Chap 29.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe bên tai có tiếng xào bài sột soạt, linh hồn bé bỏng của Jiyeon bất giác bay đi mất. Đang bay bay, thì khuôn mặt đáng ghét của một tên nào đó lại lắc lư hiện ra trong đầu.

Lúc xa nhau anh nói "lúc nào cũng phải nhớ đến anh", trong lòng cô còn thầm cười anh. Hóa ra, người thật sự không khống chế được lại chính là cô. Vậy thì giây phút này, có phải anh cũng đang nhớ đến cô không...

Jiyeon giương mắt lén nhìn vẻ mặt mó bài hết sức chăm chú của mẹ mình, cầm lấy điện thoại đứng lên đi ra ban công.

Nhưng trong ống nghe, tiếng tút tút dài qua đi, là giọng nữ máy móc lạnh lùng nói: Số điện thoại quý khách vừa gọi... Có lẽ năm mới, bên ngoài đốt pháo nên không nghe thấy, hoặc có lẽ người thân bạn bè lui tới nhiều quá nên không chú ý cũng không chừng. Cô lặng lẽ suy diễn ra đủ mọi lý do, nhưng trong lòng vẫn không nén được cảm giác mất mát.

Đứng ở ban công hồi lâu có hơi lạnh Jiyeon thở dài cất điện thoại vào trong túi quần, xoay người liền thấy anh ba đứng chắn ngay cửa kính.

Cười đến mức như ăn phải muối, mặn cỡ như vậy đó!

Jiyeon bĩu môi khinh bỉ, cũng không thèm nói với anh ba, lúc đi đến cửa liền bị anh giơ tay cản lại...

"Em gái, nói chuyện yêu đương sao?"

"Không có!"

"Không có?" Anh ba cô cười toe toét, "Vậy sao em lại mất hồn mất vía thế? Hả? Vì sao?"

"Anh mới mất hồn mất vía đó!"

"Hì hì, nhưng anh đâu nói chuyện yêu đương! Em dám trốn tránh cặp mắt của sĩ quan cảnh sát à!"

"JiHoon..." Jiyeon nhe răng với anh, sau đó đấm một phát vào bụng anh, "Anh thật nhàm chán!" Đi ra ngoài được hai bước lại lui trở về, hướng về phía anh nhe răng, nhếch miệng ,khoa tay múa chân, giơ nắm đấm, "Cảnh cáo anh giữ kín miệng một chút! Nếu dám nói bậy ở trước mặt bà Park, sẽ thủ tiêu anh đó!" Nói xong hất cằm, hừ một tiếng rồi trở lại phòng khách.

Mãi đến mười hai giờ khuya EunJung mới gọi lại, khi đó Jiyeon đã lên giường, chuẩn bị đi ngủ.

Cô lơ mơ "Này" một tiếng, sau đó liền nghe thấy một giọng nam trầm ấm truyền đến lỗ tai...

"Ngủ à?"

"EunJung..."

"Sao không đón giao thừa?"

"Cũng muốn đón giao thừa lắm, kết quả là mệt mỏi không kiềm được nên đi ngủ!"

"Bên em sao lại ồn như vậy?"

"Bây giờ đang đốt pháo mà!"

"Ba mẹ anh đâu?"

"Nói bậy bạ gì đó! Là ba mẹ em mà!"

"Em là của anh, đương nhiên ba mẹ em cũng là ba mẹ anh!"

"Đáng ghét!"

"Em nói đáng ghét thì là đáng ghét! Đáng ghét thì anh cũng bám theo em!" EunJung giả vờ đau lòng thở dài, "Hồi chiều gọi điện thoại cho anh à?"

"Ừm."

"Mọi người trong nhà ồn ào quá nên không nghe thấy, bây giờ mới được yên tĩnh một chút. Nhớ anh có phải không?"

Cô bị nói trúng tim đen nên mặt nóng lên, như xấu hổ như giận dỗi mà xí anh, "Ai biết là anh, đừng tưởng mặt mình dát vàng chứ! Là em vô tình nhấn nhầm nút thôi, được chưa!"

"Ừ, là nhấn nhầm nút!" EunJung nhẹ giọng cười khẽ, biết cô có thói quen nói một đằng nghĩ một nẻo, "Chúc mừng năm mới!"

"Chúc mừng năm mới!"

"Yeonie..." Anh thấp giọng gọi cô một tiếng, "Anh nhớ em..."

Đúng lúc, tiếng pháo nổ vừa dứt. Giọng nói trầm trầm rõ ràng đập vào màng tai cô thật mạnh, rồi chui thằng vào trong lòng cô. Lồng ngực Jiyeon cứng lại, hình như có luồng hơi nóng đang cuồn cuộn bên trong, sắp phun trào ra.

Nhớ nhung vô hạn tại khoảnh khắc này bỗng nhiên ùn ùn kéo đến...

"Jungie..."

"Hở?"

"Em cũng nhớ anh!"

Im lặng khoảng hai giây, hô hấp của anh bỗng dồn dập, trong ống nghe truyền đến tiếng quần áo ma sát sột soạt, "Yeonie à, anh thấy hay là anh tìm một trực thăng quân dụng, bay đến gặp em nha!"

Jiyeon sửng sốt, kinh ngạc đến nỗi suýt nữa nhảy khỏi giường, "EunJung, Jung điên ư!"

"Anh nhớ em nhớ đến điên rồi! Ước gì có thể lập tức nhìn thấy em!"

"Anh đừng làm liều nha! Năm mới phải ở bên cạnh hai bác chứ!"

EunJung cười giễu, "Hồi chiều ông già anh bay đi rồi! Đâu cần anh ở bên cạnh!"

"Vậy anh ở cùng với bác gái đi!"

"Yeonie à..."

"Gọi em cũng vô ích thôi. Em nói cho anh biết, dù bây giờ anh có đến em cũng không gặp đâu! Đừng để em bực anh nha!"

Ông bà ngoại của Jiyeon đã qua đời từ hai năm trước, bà Park à chị cả cũng như mẹ, vì thế mà thân thích đời sau đều gọi bà một tiếng "dì", năm mới thì về nhà mẹ đẻ nên ai cũng tập hợp lại ở nhà Jiyeon.

Cô em gái con của dì ba nhỏ hơn cô hai tháng, nhưng lấy chồng sớm, bây giờ con gái cũng đã ba tuổi. Thấy bánh gạo mặn quảng cáo trên tivi liền khóc nháo đòi một bịch. Một đứa trẻ được cả nhà nuông chiều, nó đã đòi là phải đòi cho bằng được, lại muốn có ngay lập tức, mè nheo hệt như muốn lấy mạng của người khác.

Cuối cùng không còn cách nào Jiyeon bị mẹ cô sai đi ra ngoài mua bánh gạo cho đứa cháu kia.

Sáng mùng một năm mới, đi đâu tìm bánh gạo đây!

Jiyeon đi thật xa cũng không thấy có siêu thị nào mở cửa. Nhà cô sống cách chợ trung tâm không xa lắm, nên dứt khoát đi bộ đến chợ, một mô hình siêu thị lớn quanh năm không nghỉ này. Ngoại trừ mua bánh gạo mà đứa cháu họ đòi ra, cô còn tiện tay lấy mấy món quà vặt cùng vài món đồ chơi ném vào trong xe. Trừ hao lỡ như cô cháu gái kia còn muốn thứ gì đó, cô phải đi ra ngoài một chuyến nữa.

***

Lúc về đến nhà, sợ xe taxi không quay đầu lại được, cô liền cho dừng ở giao lộ bên dưới nhà cô.

Jiyeon xách túi nhỏ túi lớn đi men theo con đường, liền thấy một chiếc xe A8L màu đen bóng loáng sành điệu đậu bên cạnh bồn hoa đối diện nhà cô.

Chiếc xe này ở chỗ cô tuyệt đối là chiếc xe hạng sang. Mắt thấy bảng số thành phố gắn ở đuôi xe, nghĩ chắc là thân thích sang chảnh của nhà nào đó, nên không thèm quan tâm.

Lúc đi ngang qua trước đầu xe, còi xe bỗng nhiên vang lên "tin" một tiếng. Jiyeon bị dọa nhảy dựng, mặt mày hung tợn mà quay đầu lại, nhưng người đàn ông ngồi sau vô lăng với vẻ mặt đầy ý cười kia, thoáng làm cô mở to mắt kinh ngạc... Ham EunJung!

Cô như bị trúng phải lời nguyền. Nhìn về phía anh, đứng tại chỗ thật lâu không nhúc nhích.

Anh đẩy cửa bước xuống xe, từng bước đi tới trước mặt cô, hai tay nhẹ nhàng chậm rãi bẹo hai gò má của cô, "Yeoniee..."

Lúc đối diện nhau, đôi mắt cô dần dần ướt át, miệng thốt ra, "Ham EunJung..."

"Ừa."

"Sao Jung lại đến đây?" Giọng nói cô run run, gần như sắp không khống chế được nước mắt chực trào ra.

Anh cười khẽ, giọng nói ôn tồn mà trầm ấm, "Anh nhớ em, nhớ đến nỗi toàn thân khó chịu. Cho nên, dù em bực anh thì anh cũng đến đây." Chữ cuối cùng biến mất ở trong khoang miệng cô, anh ngậm lấy đôi môi hơi lạnh của cô, chậm rãi mút, nhẹ nhàng mà cẩn thận, giống như đối với báu vật vậy.

Giữa lúc môi lưỡi dây dưa nhau, cơ thể Jiyeon run nhẹ. Cô buông tay ra để mặc túi lớn túi nhỏ rơi xuống đất, sau đó ôm lấy tấm lưng rắn chắc của anh, khẽ nhắm mắt lại, bắt đầu nhiệt tình đáp trả.

Hai người hôn nhau đến xuất thần, động tình; hoàn toàn quên mất chỗ này là ở dưới nhà Jiyeon, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải ba mẹ cô. Nhưng bình thường tới những lúc thế này, sợ cái gì thì cái đó sẽ tới thôi!

Rất lâu sau, cuối cùng hai người cũng thở hổn hển tách nhau ra.

EunJung nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ và vẻ mặt hơi say của cô thì không nhịn được cười nhẹ, tiếng gọi "Yeoniee" còn nghẹn trong cổ họng chưa kịp nói ra liền nghe thấy một giọng nữ cực lớn truyền đến...

"Jiyeonie..."

Jiyeon nhất thời giật mình. Cơ thể cứng nhắc quay đầu lại nhìn người phụ nữ trung niên mang dép lê, mặc áo khoát, hoàn toàn xốc xếch trong gió kia, "Dì hai..."

Bịch bánh gạo Jiyeon mua đã rớt mất tiêu.

Hơn 10 giờ sáng đi ra ngoài, đi đến trưa cũng không thấy bóng dáng. Dì ba cô dỗ cháu ngoại đến mệt mỏi, ngủ một giấc thức dậy thấy cô chưa về. Nhìn thấy cũng sắp đến giờ cơm trưa mà cô còn chưa về, gọi điện thoại thì không ai bắt máy, gọi lần nữa thì nghe điện thoại reo ở trong phòng ngủ của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#girlgirl