[LONGFIC] Hoa Hướng Dương [Chap 11-3], Jeti

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 11-3

“App....a”

Đột nhiên Krystal hét lên khi thấy ông ấy đi ra. Tiếng hét của con bé tuy không to để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người nhưng cũng thu hút mấy chục con mắt đứng xung quanh hai chị em Jessica, đặc biệt là bốn người Tae Yeon, Tiffany, Soo Young, Sunny.

Nhưng Jessica đã kịp bịt mồm con bé lại để không cho nó nói hết câu. Cô cúi người nói nhỏ với con bé: “Em đừng làm ồn nhé”

Con bé biết mình sai nên bĩu môi, gật đầu hối lỗi. Nhìn biểu hiện đáng yêu của con bé cô cười và nhéo má nó mà không tập trung nghe phần chính.

“Để không làm mất thời gian của các bạn, tôi xin tuyên bố hội trưởng của trường SM là..... Jessica Jung của lớp S9”

Sau khi nghe ông tuyên bố mấy nghìn cặp mắt đổ dồn về Jessica – người đang lom khom làm việc khác. Ngay cả cô cũng không nghĩ mình là người được chọn, cô không hề có suy nghĩ là mình sẽ ngồi vào cái ghế đó.

“Xin cảm ơn ông chủ tịch. Mời ông nán lại giây lát. Chúng ta xin mời hội trưởng Jung lên phát biểu vài lời” – thầy Shin lên tiếng

Jessica vẫn đứng chôn chân tại chỗ làm Tiffany và Krystal đứng bên cạnh lay gọi

“Jessie, thầy gọi cậu kìa”

Jessica sững sờ. Cô vẫn chưa hiểu cho lắm, khuôn mặt cô hiện rõ sự ngơ ngác, ngạc nhiên. Để gỡ rối cho cô, Tiffany nắm gấu áo cô giật giật và sau đó vỗ tay khiến làn sóng lan nhanh khắp hội trường. Đám đông tự động chia đôi nhường đường cho Jessica đi lên.

Sau một thoáng ngập ngừng, ngỡ ngàng, Jessica đã lấy lại được bình tĩnh và tự tin như lúc trước. Cô cũng ngạc nhiên một phần khi thấy chú cô đang đứng cạnh thầy hiệu trưởng. Cô cúi đầu chào và bắt tay ông.

“Chúc mừng cháu” Ông Long mỉm cười và siết nhẹ bàn tay cô như để khẳng định rằng vị trí này là của cô và nó chỉ thuộc về cô mà thôi.

Jessica không hiểu cho lắm về nụ cười ấy nhưng cô chắc rằng sẽ có một cuộc nói chuyện sau khi kết thúc buổi lễ này. Cô bước lên bục nói rành mạch.

“Từ giờ trở đi nhiệm vụ trọng trách của tôi rất lớn nên mong mọi người giúp đỡ để chúng ta cùng xây dựng trường SM ngày càng đi lên so với các trường khác.”

Nói xong cô bước đi một nước không để ý tới thái độ của mọi người ở dưới, nhưng cô cũng kịp lia mắt tới hai trong ba người nằm trong danh sách ứng của viên. Một thì hậm hực tỏ thái độ rõ ràng ra ngoài; một thì vẫn tỏ vẻ thản nhiên, thái độ bất cần.

Khi đi ngang qua ông Long cô nói nhỏ để ông ấy đủ nghe “Chúng ta cần nói chuyện”

**

“Sao chú tới mà không báo cháu biết ? Lại còn dắt theo Krys đi nữa. Nếu nãy không gặp con bé chắc cháu cũng chịu luôn rồi” Jessica nhăn nhó

“Chú muốn cháu bất ngờ mà. Cháu đừng cáu. Hôi trưởng mà nhăn nhó thì khó coi lắm” Ông Long vỗ vỗ vai cô

“Sao chú lại là người đọc kết quả chứ không phải là ai khác ?” Jessica hoài nghi hỏi

“Khi vào trường cháu đồng ý cho chú là người đứng tên bảo lãnh với danh nghĩa hợp pháp nhưng vẫn dưới sự kiểm soát của ba cháu nên mọi đóng góp gì đều là từ chú. Như cháu đã biết điều kiện của trường đặt ra khi chọn hội trưởng. Nhà trường ngay từ đầu đã chọn được cháu nhưng vẫn muốn mời chú đọc tên người được chọn như kiểu chú là người ngoài cuộc để học sinh không phải bàn ra tán vào vì kết quả đó” Ông Long từ tốn phân tích cho cô cháu gái của ông hiểu

Đúng là cô biết ba điều kiện đó nhưng cô cũng không nghĩ tới việc mình là người được chọn vì trong trường có rất nhiều con người với thành tích nổi trội hơn và cũng có thể họ hội tủ đầy đủ hơn cô. Cô vẫn chưa hiểu.

“Vậy tại sao họ lại chọn cháu chứ không phải là người khác ?”

“Cháu vẫn chưa hiểu hay cố tình không hiểu đấy ? Khi có một học sinh mới vào trường, họ có một phận quan sát theo dõi kỹ lưỡng người mới ấy như thế nào và điều đó không ngoại lệ với cháu. Cháu được họ quan sát từng cử chỉ, thái độ, hành động, lời nói....như thế nào rồi sau đó chọn lọc kỹ càng. Và kết quả thì như cháu đã thấy.”

Jessica gật gù tỏ ra là đang hiểu trước mặt chú cô, nhưng trong đầu cô vẫn còn nhiều suy nghĩ rất khác mà không thể giải thích được. Nhưng cô cũng phải bỏ ngang khi nghe chú cô nhắc tới việc cô không muốn nghe.

“Chú muốn cháu làm quen với việc quản lý cấp dưới của mình, quản lý rất nhiều con người đang phụ thuộc vào mình. Như thế sau này cháu mới có thể quản lý công ty của ba cháu được vì nó sẽ là của cháu.”

“Cháu không cần cái công ty ấy. Vả lại ông ấy không chỉ có một mình cháu là con.” Jessica nhếch mép cười khẩy

“Dù là như vậy nhưng cháu vẫn là con của ông ấy. Điều đó là không thể chối cãi được. Ba cháu vẫn rất thương cháu, lo cho cháu, quan tâm tới cháu.” Ông nắm tay cô như khuyên nhủ

“Thương cháu ? Thương cháu mà khi cháu muốn chuyển tới đây học ông ấy không thèm can ngăn mà lại gật đầu đồng ý cái rụp. Ông ấy chỉ muốn cháu khuất mắt thôi. Cháu không cần cái kiểu quan tâm ấy.” Cô vùng ra khỏi bàn tay ông, đứng phắt dậy

“Chú là người ngoài cuộc nên có lẽ không hiểu tường tận mọi chuyện nên cũng không thể nói gì với cháu hơn được. Nhưng chú nhắc cho cháu nhớ là gần tới ngày giỗ mẹ cháu rồi. Dù có làm gì, bận bịu mấy thì cháu cũng phải về nhà và để viếng bà cháu nữa. Cháu tuyệt đối không được vắng mặt để lảng tránh mọi người. Đây có thể là mệnh lệnh của chú dành cho cháu.” Ông Long nghiêm giọng nhưng có pha chút năn nỉ

Ông Long chỉ là anh em kết nghĩa làm ăn với ông Jung chưa lâu, khoảng 10 năm trước, tuy không phải là ruột thịt nhưng gia đình hai bên rất thân thiết. Ông biết sự ra đi của mẹ cô là điều mất mát rất lớn đối với Jessica và việc anh kết nghĩa của ông lấy vợ khác như gáo nước lạnh dội thẳng lên đầu cô bé không một chút thương tiếc. Từ sau lần gặp đầu tiên ông không còn nhận ra một cô bé hiếu động, hay cười nói vui vẻ nữa mà là một đứa trẻ tự thu mình vào một bức tường mà không có cách nào để phá vỡ nó. Hai biến cố quá lớn đối với một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn đã làm thay đổi hoàn toàn tính cách của cô bé ấy.

Ông dành tình cảm đặc biệt cho đứa cháu nhỏ của ông. Ông muốn thấy lại cô bé lần đầu tiên ông gặp nên cố gắng thay đổi Jessica. Dần dần cô bé ấy cũng mở lòng tiếp nhận ông như đúng nghĩa là người ruột thịt của mình và trở nên thân thiết với gia đình ông hơn. Nhìn tình cảm mà Jessica dành cho Krystal - con gái duy nhất của ông là ông có thể nhận ra điều đó. Và có lẽ ông là người duy nhất cho tới lúc này có thể khuyên bảo được cô ấy. Nhưng ông vẫn chưa thể phá bỏ được bức tường vô hình ấy. Đó là điều ông lo lắng nhất lúc này.

Ông đang chờ câu trả lời của Jessica thì đằng xa Krystal đã gọi và đang chạy lại phía cả hai “Appa! Sica unnie!”

“Cháu sẽ thu xếp” Jessica trả lời nhanh trước khi Krystal kịp chạy tới ôm cô

“Con muốn ở lại chơi với Sica unnie” Krystal lắc lắc cánh tay ông

“Con ở lại sao chị ấy học được chứ. Thôi về với ba nào” Ông xoa đầu con bé

“Không chịu đâu. Con muốn ở lại cơ” Con bé đứng ngúng nguẩy, bĩu môi không chịu đi về

“Chú cho em ấy ở lại với cháu. Sắp tới cháu sẽ đưa em ấy về” Jessica bật cười vì con bé quá đáng yêu. Cô đành phải để con bé ở lại cũng bởi cô quá nhớ nó.

“Thôi được rồi. Con ở lại với chị ấy ngoan nhé. Đừng quậy phá là không được đâu” Ông buộc lòng phải đồng ý với con gái ông

“Yeah....Appa là nhất. Con sẽ ngoan mà” Krystal nhảy cẫng lên sung sướng

“Uh. Cháu cố gắng làm tốt với trọng trách của mình được giao. Thôi cháu vào với các bạn đi. Chú về đây”Ông Long quay sang Jessica dặn dò một lúc rồi lên xe ra về

Jessica và Krystal đứng đợi chiếc xe đi khỏi thì cả hai mới quay vào. Khi nó vừa chạy mất dạng Krystal đã vụt chạy đi mất.

“Krys! Em chạy đâu đó. Coi chừng bị lạc bây giờ”

“Em đi tìm chị có đôi mắt hình trăng khuyết” Krys vừa trả lời vừa cười lém lỉnh

Chị có đôi mắt hình trăng khuyết. Không lẽ là.....

**

“Lúc nãy các cậu có nghe em của Jessica gọi ông chủ tịch đó là gì không ? Appa đó” Tae Yeon nhướng mày

“Vậy không lẽ là appa cậu ấy sao ? Tớ không tin” Sunny phủ nhận câu nói của Tae Yeon

“Chả biết thế nào. Chỉ đợi kết quả từ cậu ấy thôi” Tiffany lắc đầu suy nghĩ

Cả bọn đang ngồi xì xào, vẫn còn thắc mắc rất nhiều về con người của Jessica. Quả là một con người bí ẩn.

“Mọi người đang nói về tớ phải không ?” Chợt có tiếng Jessica từ phía trên đầu họ

Bốn người nhìn lên đã thấy Jessica nhìn xuống với ánh mắt dò xét, bên cạnh là Krystal cũng nhìn cả bốn không thua gì cô.

“Nhắc tới Tào Tháo là tới liền. Linh quá” Cả bọn thầm nghĩ, cùng đánh mắt nhìn nhau

“Chứ còn gì ngoài đề tài của cậu đâu” Tiffany nói tỉnh bơ mà ba kẻ còn lại nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức

“Thế nói gì nào ?” Jessica giật chai nước trên tay cô uống như không

“Ah…ờhm…” Tiffany gãi đầu nhìn qua ba người kia cầu cứu nhưng vô ích thôi. Họ nhún vai làm lơ vì chính cô đã tự hại mình.

“Chị tên gì ?” Đột nhiên Krystal quàng tay qua cổ cô

Tiffany hơi giật mình vì hành động thân mật của Krystal nhưng cô cũng thầm cảm ơn con bé vì đã cứu nguy cho cô.

“Tiffany. Em cứ gọi vậy nhé”

“Thế em có thể gọi là Tiffany unnie được không ? Giống như em gọi unnie em đó” Krystal đung đưa người Tiffany qua lại như kiểu năn nỉ

“Được thôi cô bé.” Tiffany nhéo mũi con bé. Em cậu dễ thương thật, trái ngược hoàn toàn với cậu.

“Chết em rồi.” Chợt Krystal ré lên làm Tiffany giật nảy mình.

Con bé lại chạy đi lần nữa, là chạy ra ngoài. Nhưng lần này chạy đi không quên nắm tay Jessica kéo đi, Tiffany cũng chạy theo.

“Sao vậy Krys ? Em mất thứ gì sao ?” Cô thấy con bé cứ kéo đi lôi xềnh xệch ra phía cổng trường mà cứ lúi húi tìm gì đó trong các lùm cây

“Hai unnie tìm cùng em luôn đi. Đừng đứng đó nữa” Krystal hối thúc

“Nhưng em tìm gì ? Em nói ra thì tìm mới dễ chứ” Jessica bắt đầu cáu

Krystal không đáp lại mà vẫn cặm cụi tìm. Tiffany cùng Jessica cũng tìm giúp con bé. Cả ba lom khom lom khom, lê lết tìm một vật tưởng nhỏ bé, mà không, chỉ có hai người thôi.

*Cốp*

“Ouch” Tiffany và Jessica đồng thanh than.

“Là đầu cậu ah ?” Đồng thanh lần hai. Cả hai nhìn nhau rồi lại cùng phì cười

Không biết vô tình hay cố ý Jessica đặt tay lên đầu Tiffany xoa xoa hỏi “Có đau không ?”

Tiffany cảm thấy có một luồng điện chạy dọc xương sống của mình, mặt cô ửng đỏ, cô không thể nói lên lời.

“Đây rồi” Krystal thét lên làm cắt ngang không khí của hai người.

Jessica giật mình buông tay xuống. Con bé đưa vật nó tìm được ra cho cả hai cùng xem. Thì ra đó là cái cặp.

“Sao em để nó ở đây ?” Jessica chống nạnh nhìn con bé hỏi

“T-tại em giấu ba thu dọn một số đồ đạc bỏ vào đây sẵn rồi vào đây xin ở với unnie” Krystal bặm môi nói trong họng

“Em đã tính từ trước ?” Cô trợn mắt

“…” Krystal gật gật, cúi gằm mặt xuống đất, tay ve ve quai cặp

“Giỏi lắm” Jessica sững người

Lần đầu tiên Tiffany thấy Jessica như vậy, cô cũng không dám lên tiếng hộ cho con bé nên cô cũng chỉ biết đứng nhìn cô ấy sắp xử Krystal mà không thể làm gì khác. Cô thấy Jessica tiến lại gần con bé, ngồi thụp xuống, cô sợ cô ấy sẽ động tay nên cũng tiến sát theo để có gì còn kịp đỡ.

Nào ngờ Jessica dùng hai tay nhéo má Krystal cười rồi ghẹo “Em láu lắm. Học ai thế hở ?”

“Ayy…đau em...u-unnie...” Krystal ngạc nhiên khi thấy cô cười lại còn ghẹo mình

“Unnie không giận em chứ ?” Con bé tròn mắt hỏi ngây thơ

“Sao lại giận em hở nhóc. Em dễ thương như thế này cơ mà” Jessica dùng hai tay xoa xoa má Krystal nơi cô vừa nhéo rồi kéo nó vào lòng ôm thật chặt. Em lớn thật rồi, Krys

Hành động của Jessica khiến Tiffany lắc đầu bật cười thành tiếng. Nhìn cảnh hai chị em Jessica hạnh phúc như vậy cô cũng mừng cho họ. Nếu như không chứng kiến cảnh này thì cô sẽ không thể tưởng tượng ra là Jessica cũng tình cảm như thế.

cre: soshivn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro