[LONGFIC] Gleipnir [Chap 7], YulSic | PG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 7: Til We Meet Again…

Không có cuộc vui nào không tàn, chỉ có cuộc vui của lòng người còn âm ỉ.

Tàn…

Hay không tàn?

Đều do số phận.

Một người mong nhớ, một người u sầu. Một người ngẩn ngơ, một kẻ lơ đễnh.

Có bao giờ họ biết rằng có người kia đang nghĩ về mình?

Một thoáng trôi qua, chỉ là một thoáng trong đời phù thủy, nhưng cũng đã là nhiều năm của đời người… Yuri đã bước vào độ tuổi của bất lão, nó không còn là một đứa trẻ ngờ nghệch như lần đầu gặp Soo Yeon, không như thế nữa…

Nhưng nó vẫn là nó…

Vẫn ngẩn ngơ khi gặp lại nàng.

Và nàng cũng chỉ lạnh lùng nhìn nó, như thể những đêm cùng ngắm trăng kia đã trôi đi theo dòng thời gian một thoáng kia. Như lần đầu gặp mặt, vẻ đẹp của nàng dường như chẳng hề thay đổi, chỉ có nó đã lớn lên…

Trưởng thành hơn…

Để biết rằng, quên đi một người không dễ…và tại sao lại không quên được nàng…

Ai có thể trả lời cho nó?

Không ai cả,

Nó không thể,

Nàng không thể.

Chỉ có cảm xúc có thể, cảm xúc? Trừu tượng quá.

Dưới ánh nắng vàng rực, nàng như tỏa ra thứ ánh sáng mê hoặc lòng người. Nó hiểu, và nàng lại nhìn về phía nó.

Không biểu cảm, nhưng nhẹ nhàng, không *** gắt, không khó chịu. Nàng chấp nhận ánh nhìn của nó.

“Unnie…” Nó gọi nàng, như một làn gió thoảng, nàng lướt khỏi tầm mắt nó. Thờ ơ nhưng không lạnh lùng.

Nó tìm người bạn chí cốt của mình, nhưng người bạn đó đang lạc trong niềm vui thú ăn uống của mình.

Nó đi tìm nàng, ở nơi mà nó đã đưa nàng đến.

Nàng ở đó, xa xăm và như mộng ảo.

Furvus! Nó cảm nhận được thanh kiếm nơi thắt lưng đang gào rít, từng đợt một thấu tận tâm can, hiếu chiến và cuồng sát.

Nàng cảm nhận được nó, Hyalina rực sáng sau lưng nàng. Nó nhìn nàng, và đáp lại nó là ánh mắt thoáng buồn thoáng giận.

“Ngày mai gặp lại…” Nàng mỉm cười, quay đi. Nét lạnh lùng tan biến, như một làn gió xuân cuốn phăng mọi lo lắng, nó bất giác cười theo.

Cười…vui… Nhưng khi ngày hôm sau nó gặp lại nàng là ở trên võ đài.

Hạ gục 6 đấu thủ khác và người tiếp theo nó phải đối đầu là nàng. Là nàng, là Jung Soo Yeon.

Là Furvus và Hyalina, là một trận sinh tử.

Thất thiểu, nó cười buồn và quay đầu bước đi. Ánh nhìn của ai đó vẫn như thế, nguyên vẹn và nhẹ nhàng…

Nào có biết cái khốc liệt và tàn độc của cuộc đời luôn là một ánh nhìn băng lạnh dành cho con người?

.

.

.

.

Nắng, những tia nắng ban mai soi rọi cả Selene, lần đầu tiên trong cuộc đời nó được sống như một phù thủy và trông thấy mặt trời.

Khoác lên mình bộ áo choàng của các Lunae, lòng nó nặng trĩu.

Mệt mỏi và chán nản, nó không muốn tham dự trận đấu này.

Cả người bạn thân của nó cũng hiểu, Soo Young nhìn nó ra chiều thông cảm nhưng làm sao hiểu được khi mà Soo Young và Hyo Yeon sẽ không bao giờ năm trong tình cảnh này?

Hai thứ vũ khí là kẻ thù, lòng nó vấn vương hình bóng nàng, và nàng luôn phớt lờ nó như thể nó là một thứ vô hình trong cuộc sống của nàng.

Trên đài cao, dưới ánh nắng rực rỡ, mái tóc vàng xõa tung, như những sợi tơ trời bí ẩn. Những cơn gió vô hình từ đâu thổi đến, tà áo tung bay…

Rất giống nàng trong kí ức của nó.

Nuốt cục nghẹn ứ trong cổ, nó bước lên từng bậc đá lạnh, cái lạnh như xuyên thấu qua đế giày, làm nó chợt rùng mình.

Không gian thật ngột ngạt dù cho gió vẫn thổi ù ù bên tai.

Ngoài tiếng gió ra, nó chẳng cảm nhận được tí âm thanh nào cả, chỉ toàn là những ánh mắt soi mói nhìn chằm chằm vào nó và những ánh mắt thèm thuồng dán chặt vào nàng.

Nó khó chịu, nhưng nàng lại không mảy may phản ứng.

Thứ ánh sáng lấp lánh tỏa ra sau lưng nàng làm nó thoáng run sợ, nó run sợ vì thứ sát khí đang cuồng nộ từ Furvus, từ thanh kiếm của nó.

“Kwon Yuri, đại diện cho Ventus của Selene.”

“Jung Soo Yeon, đại diện cho toàn thể các Solis của Helios.” Nàng đáp lời, thờ ơ.

Hyalina, thanh kiếm phát sáng và hình dáng hiện rõ trong tay nàng, tỏa ra thứ khí lạnh đáng sợ, thứ hàn khí mà trước đây nó chưa từng thấy, chưa bao giờ nó cảm thấy sợ hãi trước một thứ gì như thế này.

Gương mặt nàng ôn hòa, nhưng sát khí từ thanh kiếm kia thì lại đằng đằng u ám.

Nó cảm thấy như cả gió và mây cũng đang sợ hãi trước uy lực phát ra từ thanh kiếm đó.

Một màu đen loang loáng phát ra từ tay nó, không tỏ vẻ thua kém gì thanh kiếm trên tay nàng nhưng chủ nhân của nó thì đang lo lắng.

“Mời.” Nàng nhoẻn miệng cười, vô cảm nhưng dịu dàng. Dường như chỉ có mỗi mình nó nhận thấy điều đó.

Bạch quang, hắc sắc bao trùm cả lôi đài ngay cả khi cả hai chưa hề động thủ.

Nó và nàng như đang trao đổi với nhau qua ánh mắt, mục quang cả hai không hề rời khỏi nhau.

Không gian tĩnh mịch và cả những vị cao nhân cũng im lặng nhìn hai bóng người thấp thoáng trong ánh sáng mờ mịt.

Một cơn gió như cuồng phong giận dữ bốc lên, một luồng hơi nóng bùng phát. Nó bay phắt lên không trung và một ngọn lửa bao quanh nàng.

Cuồng phong cứ thổi, hỏa diệm cứ bùng cháy…

Khốc liệt nhất vẫn là số phận.

Chỉ là một con người... Làm sao để kháng cự lại số phận?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic