không phải Sicachu!"

"Vâng, Jung SooYeon." Kwon Yul ngoan ngoãn sửa lại, ánh mắt đen nhánh bỗng trở nên thâm thúy, "Có thể nói cho tôi, hồi nãy em kích động như vậy là vì cái gì hay không?"

"Hồi nãy... hồi nãy..." SooYeon ngẩng đầu, nhìn ánh đèn chập chờn trên trần, dường như đang cố gắng nhớ lại cái gì đó.

"Là gặp phải kẻ xấu ư?"

"Kẻ xấu..." Cô quay đầu, bỗng nhiên kề sát vào anh, vẻ mặt trở nên thần bí, "Tôi nói cho anh biết, anh cũng đừng nói cho người khác nha. Tôi đã gặp ma!" Nói xong liền vịn vào quầy bar, nở nụ cười khanh khách để phối hợp.

Tiếng cười này khiến Kwon Yul chói tai. Anh nhìn cô gái cười nghiêng ngả, khóe mắt ươn ướt, không biết tại sao lại có cảm giác toàn thân khô nóng, khó có thể chịu được.

"Em say rồi, tôi đưa em về." Anh đưa tay ra đỡ lấy cô, lại bị cô gạt sang một bên.

"Tôi không say!"

"Đúng, em không say." Kwon Yul đứng dậy, lần này dứt khoát nhấc người đang ngồi trên ghế chân cao lên, nắm lấy bả vai cô, "Không say cũng nên về nhà."

"Tôi không về!" SooYeon lớn tiếng ồn ào, "Anh buông ra, buông ra, có nghe thấy không!"

"Không nghe thấy!" Cánh tay Kwon Yul nắm lấy tay cô càng siết chặt hơn, không nói gì thêm liền túm cô ra ngoài, "Đi, tôi đưa em về!"

"Tôi không về!" Bụng dưới của SooYeon quặn lên, bước chân loạng choạng, vừa né tránh vừa đấm ngực anh, "Tôi nói tôi không về! Anh nghe không hiểu tiếng người có phải không!"

"Anh buông ra!"

"Anh là gì của tôi, dựa vào cái gì mà quản tôi!"

"Lưu manh! Đồ khốn! Khiếm nhã... Bất lịch sự..."

Giọng nói sắc sảo chìm ngập trong tiếng nhạc điếc tai, không làm cho bất cứ ai chú ý, nhưng lại rành rọt rót vào trong lỗ tai của Kwon Yul.

Anh bỗng nhiê xoay người, tay dùng sức kéo SooYeon sát lại, khống chế ở trong lòng.

"Lưu manh ư? Bất lịch sự ư?" Kwon Yul đối diện với ánh mắt hoảng hốt của cô, cười nhẹ.

"Anh muốn làm gì?! Buông ra!" SooYeon tự trấn tĩnh lại, cố gắng lui người lại để mình và anh có một khoảng cách, "Buông tay ra, tôi muốn về nhà!"

"Về nhà?" Kwon Yul cười nhạo, vẻ mặt càng lúc càng xấu xa, "Tôi đã cho em cơ hội rồi, bây giờ em đổi ý có phải hơi trễ rồi không?" Chưa dứt lời, anh đã hôn cô.

Làm sao đến khách sạn với Kwon Yul, cô không nhớ rõ.

Khoảnh khắc đau đớn ập đến, trong đầu SooYeon hiện lên một chút trấn tĩnh. Sau đó, cô rõ ràng nhìn thấy sự kinh ngạc xen lẫn vui mừng tràn ngập trong mắt của Kwon Yul.

Trong lòng SooYeon dâng lên một cảm xúc không cách nào hình dung, nghĩ đến đây, cô bỗng cong người bật dậy, nắm lấy đầu vai của Kwon Yul, từ thế bị động chuyển thành chủ động tấn công.

Cô nghĩ, cô đúng là điên rồi... Nhưng điên rồi thì sao, cho dù cô biến mất khỏi thế giới này, người đó cũng sẽ không trở về bên cạnh cô nữa. Nhưng cũng tốt thôi, ít nhất trong đêm tối vắng vẻ, còn có người phát điên cùng cô, dù là một người xa lạ, dù là tối nay xong rồi thì đường ai nấy đi, cuối cùng cũng chỉ mình cô đau khổ.

"Á--" SooYeon kêu lên, toàn thân run rẩy, sau đó bắt đầu cố gắng giãy dụa, "Đáng ghét! Anh lôi thôi vừa thôi chứ!"

Trong lúc vật lộn, móng tay bén nhọn vô tình xẹt qua cánh tay anh, làm rớt một miếng da nhỏ, lập tức có giọt máu đỏ sẫm chảy ra.

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#girlgirl