Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tim Chan Yoel bỗng đập mạnh. Cậu bây giờ mới chợt ý thức. BAEK HUYN XẢY RA CHUYỆN RỒI. Cậu cũng vội vàng lao ra ngoài đường theo mọi người, tay vẫn không ngừng bấm dãy số cậu đã quen thuộc từ lâu. Tiếng tút tút kéo dài càng làm tăng thêm sự lo lắng của Chan Yoel. Trong lòng cậu không ngừng gào thét.

“Buyn Bake Huyn. Cậu đừng xảy ra chuyện gì đó. Xin cậu. Làm ơn. Đừng xảy ra chuyện gì cả.”

Dù gần như thở không ra hơi nhưng Chan Yoel vẫn cố chạy, liên tục gọi to tên Baek Huyn. Cậu thực sự sợ hãi đến phát điên mất. Đột nhiên, đầu dây bên kia bắt máy. Chan Yoel hốt hoảng.

“Baek Huyn à, Cậu đang ở đâu.?! Cậu không sao đấy chứ hả.?!”

“Chan Yoel à, tớ…”

Rầm….

Chan Yoel không nghe thấy gì nữa ngoài tiếng người xôn xao ầm ĩ. Cậu cố gắng nắm bắt những âm thanh đang vang lên. Chợt cậu nghe được tiếng người hốt hoảng.

“A. Có tai nạn kìa…Ghê quá…”

Tựa như có một tiếng nổ lớn vừa vang lên. Chan Yoel hốt hoảng.

“BaekHuyn à…Bé con à…Cậu làm sao vậy.?! Này, Buyn Baek Huyn, trả lời đi chứ. Yahhh.?!”

Giữa đường phố đêm khua, người ta nhìn thấy một chàng trai đang hét như muốn đứt tiếng vào chiếc điện thoại. Không có ai trả lời cả. Chỉ còn là sự im lặng đến rợn người. ChanYoel khuỵu xuống, tay cậu không ngừng run rẩy cầm chặt chiếc điện thoại. Đầu óc cậu đang cố phân tích cái tiếng động lớn lúc nãy là gì. Nhưng cậu không nghĩ được gì cả. Chỉ có cái tên Buyn Baek Huyn liên tục vang lên.

*Briiiii…Briiiii…Briiiii..*

Chẳng biết bao lâu sau, điện thoại đột nhiên rung lên khiến cậu giật mình. Vội vàng ấn nút trả lời. Là mẹ Suho.

“Chan Yoel à. Về nhà đi. Mọi người tìm thấy Bé Con rồi. Bé con bị…tai nạn. Về đi trước khi quá muộn.”

….

Chan Yoel cố gắng chạy thật nhanh về nhà. Đôi lúc cậu vấp ngã, hai đầu gối rướm máu. Nhưng cậu không thấy đau. Mọi cảm giác bây giờ là hoàn toàn tê liệt rồi. Chỉ còn duy nhất một nỗi đau từ tim thôi. Hóa ra cái tên Buyn Baek Huyn đó đối với cậu quan trọng đến thế nào mới khiến cậu đau đến mức này. Trong lòng, nỗi sợ hãi cứ ngày một xâm chiếm. Tất cả mọi tình huống xấu nhất đều lướt qua tâm trí cậu nhưng cậu chẳng muốn tin vào cái gì cả. Thế nhưng cho dù có cố lảng tránh thế nào, mùi vị nguy hiểm len lỏi trong giọng nói của Suho vẫn đang bóp chặt trái tim cậu.

Chan Yoel lại vấp ngã. Cậu không thở nổi nữa rồi, cậu nằm bệt xuống nền đất, nhắm nghiền đôi mắt lại, cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình. Nhưng tất cả hiện lên lại là hình ảnh của bé con, là nụ cười đó, ánh mắt đó, bờ môi mềm mại đó… Nước mắt bỗng chốc tuôn trào.

“Bé con, tớ sai rồi, tớ thật sự sai rồi. Cậu phải chờ tớ, nhất định phải chờ tớ.”

Thế rồi, Chan Yoel lại cố gắng gượng dậy, chỉ còn một đoạn đường ngắn nữa thôi là cậu sẽ lại được thấy bé con rồi.

….

Chan Yoel lao vào nhà. Mọi người thấy cậu bắt đầu tản ra. Chính giữa là Baek Huyn đang nằm, người cậu đầy máu. Chan Yoel thật sự không tin nổi vào mắt mình nữa. Cậu lê bước lại gần người con trai đang nằm đó. Dường như cảm nhận được, Baek Huyn mở mắt, là Chan Yoel đó và cậu mỉm cười.

Ừ đúng rồi, là nụ cười đó. Nụ cười đẹp nhất mà Chan Yoel từng được thấy. Thế nhưng lúc này đây, trong mắt cậu chỉ còn lại màu đỏ chói mắt của máu. Đỡ Baek Huyn ôm vào lòng, Chan Yoel lúc này nức nở hệt như một đứa con nít. Chợt cậu cảm nhận bàn tay của Baek Huyn đang khẽ run lau đi những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má cậu. Cậu giơ tay nắm chặt bàn tay ấy, áp lên má mình như sợ nếu không làm thế cậu sẽ tuột mất nó…mãi mãi.

Baek Huyn chỉ mỉm cười, cậu nặng nhọc cất tiếng.

“Chan Yoel đừng khóc. Chan Yoel khóc sẽ không còn đẹp nữa. Tớ không đau. Không đau mà.”

Cổ họng Chan Yoel như bị nghẹn cứng, cậu chỉ còn biết ôm người con trai trong lòng chặt hơn một chút.

“Chan Yoel…tớ muốn nói với cậu một điều…trước khi tớ không bao giờ có thể nhìn thấy cậu được nữa…Baek Huyn thực sự…thích ChanYoel rất nhiều. Cho dù cậu không thích tớ nữa cũng không sao…tớ chỉ biết tớ luôn thích cậu, luôn muốn ở bên cậu…làm bé con của cậu…được cậu nuông chiều…đối với tớ…chỉ cần có cậu thì mọi chuyện đều sẽ rất tốt đẹp…rất hạnh phúc…”

Baek Huyn bỏ lửng câu nói. Dường như vết thương đang chảy máu nhiều hơn, hàng lông mày trên khuôn mặt ngây thơ nhăn tít lại đau đớn. Chan Yoel hốt hoảng nhìn Baek Huyn.

“A…Đừng nói nữa. Tớ đưa cậu đến bệnh viện. Cậu đừng nói nữa.”

BaekHuyn vội đưa tay nắm chặt lấy vạt áo cậu, lắc đầu.

“Đừng. Tớ không muốn đi đâu cả. Không kịp đâu. Xin cậu. Chỉ cần ôm tớ thôi, được không.?!”

Tim Chan Yoel như bị ai đó bóp nghẹn. Hình ảnh Baek Huyn nhòe đi trong mắt cậu. Lúc này, cậu mới nhận ra một điều, sai rồi, cậu hoàn toàn sai rồi, chọn cách rời xa người mà cậu yêu là sai rồi. Cậu đã từng nói với bé con, cho dù thế nào, cậu cũng sẽ không bao giờ buông tay bé con ra, nhưng rồi cậu đã làm gì. Cậu biết rõ Baek Huyn luôn cố gắng đuổi theo dù cậu có lạnh lùng quay lưng, biết rõ Baek Huyn buổi tối sẽ luôn cảm thấy rét mà tìm vòng tay của cậu nhưng cậu lại khó chịu đẩy Baek Huyn ra xa…Cậu làm như thế là vì cái gì chứ.

Mỗi khi cảm giác tội lỗi xuất hiện, cậu lại tìm mọi cách bào chữa cho hành động của mình.

“Là mình muốn cậu ấy có thể mạnh mẽ hơn.

Là mình muốn cậu ấy sau này có thể không cần đến bờ vai của mình nữa cũng có thể tự lau đi nước mắt.

Là mình muốn cậu ấy có thể có được tương lai hạnh phúc mà mình không thể đem lại.

Mối quan hệ này mãi mãi cũng không thể đem lại.

Mình là vì bé con mà.”

Khoảnh khắc này, Chan Yoel mới nhận ra một điều. Tất cả cũng chỉ là bao biện thôi.

Mặc kệ. Cho dù là vì cái gì, giây phút này, cậu cũng sai rồi.

Park Chan Yoel. Cậu là thằng tồi tệ nhất thế giới này.

Không gian trong căn phòng khách chỉ còn lại tiếng nức nở nặng nề.

Tao và mẹ Suho đau lòng ôm nhau khóc.

Đột nhiên, Baek Huyn ho một tiếng, bàn tay siết chặt lấy vạt áo của Chan Yoel. Chan Yoel hốt hoảng, cậu không kìm chế được giọng nói run run đầy sợ hãi của mình.

“Baek Huyn à…Cậu…”

Chan Yoel chưa kịp nói đã bị Baek Huyn ngăn lại. Cậu cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng để mở mắt nhìn Chan Yoel, để cất giọng nói thều thào yếu ớt chẳng còn rõ ràng.

“Chan Yoel…Có thể nào…Trước khi…tớ không thể nghe thấy cậu được nữa…Làm ơn…nói cậu cũng thích…thích…tớ…có được không.?!..Cho dù đó chỉ là nói dối cũng được…chỉ cần…”

“Park Chan Yoel thích cậu. Thật sự rất thích cậu. Baek Huyn à.”

Chan Yoel gần như hét lên trong tiếng nức nở. Baek Huyn khẽ mỉm cười, cậu giơ đôi bàn tay nhỏ bé chạm vào khuôn mặt đầy nước mắt của Chan Yoel. Bàn tay nhỏ bé nhẹ gạt đi giọt nước mắt nóng hổi.

“Cảm ơn cậu. Chan Yoel à.”

Cánh tay theo làn mi dần khép lại buông xuống. Thời gian như ngừng trôi. Tim Chan Yoel như ngừng đập, cậu mở to đôi mắt nhìn bé con. Phải mất đến vài giây, tiếng gào thét cơ hồ mới được giải phóng từ lồng ngực như muốn vỡ tung. Cậu ôm chặt lấy cơ thể mềm yếu trong ngực.

“Buyn Baek Huyn. Tớ thích cậu. Là thật đó. Tớ thật sự rất thích cậu. Tớ không nói dối đâu. Nên làm ơn. Tỉnh lại đi. Cậu không được phép bỏ rơi tớ. Tớ sai rồi. Đột nhiên lạnh lùng với cậu, là tớ không đúng. Không quan tâm cậu, là tớ không đúng. Là tớ ích kỉ. Tớ sẽ không như thế nữa.  Xin cậu. Tỉnh lại đi. Buyn Baek Huyn.”

Tiếng khóc của Chan Yoel…còn có cả Tao, mẹ Suho…và nước mắt nước mũi của Sehun bao trùm cả căn phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro