Sweet revenge - chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kì cục làm sao – đáng chê làm sao – một lời khen thiếu thiện chí, châm biếm như vậy lại khiến cô vui đến mức đầu gối nhũn ra. Anh nghĩ rằng cô xinh đẹp? Thật ư? Thậm chí trước khi trông thấy cô trong những trang phục mới? Nhưng tất nhiên điều đó chẳng thay đổi được gì. Anh vẫn là người sẽ thấy nhẹ nhõm hẳn đi khi thoát khỏi cô sau mấy tuần tới. Cô vẫn chỉ là một cái khiên anh mang về nhà để ngăn chặn gia đình không xâm phạm vào hàng rào phòng thủ của anh. Nhưng anh đã nghĩ rằng cô xinh đẹp?

- Chí ít cái đó cũng làm em nín lặng- Luhan mỉm cười nhìn cô.
Hình như, cô nghĩ, chồng cô cũng có nét hài hước.
Chủ tịch đã quyết định không đón tiếp chủ tịch Park theo nghi thức long trọng mà chỉ là gặp mặt ở phòng trà
- Luhan sẽ gặp tiểu thư nhà họ Park trong phòng trà

Họ đang ngồi quanh bàn ăn trưa. Seohyun đã biết trước sự khó chịu ngấm ngầm của ông vì vợ chồng anh muộn giờ ăn trưa mất mười phút. Nhưng anh sẽ không im lặng theo như thói quen ngày xưa.
- Vợ tôi sẽ tham dự cùng chúng ta-  anh nói.
- Thiếu phu nhân của con sẽ đợi chúng ta trong thư viện
Tranh cãi thêm cũng chẳng ích gì, con trai ông quyết định. Anh không nói gì nữa.

Và thế là vài giờ sau anh đứng một mình cùng ông bố sau khi nhận được tin 10 phút nữa gia đình chủ tịch Park sẽ đến đây. Anh cảm thấy hồi hộp, xấu hổ và hết sức khinh miệt bản thân. Chuyện này đâu phải mối bận tâm của anh. Anh chưa từng biểu lộ hứng thú đối với tiểu thư đó. Anh cũng đâu có được hỏi ý kiến về quyết định mời cô ta, cùng cha mẹ cô ta, tới nhà mình vào ngay sau hôm anh trở về.

Tuy nhiên, anh vẫn hồi hộp và xấu hổ – chỉ nhẹ nhõm hơn khi thấy vợ anh đang đợi trong thư viên, lại mặc chiếc váy trắng  trông xanh xao và bình tĩnh.
Mười phút sau gia đình họ cũng xuất hiện, Luhan đưa mắt và lễ phép chào hỏi, đôi mắt anh dừng lại trên cô gái đang đi vào, cô ta không còn đứa trẻ gầy gì và rụt rè như trong trí nhớ của anh, cô cũng khá cao, mảnh mai và xinh xắn với khuôn mặt dễ thương dưới mái tóc màu nâu đỏ. Cô ta có thể nói là mĩ nhân theo định nghĩa của đám đàn ông.
Đôi mắt màu nâu  nhạt của cô bắt gặp mắt anh và mở lớn. Cô hơi  đỏ mặt. Dù trang phục hợp mốt và nhan sắc mĩ miều nhưng cô vẫn chỉ là 1 đứa trẻ  điều đó khiến Luhan cảm thấy phiền muộn, tất cả là tại con chuột nhỏ của anh đã khơi lên sự thương hại trẻ con trong anh

Mọi người nhiệt tình trao nhau những câu chào mừng, những cái cúi đầu long trọng
- Luhan thì ra cháu đã về trước chúng ta, rất vui được gặp lại cháu
- Dạ vâng
- chắc hẳn cháu đang ngạc nhiên đúng không? Con gái bé nhỏ của chúng tôi đã lớn lên trong thời gian cậu xa nhà
- Và trở nên vô cùng xinh đẹp
– cha anh tiếp lời
Luhan  lại nghiêng đầu lần nữa.
- Cho phép tôi mời mọi người lên thư viện trước khi chúng ta quay về đây để nói chuyện      

Theo phép lich sự Luhan đã đưa tay ra để cho cô bé khoác lấy.

Seohyun  đang đứng lặng lẽ bên cửa sổ thư viện. Luhan  buông cánh tay khỏi bàn tay tiểu thư họ Park , định băng qua phòng tới chỗ cô, song cha anh đã chặn trước bằng việc hướng bàn tay về phía cô.
- Lại đây con -  ông nói.

Hẳn ông thấy cay đắng lắm khi phải gọi cô như thế, Luhan thầm nghĩ, ở yên tại chỗ bên cạnh tiểu thư họ Park khi Seohyun  băng qua phòng và đặt tay vào tay cha anh . Cô mỉm cưới với ông và... ông cười đáp lại.
- Để ta giới thiệu con với các vị khách. Chủ tịch Park, phu nhân, tiểu thư cho phép tôi giới thiệu nữ chủ nhân tương lai của SM, cô ấy và Luhan đã cưới nhau ở Seoul hai ngày trước.

Luhan cảm thấy vị tiểu thư đang đứng cạnh mình hít vào đột ngột
- Tôi rất vui được làm quen với mọi người – Seohyun nói và nở nụ cười ấm áp với ba vị khách – Mọi người không định ngồi xuống sao? Và cha nữa, cha đang vận động quá sức rồi

Cô đang hành xử như một nữ chủ nhân bẩm sinh. Trừ việc hầu hết các nữ chủ nhân  mà anh quen biết không tỏa ra sức quyến rũ và thân thiện như vậy.
- Đã cưới? Hai ngày trước?-  Cặp lông mày của chủ tịch Park gần như giao nhau.
- Rất hân hạnh được gặp cô – Phu nhân Park nhã nhẵn ngồi xuống chiếc ghế gần đó tuy đó là một nụ cười nhưng vẫn không thể giấu được sự phẫn nộ và tức giận
- Đã cưới ư?-  Ngài chủ tịch  không như vợ, không được chuẩn bị để đối phó với thời điểm này bằng những phép lịch sự xã giao. - Có thật không?
- Thật ạ - Luhan mỉm cười – cha cháu đã cho cháu hay về bệnh tim và thế là cháu muốn về ngay không chậm trễ nhưng cháu không đành lòng để lại người vợ chưa cưới trong thời chưa biết trước là bao lâu nên chúng cháu đã làm đám cưới, một đám cưới đặc biệt
- Mẹ cô chắc rất buồn vì cô không có một đám cưới đúng nghi thức
– giọng phu nhân Park nghe có vẻ khá mỉa mai
- Cha mẹ cháu đều đã qua đời, thưa phu nhân -  Seohyun  nói. - Cháu không có ai để tham khảo ý kiến ngoài bản thân mình.
- Và không có người giám hộ nào để trở nên câu nệ trước mọi chuyện – Luhan nói - Cháu đã gặp vợ cháu khi cô ấy đang làm gia sư, thưa phu nhân
- Ôi trời ơi,-
phu nhân Park  nói yếu ớt
- Tôi muốn nghe giải thích đầy đủ cho chuyện này – Chủ tịch Park lên tiếng – và ngay bây giờ
- Seohyun con hãy đưa phu nhân và tiểu thư đây xuống nhà nhé và không càn trở lại chỗ này.
- Dạ

Luhan  mở cửa cho họ và nghiêng đầu khi họ đi ra. Vợ anh mỉm cười khi đi lướt qua anh. Anh đóng cửa vào và đứng nhìn nó một lúc, rồi mới quay lại. Rốt cuộc đây chính là lý do anh trở về. Để giũ sạch ảnh hưởng và ảo tưởng quyền lực họ từng áp đặt lên anh. Để cho họ thấy Luhan  không phải con rối của bất cứ ai.

- Tôi nghĩ tôi phải yêu cầu thoả đáng về chuyện này – Chủ tịch Park rít lên bởi bị tổn thương lòng tự trọng
- Ngồi xuống đi – cha anh vừa nói vừa ngồi xuống. Ông có vẻ mệt mỏi, Luhan  nhận ra, và nỗi hoảng sợ nhói lên khiến anh ngạc nhiên.
Từ lúc về nhà, con trai tôi đã nhắc tôi rằng nó chưa từng tham dự bất cứ lễ đính ước nào với tiểu thư nhà anh , kể cả trên giấy lẫn ngoài miệng. Và tôi phải thừa nhận nó có chính kiến riêng.
- Cậu ta cần quái gì phải nhảy vào đây? –
Chủ tịch Park nói, giọng vút lên oang oang vượt mức thông thường. - Đây là thỏa thuận giữa hai ông bố. Từ khi nào những người tác thành lương duyên phải cần sự bằng lòng của bọn trẻ vậy? Ông không quản lý nổi con ruột của mình sao? Đứa con cả của ông – người thừa kế của ông – sao lại xấc xược phớt lờ giao ước được ấn định mười mấy năm trước của bố nó để cưới một phụ nữ thấp kém thế?

Luhan đứng gần cửa, hai tay chắp sau lưng. Anh điềm tĩnh lên tiếng, không muốn bị lôi vào một cuộc đấu khẩu ầm ĩ.
- Chủ tịch Ngài hãy dùng lời lẽ cẩn thận khi nói về vợ tôi.
- Hả
- nắm đấm của chủ tịch Park giáng xuống bàn khiến chiếc bàn rung lên bần bật – sao mày dám nói chuyện khi cha mày chưa cho phép hả? Dám doạ tao nữa
- Có một điều ngài nên biết tôi đã 25 tuổi, tôi đã sống tách khỏi cha tôi từ năm 15 tuổi. Tôi sống theo nguyên tắc của mình. Tôi đã cưới người phụ nữ theo lựa chọn riêng, đó là quyền của tôi. Tôi rất xin lỗi nếu hôn nhân cuả tôi có gây cho ngài và vợ ngài nỗi xấu hổ, và hết lời xin lỗi vì những đau buồn tiểu thư con gái ngài phải gánh chịu. Nhưng tôi thấy mình chẳng có gì đáng chê trách khi làm ngơ một thỏa thuận từ đời nảo đời nào, tuy liên quan đến tôi nhưng tôi lại chẳng được tham gia.
- Các người sẽ phải trả giá, tôi sẽ khiến cho công ty các người không ngóc đầu lên được, tôi sẽ chống mắt lên xem xem các người sẽ làm gì , tôi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức tôi sẽ không ở lại đây thêm 1 phút nào nữa, nơi mà danh dự không đáng giá 1 xu

- Ngồi xuống – giọng cha anh đanh lại, ngạo mạn- Trừ khi ông muốn biến mình thành trò cười, hôm nay không ai biết mục đích ông đến đây đơn giản chỉ là đến thăm tôi vì tôi ốm, cũng không có bữa tiệc nào, cũng không có buổi lễ đính hôn nào. Chuyện này có thể trôi qua êm đẹp, bữa tiệc ngày mai chỉ là bữa tiệc chào đón con trai tôi trở về  và niềm vui khi nó đem về một cô vợ, đó là lễ kỉ niệm gia đình tôi đoàn tụ sau cái chết của vợ tôi, thế thôi, ngài vẫn giữ được thể diện .

Chủ tịch Park  một lần nữa ngồi xuống và rõ ràng đang khôn ngoan nghĩ lại sự xốc nổi ban đầu của mình.
- Tôi bị xúc phạm nặng nề, tôi mong được nghe từ miệng ông rằng Luhan và ... vợ anh ta cư xử đúng mực
- Luhan biết về sự tức giận của tôi, còn nữa Seohyun con dâu tôi không có lỗi gì cả. Đúng con bé mới chỉ về có hai hôm nhưng càng ngày tôi càng quý mến nó

Luhan  nhướng mày.
- Kể cả cô ta là một kẻ mới phất vô danh?. "Kể cả cô ta chỉ là một nữ gia sư đang có tiền đồ trở thành..."

Nhưng khi Luhan tức giận định   bước lên, thì cha anh đã đáp lại một cách lạnh lùng và lịch sự – và khá kiên quyết.
- Tôi càng lúc càng quý mến con dâu tôi, nữ chủ nhân mới của SM - ông nói.

Chủ tịch Park quyết định ở lại cho đến khi bữa tiệc ngày mai kết thúc. Ông ta đã nhận thức được rằng vụ tai tiếng mà ông ta khao khát muốn giáng cho hai cha con anh cũng sẽ khiến cho gia đình ông ta rơi vào cảnh nhục nhã bị chê cười.

Seohyun  ngồi trước bàn trang điểm chải tóc sau khi cho cô giúp việc mới đi ngủ. Cô chần chừ chưa muốn vào giường vì biết mình sẽ không tài nào ngủ được. Đầu cô đầy ắp những suy nghĩ.

Ban đầu mọi chuyện có vẻ thực dễ dàng. Để tìm lại cuộc sống yên ổn cho cô và gia đình, cô chỉ việc lấy một người đàn ông và ở bên anh ta vài tuần, gặp gia đình anh ta. Cô đã thận trọng không hỏi câu nào. Cô không cần phải biết.

Mọi chuyện vẫn có vẻ khá dễ dàng sau khi cô khám phá ra thân phận chồng cô và gia đình anh. Tất nhiên là cô hết sức căng thẳng khi đến nhà anh để ra mắt cha anh  và những người khác. Nó đòi hỏi nhiều bản lĩnh hơn cô tưởng lúc ban đầu. Nhưng dẫu vậy, mọi chuyện vẫn diễn ra khá suôn sẻ.
Nếu cô làm như được bảo. Nếu cô bằng lòng tỏ ra mờ nhạt và kín đáo, làm một cái bóng của anh. Làm một con chuột lặng lẽ. Nếu cô không nghĩ ngợi về mình và nhìn sang người khác – những người đang đóng kịch trong cuộc sống và thực sự diễn không tốt tí nào. Nếu cô không quan tâm.

Seohyun  thở dài và đặt chiếc lược xuống bàn. Cô chẳng muốn đi ngủ nữa. Cô nhớ đến Yoona và những đứa em của mình. Cô muốn gọi điện và nói cho Yoona nghe mọi chuyện vì giờ thì Yoona cũng chẳng ngăn nổi cô nữa rồi, cô đã tự quăng mình vào mớ hỗn độn này

Hình như thời gian vừa rồi cô toàn nói dối – trong bao lâu ấy nhỉ? đến nhà anh  từ hôm qua. Hôm trước đó họ làm đám cưới. Chẳng lẽ chưa đến ba ngày sao? Bốn ngày trước cô còn chưa gặp anh. Cô chỉ bồn chồn lo sợ trước việc bịanh  phỏng vấn thôi.

Seohyu lại miên man suy nghĩ . Cả tối nay chủ tịch Park  đã cư xử như thể cô không tồn tại, cho dù cha anh  đã bố trí ông ta ngồi bên phải cô trong bữa tối. Vị phu nhân đã gật đầu với cô một cách vừa niềm nở vừa e ngại mỗi khi ánh mắt họ gặp nhau, song tránh kéo dài quá lâu để khỏi phải trò chuyện. Vị tiểu thư kia thì được chăm sóc  kĩ càng. Cô ấy là một cô gái xinh đẹp, thanh nhã, rất hợp với phòng khách của gia đình  và cả gia đình, như thể cô sinh ra để dành cho nó – mà cũng đúng thế thật.

Luhan  đã không muốn lấy cô ấy. Vì thế anh mới cưới cô. Nhưng anh đã không hề gặp cô ấy trong 10 năm qua hoặc lâu hơn. Hồi đó cô ấy vẫn còn nhỏ. Hẳn là một cú sốc đối với anh khi gặp cô ấy hôm nay. Cô tự hỏi anh có hối hận không... Song cô thản nhiên chú ý vào màn hình điện thoại . Nếu có, thì đó là vấn đề của anh.

- Yoona - Seohyun nói khẽ trong điện thoại
- Em đã đi đâu vậy ba ngày rồi đó em mới gọi cho chị là thế nào công việc vất vả sao?
- Không ạ chỉ là có quá nhiều thứ mới mẻ với em, em đang cố thích ứng. Đó là một đứa bé trai bụ bẫm chị ạ, rất đang yêu và cũng rất nghe lời. Em đã kể cho thằng bé nghe về những thành tích của mình kể cả trèo lên ngọn cây gần nhà để bắt một con mèo trong khi những đứa em của em khóc hết nước mắt, kể về những chiến lợi phẩm của em khi bắt nạt vài đứa trẻ con hàng xóm chị ạ
- Seohyun em ổn thật chứ?
- Vâng em ổn
– đó là điểm yếu của những lời nói dối, cô luôn luôn bị động. – Vậy em phải ngắt máy đây đến giờ phải ngủ rồi ạ, ngày mai em sẽ gọi cho chị nhé.
.
Bỗng dưng của phòng  chợt mở ra. Cô ngạc nhiên ngoái lại.

Chồng cô đang đứng đó. Anh mặc chiếc áo choàng màu rượu vang thêu kim tuyến và đi dép lê. Tóc anh bù xù song không hiểu sao chỉ càng khiến anh đẹp trai hơn ngày thường. Anh bước vào phòng và đóng cửa lại.
- Là em sao? Em đang làm gì vậy

Seohyun để điện thoại xuống bàn khẽ cười:
- Em gọi cho một người bạn, em xin lỗi có thể ồn quá anh không ngủ được đúng không?
- Em gọi cho ai ?
- Một người bạn rất thân
- Tôi tưởng em sống một mình ở Seoul
- Vâng,bạn em cùng quê với em

Anh đứng sát cánh cửa, hai tay chắp sau lưng, môi mím lại, bộ dạng gần như lúng túng. Như thể cảm thấy mình không thuộc về chỗ này. Như thể anh xấu hổ. Thế mà anh đang ở trong dãy buồng của mình, trong ngôi nhà anh đã sống suốt thời ấu thơ.

- Tôi chưa bao giờ sử dụng phòng này-  anh lên tiếng như trả lời những thắc mắc trong đầu cô. - - Nó có vẻ giống căn phòng của phụ nữ
- Nó ấm cúng- Seohyun khẽ nói
- Phải à chúc em ngủ ngon – anh quay lưng đi
- Chúc anh ngủ ngon

Anh do dự bàn tay anh đã đặt lên nắm đấm cửa
- Em có phiền không nếu tôi ngồi đây với em một lát. Tôi sẽ không quấy rầy em đâu
Đây là Luhan chồng cô  – con người lạnh lùng, kiêu kì, bất cần đó sao? Người đàn ông ngập ngừng, gần như nhún nhường này sao?

  Cre : FB Hải Nguyễn   


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro