[LONGFIC] Hào môn ái hận [Yulsic] (Ngoại truyện 1-1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" những câu viết trong ngoặc kép in đậm là câu thoại  bằng kí hiệu tay"

 

NGOẠI TRUYỆN 1:   BLIND LOVE (phần 1)

Đã ba tháng từ ngày Yuri và Yoon Ah được đưa về Kwon Thị. Hai chị em dần hòa nhập với môi trường sống và học tập mới. Ngoài những buổi học trên trường, mỗi ngày cuối tuần chúng còn được học cách đi đứng, phép lịch sự trong giao tiếp, những lễ nghi của giới quý tộc,… Yuri tiếp thu những điều ấy một cách nhanh chóng như nó đã nằm sẵn trong tiềm thức, khí chất tiểu thư danh giá ngày càng bộc lộ rõ, nhưng không vì thế mà mất đi sự chân thật, đáng yêu vốn có. Còn Yoon Ah lại tỏ ra ranh ma khi trước mặt người lớn thì con bé chấp hành lời chỉ dạy một cách nghiêm túc, nhưng khi không có ai, bản chất tinh nghịch sẽ “hiện nguyên hình”.

Như mọi ngày, về đến nhà sau giờ tan học, tiểu thư Yuri và Yoon Ah được người hầu tỉ mỉ chăm sóc, tắm rửa, dùng bữa, chải tóc gọn gàng. Làm những việc cá nhân cần thiết xong Yuri ngồi vào bàn học, làm bài tập về nhà, còn Yoon Ah thẳng tiến phía Little House – nơi trú ngụ của người mà cô bé khoái chọc ghẹo nhất.

"Thưa tiểu thư Yoon Ah, cô chủ Seo Hyun căn dặn không cho phép tiểu thư vào. Mong tiểu thư quay về" - Cô người hầu cúi gập người trước đứa nhóc 7 tuổi, gương mặt lộ rõ vẻ sợ sệt. Yoon Ah dù mới đến Kwon Thị chưa lâu nhưng bản tính ương bướng, hay nổi đoá thì người hầu nào trong RoyalPalace cũng đều biết.

" Tôi muốn vào " – Cô nhóc hất mặt, chau mày, tỏ vẻ khó chịu khi bị đuổi khéo.

"Cô chủ Seo Hyun đã có lệnh, mong tiểu thư thứ lỗi " – Cô người hầu tái mặt nhưng vẫn kính cẩn đáp,

"Có gì tôi chịu, các người không cần lo" – Yoon Ah đẩy nàng hầu qua một bên, chân cứ thế mà bước vào. Sực nhớ ra điều gì đó, con bé quay người lại hỏi – "Ah mà Seo Hyun đang ở đâu?"

" Cô chủ ngồi đọc sách ở vườn sau thưa tiểu thư"

" Ừm, cám ơn nha" – Yoon Ah tươi cười tinh quái, chạy thẳng ra sân sau của Little House.

.

...

.

...

.

....

Yoon Ah nhẹ nhàng, cẩn thận tiếp cận mục tiêu. Seo Hyun dù không nghe được nhưng cảm nhận về mọi vật xung quanh rất nhạy bén, Yoon Ah đã bị cô nhóc này bắt bài rất nhiều lần trước đây rồi.

" Hù"– Yoon Ah nhảy tới ôm lấy vai Seo Hyun từ phía sau, hôn một cái thật nhanh vào má Seo Hyun khiến cô bé nhỏ giật mình đánh rơi cuốn sách cầm trên tay. Như phản xạ, Seo Hyun quay phắt lại phía sau, tay này nối tiếp tay kia, liên tục cào cấu, tấn công về phía Yoon Ah dù không cái nào trúng đối phương, gương mặt đỏ bừng vì tức giận xen lẫn ngại ngùng bởi nụ hôn bất ngờ.

" Hahahahaha " – Yoon Ah ôm bụng cười khoái trá trước hành động chống trả hoàn toàn vô tác dụng nhưng vô cùng rất dễ thương kia.

"Điên hả? Sao ngươi dám? Ai cho ngươi vào đây?" - Seo Hyun bực bội

" Sao không dám. Tôi muốn vào thì ai cản được" - Yoon Ah một tay chống hông, đứng trước mặt Seo Hyun đáp lại với giọng điệu thách thức.

 

" Đồ ngang bướng"  - Seo Hyun nhặt cuốn sách lên, mở ra, tiếp tục đọc, không thèm nhìn đến bản mặt đáng ghét kia nữa.

" Ê, có cái này vui lắm nè, muốn xem không?" - Yoon Ah chạy đến kéo cuốn sách trên tay Seo Hyun xuống.

" Không" - Seo Hyun giằng lại cuốn sách.

" Coi đi, vui lắm á " - Yoon Ah mắt mở to, đầu gật liên tục, môi mím lại nở nụ cười ngố đặc trưng, có vẻ rất háo hức với trò chơi mới của mình.

" Không" - Seo Hyun lãnh đạm đáp trả.

Bỗng Yoon Ah tiến mặt sát lại khiến Seo Hyun bất ngờ.

“Không xem là bị hun nữa đó”

“Thì xem”- Seo Hyun vội đồng ý khi mặt đỏ bừng cả lên. Tim đập nhanh khiến hơi thở cô nhóc có phần gấp gáp, cô nhóc không biết mình đang bị gì nữa, chỉ biết cảm giác này thật khó chịu, nhưng lại thích thích.

Yoon Ah cười toe toét, móc từ trong túi quần ra một que sắt và một tấm khăn đỏ. Cô nhóc lắc lắc cây sắt trước mặt Seo Hyun, chứng minh cây sắt hoàn toàn bình thường. Sau đó trùm tấm khăn đỏ lên, một tay cầm cây sắt quơ quơ, một tay làm phép, miệng lẩm bẩm như đọc thần chú, mắt nhìn chăm chú vào tấm khăn khiến Seo Hyun tò mò cũng căng mắt nhìn theo.

BÙM

Tấm khăn bốc cháy, tan biến theo ngọn lửa khiến Seo Hyun giật mình, nhưng rồi dần trở nên thích thú khi thấy một bông hồng đỏ hiện ra, gắn trên cây sắt.

                                                                        

“ Tặng nhóc đó” - Yoon Ah chìa bông hoa đưa cho Seo Hyun.

“Tặng ta?”

“Thích không?”

“Uhm, cám ơn” - Seo Hyun cầm bông hoa trên tay, ngắm nghía hồi lâu cứ như nó là môt tuyệt tác, vô thức miệng nở nụ cười, khiến ai đó cũng vô thức mà đắm chìm trong nụ cười thiên thần ấy. Nhưng đột nhiên, Seo Hyun ngẩng mặt lên nhìn Yoon Ah, đôi mày đăm chiêu.

”Ngươi muốn gì?”

“ Là sao?” - Yoon Ah ngây người không hiểu.

“ Mọi hôm ngươi toàn bày trò chọc phá ta. Hôm nay lại tặng quà cho ta. Ngươi định làm gì?”- Seo Hyun quăng trả lại bông hoa cho Yoon Ah.

“Thì không muốn chọc nhóc nữa”

“ Thật?” Ánh mắt nghi ngờ của Seo Hyun nhìn thẳng vào Yoon Ah

“ Thật. Mình làm bạn nha? Đây coi như quà ra mắt hihi”- Hai tay Yoon Ah cầm đoá hoa đưa về phía Seo Hyun, chờ đợi.

.

.

.

.

.

.

“Để ta suy nghĩ đã” - Seo Hyun đáp lại sau một hồi lâu im lặng, nhận đoá hồng của Yoon Ah rồi nhanh chóng quay lưng đi vào nhà, miệng mỉm cười, môi mấp máy: “Cám ơn nha”. Và hiển nhiên, Yoon Ah không thể thấy được nụ cười đáng yêu sau lưng ấy.

======================

Tiếng piano vang lên thanh thoát, lúc nhanh, lúc chậm nhịp nhàng, từng giai điệu trong bản nhạc Bethoven Virus đưa người nghe trãi qua nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, từ sợ hãi đến tuyệt vọng, từ bi ai đến thanh thản nhưng nội dung quan trọng nhất mà bản nhạc này truyền đạt chính là mong ước về một  tình yêu mãnh liệt vượt qua mọi thăng trầm.

Seo Hyun chăm chú nhìn vào nhạc phổ, đánh từng nốt một cách thận trọng. Seo Hyun dù không nghe được nhưng Beethoven là nhạc sĩ cô bé tôn thờ. Mỗi bản nhạc của ông, cô bé đều thuộc lòng và cảm nhận giai điệu của nó bằng chính tâm hồn mình, như cách vị nhạc sư tài ba này khiến cả thế giới phải cúi đầu khâm phục.

Chợt xuất hiện hai bàn tay khác trên chiếc piano, nhìn vào cách bàn tay ấy lướt phím đàn thì Seo Hyun biết kẻ ấy đã phá hoại hết công sức nãy giờ của cô. Ngừng đàn, Seo nhìn kẻ ngồi bên cạnh với ánh mắt tràn ngập sát khí.

“ Ngươi lại muốn gì nữa đây hả?”

“ Muốn đàn” - Yoon Ah đáp lại với vẻ mặt vô tội.

“Có biết đàn không?” - Seo Hyun nhướng mày thách thức.

“ Biết” - Yoon Ah lại trình diễn khả năng của mình, quả nhiên những âm thanh vang lên thật đinh tai nhức óc, chả biết đó là bản nhạc kinh dị gì.

“ Chẳng nốt nào ra nốt nào?” - Seo Hyun khoanh tay, bĩu môi mỉa mai.

“Đó là bản nhạc mang phong cách của Kwon Yoon Ah. Nhóc con làm sao hiểu được” - Yoon Ah không chịu thua kém

“ Đồ dở hơi”- Seo Hyun không thèm chấp nhất nữa, quay lại tiếp tục việc luyện piano của mình.

Yoon Ah không bỏ cuộc, Seo Hyun đàn một phím thì Yoon Ah ấn một phím. Seo Hyun tức điên lên với đứa trẻ này, mới tuần rồi làm cô vui được xíu thì hôm nay lại chọc cô tức xì khói.

“ Giờ muốn gì?”

“ Chỉ Yoong đàn đi” - Yoon Ah cười tươi rói nhìn vào cái piano.

“Muốn học sao không nói, nãy giờ cứ ngồi phá”

“ Thích chọc nhóc” - Lại là lí do đơn giản, cũ rích đó mỗi khi Seo Hyun hỏi. Và sau câu nói đó, Seo Hyun chỉ còn biết thở dài chứ trả lời trả vốn với con người này chỉ tổ tốn hơi.

“ Nhìn vào nhạc phổ này này, cứ đàn theo từng nốt như đánh máy vi tính là được rồi”

 

“Biết nhịp điệu như thế nào mà đánh, Yoong đánh nó toàn gầm rú cái gì không àh”

 

“ Nốt này phải ấn phím này, khoảng này phải ngưng xíu,…”

                  

Cứ thế Seo Hyun say sưa ngồi chỉ cho Yoon Ah cách đánh piano, còn cô bé kia thì chỉ lo nhìn người đối diện đang quơ tay múa chân rất hăng say rồi cười thầm trong bụng chứ chẳng có lời nào lọt được vào tai cả. Yoon Ah rất thích nhìn Seo Hyun những lúc thế này, không hiểu sao cái thái độ nghiêm túc khi làm việc gì đó của Seo Hyun lại khiến nó rất thích thú.

============

“ Con có vẻ thân với Seo Hyun nhỉ?” – Yoon Jae hỏi Yoon Ah khi đang dùng bữa tối.

“Dạ.”

“ Cám ơn con “ – Yoon Jae mỉm cười nhìn Yoon Ah trìu mến, trong khi con bé ngước lên nhìn appa nó với ánh nhìn thắc mắc.

“ Lâu rồi appa mới thấy Seo Hyun vui vẻ. Vừa rồi appa có ghé nhà Seo Hyun, có nghe một vài lời tốt về con. Cô giáo Ahn cũng bảo con rất chăm chỉ học ngôn ngữ tay để trò chuyện với Seo Hyun, giúp bệnh tình của cô bé thuyên giảm nhiều. Vậy chẳng phải với tư cách anh trai của Seo Hyun, appa nên cám ơn con sao?”

                                                     

“Dạ vâng ạ hihi” – Yoon Ah hí hửng đáp, không ngờ bản thân nó tài giỏi đến thế.

“ Uhm. Ngày mai con gái của chú Han Suk chuyển tới học cùng trường với các con. Con bé tên Choi Soo Young. Sau này, dù đi bất cứ đâu, hai đứa cũng phải đi chung với Soo Young. Điều này để đảm bảo sự an toàn cho hai con nên phải nghe lời. Biết chưa?”

“ Vâng. Mà bạn ấy có tới ở chung với chúng ta không appa?” – Yoon Ah hào hứng hỏi, cô bé luôn thích có thêm bạn.

“ Con phải kêu Soo Young là unnie, cô bé ấy hơn con 1 tuổi đấy. Soo Young không ở đây. Buổi tối Soo Young sẽ về nhà chú Han Suk”

“ Dạ appa”

“Yul, con không có gì muốn hỏi àh?”

“ Dạ, không”

==============

Gừ Gừ…. Gâu Gâu Gâu……. Gừm Gừm… Gừ ….. Gâu Gâu

Con chó Béc-giê lớn gầm gừ, hả họng, khoe bộ nanh sắc bén ra như muốn cắn xé cô bé Seo Hyun tội nghiệp đang sợ xanh mặt ngồi dưới đất, trong khi đứa bé trai cầm xích cười một cách sảng khoái với cảnh tượng trước mặt.

“ Mày quỳ xuống xin lỗi đi rồi tao tha cho” – Thằng nhóc thả lỏng xích hơn một chút là con chó ngay lập tức nhảy sổ tới Seo Hyun, khiến cô bé hoảng, nước mắt rơi ướt đẫm khuôn mặt bầu bĩnh. Cô bé cố gắng kêu cứu nhưng âm thanh phát ra chỉ là những tiếng ú ớ không thành câu.

“ Ta ra lệnh cho đám người hầu không được vào vườn hoa rồi, chú Yoon Jae cũng không có nhà đâu. Chẳng ai giúp mày được nữa. Nếu mày còn không chịu quỳ thì tao sẽ cho Dannie cắn chết mày” – Thằng nhóc đứng chống tay chờ đợi, gương mặt non nớt nhưng lời nói và ánh mắt giống như quỷ dữ.

Thân phận của Seo Hyun trong gia tộc vĩ đại này là vậy đấy. Ánh mắt khinh bỉ, lời nói sỉ nhục và vô số trận đòn từ trên trời rơi xuống chỉ để appa trút giận, xả stress. Trong ngôi nhà này, ai cũng có thể xem thường cô bé, ngay cả đứa nhóc kia cũng có thể xử phạt Seo Hyun chỉ vì cô bé lỡ đụng vào trái bóng của con chó Dannie khi nó lăn tới chỗ cô bé ngồi đọc sách. Không ai có thể bảo vệ Seo Hyun ngoài umma, nhưng giờ umma đã đi rồi, đi rất xa rồi. Seo Hyun có thể chấp nhận sự thật ấy như cách cô bé đã chấp nhận sự ra đi của umma, nhưng Seo Hyun sẽ không khuất phục, không hạ thấp bản thân mình, cô bé nhắm mắt lại, chờ đợi những cú táp đau đớn sẽ giáng xuống.

Thằng nhóc nổi giận khi thấy Seo Hyun nhắm mắt buông xuôi, nó thả dây, ra lệnh cho con chó Dannie lao vào cắn cô bé.

Xoẹt.

 Tiếng móng vuốt cào vào da thịt

  

Seo Hyun cảm nhận được tốc độ của con chó bởi luồng khí thổi đến, rồi hình như có cái gì đó đã cản con chó lại vì cô bé không thấy đau đớn như tưởng tượng. Từ từ hé mắt ra, Seo Hyun sững sờ nhìn khi thấy Yoon Ah đang vật lộn với con Dannie, chiếc áo học sinh màu trắng bị rách, để lộ ra những vệt máu bởi vết cào của Dannie.

* Yoon Ah cứu mình sao?* – Seo Hyun không tin vào mắt mình.

“ Yoong cẩn thận” – Yuri vứt cặp sang một bên, không suy nghĩ lấy một giây, nhào vào ôm lấy con Dannie to lớn, một tay ôm cổ, một tay cố bóp chặt miệng nó, làm nó phân tâm, không vồ lấy Yoon Ah được nữa. Dannie ra sức vẫy vùng, liên tục hất Yuri qua trái rồi sang phải, thậm chí đập người xuống đất để thoát khỏi Yuri nhưng Yuri tuyệt nhiên không buông nó ra – “Mày… không.. được… cắn… Yoong”

“ Cho mày chết, cho mày tiêu luôn này “ – Yoon Ah ngồi dậy, hai tay cầm cục đá bự tìm được trong lùm cây chạy bổ tới đập thẳng vào đầu Dannie, khiến con vật choáng váng ngã xuống thoi thóp, máu từ đầu bắt đầu chảy ra.

“ Ta sẽ giết chúng mày” – Thằng nhóc nãy giờ bất ngờ với diễn biến quá nhanh của trận “thư hùng” này giờ đã bừng tĩnh khi thấy con chó yêu của mình bất tỉnh, nó đang định nhào tới đá Yuri đang nằm dưới đất thở hổn hển thì bị một đôi bàn tay giữ chặt lấy bả vai nó. Nó quay đầu lại, phát hoảng khi thấy Yoon Jae.

“ Dong Hae, con về nhà được rồi đấy” – Yoon Jae tiến về phía con Dannie, nhẹ nhàng nâng đầu nó lên rồi đột ngột bẻ mạnh một cái rắc, con chó nằm im, không còn hơi thở - “Và đem chôn Dannie cho cẩn thận, vì ta không muốn nhìn thấy mặt nó nữa” – Giọng nói điềm tĩnh, nhẹ nhàng nhưng vẫn làm cho người khác phải lạnh xương sống.

“ Quản gia Lee, Soo Young dẫn Yoon Ah, Yuri, Seo Hyun về xức thuốc sát trùng trước đi, ta sẽ theo sau” – Yoon Jae quay lại nhìn ba đứa trẻ với ánh mắt răn đe, hất đầu ra hiệu chúng đứng dậy về nhà.

 ===============

“ Cậu thấy sao?” – Yoon Jae hỏi Han Suk trên đường đưa ba đứa nhóc kia về KYJ’s House.

“ Thấy cậu là một người cha tồi” – Han Suk bức xúc với hành động của cậu chủ kiêm bạn thân – “Có ai khi không để cho hai đứa con mình đi đánh nhau với một con bec-giê bự ngang bằng chúng nó. Rồi còn ngăn tôi và Soo Young vào giúp nữa chứ”

“ Tôi đâu có thể lúc nào cũng bảo vệ chúng nó. Chúng muốn đánh cứ để chúng đánh. Chịu đau được thì tốt, đánh được thì tốt. Đánh không được thì tôi mới ra tay” – Yoon Jae ôn tồn giải thích – “Vả lại qua chuyện vừa rồi, tôi đã tìm ra một điều khiến tôi thấy rất tâm đắc”

Han Suk thắc mắc nhìn Yoon Jae

“Yuri là đứa có tiềm năng. Nó sẽ làm được chuyện đại sự”

“ Tại sao?”

“ Nếu cậu đánh nhau với một con chó lớn vậy, cậu sẽ làm gì? Đánh trực diện như Yoon Ah và nhận lấy vài cái cào của nó? Hay như Yuri, làm theo bản năng, nhưng lại rất khôn khéo, nó ôm con Dannie, làm phân tâm con vật khỏi Yoon Ah, giữ chặt con vật, khiến con vật mất sức. Cậu có thấy khi Dannie đè Yuri xuống, con bé đã rất nhanh lấy cầm lấy một hòn đá nhỏ không? Dường như Yuri có ý định đâm hòn đá vào mắt Dannie. Trong khi đó, Yoon Ah tuy phản xạ nhanh nhưng lại rất nóng nảy, con bé điên cuồng cầm hòn đá đập Dannie nhưng không hề để tâm đến an nguy của Yuri. Dannie và Yuri ở rất gần nhau, chỉ một sơ suất nhỏ, hòn đá đó cũng có thể đập trúng đầu Yuri, lúc đó Yuri không nhanh né cú đập ấy thì con bé coi như cũng xong đời chung với con Dannie”

“Vậy là cậu vui đó hả? Lỡ Yuri bị đập trúng thật thì sao?”

“ Cậu quên biệt danh mà sư phụ đặt cho tôi rồi sao, Phi Long chẳng lẽ không nhanh bằng con chó điên sao? Tôi biết khi nào con gái tôi gặp nguy hiểm, tôi sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra trước mặt tôi đâu”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro