[LONGFIC] Hạnh Phúc Đơn Giản [Chap 3], YoonYul |G| Update 28.08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 3-1: EM KHÔNG MUỐN MẠNH MẼ ….

Yuri uể oải vươn vai đưa mắt nhìn quanh

- cô ta đâu rồi nhỉ?

Căn nhà tối om, cái áo khoác của Yoona vắt ngang người cô rơi xuống nhưng tuyệt nhiên vẫn không thấy bóng dáng tên chủ nhà “ keo kiệt” đâu.

Lần mò trong bóng tối, cô chạm khẽ vào công tắc ánh sáng vàng dịu dàng ấm áp lan tỏa khắp căn nhà. Yuri ngáp dài chăm chú đọc mảnh giấy dán vội trên tủ lạnh.

“ nếu đói đồ ăn trong bếp, tự nấu. Note: không chạm vào bất cứ thứ gì. Làm ơn đừng phá hoại nhé bà chị của tôi”

- Ai thèm phá hoại chứ, đúng là đồ nhỏ nhen.

Ba mươi phút sau, mùi thức ăn ngào ngạt ngập tràn căn phòng nhỏ.

- Đồ xấu xa, cho chết này, yah ta băm chết ngươi tên keo kiệt đáng ghét. Cho ngươi chết luôn.

Yuri tư lự nhìn bát canh “ đỏ rực”, đẹp mắt trên bàn lầm bầm “ có nhiều quá không nhỉ, hết hẳn cả hộp tương kia mà. Làm gì có cay, ăn vậy mới ấm. ăn xong mới cảm nhận được tâm ý của mình. Umh, đúng rồi nấu ăn phải dùng trái tim chứ ( xin thông báo: nhiệt độ hiện giờ là 34 độ, trời rất là “ấm” thư tiểu thư. )

Đột nhiên tiếng gõ cửa gấp gáp làm cô giật mình thoát khỏi buổi tự vấn lương tâm, Yuri nhanh nhẹn tót ngay ra ngoài cửa ngó nghiêng.

- Yoona ah..

- Yoong-ie ah…

- Ahhhh…

Cặp mắt to thô lố nhìn cô ngạc nhiên, khuôn mặt ngô ngố ấy nghiêng ngó hồi lâu, rồi lật đật tháo kính ra chùi. Cái khuôn mặt không có kính ấy còn ngố ác hơn làm Yuri bật cười.

- Yoona ah, unnie không đùa đầu nhưng nếu đi thẩm mĩ phải thông báo cho unnie một tiếng chứ. Đó là ước muốn của em nhưng thế này thì quá lắm.

- Không phải … tôi…

Cái vẻ mặt “chết người” ấy lại lơ láo nhìn vào kẻ đang cười lăn lộn trước cửa.

- Không phải tôi…. không phải Yoona.

- Không phải? Cái khuôn mặt ngố ấy lập tức giãn ra, cái miệng ngoác lên tận mang tai kèm theo một âm thanh khủng khiếp.

- Kẻ trộm…. ra bắt trộm…mọi người ơi..

Người đang bò lăn bò càng vì cười chết lặng trước lời vu cáo khủng khiếp ấy lắp bắp thanh minh.

- Không .. không phải… tôi..

Tiếng rầm rập của những bước chân làm Yuri hiểu ra tính mạng của mình sắp bị đe dọa nếu không nhanh chân thì chỉ có chết chắc chứ thanh minh sao kịp. Thế là mặc con mèo “chết nhát” vừa run lẩy bẩy vừa hò hét trước mặt cô ôm dép tông cửa chạy tót ra vườn.

Yoona vừa đi vừa hát “ không biết có tai nạn gì nữa không đây một ngày xui xẻo. Kết thúc rôi. Yahoooo”. Đang lẩm bẩm Yoona nghe chừng cuối vườn ồn ào lắm không nén được tò mò thế là Yoona tuồn ngay vào bụng chắc mẩm “ Chắc Fany unnie lại bắt gà đây mà thế nào cũng được một bữa. hehe. Mà sao khuya thế nhỉ. Thật là..”

Yuri sải chân , chạy trối chết, bất chợt một ý nghĩ lóe lên, cô vứt ngay 1 chiếc dép vào hướng đối diện, ôm chiếc còn lại cố trèo lên cành cây thấp nhất đang chìa ra cạnh tường. Đoàn người loang loáng ánh đèn pin nhập nhoạng.

- Tối quá chẳng thấy gì hết. Có chắc là trộm không hả? hay lại nhìn gà hóa cuốc đấy Sooyoung.

- Thật mà, nhìn mặt gian manh thế thì rõ là phường đạo tặc rồi còn gì.

- Ah, có chiếc dép này.

- Đã bảo mà, thấy mặt tôi là nó chạy mất cả dép, mọi người đã thấy chưa?

- Đúng là mất dép thiệt. Một giọng nữ vang lên vẻ giễu cợt.

- Hay nó trèo qua tường. Soi đèn coi..

Đang vắt vẻo trên cành cây, tim Yuri giật đánh thót khi nghe chữ “ tường”

- Lần này toi thiệt rồi. Cô lẩm bẩm đau khổ.

Đoàn người lượn lờ ngay phía dưới chẳng buồn đi, cố thu mình, lầm rầm cấu khấn tất tần tật những vị thần còn nhớ ra tên, cánh tay giang ra chiếc dép bay vèo về phía bên kia “ Trời ah, hy vọng họ thấy động qua bên đó tìm đi làm ơn mà..”

- Áh.

Vượt quá sự mong đợi của Yuri, không những đánh động nó còn mang lại một âm thanh sống động ngoài dự đoán. Cái bóng lều khều giật mình, chiếc đèn pin rơi xuống vỡ vụn nhưng cả đám chẳng cần tới cần đèn pin lao ngay về phía tiếng động phát ra.

- Cho mày chết nè..này thì ăn trộm.

- Bịch .. bịch… Yoona choáng váng sau cú hạ cánh của vật thể lạ đầu óc còn đang ngờ nghệch bỗng từ đâu những cú đấm đá tới tấp làm Yoona hoảng hồn lắp bắp.

- Dừng tay lại mọi người sao vậy. Yoona đây…đau quá.

- Ơ giọng này là của Yoong nhà mình mà

- Này đừng có mà giở trò lừa đảo nhé.

- Sooyoung unnie ah, đau quá…. IQ của 2 chị em mình 110, 114 đó nhớ không?

- Ôi cô em gái của tôi. Tiếng xuýt xoa vang lên thay cho cái giọng ngờ vực lúc đầu.

Yoona xoa đầu nhăn nhó hỏi nhỏ:

- Mọi người làm gì mà xông vào đấm đá ghê thế.

- Bắt trộm mà. Huk ..HUK phải nhanh chận lẹ tay chứ.

- Trộm.. trộm nào?

- Trong phòng em đó Sooyoung bảo vậy. Hắn rất là dữ tợn. Một giọng nữ ngọt ngào vang lên.

- Trong phòng em? Có thật là dữ tợn không Sooyoung ?

- Ờ thì… là một đứa con gái.

- Con gái hả? sao cậu bảo là… thật là …

- Sooyoung khi nào câu mới thoát khỏi cái danh hiệu mèo nhát gan đi cho tôi nhờ.

Yoona không buồn cãi cọ, gầm lên

- Kwon yuri cô ra đây ngay cho tôi!

Tiếng “ bịch” như trái mít rụng vang lên làm cả đám giật nảy, một bóng người nhỏ bé lúi húi đứng dậy đưa tay lên vẫy vẫy.

- Chào mọi người. Yoona ah, cô ..cô khỏe không?

- Tôi…không … khỏe chút nào cả.

CHAP 3-2: EM KHÔNG MUỐN MẠNH MẼ ….

12h cô trở mình khó nhọc, cái mông vẫn ê ẩm vì cú hạ cánh từ cành sung xuống.

- Cô ta hét toáng lên làm mình giật mình, đau quá !

Vừa xuýt xoa, Yuri lồm cồm kéo cánh cửa thông ra ban công trước mặt. Gió đêm mát lạnh đẫm vị sương đêm ùa vào phòng vuốt ve mái tóc nâu nhỏ bé, đôi mắt khẽ nhắm. Trăng chảy tràn trên mặt lá, lấp loáng trên những giọt sương đêm. Màu bang bạc ôm lấy cái bóng đen gầy gò, đơn độc in xuống mặt sàn. Cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Cơn gió ùa đến hất nhẹ mấy trang giấy trong cuốn vở gấp vội trên bàn.

Nhật kí, ngày ..tháng..năm..

Ở đây tối quá, lạnh quá, làm ơn đừng nói nữa, làm ơn đừng đụng vào tôi. Làm ơn…con khó thở quá mẹ ơi, con sợ lắm, muốn về nhà lắm. Oppa anh ở đâu, liệu anh có còn nhớ đến em?

……..

Nhật kí, ngày.. tháng … năm…

Hôm nay tôi giành được giải Daesang, oppa anh có thấy em không? Hôm nay em có rạng rỡ, có xứng với anh chưa? Em đã cố gắng nhiều lắm anh có biết không?

…….

Nhật kí, ngày…tháng…năm..

Cô ta là đồ đạo nhạc..? quảng bá gì chứ, nữ hoàng gì chứ… Tôi lặng lẽ đứng như trời trồng, đôi chân hóa đá, cafe tại sao lại mặn đến thế? Tại sao không nói cho tôi biết? Tại sao không chửi thẳng vào mặt tôi? Tại sao lại mỉm cười dối trá như vậy? Tại sao chưa khi nào thật lòng nói cho tôi mà chỉ ở sau lưng? Tôi mệt mỏi lắm. biết làm gì bây giờ? Khóc ư? Chửi bới ư? Oppa em phải làm gì? Làm gì đây?

“ Mỉm cười và bước tiếp đi vì em là người mạnh mẽ. Em phải mạnh mẽ…

Uh phải mạnh mẽ, phải lau nước mắt đi, phải….”

…..

Nhật kí, ngày…tháng… năm…

Lạ thật, oppa ah, không biết từ lúc nào em có thể tự mình làm được tất cả, đã không khóc nữa, đã không còn đau nữa, em thật mạnh mẽ phải không? Và cũng đã lâu rồi dường như em không còn bóc hay mong ngóng những bức thư của anh nữa. có lẽ em đã quá mạnh mẽ để nương tựa vào một ai đó.

…..

Nhật kí, ngày …..tháng …năm…

Sự việc ngày càng trầm trọng hơn, vụ đạo nhạc đã trở nên ầm ĩ. Tôi lặng lẽ rời khỏi buổi chụp hình, ngồi hàng giờ trước con sông xa lạ, không khóc, đầu óc trống rỗng. Tôi mệt mỏi hay sợ hãi gõ từng phím, dòng chữ “Yuri - đạo nhạc” làm tim tôi thắt lại. Có lẽ tất cả đã hết. Chấm dứt đi. Cuối cùng mọi người đã quay lưng, đã bỏ tôi đi. Trước đây là đạo concept, đạo ý tưởng và bây giờ….Tôi muốn chấm dứt…..TẤT CẢ.

….

Nhật kí, ngày … tháng …năm…

Họp báo,

Tôi nói như chưa bao giờ được nói. Tất cả như òa vỡ, cả nước mắt. Tôi thật sự xin lỗi và đau lòng… nhưng không biết có ai tin đó là sự thật, đó là những gì từ trái tim tôi. Kết thúc tôi cảm thấy trái tim nhẹ nhàng đập trong lồng ngực rộn rã có lẽ tôi đã hồi sinh.

“ reeeeng..”

Tiếng chuông cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, tiếng quản lí oang oang trong điện thoại.

- Này em có điên không? Công ty không cho phép họp báo. Mà em chịu trách nhiệm gì chứ, em thì làm được gì? Cứ đổ tất cả lên đầu tên nhạc sĩ đó. Chúng ta bị lừa, là nạn nhân cơ mà? Đó không phải lỗi của chúng ta.

- Em xin lỗi….

Tai tôi ù đi …Tôi sai, lại sai nữa sao? Đôi tay run rẩy nhấn số máy quen thuộc.

- Oppa em….?

- Yuri ah, anh định goi cho em đấy. Em làm gì vậy? Tình hình lúc này không phải là lúc chứng tỏ mình là anh hùng đâu. Em phải biết trong giới showbiz này mọi chuyện không đơn giản như em nghĩ đâu. Ngày mai chỉ ngày mai thôi em có biết lượng fan của mình sẽ còn lại bao nhiêu không?

Tai tôi ù đặc, hai dòng nước nhỏ thấm vào da. Khóc. Tôi không còn nghe gì được nữa… tiếng của oppa đập vào màng nhĩ, đau buốt.

- Phải mạnh mẽ…mạnh mẽ….đừng buồn…đừng khóc..Anh sẽ ở cạnh em.

Tôi hét lên.

- Em muốn buồn, muốn khóc. Em không muốn mạnh mẽ. Anh nói dối anh chưa bao giờ ở cạnh em cả…

Tôi mở cửa ném tung chiếc điện thoại, gió ào vào giọt nước mắt lấp lánh cuối khóe mi cay xè bay theo cơn gió lạ.

- Cám ơn đã lau nước mắt cho tôi. Cám ơn..

- Dừng xe… Tôi nhoài người ra qua cánh cửa, chưa bao giờ không khí ngọt ngào như lúc này. Ở một nơi nào đó có người sẽ cần tới tôi, tôi phải đi..

- Đứng lại!

- Không ….

……..

Đột nhiên những trang giấy sựng lại, gió biến mất chấm dứt cuộc vui quanh căn phòng. Cánh tay nhẹ luồn vào mái tóc mềm còn ẩm chút sương đêm, cơn gió lại ùa vào đùa giỡn miên man trên mái tóc màu vàng hung đang cúi xuống. Yoona làu bàu, ngái ngủ,

- Sao ngủ ở đây? Mai lăn đùng ra ốm là tôi lại tốn cả mớ tiền thuốc ấy. Chỉ khổ cho cái thân tôi thôi. Thật là cô ăn gì mà nặng thế, giảm cân đi..

Vừa rền rĩ Yoona vừa đắp chăn cẩn thận qua người “kẻ thù”. Đêm dài như vô tận với những giọt nước mắt còn chưa khô trên mi với nụ cười gượng gạo. Ngày mai sẽ lại đến, sau cơn mưa trời lại sáng………

CHAP 3-3:

CONTINUE…. AND END CHAP.

Ngày mai trời lại sáng, sáng rực rỡ nhưng… không chút yên bình.

Dải nắng sớm khẽ lách mình bon chen chui ngay vào goc phòng nhảy nhót lung tung trên đôi mắt nhỏ xíu, nhắm hay mở cũng như nhau. Rồi đôi mắt ấy khẽ hấp háy, nhíu lại nhưng Yoona vẫn lười biếng cố gắng lăn ngay qua góc giường bên kia.

- Yah! Có biết mấy giờ rồi không? Dậy, dậy mau! Còn không chịu nhúc nhích!

Còn chưa kịp trở mình ngủ tiếp cái thân hình đẹp đẽ, cao cao ấy bỗng lăn ngay xuống sàn, lưng đập đánh “ cốp” một cái rõ khủng khiếp làm đôi mắt mê muội khi nãy bỗng to hẳn, trợn trừng vì đau.

- Áh…. Tiếng hét muộn màng, ai oán kinh hãi vang lên.

- Ai biểu không dậy! Tôi không có tội ah nha.

Yuri nhẹ nhàng tót ra ngoài tránh khỏi cơn thịnh nộ sắp bùng phát.

Bước ra từ nhà tắm, cơn đau khắp sống lưng cùng cái đầu ướt làm Yoona tỉnh hẳn. Chưa kịp mở miệng chửi bới Yoona đã thấy “kẻ tội đồ” đang ngồi ngoan ngoãn với một bàn thức ăn thịnh soạn chưa từng thấy. Yoona từ tốn ngồi xuống, tỏ vẻ khinh khỉnh bụng bảo dạ “ Nếu dở cho cô biết tay luôn đỡ mang tiếng ác.” Yoona chậm rãi đưa miếng đầu tiên lên, mùi thơm là nước miếng Yoona tràn ra trong khoang miệng. Món rau xào dòn dòn, ngọt lịm thêm chút ớt hăng hăng như tan ra ở đầu lưỡi. Cơn đói như nhấn chìm cô. Bát thứ nhất, thứ hai, thứ ba cứ thế Yoona chẳng buồn để ý đến người đối diện đang căng mắt chờ đợi và thở phào nhẹ nhõm vì cô đã quên béng cơn đau và mối thù ban nãy. Vừa chén xong bát thứ 4 Yoona nhóp nhép bảo.

- Hôm nay cô ở nhà đi. Nhớ dọn dẹp sạch sẽ trước khi tôi về đấy.

- Biết rồi, ăn đi. Cô còn trẻ mà hay lải nhải lắm thế. Mà này bao lâu rồi cô không ăn cơm? Yuri tò mò trước bữa ăn khổng lồ Yoona vừa tống vào dạ dày

- Không nhớ hình như từ hôm Fany unnie kêu qua ăn tối đó, 3,4 ngày rồi.

- Cái gì? Thế bình thường cô ăn gì?

- Mì, ăn tạm gì đó ở quán bar,.. không nhớ nữa. Mà thôi, hỏi lắm thế? Nhớ làm việc chăm chỉ nghe chưa. Trong căn nhà này vị trí của tôi không nhỏ đâu, chỉ cần nói với cô em Seohyun một tiếng là cô sẽ …

- Biết rồi, biết rồi, nói mãi.. Mà Seohyun có phải là cái cô gái hàng hàng xóm có bộ mặt kì lạ phải không?

- Suỵt, đừng có nói lớn không thì ra đường ở cả nút bây giờ.

Gật gật.

- Nhưng cô phải gọi tôi là unnie chứ sao cứ gọi tên hoài vậy?

- Không thích. Cô mà unnie cái nỗi gì.

- Thật đấy…

- Tôi đi đây. Yoona phớt lờ câu nói của cô. Yuri cũng chẳng buồn đôi co, cái miệng lại liến thoắng liên hồi.

- Đi đâu? Cho tôi đi với được không? Đi mà..

- Không. Tôi vừa bảo cô dọn dẹp nhà cửa cơ mà.

- Nhà cửa mai dọn, cô ở dơ thí mồ có bao giờ dọn đâu. Thêm một ngày nữa có chết đâu. Mà em hứa là tìm việc cho tôi cơ mà.

Cái tiếng “em” làm Yoona nổi cả da gà, lắp bắp chống chế.

- Tôi…

Chưa để Yoona nói hết câu Yuri nhanh nhẹn khoác thêm cái áo rồi lật đật chạy theo. Nhưng chỉ vừa đạt chân tới cửa cô lại lật đật vòng lại.

- Mở cửa cho thoáng….

- Không… tiếng hét vừa cất lên. Cái chốt đã kêu “tách” một cái đanh gọn và..

- Rầm!!!

- Áh … Yuri hét lớn ôm đầu, hai cánh cửa rời ra khỏi tấm bản lề lao thẳng xuống khoảnh vườn phía dưới.

- Áh ….lại một tiếng thét với âm vực chói tai vang lên nhưng lần này là từ phía dưới.

Cô mở mắt, he hé dòm qua cửa sổ, lấm lét. Một cánh tay phía sau nhấn đầu cô xuống, Yoona đưa tay lên miệng suỵt khẽ.

- Im nào..chuồn thôi.

Từ dưới vườn, sau một hồi im ắng, vẳng lên một tiếng gầm giận dữ.

- Kẻ nào định ám sát Choi Sooyoung này hả? Có biết ta là bảo vật của cả cái làng này không? Kẻ nào có gan thì ra mặt đi…Blah…blah…

Năm phút sau, dép từ phía trong nhà bay ra tới tấp.

- Sooyoung ah cậu có muốn ra đường ngủ không hả? im ngay….

- Soo ah, đừng lải nhải nữa. bực mình thật đấy.

- Tôi biết rồi, xin lỗi nha Fany.

“ Hừ cứ đợi đấy, đang tập bài Gee thì bị phá đám”. Sooyoung tức tối lẩm bẩm.

- Tiếp tục nào. Gee, gee, gee, baby, baby …

Trong khi đó hai kẻ phạm tội chạy trối chết.

- Tôi không chạy nổi nữa đâu… tôi..Cô cúi xuống thở gấp gáp.

- Không sao… Yoona xua tay hổn hển. An toàn rồi..

Nghe tới đây mắt Yuri lại sáng lên, mừng rỡ, líu lo.

- May quá! Bây giờ làm gì nhỉ? Đi chợ nha? Tôi sẽ mua đồ ăn về đãi cả nhà.

- Chợ áh! Thôi xin cô tha mạng cho tôi. Yoona vẫn còn kinh hoàng khi nhớ lại toàn bộ những chuỗi ngày vừa qua.

- Tôi có làm gì đâu mà tha.. Yuri tròn mắt ngạc nhiên.

- Cô mà không làm gì mới lạ đấy. Yoona hạ giọng chắc nịch. Ở nhà còn đỡ chứ ra chợ mà cô gây họa thì cả hai thành thịt băm viên hay bẹp lép như gián là chắc rồi. Mà tôi thì còn yêu đời lắm..

- Tôi ..chỉ muốn nấu bữa tối mời mọi người thôi. Ra mắt mà. Không được thì tôi về nhà đây. Tạm biệt..

Cái lưng dài lủi thủi bước xuyên qua những tia nắng mỏng, nhấp nháy. Trông mới tôi nghiệp làm sao cả cái bộ mặt ủ rũ ấy nữa.

- Này… khoan.. thôi được chợ gần đây thôi…tôi..

Yoona chưa dứt câu đã thấy cái miệng ban nãy ríu rít bên tai.

- Đi ngay thôi, mà mua gì nhỉ? Bây giờ mới sáng sớm, tối mới ăn. Khó nghĩ quá!..này…

- Cô thôi đi nói gì mà lắm thế. Ồn chết được.

- Suỵt . Cô đưa tay lên môi. Tôi im đây. Nhưng …nói câu cuối được không?

Yoona khoát tay hào phóng ra hiệu đồng ý.

- Um.. tôi không có tiền. cho mượn nhe.

Tai Yoona bỗng lung bùng “ tiền”, “mượn” rõ ràng trời quang mây tạnh, xanh rì mà sấm sét cứ nổ đì đùng bên cạnh làm Yoona choáng váng.

- Đi về. Yoona xiêu vẹo quay lại con đường cũ.

- Cô nói cái gì? Về áh. Không.

- Cứ tự nhiên. Tôi về.

- Không được. Yuri lao ra chặn ngay trước mặt Yoona. Đi chợ. Tôi muốn đi chợ.

- Tiền đâu, đưa đây. Không có chứ gì, đi về. Cô định mua bằng niềm tin hả?

- Không .. tôi mượn cô rồi trả chứ bộ. làm gì mà ki bo thế.

- Không. Mà quên cô thiếu gì tiền chứ. Nổi tiếng vậy mà..Yoona hạ giọng

- Tôi thật là không có tiền. Mà cô vừa lẩm bẩm cái gì thế?

- Không có gì. Yoona xua tay

- Không vừa nghe rõ ràng mà. Yuri ngoan cố hỏi dồn.

- Nhiều chuyện tôi nói số nợ cô thiếu tôi ghi cả 2 trang giấy đây này. Tiền đâu mà trả.

- Nợ khi nào? Cô nhíu mày, lắc đầu lia lịa. tôi đây có vay của cô bao giờ.

- Sao không nào là tiền nhà, tiền nước, tiền hao mòn tài sản, gas, bong băng thuốc đỏ,…Yoona làm một tràng làm Yuri tối tăm cả mặt mũi.

- Gas, điện, hao mòn….tôi..tôi..Cô lắp bắp đếm. Rồi sao lại có cả bong băng thuốc đỏ tôi có dùng bao giờ đâu?

- Thế mấy vết thương cô hãm hại tôi tự nó lành đấy hả? Này xin thông báo cho cô biết IM YOONA này không phải siêu nhân cũng chẳng đột biến đâu bà chị ạh. Còn nữa nhắc mới nhớ còn thuốc trợ tim, bổ não,.. bao nhiêu là thứ tiền thấy chưa?

Cô đứng bất động mắt chữ A mồm chữ O bang hoàng hỏi nhỏ

- Gì chứ… tôi.. tôi.

- Có đi không? Thế nhá tiền đi chợ nữa.

Yuri mặt mũi ngơ ngác lẩm nhẩm đếm. Còn người đi trước cũng không khá khẩm gì hơn, nhăn nhó lẩm bẩm “ Sao lại cho cô ta vay tiền, sao phải đưa đi chợ, chết tiệt.” Yoona co chân tung một cú vào cục đá ngay trước mặt cho bõ tức. Nhưng đời Yoona sao lại lắm chữ “nhưng” đến thế đến cả trút giận mà cũng không xong.

- Ah xui xẻo quá. Cô đếm cái quái gì, ghi luôn tiền mua thuốc làm tan vết bầm đi.

Giật mình bởi tiếng hét loạn xị của người phía trước. Yuri sau một hồi ngơ ngẩn với số nợ khổng lồ tự dưng đổ ụp xuống đầu chợt tỉnh ngộ quay về với bản chất tự nhiên vốn có của mình.

- Được đã thế tiện thể 1 lọ thuốc dùng chút xíu thì uổng lắm bôi luôn cả hai chân mới hết. “Miệng nói chân làm” không để trễ thêm một giây nào đôi dép xỏ ngón xinh đẹp của cô đạp ngay vào chân Yoona một cú chí mạng.

- Ah đau quá umma ôi. Đồ sao quả tạ giết người..

- Đồ ki bo. “cứ đợi đấy chỉ vì chỗ ở mà tôi nhân nhượng giờ thì còn lâu. Cứ tưởng em là cô bé ngốc dễ dàng bị dụ hóa ra là đồ cáo già àh không cú mèo, mà sao tự dưng mình gọi cô ta là'' em'' nhỉ. Nịnh nọt lắm quen miệng thì chết”

“ Cô.. cô là …là cái thứ gì vậy nè. Nổi tiếng thì cứ ở đấy nà hưởng chui về cái xó xỉnh này làm gì? Đúng là chó cắn áo rách mà. Bực điên lên được”

Cứ kẻ trước người sau lẩm bẩm không ngừng làm người đi đường cứ tròn dẹt mắt tự hỏi “ vậy là pháp sư Hyoyeon có truyền nhân rồi, gớm mới sáng đã đi cầu phước cho mọi người. Chắc năm nay lúa lại được mùa…pháp sư thật là tốt bụng”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro