Sweet revenge - chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông đang nhìn lại cô bằng gương mặt bất động nghiêm nghị và cặp mắt cứng rắn, ngay cả trong vẻ mặt và cung cách ông cũng giống con trai. Ông mang một vẻ gì đó mà cô buộc phải thừa nhận là rất dữ tợn

- Seohyun - Ông phá vỡ sự im lặng và khẽ nghiêng đầu với cô. Thậm chí cả giọng nói - cả tông giọng - ông cũng giống con trai mình. Trừ việc tảng băng trong giọng ông còn lạnh hơn Bắc cực.

- Chào mừng cô đến đây - Thậm chí không có đến một cái chớp mắt chứng tỏ ông sửng sốt hay ngạc nhiên. Ông nhìn lại con trai.

- Chuẩn bị một bữa tối đơn giản chào đón thiêu gia là được rồi

Chồng cô đã chắc thắng vòng đấu này, Seohyu buồn rầu nghĩ, cho dù cha anh không làm anh mãn nguyện bằng việc sụm xuống trong kinh hãi hay nổi giận đùng đùng. Ông vừa mới hay về cuộc hôn nhân của con trai và vừa chào đón cô con dâu mới nồng nhiệt như chào đón một người hầu. Chỉ có điều, lẽ ra đôi mắt dò xét của ông sẽ không chú ý xác định trang phục cô mặc nhưng Cô có một cảm giác kỳ dị rằng ngài chủ tich thực sự không hài lòng về mớ quần áo cô đang mặc

Những người em họ của Luhan cũng nghiêng người miễn cưỡng cúi đầu chào cô, đáp lại nụ cười tươi tắn của cô chỉ là những nụ cười chứa đầy sự chết giễu hoặc là khinh thường. Seohyun chẳng để ý mấy như anh nói cô không cần phải tỏ ra ấn tượng, hoặc cần lấy lòng ai đó, cô sẽ chỉ ở đây vài ngày rồi sau đó cô sẽ vĩnh viễn không cần xuất hiện ở nơi này nữa, ván này có thể nói chồng cô đã thắng tuyệt đối rồi.

Chà, thế đó, Seohyun nghĩ. Mọi thứ diễn ra như trong kịch bản và cô phải nói rằng Luhan đã thành công rực rỡ. Nhưng có lẽ sự chào đón của gia đình cũng vẫn lạnh nhạt dù cô có không ở bên anh. Không cách nào biết được. Cô không biết gì về mâu thuẫn đã khiến anh bỏ nhà ra đi. Và cô cũng không cách nào biết được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Cô đã không nghĩ gì xa hơn ngoài giây phút này và cô không biết liệu chồng mình có thế không. Với một bàn tay đặt trên lưng cô, anh đang hướng cô sang phía cha mình lần nữa. Bà quản gia đứng cách đó chỉ vài bước chân. Chắc chắn bà ta đã được triệu tới bằng một mệnh lệnh ngầm nào đó - có lẽ là một cái nhướng mày của cha anh

- Quản gia Kim đưa cô ấy về phòng bên cạnh phòng Luhan, hãy chăm sóc cho cô ấy cảm thấy thoải mái nhất - cha anh lạnh lùng nói - Còn Luhan ta muốn nói chuyện với con trong phòng ta.

Ớ đây có người nào đã từng mỉm cười chưa nhỉ? Hay làm bất cứ chuyện gì với sự nhiệt tình hoặc tự nhiên chưa? Seohyun tò mò tự hỏi .Seohyun phải tỏ ra im lặng, ngờ nghệch và e lệ, và cô đã làm cả ba việc đó kể từ lúc đặt chân qua ngưỡng cửa. Nhưng cô cảm thấy bầu không khí ở đây đang đè nặng lên mình, và khó chịu với nó. Những người này là một gia đình. Các thành viên trong gia đình phải yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau chứ. Và cô, cho dù là vợ hờ, cũng là một thành viên trong gia đình này. Người đàn ông tóc bạc nghiêm khắc này là cha chồng cô. Có những cử chỉ nhất thiết phải có - dù là gượng ép - nếu cô định duy trì thân phận của mình. Cô bèn mỉm cười ấm áp với ông và cúi đầu chào lần nữa.

- Con cảm ơn ạ - và Seohyun ngập ngừng trong một giây - Cha

Không ai nói câu gì - hay đúng hơn là mọi người tiếp tục không nói không rằng. Nhưng Seohyun không thể tin được rằng họ đang chết lặng như thể cô vừa mở miệng thốt ra một câu vô cùng sai trái . Cô hướng nụ cười sang đức ông chồng, nét mặt anh có gì đó hài lòng nhưng cũng có gì đó là tức giận vẻ mặt cô không biết là anh tức giận hay là đang vui nữa

- Anh sẽ gặp lại em sớm, em yêu,- anh nói, thêm một chút nhấn mạnh vào mấy chữ cuối cùng.

Chúng làm cô sửng sốt. Anh chưa bao giờ đề cập rằng trong kế hoạch có phần họ giả vờ yêu mến lẫn nhau. Nhưng thực ra anh có nói gì mấy về các kế hoạch của mình đâu. Cô quay người đi theo bà quản gia tới một khung cửa bằng đá cẩm thạch dẫn đến cầu thang lớn phía sau.

- Thiếu phu nhân,- bà quản gia nói một cách cứng nhắc khi họ bắt đầu đi lên cầu thang, - chúng tôi không được thông báo là thiếu gia sẽ mang một người vợ về nhà . Xin cô thứ lỗi."

- Không sao đâu ạ, bác hãy quên những chuyện đó đi cháu không để ý đâu ạ.

Một thoáng ngạc nhiên nhưng vị quản giá đó nhanh chóng trở nên iim lăngj

Seohyun đúc kết, rằng không một ai được phép mỉm cười dưới mái nhà này. Tiếng cười của cô vang lên lạc lõng và biến mất không một dấu vết. Một lần nữa cô lại thấy ngột ngạt. Chuyện này sẽ không suôn sẻ cho xem. Cầu mong giai đoạn đầu của cuộc hôn nhân sẽ kéo dài không quá vài tuần. Cô khao khát được trở về nhà, về với những gương mặt thân quen, hồ hởi, tươi cười của gia đình cô.

Dãy phòng của Luhan nằm ở tầng hai, gồm hai phòng ngủ lớn, nối với nhau bởi một phòng thay đồ liền kề, và một phòng làm việc, một phòng khách với diện tích tương đương. Hiển nhiên nó là khu phòng được thiết kế cho một cặp vợ chồng.

"Tôi sẽ thông gió và chuẩn bị giường ngay lập tức, thưa thiếu phu nhân," bà quản gia nói, dẫn cô vào một gian phòng ngủ vuông vắn, trần cao, màu sắc chủ đạo là vàng và xanh lá cây khiến cho nó tràn ngập sắc xuân. Nó là căn phòng ít ngột ngạt nhất Seohyun trông thấy cho đến lúc này. Nó cũng lớn gấpđôi lần phòng cô ở nhà, cô tin chắc như thế.

- Căn phòng đáng yêu làm sao- cô nói, băng qua tấm thảm mềm mại tới nhìn ra khung cửa sổ chạy dài. Phía trước mặt là một bãi cỏ kéo đến tận bờ hồ hình móng ngựa và những cây cổ thụ xa xa. - Và một quang cảnh tuyệt vời làm sao.

- Tôi sẽ cho mang hành lý của cô lên và gọi người giúp việc của cô tới phòng thay đồ ngay lập tức, thưa thiếu phu nhân, cô có muốn tắm một chút trước khi dùng trà không?

Seohyun mỉm cười lần nữa:

- Cháu không có nhiều đồ tự cháu mang lên là được rồi, không cần phiền mọi người đâu ạ

Bà quản gia được huấn luyện quá tốt nên giấu dược vẻ thất kinh, song giống như tất cả những người có cùng gốc gác, bà ta có ánh mắt khinh khỉnh cực kì tinh tế. Lúc này bà ta đang dùng ánh mắt ấy để nhìn cô. Nhưng trải qua quãng thời gian khó khăn sau khi cha cô qua đời và hàng chục cuộc phỏng vấn tìm việc, Seohyun đã dần quen phớt lờ những ánh mắt như thế và luôn tự nhắc nhở mình về phẩm giá vốn có của bản thân.

Tuy nhiên, cô ý thức được tình trạng lúng túng khó xử của mình - một điều cô chưa thấy rõ lúc mới đồng ý kết hôn và thậm chí sau khi biết lai lịch thực sự của chồng. Chỉ đến bây giờ, trong ngôi nhà này, giữa những con người này, cô mới bối rối nhận ra rằng , cô không có bộ nào thích hợp để mặc khi ở cùng những người sang trọng. Và xét theo thang bậc xã hội thì những người này còn hơn cả sang trọng. Tất nhiên cô còn mấy bộ váy đẹp nữa ở nhà, nhưng cô đã nghĩ mang chúng theo là không thích hợp khi đi nhận việc.

Seohyun băn khoăn liệu chồng cô có biết tủ áo của cô quá nghèo nàn không và kết luận chắc hẳn là có. Xét cho cùng, anh đã đăng báo tìm nữ gia sư, đã thấy va ỉi hành lý của cô và còn hỏi có phải đó là tất cả những gì cô có. Cô tự hỏi liệu anh có xấu hố về vẻ ngoài tiều tụy của cô không, và lập tức kết luận là không. Đó là một phần trong kế hoạch của anh. Anh muốn cô đúng như vốn có - hoặc giống như những gì cô đã thể hiện trước mặt anh trong buổi phòng vấn .Anh muốn cô là một con chuột xám xỉn, và có lẽ cả tiều tụy nữa. Cô bắt đầu hiểu tại sao. Ngay cả bà quản gia còn nhầm cô là người hầu. Chủ tịch chắc hẳn tức giận cực độ khi biết cô là vợ đứa con trai thừa kế của ông. Cô nhìn xuống chiếc áo của mình và thử săm soi nó qua con mắt của ông. Tuy nhiên, ông chẳng thể làm được gì để thay đổi hoàn cảnh. Quả đúng vậy, chồng cô hẳn là đã thắng đậm ở vòng này.

Seohyun không có quyền cảm thấy cay đắng. Cô không có lý do để cảm thấy bất cứ điều gì ngoài thiết tha mong chờ cái trò cân não này qua đi càng nhanh càng

Quản gia Kim để cô lại một mình sau khi hứa sẽ mang hành lý của cô lên và gọi thêm một người giúp việc khác đến phòng cô sau bữa tối

Seohyun nhìn quanh căn phồng nguy nga của mình và vòng hai tay quanh người. Nói chung cô thích ỏ trong một căn phòng nhỏ áp mái, và chuẩn bị bắt đầu công việc gia sư mới hơn. Nhưng nếu vậy, cô sẽ có ít hy vọng được trở về với gia đình hay cầu mong một cuộc sống ổn định hạnh phúc cho các em mình.

Hồi bé, Luhan luôn có một cảm giác lạ lùng rằng mái vòm phía trên cao sảnh lớn sẽ dồn trọng lượng của nó lên vai anh ngay khi anh bước vào cửa, gần giống như cả vũ trụ đè nặng lên vai thần Atlas. Mười năm sau khi xa nhà và sống đời tự do, anh lại trải qua đúng cảm giác ấy ngay khi bước qua ngưỡng cửa và đứng dưới mái vòm.

Đó là một cảm giác nặng nề và u ám. Lại là những con người ấy, những con người vẫn ám ảnh anh trong mỗi cơn ác mộng. Họ vẫn ở đó, chờ sẵn để lại kéo anh vào, lôi anh xuống cho đến khi anh hớp hớp không khí, chìm trong nước và biết mình đã tận số. Anh rất mừng vì đã mang một cô vợ về cùng, vì anh đã có những kế sách hữu hiệu để chống lại sức ảnh hưởng tinh vi của họ. Và tất cả bọn họ đều ở đó, anh nhìn thấy họ qua một cái liếc mắt.

Không một ai trong số họ từng tới chỗ anh trong mười năm anh sống ở đấy. Đó là một sự thật kỳ lạ khi tính đến địa xã hội và tuổi tác trưởng thành của bọn họ, trừ người nhỏ tuổi nhất. Đó là cách nhắc nhở lạnh lùng về quyền lực của chủ tịch đối với gia đình ông. Đứa con trai duy nhất và là người thừa kế của ông đã bỏ đi mà không được sự cho phép của ông. Đám anh chị em họ của anh cũng vậy không có quyền được đi gặp anh thậm chí là một chút liên lạc nhỏ

Và thế là khi rời bỏ ông bố thì anh cũng bị cắt đứt với cả gia đình, kể cả đứa em họ còn nằm nôi. Đó là sự lựa chọn anh buộc phải đưa ra - sự lựa chọn đã gần như giết chết anh. Anh đã bỏ lại sau lưng những người thân của mình, những đứa em mà đã cùng anh lớn lên từng ngày .Anh gắng không nhớ lại đã bao lần anh tự giày vò bản thân, nhất là trong mấy năm đầu, với nỗi băn khoăn là mình có hèn nhát không khi bỏ chúng lại với vị chủ tịch độc đoán và sẽ trút giận anh lên nhưng người xung quanh. Và bao lần anh bị nỗi nhớ da diết hành hạ, bào mòn tâm trí.

Trông cha anh không già đi lấy một ngày so với hồi xưa, mặc dù sắc da xanh xám chứng tỏ ông đã không nói dối về sức khỏe sa sút của mình.

Tất cả những điều này Luhan thấy và cảm nhận được ngay những giây đầu tiên bước qua ngưỡng cửa vào sảnh lớn. Trong thời khắc đó, anh gần như bị một cảm giác bất thường chôn vùi. Anh đã tự rèn luyện bản thân trớ thành vô cảm. Và , bây giờ anh sẽ sử dụng kết quả rèn luyện đó vào lúc cần nó nhất. Anh ném một cái nhìn nhạo báng vào hàng ngũ lặng phắc của đám gia nhân ăn mặc cực kì tề chỉnh trước khi băng qua sảnh và bắt đầu trò chơi trí não với cuộc sum họp gia đình này.

Không có gì làm anh bất ngờ. Cha anh nghênh đón con trai với sự khoa trương lạnh lùng như thể không có chuyện anh đã rời nhà ra đi trong cay đắng và sống tự lập trong mười năm. Và - cũng nằm trong dự liệu của anh - cha anh đón nhận tin tức cuộc hôn nhân của anh mà không có một chút thất thần, hay xúc động thoáng qua. Ông làm quen với cô con dâu mới bằng cử chỉ nhã nhặn lạnh lùng. Những người còn lại cũng thế. Tuy nhiên, Luhan thấy mừng vì tính hình thức này.

Anh cảm thấy thỏa mãn vô bờ - thậm chí hơn cả mong đợi - khi giới thiệu vợ mình. Để thưởng thức vẻ bàng hoàng ngây dại của cha mình. Để cho bọn họ thấy cuối cùng anh đã kết hôn vì ý thích riêng, rằng anh cóc quan tâm đến những lý do về triều đại. Đến giây phút này Luhan mới nhận ra anh đã đúng khi chọn một cô dâu như vậy và cưới cô ta trước kh về nhà.

Và rồi khoảnh khắc quyết định đã đến. Ngay khi sắp được bà quản gia đưa đi, vợ anh chợt mỉm cười. Không, cô không chí mỉm cười - cô thắp sáng cả gian sảnh bằng vẻ ấm áp của mình và bất chấp bộ đồ ảm đạm dễ sợ, trông cô đáng yêu đến sửng sốt. Và cô gọi ông ta là Çha. Đó là khoảnh khắc vô giá. Chưa một ai từng dám gần gũi với chủ tịch . Không có lấy một sự thô tục dù nhỏ nhất trong nụ cười cũng như lời nói của cô. Chúng chỉ bị đặt nhầm vào ngôi nhà này và biến thành chướng tai gai mắt.

Và thế là một ý tưởng chợt nảy ra trong đầu, anh liền gọi cô là 'em yêu' - một từ rõ ràng là thô tục trong vốn từ của ngài chủ tịch. Anh đã được trải nghiệm khoảnh khắc chiến thắng tuyệt vời, vượt xa tất cả những gì anh mơ ước.

- Chủ tịch người khoẻ chứ? - Luhan cất giọng hỏi cha mình

- Anh mới kết hôn

- Ngày hôm qua, đêm qua là đêm tân hôn

- Cô ta là ai?

- Cô ấy là Seo Joo Huyn, con gái của một viên chức bình thường, và trước khi cưới tôi cô ấy đã làm gia sư để kiếm ăn

- Ta cho rằng anh bị mê muội bởi đôi mắt cùng nụ cười quyến rũ và cả thái độ không coi ai ra gì đó

Quyến rũ? Hỗn xược ? Con chuột nhỏ lặng lẽ của anh ư? Môi Luhan nhếch lên nhưng anh không nói gì. Cha anh sẽ sớm nhận ra lời nhận xét ban đầu của ông dành cho cô con dâu sai lệch tới đâu, nhưng cũng chẳng có hại gì nếu cô mỉm cười thường xuyên hơn. Anh quay khỏi cửa sổ và nhìn vào chủ tịch , người đang ngồi, như thường lệ, đằng sau bàn, từ vị trí uy thế ấy ông đã đưa ra những phán xét lạnh lùng đối với gia nhân cũng như đám con cái từ tháng ngày xa xưa nhất anh có thể nhớ. Và không có lấy một chút yêu thương.

- Tôi đã cưới cô ấy, theo sự lựa chọn của tôi thưa chủ tịch, mười năm trước tôi đã qua tuổi trưởng thành rồi

- Anh đã cưới một cô gái có gia cảnh bần hàn và bình thường hơn bất cứ ai, bất chấp những gì được dạy dỗ, ta chắc chắn cô ta đã được lựa chọn kỹ càng để cho ta nhìn thấy

- Đúng thế, thưa ngài- con trai ông nói, cảm giác chiến thắng dâng lên trong anh. - Bởi tình yêu.

Đó là điều anh không định thốt ra, điều anh thậm chí chưa từng nghĩ sẽ tuyên bố, vì tình yêu - trong mọi biểu hiện của nó - là thứ cảm xúc khiến anh rùng mình ghê sợ. Nhưng ý nghĩ ấy đã nảy ra với anh khi cô làm gia đình anh sửng sốt bằng một câu nói và một nụ cười ngời sáng. Đó là một ý hay.Tất cả đời trước trong gia tộc của anh chẳng bao giờ kết hôn vì tình yêu nhất là với nhừng người không có gì như Seohyun Ý nghĩ đứa con thừa kế của mình dại dột tới mức dính vào yêu đương - một hành động tột cùng thô bỉ - sẽ giáng một đòn nặng vào cha anh.

- Ngày mai chủ tịch Park sẽ đến đây cùng phu nhân và con gái, họ tới để tiến hành lễ đính hôn của tiểu thư nhà họ với người thừa kế của SM, anh sẽ giải thích với họ ra sao đây?

- Tại sao tôi phải giải thích, chẳng có gì giải thích ở đây cả.

- Anh biết rõ hôn ước này từ 10 năm trước

- Bản hôn ước ấy đâu có chứ ký của tôi đâu tại sao tôi cần thực hiện nó, nó vốn dĩ không liên quan đến tôi

- Tiểu thư đó đã sống và học tập để trở thành phu nhân tương lai của SM, nhà họ sẽ thế nào đây chứ

- Tôi không tham gia vào quá trinh nhen nhóm hy vọng cho cô ta, và chủ tịch hẳn là cuộc trò chuyện này vô cùng vô nghĩa. Tôi đã kết hôn, lễ cưới đã được tiến hành truwos sự chứng giám của chúa, những người làm chứng

Cha anh nhìn anh lạnh lùng và vô cảm. Đó là giây phút chiến thắng huy hoàng của con trai ông, người đang nhìn lại ông.

- Ta hi vọng anh nên biết cách để vợ mình xuất hiện trước người khác đừng để có người nhầm cô ta với người giúp việc nữa.

Ra đó là lý do cô vẫn đứng ở cửa khi anh quay lại định giới thiệu cô với cha anh, cô đã bị quản gia Kim giữ lại. Luhan cười thầm.

- Tôi cảm mến vợ tôi bởi con người cô ấy. Tôi không quan tâm váy áo của cô ấy ra sao.

Một ý nghĩ tự nhiên xẹt qua đầu Luhan lúc này cô ấy có cái gì trong chiếc vali nhỏ xíu đấy và ý nghĩ đó khiến anh mỉm cười và có một điều anh chắc chắn đó là cha anh đang đứng đó nhìn anh với ánh mắt vô cùng khó chịu

- Hãy nói với cô ta cách xưng hô trong nhà này

Con trai ông đứng nhìn ông hàng mấy giây trước khi đi ra cửa mà không nói một lời. Anh vẫn nhớ hồi còn bé anh đã tôn thờ cha thế nào, người anh hiếm khi được gặp, anh đã nuốt lấy từng lời nhận xét về sự giống nhau giữa anh và cha ra sao, cả tuổi thơ của anh dường như được định hướng bởi khao khát làm cho cha hài lòng, để ganh đua cho bằng ông, để làm một người thừa kế xứng đáng của ông. Chao ôi, những nỗ lực của anh đã bị làm ngơ. Thế nhưng mỗi một thất bại trong học tập, mỗi một trò nghịch ngợm trẻ con, mỗi một trận cãi nhau vặt với đứa em họ đều đưa anh đến căn phòng này cho một buổi thẩm vấn hay một bài răn dạy. Anh đứng trước cái bàn đó, biết rằng đến cuối cùng sẽ được lệnh úp mặt xuống bàn, để nhận một trận đòn đau và chưa bao giờ kết thúc nhanh.

Anh không đếm được số lần bị cha đánh. Anh cũng không bao giờ đếm được số lần cha thể hiện tình yêu mến với anh vì chúng không tồn tại.

Có lẽ anh sẽ tha thứ cho sự khắc nghiệt của cha đối với mình. Nhưng vị chủ tịch này vốn không có tình cảm với bất cứ ai - ngay cả với vợ ông, người đã mang bệnh trong người nhưng vẫn cố gắng sinh cho ông một đứa con trai nữa, nhưng khi biết đứa bé mới sinh là bé gái ông đã không thèm ngó ngàng gì đến bà. Ông ta bỏ mặc mẹ anh trong khi bà hấp hối, anh đã chạy đến và quỳ xuống năn nỉ ông hãy đến thăm bà và cả đứa con gái sinh non của mình nhưng ông đã từ chối thậm chí còn đuổi anh ra ngoài.

Đó là một trong những lý do khiến anh bỏ nhà ra đi.

Dần dần anh tiến tới căm ghét sự giống nhau giữa mình và cha - ở vẻ ngoài, và quan trọng hơn, ở cả bên trong. Rồi anh căm ghét luôn cả bản thân, cho đến khi anh tự giải thoát cho mình. Giờ anh đã tự do. Anh đã trở về khi được gọi, nhưng anh trở về với những giá trị của anh. Vị chủ tích đáng kính đó không còn bất kỳ quyền lực nào với anh nữa.

Nhưng Luhan nghĩ khi đi hai bước một lên cầu thang về phòng mình, cái mái vòm lại đang đè vai anh rồi.

Dãy buồng anh đã ở từ lúc anh rời phòng trẻ cho đến lúc rời khỏi nhà lại được chuẩn bị cho anh. Hẳn chúng vẫn được giữ cho anh suốt thời gian qua, anh nghĩ. Lời tuyên bố rằng anh sẽ ra đi, không bao giờ trở lại, đã bị coi nhẹ - và đúng là, anh đã lại về đây. Anh những tưởng dãy buồng ấy sẽ dành cho những đứa em họ nghe lời ông ta của anh nhưng có vẻ là không

Anh tìm thấy vợ mình trong gian tiếp khách riêng. Cô đang đứng trước cửa sổ, nhìn ra ngoài, nhưng cô ngoái đầu lại ngay lúc anh vừa mở cửa. Gian phòng nơi anh chưa từng sử dụng nom ấm áp kỳ lạ, đầy sức sống và nữ tính, anh nghĩ, mặc dù không có gì thay đổi ngoại trừ có cô đang đứng đó. Nó là một căn phòng của phụ nữ, anh nhận ra, hoặc một căn phòng cần sự hiện diện của phụ nữ.

Thật kỳ lạ khi có một phụ nữ - một người vợ - trong dãy buồng quen thuộc này.

Lần đầu tiên kể từ lúc anh gặp cô, cô không mặc màu xám. Cô đã thay sang một chiếc váy dài màu hồng phấn nhã nhặn Tóc cô chải đơn giản và búi gọn phía sau. Nó sáng màu hơn so với anh nghĩ lúc ban đầu. Cô cũng trẻ trung và xinh xắn đến ngạc nhiên, với thân hình thon thả khá lôi cuốn.

- cảnh bên ngoài thực sự rất đẹp - Seohyun mỉm cười rạng rỡ và quay lại nói với anh bằng khuôn mặt vô cùng phấn khích

- Phải

Anh băng qua phòng đến đứng cạnh cô. Không hiểu sao anh luôn thấy ngôi nhà làm mình bức bối. Ở bên ngoài anh mới thấy tự do - hoặc ảo ảnh của tự do. Ánh tà dương hắt xuống mặt hồ, biến nó thành màu vàng óng. Khu rừng phía xa - vốn là sân chơi và vùng đất yêu thích thời niên thiếu của anh - âm u và mời gọi.

- Anh rất giống cha anh

- Phải - Luhan nói mà quai hàm anh nghiến chặt lại

- Và anh ghét sự giống nhau đó - Seohyun khẽ cúi xuống giọng hơi nhỏ lại - Em xin lỗi vì đã nói thẳng

Anh không thích những thấu hiểu của cô, những cố gắng đọc tính cách và tâm trí anh của cô. Anh không chia sẻ tâm sự với bất cứ ai, kể cả bạn thân nhất - cô phải hiểu là cô không có đặc quyền của một người vợ là thăm dò mọi ngóc ngách trong cuộc sống của anh - điều đó thật khiến người khác bực bội. Cô phải được nhắc nhở rằng giữa họ thuần túy là giao dịch.

- Tôi cưới em và đưa em về đây, như em biết rõ - Luhan nói anh quay sang nhìn cô

Nhưng cô nhìn lại anh rất thẳng thắn bằng đôi mắt nâu tuyệt đẹp của mình

- Để chứng tỏ với ông ta rằng tôi sống cuộc sống của tôi theo cách của tôi. Không ai được phép điều khiển cuộc đời tôi thay tôi và không ai được mời vào xâm phạm sự riêng tư của tôi. Tôi là người thừa kế của SM - không gì ngoài cái chết của tôi thay đổi được điều đó. Nhưng ngoài sự thật chủ yếu ấy ra, tôi là chính mình. Em là bằng chứng tôi mang theo để chứng tỏ tôi sẽ không làm bất cứ diều gì chỉ vì tôi là người thừa kế.

- Anh không có can đảm để nói với cha anh điều đó - Seohyun vẫn nhìn anh hỏi

- Phu nhân - giọng anh lại xuống thấp cố kiềm chế - Em đang đi quá giới hạn rồi

Cô mở miệng định nói nhưng lại ngậm vào. Nhưng cô không rời mắt khỏi anh. Cô nhìn anh bằng đôi mắt to. Luhan có cảm giác kỳ cục rằng nếu anh nhìn sâu vào trong chúng, anh sẽ thấy tâm hồn cô. Nếu cô cứ giữ đôi mắt mở to như thế, anh nghĩ với chút bực bội, thì sớm muộn gì cuộc đời cũng sẽ làm cô tổn thương sâu sắc.

- Em đã diễn vai của mình rất đạt. Em hãy tiếp tục như lúc bắt đầu. Em không cần phải xấu hổ vì không có một tủ áo thời trang, cũng không cần xấu hổ vì không biết cách nói chuyện - gia đình tôi không dễ trò chuyện đâu. Chúng ta phải xuống phòng khách ngay bây giờ. Em có thể ở gần tôi và cứ để việc trò chuyện cho tôi. Em không bắt buộc phải gây ấn tượng với bất cứ ai.

Cô khẽ mỉm cười với anh.

- Yoo Jung hẳn còn rất nhỏ khi anh bỏ đi

- Đó là em gái cùng cha khác mẹ của tôi, em gái ruột của tôi chết trước mẹ tôi một giờ, tôi đã ở lại nơi này một tuần vì đám tang của mẹ tôi, ông ta đã không nhỏ lấy một giọt nước mắt.

Luhan sững lại anh đang kể chuyện đau đớn đó cho Seohyun nghe ư? Anh nhớ anh đã khóc trong đau đớn khi mẹ anh trao Yoo Jung cho anh nói đừng ghét nó và hãy yêu nó như đứa em xấu số của mình, đó là lần cuối cùng anh khóc, lần cuối cùng

Seohyun im lặng ánh mắt cô không còn nhìn như xoáy vào tâm can anh nữa nhưng anh thề là cô đã xâm nhập vào tâm trí anh lần nữa và biết được anh đã khóc cho sợi dây tình cảm cuối cùng của mình, cho sự ngu ngốc cuối cùng của mình.

Anh sẽ không cho cô vào trong đầu - hay bất cứ nơi nào trong anh nữa.

- Chuyện của chúng ta diễn ra rất nhanh .Em là gia sư trong nhà một người quen của tôi. Tôi đã gặp em ở đó, chúng ta yêu nhau, và chúng ta vứt bỏ mọi sự cẩn trọng. Chúng ta đã kết hôn ngày hôm qua, động phòng đêm hôm qua, và hôm nay đang chìm đắm trong hạnh phúc.-v Luhan nói với cô trước khi họ đi xuống

Cô đỏ mặt và trong khoảnh khắc nhìn lảng đi nơi khác. Nhưng rồi cô nhìn lại anh khá bình tĩnh.

- Vậy thì anh phải biết cách mỉm cười - Seohyun tiến về phía anh mạnh dạn đặt tay lên hai khoé môi anh kéo nhẹ chúng ra tạo thành hình nụ cười trước sự ngạc nhiên của Luhan

Cre : FB Hải Nguyễn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro