Chap 35: Chỉ có thể là yêu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Top nhíu mày, nghiến hai hàm răng: – Anh không chơi qua đường với Tae tiểu thư!

Rose tiểu thư cười khỉnh:

– Phải, anh thật sự muốn cưới cô ta chứ gì? Nhưng đáng tiếc Tae tiểu thư phải nói lời chia tay anh vì nhận ra bộ mặt hay trêu đùa của anh. Và anh cũng chỉ trêu đùa Daesung như thế.

– Chuyện của anh và Tae tiểu thư em không hiểu thì đừng nói.

TOP lại bước nhanh, tiến ra đến chỗ để xe. Anh đang điên tiết vì tất cả những gì vừa nghe được. Thì ra mẹ anh đã bày trò, thêu dệt tất cả sự giả dối sau lưng anh. Mẹ anh không những làm tổn thương DaeSung và còn biến anh thành kẻ trăng hoa trước mặt cậu. Trái tim Daesung mỏng manh lại hay hờn tủi, cậu sẽ không thể chịu nổi cú sốc đó. TOP mở cửa mạnh bạo rồi chợt khựng người.

– Mẹ anh... đã đánh DaesUng? –TOP cất tiếng hỏi mà không dám tưởng tượng tới.

Rose tiểu thư trợn tròn đôi mắt, cao giọng: – Đó là tất cả những gì tên đó phải chịu!

Bàn tay TOP run lên bần bật, lồng ngực anh nóng như lửa đốt. Gương mặt Rose tiểu thư không chút biến động, cô nói dối mà không chớp mắt, và TOP hoàn toàn tin đó là sự thật.

Deasung bị sỉ vả trước mọi người bạn của mẹ anh.

Daesung phải nghe những câu chuyện tình không có thật của anh.

Và DaeSung... bị mẹ anh đánh???

TOP thở dốc. Anh nhắm chặt đôi mắt để vỗ về trái tim đang quặng đau khủng khiếp.

Đó là lý do cậu rời bỏ anh.

Cậu bỏ đi, vì cậu biết, mẹ anh không bao giờ chấp nhận cậu. Cậu bỏ đi, để anh để một mái gia đình êm thấm với mẹ mình. Cậu bỏ đi, vì cậu tổn thương quá nặng nề.

– Anh TOP... – Rose tiểu thư khẽ gọi khi thấy TOP đứng chết trân – Mẹ anh sẽ không bao giờ chấp nhận cậu ta, anh hãy quên cậu ấy đi.

TOP liếc nhìn Rose tiểu thư. Anh ghê sợ những trái tim tàn ác đó. Anh đau đớn khi nhận ra, trái tim của mẹ anh cũng đáng ghê sợ như vậy.

– Anh rất ghét em, em có biết điều đó không? – TOP thì thầm.

Nhưng Rose tiểu thư nghe thấy.

.- Anh thật sự rất ghét em, cho dù em có đập đầu chết ở đây, anh cũng sẽ không bao giờ cưới em!

Rose tiểu thư tròn mắt kinh ngạc không nói được một lời nào cho đến khi chiếc xe của TOP khuất bóng. Đó là lời cuối cùng TOP muốn nói với cô. Đôi mắt Rose tiểu thư thất thần như một kẻ điên dại. Thà anh đánh đập, chà đạp thân xác cô còn hơn phũ phàng xua đuổi như thế. Rose tiểu thư đau đớn bàng hoàng, cô ngã ầm xuống mặt đường lạnh ngắt. TOP đã phủi bỏ tình cảm của cô một cách tàn nhẫn nhất.

– Ha.. hahah... hahhahaha....

Rose tiểu thư bật ra tràng cười man dại. Dù cô có chết trước mặt anh thì anh cũng không cưới cô ư? Vì sao TOP có thể đối xử với cô như vậy? Anh ghét cô đến thế sao? Anh trốn tránh cô, cô bỏ cả sĩ diện mà đeo bám anh. Anh chửi cô, cô cũng bỏ sĩ diện mà đeo bám anh. Thậm chí anh đánh cô, cô cũng không thôi mong nhớ anh... Và rốt cuộc cô nhận được gì?

– Ha ...hahhaha.... Hahha.... Hahhahh...

Rose tiểu thư gào thét giọng cười hòa theo làn nước mắt, đôi bàn tay nhỏ bé đánh liên hồi vào lằn bánh xe của anh. Cô đánh cho những vết trầy xước đó làm với bớt niềm đau trong lòng. TOP thẳng tay ruồng bỏ cô như vậy còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần việc đánh đập cô. Đôi mắt Rose tiểu thư nhòa đi, máu từ đôi tay đã thấm vào nền đất mà cô không thể trông thấy. Cũng không thể cảm thấy. Vì hiện giờ, cô chỉ biết con tim mình chảy máu mà thôi.

Rose lão gia lặng nhìn bóng dáng vật vã của cô con gái từ khung cửa sổ trên lầu. Ông nghe lòng mình xót xa không kém. Nhưng ông biết, không thể cưỡng ép được TOP. Càng cưỡng ép, con gái ông sẽ càng khổ.

– Đưa cô hai vào phòng, từ đây không cho cô hai ra khỏi nhà nữa, biết chưa?

Rose lão gia hạ lệnh cho tên đầy tớ. Nó dạ lớn rồi chạy ra sân.

Rose lão gia thở dài buồn bã. Ông sẽ chăm sóc cho Rose tiểu thư đến khi nào cô quên hẳn hình bóng TOP. Ông sẽ trông chừng cô để cô không làm bất cứ hành động dại dột nào nữa.

Nhưng trái tim bị tổn thương nặng nề của Rose tiểu thư đến khi nào mới có thể trở lại yên bình.

Đêm xuống dần...

Lại một ngày nữa TOP không về nhà.

Lại một ngày nữa Kwon phu nhân ngồi đợi trong phòng khách.

JiYong vui vẻ nhảy xuống xe sau khi từ Kwon M về. Anh cũng đã quen bóng dáng lặng lẽ ngay góc salon của Kwon phu nhân. Anh đi thẳng lên lầu sau khi thưa gửi với bà cho có lệ. Hôm nay anh đã tìm ra cửa ngõ giao dịch mới,Rose gia cũng đã ký lại hợp đồng với Kwon M... chẳng mấy chốc Kwon M sẽ ổn định, JiYong vui phơi phới vì trút được gánh nặng trong lòng. Anh chạy qua thăm hỏi, báo tin mừng cho Kwon lão gia. Nói được với cha dăm ba câu anh lại bay vèo về phòng. Bản chất là anh nhớ SeungRi da diết.

SeungRi vẫn ngồi ngay bàn chính, cậu cố giải quyết nốt phần còn lại của đống hóa đơn. JiYong mỉm cười, rón rén lại gần rồi bất ngờ ôm hết mớ giấy tờ đó quăng sọt rác.

– Anh làm gì vậy? – SeungRi giật mình la thất thanh.

JiYong cười hì hì: .- Không cần nó nữa!

SeungRi nghiêng đầu ngạc nhiên. JiYong dùng chân ấn cho sấp giấy nằm gọn trong sọt rác.

– Kwon M đã có đường thoát rồi sao? – SeungRi hồ hởi hỏi. Gương mặt xinh xắn thêm nụ cười rực rỡ, cậu làm Jiyong thấy hưng phấn hơn.

– Ừ, xong hết rồi. – anh nói nhỏ rồi bắt đầu ôm ấp cậu.

cậu nhíu mày:

.- Nhưng cũng phải giữ lại để tháo gỡ cho Kwon Thị chứ.

JiYong hít hà hương thơm từ vùng cổ trắng mịn của cậu, anh hôn cậu mấy cái liền.

– Không cần làm gì nữa, Kwon M sẽ mua lại Kwon Thị.

– Anh chấp nhận từ bỏ Kwon Thị sao? – SeungRi  hỏi khi ngã đầu ra sau đón nhận nụ hôn của JiYong. Cả ngày ở một mình cậu cũng nhớ anh lắm.

– Không hẳn là bỏ, chỉ là Kwon M mua lại nó thì vụ lùm xùm của TOP dễ giải quyết hơn.

SeungRi bật cười. JiYong thật sự chỉ xem trọng Kwon Thị thôi. SeungRi  vui vì cậu biết anh làm điều đó vì Kwon lão gia.

JiYong vẫn tiếp tục ôm hôn cậu say đắm. SeungRi ngây ngất, đê mê theo từng cái hôn nồng cháy của anh. Chợt cậu bừng tỉnh, đẩy anh ra.

– Em đã nói không được đụng vào em ba tháng cơ mà!

JiYong  thở dài.

– Em biết lệnh cấm đó không có hiệu lực với anh mà, sao cứ nhắc hoài vậy. – Rồi anh lại ôm cậu tiếp.

SeungRi  vùng vằng phản đối, rõ ràng là cậu kiếm chuyện quậy phá anh. JiYong chán nản ôm cậu chặt hơn.

SeungRi  ngọ nguậy một hồi, ọc một tiếng, cậu nôn đầy lên người anh .

– Á á á ..... – JiYong nhảy lên la thất thanh, buông cậu ra ngay lập tức.

SeungRi  ngồi thừ ra, nấc liên hồi, cậu muốn nôn nữa.

JiYong luýnh quýnh lôi cậu vào nhà tắm, vuốt ve lưng cậu cho cậu nôn hết ra. SeungRi không nôn được, chỉ thấy mặt mày tái xanh, nước mắt chảy dài. JiYong tám hồn chín vía cũng bay hết. Anh cởi nhanh cái áo, vứt đại xuống sàn, rồi khoác hờ cái áo khác, ba chân bốn cẳng đi gọi bác sĩ.

anh bắt ba bốn tên gia nhân đứng chờ bác sĩ ngoài cổng, anh hớt hải chạy vào xem cậu thế nào.

Gian nhà tắm trống lốc, những phần SeungRi nôn ra cũng được dọn sạch sẽ.

JiYong ngớ người, cứ như SeungRi chưa từng chui vô buồng tắm vậy. JiYong ngó dáo dác tìm xung quanh. Anh thấy có gì đó lạ lắm. Căn phòng yên tĩnh đến phát lạnh.

Cuối cùng anh  cũng thấy cậu chui rúc trong gian phòng nhỏ làm việc của anh. Cậu ngồi trông góc, như trốn tránh cái gì đó. JiYong nghe tim đập dồn dập. Anh thấy sợ SeungRi lại lên cơn sợ MinChu nữa sao? Mấy ngày nay cậu bình thường lắm mà.

– SeungRi? – anh khẽ gọi, anh đi đến gần cậu rất chậm. SeungRi vẫn ngồi co ro, mặt cúi gầm.

– SeungRi? Em sao vậy? – JiYong thì thầm khi ngồi đối diện với SeungRi, anh muốn chạm vào cậu, nhưng không dám.

Bất chợt SeungRi ngước mặt lên, đôi chân mày cậu nhíu lại, nhìn anh vẻ van xin. Trông cậu rất tươi tắn và đáng yêu, không vẻ gì là đang bị ám ảnh.

JiYong thở phèo nhẹ nhõm.

– Anh... đừng gọi... bác sĩ. – SeungRi lí nhí.

JiYong vội ôm SeungRi vào lòng. Có vẻ người bị ám ảnh không phải SeungRi, mà là anh. Anh luôn sợ cậu gặp ác mộng, anh sợ cậu sợ hãi, anh sợ cậu tủi thân... Suốt một ngày hai mươi bốn tiếng, chẳng giây phút nào anh thôi lo lắng cho sự an toàn của cậu. Anh phát hiện ra, chỉ cần vắng SeungRi là anh lại không yên lòng.

– Em sao vậy, có bệnh phải gặp bác sĩ chứ. – JiYong nói dịu dàng, anh không hiểu vì sao SeungRi lại chui rúc vào chỗ này.

– Em... không có bị bệnh... – SeungRi vẫn lí nhí trên vai anh.

JiYong thở dài. Câu nói này quen quá. Lần đầu tiên anh gặp cậu, cậu cũng nói y như vậy. Rốt cuộc không những cậu bệnh, mà còn bệnh rất nặng. Một loại bệnh thần kinh kéo dài ba năm trời.

JiYong buông SeungRi  ra, nhìn ngắm cậu. Sắc mặt hồng hào, thần quang tươi tắn. Đúng là cậu rất khỏe. Người cũng tròn trịa hơn.

– Thưa cậu hai, bác sĩ đến rồi ạ. – Tiếng con hầu từ ngoài hành lang vọng vào.

– Em... không khám đâu. – SeungRi  tròn mắt, rút người vào tường sát hơn.

JiYong thật chả hiểu SeungRi sợ cái gì. Cậu càng từ chối anh lại càng muốn cậu khám. JiYong đứng dậy, lôi SeungRi theo. Vị bác sĩ đã vào phòng và chờ họ.

– Không sao đâu, có anh đây mà, không có bệnh khám tổng quát cũng được. – JiYong  làm bộ an ủi.

SeungRi  bám chân xuống đất, tay trái cố gỡ bàn tay phải đang bị JiYong nắm chặt. JiYong cố lôi, cậu cố níu.

– Anh JiYong, em không khám đâu, em xấu hổ. – SeungRi  nài nỉ với chất giọng ngọt ngào vốn có.

Jiyong muốn tan chảy theo âm điệu du dương của cậu.

– Anh JiYong... em.. xấu hổ lắm. anh bảo bác sĩ về đi. – SeungRi kiêm nhẫn nài nỉ tiếp.

JiYong nhanh chóng ấn Seungri ngồi xuống đối diện vị bác sĩ của Kwon gia. SeungRi  mím môi, mặt đỏ bừng, ngồi im bất động. Dáng vẻ e thẹn càng lộ rõ hơn. Cậu không dám nhìn JiYong.

Khám cho SeungRi xong, vị bác sĩ cười tủm tỉm, lặng lẽ cất đồ nghề vào.

– Cậu hai đừng lo, "mợ hai" chả có bệnh gì đâu. – Ông vui vẻ nói.

– Không có? Lúc nãy cậu ấy nôn dữ dội lắm. – JiYong lo lắng hỏi lại.

– À... mấy tháng đầu ai cũng thế! Sẽ qua nhanh chóng thôi.

JiYong nghiêng nghiêng đầu không hiểu. SeungRi nhíu mày cằn nhằn:

– Em đã nói em không có bệnh, anh bảo bác sĩ về đi!

– À... à... ờ... – JiYong  chẳng biết làm sao đành tiễn bác sĩ ra cửa.

– À, đúng rồi, những tháng đầu rất quan trọng, đừng để cậu ấy làm việc nặng, nếu không sẽ rất dễ sẩy – Vị bác sĩ ôn tồn nói trước khi bước ra hành lang.

– Hả? Sẩy? Sẩy cái gì? – JiYong vẫn ngơ ngác.

Nhưng ít giây sau đó, anh tròn mắt ngạc nhiên, vẻ mặt vui phơi phới.

– Ha! Không lẽ là sẩy th... ưm... ... ưm... – JiYong  chưa nói hết câu đã bị SeungRi  bụm miệng, kéo vô trong phòng. Thật sự chẳng hiểu SeungRi thấy xấu hổ gì vì chuyện này, cậu chỉ biết nếu mọi người biết, cậu sẽ mắc cỡ lắm.

Đêm hôm đó, JiYong không dám đụng đến SeungRi thật. Anh vốn đã cưng cậu như trứng mỏng, bây giờ anh càng phải nâng niu cậu hơn.

***

Một đêm nhanh chóng qua đi.

DaeSung đến Kwon gia khi trời còn chưa hừng sáng. Cậu biết TOP sẽ chẳng bao giờ đi làm sớm vào giờ này, nhưng vì muốn bảo đảm việc được gặp lại anh lần cuối trước khi rời khỏi, nên cậu không thể bỏ lỡ bất cứ một rủi ro nào.

Daesung nép người vào vách tường gần đó, nơi mà cậu có thể trông rõ cổng nhà họ Kwon. Cậu đứng im chờ đợi tại đó.

Năm giờ sáng. Mặt trời chưa thức giấc để xóa tan đi lớp sương giày đặc, từng giọt sương mỏng manh ấy làm Daesung rợn lạnh khắp người. Vì trời lạnh hay vì tâm hồn cậu cô quạnh, cậu không biết.

Sáu giờ sáng. Cổng nhà Kwon gia vẫn hờ hững đóng. Một sự im lặng buồn tẻ. DaeSung vẫn tựa lưng vào thành tường, đôi mắt chăm chú nhìn đôi chân mân mê từng hạt cát nhỏ dưới đất. Cậu không nôn nóng, vì bây giờ còn quá sớm. Cậu dám chắc TOP đang say ngủ.

Daesung chợt bật cười vu vơ.

Cậu nhớ đến gương mặt kênh kiệu của TOP, dù là nằm ngủ anh cũng không thôi ra vẻ cậu ấm đào hoa.

Cười đã một hồi thì tự nhiên lại thấy chạnh lòng. Chỉ ít phút nữa, cậu sẽ phải quên hết những hình ảnh đó. Cậu phải quên TOP để tìm kiếm cuộc sống mới.

Bảy giờ sáng. Mặt trời đã lên cao. Bọn gia nhân của Kwon gia bắt đầu công việc thường ngày. Daesung nép sát người vào vách tường hơn. Cậu sợ bị phát hiện. Dù sao Kwon phu nhân cũng không bao giờ đón tiếp cậu. Nếu biết cậu có mặt ở đây, chắc bà sẽ lớn tiếng đuổi xua. DaeSung lặng lẽ kéo luôn toàn bộ hành lý vào góc, chỉ lấp ló đôi mắt ra khỏi nơi ẩn núp để có thể trông rõ TOP hơn, khi anh bước ra khỏi sân đi làm. Dù chỉ nhìn được bóng dáng anh thoáng qua cũng đủ làm Daesung thấy thỏa nguyện. Đó sẽ là hình ảnh cuối cùng của TOP để cậu ghi nhớ rồi vui vẻ cho nó lãng quên.

Bảy giờ ba mươi phút. Cánh cổng đồ sộ kia đã hé mở. Daesung cẩn thận quan sát, có thể đã đến giờ TOP đi làm.

Nhưng chẳng có chiếc xe đen nào trườn ra cả, thay vào đó là một bóng người nhỏ nhắn chạy vụt ra. DaeSung tròn mắt ngạc nhiên nhận ra đó là SeungRi .

SeungRi chạy ra ngõ chừng được ba bốn bước đã bị JiYong túm lấy từ sau lưng. Anh nhấc bổng cậu lên lôi vô nhà. SeungRi  vùng vẫy phản đối.

– Buông em ra, em không đi! Em không đi!

– Có anh đi với em mà, đã có anh thì em còn ngại gì nữa? – JiYong cằn nhằn – Phải đến bệnh viện khám tổng quát hết thì mới biết sức khỏe em có ổn định không chứ.

SeungRi vẫn tiếp tục vùng vẫy khỏi vòng tay JiYong. Tay cậu bám chặt vào thành cổng khi JiYong lôi cậu ngang qua đó.

– Em xấu hổ lắm. Hôm qua bác sĩ đã nói mấy tháng đầu ai cũng vậy. Đâu có nhất thiết phải vào bệnh viện. – SeungRi ôm sát thành cổng, mặt mày mếu máo.

– Không được! Người khác khỏe phây phây, còn em ôm o yếu ớt thế này nên phải khám – JiYong một tay ôm SeungRi, một tay gỡ từng ngón tay của cậu ra khỏi thanh sắt đó.

Thằng Năm chạy xe chầm chậm từ trong sân tiến ra ngõ. Chỉ trong ít phút, SeungRi lại bị JiYong nhấc bổng lên, đẩy vào xe.

– Sao anh lại đối với em như thế? – DaeSung chỉ kịp nghe giọng SeungRi kêu lên hờn trách trước khi cánh cửa xe đóng ầm trước mắt cậu. JiYong nhanh chóng đi vòng qua bên kia rồi nhảy tót lên xe. Anh chẳng mảy may để tâm đến sự phản đối của SeungRi.

Qua cửa kính, Daesung thấy rõ JiYong đang ôm SeungRi chặt cứng, gương mặt SeungRi hờn dỗi nhưng cậu cũng ngã đầu vào vai anh. Cứ thế, chiếc xe từ từ khuất bóng, trả lại không gian yên tĩnh cho Kwon gia.

Deasung không biết SeungRi bị JiYong ép đi đâu, nhưng rõ ràng cả hai đang rất hạnh phúc.

Cậu trông theo bóng hai người mà lòng nhói lên một cơn đau khó tả. Tủi thân quá. SeungRi và JiYong thật sự rất hạnh phúc, họ cũng thiệt xứng đôi. DaeSung cũng ước ao được bước chân tung tăng tại Kwon gia như vậy, được TOP ôm ấp như vậy, được ngồi chung xe với anh như vậy... Nhưng cậu biết rõ, đó chỉ là ước mơ viễn vông. Có những thứ không bao giờ dành cho cậu, và cậu chấp nhận sự thật phũ phàng đó.

DaeSung thở dài, lại tiếp tục chờ đợi. JiYong đã đi thì có lẽ TOP cũng sắp đi.

Và cậu cứ đứng lặng lẽ như thế cho đến mười giờ sáng.

...

....

....

DaeSung liếc nhìn ánh mắt trời. Cậu không có đồng hồ nhưng cậu có thể ước lượng được thời gian qua cái nắng gay gắt ngày một nóng bỏng. Cậu không hề biết từ khi chia tay với cậu, TOP đã không về Kwon gia nữa. Sự chờ đợi của cậu đã hoài công.

– Anh... TOP... – DaeSung lẩm bẩm gọi tên anh. Sự thất vọng hiện rõ trên đôi mắt long lanh sầu thảm. Cậu chỉ muốn được gặp anh lần cuối. Chỉ một lần thoáng qua thôi cũng được. Khi mặt trời đứng bóng, chuyến tàu về quê sẽ khởi hành. DaeSung sẽ mãi mãi không được gặp anh nữa.

Xa xa, một chiếc xe đen trườn tới. Trái tim DaeSung muốn nhảy ra ngoài khi biển số thân thương từ từ hiện rõ. Đó thật sự là xe của TOP. Cậu mỉm cười hớn hở. Sự chờ đợi của cậu đã có hồi đáp. Dù TOP từ nhà đi ra hay từ ngoài đi vào thì cũng không quan trọng với cậu. Điều cậu mong mỏi chỉ là được thấy anh thôi.

Chiếc xe đen tiến vào trong sân. Tắt máy. Thằng Nhem lót tót bước xuống, đi thẳng vào nhà. Ngoài nó, chẳng còn ai bước ra khỏi xe nữa.

Nụ cười của DaeSung vụt tắt.

Cậu vẫn chưa gặp được TOP.

– Anh TOP... – DaeSung thất thần nhìn vào trong sân của Lee gia. Cậu vô tình gọi tên anh lần nữa.

Kiệt sức. DaeSung ngồi gục xuống nền đất. Tự nhiên muốn khóc. Thế là khóc. Cậu khóc vì mặt trời đã đứng bóng rồi. Cậu khóc vì thời gian tìm kiếm anh đã chấm dứt. Mối tình oan nghiệt đã kết thúc.

DaeSung nức nở cho bao giọt nước mắt đau thương trôi đi. Phải vứt bỏ hết những quá khứ ngọt ngào ấy thì cậu mới đủ can đảm mà cất bước được. DaeSung mệt mỏi đứng dậy, ngoái đầu trông lại gian nhà lộng lẫy nguy nga ấy một lần cuối. Thật sự mọi chuyện đã chấm hết!

Chuyến tàu sẽ khởi hành lúc mười một giờ sáng nay.

***

Mười một giờ đêm.

Thằng Nhem rón rén chạy qua khu phòng của gia nhân bên mé trái, trên tay có xách theo một mớ đồ nhỏ.

– Tí! Tí! Em đã chuẩn bị xong chưa? – Thằng Nhem gõ nhẹ vào cửa phòng thằng Tí thì thào. Cánh cửa vẫn im lặng.

– Tí? Em nghe anh gọi không? – Thằng Nhem sốt ruột, nó gõ vào cửa mạnh hơn.

Cuối cùng cánh cửa cũng hé mở. Gương mặt thằng Tí đầy lo lắng. Nhưng thằng Nhem rất hí hửng vì nó thấy một túi hành lý nhỏ trên giường. Chứng tỏ thằng Tí đã chuẩn bị mọi thứ.

– Em xin lỗi, em không đi cùng anh được. – Giọng thằng Tí lí nhí.

Một gáo nước lạnh vô hình đổ ập vào đầu thằng Nhem.

– Vì sao? Không phải em đã thu dọn hết rồi sao? – Nó ngơ ngác hỏi.

– Em... không thể bỏ cậu chủ, em không thể đi mà không nói với cậu chủ.

Thằng Nhem nhăn nhó:

– Mình có đi luôn đâu, khi nào cậu ba về thì mình về.

Gương mặt thằng Tí đầy khổ não.

– Cậu chủ sẽ giận em, hay... để em xin phép cậu chủ.

– Em điên à? Bây giờ mà nói thì "mợ hai" sẽ tra khảo đủ điều đó. – Thằng Nhem cằn nhằn rồi tiến vào phòng. Một tay nó vừa xách hành lý của thằng Tí, vừa kẹp nách hành lý của nó, tay còn lại lôi thằng Tí xềnh xệch ra cổng.

– Đi thôi, trễ chuyến tàu là không được đâu.

– Không! Em không đi! Cậu chủ sẽ giết em mất, em không đi. – Thằng Tí vùng vằng, giọng nài nỉ, tay nó bấu vào thành cửa.

– "Mợ hai" không giận em đâu, "mợ hai" hiểu mà, đi thôi! – Thằng Nhem cố kéo mạnh tay hơn.

Tay thằng Tí trượt tay khỏi thành cửa. Hai chân nó vẫn cố bám víu lấy sàn nhà, nó không dám bỏ trốn mà không nói với SeungRi tiếng nào.

– Em... em không đi! Anh thả em ra... anh Nhem, thả em ra. – Nó cố la thật nhỏ, sợ mọi người nghe thấy.

Cạch!

Cánh cửa phòng bên hé mở. Một bóng người sừng sững bước ra, cất giọng lạnh lùng.

– Hai đứa đang làm gì đấy?

Thằng Tí hốt hoảng vì bị phát hiện, miệng nó lắp bắp.

– Anh... anh Năm.

– Đừng xía vào chuyện của chúng tôi, đừng làm khổ em Tí nữa! – Thằng Nhem gắt gỏng.

– Hai đứa không thể bỏ trốn, tội này sẽ bị ngâm lồng heo, bị dìm xuống sông đó. – Thằng Năm cảnh báo.

Thằng Tí sợ đứng tim, thằng Nhem thì cười nhạt.

– Đó là tội dan díu, chúng tôi thích nhau thật lòng. Anh đừng có hù dọa.

– Nhưng em Tí không muốn đi. Cậu đang ép buộc em ấy kìa. – Thằng Năm vẫn cất giọng lạnh lùng, mặc dù lòng nó đang đau như cắt. Nó biết thằng Tí yêu thích thằng Nhem, nhưng nó không hề nghĩ là cả hai sẽ bỏ trốn.

Thằng Tí đưa ánh nhìn tội lỗi vào thằng Năm. Nó biết thằng Năm đối xử tốt lại hay lo lắng cho nó. Nó thấy ray rứt.

Chợt thằng Nhem kéo tay nó mạnh hơn.

– Đi thôi, tụi mình có dan díu gì đâu mà bị ngâm lồng heo. Đi thôi!

– Hai đứa không thể đi được. Như vậy là phạm quy của Kwon gia. Anh đã méc "mợ hai" rồi. – Giọng thằng Năm vẫn không chút cảm xúc.

Vốn dĩ thằng Năm chẳng bao giờ rời mắt khỏi thằng Tí. Trưa nay sau khi đưa SeungRi và JiYong từ bệnh viện về, nó thấy thằng Nhem cứ lấm lét rủ rỉ với thằng Tí nên nó nghi ngờ. Nó đã len lén nghe hai đứa nói chuyện ở ngoài hè. Thằng Năm là một đứa luôn trọng lễ nghi và khuôn khổ. Tất cả những gì nó làm đều tuân thủ quy tắc. Cả thằng Tí với thằng Nhem đều chưa được chuộc thân mà rời bỏ địa chủ, đó là tội làm phản, sẽ bị ngâm lồng heo. Thằng Năm không muốn thằng Tí rơi vào con đường tội lỗi đó, nó cố khuyên mà thằng Tí cứ ậm ừ. Nó quyết định khai báo với SeungRi để cứu vớt cho cả hai. Dù vậy, hành động này của nó cũng quá lạnh lùng. Nó đã ở gần JiYong quá lâu rồi.

Thằng Tí nghe thằng Năm nói, mắt trợn tròn kinh hãi. Nó không tin thằng Năm có thể đối xử vô tình với nó như thế. Nhưng nó không hiểu, thằng Năm đang cố gắng cứu nó khỏi tội chết. Gương mặt của thằng Năm hằn lên sự đau đớn khi thằng Tí nhìn nó với ánh mắt hờn trách. Tình yêu của nó đã bị hiểu lầm.

Chợt thằng Tí lập tức vùng thoát khỏi bàn tay của thằng Nhem, gương mặt nó đầy sợ sệt hướng về góc hành lang, nơi dẫn ra phòng khách. SeungRi đang đứng ở đó và nhìn nó lom lom. Nó rút người vào vách tường, sắp xỉu tới nơi.

– Tất cả đến phòng của ta, mau lên! – SeungRi ra lệnh. Cậu rất không vui.

Cả ba líu ríu đi theo SeungRi lên lầu. Thằng Nhem ném cho thằng Năm một cái nhìn oán hận, còn thằng Tí thì hồn phách thăng thiên, mặt mày xám xịt. Nó ở với SeungRi từ nhỏ. Nó biết SeungRi là người trọng phép tắc và khi nổi giận cậu sẽ đáng sợ thế nào. Không phải tự dưng cả người trên người dưới Lee gia đều răm ráp nghe lời SeungRi.

Đợi mọi người vào phòng rồi thằng Năm khẽ khép cửa. Nó khóa cửa luôn, sau đó lặng lẽ tiến lại giường ngủ, nơi JiYong đang ngồi.

SeungRi ngồi xuống ghế, hướng ánh nhìn bực bội về phía thằng Tí, cậu không thể tin nhóc Tí ngoan hiền của cậu dám bỏ nhà đi theo người yêu

– Quỳ xuống! – SeungRi lạnh lùng nói. Giọng cậu vẫn rất dịu dàng nhưng JiYong lại thấy tình hình quá căng thẳng, anh chẳng hó hé tiếng nào.

P\S: Bận túi bụi nên cái fic nó bị bám bụi rồi, "thổi! thổi! " có sai lỗi chính tả m.n thông cảm nhé, enjoy you read !!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro