[LONGFIC] Gleipnir [Chap 6], YulSic | PG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 6: Imago

---

Từ sau lần chạm mặt với Soo Yeon vào buổi sáng đó. Nó thường xuyên đến căn phòng trắng đó, nơi mà nó trút cơn điên, thứ mà nó gọi cảm giác háo sát khát máu mỗi khi thanh kiếm của nó chiếm ưu thế trong việc điều khiển sự tỉnh táo, căn phòng ngày càng bị tổn hại nặng nề. Những vết nứt rộng toang hoác và căn phòng nhanh chóng bị ám bởi ngọn lửa thuần chất, sự kết hợp hoàn hảo giữa Ignis và Flama.

Bằng cách nào đó không biết, dù chưa lên đến Ventus, nhưng những luồng không khí nhẹ hẫng trong căn phòng đó, cũng bị nó điều khiển, trở thành những đợt cuồng phong và lốc xoáy mạnh mẽ khác thường, từng mảng đá trắng lát bên trong căn phòng bị thổi tung và bóp vụn trong những đợt gió xoáy và sức quật kinh hồn.

*keng* thanh kiếm rơi xuống đất ngay khi nó cũng ngã lăn quay ra nền đất bụi bặm nhưng vẫn lạnh toát như bình thường.

Nó cạn kiệt sức lực thì thanh kiếm cũng cùng chung số phận.

Kiếm còn người còn…

Nó nghiệm ra điều đó.

Quay về căn phòng ngủ bề bộn quần áo vứt tứ tung của hai con người ngăn nắp nhất Selene. Nó phát hiện ra rằng Soo Young vừa chọn xong bộ quần áo thích hợp cho bữa tiệc tiễn các Solis đêm nay.

“Yul, cậu làm gì mà giờ này cả người dính đầy bụi mặt trăng thế?” Soo Young nhíu mày nhìn nó.

“Bụi mặt trăng?” Nó hỏi lại.

“Cái thứ màu trắng bạc dính trên người cậu đấy. Thì ra đây là lí do mà cậu tiến bộ nhanh như thế….” Soo Young phủi một ít thứ bột màu trắng bàng bạc trên vai áo nó và ngửi.

“Hả?”

“Cậu nên vào thư viện để đọc thêm về nó. Còn bây giờ cậu không đến bữa tiệc thật sao?” Soo Young càu nhàu, lầm rầm đọc thần chú trả tất cả những thứ quần áo văng tứ tung trong phòng về chỗ của chúng trong tủ.

“Không, tớ mệt lắm. Mà nơi đó cũng không dành cho tớ.” Nó đáp.

.

.

.

Mặc cho bữa tiệc diễn ra ồn ào thế nào ở đại sảnh và khuôn viên gần đó, khu vực tòa tháp nơi các Solis ở và khu vườn lân cận vẫn yên ắng như bình thường, mặt trăng sáng rực rỡ trên nền trời tối đen như mực. Nó ngắm mặt trăng, ngồi trên một cái ngọn cây cao ngút trời. Nó thích như thế, yên tĩnh và mát mẻ, nó ghét bị người khác làm phiền trong khi đang thư giản như thế này.

Dù bình thường là một người nhút nhát nhưng khi bốc đồng thì không ai biết trước được Kwon Yuri sẽ làm gì, nhưng nếu như nó đánh thật như khi trong căn phòng màu trắng ngập bụi mặt trăng kia thì chắc chẳng ai hào hứng gì với việc mình bị nghiền nát như cái nền đá trong căn phòng đó.

Gió trên cao thổi ào ào như bão nhưng dường như gió cũng tránh không chạm vào nó, mái tóc nó vẫn im lìm dù cho xung quanh cây cối có lay động đến thế nào đi nữa.

Ngự phong thuật của Ventus là như thế.

Dù chưa lên đến cấp độ đó nhưng nó cũng không hiểu vì sao mình lại đạt được trình độ này. Nó vươn vai và nhảy xuống khỏi ngọn cây, một bóng người trước mặt, nhìn nó, thảng thốt. Nó cũng thoáng giật mình mà im lặng.

“Xin lỗi.” Nó mở lời.

“Không sao.” Nàng nhẹ nhàng đáp lại. “Cô không dự bữa tiệc sao?” nàng hỏi nó.

“Không phải nơi dành cho em. Còn unnie?” Nhớ tới những gì Hyo Yeon đã căn dặn, nó dùng kính ngữ và nói chuyện với nàng. Nó hỏi lại và phát hiện ra, dưới ánh trăng đêm, nàng không giống như những người bình thường khác hay là các Lunae, nàng tỏa một thứ ánh sáng kì lạ, nó chỉ có thể nghĩ đến ánh mặt trời.

“Tôi muốn ngắm trăng. Mặt trăng là thứ xa xỉ đối với Solis, chúng tôi không thể lộ diện vào ban đêm.” Giọng nàng đượm buồn, nó tự hỏi vì sao.

“Muốn ngắm không?” Nó hỏi, đưa một tay ra cho nàng nắm lấy.

“Dưới ánh trăng chúng tôi mất hết khả năng phòng vệ, nên tôi chỉ có thể ngắm từ nơi này thôi, đó là lí do vì sao tôi và Hyo Yeon-unnie đã tấn công cô và bạn của cô vào hôm qua.” Nàng đáp, nghi ngại nhìn ra sau lưng nó.

“Có em rồi, không bảo vệ được unnie, nhưng em có thể đưa unnie chạy đi được mà? Trong Selene chẳng ai có thể chạy nhanh bằng em được.” Nó mỉm cười, chân thành. Không hiểu tại sao bản thân lại có thể can đảm đối mặt và nói chuyện thân mật như thế với người con gái băng lạnh trước mặt mình.

Nàng chần chừ…

“Em không có đem theo vũ khí…” Nó nhún vai, “không cần lo Hyalina sẽ tấn công em.”

Nàng im lặng, nó nắm lấy tay nàng và chẳng nghĩ ngợi gì, phóc một cái đưa nàng lên tận ngọn cây ban nãy.

Ngỡ ngàng, nàng chẳng nói gì chỉ víu chặt vào tay áo nó mà nép người vào. Nàng ôm cứng lấy cánh tay nó khi mà từng đợt gió mạnh thốc vào mặt, cành cây dưới chân dường như quá nhỏ để có thể đứng vững trên đó.

Những đợt gió nhẹ dần rồi xung quanh cả hai chẳng còn tí lay động nào của gió cả, yên tịnh đến nặng nề.

“Ngự phong thuật?” Nàng thốt lên, “Cô chỉ vừa lên đến Ventus thôi mà?”

“Em thật sự không biết, chỉ là làm được, vậy thôi.” Nó mỉm cười, và kéo nàng ngồi xuống cành cây cứng cáp bên dưới.

Hai bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau, liền nhau như máu mủ, không rời, nó tự nhiên và bình thường. Cảm giác mềm mại từ bàn tay người kia như một điều hiển nhiên trong lòng bàn tay mình.

“Ở Selene, mặt trăng là đẹp nhất. Nó là báu vật của các Lunae…” Nó nói, bỗng dưng cảm thấy bản thân mình và mặt trăng có một mối tương liên kì lạ. Nó tự cảm thấy có một thứ bụi, ánh sáng nhờ nhờ trên người lấp lánh.

“Ở Helios cũng vậy, mặt trời rất quan trọng, nó là thứ bảo vệ các Solis khỏi mọi bùa chú hắc ám. Và nếu một Solis có cơ duyên sẽ có được lân quang từ mặt trời, có thể nói là họ sẽ tự phát ra ánh sáng.” Nàng nói và nhìn bản thân mình, nó cũng theo ánh mắt của nàng và nhìn nàng. Lúc này đây, thứ ánh sáng lấp lánh khi nãy mà nó thấy đã mờ đi rất nhiều.

“Mặt trời và mặt trăng không thể cùng xuất hiện ở một nơi…” Nó nói, lầm bầm như thể vừa chiêm nghiệm ra điều gì.

“Ừ, đúng vậy đấy…” Nàng nghe thấy và giọng nàng đượm buồn. “Ở Helios, dường như về đêm cũng không có ánh trăng…”

“Vậy ngày nào unnie cũng đến đây và ngắm trăng đi… Em sẽ chờ unnie.” Nó mỉm cười, lại một lần tự hỏi vì sao cô gái lạnh lùng kia lại có thể gần gủi như thế với nó. So với Jung Soo Yeon nó gặp lần đầu ở sảnh chính thì hoàn toàn là hai người khác biệt.

Khóe môi nàng khẽ động, một nụ cười nhẹ nhàng, lần đầu tiên nó trông thấy nàng cười. Không cần ngự phong thuật, nó cũng có cảm giác như gió xung quanh ngừng thổi và mọi thứ đều dừng chuyển động.

“Không sợ thanh kiếm của tôi sao?” Nụ cười của nàng làm nó ngừng thở và nó chẳng ý thức được việc gì cả, chỉ gật đầu như một điều hiển nhiên phải làm.

Ánh đuốc từ phía sảnh chính vẫn sáng rực rỡ, những ngọn đuốc được yểm bùa không bao giờ tắt. Không khí ồn ào náo nhiệt trái ngược với khung cảnh thanh bình trên ngọn cây lúc này. Nó vẫn nắm lấy tay nàng và ngồi im lặng ngắm mặt trăng tỏa sáng dìu dịu, làm ấm cõi lòng con người.

Lòng ấm thì ấm, nhưng càng về khuya thì gió càng mạnh, mà dù có ngự phong thuật thì không khí xung quanh vẫn lạnh đến run người. Nó dù đã quen vẫn cảm thấy rùng mình với từng đợt không khí lạnh liên tục ào tới, nó nhìn sang nàng và biết rằng, đến lúc đổi địa điểm rồi.

“Unnie, đi với em.” Nó kéo nàng sát vào người mình rồi vòng tay ôm nàng, loáng cái, cả hai biến mất vào không trung.

Nó đưa nàng đến một cái hồ nước yên tĩnh, êm đềm với một tảng đá nổi lên giữa hồ, vừa đủ cho hai người ngồi.

“Ngắm trăng, không nhất thiết phải nhìn lên trời.” Nó mỉm cười và chỉ xuống mặt nước, tứ phía đều có thể trông thấy một mặt trăng toàn vẹn, mặt hồ phẳng lặng đến không một gợn sóng, màu đen thuần chất như bầu trời khuya, không ánh sao, không một chút phân tán của ánh sáng. Tất cả mọi ánh sáng đều tập trung về phía vật thể tròn đầy màu trắng bạc.

“Thú vị thật.” Nàng đưa tay ra định chạm xuống mặt nước, chợt phát hiện rằng tay nàng và tay nó vẫn dính liền với nhau, tự bao giờ.

Nó liền buông tay ra và quơ quào khắp nơi, không biết để đâu để cho cánh tay đó không cảm thấy thừa thải.

Nàng vỗ nhẹ lên vai nó và yểm thứ bùa chú phong ấn của các Solis. Hoàn toàn vô hiệu với nó nhưng nó cũng muốn bản thân được im lặng ngồi hòa vào không gian không âm thanh không động tĩnh này. Nó ngắm khung cảnh và bỗng dưng nó phát hiện, dường như mọi vật xung quanh đều đang lặng ngắm một thứ, cũng như nó, mọi thứ đều đang tò mò về cô gái bên cạnh nó. Nó chuyển ánh nhìn của mình sang nàng, và mỉm cười như ngốc vì trái hẳn với khung cảnh tĩnh lặng, nàng tuy tĩnh nhưng lại toát ra một thứ khí chất làm cho lòng nó không thể tĩnh lặng được.

Nó không hiểu thứ cảm giác này là gì, nhưng nó vừa thích vừa sợ, cũng giống như đối với nàng vậy.

“Đẹp quá…” Nàng thốt lên, và nó mỉm cười.

“Selene có nhiều thứ thú vị, chúng ta cần phải có thời gian để khám phá hết.” Nó nói và dựa người về phía sau, không gian phía trước rộng mở nhưng âm u, rậm rạp.

“Em vẫn chưa được trông thấy bình minh và hoàng hôn hay là trông thấy mặt trời một cách trực diện, chỉ là những ánh nắng nhẹ qua những tầng mây chán phèo đó thôi.” Nó than thở, với Lunae, đứng dưới ánh mặt trời cũng như tảng băng đặt dưới mặt trời, sẽ sớm kiệt sức mà chết.

Nàng không đáp, nó cũng không nói gì thêm, nó ngắm khung cảnh và nàng ngắm mặt trăng.

Mặt trăng, Mặt trời và bóng đêm.

3 thứ chi phối các phù thủy, chi phối số mệnh con người.

Cuộc đời ta, cuối cùng là vì đâu mà thành như thế?

Cả cuộc đời ta dường như chỉ sống vì người khác, đã bao giờ ta thử sống vì chính mình?

____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic