Chap 36.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên giá sách ngoại trừ tạp chí tài chính và kinh tế ra thì chính là mấy cuốn luận ngữ, những thứ cô chưa từng có hứng thú. Trên tivi đang phát mấy buổi liên hoan dạ tiệc trong dịp tết, đã sớm là tiết mục nhàm chán, bật lên quét mắt qua một lượt liền tiện tay tắt đi.

Thời gian dự họp của EUnJung không quá dài, đi khỏi một lúc liền nhanh chóng quay lại.

Khi đó Jiyeon đang thoải mái tựa vào sô pha, cúi đầu nghịch mười đầu ngón tay của chính mình. Nghe thấy tiếng động vừa ngẩng lên liền thấy EunJung đẩy cửa bước vào, hơn nữa theo sau còn có một người đàn ông.

Người nọ chắc là nhỏ tuổi hơn EunJung, cũng có khí chất nghiêm nghị. Điều quan trọng nhất là, diện mạo cả hai ít nhất cũng có năm phần tương tự. Nhất là đôi mắt và chiếc mũi cao thẳng kia, gần như cùng một khuôn đúc ra.

Jiyeon ngơ ngẩn đứng lên, nghi ngờ nhìn về phía EunJung.

Anh phất tay với cô, nhẹ như mây bay gió thổi quẳng ra một trái bom hạng nặng, "Yeonie, đây là con trai của cậu ba anh." Nói xong lại quay đầu nhìn người nọ, ngón tay chỉ vào cô, "JiSeung, đây là chị dâu cậu!"

"Chị hai!" Người nọ không có vẻ gì là bất ngờ, đôi môi mỏng nhếch lên với cô, ý cười không sâu nhưng rất chân thành, "Em là Ham JiSeung, chị gọi tôi là Jiseung được rồi!"

Jiyeon hoàn toàn kinh ngạc, chân mềm nhũn suýt ngã. Hồi lâu, cô mới ngơ ngác gật đầu với cậu năm nhà họ Ham, "À... Xin chào xin chào! Tôi tên là Jiyeon!"

"Yeoniee..." EunJung khẽ bật cười với phản ứng của cô, "Đều là người một nhà, em không cần căng thẳng như vậy đâu!"

"Đúng vậy chị hai!" Cậu năm nhà họ Ham cũng phụ họa theo, "Hôm nay em đến vội quá không mang gì cho chị! Chị đừng trách nhé!"

"Ha ha, anh khách sáo quá! Hai anh em nói chuyện đi nhé..." Jiyeon cầm lấy túi xách, muốn đi vào phòng nghỉ phía trong, lại bị EunJung ngăn cản...

"Chuyện của anh và cậu ấy cũng không phải là chuyện quan trọng gì, em ngồi đó đợi anh một lát nhé, để anh đưa em đi ăn cơm."

"À... Được." Jiyeon cười ngượng ngùng, đành phải ngồi lại sô pha. Sau đó trong lòng thầm oán trách người nào đó một trăm lần rồi một trăm lần...

Tên Ham EunJung này, đây là thật lòng muốn hủy hoại cô sao! Mặc dù không phải bậc bề trên, nhưng đây lại là lần đầu tiên gặp người trong dòng họ của EunJung. Thảm nhất chính là cô ngủ trên xe lửa suốt một đêm, hôm nay thức dậy vẫn còn chưa rửa mặt... Trời ơi, mong trời phù hộ trên mặt cô không có bã nhờn nhé...

Nhưng cũng may là Ham Jiseung ngồi không lâu. Chỉ lấy mấy phần văn kiện từ EunJung, rồi cùng anh hai của anh ta nói chuyện mấy câu, liền chào tạm biệt hai người ra về.

Cậu năm nhà họ Ham vừa mới đi khỏi, Jiyeon lập tức tính sổ với EunJung. Nhéo mặt anh, kéo ra hai bên thật dài...

"Tên họ Ham này, anh làm em sợ muốn chết à! Anh cố ý làm vậy phải không..."

"Yeonie... Yeonieee.. Đau đau..." EunJung vội vàng giải cứu khuôn mặt mình, sau khi gỡ tay cô ra thì trực tiếp đổ gục xuống sô pha, "Anh thề anh không phải cố ý! Anh cũng đâu phải thần tiên, sao biết được lúc nào thì nó đến chứ!"

"Anh gạt người!"

"Thật sự không gạt em mà! Anh mới vừa hop xong thì nhận được điện thoại của JiSeung, nó đã đến trước cửa phòng làm việc rồi. Em nói xem anh nên bỏ vứt em rồi dẫn nó đi chỗ khác, hay là có thể giấu em đi?"

Jiyeon ngửa đầu rên rỉ, "Xong rồi xong rồi... tai nạn chết người... lần này anh thật sự hại chết em rồi!"

"Jiyeon, em họ anh cũng không ăn thịt người mà, sao lại muốn mạng người chứ?" Ánh mắt EunJung dần dần u ám, giọng điệu cũng có chút rét lạnh, "Hiện tại em không muốn theo anh về nhà, anh cũng không miễn cưỡng em. Nhưng mà anh cũng đã gặp mặt ba mẹ em rồi, anh muốn thế nào chắc anh cũng không cần lặp lại và nhấn mạnh với em nữa! Bây giờ, em nói với anh xem, rốt cuộc là em muốn thế nào?"

"Em..." Jiyeon và anh nhìn nhau khoảng hai giây, cuối cùng lắp bắp phun ra ba chữ, "Em rất sợ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#girlgirl