Sweet revenge - chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất lâu sau nụ hôn cuồng nhiệt anh vẫn ôm chặt cô nhìn sâu vào đôi mắt cô, lý trí nói anh phải dừng lại nhưng những câu nói đó cứ yếu ớt vang lên, rồi dần dần chìm sâu chìm sâu hơn trong những nụ hôn của anh.
Anh tháo thắt lưng áo choàng của cô và đẩy chiếc áo ra khỏi đôi vai cô. Anh cởi hàng cúc trên áo ngủ, mở hai vạt áo, kéo nó xuống cánh tay cô, rồi để nó rơi xuống sàn. Cô nằm  lặng yên, không cưỡng lại, và nhìn vào mắt anh.

Seohyun  không ngủ được nhiều, mới đầu là do không thoải mái – trọng lượng của anh đè lên cô khiến cô hô hấp khó khăn, và hai chân cô tê dại . Lạ một điều là cô không làm gì để giảm bớt sự khó chịu đó. Cô không gắng đánh thức anh hay tìm cách thay đổi vị trí của mình. Ngược lại là khác. Cô nằm rất yên lặng và thả lỏng để anh không động đậy. Cô ý thức rất rõ rằng họ đang khỏa thân bên nhau. Họ đã là một cặp vợ chồng, và sự khó chịu dường như không quan trọng.

Thậm chí sau khi anh cựa quậy và lăn xuống khỏi cô, rồi vòng hai tay qua người cô để cô nép vào anh ấm áp và thoải mái, cô vẫn không sao ngủ được sâu. Cứ lơ mơ chập chờn.

Mọi chuyện không có gì thay đổi. Đó không phải là tình yêu. Cô ắt sẽ rất, rất ngốc nghếch nếu tưởng tượng điều ngược lại. Cô không được lãng mạn hóa, dù chỉ trong giây phút, cái điều không hề ẩn chưa một yếu tố lãng mạn nào này. Họ là một người đàn ông và một người phụ nữ với những nhu cầu xác thịt. Thuận tiện là họ đã lấy nhau và ở chung một dãy phòng. Và thế là họ đáp ứng được những nhu cầu đó và được thỏa mãn. Cô rất mừng vì đã học được bài học vô giá. Kiến thức mới lúc nào cũng có giá trị. Cô đã biết được rằng tình yêu và sự lãng mạn là một chuyện còn những gì diễn ra giữa người đàn ông và người phụ nữ  trên giường lại là chuyện khác hẳn, như người ta có thể dễ dàng so sánh giữa quả cam và xe ngựa thuê.

Không có gì thay đổi. Trừ việc cô không thể bỏ được thói quen đặc trưng là dại dột xen vào chuyện người khác. Và giờ là với tất cả bọn họ – sự khó chịu ủ ê và mớ rắc rối của họ. Tại sao cô không cứ để họ như vậy và tách mình ra?

Lúc nào Seohyun  cũng vậy. Lẽ ra cô  kết hôn năm hai sáu  tuổi, với một người đàn ông dễ coi, phù hợp và là người cô quý mến.  Sau cái chết của cha, khi cả thế giới sụp đổ xung quanh mấy chị em, cô đã kiên quyết góp sức chèo chống gia đình và trả các khoản nợ dù ai nấy ra sức thuyết phục cô rằng mọi người cần cô ở nhà hơn.

Giờ cô lại lặp lại sai lầm. Cô lại quan tâm. Cô quan tâm đến cha anh , người chẳng yêu ai và chẳng được ai yêu – hoặc tất cả họ đều nghĩ vậy, những người ngốc nghếch. Cô quan tâm đến  Yoo Jung cô em gái bé bỏng của anh, hơn ai hết cô hiểu được cô bé rất cô đơn, cô quan tâm đến Ti ffany mối bất hoà gay gắt giữa anh và anh họ của mình ,và hẳn là biết điều đó và đau khổ về điều đó dù bề ngoài cô luôn tươi tắn rạng ngời. Cô quan tâm đến Lay  người hẳn là bị giày vò bởi cảm giác có lỗi và cả sự phẫn nộ, nếu đúng là Tiffany  đã luôn yêu anh ta. Thì đúng là cô quan tâm đấy. Cô nàng ngu ngốc. Và cô quan tâm đến người đàn ông này, con người tội nghiệp, rắc rối, tin rằng mình đã làm chủ cuộc đời mình. Sao đàn ông lại ngớ ngẩn đến vậy, y như trẻ con – ồn ào hùng hổ và trợn mắt trợn mũi mà cũng rất dễ tổn thương. Cô đã gần như hoảng sợ bởi sự bộc phát của anh ban nãy lúc anh hét lên và cô nhận ra luồng nhiệt nóng trong người mình . Hình như anh đã mất kiểm soát. Cô đã ôm lấy anh, lòng trào dâng một tình cảm âu yếm, và thì thầm vỗ về anh như thế anh là một đứa trẻ bị ngã xước đầu gối.

Anh đã thức. Bàn tay anh vẽ những vòng tròn nhẹ nhàng trên lưng  cô rồi chuyển đến hông để trt dọc hông lên ngực cô

Cô rất đỗi ngây thơ. Cô không biết những sự mơn trớn của anh đang dẫn đến đâu. Cô không biết chuyện đó có thể lặp lại sớm thế – hay trong lúc họ nằm nghiêng bên nhau

Sau khi mọi chuyện kết thúc cô ngủ rất say. Anh đã đặt chân cô tựa lên chân kia cho thoải mái hơn và kéo chăn đắp kín cho cô. Nhưng anh vẫn giữ cô thật sát – sát hơn nữa. Anh vẫn để cơ thể họ kết nói với nhau. Cô phải đi thôi, cô quyết định trước khi chìm vào giấc ngủ. Không có lý do xác đáng nào để cô ở lại thêm nữa. Anh đã đạt được mục đích và cuộc hôn nhân của anh là vững bền. Anh đã thắng được quyền lực mà anh cho rằng họ áp đặt lên anh. Cô phải đi thôi, quay về với cuộc đời cũ, bắt đầu cuộc sống hạnh phúc lâu bền với gia đình và hai trăm triệu mỗi năm.
Nhưng cô sẽ nghĩ về chuyện đó vào ngày mai.

Đêm qua trời đổ mưa. Giờ nước còn đọng lấp lánh trên cỏ và sương sớm vẫn phủ mờ những ngọn đồi cùng cây cỏ xa xa. Nhưng đây là một buổi sáng đẹp trời để cưỡi ngựa. Luhan đứng trên bậc tam cấp bằng đá cẩm thạch ngoài cửa, hít đầy buồng phổi không khí ẩm ướt mát lạnh và gõ chiếc roi ngựa vào giày.
Sáng nay không còn con chuột nhỏ màu nâu đứng dưới sân nữa. Anh đã để cô lại trên giường ngủ tiếp sau khi bị đánh thức bởi những nụ hôn của anh. Cô đã xoay mặt vào gối anh và nhét tay xuống dưới gối. Cô đã ngủ trước khi anh chèn chăn thật ấm quanh người cô.

Luhan  sải bước về chuồng ngựa. Anh bị mất trí rồi sao ? Bị điên rồi sao ? . Tại sao anh lại ở đó vào tối qua, nếu như không nhìn thấy cô ở đó có lẽ anh cũng sẽ không năn nỉ cô đến phòng anh, nếu như cô không dùng giọng nói thỏ thẻ dễ thương đó, không dùng nụ cười ấm áp đó và không dùng ánh mắt đó thì có lẽ anh đã không thể không kiểm soát được như thế, anh đã không hôn cô đến mất lý trí như thế.

Rốt cuộc anh đã được cứu thoát khỏi những suy nghĩ đau đầu. Khi anh tới đó thì Baek hyun em họ của anh  đã trèo lên lưng ngựa trong bãi tập, đang chế ngự con ngựa năng nổ của cậu.
- Thì ra em vẫn  chưa quên bài học đầu tiên trong thuật cưỡi ngựa-  anh đứng ở cổng nói vọng vào.
- Luhan – Và khẽ mỉm cười - Em đã học được nhiều thứ trong những năm qua
Luhan gật gù mỉm cười, Baek hyun lại tiếp
- Và anh  cũng đã thành công. Anh muốn đi dạo cùng em không?
- Nếu em  muốn 
- Luahn nhún vai

Cuộc đi dạo khá im lặng , Luhan lại có thời gian nhớ về vợ mình, khỉ thật kể cả hôm nay thì anh mới biết cô được bốn ngày thế mà nàng chuột ấy lại khiến anh điên loạn đến vậy, anh gần như lúc nào cũng ngỡ ngàng vì cô
- Vì sao anh bỏ đi- tiếng Beakhyun cất lên xoá tan không khí im ắng
- Em biết mà đúng không?
- Vì cha anh ngăn cản anh và chị Tiffany và khi mẹ anh qua đời thì không có gì níu giữ anh lại đây
- Anh từng thích Tiffany, anh đã tưởng cô ấy cũng thích anh, nhưng...
- Anh luôn kiêu căng, người nào có mắt cũng  nhìn thấy chị ấy yêu anh Lay, anh Lay sống khổ sở vì nghĩ anh sẽ có được chị ấy, và anh ấy đã không dám chống lại anh. Anh không phải là mẫu người chị ấy thích. Chị ấy yêu anh Lay

Anh mù quáng đến thế kia ự dối mình mà không biết ngượng ư? Rõ ràng là vậy rồi.

- CÒn một lý do nữa khiến anh bỏ đi,
Baek hyun ngạc nhiên nhìn Luhan vẫn còn nguyên nhân khác nữa ư?
- Đúng sau cái chết của mẹ và em gái anh anh đã suy sụp cùng với sự biến mất của cô gái đó như đẩy anh xuống bờ vực thẳm nhưng còn nguyên nhân khác – Luhan không định nói ra đó là chuyện quá khứ, anh đã vượt qua được, đã xây dựng lại được cuộc đời và lòng kiêu hãnh, luyện rèn tính tự lập cho mình.
- Anh đã bị buộc tội ăn cắp, ông ta không tin anh ông ta đã tát anh và anh đã chảy máu, anh được lệnh đợi ở thư viện, anh đã 15 tuổi và anh vô tội. Anh bảo ông ta là anh sẽ đợi ở thưviện và sẽ không chống lại hay cãi lại ông ta nữa. Anh sẽ nhận trận đòn roi như một thằng bé yếu ớt bất lực. Song anh cũng bảo ông ta rằng anh sẽ ra đi ngay ngày hôm ấy, sẽ không bao giờ quay lại nơi , ông ta đừng bao giờ để mắt đến anh nữa. Tất nhiên cha anh  đời nào chịu nhượng bộ trước những lời đe dọa kiểu ấy. Anh đã phải nhận một trận đòn ác nghiệt chưa từng thấy trong đời. Sau đó khó khăn lắm anh mới trốn được ra ngoài và từ đó  anh không muốn ở chung một mái nhà với ông ta thêm một đêm nào nữa.
Baek huyn  vẫn nín lặng.
- Khi đưa ra lời tuyên bố, anh không hề hấp tấp. Anh biết chính xác mình đang nói gì, và đang lựa chọn điều gì. Anh biết anh sẽ phải bỏ lại Yoo Jung đứa em gái mới sinh mà mẹ anh giao cho anh.  Anh thậm chí không còn đến đó để nhìn Yoo Jung lần cuối  mà anh buộc phải ra đi. Ngoài lòng tự trọng bị xúc phạm, anh cảm giác như cuộc đời anh, tâm hồn anh bị giày xéo. Khi người ta 15 tuổi, chắc em sẽ thừa nhận là đúng, người ta hay trầm trọng hóa hiện thực. Giờ nhìn lại, dường như cả lòng tự trọng, cả cuộc đời và tâm hồn anh đều không quan trọng bằng một đứa trẻ vốn coi anh như người hùng của nó.

Seohyun ngủ thêm được nửa giờ nữa sau khi chồng cô đi khỏi. Mặc dù đêm cô chỉ ngủ được vài tiếng đồng hồ và giấc ngủ còn bị quấy phá vì bị chồng đánh thức, cô vẫn không bỏ được thói quen cũ. Cô luôn luôn là người dậy sớm.

Hít vào mùi hương của anh, cô thầm tận hưởng cảm giác lẫn lộn của đau đớn và hạnh phúc, yếu ớt và khỏe khoắn đang cùng tranh nhau lên tiếng trong cô. Chắc là hạnh phúc lắm khi có một cuộc hôn nhân vững bền, cô nghĩ, mỗi sáng được thức giấc như thế này. Nhưng hôn nhân của cô không vững bền, mà cô cũng chẳng mong được vậy. Gia đình này nhiều chuyện phức tạp đến nỗi xòe mười đầu ngón tay ra đếm cũng không xuể. Cô đã mãn nguyện với gia đình mình rồi. Và cô sẽ sớm được ở bên họ. Còn một buổi vũ hội tối nay nữa thôi. Mai hoặc ngày kia cô dám chắc chủ tịch Park  sẽ đưa gia đình rời khỏi nơi . Lúc đó nhiệm vụ của cô sẽ chấm dứt.

Sáng mai cô sẽ hỏi Luhan bao giờ cô đi được. Có thể anh sẽ muốn cô ở lại thêm vài hôm nữa, nhưng bằng giờ này tuần sau cô hoàn toàn có khả năng đã ở nhà mình. Cô tung chăn và ngồi ra mép giường. Mọi người sẽ mừng lắm khi gặp cô. Cô cũng sẽ vui mừng biết bao! Còn phải kể cho chúng nghe những tin tức tuyệt vời nữa chứ. Trước tiên cô phải trêu chọc chúng đã. Cô sẽ giả vờ mình bị mất việc và không xu dính túi. Sau đó cô sẽ thích thú nhìn gương mặt từng đứa một và kể thật mọi chuyện.

Một lúc sau Seohyun thay đồ rồi đi xuống phòng ăn sáng. Hãy còn rất sớm. Cô mong là chưa có ai ở đó. Cô mong là anh không ở đó. Cô không biết phải giáp mặt anh thế nào hay nói gì với anh. Nhưng hóa ra có mỗi Baek hyun, trông thật  trẻ trung và điển trai trong trang phục cưỡi ngựa.
- Chào buổi sáng- cô mỉm cười niềm nở. - Em cũng dậy sớm nhỉ?
- Em vừa cưỡi ngựa về
- Thế à - 
cô hỏi. - Em có gặp anh Luhan  không? Anh ấy cũng dậy từ sớm và nói sẽ đi cưỡi ngựa -  Cô đỏ mặt khi nhận ra lời nói của mình đã để lộ chuyện gì.
- Em đã đi cùng anh ấy một quãng ngắn-
  cậu đáp
- Vậy ư? -  Cô ngồi xuống và hơi nghiêng về phía cậu trong lúc người hầu rót cà phê vào tách cô. - Thế hai anh em có nói chuyện không? Chị chưa gặp gia đình nào mà các thành viên chẳng mấy khi trò chuyện với nhau về những chuyện nghiêm túc như nhà ta!
Mắt cậu chợt hiện lên vẻ bênh vực.
- Em và anh ấy có nói chuyện
- Thật chứ vậy thì tốt, thế em có tha thứ cho anh ấy vì đã bỏ nhà đi từ khi em và Yoo Jung còn rất nhỏ không?
- Anh ấy đã kể với chị
- Không có –
Seohyun mỉm cười lắc đầu – anh ấy rất ít khi kể chuyện quá khứ. Chị không biết đã có chuyện gì, chỉ biết rằng nó đã xảy ra và chừng nào mọi người chưa sẵn sàng nhắc đến nó, thì không thể hàn gắn gì được.
- Vâng, nhưng anh ấy cũng là người kiêu ngạo
-  Chị nghĩ sự kiêu ngạo có sẵn từ địa vị, cách giáo dục và vẻ ngoài của anh ấy
-  cô nói, chia sẻ một nụ cười đồng lõa với cậu.
- Chị có yêu anh ấy không?-  Baek huyn hỏi khẽ.
Bàn tay Seohyun đang đưa ly cà phê  lên miệng chợt dừng lại và cô đặt ly cà phê xuống bàn.  Cô biết trả lời sao đây trước câu hỏi này ? Cô có nên nói thật cảm xúc của mình, cô có nên nói rằng bốn ngày trước đây cô chỉ là một người anh thuê về để làm một người vợ, và nói rằng cô đã dại dột bước qua ranh giới giữa những người làm thuê và chủ của mình. Không được . Chỉ có một cách duy nhất. Cô đã cam kết sẽ nói dối khi chấp thuận đề nghị của anh.
-- cô đáp. - Yêu từ những tật xấu trở đi. Mặc dù từ lúc bọn chị mới đến đây, chị muốn túm lấy anh ấy mà lắc tới khi răng anh ấy va vào nhau. Anh ấy kín tiếng đến phát điên lên được.

Baek hyun  nhếch môi cười và Seohyun thấy tội nghiệp cho cô gái nào bị trúng lực sát thương của nụ cười đó – nếu cậu không định dâng kè trái tim mình.
- Em cứ nghĩ chị là một kẻ đào mỏ -  cậu thành thật. - Em ghét Luhan  khi anh ấy về đây. Song dẫu thế em vẫn tức tối thay anh ấy. Em tưởng là anh ấy bị lừa. Em xin lỗi. Em đã nhận ra mình xét đoán hoàn toàn sai cả chị và khả năng chọn vợ sáng suốt của anh Luhan. Em thích chị.
- Cảm ơn em
– Seohyun loay hoay tìm khăn giấy gương mặt cô nhăn nhó trong nỗi tủi hổ
- Chị đã bị đối xử quá đáng khi về đây, tuy nhiên cả bác ấy cũng đã cười với chị , Chị thật can đảm, vững vàng khi giữ nguyên vẻ tươi cười và đối xử với mọi người rất lịch sự khi chúng em và cả đám người giúp việc cũng đối với chị vô cùng lạnh nhạt
- Không sao đâu, chị có việc phải lên phòng trước đã nhé

Cô không muốn gì hơn là chạy ra khỏi phòng và tìm nơi nào khuất nẻo để giấu mình. Baek hyun   bảo rằng cậu thích cô. Lý do không phải ở đó. Mà là câu nói khác của cậu – Em cứ nghĩ chị là một kẻ đào mỏ. Nó như một chiếc roi gai quất vào cô.

  Cre : FB Hải Nguyễn  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro