Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

***

Chờ Ngô Diệc Phàm tỉnh dậy, cũng đã hơn 10 giờ, Trương Nghệ Hưng đã chuẩn bị xong bữa sáng từ lâu, ngoan ngoãn ở một bên ngồi chờ anh.
"Baby? Xem ra em đã đợi rất lâu rồi a." Ngô Diệc Phàm cười đến ôn nhu, không giống như bình thường, cho dù là hô hấp cũng là loại khí thế áp bức người khác - "Sorry, để em phải chờ anh."

Trương Nghệ Hưng nhìn về phía Ngô Diệc Phàm, trầm tư nói, "Nếu anh lúc nào cũng như vậy thì tốt rồi."

"Hửm?"

"Không có gì, mau ăn đi."

Ngô Diệc Phàm cúi đầu ăn vài miếng bánh mỳ kẹp thịt, trên miệng không ngừng được vui vẻ, cặp mắt đào hoa lại không ngừng chớp chớp, "Tài nấu nướng của em cũng không tệ lắm nha."

"Có lẽ vậy, không phải rất lợi hại, nhưng miễn cưỡng có thể ăn được." Trương Nghệ Hưng nói nói, ánh mắt lại mơ hồ trở nên trống rỗng, "Từ khi còn bé đã luôn là một thân một mình, nếu như tôi còn không biết tự nấu nướng, phỏng chừng cũng không sống được đến bây giờ."

Ngô Diệc Phàm thấy Trương Nghệ Hưng biểu tình đột nhiên trở nên ảm đạm, quyết định chọc một chút cho cậu vui lên.

"Quãng thời gian em cô đơn cần người bên cạnh nhất anh lại chưa quen biết em, thật đáng tiếc." Ngô Diệc Phàm buông xuống dao dĩa, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Trương Nghệ Hưng lên, để cậu nhìn thẳng vào mắt anh, "Thế nhưng anh có thể chắc chắn một điều, cho dù là hiện tại hay sau này, anh cũng sẽ luôn ở bên cạnh em, không bao giờ rời xa..." Thanh âm của Ngô Diệc Phàm ôn nhu như nước, cảm giác cho dù anh dùng giọng nói này mà mắng người, người ấy cũng sẽ vô pháp nổi giận.

Trương Nghệ Hưng ngốc lăng nhìn Ngô Diệc Phàm, thật lâu không thể đáp lại.

Ngô Diệc Phàm thấy thế, thâm tình trong ánh mắt đột nhiên chuyển thành cợt nhả, nắm lấy vai Trương Nghệ Hưng kéo lại gần rồi bày ra cái mặt quỷ, hướng cậu nói, "Chọc em thôi!" Sau đó thừa dịp Trương Nghệ Hưng còn không phản ứng mà lập tức chạy đi.

"Ngô - Diệc - Phàm!!!"

===

Buổi chiều, hai người quyết định ra ngoài mua ít nguyên liệu nấu ăn.

"Ngô Diệc Phàm, anh không vào bếp nên cũng không cần chọn đồ bừa bãi như vậy!" Nói nói, Trương Nghệ Hưng liền từ trong xe đẩy hàng bỏ ra hàng loạt những đồ mà Ngô Diệc Phàm đã lao tâm khổ tứ nhét vào, "Mấy thứ đồ ăn liền này thật không có dinh dưỡng! Không thể ăn!"

Trương Nghệ Hưng hung hăng đẩy xe đi, được một lúc đột nhiên ngừng lại, bất mãn nói: "Những lúc bình thường anh đều là ăn mấy thứ này?!"

Trương Nghệ Hưng nói xong cũng ngẩn người, lập tức khôi phục biểu tình bình thường, đắc ý vỗ vỗ vai Ngô Diệc Phàm, "Hay là anh mời tôi làm đầu bếp riêng cho anh đi? Hắc hắc... Đến lúc đó người mẫu tôi cũng không cần làm nữa."

Ngô Diệc Phàm nghe xong, hai mắt đều cười đến cong cong, "Tôi mời thật thực sự em sẽ đồng ý chứ?"

"Tiền lương cao hơn cát-sê người mẫu thì đương nhiên có thể."

Ngô Diệc Phàm rất vui vẻ, hài lòng nhéo nhéo mũi Trương Nghệ Hưng, "Tốt lắm! Vậy anh sẽ thuê em cả đời, em sẽ ngoan ngoãn chờ anh nuôi chứ?"

"Cái gì mà chờ anh nuôi? Tôi giúp anh nấu cơm cũng là một loại công việc a, anh chỉ phụ trách đưa tiền lương thôi! Tôi có thể tự nuôi sống chính mình!" Trương Nghệ Hưng làu bàu nói, không đợi Ngô Diệc Phàm liền đẩy xe đi về phía trước.

Tuy rằng lý trí luôn nói với chúng ta lựa chọn nào là đúng, lựa chọn nào là sai, nhưng trong tiềm thức của chúng ta, lại dường như luôn đi theo tiếng gọi của trái tim, cho dù đã biết chắc đó là sai lầm...

Cũng giống như chúng ta liều lĩnh chấp nhận một đoạn tình yêu mê muội, dẫu biết sẽ nguy hiểm, nhưng là vẫn vô pháp quay đầu.

Có nhớ không? Ước hẹn của cậu với người đó?

Nghĩ tới đây, Trương Nghệ Hưng đang chậm rãi chọn mấy đồ ăn tươi liền ngẩn người. Nghe được thanh âm Ngô Diệc Phàm ở phía sau kêu to, muốn quay đầu lại nhìn anh một chút, không ngờ lại bị một ánh sáng chói lòa chiếu vào mắt, bất động đứng tại chỗ.

"Baby chờ anh một chút!" Ngô Diệc Phàm trên mặt lộ ra nụ cười thật sáng lạn, bước nhanh về phía Trương Nghệ Hưng, thế nhưng khi anh bước đến trước mặt cậu, trực giác tinh nhạy phát hiện ra một thứ gì đó đang rất nhanh xông tới - anh nhất thời nhận ra nguy hiểm, vô ý thức xông lên che ở trước người Trương Nghệ Hưng...

"Ngô Diệc Phàm!"

Sau đó, ý thức từ từ trở nên mơ hồ...

-End chap 6-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro