[LONGFIC] Hoàng Phi MoYeon [Chap 1], JeTi, Ace

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 1

Cô mải mê ngắm nghía những vết khắc, kí tự cổ trên chiếc trụ ấy, đây là lần đầu cô được trông thấy nó một cách rõ ràng và sống động đến vậy. Đôi bàn tay cô lướt nhẹ lên những mẩu tự cổ, đối với một sinh viên khảo cổ việc được chạm vào di tích xưa như thế này là một điều cô cùng vinh hạnh. Vương triều MoYeon là một vương triều cổ xưa nhất, các bậc đế vương cai quản vương triều này đều vô cùng tàn nhẫn và độc ác, nhờ thế mà tình hình trong nước khá yên ổn, MoYeon còn là một vương triều vô cùng thịnh vượng, việc các nước khác kéo quân xâm lược cũng là điều dễ hiểu. Và đặc biệt hơn cả là, vương triều MoYeon có truyền thống chỉ truyền ngôi cho công chúa, nếu không may không có công chúa thì thái tử sẽ được truyền ngôi. 

_Bắt người kia lại cho ta. 

Cô giật nảy cả mình khi nghe tiếng ra lệnh với thanh âm cực lớn. Một toán quân lính đang chạy về phía cô, nhận thấy điềm chẳng lành sắp đến cô mau chóng quay đầu và bỏ chạy thật nhanh hết sức có thể. Tiếng vó ngựa và bước chân nối tiếp sau cô một cách dồn dập. Vị tướng rút lấy một chiếc lao của tên lính bên cạnh, cầm thật chặt cương vị, ném thẳng cây lạo về phía cô gái. Cây lao đâm thẳng vào vai, choáng váng vì mất nước và máu, cô gái mau chóng lịm đi…

-

Vị tướng nhẹ nhàng đặt cô gái xuống sàn đá lạnh ngắt của chốn tù lao. Chần chừ chốc lát vị tướng mới chịu rời đi. Hơn ai hết, vị tướng hiểu rất rõ những điều lệ khắt khe và tàn nhẫn của vương triều MoYeon.

_Thưa Jung vương, cô gái lạ mặt đã được giải vào lao. – vị tướng cung kính cúi đầu thông báo. 

_Cô gái ấy lạ như thế nào? – thanh âm lạnh lùng, không chút cảm xúc vang vọng trong căn phòng. 

_Thưa, trang phục khác hoàn toàn với chúng ta, ngoài ra còn có trang sức lạ, và cô gái ấy hoàn toàn không biết luật lệ của MoYeon. 

_Ta hiểu rồi, ngươi có thể lui Kim tướng quân. – vương phẩy tay, nét mặt không để lộ một chút cảm xúc nào cả. 

Kim tướng quân cúi đầu kính cẩn rồi bước lui ra khỏi phòng. Jung vương nâng tách trà nóng bên cạnh, hớp một ngụm nhỏ, với cái nhếch mép như thường lệ, đôi mắt Jung vương phản phất một vài việc hay ho gì đó. 

_Cho truyền Choi thái y.. – Jung vương ra lệnh cho cung nữ với chất giọng lảnh cảm. 

Chốc sau, một nữ nhi vận trang phục tối màu, mái tóc được buối lên cao gọn gàng với dáng người cao ráo bước vào trình diện Jung vương. Jung vương gật đầu ra hiệu cho Choi thái y ngồi xuống chiếc bàn gần ấy. 

_Hẳn ngươi cũng nghe về cô gái lạ mặt? – ánh mắt nhìn xa xăm, thanh âm lạnh lùng đầy uy nghiêm cất tiếng. 

_Thần đã nghe nói, không hiểu Jung vương có ý gì? – Choi thái ý nhoẻn miệng cười, vẻ đắc chí hiện hữu trên gương mặt xinh đẹp. 

_Ngươi đoán thử xem?! 

_Người lại định như luật cũ ư? – Choi thái y tinh ý. 

_Đó là những gì ta đang nghĩ, nhưng theo lời Kim tướng quân, nàng ta có thể đến từ ngoại quốc. Biết đâu đó là nội gián của các vương quốc thù địch ? 

Choi thái y gật gù tán thành. Jung vương tuy bề ngoài nhìn vào có vẻ chân yếu tay mềm nhưng khí thái của người rất đáng khâm phục. Người luôn suy tính mọi việc trước một bước để dễ bề ứng phó khi có bất ổn. Nhờ thế mà MoYeon mới có thể tồn tại vững bền cả hai năm nay. Dân chúng và các quan lại đều rất kính nể người. 

_Nhưng nếu là nội gián nàng ta cần gì phải cố chạy thoát khỏi Kim tướng quân để giờ lại mắc vào chốn tù lao? – sau một hồi ngẫm nghĩ Choi thái y bất ngờ lên tiếng. 

_Tạm gác chuyện này lại, ta sẽ giải quyết sau. Choi phu nhân sức khỏe vẫn ổn chứ? 

_Nhờ người mà sức khỏe của Choi phu nhân và Choi quý tử đều tốt cả. – Choi thái y cười biết ơn Jung vương. 

_Tốt rồi. Nếu không có gì, ngươi có thể lui. 

Choi thái y hành lễ rồi rời khỏi thư phòng của Jung vương. Trên đường về phủ, luôn giữ tâm trí suy nghĩ về chuyện của Jung vương. MoYeon có một vài điều lệ rất lạ lùng, một trong đó là bất cứ nữ nhi nào lạc vào MoYeon nếu có chút sắc thì trở thành Cung phi, còn không thì thành nô tì. Cho đến bây giờ, Hậu cung của Jung vương cũng đến khoảng chục Cung phi hầu hạ Ngườii. Cung phi của Jung vương, không thuộc dạng sắc nước hương trời thì cũng xếp vào dạng chim sa cá lặn. Nhưng Jung vương thực sự không sủng ái bất cứ ai cả. Thậm chí còn chẳng lui lại thăm hỏi. 

Choi thái y và Kim tướng quân cốt là bằng hữu thân thiết của Jung vương. Cả ba cùng nhau chơi đùa, học tập, luyện võ từ lúc bé xíu. Choi thái y tức Choi Soo Young là nữ tử của Choi Min Huk, một đại thần trong triều. Kim tướng quân tức Kim Tae Yeon là nữ tử yêu của Kim Min, vị tướng đã lập nhiều chiến công cho MoYeon. Cả Choi Min Huk và Kim Min đều là bằng hữu thân thiết của đức vua quá cố. 

Cả ba người, mỗi người một tính khác nhau. Choi thái y luôn vui vẻ, hòa đồng với mọi người và còn là người thành thân sớm nhất trong ba người. Còn Jung vương và Kim tướng quân tính cách như hai thái cực trái ngược nhau, cả hai chỉ giống nhau ở vẻ bề ngoài lạnh lùng và khó gần. 

Jung vương không chỉ là một bậc nữ vương anh mình mà còn là một thầy thuốc đại tài. Jung vương và Choi thái y đã ngày đêm miệt mài nghiên cứu bào chế loại thuốc tiên, dụ thai. Nhờ vào Jung vương mà Choi phu nhân đã mang trong mình quý tử của Choi thái y, đó là một điều đáng mừng cho Choi phủ. Hậu cung MoYeon rất thường hay xảy ra chuyện các Cung phi đến gặp Choi thái y ngỏ lời xin thuốc tiên để mong được Jung vương sủng ái, nhưng điều đó là rất khó. Vì theo ý chỉ của Jung vương, chỉ khi Jung vương cho phép loại thuốc tiên ấy mới được sử dụng. Việc Jung vương lên ngôi đã 2 năm mà vẫn chưa có người nói dõi cũng đã gây không ít những việc ồn ào trong triều. Nhưng cuối cùng các vị đại thần đều phải chịu thua lí lẽ sắc bén của Jung vương, mọi chuyện dần trở lại như ngày xưa vốn có của nó. 

-

Lai nói về cô gái lạ mặt, tức Tiffany, cô đã bị bắt nhốt trong tù lao này suốt 3 ngày trời. Thời tiêt nóng gắt, cơm khô khốc với vài cọng rau xanh, nước uống chỉ vỏn vẹn một chén nhỏ, chưa kể vết thương sâu trên vai, Tiffany gần như mất hết sức lực trong 3 ngày qua. Đôi môi hổng hào đã bị một đôi môi nứt nẻ, rướm máu thay thế. Gương mặt hốc hác, lem luốc. Trang phục thì dính đầy màu đỏ của máu kèm những vết bẩn. Mỗi khi tên cai ngục mang cơm đến, Tiffany đều hét gọi đến khản cổ với hi vọng sẽ được thả ra. Tất cả những gì Tiffany nhận được sau đấy là câu trả lời như mọi khi của Kim tướng quân và cổ họng rát rạt vì hét to. 

“Chuyện của cô Jung vương vẫn chưa cho phép giải quyết.” 

Nghe câu trả lời ấy mà Tiffany tức đến muốn khóc. Cô là một công dân tự do của đất nước Đại Hàn Dân Quốc thế mà giờ lại phải chịu cảnh tù đày, cực khổ, mất tự do vì một Jung vương nào đó chưa giải quyết chuyện của cô. Càng tức thì cô lại càng thắc mắc sao cô có thể đến được MoYeon – vương quốc cách đất nước hiện tại của cô đến hàng vạn vạn năm….Quả là mọi chuyện rất khó hiểu. 

Là một sinh viên khoa khảo cổ, Tiffany cũng biết đến chuyện bùa chú nhưng thử hỏi cô chỉ vừa mới nhận được đề án nghiên cứu MoYeon mới chỉ 3 ngày và chưa hề đến di tích tìm hiểu thì sao có thể bị bùa chú hay lời nguyền gì đó chứ. Tiffany khẽ cắn chặt môi vì vết thương trên vai lại rát buốt, nếu vết thương này không được sát trùng chắc cô phải bỏ một bên cánh tay này mất. Tiếng bước chân dồn dập làm Tiffany thoát khỏi cơn đau, cô giương đôi mắt mệt mỏi nhìn về phía trước…Là Kim tướng quân…

_Hãy thả tôi ra… - Tiffany thều thào trước khi lịm đi. 

-

_Lần này Jung vương có hơi khó khăn với nàng ta. – Choi thái y dùng chiếc khăn màu trắng thắm một ít nước ấm, lau nhẹ nhàng vết thương sâu hoắm trên vai Tiffany. 

_Tính đa nghi của Jung vương vẫn thế nhỉ? Nàng ta không đáng bị đối xử tàn nhẫn như thế. 

Choi thái y lạnh cả sóng lưng khi nghe câu nói của người bạn chí cốt. Kim tướng quân là người chỉ lạnh lùng sau Jung vương, thế mà giờ đây thốt lên câu nói thương cảm với một cô gái xa lạ không biết rõ danh tính, quả là chuyện lạ đời. Lắc đầu xua đi cơn khó hiểu, Choi thái y tiếp tục dùng chiếc khăn khác lau nhẹ trên gương mặt lem luốc kia. 

_Nàng ta quả là mĩ nhân. 

Những vết lem luốc, dơ bẩn biến mất, gương mặt lộ dần vẻ đẹp thanh tú của chủ nhân nó. Gương mặt tuy hốc hác nhưng vẫn tôn lên được điểm riêng, vầng trán xinh đẹp, chiếc mũi thanh cao, đôi mắt nhắm nghiền với hàng mi cong vút và bờ môi trông vô cùng thu hút. Kim tướng quân như lạc vào vẻ đẹp thoát trần ấy, vẻ đẹp khiến tâm hồn người đối diện phải xao xuyến khi nhìn vào. 

_Kim tướng quân sẽ không có ý định cuỗm Cung phi của Jung vương chứ? – Choi thái y vỗ bộp bộp vào lưng Kim tướng quân, theo đó là một tràng cười thỏa mãn.

_Xằng bậy. – Kim tướng quân nghiêm giọng. 

_Trước giờ Kim tướng quân nào có để cảm xúc của bản thân lộ ra ngoài, thế mà … - Choi thái y bỏ lửng câu nói vì Kim tướng quân đã nhanh chóng rời khỏi phòng.

Chăm sóc vết thương xong xuôi, Choi thái y ra lệnh cho một vài nô tì canh chừng Tiffany, dặn dò họ những điều cần thiết rồi cũng nhanh chóng rời khỏi đó. Về Choi phủ mà trễ một hai khắc, tính mạng Choi thái y e sẽ khó bảo toàn bởi Choi phu nhân…

-

Tiffany mệt mỏi vương vai ngồi dậy. Khung cảnh nơi cô đang ở hoàn toàn khác với khung cảnh trong nhà lao. 

_Họ thả mình rồi sao? - vô thức thốt ra câu hỏi khi đang nhìn dáo dác căn phòng. Tiffany thực sự choáng ngợp trước kiến trúc của nó. Mọi vật trong phòng hầu như đều được làm bằng gỗ đen tuyền, khung cửa được trạm trổ rất tinh tế, những vết trạm trổ khác hẳn với mẩu trổ trên chiếc trụ ngày trước, Tiffany lướt nhẹ những ngón tay nhỏ nhắn trên nó. Say mê ngắm nghía mẩu tự cũng như hình khắc trên ấy. Một tiếng két nhẹ phát ra từ cánh cửa gỗ to làm Tiffany giật nảy mình, cô vội rụt tay ra khỏi những vết trổ tinh xảo kia. 

_Jung vương ngự giá ! 

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro