[LONGFIC]Hồ Tinh[Chap 5|END], Yulti

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

+ Tên tác giả: hanjin
+ Tình trạng: hoàn thành. chỉ còn chờ post cho hết thôi
+ Rating: [K]
+ Disclaimer: Các nhân vật không thuộc về tác giả.
+ Thể loại: Cổ trang
+ Pairings: Yulti.
+ Note: Tặng nhà Yulti. Chúc mọi người vui vẻ nhá.



Đệ nhất chương


Tuyết sơn là nơi mà mọi người trong làng không bao giờ dám bén mảng tới và muốn tới cũng không thể tới. Có rất nhiều lời đồn xung quanh Tuyết sơn. Đó là nơi ở của Hồ ly chuyên ăn thịt người, hay là bắt những nam nhân để hấp thụ tinh khí. Vì thế, chẳng ai trong làng dám một mình lảng vảng ở vùng xung quanh Tuyết sơn. Tuyết sơn là một ngọn núi bị tuyết bao phủ quanh năm. Hàn khí bao phủ Tuyết sơn khiến cho chẳng một phàm nhân nào có thể chịu nổi, hàn khí công tâm có thể khiến cho bất kì một ai tiến vào Tuyết sơn cũng có thể vong mạng.





Nàng ấy, một Hồ tinh tu luyện ngàn năm, vốn đã có thể thành Hồ tiên nhưng lại không muốn điều đó. Nàng đã chứng kiến tỉ tỉ mình vì thiên gia luật định mà chịu khổ khi trót lưu luyến phàm nhân. Nếu tỉ tỉ nàng có thể gặp được nam nhân đó sớm hơn thì nàng có thể chắc chắm rằng tỉ tỉ của nàng sẽ không bao giờ muốn trở thành tiên. Nàng không muốn phải hối hận như tỉ tỉ của chính mình, nhưng trên hết nàng muốn gặp người đó, người mà nàng thật sự có thể yêu hơn cả chính bản thân mình. Vì thế nàng lang thang khắp nơi trên nhân gian này cho đến khi tới Tuyết sơn.

Nàng đã ở đây được vài ngày rồi. Nơi này là một vùng núi tịch mịch và không có một bóng người. Nàng không thích sự cô độc như thế này. Chỉ vì tên đạo sĩ chẳng chịu nghe lí lẽ mà lại nhảy ngay vào nàng mà tấn công, nàng đã cố gắng không làm tổn thương người vô tội. Và kết quả là nàng đang ở đây để dưỡng thương sau khi khiến cho tên ngu ngốc đó bất tỉnh.

Với bản tính từ trước tới nay của mình, nàng thật sự đang rất buồn. Nơi này không thích hợp với nàng, nhưng còn phải vài ngày nữa thì nàng mới có thể hồi phục hoàn toàn. Nói cho cùng thì tên đạo sĩ đó cũng không phải loại vô năng, chỉ là hắn có hơi thành kiến với yêu tinh như nàng.

Nàng cho phép mình đi dạo trong lúc còn ở đây, ít nhất thì thế này đỡ hơn khi cứ phải ở mãi một chỗ. Và đó chính là lúc định mệnh của nàng xuất hiện.



Nàng nhẹ nhàng bước đi trên đỉnh Tuyết sơn, nơi này hàn khí thấu tâm, hẳn nhiên chẳng ai có thể tới được đây. Nàng trầm mặc đứng lặng trên đỉnh Tuyết sơn, bạch y tung bay trong gió hòa chung với màu trắng mênh mông trên đỉnh Tuyết sơn này. Điểm xuyết trong đó, nổi bật nhất chính là mái tóc đen huyền dịu trải dài trên lưng nàng. Nàng đứng đó, độc nhân độc ảnh, cũng không biết là bao lâu rồi, chừng nào nàng mới có thể tìm thấy người đó. Nàng luôn xuất hiện ở những nơi rất nhiều người, cũng chỉ vì nàng không muốn phải đối mặt với sự cô độc trong tâm hồn của chính mình. Nàng đang chờ, nhưng chờ ai nàng cũng không biết, nàng còn không biết chừng nào mới có thể tìm thấy người đó. Thời gian càng ngày càng lâu, nàng đang mất dần sự kiên nhẫn. Có thật nàng sẽ tìm ra được một người có thể khiến nàng yêu người đó hơn cả bản thân mình?

Nàng thở dài và quay lưng đi. Đó là lí do nàng không thích ở một mình như thế này, không khi cô tịch sẽ khiến nàng nghĩ ngợi lung tung. Bất chợt, nàng nhận ra trên nền tuyết trắng xóa ấy loang lỗ một màu đỏ của máu. Trên vùng tuyết trắng xóa thế này, màu máu đó thật là nổi bật và nó khiến nàng chú ý. Nàng bước tới và nhận ra một mái tóc nâu vàng trải dài trên nền tuyết bê bết máu khiến cho khung cảnh cực kì quỷ dị. Cả cơ thể của người đó gần như bị chôn vùi trong tuyết, khuôn mặt trắng bệnh thiếu sức sống, vết thương trên đầu cứ rỉ máu mãi. Nàng nhẹ nhàng bước đến bên kẻ đó và chợt nhận ra đó chỉ là một tiểu nữ tử chừng mười mấy tuổi. Khẽ phất tay, những mảng tuyết trên người hài tử liền tự bay khỏi cơ thể nhỏ bé đó. Tay chân hài tử tím tái đi vì lạnh. Cũng phải thôi, đến cả một nam nhân cao lớn còn không thể chịu nổi hàn khí ở đây thì sao một hài tử mà còn là nữ tử có thể chịu đựng nổi chứ. Nàng nhẹ nhàng nhấc bổng nữ hài tử lên, lướt đi nhanh chóng về nơi ở tạm thời của mình.



Nàng bồng hài tử về căn nhà gỗ của mình, đặt tiểu nữ tử đó lên chiếc giường duy nhất trong nhà, đắp chăn cẩn thận, nàng quay định nhóm lửa nhưng rồi chợt nhận ra trong nhà nàng không có củi. Nàng vốn là một tuyết hồ mà tu luyện thành, cơ thể vốn đã có thể tự thích ứng với cái lạnh ở đây, vì vậy việc nhóm lửa đối với nàng là việc không cần thiết. Nàng quay lại, nhìn tiểu nữ tử co người trong vô thức, nàng biết chắc chắn hôm nay lửa là thật cần thiết. Không một chút do dự, nàng xoay người biến mất và trở lại ngay tức thì với một bó củi trên tay. Và từ ngón tay của nàng, một tia sáng phóng tới đống củi đặt ở giữa nhà, và nó bùng lên nhanh chóng, hơi nóng nhanh chóng lan tỏa khắp gian nhà gỗ.

Nàng nhẹ nhàng bước lại gần bên giường. Đến giờ nàng mới phát hiện ra rằng, mái tóc đó không hẳn là hoàn toàn màu nâu vàng mà còn có vài lọn trắng xen kẻ. Một mái tóc kì lại mà không một phàm nhân nào có được. Dường như lai lịch hài tử có gì đó bí ẩn. Nàng ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng vén mái tóc đặc biệt đó sang một bên, xem xét vết thương trên đầu đứa trẻ. Vết thương có vẻ khá nặng, nàng chợt nhíu mày, cho dù đó là ai thì sao lại nhẫn tâm làm hại một tiểu hài tử như thế này chứ? Nàng lướt tay xuống tay, chân của nữ tử đang tím tái và đông cứng vì lạnh.

Nàng cuối thấp đầu, nhẹ nhàng nâng cánh tay tím tái của tiểu nữ tử lên gần miệng mình, đầu lưỡi từ tốn mà lướt khắp bàn tay và cánh tay đó như động vật dùng lưỡi để trị thương. Làn da tím tái của hài tử dần dần ấm lại. Bàn tay nàng nhẹ nhàng một lần nữa vén lọn tóc nâu vàng ấy sang bên, môi nàng chạm vào vùng da thịt ở nơi vết thương trên đầu hài tử, đầu lưỡi lại lướt qua vết thương.

- … Ư … – Đứa trẻ hôn mê rên nhẹ một tiếng.

Như một tiểu miêu đang tìm hơi ấm, bàn tay vừa mất đi ý thức đột nhiên ôm chặc lấy cổ của nàng, cả người vùi vào cơ thể ấm áp của nàng.

Nàng hơi sửng sốt một chút. Nhưng nhanh chóng bỏ qua, tay nhẹ nhàng mà nhanh chóng lướt xuống bàn chân lạnh cóng của tiểu nữ tử. Những vết thương trên cơ thể tiểu nữ tử cũng đã hoàn toàn biến mất khi tay nàng lướt qua.

Sáng sớm, cơn gió lạnh thổi qua căn nhà gỗ nhỏ. Đống lửa hôm qua đã tắt ngấm, hơi lạnh len lỏi vào các ngõ ngách trong căn nhà. Hàn khí khiến cho hài tử giật mình tỉnh giấc. Ngạc nhiên khi thấy mình nằm trong lòng một nữ nhân lạ mặt, nó cảnh giác chiếu ánh mắt đề phòng về hướng nữ nhân. Nhưng trước khi nó có thể làm gì hơn thì nữ nhân đã tỉnh giấc.

Nàng mở bừng đôi mắt, mục quang chiếu thẳng vào tiểu nữ tử. Bất giác tiểu nữ tử cũng nhìn nàng chằm chằm, sững người.

Đôi mắt nàng màu vàng, đồng tử là hình dẹp, hơi giống với mắt của động vật hoang dã.

- “Người này là yêu tinh” – Ý nghĩ lướt qua đầu của nó khiến nó thất thần.

Nó đã nghe nhiều người trong làng nói là trên Tuyết sơn này có yêu quái nhưng nó chưa bao giờ tin. Hiện tại, trước mặt nó chính là một yêu tinh. Nhưng trong lòng chợt cảm thấy yên bình lạ lùng. Vì đôi mắt của người này tuy yêu hoặc, nhưng trong suốt dị thường, so với đôi mắt vẩn đục lại hung tợn của loài người kia … nó cảm thấy thân thiện hơn nhiều.

Nàng nhìn nó mỉm cười nhẹ nhàng. Bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trán nó. Nó cảm nhận một hơi ấm nhẹ truyền sang từ bàn tay đang chạm vào nó. Cảm giác bình yên xuất hiện trong lòng, nó dường như chẳng còn một ý chí đề phòng nào.

- Vẫn còn hơi sốt một chút. – Tiếng nói nhẹ nhàng như rót vào tai nó. Thanh âm cực kì ôn nhu như khiến người nghe cảm thấy ấm áp. – Ngươi ở đây nhé. Ta sẽ đi tìm vài thứ có thể ăn được cho ngươi.

- Đa tạ.

Mỉm cười, nàng quay lưng đi mà không hề biết rằng có một kẻ đang ngơ ngẩn trước nụ cười tuyệt đẹp của nàng. Nó bất giác đưa tay lên trán, nơi bàn tay ấm áp ấy vừa chạm vào và một lần nữa nó ngẩn người.

- “Người đó trị thương cho ta.”

Nó nhìn lại cơ thể của mình, những vết thương lớn nhỏ trong mấy ngày qua đều đã được trị lành. Một giọt nước trong suốt lăn dài từ khóe mắt của nó. Trước giờ, chưa từng có ai tốt với nó đến thế. Nó, một kẻ không được chấp nhận, mang dòng máu nửa người nửa yêu, nó không được yêu tinh thu nhận, loài người cũng vì mái tóc kì lạ và thân thế của nó mà ruồng bỏ một đứa trẻ chỉ vừa mới ra đời.

Hơn mười năm sống trên thế giới này, nó chưa từng có một ngày yên ổn. Nó bơ vơ lạc lỏng giữa nhân gian, không một người thân. Dần dần nó lạnh nhạt với tất cả mọi thứ nó tiếp xúc, khóa chặc bản thân, không tiếp nhận ai bước vào trái tim của nó. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên có người quan tâm đến nó. Bất giác nó cảm động đến rơi lệ.

Lúc này, nàng từ ngoài đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy gương mặt đầy nước của nó, nhãn quang chợt lộ ra vẻ quan tâm.

- Ngươi sao vậy?

Thanh âm đầy ôn nhu dịu dàng lại càng khiến nó khóc to hơn. Nàng hơi bối rối, đặt chén thuốc xuống chiếc bàn gần đấy rồi bước tới chỗ nó. Nàng nhẹ nhàng ôm gọn nó vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng dỗ dành. Nó bị nàng ôm chặt, liền không ngần ngại, vùi cả người vào cơ thể ấm áp của nàng. Bất ngờ nhưng không làm gì khác, nàng cứ để mặc nó như thế.




Được một lúc, nó cũng dừng cơn xúc động, nàng mới nhẹ nhàng đẩy nó ra, mỉm cười đưa tay lau đi khuôn mặt lấm lem nước của nó.

- Ngươi sao vậy? Sao lại như thế?

Nó không nói gì cả, chỉ lắc đầu. Nàng cũng không hỏi thêm, chỉ phất tay khiến chén thuốc bay lại tay nàng.

- Uống thuốc đi cho mau khỏi.

Nó nhìn nàng chăm chăm, nhãn quang có phần hiếu kì nhưng hơi sợ hãi. Nàng nhìn trong ánh mắt sâu thẳm đó rồi chợt nhận ra hành động của mình. Nàng ở nơi cô tịch này lâu quá nên quên mất việc không nên thi triển ma phát trước mắt phàm nhân rồi. Nàng nhìn nó rồi vừa định đặt chén thuốc xuống thì tay nó đã chụp lấy chén thuốc từ tay nàng.

- Đa tạ.

Nó biết là nàng nghĩ nó sợ. Nó tuy là một đứa trẻ, nhưng nó sinh ra đã không bình thường, cách nó lớn lên lại càng bất thường. Nó biết nàng đang nghĩ gì về mình và nó muốn chứng tỏ mình không hề sợ. Nó nhanh chóng đưa chén thuốc lên miệng không hề do dự.

- Nóng quá!! – Nhưng có lẽ sự liều lĩnh của nó đã khiến nó quên mất một việc.

Nàng mỉm cười, một tay đỡ lấy chén thuốc của nó, một tay chạm vào môi nó. Và trong lúc nó còn đang bàng hoàng thì một ngón tay của nàng đã đưa vào trong chạm vào lưỡi nó. Cảm giác mát lạnh chạy dọc đầu lưỡi khiến nó thấy thoải mái. Sự mát lạnh càng lan tỏa ra, khuôn miệng của nó giờ đã không còn thấy nóng nữa. Nàng rút tay, trao lại cho nó chén thuốc, mỉm cười bảo.

- Uống đi và từ từ thôi.

Nó mỉm cười đáp lại khi nhận thấy sự quan tâm không che dấu trong đôi mắt trong suốt màu vàng đó.

- Đa tạ.

Thuốc đắng, nó nhăn mặt cố gắng nuốt hết. Nàng ngồi mỉm cười nhìn nó.

- Gắng một chút. Thuốc đắng sẽ tốt cho ngươi. – Nàng nhìn nó uống hết chén thuốc rồi đứng lên – Ta sẽ mang cháo vào cho ngươi.

Nó ngẩn ra nhìn bóng nàng khuất sau cánh cửa. Cảm giác ấm áp quá đột nhiên khiến nó cảm thấy không thực. Hơn mười mấy năm sống trên cõi đời này, nó chưa từng được ai đối xử như thế này quả thật là dị thường, không chân thực. Đặt cái chén thuốc đã trống trơn lại đầu giường, nó mím môi bước xuống giường. Nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng lại, một giọt nước mắt của nó lại rơi xuống.

Từ trước tới nay nó chưa hề cảm nhận được một cảm xúc nào nữa. Vậy mà hôm nay, chỉ vì hơi ấm đó, nó đã rơi lệ đến hai lần trong vòng chưa đầy một buổi sáng.

Nó không muốn, thật sự không muốn.

Nhưng …

Lấy tay nhanh chóng quệt đi giọt nước mắt đó, nó quay lưng trèo cửa sổ đi mất.

Co người, cố gắng giữ lấy sự tỉnh táo trong cơn gió lạnh thấu xương, nó bước đi trong làn tuyết trắng. Dấu chân bé nhỏ của nó trong chốc lát đã bị tuyết lấp đi mất. Bất giác cảm thấy cô đơn dị thường.

Lúc nãy vẫn còn thấy ấm lắm mà. Thật không muốn lại trở về như trước kia.

Nhưng nó nhất định phải đi.

Nó là một kẻ bị ruồng bỏ, bị con người và yêu tinh truy đuổi, nó không muốn ai liên lụy.

Nhất là nữ nhân đó. Đôi mắt trong suốt màu vàng nhạt, nó không muốn đôi mắt đó bị vấy bẩn.

Nó cứ bước đi một cách khó khăn. Cơ thể nó chỉ là một tiểu hài tử bé nhỏ, cơ thể vốn không thể chịu nổi cái lạnh cắt da xẻ thịt thế này. Tay chân nó đang tím dần đi vì lạnh, nhưng nó không muốn dừng lại. Nó phải đi, phải cách xa nữ nhân đó, càng xa càng tốt.

Gió lại thổi, mắt nó rát quá. Nó nhắm chặt mắt bước đi, không cần xác định phương hướng, chỉ cần rời khỏi nơi này thôi. Đột nhiên cảm thấy như cả cơ thể rơi xuống một khoảng không, nó thất thần mở mắt. Nó đang rơi xuống vực. Hoảng loạn, nó cố bám lấy thứ gì đó nhưng vách băng dựng đứng không có chỗ để bám, nó chỉ bất lực nhìn mình đang rơi.

Đột nhiên vùng eo bị thắt chặc, nó nhìn thấy một cái đuôi trắng cuộn lấy người nó kéo lên. Chỉ cảm thấy một lực rất mạnh khéo nó lên, chớt mắt nó đã rơi xuống nền tuyết lạnh. Ngẩn mặt nhìn lên, trước mắt nó là đôi mắt trong suốt màu vàng ấy. Nó nhìn thấy chiếc đuôi đang khẽ đung đưa trong gió, chiếc đuôi trắng, tinh khiết và sạch sẽ. Sau lưng nữ nhân ấy, những chiếc đuôi khác cũng đang trêu đùa cùng những cơn gió lạnh, những chiếc đuôi màu trắng tuyệt đẹp.

Nó bất giác chỉ biết ngây người nhìn.

Cho đến khi một bàn tay ấm áp quen thuộc áp lên mặt nó, nó mới giật mình tỉnh lại. Nữ nhân đã ngồi cạnh nó từ lúc nào, gần đến mức nó cảm nhận được một hương thơm cực kì thu hút tỏa ra từ cơ thể của nữ nhân.

- Ngươi sợ ta sao?

Thanh âm của nữ nhân nhẹ nhàng thoát ra. Nó nghe trong đó hình như có chút gì đó hơi buồn bã. Như một phản xạ, nó lắc đầu.

- Không …

- Vậy …

- Vì tôi không muốn tỉ tỉ bị liên lụy. – Câu nói dài nhất của nó từ khi gặp mặt nữ nhân. – Tôi không giống tỉ. Tôi là kẻ bị loài người ruồng bỏ, bị loài yêu tinh truy đuổi. Ở cạnh tôi sẽ khiến tỉ gặp rắc rối.

Đôi mắt hoàng kim chiếu tia nhìn ấm áp về phía nó. Nàng kéo nó vào người, tay vuốt lấy mái tóc nâu vàng của nó.

- Nếu muội muốn, ta sẽ là người bảo vệ muội khỏi những kẻ đó.

Nó mở to mắt nhìn nàng, mục quang đầy kinh ngạc.

- Chúng ta về nhà đi. – Nàng mỉm cười nói.

Nàng đã xem nơi này là nhà? Nàng không biết tại sao như thế. Nhưng nàng không muốn rời khỏi đây nữa. Hay ít nhất là không muốn rời khỏi đây mà không có nó đi cùng.

Nó bị nàng nhấc bổng lên mang về nhà mà không có chút phảng kháng. Mục quang chỉ biết chăm chú nhìn vào khuôn mặt đẹp không chút tì vết của nàng, bất giác khóe mắt lại lăn xuống một giọt nước trong suốt.

Nhà?

Trong sinh mạng của nó còn có thứ này sao?

Có người bằng lòng cho nó sao?

Trong lòng chợt không muốn rời khỏi nữ nhân này một chút nào nữa. Nó không biết vì sao lại như thế, nó chỉ biết rằng nếu nó thật sự phải xa nữ nhân trước mặt, nó sẽ đau lòng chết mất.




- Muội tên gì nào?

Cả hai cuối cùng cũng về được đến nhà. Nó đang cuộn tròn trong tấm chăn ấm áp trên chiếc giường duy nhất trong nhà. Ấm ấp quá! Ấm đến tận tâm. Nó thật không muốn mất đi sự ấm áp này một lần nào nữa.

- Kwon Yuri. – Nó dường như đã quên mất cái tên này rồi. Có ai mà dùng cái tên thật sự của nó đâu, người ta chỉ quen gọi nó là tiêu yêu tinh mỗi khi thấy nó, rồi lại cầm gậy mà đánh cho tới khi muốn gần tắt thở.

- Cái tên rất hay. – Nàng mỉm cười nhìn nó – Ta gọi muội là Yul nhé.

Nó không nói chỉ mỉm cười như một kiểu chấp nhận.

- Ta là Hwang Mi Young. – Nàng cũng mỉm cười nói.

- Mi Young tỉ tỉ. – Nó đột nhiên thốt lên.

Nàng mỉm cười. Cảm nhận một sự vui vẻ len lỏi trong tâm.

- Ở đây đi. Ta đi lấy cháo cho muội.

Nó mỉm cười. Ấm quá! Nó từ trước tới nay chưa từng thật sự thấy ấm đến thế. Là do ngọn lửa trong gian nhà gỗ hay do chính nữ nhân đó đã gieo vào lòng nó sự ấm áp phi thường này.

Nàng bước vào nhà với bát cháo nghi ngút khói trên tay. Nó mỉm cười đón lấy. Nhìn chén cháo, trong lòng nó cảm thấy phi thường vui vẻ a. Nhưng trái với những suy nghĩ của nó về nữ nhân chỉ gặp mặt một ngày. Chén cháo đó … thật sự … rất khó ăn.

Tay nghề của nàng về phương diện này, thật là không ai có thể dở bằng. Nàng trước nay chưa từng bước chân vào một nơi gọi là bếp. Vốn là hồ tinh, nàng thường ít khi quan tâm tới những gì mình ăn, chỉ cần no bụng là đủ với nàng rồi. Nên hôm nay lần đầu vào bếp, nàng đã thật sự làm cho nó phải méo mặt mà gắng nuốt cho hết bát cháo đầy tấm lòng của nàng.

Từ đó về sau, nó không bao giờ cho nàng bước chân vào bếp một lần nữa. Ở cùng nàng trên tuyết sơn, việc nấu ăn luôn do một tay nó tự lo lấy.





Vậy mà một hồ li ngàn năm và một nữ tử cũng đã sống cùng nhau được năm năm rồi.

Không lo lắng bất cứ chuyện gì xảy ra, nó và nàng cứ như đang hưởng thụ cuộc sống của thần tiên. Càng ở gần nàng, nó càng phát hiện, nó không thể rời khỏi nàng, mỗi giờ mỗi khắc đều muốn ở cùng nàng, làm mọi chuyện chỉ để thấy được nàng cười. Nó thích vòng tay ấm áp của nàng. Mỗi đêm nằm cạnh nàng, nó đều tìm đủ mọi cách để có thể rúc sâu vào trong cơ thể ấm áp và tràn đầy mùi hương thớm ngát của nàng.

Nàng lúc đầu dường như không quen với những hành động quá thân mật, tìm đủ mọi cách để có thể nói với nó. Nhưng cuối cùng cũng dành bỏ cuộc với cái tính bướng bỉnh khó trị của nó. Nàng đành để mặc cho nó muốn làm gì thì làm.

Nhưng nàng và nó đều không phải là người thích cái không khí cô tịch như thế này. Nhưng nàng biết nó sợ cái cuộc sống bên ngoài. Hơn mười năm sống không ra sống, nó càng ngày càng thu mình lại. Nên dường như nó không muốn rời khỏi tuyết sơn này. Đã có rất nhiều lần, nàng muốn cùng nó xuống núi nhưng mà nó luôn kéo câu chuyện sang một hướng khác khiến nàng chẳng thể nói lại.




Cho đến một ngày, định mệnh đã làm thay đổi cuộc đời cả nàng và nó.

Bạch y lả lướt trên phố chợ. Nàng thật phi thường nổi bật a. Nàng đang tìm vài thứ có thể nấu cho nó tẩm bổ. Nó lại bệnh liệt giường. Dạo gần đây, cơ thể nó dường như có nhiều thay đổi. Nàng có thể nhìn ra, nửa dòng máu miêu tinh của nó đang bắt đầu thức giấc. Nó cần thịt nhiều hơn là những bữa ăn toàn rau quả trên tuyết sơn. Nên bỏ mặc tất cả những lời nói của nó, hôm nay nàng quyết định vào làng để tìm vài thứ có thể làm cho nó hay chí ít là mau vài món ăn làm sẵn cho nó.

- Cô nương. – Một tên công tử ăn vận sang trọng đang đứng trước mặt nàng – Sao ta chưa từng gặp nàng vậy? Nàng từ nơi khác tới phải không?

Nàng quay lên nhìn vị công tử trước mặt, ngay lập tức một ý niệm tà ác xâm nhập vào tư duy của nàng. Người trước mặt vốn chẳng có ý tốt gì cả. Hắn đang muốn làm hại nàng. Nhưng nàng cũng gặp chuyện này đâu phải một lần. Mỉm cười, nàng nhẹ nhàng nói.

- Tiểu nữ là sống trên vùng Tuyết sơn, lâu mới hạ sơn một lần. Công tử không biết cũng phải.

- Vậy là hôm nay ta thật vinh hạnh được diện kiến một mỹ nhân như nàng.

- Công tử quá lời. Tiểu nữ không dám.

- Có thể mời nàng về tư dinh mà đàm đạo không?

- Xin công tử thứ tội. Tiểu muội còn đang chờ tiểu nữ về.

Nàng quay lưng định bước đi. Nhưng những tên gia nhân của tên đó đã vây chặt lấy nàng. Nàng nhíu mày nhìn bọn chúng.

- Đâu dễ thế mĩ nhân. Ta còn chưa biết cao danh quý tánh của nàng mà. Sao có thể để nàng đi được.

- Vậy công tử có ý gì?

- Sao chúng ta không về tư dinh của ta mà trò chuyện chứ?

- Tiểu muội đang chờ tiểu nữ mang thuốc về. Xin công tử bỏ quá cho.

- Không sao, ta sẽ cho người đón tiểu muội của nàng xuống luôn. Hãy cho ta biết nơi ở của nàng.

- Không phải phiền công tử như thế. Tiểu nữ xin phép về.

Nàng vẫn cố giữ bình tĩnh không xông vào đánh hết tất cả đám người phàm tục này. Nó mà biết nàng gặp phải chuyện này dám chắc nó sẽ không tha cho cái tên này đâu. Nàng phải nhanh chóng trở về mới được. Tâm tính nó dạo gần đây không được ổn định, không khéo nó mà không điều khiển được tâm ma sẽ phi thường nguy hiểm a.

Những kẻ đó vừa thấy cái phất tay của tên công tử đó liền nhanh chóng áp sát vào nàng. Chẳng lẽ nàng thật sự phải ra tay với bọn này sao?

- Dừng tay.

Một hét vang lên khiến cho mọi người xung quanh giật mình quay lại. Chiếc nón lụp xụp che kín khuôn mặt người đó nhưng nàng vẫn nhận ra được là nó. Nàng hướng ánh mắt lo lắng nhìn về phía nó. Sao nó lại mạo hiểm ra ngoài như thế này chứ?

Nó bỏ mặt tất cả những ánh mắt hiếu kì nhìn về phái mình, nó bước tới chỗ nàng một cách nhanh chóng. Những tên gia nhân đó nhanh chóng cản nó lại đều bị nó đánh tơi tả. Nó nắm lấy bàn tay của nàng kéo về sau lưng.

Nàng đột nhiên nhận ra nó không còn là một tiểu nữ tử ngày xưa nữa rồi, không còn là một tiểu muội muội suốt ngày bám theo nàng làm nũng nữa rồi. Nó giờ còn cao hơn cả nàng. Nó đang bảo vệ nàng đấy ư?

- Các người muốn gì? – Nó gằn giọng lên tiếng.

- Câu này là ta hỏi ngươi mới đúng. – Tên công tử hách dịch bảo – Ngươi là ai mà xen vào chuyện của ta? Ngươi biết ta là ai không?

- Không cần biết. – Nó quay lưng nắm tay nàng kéo đi.

- Ngươi … Bay đâu. Bắt nó lại cho ta.

Bọn gia nhân lại bao vây nó và nàng một lần nữa, nhanh chóng xông vào bắt nó. Linh hoạt như một linh miêu, nó xoay người né hết tất cả bọn đấy và còn giữ cho không ai chạm vào được nàng. Tên công tử thấy thế thì tức giận, bọn họ đông người thế mà lại không thể bắt được hai người sao?

- Ai bắt được tên đội nón đó và đem mĩ nhân về đây, ta thưởng 1 tháng tiền công.

Lời nói vừa dứt thì những tên gia nhân càng hung hăn hơn, bọn chúng nhanh chóng nhảy bổ vào nàng và nó. Trong một lúc bất cẩn, chiếc mũ của nó rơi xuống để lộ mái tóc nâu vàng với vài lọn trắng xen kẻ. Đôi mắt nó giờ đã chuyển thành màu vàng trong suốt như đôi mắt nàng, đồng tử hẹp như đôi mắt linh miêu.

- Yêu quái. – Một người trong những kẻ ở chợ hét lên – Chạy đi. Nó là yêu quái.

Cả khu chợ nhanh chóng nhọn nhịp, ai cũng bỏ cả hàng hóa của mình mà chạy mất. Trong phút chốc, cả khu chợ vắng tanh, nhà cửa đóng hết chỉ còn có nó, nàng và đám người của tên công tử đó.

Trong không gian hoang vắng xung quanh, mái tóc nâu vàng ánh lên màu sắc tuyệt đẹp trong ánh mắt trời khiến nàng ngẩn ngơ đứng nhìn nó. Cho tới khi có một bàn tay nắm lấy tay nàng.

- Cô nương. Đi đi. Nó là yêu tinh đó. – Một cụ già nhanh chóng kéo nàng khỏi nơi đó. Nàng mới chợt nhận ra tay nàng đã rời khỏi nó từ khi nào.

Còn nó, khi bàn tay nàng trượt khỏi tay nó, nó như mất đi lí trí, đưa mắt nhìn xung quanh như một đứa trẻ lạc tìm mẹ. Nó không còn tâm trí để tâm bọn gia nhân của tên công tử đó nữa.

- Tui mày còn đứng đó làm gì. Bắt nó đi chứ. – Tên công tử hét lên.

Bọn gia nhân nghe thế liền chầm chậm tiến lên. Dù bọn chúng có muốn tiền như thế nào thì vẫn sợ một kẻ bị gọi là yêu tinh như nó. Nhưng nó giờ chẳng còn để ý gì đến bọn đó nữa, ánh mắt nó chỉ kiếm tìm một bóng hình duy nhất.

- “Chạy đi Yul.” – Tiếng nói của nàng vang lên bên tai nó – “Ta an toàn rồi. Chạy đi”

Nhưng nó đâu còn biết gì nữa khi không nhìn thấy nàng. Khi nó tỉnh dậy mà không thấy nàng xung quanh, nó đã hoảng loạn chạy khắp nơi tìm kiếm. Nó sợ. Sợ phải đối mặt với cái lạnh một lần nữa. Nó phát hiện ra nó không còn có thể quen với cái lạnh năm nào nữa rồi. Nó gần mất trí khi không thấy nàng, nó chỉ kịp chụp chiếc mũ lên đầu rồi chạy không ngừng nghỉ. Nó chỉ biết lần theo mùi hương của nàng mà đi thẳng, nó còn không biết nó đang đi đâu.

Nó chỉ đứng ở đó cho tới khi một cơn đau xuất hiện trên lưng nó. Một cây gậy đã đập thẳng vào lưng nó. Và nhanh chóng những cây gậy khác cũng tiếp tục đánh nó. Đầu, tay, chân của nó đau lắm. Nó chỉ biết co người lại, chịu đựng. Sự sợ hãi, cô độc ngày xưa quay về, nó thu người lại, hai tay vòng qua ôm lấy thân thể của mình. Đau quá.

Nàng nhìn nó, đôi mắt ánh lên sự đau xót nhưng xen lẩn trong đó là sự tức giận. Nàng phất tay, cả đám người vây xung quanh nó nhanh chóng bị hất đi, và nhanh chóng những người đó đều bị cây gậy của mình đập lại như những gì họ đã làm với nó.

Trong lúc đó, nàng lướt tới bên cạnh nó, bạch y tung bay khiến nàng như tiên nữ. Ôm gọn nó trong lòng, nàng kéo nó bay đi.



Trong căn nhà nhỏ trên đỉnh Tuyết sơn, nó cuộn người trong chăn, thu mình lại một góc. Nàng nhìn nó đầy thương xót liền bước tới cạnh giường. Nàng ôm gọn nó vào lòng, cố gắng dùng ma pháp trị thương cho nó. Nhưng đó chỉ là ngoại thương, còn nội thương trong tâm của nó, nàng có trị được hay không?

- Mi Young tỉ. – Nó ôm chặt lấy nàng như sợ rằng nàng sẽ biến mất ngay lập tức vậy.

- Yul ngoan nào. – Nàng cũng giữ chặt lấy nó – Lúc nãy muội làm ta sợ lắm nhé. Sao không chạy đi?

- …

Không một tiếng trả lời. Nàng cũng không gặng hỏi. Nàng biết nếu nó muốn nói thì sẽ nói ra, còn nếu nó không muốn thì dù thế nào cũng đừng hòng khiến nó mở miệng. Cả hai cứ thế im lặng ôm chặt lấy nhau. Nàng muốn an ủi nó, nàng biết nó vừa phải đối mặt với cái quá khứ của chính mình, nó vẫn chưa hoàn toàn có thể quên được chuỗi ngày tháng xưa kia. Điều đó như một nỗi ám ảnh sâu sắc cứ bám chặt lấy nó.

- Mi Young tỉ. – Nàng nhìn nó trong vòng tay của mình – Tỉ sẽ không bỏ tôi chứ?

- Không đâu. – Nàng mỉm cười nhìn nó. – Dù cho có đi đâu, ta cũng sẽ mang muội theo.

- Yul yêu tỉ.

- …

Nàng ngỡ ngàng nhìn nó. Nó vừa thốt ra điều gì? Yêu sao? Nhưng nàng … Nàng yêu thích nó, muốn nó luôn ở cạnh mình. Nhưng đó có phải là tình yêu mà nàng đang tìm kiếm? Nàng không biết. Nàng đang bối rối trước lời nó của nó.

- Ta …

Nó nhìn nàng và mỉm cười. Một nụ cười vô tư? Nàng dường như không còn đọc được tâm tư của tiểu hoàng miêu trước mặt mình như trước rồi. Nó cũng không nói gì hơn, cứ rúc sau vào người nàng như mọi hôm và từ từ chìm vào giấc ngủ.












Đệ ngũ chương



Sáng sớm, nàng nhẹ nhàng mở mắt, mỉm cười khi thấy nó vẫn đang rúc vào người mình. Nàng cứ lo sợ rằng nó sẽ lại bỏ đi như cái lần đầu tiên nàng gặp nó, cả đêm nàng gần như chẳng thể ngủ yên. Nhưng tới giờ, nàng vẫn nhìn thấy nó bên cạnh. Nàng như trút bỏ được sự lo lắng từ hôm qua. Có lẽ ý tứ của nó vốn chỉ là của một đứa trẻ yêu thích tỉ tỉ của mình thôi.

Nàng nhẹ nhàng bước xuống giường tránh động tới giấc ngủ của nó, nàng sẽ làm cho nó vài món ăn vậy. Nàng phải đi săn một chút thôi. Những thức ăn hôm qua đều bỏ lại chợ hết rồi còn đâu. Quay nhìn nó lần cuối, nàng sau đó mới cất bước ra khỏi nhà.

Ngay khi biết chắc nàng đã đi xa, nó mới từ từ mở mắt. Một giọt nước trong suốt rơi xuống, nó đứng lên nhìn quanh lần cuối rồi đẩy cửa bước đi.




Nàng ngây người khi bước vào nhà. Căn phòng trống rỗng, chiếc giường chẳng còn vươn chút hơi ấm nào của nó nữa. Nó đã bỏ đi thật rồi.

Bạch y lại tung bay, hòa vào khung nền trắng muốt trên tuyết sơn này. Nó đã đi đâu chứ? Nàng đã tìm nó khắp tuyết sơn mấy ngày nay rồi, gần như lục tung cả tuyết sơn mà vẫn không thể tìm ra nó. Nó bước ra khỏi cuộc đời nàng như chưa từng xuất hiện. Nhưng nàng không thể trở lại như xưa nữa rồi. Nàng không thể. Vì nàng không còn quen với cảm giác độc thân độc ảnh rong ruổi trên nhân gian này nữa rồi. Nó đã khiến nàng quen với một thứ khác, một vòng tay, một cơ thể nhỏ nhắn rúc trong lòng nàng vào mỗi đêm. Nó khiến nàng nhận ra rằng nàng yêu nó mất rồi và nàng đã để vụt mất người mà nàng đang tìm kiếm.




Mọi người trong thành nhìn nàng với ánh mắt kì lạ. Nàng biết nhưng nàng không quan tâm. Mặc kệ họ nhìn nàng với ánh mắt như thế nào, nàng chỉ quan tâm tới một điều thôi. Nó hiện giờ như thế nào. Tìm mãi trên tuyết sơn không có kết quả, nàng quyết định xuống làng. Nàng sẽ tìm nó, nàng còn có cả cuộc đời này để tìm nó, cho dù có phải lục khắc nhân gian này, nàng chắc chắn một lần nữa sẽ tìm thấy nó.

Ánh mắt nhìn xa xăm, nàng để mặc đôi chân của mình đưa lối. May mắn là nàng chưa đụng phải một người nào hay một gian hàng nào.

Đôi mắt nàng chợt dừng lại khi thấy một mái tóc vàng nổi bật. Ánh mắt dán chặt vào phía trước, đôi chân nhanh chóng bước tới đó. Cảnh tượng trước mắt khiến nàng bất động.

Nó hai tay bị trói chặt vào cột trên đài, mái tóc vàng nâu đó rối bời, ánh mắt vô hồn chỉ nhìn vào một điểm trên khoảng không. Trước mặt nó là một bàn với đầy những thứ mà nàng nhìn vào là biết của một tay đạo sĩ nào đó.

Tâm nàng chợt đau nhói khi thấy nó như thế, nàng nắm chặt hai bàn tay, đôi mắt chỉ còn dõi theo nó. Cho tới khi ánh mắt vàng trong suốt của nó chạm vào đôi mắt nàng. Đôi mắt nàng lóe sáng. Đồng tử đen chợt biến mất, sự che dấu thân phận trước mặt phàm nhân đã không còn, đôi mắt vàng của nàng nhìn thẳng vào mắt nó. Xung quanh dường như ngưng đọng trong lúc đó, chỉ còn ánh mắt của nó và nàng khóa chặt vào nhau. Một giọt nước trong suốt lăn dài trên khuôn mặt nàng. Đôi mắt của nó nhìn nàng không còn tinh nghịch, vô tư như ngày nào nữa rồi. Đôi mắt nó nhuốm màu của đau đớn, bi phẫn. Đôi mắt của nó khiến cho nàng dường như không còn tự chủ được. Nàng bất giác như không có chủ ý, bước thẳng lên đài.

- Yêu quái

Tiếng nói vang lên đánh động tất cả mọi người ở đó. Nhưng nó dường như chẳng có chút ảnh hưởng tới nàng. Nàng phất tay thổi bay tất cả những người đang dự tính bước lên đài ngoại trừ một người vẫn còn có thể trụ vững lại.

- Lại gặp ngươi rồi.

Tiếng nói quen thuộc kéo nàng nhìn lại kẻ vừa phát ngôn. Nàng lãnh đạm nhìn hắn, nhưng chỉ trong phút chốc, lại nhanh chân tiếp tục bước về phía nó. Người đó cũng không nói gì, hắn chỉ đơn giản là nhìn nàng không chớt mắt.

Nàng nắm chặt tay sợi dây thừng buộc quanh người nó, sợi dây bỗng chốc biến thành những hạt cát bay trong không trung. Nó rơi ngay vào lòng nàng, đôi mắt nhắm chặt.

- Yul.

Tay nàng lướt nhẹ trên người nó, những vết thương dần biến mất.

Một mũi kiếm nhắm hướng nàng mà lao thẳng vào. Nàng không một lần nhìn lại, chỉ tung người lên không tránh né. Tay ôm chặt nó trong lòng, nàng hướng đôi mắt lãnh đạm nhìn về phía người vừa tấn công nàng.

- Ngươi xem thường ta quá rồi đó, hồ li tinh kia. Ngươi cũng to gan lắm, dám xuất hiện giữa thanh thiên bạch nhật thế này. Ta sẽ cho người biết thế nào là lễ độ.

- Ngươi là …

- Ngươi quên ta rồi sao. Năm năm trước, ta và người có một trận đánh mà ta không bao giờ quên.

- Là ngươi. – Lới nói của nàng có phần ngạc nhiên, nhưng đôi mắt lại không có chút biểu tình nào. – Ngươi lại muốn đánh?

- Ta phải diệt trừ hết tất cả những yêu tinh như các ngươi để trừ hậu họa.

- Vì thế mà hành hạ một tiểu bán yêu sao. Đạo sĩ, đừng nói với ta, ngươi không biết là bán yêu không có yêu thuật, nó chỉ mang hình dáng bán yêu bán nhân thôi, còn lại đều như một phàm nhân. – Nàng phẫn nộ trừng mắt nhìn đạo sĩ.

- Ta biết. Nhưng bán yêu vẫn mang dòng máu của yêu tinh mà bản chất con yêu tình nào chả vậy. – Hắn kinh miệt nói – Ngay cả ngươi cũng thế. Ta sẽ tiêu diệt sạch yêu tinh trên thế gian này.


Nàng đang phi thường nổi giận a. Nhãn quang bừng bừng nộ khí. Nàng phất tay, tất cả những món đồ ở gần nàng đều lần lượt bay thẳng hướng tên đạo sĩ đó. Nhưng chẳng mảy may lo lắng, hắn cứ né tránh hết các thứ đồ đó. Nàng ôm chặc nó vào lòng, phóng người bay lên, một tay ôm chặc nó, một tay vẫn tiếp tục đấu với tên đạo sĩ.

Tên đạo sĩ dường như biết nàng rất quan tâm nó, mọi đòn tấn công đều nằm vào nó mà đánh tới. Lúc trước, xem ra nàng đã quá nhân nhượng với tên này, nên hôm nay mới có rắc rối thế này. Nàng chăm chú vào những đòn tấn công, tránh để nó mang thêm trên người một thương tích nào nữa. Nàng sẽ không để ai làm hại nó lần nào nữa.

Một tay vòng qua người nó, giữ chặt, tay còn lại đối phó với thanh kiếm của đạo sĩ. Nếu là bình thường thì hắn chắc chắn không phải là đối thủ của nàng, nhưng nàng không thể để nó qua một bên được. Tên đạo sĩ đó mà bắt được Yul thì không biết nó sẽ ra sao đây. Từ nãy giờ hắn dám tấn công vào Yul, xem ra hắn chẳng từ chuyện gì để có thể giết nàng và nó đâu.

Đánh được một lúc, đạo sĩ vốn không thể uy hiếp nàng, nàng cũng chẳng thể làm gì hắn. Đúng lúc đó, nó đột ngột cử động, hai tay ôm chặt lấy cổ nàng, cả cơ thể như đang cố rúc sát vào người nàng hơn. Nó như đang tìm kiếm hơi ấm, sự ấm áp mà nó tự tay bỏ lại sau lưng. Nàng kéo nó vào sát hơn, chẳng thèm chú ý đến trận đấu đang giữa chừng nữa.

Đúng lúc đó, tên đạo sĩ đó liền tận dụng thời cơ phóng kiếm tới chỗ nàng. Đôi tai nó cử động, rồi đột ngột, nó dùng cả hai tay vòng qua người nàng, giữ chặt lấy thanh kiếm trước khi mũi kiếm đó đâm tới nàng. Đôi mắt nó từ từ mở ra.

- Tỉ tỉ.

- Yul.

Thanh kiếm bị nó thả ra, rơi xuống đất, kèm theo là những giọt máu của nó rơi xuống bên cạnh. Nàng giữ chặt lấy tay nó, nước mắt chợt rơi tự bao giờ.

- Sao lại làm thế này chứ? – Nàng lo lắng nhìn nó – Ta có thể tự tránh nó mà.

- Tỉ sẽ không bao giờ tránh. – Nó nói chắc nịch, môi nở một nụ cười yếu ớt – Vì nếu làm thế, tôi sẽ bị thương. Tỉ không muốn tôi bị thương mà. Tỉ sẽ không bao giờ tránh nó.

Nàng nhìn nó, nó đọc được nội tâm của nàng sao? Nhưng chẳng phải nó dùng tay không đỡ cho nàng cũng là vì nàng sao. Nàng vì nó mà không màng bản thân, nó cũng vì nàng và bất chấp tổn hại mình. Nước mắt nàng lại rơi nữa rồi. Giữ chặt hai bàn tay đầy máu, nàng kề môi mình vào lòng bàn tay nó, chiếc lưỡi nàng lướt trên những vết thương. Liếm sạch vết máu của nó, vết thương cũng không còn thấy đâu nữa, nàng yên tâm nhìn nó mỉm cười.

- Sau này đừng rời xa ta nữa.

Nó gật đầu. Nó thật sự không muốn, không muốn lại phải chịu lạnh một mình lần nữa. Những ngày tháng qua, nó dường như không còn gọi là sống nữa rồi. Nó nhớ, nhớ da diết nữ nhân luôn ở cạnh nó. Nó nhớ nàng.


- Các ngươi xong chưa. – Tiếng hét gầm lên cắt ngang cuộc trò chuyện cuả nó và nàng. – Các ngươi xem thường ta qua rồi đó.

Hắn lấy ra hai tấm bùa chú, nhanh chóng tụng niệm rồi nhắm hướng nó mà tấn công. Nó bị nàng kéo ra sau, từ tay nàng phóng ra một tia sáng bạc nhắm thẳng hắn mà tiến. Hắn xoay người vẫn né tránh tai sáng, đồng thời tay rút trong người một thanh kiếm gỗ, trên thanh kiếm có khó nhiều bùa chú. Dán hai tấm bùa lên thanh kiếm. Nhưng thanh kiếm chỉ vừa tới trước mặt nó đã bị nó dùng tay cản lại. Hất ngược thanh kiếm ra sau, nó thuận chân đạp luôn cho tên đạo sĩ đó một cước khiến hắn không thể đứng dậy nổi. Nàng cũng nhanh chóng dùng ma thuật trói chặc cả người hắn vào cột dừng để trói nó lúc nãy. Hắn quá bất ngờ, lại không kịp phòng thủ, đến khi vừa thấy nó vào nàng định rời khỏi mới có thể lắp bắp mở miệng.

- Ngươi … ngươi … sao có thể? – Hắn lắp bắp nhìn nó rồi lại nhìn nàng

- Đơn giản là tôi không có yêu thuật. – Nó nói đơn giản – Mặc dù bề ngoài có hơi khác lạ, nhưng bản chất vốn là con người. Vì vậy, bùa chú này vốn không ảnh hưởng.

Nó nắm lấy tay của nàng, kéo nàng bước đi. Nàng cũng không thèm chú ý gì đến tên đạo sĩ đó nữa, chỉ mỉm cười bước theo nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulti