Sweet revenge - chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luhan đi vào phòng thay đồ của cô và bảo người giúp việc đi xuống

- Tại sao em lại làm thế chiều nay - Anh hỏi cô đương nhiên vì tò mò cô đã khiến anh hoàn toàn bất ngờ, gần như thích thú anh có thể cảm nhận được sự khó chịu của mọi người, quan sát sự sững sờ của mọi người trước vợ anh, người đã mặc một chiếc váy cực kỳ đơn giản đối lập hoàn toàn với những cô gái trong trang phục đắt tiền kia. Anh đã làm tất cả khó xử, lúng túng, kể cả cha anh, anh cá là thế. Họ không biết làm thế nào với anh hay với hôn nhân bất ngờ của anh. Có lẽ tất cả đều hơi sợ anh.

- Bởi vì, như cha anh đã nhắc em- vợ anh trả lời, - đó là nhiệm vụ của em khi làm vợ con trai của ông."

- Không nhất thiết em phải thực hiện bổn phận của mình vì đã nhận lãnh nó- anh nói. -Em biết nó không nằm trong ý định của tôi khi đưa em về đây.

- Nhưng anh đã chọn một cô gái thông minh làm vợ - cô nhắc anh. - Một cô gái biết người ta mong chờ gì ở mình sau khi kết hôn dẫu cho cô ấy không thể ăn mặc hay diễn vai một nữ chủ nhân tương lại. Anh có thể yên trí rằng gia đình anh hoàn toàn xem thường vẻ ngoài và lai lịch của em, khả năng giao tiếp kém cỏi và sự nghèo khó của em. Họ cứ thoải mái làm vậy đi vì em chẳng làm được gì để thay đổi những thứ đó. Nhưng em sẽ không để họ tin rằng em cũng không được giáo dục đầy đủ. Đó là một sự dối trá và là sự sỉ nhục đối với hồi ức về mẹ em.

Khác xa con chuột nhỏ lặng lẽ của anh. Anh ngờ rằng cô ta không thực sự tồn tại. Seo Joo Hyun chắc chắn đã đóng kịch trong cuộc phỏng vấn đó. Cô rất muốn có vị trí gia sư - cô đã thất bại trong những lần nỗ lực trước - và đã cư xử như một nữ gia sư đúng nghĩa. Anh đã coi diễn xuất của cô là thực và không nhận thấy có một cá tính mạnh đằng sau vẻ nhu mì ấy. Lẽ ra anh nên chú ý nhiều hơn đến đôi mắt linh lợi kia. Anh đã bị lừa. Những lời cô nói lúc này chứa đựng sự thật. Tất cả mọi người chiều này đã đối xử với cô bằng sự hạ mình kín đáo và có học. Cô không thuộc thế giới của họ. Tất cả bọn họ đều sợ khi nghĩ rằng một ngày nào đó cô sẽ là vợ người đứng đầu gia đình. Cha anh hẳn cảm thấy tất cả mọi thứ ông đã gây dựng được đang đổ vỡ loảng xoảng bên tai.

- Sẽ không người nào công khai sỉ nhục em hết,- anh khẳng định với cô, không phải lần đầu. Nhưng giờ anh cảm thấy lời cam kết này có tính cá nhân hơn. - Không ai dám làm thế.

Cô mỉm cười và bước về phía anh.

- Những lời sỉ nhục chỉ có tác động thực sự,khi người bị sỉ nhục để tâm đến chúng. Em sẽ không bị sỉ nhục ở đây - Cô khoác lấy cánh tay anh chìa ra.

Và đó, anh nghĩ, là sự bác bỏ lặng lẽ, duyên dáng, và rất kiên định. Cô không quan tâm đến ai trong ngôi nhà này, lời nói của cô cho anh biết điều đó. Anh cũng vậy. Anh không trở về nhà vì lòng quan tâm. Anh về nhà để khẳng định bản thân và sự độc lập của mình một lần cho mãi mãi. Và có lẽ để cho những bóng ma yên nghỉ - dù ý nghĩ ấy đến giờ mới nảy ra trong tâm trí anh và làm anh ngạc nhiên. Không có bóng ma nào để mà yên nghỉ. Tất cả mọi thứ đã qua, đã chết và kết thúc từ lâu.

- Em muốn biết nhiều hơn về gia đình anh- cô nói khi anh dẫn cô từ phòng khách ra cầu thang lớn, dường như để phủ nhận điều cô vừa ám chỉ. - Có lẽ anh sẽ khai sáng thêm cho em vào ngày mai."

- Bản thân tôi không gặp họ trong mười năm qua,nên không có gì để nói, thưa phu nhân.

- Nhưng còn có những kỉ niệm thời thơ ấu mà đúng không?

- Tôi cho là vậy,Tôi không hay nghĩ đến tuổi thơ của mình.

Cũng may là không còn thời gian để trò chuyện nữa. Cả gia đình đã đông đủ trong phòng ăn và bữa tối đã sẵn sàng

Cô nở nụ cười thân thiện với cha anh và tiến tới cúi đầu

- Cảm ơn cha về bữa tiệc này

Luhan mím môi. Anh không hề chờ đợi một sự duyên dáng ấm áp như vợ anh đang biểu lộ, nhưng anh không hối tiếc vì điều đóực ra nó còn hay hơn vẻ nhút nhát và nghiêm trang anh đã lường trước và mong đợi. Cuộc sống ở nơi chưa bao giờ chào đón những nụ cười - hay sự ấm áp. Và chưa có đứa con nào trong gia tộc của anh từng gọi ông bằng một cái tên thân mật hơn chữ ngài. Anh tự hỏi vợ mình có nhận ra điều đó, và kết luận rằng có thể. Anh nén một tiếng cười.

Khi ấy anh có một cảm giác nhẹ nhõm đến mức gần như là yêu mến vì đã cưới cô và mang cô theo cùng.

Seohyun đã nói dối trong suốt bữa ăn. Khi em họ anh hỏi về gia đình cô, với một vẻ khinh khỉnh có vẻ nghiễm nhiên là dành cho cô, Seohyun đã nói về cha cô một nhân viên bình thường không hơn không kém cô là con gái duy nhất.

Dù đã nói với chồng lúc trước rằng cô miễn dịch với sự sỉ nhục trong ngôi nhà này, cô vẫn thấy mình không thể chịu nổi ý nghĩ để các em mình trở thành đối tượng của sự coi thường ngấm ngầm mà những người ở địa vị cao vời vợi nơi đây dành cho một gia đình ở vị trí rất thấp như gia đình cô. Gia đình là tài sản rất riêng tư của cô. Cô không muốn chia sẻ họ với những con người lạnh lùng này. Một phần trong cô thấy hối hận vì đã chấp nhận lời đề nghị lạ lùng của Luhan . Một phần khác trong cô khư khư giữ lấy cái ý niệm rằng về cơ bản thì nó đáng giá - cô sẽ được đoàn tụ với gia đình và sẽ không một ai chia cắt họ được nữa.

Khi bữa ăn kết thúc, chủ tịch nhìn suốt chiều dài chiếc bàn tới chỗ cô và nhướng mày. Cô mỉm cười với ông - thật khó khăn làm sao khi giữ nguyên nụ cười và không đầu hàng bầu không khí ngột ngạt trong nhà! - và đứng lên để cùng với hai người phụ nữ kia rời khỏi phòng.

Các vị khách - phải rồi. chủ tịch đã nhắc đến họ trong bữa ăn. Chủ tịch Park cùng con gái sắp đến. Seohyun lấy làm lạ vì họ lại đi đón khách trong khi bố chồng rõ ràng đang ốm và chính lý do sức khỏe đã khiến ông gọi chồng cô về. Nhưng có lẽ hai gia đình chơi thân với nhau. Thật khó mà tưởng tượng được bố chồng cô lại có bạn thân

Chắc chắn sự có mặt của các vị khách sẽ khiến cô thêm lúng túng. Cô không có kinh nghiệm tiếp xúc với nhân vật nổi tiếng nào trước đây cũng một vài lần nhưng đó đều là bạn thân của bố cô. Và cô có quá ít váy áo, lại chẳng bộ nào phù hợp với sự kiện đó. Nhưng cô sẽ không cho phép mình hoảng loạn. Rốt cuộc chẳng phải nó là điểm chính yếu sao? Cô được đưa về đây để bị làm bẽ mặt.

- Thiếu phu nhân - một trong số những người em họ của anh tiến về phía cô - chị có thể cho chúng tôi nghe một bản piano không? Điều đó không xúc phạm chị chứ?

- Được thôi, tôi sẽ chơi một bản vì trước đây tôi đã được học đàn từ một người thầy giáo vĩ đại nhất đó là mẹ tôi

Chiếc đàn piano là một nhạc cụ tuyệt vời. Từ lúc uống trà Seohyun đã rất muốn chơi nó. Cô ngồi xuống và đặt tay lên phím đàn, biết rất rõ rằng lúc ấy chủ tịch đang đứng gần đó, còn cô em chồng vừa rồi thì đi về phía những cô gái dành một ánh mắt thiếu thiện cảm nhìn về phía cô.

Tiếng đàn cất lên không chỉ Luhan sửng sốt mà tất cả mọi người đều dồn mắt về phía cô, cô có thể chơi piano mà hơn thế nữa rất hay.

- Seohyun em khiến tôi ngạc nhiên đấy - Anh nói khi ghé sát vào tai cô lúc bản đàn dừng lại - Nhưng sao tự nhiên em lại dừng lại vì tôi sao, em không muốn mọi người nghĩ em không thể chơi sao?

- Luhan chỉ một buổi tối nay thôi. Em xin lỗi

Seohyun không đàn nữa mà cô tiến ra chỗ bố chồng mình, cô đưa tay chạm lên vai ông mỉm cười khi ánh mắt ông nhìn cô với sự ngạc nhiên cực đại:

- Cha, cha nên ngồi xuống một chút, trông cha có vẻ mệt, có cần con lấy cho cha một tách trà nóng không? Hay cha có muốn ăn chút gì không?

Sự yên ắng kỳ lạ bao trùm căn phòng. Đến tiếng thở cũng dường như nén lại.

- Cảm ơn sự quan tâm của cô, - ông nói sau phút im lặng dường như vô tận, - nhưng ta thích đứng. Và ta không uống trà vào buổi tối.

- Vâng ạ vậy con sẽ đứng đây với cha. Nhưng con muốn hỏi những bức tranh trong nhà đều là tranh phong cảnh nhưng con không nhìn thấy ảnh gia đình. Không có ảnh gia đình ạ.

- Có một phòng chứa những bức ảnh gia đình, nếu cô muốn đến đó

- Vâng con rất thích ngày mai cha có thể dẫn con đến đó không ạ?

Sự ngạc nhiên đến sững sờ đều hiện lên tất cả khuôn mặt những người ở đây kể cả Luhan, anh không biết nên làm gì với con chuột của mình nữa. Điều khiến mọi người ngạc nhiên là Seohyun đứng đó và thản nhiên bình phẩm về những hoạ sĩ nổi tiếng cùng chủ tịch, và cô còn thản nhiên nắm lấy bàn tay ông.

Seohyun nhận thấy bàn tay ông dài và những móng tay được cắt tỉa kỹ lưỡng, giống tay con trai ông. Nó cũng trắng như giấy, làn da mỏng căng ra trên những đường gân xanh. Ông đã không nói dối để kiếm cớ triệu con trai về, cô thầm nghĩ. Ông đang ốm. Cô cảm thấy buồn cho ông. Cô tự hỏi ông có khả năng yêu thương không. Cô tự hỏi ông có yêu vợ mình không. Ông có yêu các con không, có yêu chồng cô không.

Và cô tự nhắc nhở bản thân rằng cô không quan tâm đến gia đình này, cô ở đây chỉ để diễn một trò chơi đố chữ, chỉ để có được tương lại cùng với gia đình cô. Cô nên quan tâm càng ít càng tốt tới người đàn ông xa lạ, lạnh lùng, cô đơn này và cái gia đình ít lời, khinh khỉnh, rắc rối của ông. Và tới con trai ông, người cô vừa kết hôn hôm trước. Chồng cô. Người chồng hờ của cô.

Đúng là một ngày lạ lùng và đầy xáo trộn. Cô hết sức vui mừng vì nó sắp kết thúc.

Luhan tỉnh giấc vào rạng sáng và nhận thấy mình không tài nào ngủ lại dù đêm qua anh đã trằn trọc mãi. Anh đã nằm nhìn trân trân lên đỉnh màn lờ mờ tối quen thuộc trên đầu giường. Anh đã đứng bên cửa sổ nhìn ra màn đêm sáng trăng, những ngón tay gõ nhịp lên bệ cửa. Ánh trăng bạc trải khắp mặt hồ.

Luhan cảm thấy bồn chồn. Trong óc anh tràn ngập những sự việc hỗn độn trong ngày - sắc da xanh xám của cha anh, vợ anh đang chơi piano rất hay và điêu luyện, vợ anh khoác tay cha anh, đang mỉm cười với ông và ép ông nói chuyện.

Anh đã cười thầm trong giây phút đó. Cha anh ghét người khác chạm vào mình. Ông chưa từng mỉm cười hay nhận nụ cười từ người khác. Chưa một ai từng bắt chuyện với ông. Và dĩ nhiên chưa một ai từng gọi ông là Cha.

Cô thật là hoàn hảo. Cô giỏi hơn nhiều so với con chuột lặng lẽ mà anh vốn cần để thực hiện kế hoạch. Là một chú chuột, cô chỉ việc chịu đựng sự khinh thường chứ không làm xáo trộn bầu không khí của ngôi nhà. Còn như giờ đây, cô đang gây ra sự cảnh giác và tức giận. Chắc chắn ngài chủ tịch vô cùng nghiêm nghị và các con ông đang cho rằng cô thật vô lễ . Không phải thế, nhưng trong thế giới của họ, sự tự nhiên đồng nghĩa với việc không coi ai ra gì . Mà cô là vợ anh, nữ chủ nhân tương lai. Ý nghĩa đó làm họ bị xúc phạm quá mức chịu đựng.

Và khi đứng bên cửa sổ, anh đã hiểu lí do chính xác cho chứng mất ngủ của mình. Cô đang ở phòng bên cạnh, chỉ có hai căn phòng thay đồ ngăn cách họ. Cô là vợ anh. Anh quay về giường và nằm thao thức mất một lúc nữa, nhớ lại mùi hương trên tóc cô. Kỳ lạ làm sao khi một mùi hương - hoặc sự thiếu vắng nó - có thể làm người ta thao thức. Ngay cả những loại nước hoa đắt tiền nhất anh cũng không thấy có mùi hương đặc biệt đến thế. Anh nhớ lại lúc mình chầm chậm hít hà hương thơm trên tóc cô.

Lúc bình minh anh lại thức giấc và không thể ngủ lại. Bầu trời sáng lên qua những tấm rèm cửa sổ. Chim chóc bắt đầu hót ríu rít. Đó là khung cảnh cuộc sống mà anh đã quên. Anh nôn nóng tung chăn ra. Anh sẽ đi cưỡi ngựa, cho gió thổi bay mớ rắc rối này, giải thoát cảm giác ngột ngạt mà ngôi nhà gây ra cho anh.

Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, định đi về chuồng ngựa, anh đã dừng phắt lại trên đầu những bậc tam cấp bằng đá cẩm thạch. Ngoài sân phía dưới nơi anh đứng là con chuột nhỏ của anh, cô ngoảnh đầu lại nhìn lên anh. Cô đã dậy và đi ra ngoài vào lúc bình mình vừa chớm ư ?

- Chào buổi sáng - hơi ngạc nhiên một chút vì mình có thể thao thức cả đêm vì con người , không đúng cô bé trước mặt này.

- Em không ngủ được, lũ chim và mặt trời thông đồng với nhau chống lại em. Em đang phân vân không biết đi ra hồ hay là lên khu đồi kia - Seohyun phụng phịu trả lời

- Tôi nghĩ em nên đi lên ngọn đồi nhân tạo đó, cô một lối đi bộ rất đẹp, em có thể nhìn được toàn cảnh đồng cỏ, vườn hoa và cả ngôi nhà này nữa

- Thật chứ ạ?

- Đúng thế

Seohyun cười tươi chạy lại tự nhiên khoác lấy tay anh:

- Vậy chúng ta đi thôi, anh cũng có ý định lên đó đúng không?

Luhan đứng đó nhìn cô chằm chằm cô đang tự nhiên khoác tay anh ư?

Cre : FB Hải Nguyễn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro