Chương 7 - Đi đâu cũng gặp người quen ( nhị )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7 - Đi đâu cũng gặp người quen (nhị)

Vì cùng Quyền Du Lợi cưỡi chung một con Thiên lý mã cho nên chưa tới một ngày liền tới được Giang Nam. Quyền Du Lợi đưa Lâm Duẫn tới một khách điếm tên là Túy Hoa Lâu, sau khi an bài xong chỗ ở cho nó, nàng liền rời đi

Về phía Quyền Du Lợi, sau khi làm xong những chuyện cần phải làm, nàng liền tới tìm Lâm Duẫn , tuy nhiên khi nàng gõ cửa thì không thấy hồi đáp. Thoáng chau mày đi xuống tửu lâu, lập tức tiểu nhị đưa cho nàng một phong thư. Khi Quyền Du Lợi mở ra, sắc mặt đen hơn vài phần, nội dung trong bức thư chỉ vỏn vẹn một câu: "Ta là tiểu nhân, chẳng phải quân tử!". Quyền Du Lợi ngẩn người, này, ý gì đây...Vì là hắn ta bảo mình là tiểu nhân cho nên không cần giữ lời?

Khẽ thở dài, dù sao tính tình hắn ta như thế, cũng không nên quá trông chờ, sự việc trước mắt mới khiến nàng đau đầu. Đương kim nữ hoàng, chủ nhân của nàng cư nhiên vào một ngày đẹp trời liền để lại một lời nhắn : " Trẫm cải trang đi vi hành, đừng tìm trẫm, mọi chuyện giao cho Tể Tướng và Ngũ vương gia gánh vác, nếu hai khanh làm tốt khi hồi cung trẫm sẽ ban thưởng ".

Hoàng cung một phen sóng gió, nữ hoàng lại xuất cung, đây là lần thứ mười trong năm người trốn khỏi cung, mang tiếng vi hành chứ thật ra là dạo chơi ở nơi nào rồi, nghĩ đến đây , Quyền Du Lợi không khỏi cảm thấy bất lực, chủ tử của nàng tuy là nữ nhân nhưng văn võ song toàn thế nhưng cái tính ham vui thú lạ thì vẫn không đổi, hại nàng phải đi tìm và xử lý rắc rối do chủ tử nàng để lại. Theo thông tinh tình báo gần đây nhất, chủ tử đang ở Giang Nam, thế là nàng lập tức tới Giang Nam để lôi kéo nữ hoàng trở về. Quyền Du Lợi đang trên đường đi tới kỹ viện với hi vọng gặp được chủ tử, nào ngờ một thanh âm vang lên khiến nàng rùng mình.

" Cái giọng này.... ?".

Quyền Du Lợi chạy về phía phát ra tiếng ồn.

Quang cảnh trước mắt làm nàng á khẩu kho biết phải làm gì. Chủ tử của nàng đường đường là Nữ Hoàng của Long Thịnh hoàng triều thế mà lại bị cùng lúc năm nữ tử lôi kéo, đã thế lại còn trước mặt bàn dân thiên hạ, thật là mất mặt mà.

"Ai nha, chủ tử của ngươi thật là tài giỏi nha, dụ dỗ cùng lúc năm nữ nhân luôn, mị lực của nàng ta ghê thật, tiếc là nữ nhân "

Quyền Du Lợi giật mình quay đầu lại thì thấy một nam nhân thân mặc bạch y, mái tóc của y được cột cao bởi một dải lụa màu đỏ. ngón tay trắng noãn tinh tế đang xoay xoay chiếc quạt, tuy nhiên nhìn vị công tử này có vài phần quen mắt. Suy nghĩ một hồi lâu, Quyền Du Lợi cuối cùng há hốc miệng trừng mắt nhìn người trước mặt.

" Là ngươi...?"

" Haizzz thiệt là, giờ mới nhận ra, ân nhân cứu mạng của mình mà cũng quên". Lâm Duẫn bĩu môi nói.

"Xin lỗi, tại ngươi thế này nên ta nhận không ra.."

" Bộ ta tuấn tú hơn sao ? " Lâm Duẫn cười diễu cợt

" Vô sĩ " Quyền Du Lợi hẹn quá hóa giận , nhưng chưa đầy năm phút khuôn mặt đã trở nên thâm trầm

" Làm sao hắn biết đó là chủ tử của ta, hắn đến tột cùng có mục đích gì?"

" Linh cảm mách bảo, ta không có mục đích gì hết, tin hay không tùy ngươi".

" Ngươi..."

-"Ta làm sao, có muốn ta cứu nàng không? " Lâm Duẫn đưa tay chỉ về phía nữ hoàng , dù sao nàng ta cũng là nữ nhân

"Làm sao để cứu? Năm vị nữ tử kia xem ra rất khó đối phó".

"Ta hỏi ngươi có muốn cứu nàng không?".

" Muốn".

" Tên của nàng?"

"A, Nam Trí Hiền". Quyền Du Lợi thở dài, ngay cả nữ hoàng còn đối phó không được, dựa tên tiểu nhân như ngươi thì làm được gì?

Lâm Duẫn trừng mắt nhìn nàng ta rồi xoay lưng chạy đến chỗ cô cô của mình

" Nhaaaaaaaaaa. cuối cùng cũng tìm được nàng rồi". Lâm Duẫn lao về phía ôm Trí Hiền

Không gian như ngưng đọng, nam nữ nhân trước mặt há hốc miệng, người dân xung quanh cũng đua nhau xì xào bàn tán. Trước mắt họ là một nam nhân dáng vẻ mảnh mai tựa cành liễu trước gió, gương mặt anh tuấn đang ôm nam nhân kia

"Nàng nha, ta nhớ nàng là thế, vậy mà nàng cư nhiên dám nữ phẫn lại trêu hoa ghẹo nguyệt giữa thanh thiên bạch nhật, nàng phải đã không muốn yêu nam nhân như ta nữa ..."

Trí Hiền, Quyền Du Lợi, ngũ vị nữ tử đồng thời kinh hãi đến mức không thốt nên lời. Xung quanh tiếng bàn tán vang lên không ngớt" Hóa ra là nữ tử".

Đột nhiên một nam y nam tử lên tiếng.

"Ngươi, ngươi... là gì của nàng ấy?"

"Ta là phu quân của nàng ấy". Lâm Duẫn chớp mắt trả lời.

Lam y nam nhân té xỉu tại chỗ.

"Hai người ... ?" nam tử kịch lịch rung rẩy, không thể tin nhìn Lâm Duẫn và Trí Hiền Tử , y nam tử khóc nức nở chạy đi.

" Nam nhân mà khóc sao ? Thật không thể tin nổi"

Sắc mặt của Nam Trí Hiền lúc này thập phần khó coi, gân xanh nổi đầy trên trán, nghiến răng nghiến lợi nói.

" Tiểu tử là kẻ nào, ta nhất định phải..."

Không để cho Trí Hiền nói hết câu, Lâm Duẫn đã nhanh chân chạy về phía Quyền Du Lợi, nhanh nhảu nói.

"Đó, giao người cho ngươi".

Quyền Du Lợi quan sát sắc mặt của chủ tử, trong lòng thầm ai oán, lần này trở về mình nhất định chết không có chỗ chôn.

"QUYỀN DU LỢI". Nam Trí Hiền tức giận hét lên.

" A, nữ hoàng".

" Tên này là ai hả? Ngươi cư nhiên lớn mật dám kêu hắn đến ôm ta , ngươi có biết hắn là nam nhân không".

"

Không phải thần, là hắn ta tự biên tự diễn". Quyền Du Lợi xoay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn vào người đứng ở trước mặt.

"Ngươi nha, sao lại đổ cho ta, rõ ràng ta hỏi có muốn cứu chủ tử của ngươi không, ngươi gật đầu bảo có còn gì". Lâm Duẫn bất bình lên tiếng.

"Ta....."

" Ngươi thật là lớn mật ... "

"Vâng,hạ thần biết lỗi..." Quyền Du Lợi liếc mắt nhìn Lâm Duẫn như ai oán

Không phải do ta , chỉ là người muốn thôi

"Ngươi thật sự là lớn mật "

" Hừ , ngươi thật là không biết phân nặng nhẹ , là do ngươi thôi ... ham thích thú lạ"

"Ngươi vừa nói cái gì đó?".

"Ta nói gì kệ ta, ai khiến ngươi quản".

"Chủ tử, ở đây đông người, không tiện, chúng ta đến Túy Hoa Lâu nói chuyện".

" Ngươi...chờ đấy".

Quyền Du Lợi lúc này chỉ biết lắc đầu trước hai con người này, vừa đi nàng vừa nghĩ: " Sao hai người này nhìn có nét giống nhau thế nhỉ, cả tính khí cũng giống, thật kì lạ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro