Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

***

Anh nghĩ rằng kiếp trước anh đã từng nói với em,
Rằng anh là một ác ma không hơn không kém, là kẻ có thể nắm trong tay số mạng của người khác, vì vậy bất luận em chạy trốn tới nơi nào, cho dù sơn cùng thủy tận, anh nhất định sẽ tìm được em, sau đó, làm cho em toàn tâm toàn ý yêu anh, ở bên cạnh anh...

Em đã lãng quên anh? Không quan hệ, anh không ngại một lần nữa nói cho em biết...

===

『Tách tách...』

『Tách tách... tách tách...』

"Tốt! Rất tốt! Trương Nghệ Hưng ánh mắt khiêu khích hơn một chút đi! Đúng - đúng đúng đúng!"

"Chuyển cảnh POSE khác!"

"Tốt tốt tốt! OKAY! Mọi người nghỉ ngơi khoảng 10 phút, tôi đổi lại phim máy ảnh!" Vừa nghe đến những lời này của nhiếp ảnh gia, Trương Nghệ Hưng lập tức cả người mềm nhũn đổ xuống ghế sofa, miệng không ngừng oán niệm: "Mệt chết người a~ Hừ, chỉ tại tên ngốc kia nhận lời của mời tạp chí này..." Thời gian dài chịu đựng ánh đèn flash công kích, cậu rốt cục không chịu nổi ngã gục, uể oải khép lại hai mắt.

Không lâu sau, một xúc cảm lạnh lẽo không hề báo trước từ cổ truyền đến, Trương Nghệ Hưng khẽ giật mình, vội vàng mở mắt ra.

"Thế Huân?!"

Bị phát hiện Ngô Thế Huân giương lên một nụ cười sáng lạn, nhẹ nhàng giúp Trương Nghệ Hưng sửa sang lại mái tóc vàng mềm mại đã có chút rối, rồi tiện tay đưa cho cậu một chai nước, "Em có mệt không?"

Trương Nghệ Hưng như một con cún nhỏ làm nũng chủ nhân mà gật đầu lia lịa.

Nhìn bộ dáng đáng yêu của cậu, Ngô Thế Huân càng không nhịn nổi cưng chiều, anh ngồi xuống, kéo Trương Nghệ Hưng tựa vào trong lòng mình, vòng tay ôm lấy cậu.

"Mệt như vậy thì không cần làm nữa, để anh nuôi em." Ngô Thế Huân thật tự nhiên đặt cằm lên trên vai Trương Nghệ Hưng, ghé vào tai cậu nhẹ giọng thầm thì.

"Làm sao được!" Trương Nghệ Hưng bất mãn nghiêng đầu sang chỗ khác, ghé vào ngực Ngô Thế Huân không ngừng cọ a cọ: "Em không đành lòng để lão công của em một mình lăn lộn bên ngoài như vậy." Ngô Thế Huân mỉm cười càng sâu, dịu dàng vỗ về lưng cậu, "Bảo bối, tại sao em lại mê người như vậy a..."

Trương Nghệ Hưng vừa định trả lời, lại bị một tiếng điện thoại vang lên làm gián đoạn.

"Xin lỗi, anh có điện thoại."

Thế là không thể làm gì khác hơn là làm bộ cảm thông mà nở nụ cười.

"Alo?"

"A, phải? Tối nay... Đột xuất như vậy? Nga, được, tôi sẽ đến đúng giờ." Ngô Thế Huân rất nhanh liền cúp điện thoại, nở nụ cười nhìn về phía Trương Nghệ Hưng.

Trương Nghệ Hưng đối với Ngô Thế Huân cho tới tận bây giờ cũng chưa từng có nửa điểm chê trách nào, bởi vì anh thật sự rất ôn nhu, săn sóc, cẩn thận chu đáo, thậm chí tốt đến mức khó tin. Nói thí dụ từ chuyện bé xíu như là nghe điện thoại, anh cũng chưa bao giờ vì có Trương Nghệ Hưng ở bên cạnh mà phải tránh đi nơi khác để nghe, bởi vì anh tin tưởng cậu vô điều kiện, hơn nữa anh cũng chưa bao giờ coi cậu là người ngoài.

"Bảo bối, anh vừa nghe tin, bên tổng bộ cử đến công ty một tổng tài mới, đêm nay sẽ có một đại tiệc ra mắt long trong, toàn bộ nhân viên đều phải tham dự..."

===

"Xin cảm ơn các vị đã bớt chút thời gian đến dự tiệc rượu chào đón tổng tài mới của chúng tôi. Tiệc rượu báo sát giờ như vậy thật vô cùng xin lỗi... Bởi vì ngay cả quản lý bên chúng tôi đến sáng sớm hôm nay mới nhận được thông tin tổng tài ngày hôm nay sẽ đến nhậm chức, thế nên chúng tôi cũng vô cùng bối rối, thời gian chuẩn bị không nhiều nên trong bữa tiệc có gì sơ suất mong qúy vị thông cảm... Ách, thật dài dòng a, tôi cũng không nói nhiều nữa, lập tức giới thiệu tới các vị nhân vật chính của buổi tối hôm nay - người mới từ Anh quốc trở về - chỉ trong hai năm đã hoàn thành xuất sắc chương trình đại học bình thường kéo dài đến bốn năm - tổng tài ưu tú của chúng ta, anh tuấn tiêu sái, khí mạo phi thường, tài năng xuất chúng..."

Nhìn người dẫn chương trình trên khán đài tựa hồ như không có ý định dừng bài phát biển liên miên bất tận này lại, Ngô Thế Huân thở dài một hơi, nắm tay Trương Nghệ Hưng khẽ nói thầm, "Xem chừng tổng tài còn lâu mới xuất hiện, chúng ta đi ra ngoài hít thở không khí một chút nha?" Rồi không đợi Trương Nghệ Hưng trả lời liền kéo cậu bước ra phía cửa.

"A" Bởi vì không ngờ trước hành động đột ngột này của Ngô Thế Huân, Trương Nghệ Hưng trong lúc lơ đãng liền va phải một người, cậu theo bản năng cúi thấp đầu vội vàng nói: "Tôi xin lỗi!"

Bởi vì cúi đầu nên căn bản cậu chỉ nhìn thấy đôi giày da cao cấp xem ra rất đắt tiền của đối phương. Chờ đợi hồi lâu không thấy đối phương trả lời, Trương Nghệ Hưng hơi giật mình ngẩng đầu lên, muốn xem người này có bị làm sao không.

"A, anh là..."

Lúc này Ngô Thế Huân đã chạy tới bên cạnh Trương Nghệ Hưng.

Nam nhân bị đụng phải kia cúi đầu nhìn chằm chằm Trương Nghệ Hưng, dừng một chút, khóe miệng giương lên một nụ cười tà mị, "Cậu nhận ra tôi?"

"... A, xin lỗi, tôi hình như nhớ lầm." Nói xong, Trương Nghệ Hưng ngượng ngùng nghiêng đầu sang chỗ Ngô Thế Huân nói nhỏ: "Nhìn anh ta một đầu tóc vàng như vậy em còn tưởng anh ta là người ngoại quốc nữa a." Nghe vậy, Ngô Thế Huân không nhịn được bật cười.

Hai người hi hi ha ha mà không hề để ý đến nam tử tóc vàng kia đang giật giật khóe miệng, biểu tình vô cùng khó coi.

"Cậu là Trương Nghệ Hưng phải không?" Nam tử tóc vàng khôi phục biểu tình cao ngạo, "Năm ngoái, tại Anh, ngày 23 tháng 9, quán bar Dan&Cathy," anh chăm chú quan sát Trương Nghệ Hưng đã bắt đầu run rẩy, "Tôi là Kris."

Kris nhận thấy được khuôn mặt Trương Nghệ Hưng trong nháy mắt trở nên trắng bệch như tờ giấy, vốn định nói thêm vài câu trêu chọc để cậu lo sợ thêm một chút, liếc mắt lại thấy cậu và Ngô Thế Huân đang tay trong tay, không khỏi cau mày giận dữ - Kris nhếch miệng cười một tiếng, nhưng trong mắt đều không có lấy một tia vui vẻ, "Hiện tại cậu đã nhớ ra tôi là ai? Bản thiếu gia hôm nay có việc nên không có thời gian chơi với cậu, thế nhưng sau này... Ha hả, tôi cũng chưa nói chắc được, nhưng nhất định, chúng ta sẽ gặp lại nhau!" Dứt lời, Kris không hề lưu lại một giây mà lập tức xoay người rời đi, chiếc áo măngtô dài của anh bay theo gió chạm vào tay cậu, mùi xạ hương trên người anh vẫn còn lẩn quẩn trong không khí...

Ngô Diệc Phàm nhớ lại biểu tình run rẩy của Trương Nghệ Hưng lúc nãy.

Là sợ sao? Cái này không thể được a, em sợ như vậy sau này hai chúng ta làm sao hảo hảo chơi đùa được a? Ha hả...

-End chap 1-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro