Chap 23.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ôi trời..." EunJung đành chịu, day day thái dương đang đau nhức. Bất chợt hiểu ra, một ý niệm đang bắn pháo hoa rực rỡ trong đầu. Anh nhịn không được, bật cười ngốc nghếch, hơn nữa càng cười càng lớn tiếng, càng vui sướng, "Yeoniee ... Em ghen, đúng không?"

Lúc này đây, đổi lại là não của Jiyeon bị chập mạch.

Như một câu đánh thức người đang mơ ngủ... Hoặc là hợp, hoặc là tan, dây dưa kéo dài chưa bao giờ là tác phong của cô. Nếu cô thật sự quyết tâm muốn bỏ đi, nhất định sẽ liều mạng cắt đứt đến cùng. Khi đó, thật là EunJung có thể tống cô vô bệnh viên tâm thần sao?

Nhưng hiện tại, cô lại làm ầm lên, lại cãi nhau với anh như vậy, thậm chí là dây dưa không dứt như bệnh tâm thần, rốt cuộc là vì cái gì?!

Cô nhìn khuôn mặt điển trai tràn đầy ý cười kia đến đờ đẫn, trong ngực rầu rĩ đau xót, sau đó, chỗ sâu nhất nơi tận đáy lòng, như có thứ gì đó đang vỡ òa ra...

Ghen ư... Đúng vậy, cô đang ghen!

Có lẽ còn có đố kỵ, có đau lòng, còn có chút lo được lo mất, còn có... còn có rất nhiều rất nhiều thứ mà khi cô và JunHuynh ở bên nhau cũng chưa từng cảm thụ qua, không diễn tả được đó là thứ gì.

Cô sợ lại bị phản bội, lại bị tổn thương, cho nên vẫn lạnh lùng với anh, xem như không thấy anh đối xử tốt với cô. Cô cẩn thận đóng chặt trái tim mình, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, ngay cả chính bản thân cô cũng chưa từng phát giác ra, cô lại quan tâm anh đến vậy...

EunJung thấy hai mắt cô ngây dại, trên mặt như đang lo lắng hoài nghi, như đang giật mình, nhịn không được hít một hơi, "Yeoniee... dũng cảm thừa nhận trong lòng em có Jung, bộ khó khăn đến thế sao?" Nói xong, EunJung vươn cổ kề sát lại mặt cô, cúi đầu giải thích, "Từ nhỏ Soyeon đã cùng anh lớn lên, khi đó ba mẹ của ParkPom là viện quân Tây Bắc, nên gửi cô ấy ở nhà của Soyeon. Bình thường cô ấy thích theo đuôi tụi anh, một đứa con gái, lại còn nhỏ tuổi hơn tụi anh rất nhiều, hơn nữa quan hệ giữa anh và Soyeon rất thân, tự nhiên sẽ chăm sóc cô ấy nhiều hơn một chút."

"Đây là cái gọi là lâu ngày sinh tình?" Jiyeon khẽ chế giễu, vẻ mặt kinh thường như cũ.

"Jung thừa nhận, cô ấy đã từng thích Jung..." Lời còn chưa dứt liền nhận được sự khinh bỉ, lập tức giơ tay lên làm động tác đầu hàng, "Được được, có lẽ là hiện tại cô ấy cũng nghĩ như vậy. Nhưng mà lúc sáng Jung đã nói với cô ấy, Jung không thích cô ấy, tương lai cũng sẽ không! Nhiều nhất cũng chỉ có thể xem là em gái."

"Thông thường, em gái đều dùng để lừa về nhà!"

"Ôi... Yeonieee..." EUnJung đau khổ kêu lên, thiếu điều muốn quỳ xuống, "Con nhóc chết tiệt kia, sao em lại không nói đạo lý gì thế hả! Jung không biết tại sao lại khiến em có ảo giác, khiến em nghĩ là Jung thích cô ấy. Nhưng ít ra em cũng phải cho Jung một cơ hội chứ, để Jung dùng hành động thực tế chứng minh bản thân có được không? Nếu em cảm thấy trong lòng khó chịu khi Jung đi chung với cô ấy, Jung cam đoan từ nay về sau không gặp cô ấy nữa. Nếu ngẫu nhiên gặp phải cũng sẽ duy trì khoảng cách một mét... À không, là trên hai mét, được chưa?"

"Ai thèm tin!" Jiyeon lầu bầu liếc anh một cái, nhưng thái độ rõ ràng đã dịu đi rất nhiều.

EunJung vội vàng bồi thêm cú nữa, "Thật sự là Jung chưa bao giờ có ý gì với cô ấy hết. Tin Jung đi, được không?" Kề sát mặt lại gần thêm chút nữa, đôi môi gần như dán vào môi cô. Thấy cô không cố gắng né tránh, liền thử hôn nhẹ lên đó thăm dò, "Yeoniee à, Jung không thích cô ấy, Jung thích em..." Sau đó kéo một bàn tay cô lại, đặt lên ngực mình, "Jung thích em, chỉ thích mình em, trong lòng Jung không thể chứa bất kỳ ai khác ngoài em!"

Đầu giường đánh nhau cuối giường huề... Bây giờ, xem như Jiyeon đã cảm nhận được độ chính xác của câu nói kỳ diệu này.

Rốt cuộc hai người vẫn quấn nhau trên giường, hình như chỉ có kết cục như vậy mới hợp lẽ.

Về phần quá trình cụ thể, cô hoàn toàn không nhớ được chút gì. Cô còn rất nhiều nghi vấn chưa kịp hỏi ra miệng, ngay lúc nửa mê nửa tỉnh liền biến thành tiếng rên rỉ yếu ớt, tất cả đều bị EunJung nuốt vào trong bụng.

Cả chiều hôm đó, điều duy nhất Jiyeon có ấn tượng chính là sự va chạm của EunJung mạnh mẽ và hung hãn hơn so với trước đây, cùng với cảm giác hưng phấn cô chưa từng nếm trải qua, khó có thể hình dung bằng lời.

Giống như mỗi lần giao hợp, đều nảy sinh va chạm mạnh mẽ ở chỗ sâu nhất trong tâm hồn cả hai.

Giây phút lên đỉnh kia, cô bật khóc rồi rơi vào bóng tối khôn cùng. Anh ôm lấy cơ thể mềm mại dưới thân vào lòng, thỏa mãn ngâm khẽ. Chỉ cảm thấy cả trái tim đều tràn ngập hạnh phúc, không nén được run rẩy.

Cuối cùng thì cô cũng hoàn toàn thuộc về anh cả thể xác lẫn tâm hồn... Yeonie của anh là người mà anh thích, chân thành yêu thích. Vì khoảnh khắc này, cho dù anh trả giá bao nhiêu, bị uất ức bao nhiêu, cũng đáng giá!

***

Hai người quấn lấy nhau suốt buổi chiều.

Lúc Jiyeon thức dậy, trời cũng sắp tối. EunJung không ở bên cạnh, lại thấp thoáng nghe thấy tiếng nước chảy truyền đến từ phòng tắm. Cô hừ một tiếng, làm động tác nhe răng trợn mắt. Đau lưng nhức chân toàn thân không còn sức, tất cả đều là di chứng của vận động quá mức.

Cô thở dài, giận dỗi hướng về cửa phòng tắm mà mắng: "Ham EunJung, con heo giống không bao giờ biết đủ này!"

Đang lạc giọng, EunJung liền đẩy cửa bước ra khỏi phòng tắm, thân trên trần trụi dính dầy bọt nước, bên hông vây một chiếc khăn lông lớn, thấy cô thức liền nhe hàm răng rắng đều ra, "Thức rồi à, có đói không?"

Jiyeon liếc anh, giận dỗi lý sự, "Đồ heo giống!"

EunJung cười tươi rói. Bước tới bên giường, ném chiếc khăn lông lau đầu sang một bên, nhào lên trước đặt cô dưới thân, "Làm em mệt hả?"

Cô nghiêng đầu, không thèm trả lời anh.

EunJung cười hì hì, "Nào, cho Jung hôn một cái nha!" Nói xong ngoạm thật mạnh lên môi cô với tốc độ cực nhanh .

"Anh..." Jiyeon vừa tức vừa không biết làm sao, liền ra sức cấu véo cánh tay của anh, "Sao em dám phiền anh như vậy chứ!"

"Đau chết mất, ui da... bạo lực, bạo hành gia đình!" Anh kêu la oan oác, quả đầu bờm xờm lại xấu xa cọ vào gáy cô, tùy ý làm càn ở đó.

Cô nhột không chịu nổi, giãy dụa dưới thân anh, la hét lăn lộn khắp giường.

Kết quả, hai người vật lộn một hồi lại cảm thấy 'nóng trong người'.

Ánh mắt EunJung sâu thẳm như loài lang sói. Anh thở hổn hển, trèo lên người cô, vẻ mặt ẩn nhẫn phụng phịu, giả bộ tội nghiệp, "Yeonieee... nha?" Đợi hồi lâu, cuối cùng cũng đợi được cô đỏ mặt khẽ gật đầu, liền điên cuồng vội vã hôn cô. Sau đó, ngay giây phút như chỉ mành treo chuông ấy, lại vang lên tiếng gõ cửa cộc cộc.

Đúng ngay thời điểm hết sức nhạy cảm nên Jiyeon hết hồn giật mình, lập tức tỉnh táo lại, "Có người gõ cửa kìa anh!"

Ngược lại, EunJung không thèm quan tâm, cơ thể chỉ ngừng một chút, nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, khẽ dỗ dành, "Không có chuyện gì đâu, có lẽ là nhân viên phục vụ. Không có gì quan trọng đâu!"

Đang nói chuyện lại truyền đến tiếng cộc cộc.

"Lỡ như không phải thì sao!"

"Không phải gì mà không phải chứ!" EunJung nhíu mày, im lặng phỏng đoán một lát rồi nêu ra bản chất vấn đề, "Ai cũng kệ đi, mình không quan tâm thì lát nữa họ cũng tự đi thôi!" Nói xong lại cúi đầu xuống, chuẩn bị tiếp tục hôn cô. Nhưng người ở bên ngoài giống như có ý định chống đối với anh, tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, nhịp điệu cũng ngày càng dồn dập. Hơn nữa, hình như khẳng định trong phòng có người, rất có khí thế nếu người bên trong không ra mở cửa thì người bên ngoài tuyệt đối không bỏ qua.

Lúc này, Jiyeon có hơi bực bội, giơ tay lên đẩy anh, "Anh tránh ra, để em đi xem!"

EunJung cũng hoàn toàn mất hứng, vươn tay kéo cô lại, "Em nằm nghỉ đi, để Jung đi xem!" Nói xong, thấp giọng nguyền rủa, tiện tay vớ lấy khăn lông bên cạnh quấn lên hông, xuống giường.

Người gõ cửa chính là phó tổng Han, một tay nâng lên giữa không trung chưa kịp hạ xuống, tay kia thì cầm hai túi nylon. Nhìn thấy người đàn ông với thân trên trần trụi, chỉ quấn khăn lông lớn quanh hông, thì suýt bật ngửa tại chỗ.

EunJung bày ra vẻ mặt bất mãn rõ rệt, giọng điệu hết sức bực bội, "Anh có chuyện gì?!"

Phó tổng Han bị khí thế đáng sợ của anh đẩy lui lại một bước, tầm mắt mờ mịt hết nhìn anh rồi lại nhìn số phòng, cuối cùng mỉm cười xin lỗi, "Xin lỗi anh, chắc tôi đi nhầm phòng rồi!?"

End Chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#girlgirl