Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyeon đầu đau như búa bổ,cố gắng thò đầu ra khỏi chăn,nhận ra mình chỉ nằm một nữa người trên giường.Cô đã ngủ như vậy suốt đêm sao?Cô rên lên một tiếng,ôm đầu định ngồi dậy.Sau đó cô ngạc nhiên giật mình những gì trước mắt.Tối qua cô đã uống say và đã lao vào 1 người,vội bật dậy lấy khăn che kín người,sau đó nhìn quanh kiểm tra trên giường và trong phòng có giấu vết người lạ mặt không

Kết quả là không có!

Jiyeon thở phào nhẹ nhõm,cẩn thận nhớ lại những việc cô đã làm tối qua.Đáng tiếc là đầu óc cô trống rỗng không nhớ đc gì.Cô nhìn mình,trên người ko có vết tích,cũng không có gì không ổn,nhưng cô không mặc quần áo và cảnh nội y rơi trên sàn nhà vẫn khiến cô cảm thấy ko yên tâm

Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì?

Cô đang khổ sở suy nghĩ bỗng nhiên bên ngoài có tiếng động khe khẽ.Hình như vọng lại từ phòng bếp.Thần kinh của Jiyeon bỗng nhiên trở nên căng thẳng.Phía nhà bếp lại vang lên tiếng va chạm của đồ vật,Jiyeon sợ suýt chết,bật dậy mặc quần áo rồi thò đầu ngó ra ngoài

Trời ơi,ai đã làm phòng khách bừa bộn thế này?Vì sao gối ôm rơi xuống đất,giày mỗi chiếc 1 nơi,đồ trang trí rơi trên nền nhà?

Jiyeon vừa muốn cất tiếng chửi,bỗng nhiên nghĩ không biết có phải tối qua cô uống nhiêu quá nên làm loạn không.Cô nuốt lại lời định nói,quyết định đi tìm người tối hôm đó trước rồi tính

Đêm qua dù cô cướp được hay quyết rũ được người về,dù cô có chủ động hay không,cũng không cần biết sự việc phát triển đến mức nào,chỉ nhìn cảnh lúc tỉnh dậy,cô chắc chắn đã bị người ta lợi dụng.Vì thế,dù như thế nào cô phải giáng đòn phủ đầu trước.Phải bắt cô ta quên chuyện này,cô tuyệt đối không chịu trách nhiệm.Hơn nữa cô không phải loại người tùy tiện ,tốt nhất cô ta nên nhận thức rõ,đừng hòng lợi dụng cô thêm lần nào nữa

Nghĩ đến đây,Jiyeon hít một hơi thật sâu,vừa nắm chặt tay vừa cố gắng mắt mởi thật to,chuẩn bi vũ trang,tư thế sẵn sàng như xông pha mặt trận mà lao nhanh ra phòng bếp,Jiyeon dồn hết sức kêu to “Này,cô…”

Tất cả những lời định nói bị chặn đứng ở cuống họng,JIyeon trợn mắt,ko dám tin vào những gi nhìn thấy trc mắt,Một hồi lâu sau,ngón tay Jiyeon run rẩy hướng về phía đối phương,khó khăn mãi mới thốt lên 1 câu”Sao…sao lại biến thành 1 con chó con?”

Chú cún nhỏ trc mặt vểnh hai tai,chân ngắn củn,lông màu nâu lá cọ,đôi mắt long lanh như 2 giọt nước,vô cùng đáng yêu,lúc này nó đang ngoan ngoãn ngồi trên nền nhà,nghiêng đầu nhìn cô

Vì sao một người phụ nữ lại biến thành chú chó đáng yêu thế này?Thế giới này thật vô cùng kì lạ

Jiyeon hoàn toàn ko biết phản ứng như thế nào,cô ngốc nghếch đứng ở đó hồi lâu,cho đến khi chú chó nhỏ mất kiên nhẫn,cào cào lên cửa tủ bếp rồi chạy lại gần cô mới sực tĩnh.Trong nhà cô vô duyên vô cớ xuất hiện chú chó

“Mày do người phụ nữ đó biến thành phải ko?Hay là mày vốn dị là một chú chó con?”Câu hỏi này thật sự khá ngớ ngẩn,Jiyeon tự cười chính mình khi có thể thốt lên những lời như thế,quả thật sự việc rất kì lạ,cô còn có thể nghĩ như thế nào nữa chứ

JIyeon cũng không để ý nữa mà tranh thủ dọn dẹp trước,tắm rửa rồi thay quần áo,sau đó ngồi trong phòng khách yên lặng nhìn chú chó.Một lúc sau cô vẫn không nhớ được rốt cuộc chú chó này từ đâu đến.Đầu cô vẫn đau,bụng cô bắt đầu sôi lên,chú chó nhỏ ngồi bên cah6n cô nhìn cô với ánh mắt chờ đợi,chắc chắn nó cũng đang đói

Jiyeon mở tủ lạnh,thấy chỉ có 3 chiếc bánh bao nhân thịt để dung.Vậy là cô nấu 1 nồi cháo trắng,hấp lại bánh bao.Lúc cô làm những việc này,chú chó vui mừng chạy quanh chân cô,vẫy đuôi lien tục,cuối cùng ôc cũng mềm lòng xoa đầu nó và nói”Tao hai cái,mày 1 cái ,biết ko?”

Chân trc của chú chó bám lên bàn,dáng vẻ như hận rằng không thể một miếng nuốt hết cả dĩa.Jiyeon thấy vậy cũng thích thú,đẩy đĩa vào phía trong,cầm 1 chiếc bánh lên rồi bẻ ra”Nóng lắm,đợi nguội hơn đã”.Đang chơi đùa cùng chú chó bỗng có tiếng chuông cô liền chạy ra mở cửa

Một người cảnh sát nữ trẻ và một người con gái chân bó bột ngồi trên xe lăn đang ở bên ngoài

Jiyeon nhìn họ một lát rồi hỏi”Các cô tim ai?”

Nữ cảnh sát đó chưa kịp nói gì thì cô gái đó đã tranh thủ nói trước”Cô ko nhận ra tôi sao?”

Jiyeon nhìn chăm chú cô ta rồi lắc đầu”Tôi không quen”

“Cho cô thêm một cơ hội nữa”Nét mặt cô gái đó ko vui

Thật kì lạ!

‘Chắc chắn các cô nhầm nhà rồi”Jiyeon muốn đóng cửa nhưng cô gái ấy bỗng chỉ tay hét to”Chính là cô ta,cô ta đánh tôi bị thương và cướp mất con chó của tôi”

Sét đánh giữa trời quang!

Cướp chó?

Trong lúc đầu óc Jiyeon đang rối tung,người thanh niên đã gọi to”Rilak,Rilak…”

Jiyeon chỉ nghe thấy tiếng chân chạy khẽ phía sau,quay người nhìn lại,thấy nó đã vui mừng chạy lại cô gái đang gọi

Cô gái khoa trương giơ hai tay”Rilak mày chịu khổ rồi,tao đến đón mày đây”

Sau đó nhân viên cảnh sát và cô gái bước vào trong nhà.Jiyeon ko dám ngăn vì cô gái đang bó bột nói thương lượng ở đây hay đến đồn cảnh sát đều đc

Jiyeon tất nhiên ko chịu đến đồn rồi và chọn nói chuyện ở nhà mình”Cho tôi xem qua giấy tờ tùy thân của các cô”Mặc dù trong lòng rất kinh ngạc và nghi ngờ nhưng Jiyeon vẫn bình tĩnh hỏi

Hóa ra viên cảnh sát tên là Qri,còn cô gái ấy là Eunjung

Jiyeon tra lại giấy tờ,hỏi Eunjung với nét mặt không bộc lộ cảm xúc gì”Cô có bằng chứng gì?”

Thật ra lúc vừa ngồi xuống,Jiyeon đã chăm chú quan sát khuôn mặt của Eunjung,cô ta có mái tóc ngắn rất hợp với khuôn mặt xinh đẹp ấy.Đôi mi dài và chiếc mũi cao,tạo điểm nhấn cho khuôn mặt thanh tú ấy,tuy ngồi xe lăn nhưng cũng có thể thấy chị ta khá cao.Trong đầu Jiyeon bỗng nhiên hiện lên cảnh tượng đêm qua cô lao đến vuốt má người ta,đá 2 phát đau điếng rồi ôm chó chạy biến mất không để lại tăm tích

Hóa ra lúc uống say,ký ức cũng trở nên hỗn loạn,Jiyeon nghĩ đi nghĩ lại mãi ko ra,đợi đến lúc người ta đến tận nhà tính sổ mới nhớ,bây giờ cô phải làm thế nào phải bồi thường?

‘Còn đòi bằng chứng nữa sao?Có phải cô muốn phủ nhận cô không hề làm như thế?Vậy tại sao Rilak của tôi lại ở trong nhà cô?”Eunjung dồn hỏi

Jiyeon nhìn con Rilak đang nghịch đuôi ở bên cạnh,cô giả bộ ngốc nghếch nói’Làm sao tôi biết được nó đến đây như thế nào,tôi uống rượu say,lúc tỉnh dậy đã thấy nó đang ở trong nhà tôi rồi.Có lẽ tối qua tôi thấy nó bơ vơ không nơi nương tựa ở trong sân nên mang nó về đây,Còn nữa,cô có bằng chứng gì chứng minh chú chó này là của cô"

Không thấy Eunjung nói gì Jiyeon bèn nói tiếp”Dù sao lời cô nói cũng ko có bằng chứng đưa cảnh sát về đây cũng vô ích thôi’Jiyeon giơ cánh tay”cô nhìn xem,cô cao hơn tôi,tôi nhỏ bé thế này làm sao có thể cướp chó của cô,đánh cô đến mức phải ngồi xe lăn,ai tin

‘Ồ,hung hăng thật đấy,còn phân tích suy luận logic nữa”Eunjung khoa trương đưa tay ôm ngực giả vờ như bị thương,sau đó sắc mặt trở nên nghiêm túc,không biết từ đâu lôi ra một xấp giấy”Cô muốn bằng chứng phải ko?Xem đi”

Chị ta rút ra một tập giấy rồi nói”Đêm qua cô đến sờ mặt tôi,tôi bảo cô chớ làm loạn ,cô ko nghe,sau đó nổi giận đá tôi khiến tôi bị ngã va vào thành cầu thang bị trẹo chân,sau đó cô ôm Rilak nhà tôi bỏ chạy,Đúng lúc đó 1 chiếc taxi đi ngang qua,cô lên xe chạy trốn,tôi ko đuổi kịp nhưng nhớ bản số xe”

Chị ta lại mang tập giấy tờ bày ra từng trang”Cảnh sát Qri đã giúp tôi lien hệ với tài xế taxi,anh ta rất có ấn tượng với người phụ nữ say xỉn ôm một con chó nhỏ nên nói cho đúng tôi biết địa chỉ nơi cô xuống xe.chúng tôi tìm đến khu này hỏi nhân viên bảo vệ tòa nhà nên tìm đc cô.Cô xem đi,đây là những lời chứng thực của tài xế taxi,sợ cô ko nhận tôi lúc xảy ra sự việc tôi đã lưu lại lại các nhân chứng tận mắt chứng kiến,ba trang này ghi lời khai của các nhân chứng chứng minh lúc đó cô bạo hành và cướp chó của tôi,còn nữa tôi còn có 1 tấm hình chụp chung tôi với Rilak,nếu muốn cô có thể xem”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro