Game Started [Chap 7]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 7-1

Tôi ghét kiểu sống mà luôn phải chờ đợi..

Tôi ghét cách người khác nói về sự chờ đợi như là một điều gì đó thiêng liêng quý giá vì tôi không phải tuýp người kiên nhẫn.

Tôi ghét tất cả những gì liên quan đến sự chờ đợi, nó như là một thói quen đã ăn sâu vào tôi ngay từ khi còn là một đứa trẻ. Và vì thế, tôi không cho phép mình chờ đợi bất kì điều gì..

Jessica là một trong những điều đó!

Quan điểm sống của cô ấy quá khác biệt với tôi, những suy nghĩ của ấy là điều mà tôi không thể với tới được cũng như tìm cách để chạm được vào trái tim Jess là điều quá khó .

Vì vậy, tôi quyết định sẽ từ bỏ điều mà tôi đã từng cho là quan trọng nhất với mình. Đúng vậy, tôi đã từng coi Jess là điều quan trọng. Tôi đã từng yêu cô ấy đến nỗi đánh mất cả bản thân mình mà rơi vào vũng lầy do chính mình tạo ra, tôi đã từng đau khổ và giờ thì tôi đang chuẩn bị bước sang trang mới của cuộc đời thì Jess lại một lần nữa xuất hiện làm tôi mất tập trung. Nhưng không phải vì thế mà tôi lại quyết định mù quáng tiếp tục rơi vào vòng xoáy hay những ngã rẽ của Jess nữa. Tôi sẽ đi con đường riêng của mình..con đường không có hình bóng của Jessica !

---------------

Đón Tiffany trong khi tâm trạng không tốt chút nào sau cuộc gặp gỡ với Jess vừa rồi..Tôi vẫn cố mỉm cười thật tươi và xách đồ giúp Tiff, cô ấy đang mải mê kể về những điều mới mẻ ở đất nước xa lạ đó. Thú thật là tôi chẳng để được lời nào của Tiff vào tai, ánh mắt tôi vô thức tìm đến máy bán nước vừa rồi nơi đã gặp Jess..Nhưng cô ấy không còn ở đó nữa..

" Vậy cũng tốt . . ."

Chúng tôi rẽ về nhà để Tiffany cất đồ đạc của mình, tắm rửa qua rồi cả hai tới nhà hàng mà tôi đã đặt chỗ trước.

Đúng như dự đoán của mình, sau những lời hỏi thăm qua loa, tôi nhận ra Tiff hơi thất vọng bởi cách tôi tiếp đón cô ấy. Chắc hẳn Tiff đang nghĩ rằng mối quan hệ của chúng tôi sẽ không thể tiến thêm một bước sau những gợi ý bởi chuyến đi vừa rồi của cô ấy.

Tiffany đã rất hào hứng khi tặng tôi chiếc đồng hồ hiệu Rolex đắt tiền, nhưng đổi lại tôi vẫn giữ thái độ hờ hững của mình. Tôi không còn thấy sự rạng rỡ trong cái nheo mắt quen thuộc của Tiff nữa, thay vào đó là sự chán nản và buồn bã..

Tất nhiên mọi người đều đã biết kế hoạch của tôi rồi!

Và tôi thì cũng chẳng vội vã lắm, tôi vẫn còn muốn trêu Tiff thêm một chút nữa. Tôi muốn cảm nhận được sự trân trọng trong cuộc tình này chứ không vội vã theo cách tôi và Jessica đã làm..Nó chẳng mang lại điều tốt đẹp nào cả..

- Có ngon không?

Tôi vờ vĩnh hỏi khi thấy Tiffany đang chán nản nghịch muỗng của cô ấy..

- Ừhm..Ngon !

- Adam thế nào? Cái anh chàng ngoại quốc luôn bám theo em ấy?

- Àh, anh ta đã tỏ tình với em một lần nữa..

Nói đến chủ đề này Tiff như hứng thú hơn, có vẻ như cô ấy muốn thử xem thái độ của tôi thế nào.

- Và em đã trả lời là có?

- Tại sao Yoong lại nghĩ như vậy?

- Vì có vẻ như khi nhắc đến anh chàng đó em dường như rất thích thú.

- Tất nhiên là không. Nếu thích anh ta em đã chẳng tới Hàn Quốc làm gì..

- Ồh, vì chạy trốn nên em mới tới Hàn Quốc ?

- Không. . .

Tiffany để lửng câu nói của mình, đưa mắt nhìn tôi như chờ đợi một điều gì đó, một câu nói..tôi nghĩ là thế!

Tôi vẫn thản nhiên đưa thức ăn vào miệng và lờ đi

- Vậy thì lí do là gì?

- Hai tuần qua Yoong có nghĩ về em không?

Giọng Tiffany đã thay đổi, tôi cảm nhận được cô ấy sắp nói ra những điều tương tự như tôi đang nghĩ, chỉ khác rằng cô ấy là người chủ động.

Trước Tiffany tôi luôn cảm giác rất an toàn và tự tin, những cảm giác mà khi ở bên Jess tôi không thể có được. Thế giới của Jess được bao bọc bởi vẻ quý phái và phong thái lạnh lùng của cô ấy, nó khiến tôi luôn phải gồng mình để có thể ngẩng cao đầu trước cô ấy. Còn với Tiff thì khác, tôi có thể tự làm chủ được tình thế, tự biết mình nên làm gì để không trở thành một kẻ ngốc.

- Có !

Tôi dừng lại và nhìn Tiffany, tôi không định ép cô ấy phải nói ra những điều đó. Tôi không muốn Tiff phải cảm thấy xấu hổ khi là người chủ động trước.

- Yoong nghĩ những gì?

- Yoong đã nhớ em.

- Gì nữa không?

Sự im lặng kéo dài, tôi nhìn thật chăm chú vào đôi mắt của Tiffany. Trong đôi mắt đó đang ánh lên những hy vọng, sự hồi hộp..và chắc chắn là cả lo sợ bởi nếu như những lời tôi nói ra lại không phải như những gì cô ấy mong đợi.

- Thật ra..

Tôi phá vỡ sự im lặng, đưa tay vào túi nắm lấy chiếc dây chuyền. Đã đến lúc để nói với Tiffany những gì tôi nghĩ về cô ấy, về một sự thay đổi giữa quan hệ của cả hai..

- JESSICA !

Bỗng Tiffany reo lớn, khuôn mặt tươi tỉnh hẳn lên và vẫy vẫy về phía cửa ra vào..

Tôi cũng giật mình và quay ra nhìn về hướng đó..

Jessica đang khoác tay Teacyeon bước vào, không biết phải nói sao lúc này khi cảm giác hồi hộp pha lẫn sự giận dữ lại bùng lên trong tôi, làm tan biến đi những cảm xúc vừa mới có cùng Tiffany. Jess xinh đẹp, quyến rũ với bộ đồ hiệu mà cô ấy đang mặc. Bên cạnh là Teacyeon bảnh bao và lịch thiệp. Có vẻ như Jess khá bất ngờ khi nhận ra chúng tôi, cả Tiffany cũng vậy. Cô ấy không hề biết Jessica đã quay lại Hàn Quốc cùng ngày hôm nay.

Bỗng chốc những ý nghĩ trong tôi liền trở nên xáo trộn..

Hai người họ tiến tới bàn của tôi và Tiffany đang ngồi. Teacyeon gật đầu lịch sự chào chúng tôi theo đúng phong cách của những gã nhà giàu.

- Jessica. Cậu về từ khi nào vậy?

- Tớ mới về thôi.

- Hai người chắc làm đám cưới xong rồi mới quay về chứ gì.

Tiffany nháy mắt cười và nhìn Jessica..

Tất cả những gì tôi vừa nghe thấy..cứ như một cái búa tạ bổ thẳng vào suy nghĩ của tôi..Bẹp dúm và méo mó..

Trong một tích tắc, tôi và Jess đã bắt gặp ánh mắt của nhau. Một cái nhói đau..rất thật..rất rõ rệt ! Hơn tất cả những nỗi đau trước đây mà Jess đã mang lại cho tôi..

- Ừhm.. Bọn mình có hẹn với khách hàng. Cậu vẫn dùng số cũ phải không Tiffany ?

- Ừhm.

- Tớ sẽ gọi lại cho cậu sau . Hai người cứ ăn đi nhé !

Jess mỉm cười với Tiffany rồi lại vẫn là cái kiểu gật đầu chào cũ rích như mọi khi của Teacyeon, hai người họ đến và nhanh chóng rời đi tới một bàn khác. Nhưng bấy nhiêu đó cũng kịp để lại trong tôi những nỗi đau mới hình thành. Chúng đang gào thét trong tâm hồn tôi..

- Hai người họ đẹp đôi quá Yoong nhỉ

Tiffany chống tay lên cằm nhìn theo hai người đó rồi nói với tôi như thể cô ấy đang ghen tị. Tiff hoàn toàn không biết được tôi đang cảm giác đau như thế nào, cảm xúc mới đây thôi đã bị gián đoạn bởi những vết thương cũ đang bị cứa sâu hơn.

Nó thôi thúc tôi ...

- Tiffany !

- Ừhm..

- Chúng ta hẹn hò nhé !

Tôi nói và nắm chặt chiếc hộp trong túi..là những nỗi đau đang thôi thúc tôi, không còn chỉ đơn giản là tôi muốn bắt đầu. Tôi xây dựng một mối quan hệ mới với những viên gạch mang tên nỗi đau..

Tiffany hoàn toàn bất ngờ . Cô ấy dường như vẫn chưa hiểu rõ những gì tôi nói

- Yoong..

- Yoong thích em!

Sau câu nói đó cả tôi và Tiff đều rơi vào trạng thái bất động với những dòng suy tư khác nhau..

Lôi chiếc hộp trong túi ra, tôi mở nắp và lấy sợi dây chuyền ra khỏi đó. Có vẻ như Tiff vẫn chưa thể tin được những gì tôi đang làm, chỉ ngồi đó và nhìn tôi đeo chiếc dây vào cổ của cô ấy.

- Em làm bạn gái Yoong nhé...

Dưới bầu không khí lãng mạn đó, tôi nhận được cái gật đầu đồng ý của Tiffany, đôi mắt ngấn nước và thoáng thẹn thùng đỏ mặt của cô ấy..Tôi không biết Jessica có nhìn thấy tất cả những điều đó không..nhưng tôi chắc chắn một điều rằng tôi sẽ không khiến Tiffany phải đau khổ vì tôi như Jess đã làm với tôi.. Dù có một nỗi đau đang nhức nhối, nhưng rồi cũng sẽ quên được thôi. Jess đã quyết định chính thức chấm dứt tất cả với tôi bằng lễ đính hôn của cô ấy. Vậy nên tôi cũng tìm cho mình một nửa còn lại, với nguyên vẹn tình yêu của người ấy dành cho mình .

----------

11h đêm !

Chúng tôi trở về nhà trong bầu không khí vẫn còn ngượng ngùng, tôi khá mệt mỏi với những gì trải qua hôm nay. Duy chỉ có nụ cười của Tiff là niềm vui duy nhất kéo tôi trở về với thực tại. Tôi quyết định sẽ yêu thương Tiff, nhưng không hẳn là đã quên được Jessica.

Tôi đã uống khá nhiều rượu tối hôm nay, Tiff cũng vậy. Nhưng lí do của cả hai đều khác nhau. Với Tiffany thì là vì niềm vui, còn riêng tôi, cả niềm vui và nỗi đau đan xen nhau. Dù tôi cố đẩy chúng xuống đáy của những nụ cười nhưng đôi khi chúng lại vô tình hiện hữu một cách rất vô duyên.

- Hôm nay chắc mệt lắm..em ngủ sớm đi nhé !

Tôi mỉm cười thật dịu dàng với Tiffany, tôi không muốn cô ấy phải ngượng ngùng thêm nữa khi chúng tôi đã thực sự trở thành một đôi.

- Vâng..

Tuy nhiên Tiffany vẫn chưa thể lập tức quen với việc này. Tôi biết cô ấy không giống những cô gái dạn dĩ khác. Ngay khi Tiff vừa quay người bước vào phòng tôi đã níu tay cô ấy lại và hôn nhẹ lên trán

- Chúc em ngủ ngon..

Sau một thoáng ngạc nhiên, Tiff vòng tay ôm lấy tôi..Nhẹ nhàng như cách tôi đã tưởng tượng

- Em yêu Yoong..

Đêm đó..cả hai chúng tôi đều mất ngủ ..Với tôi khó khăn hơn nhiều khi phải quyết định sẽ quên đi mối tình đầu của mình !

--------------

Sau một tuần thì dường như mối quan hệ của tôi và Tiffany đã được cải thiện khá nhiều. Giờ đây cô ấy có thể thoải mái cười đùa như trước, thể hiện tình yêu của mình bằng những cái ôm thật chặt từ phía sau và những nụ hôn vội lên môi tôi trước khi đi ngủ. Tôi cũng đã cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều từ sau lần gặp gỡ cuối cùng với Jessica ở nhà hàng Ý đó.

Cuộc sống của tôi đã có những chuyển biến tích cực, tôi không còn cảm thấy cô đơn như trước khi biết có một người luôn luôn nghĩ về mình, chờ đợi mình như một điều quan trọng với cô ấy. Cảm giác mình là một người đặc biệt với ai đó rất vui. Nó khiến tôi thấy yêu đời hơn và đã biết hạnh phúc là thế nào !

Lần đầu tiên của tôi và Tiff diễn ra vào một đêm mưa. Khi những tiếng sấm chớp vang lên tím tái cả một góc trời, Tiff chạy sang phòng tôi với vẻ sợ sệt. Cô ấy chưa bao giờ chủ động trong chuyện đó, nhưng tôi biết vì cơn mưa và vì cả nỗi sợ hãi nên Tiff mới quyết định tìm tới phòng tôi..

Ôm lấy Tiffany , tôi vỗ về cô ấy bằng những câu nói đùa của mình. Mùi hương trên tóc Tiff đang quyến rũ tôi..

Đôi mắt đẹp của cô ấy nhìn tôi chăm chú rồi dần tiến lại gần tôi..rất gần..

Một nụ hôn thật sự chứ không phải là những cái chạm nhẹ như mọi khi nữa..

Như được bóng tối đồng lõa, tôi bắt đầu thật nhẹ nhàng..

Hôn Tiff đủ lâu để cô ấy cảm nhận được sự chân thành từ tôi chứ không phải chỉ là những ham muốn tầm thường, để Tiff có thể suy nghĩ thật kĩ trước khi trao cho tôi thứ quý giá của một người con gái..

Tôi thì thầm vào tai Tiffany

- Yoong sẽ dừng lại nếu em không muốn..

Tiff không trả lời tôi, chỉ kéo tôi lại và hôn nồng nàn hơn cả nụ hôn vừa rồi..tôi coi đó là sự đồng ý của cô ấy.

Vẫn nằm xoay người đối diện với nhau, tay tôi vuốt ve một bên má của Tiffany, làm mọi thứ một cách chậm dãi, từ tốn và nhẹ nhàng..

Rúc đầu xuống vùng cổ thơm tho của Tiffany, tôi hít nấy mùi hương ngọt ngào của cô ấy, lướt nhẹ đầu lưỡi lên làn da mịn màng, những gai ốc dần xuất hiện mang theo một cảm giác đầy thú vị. Tiến tới viền tai, tôi đưa lưỡi quanh đó, sử dụng cả hơi thở để tạo ra những kích thích cho Tiff và tôi biết tôi đã thành công bước đầu khi cô ấy luồn tay vào áo xoa nhẹ lên tấm lưng trần của tôi.

Nhẹ nhàng đẩy Tiff nằm hẳn xuống, tôi kéo chăn lên ngang người cả hai để Tiff không cảm thấy ngại ngùng khi tôi lột bỏ áo ngoài của cô ấy. Nắm lấy hai cánh tay của Tiff đưa lên trên, tôi nằm lên người cô ấy và vuốt dọc hai cánh tay, trườn xuống nấp mình dưới chăn để có thể thoải mái âu yếm cơ thể Tiff trong bóng tối..Tôi cảm nhận bầu ngực tròn căng qua đầu lưỡi và cả những cái nút nhẹ quanh đầu ngực của cô ấy. Tiff vẫn nằm yên nhưng tôi biết cô ấy đang cố kìm nén, Tiff thở nhanh và mạnh hơn, tim cô ấy đập liên hồi ngay dưới môi tôi.

Di chuyển môi xuống dưới, hai tay tôi cũng lướt xuống xoa nhẹ hai bầu ngực của Tiffany. Giờ tôi mới thực sự thấy chúng khá đẫy đà và săn chắc. Cứ thế tôi xoa nhẹ cho đến khi cảm thấy đã đến lúc làm bước tiếp theo.

Giúp Tiff cởi bỏ nốt chiếc quần ngủ, vì nằm trong chăn nên tôi không thể biết được khuôn mặt đang đỏ ửng của Tiff ở phía trên .

Phần lông tơ mềm mại cọ vào mũi khi tôi vừa lướt xuống dưới. Hai tay chuyển xuống vuốt nhẹ hai bên đùi của Tiff, đưa lưỡi liếm nhẹ lên đó rồi xuống dần tới nơi nhạy cảm.

Đến đây thì tôi chắc chắn mình đã làm tốt vì sự ướt át của Tiff khá nhiều so với sự tưởng tượng mà tôi có thể làm được cho cô ấy. . .

Ngay khi đầu lưỡi tôi chạm vào đó, Tiff bật ra một tiếng rên nhẹ, kích thích tôi tiếp tục một cách mạnh bạo hơn. Rồi nhiều tiếng rên hơn nữa, tôi biết Tiff thật sự đang ở trạng thái mơ hồ của dục vọng, tâm hồn cô ấy ở trên những áng mây bồng bềnh, trôi nhẹ nhàng và không trọng lượng...

Cho đến khi tôi cảm nhận được Tiff đã đạt đến giới hạn của khoái cảm được kích thích từ phía bên ngoài tôi mới chịu dừng lại và tiến lên trên. Trồi mình ra khỏi chăn, thở gấp gáp và chiếm lấy đôi môi ngọt ngào của Tiffany..cô ấy nhắm chặt mắt lại tỏ ra đê mê với những khát khao hơn thế..

- A...em đau..

Tôi đã đoán không lầm, đây là lần đầu tiên của cô ấy..

Khi tôi vừa mới lấp ló ở phía bên ngoài thì Tiff đã nhăn nhó , tôi quyết định sẽ làm chậm lại hơn nữa. Lửng lơ ở bên ngoài khá lâu, tập cho Tiffany quen dần với cảm giác đau đớn nhưng đồng thời cũng đầy khoái cảm khi tôi tiến vào một nửa trong người cô ấy..

Lưỡi chúng tôi quấn lấy nhau không có chỗ trống để nhường cho hơi thở..một tay tôi vuốt ve quanh vùng cổ và ngực của Tiff, nút thật mạnh lưỡi của Tiffany tôi bất ngờ tiến mạnh vào trong cô ấy, phá bỏ tấm rào chắn bên ngoài và chạm tới khoái cảm tột đỉnh của Tiffany..

Một giọt nước mắt lăn nhẹ trên má cô ấy..

Nhưng rồi cảm giác đau đớn đó qua dần đi khi được hòa quyện cả sự khát khao và những đợt khoái cảm đang dần đưa Tiffany và tôi lên cao hơn nữa những tầng mây...Tôi vẫn hôn Tiffany để giúp cô ấy quên đi cảm giác đau đớn mà hòa vào những cảm xúc đầy mãnh liệt và khoái lạ..

Cho đến khi cả hai đều cảm nhận được mình như đang ở trên thiên đường, không còn biết đến những gì đang xảy ra xung quanh nữa, cả cơn mưa và những tia chớp cũng không thể xâm nhập được vào tâm trí chúng tôi lúc này..tất cả như nhuốm một màu hồng tuyệt diệu..

Cực khoái..Tiffany nói rằng đó là lần đầu tiên cô ấy biết thế nào là được yêu thương...

------------------------------

- "Hôm nay Yoong cố về sớm nhé, em đang nấu canh gà đó.."

- Ừhm..Yoong biết rồi ! Được một ngày nghỉ lại không nghỉ ngơi mà tất bật nấu nướng là sao?

- " Hì, Yoong đã thấy em yêu Yoong nhiều thế nào chưa? "

- Yoong cũng yêu em..

- " Vậy nhé, em đang bận . Nhớ về sớm đấy "

- Yoong biết rồi mà..Ừhm, chào em !!

Tôi tắt máy và mỉm cười, có lẽ Tiffany là sự lựa chọn đúng đắn nhất trong cuộc đời của tôi cho đến giây phút này. Cô ấy tạo cho tôi một không khí gia đình ấm áp khác hẳn với sự cô độc trước đây của mình..

Đang mải mê về những dự tính trong tương lai tôi không để ý thư kí đang đứng trước cửa phòng nãy giờ

- Có chuyện gì vậy?

- Luật sư Im, có người muốn gặp cô.

- Nói với họ rằng hôm nay tôi phải về sớm, hẹn một cuộc gặp vào sớm mai nhé..

- Cô ấy nói tên mình là Jessica!

- ......

- Tôi biết rồi, tôi sẽ sắp xếp một cuộc hẹn vào sớm mai !

- Không cần. Cho cô ấy vào!

- Nhưng cô nói mình bận mà luật sư Im?

- Không sao, cô ta sẽ về nhanh thôi ấy mà.

- Vâng...tôi biết rồi!!!

Tôi thật sự gặp phải một chút khó khăn khi Jessica xuất hiện từ ngoài cửa. Cô ấy chậm dãi tiến vào và quan sát mọi thứ trong phòng làm việc của tôi. Nét mặt bình thản đến kì lạ, cứ như thể giữa chúng tôi không hề, hay chưa hề có bất cứ một sự việc nào diễn ra vậy.

Tôi vờ chăm chú vào màn hình máy tính, bật văn bản lên và gõ linh tinh vào đó như thể mính vô cùng bận rộn và chẳng màng để ý tới Jess khi cô ấy bước vào. Ngay khi nỗi đau của tôi đã nguôi đi thì lập tức cô ấy xuất hiện, làm rối ren mọi thứ đang dần trở về đúng quy luật của nó và khiến tôi không thể tự kiểm soát được những gì mình đang làm.

Tự ngồi xuống ghế đối diện với tôi, Jess bỏ chiếc túi xách lên bàn và chăm chú nhìn tôi..

Cho đến khi tôi cảm thấy cần phải sớm kết thúc chuyện nực cười này và trở về nhà với Tiffany

- Cô gặp vấn đề gì về pháp luật àh?

- Không?

- Vậy cô đến văn phòng luật sư làm gì? Như cô thấy đấy, chúng tôi rất bận rộn không rảnh rỗi ngồi tiếp chuyện cô đâu!

- Em đâu có nói gì? Tự Yoong nói nãy giờ !

Đúng vậy, cô ấy đâu có bắt tôi phải tiếp chuyện..Chết tiệt..

Giọng điệu đều đều đó như thể chính tôi là người gây ra mọi chuyện, Jess luôn dùng một cách vô hình nào đó để khiến tôi trở nên ngớ ngẩn và tự ti trước cô ấy

- Vậy cô tới đây làm gì?

Jess hơi thẳng lưng lên một chút, nhìn lại tôi bằng đôi mắt không cảm xúc của mình

- Yoong đã rất giận em phải không?

Jess hỏi tôi điều đó như thể cô ấy không biết mình đã gây ra những gì, không biết hậu quả mà cô ấy đã để lại với tôi đã biến tôi trở thành một con người thế nào. Đau đớn và nhức nhối là cảm giác của tôi mỗi khi ở bên cô ấy. Một con người có quá nhiều gai nhọn và mật ngọt để khi chạm vào rồi mới cảm thấy đau thì đã muộn.

- Đúng thế.

Jess nhún vai hơi thả lỏng người như đã đạt được câu trả lời đúng ý muốn

- Lần này có tiến bộ, rất hẳng thắn chứ không chối bỏ như lần trước .

Tôi cười nhạt

- Rồi sao nữa? Cô nghĩ tôi sẽ lại chạy tới khóc lóc và sà vào lòng cô như một đứa ngốc nữa hả?

- Không !

- Rồi cô nghĩ tôi yêu cô rất nhiều?

- Đúng vậy!

- Và cô tự phụ vì điều đó, cô cho mình cái quyền khiến người khác trở nên yếu đuối còn mình thì ngẩng cao đầu mỉm cười vô cảm trước sự đau đớn của họ?

- Không !

- Rồi giờ cô đang muốn nói những lời giả tạo dối trá để vuốt ve tâm hồn đầy tổn thương của tôi mà cô đã gây ra phải không?

Tôi gần như là quát lên và quăng tập hồ sơ gần nhất xuống đất. Cơn tức giận lớn lên dần theo từng câu hỏi và cả những câu trả lời đầy thách thức của Jessica ! Tôi không còn tự chủ và kiểm soát được những lời lẽ hành động của mình nữa. Lúc này đây trong tôi là những cơn sóng đang gào thét, muốn cuốn trôi đi tất cả để xoa dịu phần nào cơn giận dữ.

Jess vẫn dùng nét mặt không biểu cảm đó nhìn tôi, cô ấy khiến tôi khó chịu với ánh mắt như hiểu thấu được những suy nghĩ của tôi. Tôi ghét cách cô ấy tỏ ra điềm đạm để điều khiển tâm trí tôi, để lái tôi theo những suy nghĩ của cô ấy..

- Em không có ý định đó !

- Trả lời hay lắm. Vậy cô tới đây để làm gì? Để muốn biết xem tôi đang sống thế nào à? Để khẳng định, để thỏa mãn với kết quả của trò chơi mà cô đã tạo ra với tôi àh?

- Yoong bình tĩnh đi! Những thứ đó hoàn toàn là Yoong tự suy diễn!

- Tốt thôi, vậy nếu tôi không suy diễn thì tôi biết nghĩ gì về cô nhỉ? Những điều tốt đẹp à? Không hề !

- Đúng vậy, em xấu xa, em không tốt đẹp. Em đùa giỡn với tình cảm của Yoong. Và em không hề muốn được tha thứ. Em chỉ muốn nói rằng, Yoong hãy sống thật tốt để e phải tự cảm thấy hối hận. Hãy tìm được hạnh phúc thật sự của mình và ..đừng yêu em nữa!

Đau!

Trái tim tôi đang gào thét trong lồng ngực. Một loạt những lời lẽ *** gắt mà tôi đã nghĩ ra và để dành chờ tới ngày gặp được Jess. Nhưng ngay khi tôi vẫn còn chưa nói hết những ấm ức của mình thì tôi đã cảm thấy hối hận vì những gì đã nói. Trái với suy nghĩ của tôi, Jess không chối bỏ, cô ấy thừa nhận tất cả đều là lỗi của mình. Không cầu xin sự tha thứ, không bao giờ tỏ ra yếu đuối trước tôi ..Và cô ấy nói tôi đừng yêu cô ấy nữa...

Nước mắt tôi sắp rơi ra..tôi phải mất vài giây để định nghĩa lại toàn bộ những gì cô ấy vừa nói..

Lập tức xoay ghế lại đằng sau, suýt chút nữa tôi đã để Jess nhìn thấy những giọt nước mắt đang lăn dài trên gương mặt đầy đau đớn của mình..bờ vai tôi rung nhẹ, những tiếng nấc nghẹn kìm nén

- Cô nói xong rồi đúng không? Về đi !

- Được thôi. Cũng đến giờ em phải đi rồi. Hy vọng lần tới chúng ta gặp nhau sẽ thoải mái hơn bây giờ ..

Tôi cố tìm kiếm một điều gì đó bất thường như trong giọng nói của Jess, như cách ngắt quãng không đều hơi, hay một cái nấc nhẹ ..nhưng hoàn toàn không. Cô ấy nói điều đó một cách dửng dưng, cứ như thể chúng tôi đã hoàn toàn trở nên xa lạ sau những câu nói vừa rồi và cô ấy không màng tới sự tổn thương đã gây ra cho tôi.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân của Jess ra tới cửa và dừng lại

- Em mong Yoong sẽ biết đâu là sự lựa chọn đúng đắn để thực sự có được hạnh phúc . Đừng đánh giá mọi thứ bằng đôi mắt, hãy cảm nhận bằng trái tim mình ! Chào Yoong ...

Tôi đã khóc..không kìm nén nữa mà thực sự là những tiếng nấc và những giọt nước mắt rơi từ đáy tim mình của những nỗi đau..Tại sao tôi lại yêu một người lạnh lùng đến tàn nhẫn như vậy..tại sao tôi lại mù quáng để rồi phải chuốc lấy những niềm đau không đáng có về mình..

Phải rồi..Tôi mới là người đã sai..

Sorry.. that I love U !!

--------------------------

Tôi mệt mỏi xuống bãi đậu xe với đôi mắt sưng húp của mình. Có lẽ giờ này về nhà Tiffany sẽ rất lo lắng nếu thấy bộ dạng tôi thế này..và tôi sẽ không biết phải giải thích sao với Tiff về cái lí do..vì sao tôi khóc !!!

Dù đã ngồi trong xe khá lâu nhưng tôi vẫn chưa nổ máy, gục đầu xuống vô lăng và vẫn còn rất bận tâm bởi những câu nói của Jessica vừa rồi..

Bỗng giật mình khi có vật gì đó dí vào sau gáy tôi, kèm theo là một giọng nói lạnh lẽo và khô khốc vang lên khiến tôi phải nổi da gà vì sợ hãi

- Lái xe đi !!!

Chap 7-1

Tôi ghét kiểu sống mà luôn phải chờ đợi..

Tôi ghét cách người khác nói về sự chờ đợi như là một điều gì đó thiêng liêng quý giá vì tôi không phải tuýp người kiên nhẫn.

Tôi ghét tất cả những gì liên quan đến sự chờ đợi, nó như là một thói quen đã ăn sâu vào tôi ngay từ khi còn là một đứa trẻ. Và vì thế, tôi không cho phép mình chờ đợi bất kì điều gì..

Jessica là một trong những điều đó!

Quan điểm sống của cô ấy quá khác biệt với tôi, những suy nghĩ của ấy là điều mà tôi không thể với tới được cũng như tìm cách để chạm được vào trái tim Jess là điều quá khó .

Vì vậy, tôi quyết định sẽ từ bỏ điều mà tôi đã từng cho là quan trọng nhất với mình. Đúng vậy, tôi đã từng coi Jess là điều quan trọng. Tôi đã từng yêu cô ấy đến nỗi đánh mất cả bản thân mình mà rơi vào vũng lầy do chính mình tạo ra, tôi đã từng đau khổ và giờ thì tôi đang chuẩn bị bước sang trang mới của cuộc đời thì Jess lại một lần nữa xuất hiện làm tôi mất tập trung. Nhưng không phải vì thế mà tôi lại quyết định mù quáng tiếp tục rơi vào vòng xoáy hay những ngã rẽ của Jess nữa. Tôi sẽ đi con đường riêng của mình..con đường không có hình bóng của Jessica !

---------------

Đón Tiffany trong khi tâm trạng không tốt chút nào sau cuộc gặp gỡ với Jess vừa rồi..Tôi vẫn cố mỉm cười thật tươi và xách đồ giúp Tiff, cô ấy đang mải mê kể về những điều mới mẻ ở đất nước xa lạ đó. Thú thật là tôi chẳng để được lời nào của Tiff vào tai, ánh mắt tôi vô thức tìm đến máy bán nước vừa rồi nơi đã gặp Jess..Nhưng cô ấy không còn ở đó nữa..

" Vậy cũng tốt . . ."

Chúng tôi rẽ về nhà để Tiffany cất đồ đạc của mình, tắm rửa qua rồi cả hai tới nhà hàng mà tôi đã đặt chỗ trước.

Đúng như dự đoán của mình, sau những lời hỏi thăm qua loa, tôi nhận ra Tiff hơi thất vọng bởi cách tôi tiếp đón cô ấy. Chắc hẳn Tiff đang nghĩ rằng mối quan hệ của chúng tôi sẽ không thể tiến thêm một bước sau những gợi ý bởi chuyến đi vừa rồi của cô ấy.

Tiffany đã rất hào hứng khi tặng tôi chiếc đồng hồ hiệu Rolex đắt tiền, nhưng đổi lại tôi vẫn giữ thái độ hờ hững của mình. Tôi không còn thấy sự rạng rỡ trong cái nheo mắt quen thuộc của Tiff nữa, thay vào đó là sự chán nản và buồn bã..

Tất nhiên mọi người đều đã biết kế hoạch của tôi rồi!

Và tôi thì cũng chẳng vội vã lắm, tôi vẫn còn muốn trêu Tiff thêm một chút nữa. Tôi muốn cảm nhận được sự trân trọng trong cuộc tình này chứ không vội vã theo cách tôi và Jessica đã làm..Nó chẳng mang lại điều tốt đẹp nào cả..

- Có ngon không?

Tôi vờ vĩnh hỏi khi thấy Tiffany đang chán nản nghịch muỗng của cô ấy..

- Ừhm..Ngon !

- Adam thế nào? Cái anh chàng ngoại quốc luôn bám theo em ấy?

- Àh, anh ta đã tỏ tình với em một lần nữa..

Nói đến chủ đề này Tiff như hứng thú hơn, có vẻ như cô ấy muốn thử xem thái độ của tôi thế nào.

- Và em đã trả lời là có?

- Tại sao Yoong lại nghĩ như vậy?

- Vì có vẻ như khi nhắc đến anh chàng đó em dường như rất thích thú.

- Tất nhiên là không. Nếu thích anh ta em đã chẳng tới Hàn Quốc làm gì..

- Ồh, vì chạy trốn nên em mới tới Hàn Quốc ?

- Không. . .

Tiffany để lửng câu nói của mình, đưa mắt nhìn tôi như chờ đợi một điều gì đó, một câu nói..tôi nghĩ là thế!

Tôi vẫn thản nhiên đưa thức ăn vào miệng và lờ đi

- Vậy thì lí do là gì?

- Hai tuần qua Yoong có nghĩ về em không?

Giọng Tiffany đã thay đổi, tôi cảm nhận được cô ấy sắp nói ra những điều tương tự như tôi đang nghĩ, chỉ khác rằng cô ấy là người chủ động.

Trước Tiffany tôi luôn cảm giác rất an toàn và tự tin, những cảm giác mà khi ở bên Jess tôi không thể có được. Thế giới của Jess được bao bọc bởi vẻ quý phái và phong thái lạnh lùng của cô ấy, nó khiến tôi luôn phải gồng mình để có thể ngẩng cao đầu trước cô ấy. Còn với Tiff thì khác, tôi có thể tự làm chủ được tình thế, tự biết mình nên làm gì để không trở thành một kẻ ngốc.

- Có !

Tôi dừng lại và nhìn Tiffany, tôi không định ép cô ấy phải nói ra những điều đó. Tôi không muốn Tiff phải cảm thấy xấu hổ khi là người chủ động trước.

- Yoong nghĩ những gì?

- Yoong đã nhớ em.

- Gì nữa không?

Sự im lặng kéo dài, tôi nhìn thật chăm chú vào đôi mắt của Tiffany. Trong đôi mắt đó đang ánh lên những hy vọng, sự hồi hộp..và chắc chắn là cả lo sợ bởi nếu như những lời tôi nói ra lại không phải như những gì cô ấy mong đợi.

- Thật ra..

Tôi phá vỡ sự im lặng, đưa tay vào túi nắm lấy chiếc dây chuyền. Đã đến lúc để nói với Tiffany những gì tôi nghĩ về cô ấy, về một sự thay đổi giữa quan hệ của cả hai..

- JESSICA !

Bỗng Tiffany reo lớn, khuôn mặt tươi tỉnh hẳn lên và vẫy vẫy về phía cửa ra vào..

Tôi cũng giật mình và quay ra nhìn về hướng đó..

Jessica đang khoác tay Teacyeon bước vào, không biết phải nói sao lúc này khi cảm giác hồi hộp pha lẫn sự giận dữ lại bùng lên trong tôi, làm tan biến đi những cảm xúc vừa mới có cùng Tiffany. Jess xinh đẹp, quyến rũ với bộ đồ hiệu mà cô ấy đang mặc. Bên cạnh là Teacyeon bảnh bao và lịch thiệp. Có vẻ như Jess khá bất ngờ khi nhận ra chúng tôi, cả Tiffany cũng vậy. Cô ấy không hề biết Jessica đã quay lại Hàn Quốc cùng ngày hôm nay.

Bỗng chốc những ý nghĩ trong tôi liền trở nên xáo trộn..

Hai người họ tiến tới bàn của tôi và Tiffany đang ngồi. Teacyeon gật đầu lịch sự chào chúng tôi theo đúng phong cách của những gã nhà giàu.

- Jessica. Cậu về từ khi nào vậy?

- Tớ mới về thôi.

- Hai người chắc làm đám cưới xong rồi mới quay về chứ gì.

Tiffany nháy mắt cười và nhìn Jessica..

Tất cả những gì tôi vừa nghe thấy..cứ như một cái búa tạ bổ thẳng vào suy nghĩ của tôi..Bẹp dúm và méo mó..

Trong một tích tắc, tôi và Jess đã bắt gặp ánh mắt của nhau. Một cái nhói đau..rất thật..rất rõ rệt ! Hơn tất cả những nỗi đau trước đây mà Jess đã mang lại cho tôi..

- Ừhm.. Bọn mình có hẹn với khách hàng. Cậu vẫn dùng số cũ phải không Tiffany ?

- Ừhm.

- Tớ sẽ gọi lại cho cậu sau . Hai người cứ ăn đi nhé !

Jess mỉm cười với Tiffany rồi lại vẫn là cái kiểu gật đầu chào cũ rích như mọi khi của Teacyeon, hai người họ đến và nhanh chóng rời đi tới một bàn khác. Nhưng bấy nhiêu đó cũng kịp để lại trong tôi những nỗi đau mới hình thành. Chúng đang gào thét trong tâm hồn tôi..

- Hai người họ đẹp đôi quá Yoong nhỉ

Tiffany chống tay lên cằm nhìn theo hai người đó rồi nói với tôi như thể cô ấy đang ghen tị. Tiff hoàn toàn không biết được tôi đang cảm giác đau như thế nào, cảm xúc mới đây thôi đã bị gián đoạn bởi những vết thương cũ đang bị cứa sâu hơn.

Nó thôi thúc tôi ...

- Tiffany !

- Ừhm..

- Chúng ta hẹn hò nhé !

Tôi nói và nắm chặt chiếc hộp trong túi..là những nỗi đau đang thôi thúc tôi, không còn chỉ đơn giản là tôi muốn bắt đầu. Tôi xây dựng một mối quan hệ mới với những viên gạch mang tên nỗi đau..

Tiffany hoàn toàn bất ngờ . Cô ấy dường như vẫn chưa hiểu rõ những gì tôi nói

- Yoong..

- Yoong thích em!

Sau câu nói đó cả tôi và Tiff đều rơi vào trạng thái bất động với những dòng suy tư khác nhau..

Lôi chiếc hộp trong túi ra, tôi mở nắp và lấy sợi dây chuyền ra khỏi đó. Có vẻ như Tiff vẫn chưa thể tin được những gì tôi đang làm, chỉ ngồi đó và nhìn tôi đeo chiếc dây vào cổ của cô ấy.

- Em làm bạn gái Yoong nhé...

Dưới bầu không khí lãng mạn đó, tôi nhận được cái gật đầu đồng ý của Tiffany, đôi mắt ngấn nước và thoáng thẹn thùng đỏ mặt của cô ấy..Tôi không biết Jessica có nhìn thấy tất cả những điều đó không..nhưng tôi chắc chắn một điều rằng tôi sẽ không khiến Tiffany phải đau khổ vì tôi như Jess đã làm với tôi.. Dù có một nỗi đau đang nhức nhối, nhưng rồi cũng sẽ quên được thôi. Jess đã quyết định chính thức chấm dứt tất cả với tôi bằng lễ đính hôn của cô ấy. Vậy nên tôi cũng tìm cho mình một nửa còn lại, với nguyên vẹn tình yêu của người ấy dành cho mình .

----------

11h đêm !

Chúng tôi trở về nhà trong bầu không khí vẫn còn ngượng ngùng, tôi khá mệt mỏi với những gì trải qua hôm nay. Duy chỉ có nụ cười của Tiff là niềm vui duy nhất kéo tôi trở về với thực tại. Tôi quyết định sẽ yêu thương Tiff, nhưng không hẳn là đã quên được Jessica.

Tôi đã uống khá nhiều rượu tối hôm nay, Tiff cũng vậy. Nhưng lí do của cả hai đều khác nhau. Với Tiffany thì là vì niềm vui, còn riêng tôi, cả niềm vui và nỗi đau đan xen nhau. Dù tôi cố đẩy chúng xuống đáy của những nụ cười nhưng đôi khi chúng lại vô tình hiện hữu một cách rất vô duyên.

- Hôm nay chắc mệt lắm..em ngủ sớm đi nhé !

Tôi mỉm cười thật dịu dàng với Tiffany, tôi không muốn cô ấy phải ngượng ngùng thêm nữa khi chúng tôi đã thực sự trở thành một đôi.

- Vâng..

Tuy nhiên Tiffany vẫn chưa thể lập tức quen với việc này. Tôi biết cô ấy không giống những cô gái dạn dĩ khác. Ngay khi Tiff vừa quay người bước vào phòng tôi đã níu tay cô ấy lại và hôn nhẹ lên trán

- Chúc em ngủ ngon..

Sau một thoáng ngạc nhiên, Tiff vòng tay ôm lấy tôi..Nhẹ nhàng như cách tôi đã tưởng tượng

- Em yêu Yoong..

Đêm đó..cả hai chúng tôi đều mất ngủ ..Với tôi khó khăn hơn nhiều khi phải quyết định sẽ quên đi mối tình đầu của mình !

--------------

Sau một tuần thì dường như mối quan hệ của tôi và Tiffany đã được cải thiện khá nhiều. Giờ đây cô ấy có thể thoải mái cười đùa như trước, thể hiện tình yêu của mình bằng những cái ôm thật chặt từ phía sau và những nụ hôn vội lên môi tôi trước khi đi ngủ. Tôi cũng đã cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều từ sau lần gặp gỡ cuối cùng với Jessica ở nhà hàng Ý đó.

Cuộc sống của tôi đã có những chuyển biến tích cực, tôi không còn cảm thấy cô đơn như trước khi biết có một người luôn luôn nghĩ về mình, chờ đợi mình như một điều quan trọng với cô ấy. Cảm giác mình là một người đặc biệt với ai đó rất vui. Nó khiến tôi thấy yêu đời hơn và đã biết hạnh phúc là thế nào !

Lần đầu tiên của tôi và Tiff diễn ra vào một đêm mưa. Khi những tiếng sấm chớp vang lên tím tái cả một góc trời, Tiff chạy sang phòng tôi với vẻ sợ sệt. Cô ấy chưa bao giờ chủ động trong chuyện đó, nhưng tôi biết vì cơn mưa và vì cả nỗi sợ hãi nên Tiff mới quyết định tìm tới phòng tôi..

Ôm lấy Tiffany , tôi vỗ về cô ấy bằng những câu nói đùa của mình. Mùi hương trên tóc Tiff đang quyến rũ tôi..

Đôi mắt đẹp của cô ấy nhìn tôi chăm chú rồi dần tiến lại gần tôi..rất gần..

Một nụ hôn thật sự chứ không phải là những cái chạm nhẹ như mọi khi nữa..

Như được bóng tối đồng lõa, tôi bắt đầu thật nhẹ nhàng..

Hôn Tiff đủ lâu để cô ấy cảm nhận được sự chân thành từ tôi chứ không phải chỉ là những ham muốn tầm thường, để Tiff có thể suy nghĩ thật kĩ trước khi trao cho tôi thứ quý giá của một người con gái..

Tôi thì thầm vào tai Tiffany

- Yoong sẽ dừng lại nếu em không muốn..

Tiff không trả lời tôi, chỉ kéo tôi lại và hôn nồng nàn hơn cả nụ hôn vừa rồi..tôi coi đó là sự đồng ý của cô ấy.

Vẫn nằm xoay người đối diện với nhau, tay tôi vuốt ve một bên má của Tiffany, làm mọi thứ một cách chậm dãi, từ tốn và nhẹ nhàng..

Rúc đầu xuống vùng cổ thơm tho của Tiffany, tôi hít nấy mùi hương ngọt ngào của cô ấy, lướt nhẹ đầu lưỡi lên làn da mịn màng, những gai ốc dần xuất hiện mang theo một cảm giác đầy thú vị. Tiến tới viền tai, tôi đưa lưỡi quanh đó, sử dụng cả hơi thở để tạo ra những kích thích cho Tiff và tôi biết tôi đã thành công bước đầu khi cô ấy luồn tay vào áo xoa nhẹ lên tấm lưng trần của tôi.

Nhẹ nhàng đẩy Tiff nằm hẳn xuống, tôi kéo chăn lên ngang người cả hai để Tiff không cảm thấy ngại ngùng khi tôi lột bỏ áo ngoài của cô ấy. Nắm lấy hai cánh tay của Tiff đưa lên trên, tôi nằm lên người cô ấy và vuốt dọc hai cánh tay, trườn xuống nấp mình dưới chăn để có thể thoải mái âu yếm cơ thể Tiff trong bóng tối..Tôi cảm nhận bầu ngực tròn căng qua đầu lưỡi và cả những cái nút nhẹ quanh đầu ngực của cô ấy. Tiff vẫn nằm yên nhưng tôi biết cô ấy đang cố kìm nén, Tiff thở nhanh và mạnh hơn, tim cô ấy đập liên hồi ngay dưới môi tôi.

Di chuyển môi xuống dưới, hai tay tôi cũng lướt xuống xoa nhẹ hai bầu ngực của Tiffany. Giờ tôi mới thực sự thấy chúng khá đẫy đà và săn chắc. Cứ thế tôi xoa nhẹ cho đến khi cảm thấy đã đến lúc làm bước tiếp theo.

Giúp Tiff cởi bỏ nốt chiếc quần ngủ, vì nằm trong chăn nên tôi không thể biết được khuôn mặt đang đỏ ửng của Tiff ở phía trên .

Phần lông tơ mềm mại cọ vào mũi khi tôi vừa lướt xuống dưới. Hai tay chuyển xuống vuốt nhẹ hai bên đùi của Tiff, đưa lưỡi liếm nhẹ lên đó rồi xuống dần tới nơi nhạy cảm.

Đến đây thì tôi chắc chắn mình đã làm tốt vì sự ướt át của Tiff khá nhiều so với sự tưởng tượng mà tôi có thể làm được cho cô ấy. . .

Ngay khi đầu lưỡi tôi chạm vào đó, Tiff bật ra một tiếng rên nhẹ, kích thích tôi tiếp tục một cách mạnh bạo hơn. Rồi nhiều tiếng rên hơn nữa, tôi biết Tiff thật sự đang ở trạng thái mơ hồ của dục vọng, tâm hồn cô ấy ở trên những áng mây bồng bềnh, trôi nhẹ nhàng và không trọng lượng...

Cho đến khi tôi cảm nhận được Tiff đã đạt đến giới hạn của khoái cảm được kích thích từ phía bên ngoài tôi mới chịu dừng lại và tiến lên trên. Trồi mình ra khỏi chăn, thở gấp gáp và chiếm lấy đôi môi ngọt ngào của Tiffany..cô ấy nhắm chặt mắt lại tỏ ra đê mê với những khát khao hơn thế..

- A...em đau..

Tôi đã đoán không lầm, đây là lần đầu tiên của cô ấy..

Khi tôi vừa mới lấp ló ở phía bên ngoài thì Tiff đã nhăn nhó , tôi quyết định sẽ làm chậm lại hơn nữa. Lửng lơ ở bên ngoài khá lâu, tập cho Tiffany quen dần với cảm giác đau đớn nhưng đồng thời cũng đầy khoái cảm khi tôi tiến vào một nửa trong người cô ấy..

Lưỡi chúng tôi quấn lấy nhau không có chỗ trống để nhường cho hơi thở..một tay tôi vuốt ve quanh vùng cổ và ngực của Tiff, nút thật mạnh lưỡi của Tiffany tôi bất ngờ tiến mạnh vào trong cô ấy, phá bỏ tấm rào chắn bên ngoài và chạm tới khoái cảm tột đỉnh của Tiffany..

Một giọt nước mắt lăn nhẹ trên má cô ấy..

Nhưng rồi cảm giác đau đớn đó qua dần đi khi được hòa quyện cả sự khát khao và những đợt khoái cảm đang dần đưa Tiffany và tôi lên cao hơn nữa những tầng mây...Tôi vẫn hôn Tiffany để giúp cô ấy quên đi cảm giác đau đớn mà hòa vào những cảm xúc đầy mãnh liệt và khoái lạ..

Cho đến khi cả hai đều cảm nhận được mình như đang ở trên thiên đường, không còn biết đến những gì đang xảy ra xung quanh nữa, cả cơn mưa và những tia chớp cũng không thể xâm nhập được vào tâm trí chúng tôi lúc này..tất cả như nhuốm một màu hồng tuyệt diệu..

Cực khoái..Tiffany nói rằng đó là lần đầu tiên cô ấy biết thế nào là được yêu thương...

------------------------------

- "Hôm nay Yoong cố về sớm nhé, em đang nấu canh gà đó.."

- Ừhm..Yoong biết rồi ! Được một ngày nghỉ lại không nghỉ ngơi mà tất bật nấu nướng là sao?

- " Hì, Yoong đã thấy em yêu Yoong nhiều thế nào chưa? "

- Yoong cũng yêu em..

- " Vậy nhé, em đang bận . Nhớ về sớm đấy "

- Yoong biết rồi mà..Ừhm, chào em !!

Tôi tắt máy và mỉm cười, có lẽ Tiffany là sự lựa chọn đúng đắn nhất trong cuộc đời của tôi cho đến giây phút này. Cô ấy tạo cho tôi một không khí gia đình ấm áp khác hẳn với sự cô độc trước đây của mình..

Đang mải mê về những dự tính trong tương lai tôi không để ý thư kí đang đứng trước cửa phòng nãy giờ

- Có chuyện gì vậy?

- Luật sư Im, có người muốn gặp cô.

- Nói với họ rằng hôm nay tôi phải về sớm, hẹn một cuộc gặp vào sớm mai nhé..

- Cô ấy nói tên mình là Jessica!

- ......

- Tôi biết rồi, tôi sẽ sắp xếp một cuộc hẹn vào sớm mai !

- Không cần. Cho cô ấy vào!

- Nhưng cô nói mình bận mà luật sư Im?

- Không sao, cô ta sẽ về nhanh thôi ấy mà.

- Vâng...tôi biết rồi!!!

Tôi thật sự gặp phải một chút khó khăn khi Jessica xuất hiện từ ngoài cửa. Cô ấy chậm dãi tiến vào và quan sát mọi thứ trong phòng làm việc của tôi. Nét mặt bình thản đến kì lạ, cứ như thể giữa chúng tôi không hề, hay chưa hề có bất cứ một sự việc nào diễn ra vậy.

Tôi vờ chăm chú vào màn hình máy tính, bật văn bản lên và gõ linh tinh vào đó như thể mính vô cùng bận rộn và chẳng màng để ý tới Jess khi cô ấy bước vào. Ngay khi nỗi đau của tôi đã nguôi đi thì lập tức cô ấy xuất hiện, làm rối ren mọi thứ đang dần trở về đúng quy luật của nó và khiến tôi không thể tự kiểm soát được những gì mình đang làm.

Tự ngồi xuống ghế đối diện với tôi, Jess bỏ chiếc túi xách lên bàn và chăm chú nhìn tôi..

Cho đến khi tôi cảm thấy cần phải sớm kết thúc chuyện nực cười này và trở về nhà với Tiffany

- Cô gặp vấn đề gì về pháp luật àh?

- Không?

- Vậy cô đến văn phòng luật sư làm gì? Như cô thấy đấy, chúng tôi rất bận rộn không rảnh rỗi ngồi tiếp chuyện cô đâu!

- Em đâu có nói gì? Tự Yoong nói nãy giờ !

Đúng vậy, cô ấy đâu có bắt tôi phải tiếp chuyện..Chết tiệt..

Giọng điệu đều đều đó như thể chính tôi là người gây ra mọi chuyện, Jess luôn dùng một cách vô hình nào đó để khiến tôi trở nên ngớ ngẩn và tự ti trước cô ấy

- Vậy cô tới đây làm gì?

Jess hơi thẳng lưng lên một chút, nhìn lại tôi bằng đôi mắt không cảm xúc của mình

- Yoong đã rất giận em phải không?

Jess hỏi tôi điều đó như thể cô ấy không biết mình đã gây ra những gì, không biết hậu quả mà cô ấy đã để lại với tôi đã biến tôi trở thành một con người thế nào. Đau đớn và nhức nhối là cảm giác của tôi mỗi khi ở bên cô ấy. Một con người có quá nhiều gai nhọn và mật ngọt để khi chạm vào rồi mới cảm thấy đau thì đã muộn.

- Đúng thế.

Jess nhún vai hơi thả lỏng người như đã đạt được câu trả lời đúng ý muốn

- Lần này có tiến bộ, rất hẳng thắn chứ không chối bỏ như lần trước .

Tôi cười nhạt

- Rồi sao nữa? Cô nghĩ tôi sẽ lại chạy tới khóc lóc và sà vào lòng cô như một đứa ngốc nữa hả?

- Không !

- Rồi cô nghĩ tôi yêu cô rất nhiều?

- Đúng vậy!

- Và cô tự phụ vì điều đó, cô cho mình cái quyền khiến người khác trở nên yếu đuối còn mình thì ngẩng cao đầu mỉm cười vô cảm trước sự đau đớn của họ?

- Không !

- Rồi giờ cô đang muốn nói những lời giả tạo dối trá để vuốt ve tâm hồn đầy tổn thương của tôi mà cô đã gây ra phải không?

Tôi gần như là quát lên và quăng tập hồ sơ gần nhất xuống đất. Cơn tức giận lớn lên dần theo từng câu hỏi và cả những câu trả lời đầy thách thức của Jessica ! Tôi không còn tự chủ và kiểm soát được những lời lẽ hành động của mình nữa. Lúc này đây trong tôi là những cơn sóng đang gào thét, muốn cuốn trôi đi tất cả để xoa dịu phần nào cơn giận dữ.

Jess vẫn dùng nét mặt không biểu cảm đó nhìn tôi, cô ấy khiến tôi khó chịu với ánh mắt như hiểu thấu được những suy nghĩ của tôi. Tôi ghét cách cô ấy tỏ ra điềm đạm để điều khiển tâm trí tôi, để lái tôi theo những suy nghĩ của cô ấy..

- Em không có ý định đó !

- Trả lời hay lắm. Vậy cô tới đây để làm gì? Để muốn biết xem tôi đang sống thế nào à? Để khẳng định, để thỏa mãn với kết quả của trò chơi mà cô đã tạo ra với tôi àh?

- Yoong bình tĩnh đi! Những thứ đó hoàn toàn là Yoong tự suy diễn!

- Tốt thôi, vậy nếu tôi không suy diễn thì tôi biết nghĩ gì về cô nhỉ? Những điều tốt đẹp à? Không hề !

- Đúng vậy, em xấu xa, em không tốt đẹp. Em đùa giỡn với tình cảm của Yoong. Và em không hề muốn được tha thứ. Em chỉ muốn nói rằng, Yoong hãy sống thật tốt để e phải tự cảm thấy hối hận. Hãy tìm được hạnh phúc thật sự của mình và ..đừng yêu em nữa!

Đau!

Trái tim tôi đang gào thét trong lồng ngực. Một loạt những lời lẽ *** gắt mà tôi đã nghĩ ra và để dành chờ tới ngày gặp được Jess. Nhưng ngay khi tôi vẫn còn chưa nói hết những ấm ức của mình thì tôi đã cảm thấy hối hận vì những gì đã nói. Trái với suy nghĩ của tôi, Jess không chối bỏ, cô ấy thừa nhận tất cả đều là lỗi của mình. Không cầu xin sự tha thứ, không bao giờ tỏ ra yếu đuối trước tôi ..Và cô ấy nói tôi đừng yêu cô ấy nữa...

Nước mắt tôi sắp rơi ra..tôi phải mất vài giây để định nghĩa lại toàn bộ những gì cô ấy vừa nói..

Lập tức xoay ghế lại đằng sau, suýt chút nữa tôi đã để Jess nhìn thấy những giọt nước mắt đang lăn dài trên gương mặt đầy đau đớn của mình..bờ vai tôi rung nhẹ, những tiếng nấc nghẹn kìm nén

- Cô nói xong rồi đúng không? Về đi !

- Được thôi. Cũng đến giờ em phải đi rồi. Hy vọng lần tới chúng ta gặp nhau sẽ thoải mái hơn bây giờ ..

Tôi cố tìm kiếm một điều gì đó bất thường như trong giọng nói của Jess, như cách ngắt quãng không đều hơi, hay một cái nấc nhẹ ..nhưng hoàn toàn không. Cô ấy nói điều đó một cách dửng dưng, cứ như thể chúng tôi đã hoàn toàn trở nên xa lạ sau những câu nói vừa rồi và cô ấy không màng tới sự tổn thương đã gây ra cho tôi.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân của Jess ra tới cửa và dừng lại

- Em mong Yoong sẽ biết đâu là sự lựa chọn đúng đắn để thực sự có được hạnh phúc . Đừng đánh giá mọi thứ bằng đôi mắt, hãy cảm nhận bằng trái tim mình ! Chào Yoong ...

Tôi đã khóc..không kìm nén nữa mà thực sự là những tiếng nấc và những giọt nước mắt rơi từ đáy tim mình của những nỗi đau..Tại sao tôi lại yêu một người lạnh lùng đến tàn nhẫn như vậy..tại sao tôi lại mù quáng để rồi phải chuốc lấy những niềm đau không đáng có về mình..

Phải rồi..Tôi mới là người đã sai..

Sorry.. that I love U !!

--------------------------

Tôi mệt mỏi xuống bãi đậu xe với đôi mắt sưng húp của mình. Có lẽ giờ này về nhà Tiffany sẽ rất lo lắng nếu thấy bộ dạng tôi thế này..và tôi sẽ không biết phải giải thích sao với Tiff về cái lí do..vì sao tôi khóc !!!

Dù đã ngồi trong xe khá lâu nhưng tôi vẫn chưa nổ máy, gục đầu xuống vô lăng và vẫn còn rất bận tâm bởi những câu nói của Jessica vừa rồi..

Bỗng giật mình khi có vật gì đó dí vào sau gáy tôi, kèm theo là một giọng nói lạnh lẽo và khô khốc vang lên khiến tôi phải nổi da gà vì sợ hãi

- Lái xe đi !!!

Chap 7 - 2

Trong cuộc đời mỗi con người, khi phải đối diện với khoảnh khắc mong manh giữa sự sống và cái chết luôn là một nỗi ám ảnh rất lớn. Có người sẽ bình thản để chấp nhận nó, có người lại đau khổ khóc lóc, có người lại vùng lên để đấu tranh cho sự sống.

Nhưng tất cả những người đó đều có một điểm chung. Đó là nỗi sợ hãi !

Tất nhiên ai cũng sẽ phải chết, nhưng chết theo cách nào thì lại là một chuyện. Có người bệnh mà chết, có người tai nạn mà chết hay đôi khi chỉ là những cái chết ngớ ngẩn bằng cách tự kết liễu đời mình với vài viên thuốc ngủ liều cao.

Còn nếu như trong hoàn cảnh này của tôi thì cái chết thật sự là lãng xẹt khi mà tôi còn không biết lí do vì sao có một kẻ bịt mặt ngồi ngay sau vô lăng và chĩa súng vào đầu mình.

Tôi không có thời gian để được hỏi hắn là ai, để được biết lí do vì sao mà chỉ có thể mở khóa rồi sau đó lái xe đi theo ý muốn của hắn.

Toàn thân hắn là một màu đen kín mít, qua giọng nói và dáng người cao to tôi đoán hắn là đàn ông và khoảng 30 tuổi. Cách cầm súng kèm theo thái độ điềm tĩnh đó thì tôi có thể nghĩ giết người là công việc chính của hắn. Mồ hôi túa ra ướt đẫm mảng áo sau lưng tôi dù đang là mùa thu. Những nơron thần kinh của tôi căng ra , không thể tập trung vào những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình lúc này.

- Rẽ trái !

Tôi tiếp tục làm theo những mệnh lệnh của hắn, dĩ nhiên tôi không còn sự lựa chọn nào khác .

- Anh là ai?

- Im lặng và lái xe đi.

Giọng nói khàn đục như một sự đe dọa vô hình càng khiến tôi rơi vào trạng thái lo sợ. Trong cuộc đời tôi lần khiến tôi sợ hãi nhất là vào năm 13 tuổi, khi đó tôi đã trốn mẹ đi chơi cùng đám bạn mới quen để rồi phải lĩnh đủ một trận đòn đau khủng khiếp. Nhưng so với nỗi sợ hãi này thì tôi thà ăn mười trận đòn như thế còn hơn.

Hắn thật sự là một kẻ chuyên nghiệp.Cách hắn kiệm lời khi chỉ dẫn cho tôi bằng những câu nói đơn giản như rẽ trái, phải hay dừng lại đủ xa khi xe dừng ở một ngã tư đèn đỏ nơi có những cảnh sát giao thông đang đứng. Đôi khi trong đầu tôi nảy ra những ý tưởng táo bạo nhằm thoát thân nhưng sau đó tôi biết mình không nên làm thế, với loại người này hắn sẽ sẵn sàng tặng cho tôi một viên đạn vào đầu rồi tìm cách chạy trốn một cách khôn ngoan.

Cứ thế cho đến khi tôi nhận ra mình đang lái xe ra khỏi thành phố và đi về hướng ngoại ô, một nơi vắng vẻ để tôi không thể tìm được bất kì sự trợ giúp nào.

Hắn bắt tôi dừng lại ở ngay một ngã rẽ. Rút chìa khóa và đẩy tôi xuống xe, lấy từ túi áo một chiếc còng tay và còng hai tay tôi ra đằng sau. Vẫn chưa hết, hắn bịt mắt tôi lại bằng một tấm vải nhung đen rồi đẩy tôi đi từ đằng sau với khẩu súng vẫn kè kè sau gáy. Đến lúc này thì tôi gần như không còn một lối thoát, tất cả những gì cảm nhận được bây giờ là tối đen , cảm giác bước đi lạo xạo trên con đường sỏi đá gồ ghề. Mùi gỗ thông thơm ngào ngạt quấn lấy mũi tôi, từng đợt gió nhè nhẹ lướt qua vành tai tạo nên bầu không khí âm u càng khiến nỗi sợ hãi trong tôi lớn dần lên .

Cho đến khi hắn bắt tôi dừng lại.

Kéttttt

Tiếng cửa sắt cũ kĩ vang lên và sau đó hắn đẩy tôi vào trong.

Rầm !

Tôi cảm nhận được mùi khét của khói thuốc, cảm nhận một sự ngột ngạt đến khó thở và tôi nghĩ rằng mình đang ở trong một phòng kín.

- Có ai ở đó không?

Tôi thấy giọng nói của mình vang vang dội lại từ những bức tường. Không ai trả lời tôi, có lẽ kẻ vừa rồi sau khi làm xong việc của mình cũng đã rời đi và bỏ lại tôi một mình với sự hoang mang sợ hãi..

Nhưng rõ ràng tôi ngửi thấy mùi thuốc !

Vậy là hẳn phải còn có ai đó ở lại trong này, nhưng tôi lại không thể nhìn thấy gì và đành nhờ cậy vào thính giác để nghe ngóng .

Vẫn là sự im lặng đang bao chùm lấy tôi, nó nuốt chửng tôi vào những suy nghĩ lo âu sợ hãi về số phận của mình.

Cạch !

- Ai đó?

Tôi hoang mang, không hề biết xung quanh mình những sự việc gì đang diễn ra. Dường như có người vừa đặt vật gì đó ngay cạnh tôi. Bỗng chốc tôi cảm thấy khó thở bởi khói thuốc đang phả thẳng vào mặt mình. Kèm theo đó là một giọng nói vang lên

- Ngồi xuống !

Là con gái !

Đó là tất cả những gì tôi biết về người đang đứng trước mặt và vừa ra lệnh cho mình . Một bàn tay mềm mại ấn nhẹ tôi xuống, theo phản xạ tôi hơi chới với và bị hẫng khi tìm vị trí của chiếc ghế .

Một chiếc ghế ghỗ !

- Có thể tháo bịt mắt ra được không?

Dù đó là quyền lợi duy nhất của tôi khi rơi vào hoàn cảnh này, nhưng tôi vẫn không thể nói điều đó ra một cách bình thường . Và tôi nhận lại được câu trả lời cụt lủn

- Không !

- Cô là ai? Tại sao lại bắt tôi tới đây?

-Tất cả những người được đưa tới đây... Đều sẽ chết! Cô còn muốn hỏi gì không?

"Chết"

Ý nghĩ đó lướt qua trong đầu tôi như một luồng điện 600 vôn, nó khiến toàn thân tôi cứng đơ lại ..

- Nhưng cô sẽ có cơ hội được ra khỏi đây và hoàn toàn lành lặn!

Giọng nói đó tiếp tục vang lên, tôi không thể đoán biết được mục đích của cô ta là gì nhưng tôi biết chắc chắn một điều, cô ta muốn một thứ quan trọng ở tôi .

- Vậy tôi phải làm gì ?

- Câu hỏi tốt đấy, tôi biết cô là một luật sư khôn ngoan mà đúng không? Có lẽ cô sẽ biết điều gì tốt nhất cho mình lúc này.

Một câu trả lời lấp lửng nhưng cũng đủ nói lên được rằng ý nghĩ của tôi là đúng. Ở tôi có thứ mà cô ta cần. Lúc này tôi đã có thể trấn tĩnh lại được đôi chút, cô ta sẽ chưa thể giết tôi nếu chưa có được thứ mình cần. Vì thế, tôi cũng có quyền được trao đổi

- Tôi muốn được tháo bịt mắt .

- Cô nên suy nghĩ kĩ, nếu tháo nó ra thì cơ hội sống của cô sẽ chỉ còn được một nửa!

- Tại sao?

CÔ ta im lặng khá lâu, có vẻ như đang suy nghĩ về câu hỏi rất đơn giản của tôi. Tôi nghe thấy tiếng bật lửa , dường như cô ta đang châm cho mình một điếu thuốc khác. Sự im lặng kéo dài một lúc khiến tôi khá bồn chồn, nhưng rồi cuối cùng cô ta cũng lên tiếng

- Vì tôi thích sống trong bóng tối. Nếu tôi để lộ khuôn mặt mình, thì đó là một điều không hay ho chút nào. Cô biết đấy, cô là một luật sư. Lĩnh vực nghề nghiệp của cô có thể lôi tôi ra ánh sáng bất kì lúc nào. Câu trả lời như vậy đã khiến cô hài lòng chưa luật sư Im Yoona !

Tôi chỉ có thể im lặng, tất nhiên những kẻ giết người sẽ không muốn để lộ khuôn mặt mình. Hơn nữa, tôi còn là một luật sư và tôi biết mình chỉ có thể được sống nếu cân nhắc kĩ những trao đổi sắp tới đây của cô ta. Dù biết mười mươi rằng những trao đổi đó sẽ dẫn mình tới một ngõ cụt không lối thoát .

- Cô muốn gì ở tôi?

Im lặng.. Lại một lần nữa những làn khói thuốc phả thẳng vào mặt tôi, chúng xộc lên mũi khiến tôi rất khó chịu, thậm chí là nôn nao cả người. Tôi cảm nhận được cái vuốt ve nhẹ nhàng mơn trớn lên cánh tay mình. Cô ta ngồi hẳn lên đùi tôi và lại tiếp tục phả khói thuốc, áp phần ngực đẫy đà của cô ta vào tôi rồi thì thầm

- Tôi nghe nói luật sư Im đây rất biết cách chiều lòng phụ nữ. Nếu có thể, tôi cũng muốn thử là người tình của cô một đêm..Cô thấy sao?

Câu nói đó khiến tôi nổi cả da gà. Làm sao mà tôi có thể hôn và ôm một tên sát thủ vào lòng mình rồi âu yếm được cơ chứ, chỉ tưởng tượng đến cảnh tượng cô ta chĩa súng vào đầu tôi và từ đó máu bắn ra tứ tung cũng đủ khiến tôi khiếp sợ rồi chứ đừng nói đến chuyện ái ân. Nhưng tôi biết đó chỉ là cách cô nàng bông đùa làm cho sự việc trở nên căng thẳng hơn mà thôi. Tôi đã từng làm việc và bào chữa cho vài tên giết người, nhưng tất cả đó đều chỉ là vô tình, hoặc do một vài mâu thuẫn nhỏ từ cuộc sống thường nhật mà trở thành những người mang tội danh trên, chứ không phải dạng công việc chuyên nghiệp kiếm ra tiền được tính trên đầu người như "quý bà" trước mặt tôi đây. Cách nói chuyện của cô ta khiến tôi liên tưởng tới Jessica, cô ấy cũng có một cái đầu lạnh, phong cách nói chuyện lạnh lùng và đầy quyền lực .

Haizzz, tại sao tôi lại liên tưởng lung tung thế được nhỉ. Giờ là lúc nào rồi còn nghĩ đến Jessica nữa ...

- Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề !

Cô ta đứng dậy và giọng nói như thay đổi hẳn, điều đó khiến tôi phải một lần nữa lo lắng hồi hộp vì những gì cô ta đang sắp nói ra kia.

- Vào ngày 15 - 4 năm ngoái Edward Hwang đã kí kết hợp đồng với một công ty sản xuất muối của Đài Loan . Hôm ấy cô cũng có mặt tại đó, và cô là người đã giữ một bản chính của hợp đồng kèm theo số tài liệu thống kê dữ liệu hàng hóa của ông ta. Tôi muốn có chúng !

"Edward Hwang, lẽ nào sự việc này có liên quan tới những công ty lớn muốn cạnh tranh nhau? Hoặc một ý đồ muốn lật đổ từ xa của nội bộ .."

Tôi chau mày cố nhớ lại những gì đã diễn ra, và đúng là tôi đã có mặt ở đó. Nhưng có vẻ như cái bản hợp đồng đó không quan trọng cho lắm, tiền giao dịch cũng không nhiều. Thì cớ gì cô ta lại muốn có bằng được số tài liệu đó nhỉ?

Trong đầu tôi đã có những suy diễn của riêng mình !

- Chẳng phải..các người đã vào phòng làm việc của tôi rồi sao? Tôi không tin rằng vì không tìm được cách mở chiếc két sắt mà phải mất công bỏ đi rồi giờ quay lại bắt tôi theo cách này .

Lại im lặng..có lẽ cô ta đang bất ngờ vì suy đoán vừa rồi của tôi là hoàn toàn đúng. Ngay ngày hôm sau tôi đã biết được rằng có kẻ đã vào phòng làm việc của mình, thậm chí mở được cả két sắt để tìm hiểu đống hồ sơ đó. Qua camera đặt ở góc phòng, tôi ngồi xem đi xem lại cuộn băng ghi hình , tuy chẳng có gì xảy ra nhưng ở một quãng thời gian nhất định hình ảnh đã bị nhiễu đi rồi lập tức trở lại trạng thái ban đầu. Tuy nhiên vì nghĩ rằng sự việc không có gì quan trọng khi những tập tài liệu vân còn nguyên vẹn trong két nên tôi cũng dần quên đi. Cho đến hôm nay thì tôi hoàn toàn có thể khẳng định rằng, những gì tôi biết chỉ là mặt phẳng của vấn đề mà thôi.

Tiếng bước chân chậm dãi tiến về phía tôi, cô ta cúi xuống đối diện với mặt tôi. Và tôi có thể ngửi được mùi khét của khói thuốc qua hơi thở của cô ta

- Khá lắm. Vậy thì giờ nói cho tôi biết, cô đã giấu chúng ở đâu?

"Giấu? "

Cô ta dùng từ như thể khẳng định rằng tôi biết một điều gì đó quan trọng trong câu chuyện này trong khi tôi hoàn toàn chẳng biết gì cả. Tôi chắc chắn tập tài liệu đó đã được để cùng những tài liệu khác trong két sắt tại phòng làm việc, và chẳng có lí do gì tôi phải đem giấu chúng ở một nơi khó tìm ra nào khác. Vì đơn giản, với tôi tính quan trọng của những tập tài liệu ấy thì đó là nơi đủ an toàn nhất để cất giữ chúng rồi.

- Tôi chẳng giấu chúng ở đâu cả. Tất cả đều nằm trong két sắt đó !

Trả lời bằng chất giọng nhẹ nhàng, thành thật nhất của mình! Với những tên giết người không ghớm tay thì tỏ ra thành thật sẽ có ích hơn nhiều so với việc cố đánh lừa chúng . Nhưng có vẻ như thế là chưa đủ với cô ả. Cô ta bật cười nhạt, giọng nói trở nên khô cứng lại

- Ở đó không có thứ mà tôi cần ! Cô còn 60 % để thoát ra khỏi đây một cách bình an vô sự.

- Hãy tin tôi, đó là sự thật. Chẳng có lí do gì tôi phải làm điều đó trong khi với tôi tất cả những tập hồ sơ đó chỉ đơn giản là dữ liệu công việc.

Ngay sau câu trả lời tôi đã phải lần nữa toát mồ hôi hột khi cảm nhận một lưỡi dao sắc bén đang kề ngay cổ mình. Cố giữ cho hơi thở thật đều đặn, tôi cần phải khiến cô ta tin mình

- Tôi chỉ có thể nói rằng. Tôi không giấu bất kì thứ gì hết, chúng chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả !

Lưỡi dao ấn mạnh hơn, tôi cảm thấy từng mạch máu trong cơ thể mình đang hoạt động liên tục, và ngay ở chỗ tiếp xúc với lưỡi dao đó tôi cảm giác như nó sắp vỡ tung ra.

- Cô còn 40 % . . .

- ....

- Cô có 30s để nói tất cả những gì tôi muốn nghe. . 1..2..3....

Thần kinh tôi đang căng như dây đàn, máu dồn lên não nhiều hơn theo từng nhịp đếm lạnh lùng của cô ả. Những ngón tay nắm chặt lại bất lực với chiếc còng ở sau lưng. Tôi đang đối mặt với cái chết..rất gần !

Rè..rè...rè...

- Chuyện gì vậy?

- " Nhanh lên , tao đói "

- *** mẹ mày. Không thấy tao đang làm việc sao?

- " Tao tưởng mày đang làm tình cùng nó chứ con *** ? "

- Thằng chó !

- " Cẩn thận cái mồm của mày ! "

Thật may là khi đang đếm thì có vẻ như cô ta nói chuyện qua bộ đàm với ai đó, và theo những gì tôi nghe được có lẽ đó là tên vừa rồi đã dí súng vào đầu tôi .Nhưng cũng thật không may là cuộc nói chuyện nhảm nhí ấy dường như đã chọc vào máu điên của cô ả. Cô ta tỏ ra thô bạo với tôi hơn. Tôi cảm nhận được một cái nhói đau rất nhanh ở đầu mũi dao trên cổ mình.

Phải, cô ta đã thật sự làm tôi chảy máu. Nhưng đó chỉ là sự cảnh cáo mà thôi vì tôi chỉ cảm thấy hơi xót một chút.

- Hết thời gian. Cô còn 10 % cơ hội thôi. Và tôi nghĩ là thằng *** ở ngoài đó đang rất đói nên nếu cô còn ngoan cố thì tôi đành phải giải quyết nhanh và dẫn nó đi ăn vài món dành cho chó trước khi nó nổi điên mà lao vào cắn xé cô .

Cái cách cô ta gọi "đồng nghiệp" của mình phần nào đã nói lên bản chất thật của cô ta. Và có vẻ như sẽ không chỉ là đe dọa nữa nếu như tôi không nghĩ được cách để cô ta có thể tin mình..

- Tôi..

Rè..rè..rè...

- Joe, tao sẽ giết mày nếu còn làm phiền trong khi tao đang làm việc !

Lần này thì không kịp nghe gì hết mà cô ta đã hét toáng lên và tôi nghe thấy âm thanh của đồ vật bị vỡ..có lẽ chiếc bộ đàm đó đã bị tan tành theo cú ném của cô ta vào góc tường..

Lại thêm một cái nhói nữa. Cô ta đang cứa sâu hơn vào da tôi..Lần này nó thực sự đau..

- Cô còn 10s ... Phải nói rằng sẽ rất tiếc khi phải giết một người đẹp như cưng..

Cô ta tiếp tục công việc đe dọa của mình, lúc này đầu óc tôi không còn thời gian để suy nghĩ gì thêm nữa. Trống rỗng và sợ hãi ...

Rầm rầm rầm..

- Mẹ kiếp thằng chó. Mày bị điên à?

Cô ta nổi máu điên thực sự, tôi thấy lưỡi dao đã rời khỏi cổ mình và tiếng bước chân vội vã về phía cửa..

- Mày thực sự muốn chết phải không Joe..

Liên tiếp là những tiếng động lạ vang lên. Tôi không chắc lắm..nhưng có vẻ như họ đang đấm đá nhau thì phải. Nếu như vậy thì quả thực hai tên sát thủ này thật sự bị điên, hoặc ít nhất thì cũng phải có một người trong số đó bị mắc bệnh lạ. . .

Sau những tiếng động lạ đó, tôi chẳng còn nghe thấy gì hết nữa ngoài tiếng bước chân đang lại gần mình..Có lẽ cô ả đã giải quyết xong "đồng bọn" của mình hoặc là chính cô ả đã bị giải quyết bởi tên điên kia. Nỗi sợ hãi lại dâng lên trong tôi khi những bước chân ấy ngày một gần tôi hơn..

Một bàn tay nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên..

Không có mùi khói thuốc..thay vào đó là một mùi nước hoa ngọt ngào..Sao nó giống với mùi của Jessica vậy chứ?

" Không thể.."

Nhưng chắc chắn không phải ả vừa rồi, và càng chắc chắn không phải là tên Joe chó điên gì đó..

Một hơi thở nhẹ nhàng phả vào vùng vết thương của tôi, nó hơi xót một chút..Và rồi..tôi cảm nhận được chiếc lưỡi ấm nóng của người ấy đang liếm nhẹ lên đó..

- A..

Tôi nhăn mặt khẽ rên lên vì xót...

Sao bỗng nhiên tôi lại được đối xử một cách dịu dàng thế này chứ nhỉ?

- Ai đó?

Không có tiếng trả lời..Một sự im lặng kéo dài đến ngột ngạt..

Tôi nghe thấy âm thanh rè rè từ một chiếc bộ đàm.

Và rồi tôi cảm nhận được có vật gì đó tựa như một mũi kim vừa đâm vào tay mình đau nhói..Toàn thân tôi tê cứng lại, trong tích tắc mắt tôi hoa lên, hiện rõ những vằn đỏ dọc ngang qua tấm vải nhung đen vẫn còn bịt kín mít trên mắt mình..

-------------------

Đây là lần thứ hai tôi bị trúng thuốc mê..Cảm giác khi thức dậy là cái đầu đau nhức kèm theo những phản xạ không được tỉnh táo cho lắm.

Tôi lờ mờ nhận ra căn phòng quen thuộc, nơi mà mình vẫn thường lưu tới trước kia cùng những người tình một đêm ..Bell .

" Tại sao mình lại ở đây? Chuyện gì đã diễn ra? ? ? "

Đó là tất cả những gì tôi đang nghĩ tới trong đầu. Đưa tay rờ lên vết thương ở trên cổ, nó đã khô miệng và chỉ còn hơi xót một chút. Vậy là những gì tôi trải qua..đều là thật. Tôi ước gì mình chỉ mơ thôi, vì nếu như thế thì sẽ có quá nhiều sự việc rắc rối sẽ xảy ra sắp tới. Mà tôi vốn ưa cuộc sống bình lặng..hơn nữa, tôi lờ mờ nhận ra mình thực sự đang góp mặt trong cuộc chơi của những kẻ lạ mặt vô danh đầy nguy hiểm.

- Có ai ở đây không?

Đáp lại tôi vẫn là sự im lặng..Tôi bật dậy đi khắp căn phòng nhưng tuyệt nhiên không còn ai khác nữa ngoài mình. Nối máy xuống quầy lễ tân và nhận được một câu trả lời rằng có một người đàn ông đã đưa tôi tới đây trong tình trạng say bí tỉ. Tuyệt vời hơn thế nữa là anh ta không tiết lộ danh tính của mình.

Tôi thẫn thờ ngồi một mình tại đó, mường tượng lại sự việc đã diễn ra trong đầu rồi chi tiết cuối cùng vẫn đang ám ảnh tôi. Là ai đã cứu tôi? Ai đã đưa tôi tới đây? Và tôi chắc chắn đó là một phụ nữ. Hơn thế nữa, cô ta có mùi của Jessica và đối xử với tôi rất dịu dàng..

" Có khi nào ....!!!!!!"

Bất chợt điện thoại đổ chuông và rung bần bật trong túi áo khoác mỏng của tôi. Vội vàng đưa tay vào túi để lấy điện thoại ra bỗng tôi phát hiện có vật gì đó nữa ..Đó là một mẩu giấy nhỏ được gấp làm tư..

Chẳng cần biết là ai đang gọi, tôi lập tức mở tờ giấy đó ra. Trong đó có những nét chữ rất đẹp

" Không được nói với bất kì ai về sự việc hôm nay. Không một ai! Nếu không cô sẽ không giữ được tính mạng của mình ! "

Là một lời đe dọa?

Hay...

Là một lời cảnh giác cho tôi?

Người viết những dòng này chắc chắn là con gái..Không hiểu sao tôi luôn nghĩ người đó..là Jessica !

Điện thoại lại rung lên lần nữa, tôi nhìn vào màn hình và nhận ra là Tiffany.

Bây giờ đã là 1h đêm và tôi có lời hứa sẽ về nhà sớm để dùng bữa với cô ấy..

Tệ thật..

Tôi có nên nói cho Tiffany biết về sự việc này không?

Những dòng chữ đó lại nhảy múa trong đầu tôi..và cuối cùng tôi quyết định là không !

- Alo!

- "Yoong đang ở đâu đấy? Sao em gọi mãi mới nghe máy vậy? Có chuyện gì sao? "

Giọng Tiffany đầy lo lắng trong điện thoại khiến tôi cảm thấy mình thật có lỗi nếu như giấu cô ấy chuyện hôm nay..Nhưng tôi lại có được một lời cảnh giác từ người đã cứu mình..

- Yoong xin lỗi..Có một khách hàng tới gặp Yoong khá muộn và giờ thì Yoong đang giải quyết một số việc riêng tư cùng ông ta..Yoong sẽ về trễ một chút ...

Tiffany im lặng..tôi biết là cô ấy đang giận vì cái lí do dở tệ của mình vừa nghĩ ra..Nhưng tôi còn biết nói gì hơn thế đây? Tôi không thể nói những gì đã xảy ra với mình . Như thế còn khiến Tiff lo lắng hơn ấy chứ..Hơn thế, chuyện này lại liên quan đến Edward..

Tôi cần phải giải quyết một số chuyện trước đã..

- Em ngủ trước đi. Yoong hứa xong việc sẽ về ngay..Nhé..

- " ....Đáng lẽ em không nên đợi .."

Tút tút..

Haizzz.

" Xin lỗi em Tiffany..."

-----------------

- Có chuyện gì mà cậu tới muộn vậy?

Yuri ngái ngủ nhưng không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi đứng trước mặt cậu ấy vào cái giờ "hoàng đạo" thế này.

Không nói năng gì, tôi đẩy Yuri qua một bên và bước vào trong. Yuri lẽo đẽo theo sau tôi với vẻ hoài nghi của cậu ấy..

- Tớ sẽ vào thẳng vấn đề luôn. Jessica có thật sự là em họ cậu không Yuri?

Đôi mắt Yuri dường như tỉnh hẳn ngủ. Nó hiện rõ hai chữ bất ngờ..

Không! Tôi không muốn điều mình suy đoán là sự thật đâu..Làm ơn..Yuri..làm ơn ..

- Cậu...đến đây vào giờ này chỉ để hỏi có thế thôi hả?

Yuri trốn tránh ánh nhìn của tôi, tiến về phía tủ lạnh lấy một lon bia bật nắp và tu một hơi dài...

Tôi vẫn đứng bất động nhìn cậu ấy. Thái độ của tôi không có vẻ gì là đùa cợt cả..Mặc dù vậy tâm trạng tôi lúc này đang rất không tốt..

- Tất nhiên..Jessica...là em họ mình rồi!

Giọng Yuri trở nên ấp úng. Tôi thấy rõ trong đôi mắt cậu ấy sự lo sợ..điều mà trước đây tôi chỉ thấy mỗi khi Yuri có việc gì đó phải suy nghĩ ..

- Yuri ! Nhìn tớ đây. Tớ có phải bạn cậu không?

- Tất nhiên !

Với câu hỏi này thì Yuri chẳng tốn đến một giây để suy nghĩ.

- Chúng ta là bạn thân đúng không?

- Rất, rất thân!

Yuri khẳng định một cách chắc nịch.

- Vậy thì hãy nói cho tớ biết sự thật ! Jessica ..là ai?

Đến đây thì Yuri lại trở về với dáng vẻ lúng túng như lúc ban đầu. Tôi không muốn tin vào những suy luận của mình nhưng điệu bộ của Yuri đang tố cáo rằng. Tôi đã đúng..

Cạch !

- Em sẽ tự trả lời câu hỏi đó !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yoonsic