Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 17

_Người đang trốn tránh câu trả lời, có vẻ như tính mạng của Hwang tiểu thư đây không quan trọng với Người...

Tiffany gần như muốn ngất đi trong tay tên thích khách, phần vì hắn giữ cô quá chặt phần vì độ cao ở nơi đây quá đáng sợ. Bị chụp thuốc mê nên Tiffany không hề biết bản thân bị mang đến đây, chỉ khi cô lờ mờ mở mắt thì đã yên vị trong cái siết của hắn. Tiffany tuy có lúc ngơ nhưng cô không phải là một đứa ngốc, cô nhận ra rằng từ khi cô xuất hiện Jung vương gặp nhiều chuyện không hay và việc bắt cóc cô sẽ gây khó dễ cho Jung vương. Thầm trách bản thân không nghe lời Jung vương để rồi ra khỏi phòng và bị bắt cóc, nước mắt bỗng dưng đọng lại nơi khoé mắt. Tiffany sợ rằng sẽ làm liên luỵ Jung vương và MoYeon, nghĩ đến MoYeon 1 thì lo lắng cho Jung vương đến 10. Tiffany không muốn Jung vương phải thương tổn hay xảy ra bất cứ chuyện không hay nào khác mà nguyên do là vì cô. 

Bản thân Tiffany mâu thuẫn và ích kỉ lắm, cô ước rằng người đang phi thân phía sau tên thích khách là Jung vương thay vì Kim tướng quân. Gương mặt nhễ nhại mồ hôi của Kim tướng quân khiến Tiffany cảm thấy vô cùng có lỗi. Chỉ vì cô mà bao người bị liên luỵ như thế.

_Thả ta ra. - Tiffany gằn giọng.

_Tỉnh rồi sao? Đã tốn công có được nàng dại gì lại thả ra sớm. - tên thích khách cười cợt.

_Ngươi muốn gì ở ta?

_Ta chỉ muốn nàng chứng kiến một vài chuyện. Chắc rằng nó sẽ góp vui cho nàng. - một tràng cười nhỏ sau khi hắn kết thúc câu nói.

_...

_Quan hệ giữa Jung vương và Im tổng quản thì sao? - hắn đột nhiên ngưng phi thân, nhìn vào mắt Tiffany hắn khe khẽ hỏi.

_Thì sao chứ?

_Ta không tin nàng không để tâm mối quan hệ ấy. 

_Ngươi là ai? 

Không một câu trả lời, tên thích khách lại phi thân một cách nhẹ nhàng với Tiffany trong vòng tay. Khẽ co người khi thân nhiệt một thấp đi, quả thật càng lên cao không khí ở đây càng lạnh lẽo. Tên thích khách siết chặt Tiffany, cơ mặt hắn thể hiện chủ nhân quả rất thích thú...

-

_Cuộc sống của Người vốn vinh hoa phú quý, muốn gì được nấy, thế nên Người sẽ chẳng bao giờ hiểu được... 

Jung vương cau mài, việc bỏ dở câu nó trước Người là một điều cấm kị mà không ai dám sai phạm. Từ ngôn từ, thái độ và đôi mắt Jung vương đoán rằng mục đích chính của hắn không phải là Tiffany. Hắn chỉ muốn dùng Tiffany nhằm dẫn dụ Người xuất hiện ở đây, đôi co cùng hắn.

_Cái ngươi muốn thực ra là gì.

_Những thứ đáng được có. 

Trong chớp mắt hắn đẩy Tiffany ra khỏi vòng tay, theo đà Tiffany lao thẳng về bìa vực. 

_Không.

Vội vã lao người theo Tiffany, Người không quan tâm nó sẽ nguy hiểm như thế nào, cái Người cần bây giờ là phải cứu lấy nữ nhi mà Người yêu thương. Kim tướng quân ngay lúc ấy cũng hành động hệt như Jung vương, nhưng lại dừng giữa chừng. Tên thích khách nhếch mép khinh bỉ, chuyện này quả rất đáng theo dõi. 

Tiffany rơi tự do giữa bầu không khí đặc quánh và sương dày đặc. Cô nhắm mắt chờ đợi những gì sắp xảy đến với bản thân. Rơi xuống đây chỉ có thể chết chứ không sống nổi, Tiffany đã biết đến JangJeon qua sách vở ở hiện đại. Nếu cô chết đi chẳng phải sẽ không mang đến những điềm xui rủi cho Jung vương...Nhưng rồi cô sẽ xa Người mãi mãi... 

Nước mắt lăn dài không dừng Tiffany cảm thấy nhói đau nơi lồng ngực trái. Tiffany không nghĩ nó lại khó chịu và đau thế này. Ngột ngạt khi thả rơi người với vận tốc lớn, ngột ngạt khi biết phải chia xa, ngột ngạt khi chưa kịp nói lời yêu thương cùng Người. 

Vài cành cây xước qua da thịt...

Khó thở đến cùng cực...

Nhắm mắt, chờ đợi hồi kết cho bản thân...

-

Người căng mắt giữa làn sương đặc quánh với hi vọng tìm được Tiffany. Cơ thể Người cũng đang rơi nhưng Người có thể làm chủ nó theo ý Người. Người như vô vọng khi trước mắt chỉ mù mịt là sương. 

_MiYoung

Người hét to tên nữ nhi của Người, tiếng gọi vang vọng giữa vách đá vô tư lự. Người lo lắng và không khỏi xót xa khi nghĩ đến việc những cành cây và đá tảng có thể gây tổn thương cho Tiffany. Nữ nhi của Người chỉ vừa tỉnh dậy thôi, làm sao có thể chịu nỗi tổn thương chứ...Bản thân Người không nhận ra rằng cành cây đầy gai cũng đang tổn thương Người, tảng đá nhọn hoắc nhô ra khiến tay Người đầy vết xước.

Nhưng giờ đây quan trọng hơn tất cả là nữ nhi của Người...

-

Jung công chúa lật trang sách trên bàn gỗ, tay còn lại nâng nhẹ tách trà thưởng thức vị đắng của trà. Mảnh giấy nhỏ rơi vào phòng, vừa hay đó cũng là điều mà Jung công chúa linh tính. 

Gỡ nhẹ mảnh giấy trong tay Jung công chúa mỉm cười nhẹ nhàng trước tin tức vừa nhận. 

_Cây kim trong bọc sao có thể che giấu mãi...

Kwon tể tướng nép người vào thanh gỗ trước phòng Jung công chúa với mồ hôi rịn đầy trán. Tể tướng không phải người hay tò mò và rình rập chuyện người khác, đây là lần đầu tể tướng rơi vào chuyện như thế này. Với ý định gặp Jung công chúa nhưng chỉ khi vừa đến hành lang Kwon tể tướng đã trông thấy bóng đen bí ẩn và nghe được câu nói đầy hàm ý kia. Có lẽ đến gặp Choi phu nhân ý hay nhất bây giờ.

-

_Ta thật không hiểu nỗi JuHyun. - Choi phu nhân đập mạnh tách trà xuống bàn, tiếng động khiến Choi quí tử giật nảy mình khóc thét lên.

_Muội ấy làm gì cũng đều có nguyên do sâu xa phía sau, dù là chuyện nhỏ nhặt nhất. - Kwon tể tướng trầm tư.

_Điều đáng sợ nhất là đây. 

_Choi phu nhân nên mau chóng quay lại vị trí Tổng quản trước kia.

Choi phu nhân gật nhẹ đầu. Thật ra đâu cần phải trở lại vị trí trước kia, ở đây Choi phu nhân vẫn có thể kiểm soát và nắm được mọi cớ sự xảy ra trong Cung. 

_Đã gần đến lúc MoYeon mở tiệc rượu chiêu đãi các chiêu hầu. 5 ngày và hiện giờ Jung vương đã lao xuống vực cùng Hwang tiểu thư.

_Mọi chuyện tính toán khá sít soát. Ta có lòng tin ở Jung vương.

_Chúng ta vẫn còn SunKyu. Jung vương phải chăng đã đoán ra mọi chuyện... - Kwon tể tướng căng thẳng.

_Jung vương là ai kia chứ.

Choi phu nhân và Kwon tể tướng vẫn rất hiểu ý nhau trong từng câu chữ. Và còn cả hành động nữa khi đôi môi họ cùng lúc vẽ lên nụ cười khó hiểu.

-

Người như ngừng thở. Cơ thể Tiffany đang nằm xoãi trên phiến đá nhô ra với đôi mắt nhắm nghiền. Không hiểu sao Người rất sợ đôi mắt nhắm nghiền của Tiffany. Đôi mắt nhắm nghiền, Tiffany của Người lại bị tổn thương… 

Nhanh như cắt Người phi thân xuống phiến đá. Người nâng Tiffany trong vòng tay, bàn tay Người thoăn thoắt bắt nhịp mạch trên cổ tay Tiffany. Người như ngừng thở lần nữa khi cảm nhận được nhịp mạch yếu ớt. Ngón tay Người chạm khẽ vào gương mặt Tiffany, lạnh quá. Chỉnh lại tư thế để Tiffany ngồi trong lòng Người, Người muốn truyền chút hơi ấm của bản thân cho Tiffany. Áo choàng của Người phủ nhẹ lên bờ vai mỏng manh, Người đang cố ủ ấm cho Tiffany bằng mọi cách có thể. 

Siết chặt bàn tay Tiffany, để Tiffany tựa vào Người, kéo sát chiếc áo choàng quanh cơ thể Tiffany. Xót xa trước những vết cắt trên tay Tiffany. 

Hẳn nàng phải đau lắm. Ta thật vô dụng khi không bảo vệ được nàng. 

Người chăm chú nhìn vào vết cắt, hạ thấp đầu, Người thổi nhẹ vào vết thương. Lấy từ trong long bào chiếc khăn lụa, Người cẩn thận băng vết thương cho Tiffany. 

-

Kim tướng quân cùng Han Seung Yeon kết hợp vây bắt tên thích khách ở phía trên. Quả thật hắn không phải là người dễ đối phó hay đơn thuần là một tên thích khách quèn. Tấn công dứt khoát, né đòn uyển chuyển, những đòn tấn công từ hắn làm Kim tướng quân thoáng chốc nghĩ đến một người, là Jung vương. 

Han Seung Yeon tấn công trực diện còn Kim tướng quân yểm trở từ phía sau. Lấy hai chọi một quả không công bằng hay nói đúng hơn là không quân tử, nhưng Kim tướng quân nào quan tâm. Chính miệng hắn cũng thốt ra rằng không tồn tại những thứ không công bằng trong cuộc sống, vậy thì cớ gì Kim tướng quân phải công bằng với hắn. Kim tướng quân đưa mũi kiếm sắt bén kề vào cổ hắn khi trận đánh đã phân thắng thua. 

Bỗng dưng thanh kiếm trong tay Kim tướng quân hạ dần. Ánh mắt pha lẫn ngạc nhiên và có chút đe dọa. Tên thích khách nhoẻn miệng cười, đôi mắt ấy giúp hắn đưa đến kết luận rằng Kim tướng quân đã trông thấy thứ gì đó – một thứ quan trọng. 

_Cáo lui. 

Han Seung Yeon nhìn chằm chằm Kim tướng quân khó hiểu, đã phải tốn rất nhiều sức lực để đấu kiếm cùng hắn nhưng cuối cùng lại để hắn thoát đi dễ dàng đến thế. Seung Yeon đến gần lay nhẹ vai Kim tướng quân. 

_Chúng ta có nên xuống phía dưới tìm Jung vương cùng vị tiểu thư kia? 

_Ta sẽ đích thân xuống đấy. Ngươi mau trở về Cung, chuyển lời ta cần viện trợ cùng Kwon tể tướng. 

Han Seung Yeon gật đầu vâng lệnh, vừa quay đi thì Kim tướng quân đã gọi giật lại. 

_Chuyển cả cái này cho Kwon tể tướng. 

Chiếc khăn lụa tối màu làm nổi bật vài kí tự được viết bằng máu của Kim tướng quân. 

“Jung Im Jung”

Han Seung Yeon hốt hoảng, Kim tướng quân tự dùng kiếm rạch một vết cắt trên ngón tay, mực viết được thay bằng những giọt máu ấy. Lấy ra một chiếc khăn khác với ý định quấn quanh ngón tay đang rỉ máu của Kim tướng quân, nhưng Kim tướng quân chỉ cười nhẹ rồi phẩy tay ra hiệu Seung Yeon mau trở về Cung trước khi quá muộn. Han Seung Yeon chần chừ giây lát rồi vụt đi, trước ánh mắt kiên định chả Kim tướng quân Seung Yeon biết ở lại sẽ là vô ích. 

Tiếng hí ngựa vang lên cả một khoảng không rộng lớn rồi vọng lại dưới ánh chiều tà. Kim tướng quân siết chặt thanh kiếm và tìm kiếm đường xuống phía dưới JangJeon với tâm trạng rối bời và đầy lo lắng.

P.s: Có ai tự hỏi rằng Choi thái y đang ở đâu k? ^^ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro