[LONGFIC] Hoàng Phi MoYeon [Chap 1-5], JeTi, Ace | Update 16.01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: TieuBoi11

Rating: PG

Disclaimer: They don’t belong to me.

Category: General.

Pair: JeTi, Ace...

Note: mình cũng là 1 Au trong ssvn nay thử thể loại mới mong mọi người ủng hộ

Prologue

Cô nhìn chằm chằm vào căn hẻm tối. Khẽ cau mày, đây là lần đầu cô trông thấy nó dù con đường này cô đi qua mỗi ngày. Một thứ ánh sáng gì đó lóe lên từ con hẻm, theo quán tính cô đưa đôi bàn tay lên che đi đôi mắt của mình. Cô cảm thấy cả cơ thể cô đang trôi dạt trong một không gian nào đó…

Cô nhắm tịt đôi mắt, hoàn toàn hoảng loạn với tình trạng hiện giờ. Cơ thể cô cứ trôi dạt trong một vùng sáng nào đấy, không gian như bất tận vậy. Đôi mắt cô bừng mở khi cả cơ thể cô rơi phịch xuống một nơi hoàn toàn xa lạ.

Hốt hoảng, kinh ngạc…Trước cô là một không gian hoàn toàn khác, con người khác lạ, trang phục khác lạ, kiến trúc khác lạ…Cô nhanh chóng đi đến chiếc cột trụ tròn gần đó, có một vài dấu tích làm cô chú ý.

Mắt cô mở to, mồm cô há hốc khi nhận ra rằng những hình ảnh được khắc trên chiếc trụ ấy là của vương triều MoYeon cổ - vương triều mà cô đang trực tiếp nghiên cứu…

Chap 1

Note: bối cảnh ở đây là Hàn Quốc thời xưa nên mình sẽ cố sử dụng từ ngữ sao cho phù hợp nhất.

Tks mọi người đã comt và ủng hộ ^^

Chap 1

Cô mải mê ngắm nghía những vết khắc, kí tự cổ trên chiếc trụ ấy, đây là lần đầu cô được trông thấy nó một cách rõ ràng và sống động đến vậy. Đôi bàn tay cô lướt nhẹ lên những mẩu tự cổ, đối với một sinh viên khảo cổ việc được chạm vào di tích xưa như thế này là một điều cô cùng vinh hạnh. Vương triều MoYeon là một vương triều cổ xưa nhất, các bậc đế vương cai quản vương triều này đều vô cùng tàn nhẫn và độc ác, nhờ thế mà tình hình trong nước khá yên ổn, MoYeon còn là một vương triều vô cùng thịnh vượng, việc các nước khác kéo quân xâm lược cũng là điều dễ hiểu. Và đặc biệt hơn cả là, vương triều MoYeon có truyền thống chỉ truyền ngôi cho công chúa, nếu không may không có công chúa thì thái tử sẽ được truyền ngôi.

_Bắt người kia lại cho ta.

Cô giật nảy cả mình khi nghe tiếng ra lệnh với thanh âm cực lớn. Một toán quân lính đang chạy về phía cô, nhận thấy điềm chẳng lành sắp đến cô mau chóng quay đầu và bỏ chạy thật nhanh hết sức có thể. Tiếng vó ngựa và bước chân nối tiếp sau cô một cách dồn dập. Vị tướng rút lấy một chiếc lao của tên lính bên cạnh, cầm thật chặt cương vị, ném thẳng cây lạo về phía cô gái. Cây lao đâm thẳng vào vai, choáng váng vì mất nước và máu, cô gái mau chóng lịm đi…

-

Vị tướng nhẹ nhàng đặt cô gái xuống sàn đá lạnh ngắt của chốn tù lao. Chần chừ chốc lát vị tướng mới chịu rời đi. Hơn ai hết, vị tướng hiểu rất rõ những điều lệ khắt khe và tàn nhẫn của vương triều MoYeon.

_Thưa Jung vương, cô gái lạ mặt đã được giải vào lao. – vị tướng cung kính cúi đầu thông báo.

_Cô gái ấy lạ như thế nào? – thanh âm lạnh lùng, không chút cảm xúc vang vọng trong căn phòng.

_Thưa, trang phục khác hoàn toàn với chúng ta, ngoài ra còn có trang sức lạ, và cô gái ấy hoàn toàn không biết luật lệ của MoYeon.

_Ta hiểu rồi, ngươi có thể lui Kim tướng quân. – vương phẩy tay, nét mặt không để lộ một chút cảm xúc nào cả.

Kim tướng quân cúi đầu kính cẩn rồi bước lui ra khỏi phòng. Jung vương nâng tách trà nóng bên cạnh, hớp một ngụm nhỏ, với cái nhếch mép như thường lệ, đôi mắt Jung vương phản phất một vài việc hay ho gì đó.

_Cho truyền Choi thái y.. – Jung vương ra lệnh cho cung nữ với chất giọng lảnh cảm.

Chốc sau, một nữ nhi vận trang phục tối màu, mái tóc được buối lên cao gọn gàng với dáng người cao ráo bước vào trình diện Jung vương. Jung vương gật đầu ra hiệu cho Choi thái y ngồi xuống chiếc bàn gần ấy.

_Hẳn ngươi cũng nghe về cô gái lạ mặt? – ánh mắt nhìn xa xăm, thanh âm lạnh lùng đầy uy nghiêm cất tiếng.

_Thần đã nghe nói, không hiểu Jung vương có ý gì? – Choi thái ý nhoẻn miệng cười, vẻ đắc chí hiện hữu trên gương mặt xinh đẹp.

_Ngươi đoán thử xem?!

_Người lại định như luật cũ ư? – Choi thái y tinh ý.

_Đó là những gì ta đang nghĩ, nhưng theo lời Kim tướng quân, nàng ta có thể đến từ ngoại quốc. Biết đâu đó là nội gián của các vương quốc thù địch ?

Choi thái y gật gù tán thành. Jung vương tuy bề ngoài nhìn vào có vẻ chân yếu tay mềm nhưng khí thái của người rất đáng khâm phục. Người luôn suy tính mọi việc trước một bước để dễ bề ứng phó khi có bất ổn. Nhờ thế mà MoYeon mới có thể tồn tại vững bền cả hai năm nay. Dân chúng và các quan lại đều rất kính nể người.

_Nhưng nếu là nội gián nàng ta cần gì phải cố chạy thoát khỏi Kim tướng quân để giờ lại mắc vào chốn tù lao? – sau một hồi ngẫm nghĩ Choi thái y bất ngờ lên tiếng.

_Tạm gác chuyện này lại, ta sẽ giải quyết sau. Choi phu nhân sức khỏe vẫn ổn chứ?

_Nhờ người mà sức khỏe của Choi phu nhân và Choi quý tử đều tốt cả. – Choi thái y cười biết ơn Jung vương.

_Tốt rồi. Nếu không có gì, ngươi có thể lui.

Choi thái y hành lễ rồi rời khỏi thư phòng của Jung vương. Trên đường về phủ, luôn giữ tâm trí suy nghĩ về chuyện của Jung vương. MoYeon có một vài điều lệ rất lạ lùng, một trong đó là bất cứ nữ nhi nào lạc vào MoYeon nếu có chút sắc thì trở thành Cung phi, còn không thì thành nô tì. Cho đến bây giờ, Hậu cung của Jung vương cũng đến khoảng chục Cung phi hầu hạ Ngườii. Cung phi của Jung vương, không thuộc dạng sắc nước hương trời thì cũng xếp vào dạng chim sa cá lặn. Nhưng Jung vương thực sự không sủng ái bất cứ ai cả. Thậm chí còn chẳng lui lại thăm hỏi.

Choi thái y và Kim tướng quân cốt là bằng hữu thân thiết của Jung vương. Cả ba cùng nhau chơi đùa, học tập, luyện võ từ lúc bé xíu. Choi thái y tức Choi Soo Young là nữ tử của Choi Min Huk, một đại thần trong triều. Kim tướng quân tức Kim Tae Yeon là nữ tử yêu của Kim Min, vị tướng đã lập nhiều chiến công cho MoYeon. Cả Choi Min Huk và Kim Min đều là bằng hữu thân thiết của đức vua quá cố.

Cả ba người, mỗi người một tính khác nhau. Choi thái y luôn vui vẻ, hòa đồng với mọi người và còn là người thành thân sớm nhất trong ba người. Còn Jung vương và Kim tướng quân tính cách như hai thái cực trái ngược nhau, cả hai chỉ giống nhau ở vẻ bề ngoài lạnh lùng và khó gần.

Jung vương không chỉ là một bậc nữ vương anh mình mà còn là một thầy thuốc đại tài. Jung vương và Choi thái y đã ngày đêm miệt mài nghiên cứu bào chế loại thuốc tiên, dụ thai. Nhờ vào Jung vương mà Choi phu nhân đã mang trong mình quý tử của Choi thái y, đó là một điều đáng mừng cho Choi phủ. Hậu cung MoYeon rất thường hay xảy ra chuyện các Cung phi đến gặp Choi thái y ngỏ lời xin thuốc tiên để mong được Jung vương sủng ái, nhưng điều đó là rất khó. Vì theo ý chỉ của Jung vương, chỉ khi Jung vương cho phép loại thuốc tiên ấy mới được sử dụng. Việc Jung vương lên ngôi đã 2 năm mà vẫn chưa có người nói dõi cũng đã gây không ít những việc ồn ào trong triều. Nhưng cuối cùng các vị đại thần đều phải chịu thua lí lẽ sắc bén của Jung vương, mọi chuyện dần trở lại như ngày xưa vốn có của nó.

-

Lai nói về cô gái lạ mặt, tức Tiffany, cô đã bị bắt nhốt trong tù lao này suốt 3 ngày trời. Thời tiêt nóng gắt, cơm khô khốc với vài cọng rau xanh, nước uống chỉ vỏn vẹn một chén nhỏ, chưa kể vết thương sâu trên vai, Tiffany gần như mất hết sức lực trong 3 ngày qua. Đôi môi hổng hào đã bị một đôi môi nứt nẻ, rướm máu thay thế. Gương mặt hốc hác, lem luốc. Trang phục thì dính đầy màu đỏ của máu kèm những vết bẩn. Mỗi khi tên cai ngục mang cơm đến, Tiffany đều hét gọi đến khản cổ với hi vọng sẽ được thả ra. Tất cả những gì Tiffany nhận được sau đấy là câu trả lời như mọi khi của Kim tướng quân và cổ họng rát rạt vì hét to.

“Chuyện của cô Jung vương vẫn chưa cho phép giải quyết.”

Nghe câu trả lời ấy mà Tiffany tức đến muốn khóc. Cô là một công dân tự do của đất nước Đại Hàn Dân Quốc thế mà giờ lại phải chịu cảnh tù đày, cực khổ, mất tự do vì một Jung vương nào đó chưa giải quyết chuyện của cô. Càng tức thì cô lại càng thắc mắc sao cô có thể đến được MoYeon – vương quốc cách đất nước hiện tại của cô đến hàng vạn vạn năm….Quả là mọi chuyện rất khó hiểu.

Là một sinh viên khoa khảo cổ, Tiffany cũng biết đến chuyện bùa chú nhưng thử hỏi cô chỉ vừa mới nhận được đề án nghiên cứu MoYeon mới chỉ 3 ngày và chưa hề đến di tích tìm hiểu thì sao có thể bị bùa chú hay lời nguyền gì đó chứ. Tiffany khẽ cắn chặt môi vì vết thương trên vai lại rát buốt, nếu vết thương này không được sát trùng chắc cô phải bỏ một bên cánh tay này mất. Tiếng bước chân dồn dập làm Tiffany thoát khỏi cơn đau, cô giương đôi mắt mệt mỏi nhìn về phía trước…Là Kim tướng quân…

_Hãy thả tôi ra… - Tiffany thều thào trước khi lịm đi.

-

_Lần này Jung vương có hơi khó khăn với nàng ta. – Choi thái y dùng chiếc khăn màu trắng thắm một ít nước ấm, lau nhẹ nhàng vết thương sâu hoắm trên vai Tiffany.

_Tính đa nghi của Jung vương vẫn thế nhỉ? Nàng ta không đáng bị đối xử tàn nhẫn như thế.

Choi thái y lạnh cả sóng lưng khi nghe câu nói của người bạn chí cốt. Kim tướng quân là người chỉ lạnh lùng sau Jung vương, thế mà giờ đây thốt lên câu nói thương cảm với một cô gái xa lạ không biết rõ danh tính, quả là chuyện lạ đời. Lắc đầu xua đi cơn khó hiểu, Choi thái y tiếp tục dùng chiếc khăn khác lau nhẹ trên gương mặt lem luốc kia.

_Nàng ta quả là mĩ nhân.

Những vết lem luốc, dơ bẩn biến mất, gương mặt lộ dần vẻ đẹp thanh tú của chủ nhân nó. Gương mặt tuy hốc hác nhưng vẫn tôn lên được điểm riêng, vầng trán xinh đẹp, chiếc mũi thanh cao, đôi mắt nhắm nghiền với hàng mi cong vút và bờ môi trông vô cùng thu hút. Kim tướng quân như lạc vào vẻ đẹp thoát trần ấy, vẻ đẹp khiến tâm hồn người đối diện phải xao xuyến khi nhìn vào.

_Kim tướng quân sẽ không có ý định cuỗm Cung phi của Jung vương chứ? – Choi thái y vỗ bộp bộp vào lưng Kim tướng quân, theo đó là một tràng cười thỏa mãn.

_Xằng bậy. – Kim tướng quân nghiêm giọng.

_Trước giờ Kim tướng quân nào có để cảm xúc của bản thân lộ ra ngoài, thế mà … - Choi thái y bỏ lửng câu nói vì Kim tướng quân đã nhanh chóng rời khỏi phòng.

Chăm sóc vết thương xong xuôi, Choi thái y ra lệnh cho một vài nô tì canh chừng Tiffany, dặn dò họ những điều cần thiết rồi cũng nhanh chóng rời khỏi đó. Về Choi phủ mà trễ một hai khắc, tính mạng Choi thái y e sẽ khó bảo toàn bởi Choi phu nhân…

-

Tiffany mệt mỏi vương vai ngồi dậy. Khung cảnh nơi cô đang ở hoàn toàn khác với khung cảnh trong nhà lao.

_Họ thả mình rồi sao? - vô thức thốt ra câu hỏi khi đang nhìn dáo dác căn phòng. Tiffany thực sự choáng ngợp trước kiến trúc của nó. Mọi vật trong phòng hầu như đều được làm bằng gỗ đen tuyền, khung cửa được trạm trổ rất tinh tế, những vết trạm trổ khác hẳn với mẩu trổ trên chiếc trụ ngày trước, Tiffany lướt nhẹ những ngón tay nhỏ nhắn trên nó. Say mê ngắm nghía mẩu tự cũng như hình khắc trên ấy. Một tiếng két nhẹ phát ra từ cánh cửa gỗ to làm Tiffany giật nảy mình, cô vội rụt tay ra khỏi những vết trổ tinh xảo kia.

_Jung vương ngự giá

Chap 2

Tiếng thông báo của tên thái giám vang lên the thé, Tiffany chỉ biết nhìn chằm chằm về phía chiếc cửa gỗ, chờ đợi Jung vương xuất hiện. Cô đã tìm hiểu rất nhiều thông tin về vương triều MoYeon và cô cũng biết rằng người trị vì vương quốc hầu như là nữ nhi. Bên cạnh đó, nữ vương của MoYeon đa phần đều tàn nhẫn, lãnh cảm và thô bạo. Tiffany khẽ rùng mình khi hồi tưởng lại những thước phim, đoạn hình ảnh mà cô đã được xem về cách ép cung cũng như xử tội của nữ vương MoYeon. Việc cô bị giam giữ trong tù lao 3 ngày trời, thức ăn tồi tàn, đến mỗi nước uống mà cũng chỉ có một chén nhỏ…đó chẳng phải là do lệnh của nữ vương MoYeon đó sao?

Nghĩ về 3 ngày trong tù lao Tiffany càng đâm ra bực mình, khó chịu. Cô là type người hòa đồng, vui vẻ, và luôn luôn năng động, vì thế bị giam lỏng trong tù lao 3 ngày là điều mà cô không thể chấp nhận được. Cô chẳng phải là công dân của MoYeon lại càng không phải là tội phạm hay gì cả, thế mà họ giam lỏng cô, cướp mất tự do của cô. Vẻ mặt Tiffany đanh lại, cô quyết tâm phải đòi lại sự tự do và một lời xin lỗi từ Jung vương kia.

_Thấy Jung vương mà không thi lễ sao? Thật khi quân phạm thượng. - tên thái giám to giọng khi Tiffany không thi lễ mà còn nhìn chằm chằm vào Jung vương với ánh mắt căm phẫn.

_Tôi vốn dĩ không là thần dân của MoYeon quốc, cớ sao lại phải chịu cảnh tù lao? – Tiffany không quan tâm gì đến lời hăm he của tên thái giám, cô chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt lãnh cảm của Jung vương trước mặt cô.

_Ngươi tuy không phải thần dân MoYeon quốc nhưng ngươi đang ở lãnh thổ MoYeon, cần biết tôn trọng phép tắc của MoYeon. – Jung vương hồi đáp không nao núng, khí chất cao quý tỏ rỏ từ con người ấy.

_Tôi không phục.

Tiffany trước giờ bản tính ngang bướng, ngoan cố, cô luôn bảo vệ ý kiến của mình đến cùng cho dù nó đúng hay sai. Dù biết đứng trước vương là phải thi lễ, phải nói chuyện kính cẩn nhưng bản tính ngang bướng đã đánh bại tất cả. Cô sẽ không bao giờ phục người tự ý giam lỏng người khác mà không hề có lý do như Jung vương.

_Vì ta bắt giam ngươi sao?

_Jung vương là người hiểu rõ hơn ai hết. – mặc kệ ánh mắt Jung vương đang xoáy vào cô, Tiffany vẫn nhìn thẳng vào đôi mắt kia mà không chút sợ sệt nào cả.

_Ngươi là người lạ, lại xuất hiện trong cung, ta không có quyền giam lỏng ư?

_Chỉ vì như thế mà giam lỏng người vô tội thì thật là nực cười. – Tiffany nhún vai, cô ghét cái tính tự cao tự đại của con người trước mặt cô.

_Ngươi nói rằng ngươi vô tội sao? – bấy giờ Jung vương tiến về chiếc trường kỉ trong phòng, nhẹ nhàng ngồi xuống ấy, hớp nhẹ một ngụm trà mà nô tì vừa mang vào.

_Dĩ nhiên. Tôi vô tội. – Tiffany nhấn mạnh từng chữ, từng hành động của Jung vương như đang trêu ngươi cô vậy.

_Việc người không thi lễ với ta đã đủ để gán ngươi vào tội khi quân phạm thượng, đáng vào chốn hoang đảo để chịu cảnh tù đày. – thanh âm của câu nói lúc trầm lúc bỗng để rồi nhấn mạnh ở những âm tiết cuối. Thanh ấm ấy làm Tiffany có đôi chút sợ sệt.

_Chỉ là vì tôi bị giam lỏng vô cớ. – Tiffany dậm chân, đánh tay như một đứa trẻ đang bị xử tội oan vậy.

Jung vương thoáng bất ngờ trước hành động ấy. Trước đến nay không có ai dám vô lễ hay đối đáp thẳng thắng với người như cô gái này cả. Chưa kể, cô gái ấy còn làm những hành động khá là kì lạ mà trước giờ Người chưa bao giờ được thấy. Gương mặt cau có, đôi mày thanh tú nhíu lại, dậm chân, đánh tay khiến Người phải giấu đi nỗi thích thú trước cô gái lạ.

Người bỗng trở nên khó hiểu khi cô gái ôm lấy một bên vai, bặm môi thật chặt, gương mặt lộ vẽ đau đớn. Ngồi từ đây, người có thể thấy được một vài vệt máu đỏ đang thấm qua lớp áo khoác vàng của hanbok. Nhận thấy ánh mắt khó hiểu của Jung vương đang nhìn cô, Tiffany mau chóng buông tay khỏi vết thương, cố giữ lại vẻ bình thường nhất trên gương mặt. Cô không muốn con người kia thấy cô bị đau chút nào cả.

_Tôi cần nghỉ ngơi. Mong Jung vương lượng thứ. – Tiffany khẽ cúi đầu, một phần là để giấu đi đôi mắt đang ngân ngấn nước mắt vì đau, một phần như để mong Jung vương lượng thứ khi cắt ngang cuộc nói chuyện.

Tiffany cúi gằm mặt, mát dán chặt xuống sàn gỗ đen tuyền. Rồi cô cảm nhận được một mùi hương nhẹ nhàng vô cùng dễ chịu phảng phất phía trước, Tiffany hít một hơi sâu, mùi hương này làm cô cảm thấy rất thoải mái. Điều tiếp theo mà cô cảm thấy được là bàn tay đặt vào chỗ bị thương của cô.

_Ngươi bị thương? – lại là chất giọng lạnh lùng ấy, chất giọng ấy đang ở rất gần cô.

_Tôi không sao. – Tiffany nén đau mà trả lời, bàn tay ấy đang nhấn mạnh vào vết thương rướm máu của cô.

_Ngươi bị thương?

_Tôi không sao cả. - vết thương cô đau buốt khi có một lực khá mạnh đang đè mạnh nó.

_Ngươi bị thương? – Jung vương hằn giọng.

_Tôi không ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh… - Tiffany hét to, nước mắt tuôn chảy ra khỏi đôi mắt xinh đẹp, răng bặm chặt lấy môi dưới để cố nén cơn đau nhức buốt bên phía vai. Jung vương đã dùng hết lực nhấn mạnh vào vết thương sâu hoắm đang rỉ máu của cô.

_Ngươi bị thương? – Jung vương vẫn bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra cả, mặc dù Người đã trông thấy được nước mặt của Tiffany rơi xuống sàn.

_Tôi-không-sao. – Tiffany cắn chặt răng trả lời.

_Ngươi thật ngang bướng. – vẫn lãnh cảm như lúc đầu, Jung vương buông một câu nói rồi rời khỏi phòng, để lại Tiffany ngã quỵ xuống sàn và ngất đi vì mất máu và cơn đau buốt hành hạ.

-

Việc Tiffany xuất hiện trong cung mau chóng lan truyển đến các vị Cung phi của Jung vương. Thêm một Cung Phi chẳng phải vị trí Hoàng Phi sẽ càng khó để chạm đến hay sao?! Các Cung phi cũng rất tò mò muốn biết dung nhan của kẻ đe dọa vị trí của họ, theo như lời những tên thái giám và nô tì thì cô gái lạ mặt thuộc hàng chim sa cá lặn nhưng vẫn không bằng họ. Các Cung phi hiểu rõ đó là những lời dối trá của bọn nô tài nhằm làm vui lòng chủ nhân…

Nổi bật trong số các vị Cung phi phải nói đến Cung phi Yoon Baek Hee và Cung phi Park Seung Eun. Cung phi Yoon Baek Hee là nữ tử duy nhất của Đại thần Yoon Sang Hoon, ông cũng đã lập khá nhiều chiến công cho MoYeon. Yoon Sang Hoon không hề muốn nữ tử duy nhất của ông phải giam mình ở Hậu Cung, ông chỉ mong Baek Hee lấy một người thực sự yêu thương và có thể chăm sóc cho Baek Hee thay ông. Nhưng vinh hoa, chức vị đã làm nữ tử của ông mờ mắt, Baek Hee một mực đòi ông tiến cử cô với Jung vương. Dù ông có khuyên can hay nói bất cứ điều gì, Baek Hee vẫn khăng khăng giữ ý định ban đầu. Không nỡ nhìn thấy cảnh nữ tử yêu quí bỏ bữa, không chăm lo cho sức khỏe ông đành bấm bụng mà tiến cử Baek Hee. Khi Baek Hee trở thành Cung phi của Jung vương dĩ nhiên ông cũng được hưởng vinh hoa, bổng lộc và được các Đại thần cũng như các vị quan khác kính trọng hơn, nhưng thực ông chẳng ham gì những thứ phù phiếm ấy…

Park Seung Eun không xuất thân từ gia đình quan lại hay quyền quí gì cả. Cô sinh ra trong một gia đình nghèo khó, quanh nắm trồng hoa màu, nạn mất mùa ngày càng tăng nên cô quyết định một mình vào Kinh thành để mong kiếm chút bạc giúp đỡ cha mẹ. Số trời đưa đẩy, cô tình cờ gặp Jung vương rồi trở thành Cung phi. Mặc dù không được Jung vương lui đến thường nhưng cô cũng không dám trách móc gì cả. Thậm chí cô còn cảm thấy biết ơn Jung vương vì đã giúp cô và cha mẹ cô có được cuộc sống sung túc hơn…

Cung phi Yoon Baek Hee như làm chủ cả một Hậu cung, những cung phi khác tuy ganh ghét vô cùng nhưng vẫn xu nịnh và a dua theo Baek Hee. Duy chỉ có Seung Eun là ngoại lệ, cô không xu nịnh, a dua hay tranh giành chức vị với bất kì ai cả. Seung Eun trở thành một cái gai trong mắt các vị Cung phi khác…

_Thưa cung phi, tiện nữ kia vừa bị Jung vương hành hạ đến ngất lịm đi. – tên thái giám khẽ thì thầm vào tai Baek Hee.

Baek Hee gật đầu, thưởng một chút ít bạc rồi phẩy tay ra hiệu cho hắn lui. Đôi mắt vẽ lên một ánh nhìn hiểm độc…

-

Ngay khi Jung vương vừa rời khỏi, Choi thái y đã tức tốc đến chăm sóc vết thương cho Tiffany. Không được chăm sóc suốt 3 ngày, giờ lại bị Jung vương đối xử như thế vết thương ngày càng nhiễm trùng nặng hơn và khó lành hơn. Mũi lao của đội quân của Kim tướng quân luôn được tẩm thuốc độc, chẳng may Tiffany lại bị trúng mũi lao trúng loại độc vừa được bào chế, thuốc giải vẫn đang trong quá trình bào chế. Choi thái y chặt lưỡi khi trông thấy tình trạng của Tiffany, sốt cao, môi tím tái, ra rất nhiều mồ hôi, tay chân lúc nóng lúc lạnh…Choi thái y quyết định dùng kim châm để chữa trị nhằm đẩy chất độc ra khỏi cơ thể Tiffany sớm hơn. Nhận thấy Tiffany có vẻ đã ổn hơn, Choi thái y mới kê thuốc, đặt chiếc khăn nóng lên trán Tiffany rồi rời khỏi phòng. Việc Jung vương tác động đến vết thương có vẻ khá nghiêm trọng, Choi thái y quyết định đến thẳng Thư phòng của Người.

_Choi thái y có việc gì sao? – Jung vương tay phê chuẩn tấu sớ, lên tiếng hỏi sau khi đã cho truyền Choi thái y vào diện kiến.

_Jung vương thật giỏi giả ngơ. Việc Jung vương vừa làm với nàng ta đã gây hậu quả không nhỏ đến vết thương chưa lành. Vết thương ấy trước đã nhiễm độc tố, lại nhiễm trùng nay lại sinh nặng hơn.

Choi thái ý trước giờ là người thẳng thắng, nghĩ gì nói đó. Đặc biệt là trước Jung vương, vì thế Jung vương rất quý người bạn chí cốt này của Người. Choi thái y nghĩ rằng cô gái ấy thực không măc phải tội tình gì, thế mà bị phóng mũi lao trúng độc, bị giam lỏng rồi giờ là phải chịu cách cư xử thô bạo của Jung vương, trước người bệnh như thế Choi thái y thật không thể làm ngơ.

_Nàng ta nói nàng ta không sao, thì ta cho đó là không sao. – chiếc bút lông lướt nhẹ trên bản tấu sớ, Jung vương trả lời với giọng đều đều.

_Trước giờ Người có bao giờ thô bạo với nữ nhi, đặc biệt là mĩ nhân, thế nay sao lại ra cớ sự này? – Choi thái y mặc dù tức anh ách trong lòng với câu trả lời của Jung vương nhưng phải lấy lại công bằng cho cô gái kia.

_Những người ngang bướng như nàng ta cần phải có biện pháp riêng. – lần này Jung vương dừng hẳn chiếc bút lông và nhìn thẳng vào Choi thái y, theo đó là nụ cười nhẹ.

_Mong Jung vương đừng lặp lại hành động như hôm nay với nàng ta. Thần xin lui. – Choi thái y nói rõ từng từ một, cúi chào Jung vương rồi rời khỏi Thư phòng.

-

Cả tuần nay Jung vương thiết triều muộn, điều này làm các Triều thân xôn xao, tò mò không biết tại sao Jung vương lại trễ thiết triều. Trong 2 năm lên ngai, không khi nào Jung vương muộn việc thiết triều cả. Cả Kim tướng quân và Choi thái y cũng không biết vì sao, đề cập đến vấn đề ấy là Jung vương lại lãng sang chuyện khác. Điều tra các nô tì hầu hạ cũng chẳng biết thêm được gì, ngoài việc Jung vương sau thiết triều là ở hẳn trong Thư phòng chứ không thăm Ngự Uyển hay nghe đàn như lúc trước.

_Nàng ta thế nào rồi? – Kim tướng quân đánh tiếng hỏi thăm Choi thái y.

_Chiếu tướng! Kim tướng quân đang bị việc gì đó quấy rầy sao?! – Choi thái y thích thú khi lần đầu tiên đánh cờ thắng được Kim tướng quân.

_Trả lời ta.

_Vẫn thế, hôn mê li bì suốt tuần nay. Vết thương vẫn chưa thuyên giảm được bao nhiêu cả. Ta đang tìm thuốc giải đây. – Choi thái y nhai ngấu nghiến chiếc màn thầu.

_Độc này có vẻ nặng hơn các loại độc trước. – Kim thái y lẩm bẩm.

_Độc này là của Jung vương kê nguyên liệu, cách làm, ta chỉ làm theo lời Jung vương.

_Jung vương ngày càng cao tay nhỉ? Giờ ta phải huấn luyện đội Tinh Nhuệ Quân, gặp lại ngươi sau. Ăn ít thôi, kẻo sau này con ngươi lớn lại bị ngươi giành ăn đấy. – Kim tướng quân cốc vào đầu Choi thái y một cú đau điếng rồi kinh công khỏi đó.

_Hai con người này thật là kì lạ.

.

Đêm hôm khuya khoắt, Choi thái y mệt mỏi bước từng bước vào Thư phòng của Jung vương. Chẳng hiểu có chuyện gì mà Jung vương lại triệu gặp Choi thái y khuya thế này. Choi thái y nhẹ nhàng bước vào Thư phòng, Jung vương vẫn chong đèn phê chuẩn tấu sớ. Gương mặt sắc lạnh mờ ảo dưới ánh nến sáng.

_Ngươi đến rồi đấy à? – Jung vương cất giọng.

_Bái kiến Jung vương.

_Không cần khách khí thế đâu. Đây là thuốc giải độc cho nàng ta, ngươi hãy cố mà trị thương cho nàng. – Jung vương từ tốn nói, ánh mắt vẫn dán chặt vào tấu sớ.

Choi thái y nhìn chằm chằm vào lọ thuốc được đặt trong khay mà nô tì đang dần trước mặt, Choi thái y khó hiểu cầm lấy nó cho vào tay áo.

_Đa tạ Jung vương. Có lẽ Hậu cung sắp có chuyện hay rồi. – Choi thái y cười sảng khoái bước vội ra khỏi thư phòng.

Nét mặt Jung vương vẫn thế, đường nét cuốn hút, sắc mặt luôn lạnh lùng tưởng chừng như vô cảm. Duy chỉ có ánh mắt, có gì đó lạ hơn so với lúc xưa…

Chap 3

Những lời của Choi thái y quả thật rất có tác động đến Jung vương. Một xúc cảm gì đó đang hình thành trong Jung vương xuất hiện khi nghe Choi thái y nói những lời ấy. Bắt giam Tiffany là ý của Jung vương, giam đến tận 3 ngày cũng là ý của Jung vương, không cho phép ai chăm sóc vết thương của Tiffany cũng là ý của Jung vương, làm vết thương nặng hơn cũng là do Jung vương. Jung vương trực tiếp bào chế thuốc độc thử hỏi ai có thể bào chế thuốc giải chứ. Những buổi thiết triều muộn là do Jung vương ngủ quên trong lúc bào chế thuốc giải. Nhiều lần Jung vương đã muốn bỏ phế nhi nữ ngang bướng vô lễ kia rồi, nhưng nghĩ đến những hành động lúc đấy của nhi nữ kia làm Jung vương thấy chạnh lòng. Trong một tuần bào chế thuốc ấy, không biết Jung vương đã mỉm cười một mình biết bao nhiêu lần…

-

Tiffany sau khi được Choi thái y cho uống thuốc giải thì cũng đã khỏe lên nhiều. Da mặt, cơ thể trở nên hồng hào và đang trở lại tình trạng bình thường vốn có của nó. Tiffany ngày càng hiểu được bản chất độc ác, tàn nhẫn của Nữ vương MoYeon. Giờ thì cô không hề ưa Jung vương một chút nào cả. Phải nói là cô ghét Jung vương thì đúng hơn, hành hạ cô đến nỗi bán sống bán chết thế mà. Tiffany chỉ mong mau chóng tìm cách thoát khỏi cái vương triều MoYeon này, để thoát khỏi Jung vương tàn bạo kia.

Lẩn quẩn trong phòng mãi cũng chán, Tiffany quyết định ra ngoài hóng mát, ngắm cảnh. vài ngày ở đây Tiffany đã nắm được giờ giấc của nô tì, giờ này nô tì sẽ xuống bếp và chuẩn bị buổi sáng cho cô. Tiffany dùng ngón tay đâm thủng một lỗ nhỏ để đủ ghé mắt vào quan sát tình hình bên ngoài trên cánh cửa, mừng thầm khi không còn một ai, Tiffany đẩy cửa, lẻn ra khỏi phòng.

Tiffany hít thở một bầu không khí trong lành khi đã đi khá xa phòng của cô. An tâm rằng sẽ không ai phát hiện ra mình, Tiffany thơ thẩn đi dạo trong vườn với nhiều loại sắc hương lạ mắt. Đôi mắt biến thành vầng trăng khuyết khi trông thấy một loài hoa màu hồng phấn, Tiffany chạm nhẹ vào bông hoa ấy. Dưới ánh nắng nhẹ của bầu trời buổi sáng, nụ cười của Tiffany tỏa nắng hơn và cuốn hút hơn. Đôi mắt cười liên tục được xuất hiện, Tiffany thực sự thích thú trước cảnh vật ở đây, Thoải mái, nhẹ nhàng và giúp người khác thư giản vô cùng.

Tiffany đưa mũi lại gần một cây hoa hồng phấn khác, hít hà mùi hương của nó. Cô có cảm giác như đã được ngửi thấy mùi hương này ở đâu đó trước rồi vậy. Nhắm mắt lại và chăm chú ngửi mủi hương ấy, Tiffany lờ mờ nhân ra rằng đây là mùi hương phát ra từ cơ thể Jung vương. Nghĩ đến người đó làm Tiffany mất hết cả hứng ngắm hoa đẹp, Tiffany đưa mắt nhìn một lượt khắp vườn rồi di chuyển sang nơi khác.

Những vệt trạm trổ tinh xảo luôn là thứ bắt lấy ánh mắt của Tiffany. Như hiện giờ, Tiffany đang rảo bước trong một cung nào ấy mà bản thân cô cũng không biết, say mê ngắm nhìn vết trổ. Tiffany nhận ra rằng, ở mỗi nơi khác nhau sẽ có vết chạm trổ khác nhau. Ở đây, những vết chạm trổ trông có vẻ mạnh mẽ và dứt khoát hơn ở phòng cô đang ở. Nó như thể hiện đặc điểm riêng của từng Cung vậy. Mãi mê ngắm nhìn mà Tiffany vô ý va vào một người đi trước cô.

_Tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi. – nhận thức được lỗi sai là của mình, Tiffany liên tục cúi đầu xin lỗi người kia.

_Ta không sao, nàng không cần phải thế đâu. – Kim tướng quân nhẹ giọng.

Tiffany thoáng bối rối khi người kia gọi cô là “nàng”, một giọng nói nhẹ nhàng chứ không lạnh lùng vô cảm như Jung vương. Tiffany khẽ mỉm cười khi biết rằng ở MoYeon còn có được một vài người không như Nữ vương của họ. Tiffany ngẩng mặt lên để nhìn người có giọng nói nhẹ nhàng kia. Và Tiffany nhận ra rằng đó là người đã đuổi bắt và phóng lao vào cô.

_Là cô. – Tiffany cau mày.

_Ta là Kim tướng quân, mong nàng xưng hô cho phải phép. – Kim tướng quân bỗng trở nên nghiêm túc.

_Cô là người đã phóng lao vào tôi. – Tiffany tay chống nạnh, mặt đanh lại.

_Nàng đúng là ngang bướng thật đấy. Nàng ở MoYeon thì nên biết những điều lệ cơ bản ở đây. Và giờ thì theo ta về phòng của nàng, mọi người đang nhốn nháo vì sự biến mất đột ngột của nàng đấy. – Kim tướng quân nói rồi ra hiệu cho Tiffany theo sau mình. Kẻ đi trước người đi sau với một bầu không khí im lặng hoàn toàn.

-

Từ lúc ra khỏi phòng Tiffany chỉ biết hít thở không khí trong lành và ngắm hoa viên nên giờ đây cô đang chăm chú quan sát cung điện ở đây. Cung điện MoYeon to lớn và đồ sộ, thể hiện uy quyền của Nữ vương cũng như sức mạnh của vương quốc. Mái ngói được xây dựng tỉ mỉ, lớp gạch này chồng lên lớp gạch khác, cong lên ở 4 góc. Cột trũ gỗ vững chắc, sàn gỗ đen bóng…Xung quanh cung điện được phủ bởi hoa thơm và cây xanh ngát. Tuy xung quanh là 4 vách tường khép kín nhưng nó không tạo cho người trong cung cảm giác tù túng, ngột ngạt. Tiffany thực sự đã được mở mang tầm mắt với lối kiến trúc hài hòa ở đây.

_Cung điện ở đây là do ai xây nên? – Tiffany khều nhẹ vào vai người đi trước cô, giọng nói vô cùng háo hức.

_Cung này là do đích thân Jung vương chỉ huy xây dựng.

_Cô không gạt tôi chứ? – Tiffany e dè hỏi, có vẻ như cô không tin một người tàn nhẫn và lạnh lùng như Jung vương lại thích kiểu kiến trúc hài hòa với thiên nhiên như thế này.

_Gạt nàng thì ta được gì chứ. – Kim tướng quân cười nhẹ, gương mặt trông rất thích thú.

_Tôi tưởng cô cũng không biết cười như mấy người kia. – Tiffany khoe đôi mắt cười rạng rỡ của cô, Kim tướng quân nhìn không chớp mắt, chưa bao giờ Kim tướng quân được trông thấy đôi mắt xinh đẹp như thế này.

_Mắt ngươi biến mất…

_À, cái này gọi là eyes-smile, mắt cười. – Tiffany phát âm rõ ràng từng chữ một.

_Ngôn ngữ gì mà lạ thế? – Kim tướng quân nhíu mày.

_Thế này nhé, tôi sẽ dạy cô ngôn ngữ kia, còn cô thì dẫn tôi tham quan cung điện, được không? – Tiffany nhanh trí đề nghị, cô không thể một mình tự tìm hiểu chốn hoàng cung như thế này, cô cần một ai đó giúp cô.

_Ta sẽ suy nghĩ lại, nhưng trước hết ta cần nàng phải đổi cách xưng hô với ta. – Kim tướng quân nhỏ nhẹ nói.

_Xưng hô như thế nào?

_Gọi ta là Kim tướng quân. Ta vẫn chưa biết tên nàng.

_Tif- à không Hwang Mi Young. – Tiffany cười ngại ngùng, ở hiện tại cái tên của cô hầu như rất ít, chỉ có những người cao tuổi mới có tên đó thôi.

_Ta sẽ nhớ tên nàng. Giờ thì nhanh chóng về phòng nàng nào.

Kim tướng quân đi trước, nối sau đó là Tiffany theo sau với đôi mắt mải mê ngắm nhìn xung quanh. Kim tướng quân trước giờ lạnh lùng và khó gần không khác gì Jung vương nhưng nếu có ai đó chứng kiến cuộc trò chuyện giữa Kim tướng quân và Tiffany lúc nãy ắt hẳn sẽ cần suy nghĩ lại điều đó…

Phải chăng Kim tướng quân có tình ý gì đó với Tiffany hay vì một lí do gì khác…?

-

_Hôm nay nàng ấy đã lẻn ra khỏi phòng, nói một thứ tiếng kì lạ, và tên của nàng ấy là Hwang Mi Young.

_Kim tướng quân làm tốt lắm. Hãy tiếp tục theo sát nàng ấy. Chừng dăm bữa nữa Lee Sun Kyu quận chúa sẽ trở về, hãy bảo đảm an toàn cho Sun Kyu. – không biết vì lí do nào đấy mà Jung vương nhấn mạnh cái tên Lee Sun Kyu.

Thần sắc của Kim tướng quân trở nên khó coi khi cái tên Lee Sun Kyu vang lên. Một nỗi khó chịu đang dâng lên trong lòng Kim tướng quân…Jung vương hài lòng khi thấu được thần sắc Kim tướng quân, quả thật Lee Sun Kyu có ảnh hưởng không nhỏ đến con người lãnh cảm và khó đoán trước mặt Người.

-

_Jung vương cho gọi Sun Kyu về hẳn là có ý đồ. – Choi thái y mím môi, gương mặt trông khá căng thẳng.

Kim tướng quân như người mất hồn, người ngồi đây nhưng tâm hồn trôi lửng tận chốn nào. Choi thái y cứ như độc thoại một mình vậy.

_Yah, ta nói ngươi có nghe không?! Rõ ràng là ngày ấy, Jung vương sau khi biết được chuyện của Sun Kyu đã ban lệnh giải Sun Kyu ra tận Tế Châu đặc biệt tự trị tạo (Au’s note: Jeju ngày nay) cách xa kinh đô vạn dặm. Giờ lại truyền về, quả thật là có ý đồ.

_Nàng ấy về cũng tốt thôi, ngươi cứ phải làm to chuyện thế? – Kim tướng quân bình thản nói.

_Ngươi lúc nào bình thản như không. Sun Kyu thật khờ dại khi đặt tâm tư vào ngươi. – Choi thái y cao giọng, chuyện của Kim tướng quân và quận chúa Lee Sun Kyu từng gây chấn động không nhỏ trong chốn hoàng cung.

_Ta cần phải duyệt lại binh, gặp ngươi sau. – Kim tướng quân cố viện ra một lí do chính đáng nhằm thoát khỏi tâm trạng khó chịu khi nói về Sun Kyu.

_Ngươi cần đấu tranh tới cùng để giữ lấy Sun Kyu. – Choi thái y lẩm bẩm. Thực Choi thái y chỉ muốn hét to lên cho con người ngốc nghếch vừa rời khỏi nghe được câu nói này, nhưng lo ngại tay mắt của Jung vương.

-

Đã là ngày thứ 11 Tiffany bị trôi dạt về vương quốc MoYeon này. Lòng cô rối như tơ vò vì tìm cách thoát khỏi đây. Bị lạc vào MoYeon không phải là một việc xấu hoàn toàn, Tiffany có thể tìm hiểu về MoYeon một cách rõ ràng và cụ thể nhất khi ở đây. Từ văn hóa truyền thống, cách cai trị, kiến trúc cho đến dân tình ở đây…Nhưng Tiffany khiếp sợ khi giáp mặt với Jung vương uy quyền, tàn nhẫn kia. Tiffany sợ cô sẽ lại bị Jung vương đối xử một cách thô bạo như lần trước. Vết thương trên vai cô đang dần bình phục, những cơn nhức vẫn ùa đến khi trời trở gió vào buổi đêm, Tiffany cho rằng nếu không vì Jung vương hẳn vết thương đã khỏi từ lâu rồi.

Càng nghĩ Tiffany càng khó hiểu. Jung vương cũng là một nữ nhi mà có thể mạnh tay với một nữ nhi như cô cũng thật quá tàn nhẫn. Tiffany tự hỏi không biết với những phạm nhân hay tù nhân khác, Jung vương sẽ xét xử như thế nào nữa. Tiffany chán nản đi đến một kệ sách gần đấy, chọn một quyển sách bất kì rồi quay trở lại chỗ ngồi. Quyển sách bám đầy bụi nói về giáo lí Phật giáo, nhân cách, nhân phẩm của con người. Người dân MoYeon đa số đều rất tôn sùng tôn giáo này. Sực nhớ lúc sáng Kim tướng quân có nhắc đến điều lệ của MoYeon, Tifany không nghĩ ngợi nhiều, cô bước đến kệ sách, quyết tìm cho ra quyển sách đề cập về điều lệ ở đây.

Quả thật không uổng công Tiffany bỏ công làm sạch lớp bụi bám dày cộm trên những quyển sách, cuối cùng cô cũng đã tìm được quyển sách mà cô cần tìm. Lúc nãy bộ hanbok màu sen nhạt của Tiffany dính đầy bụi, gương mặt lấm tấm mồ hôi và một vài vết lem, Nhưng Tiffany không quan tâm, cô mau chóng mở quyển sách sờn gáy và đọc chúng thật kĩ càng.

”Đội cận vệ có lao là đội quân chủ lực bảo vệ trong cung. Không quan tâm làm đúng hay sai, một khi đội cận vệ đã gọi thì phải ngừng việc đang làm.”

“Xưng hô kính trước nhường sau, khiêm nhường, từ tốn. Khi giao tiếp cùng người có địa vị cao hơn, không được phép nhìn thẳng, phải cúi đầu và giữ im lặng trong lúc bề trên nói lời của họ. “

“Thi lễ một cách tôn kính khi trình diện Vương. Những lời Vương nói dù đúng dù sai cũng không cắt ngang. To tiếng, không phải phép cũng được xem là khi quân phạm thượng.”

“Trong hoàng tộc, chuyện tâm tư tình cảm phải có ý thông qua của Vương. Cố chấp sẽ lãnh hậu quả thích đáng.”

Còn hằng hà vô số những điều lệ khó nhằn của MoYeon, nhưng Tiffany chỉ ấn tượng với 4 điều trên. Cô đã mắc cả 3 tội trên kia. Nói chuyện với Jung vương cô cứ nhìn thẳng vào gương mặt của Người, xưng hô thất lễ, với Kim tướng quân cũng chắc khác gì Jung vương. Việc Jung vương giam lỏng cô vào trong nhà lao cũng không có gì sai, vì cô đã bỏ chạy khi đội cận vệ có lao hô hào tên cô. Tiffany cố lục tung cái kệ sạch lần nữa với hi vọng tìm được quyển sách nói về cách xử lí những tội trạng trên, nhưng dù đã lục tung đến 2 lần Tiffany vẫn chưa tìm được quyển sách đó. Mệt mỏi, Tiffany ngồi phịch xuống chiếc bàn giữa phòng, đưa ánh mắt ra phía cửa sổ ngắm ánh trăng sáng…

Tiếng sáo du dương vang lên trong đêm trăng tĩnh mịch khiến Tiffany dứt ánh mắt ra khỏi ánh trăng bạc. Sở trường của Tiffany là thổi sáo vì thế cô cũng hiểu biết khá nhiều về lĩnh vực này. Chỉ có người thực sự yêu sáo mới thổi nên khúc nhạc làm xao động lòng cô như thế. Tiffany như bị cuốn hút vào giai điệu ấy, điệu nhạc nhẹ nhàng nhưng sâu lắng, nó như chạm đến góc khuất của mỗi con người. Không kìm được lòng mình, Tiffany đẩy nhẹ cửa phòng rồi bước theo giai điệu tiếng sáo kia. Cô quyết phải nhìn thấy được dung nhan của người thổi khúc sáo. Bước chân ngày càng thôi thúc khi tiếng sáo vang lên một rõ hơn. Tiffany nhận ra rằng đây là vườn uyển mà lúc sáng cô đi đến, gần đó là một không gian nhỏ có mái ngói che chắn, bốn tấm màng màu nhạt ở 4 góc phất phơ nhẹ giữa đêm thanh. Một người đứng quay lưng về phía Tiffany, bàn tay di chuyển một cách nhịp nhàng trên thân cây sáo trúc.

_Không cần lấp ló ở nơi đấy. – Jung vương cất giọng, đồng thời xoay người lại.

Trán Tiffany xuất hiện một vài giọt mồ hôi. Giọng nói và phong thái của Jung vương làm Tiffany thấy khiếp sợ. Muốn quay đầu bỏ chạy thật nhanh để thoát khỏi con người tàn độc ấy nhưng đôi chân cứ như hóa đá, chẳng chịu chuyển dời.

_Con chờ gì nữa mà không đến đây. – Jung vương đặt cây sáo lên chiếc bàn đá, đôi mắt vẫn hướng về phía Tiffany.

Tiffany rụt rè bước đến không gian ấy. Tâm trí bảo rằng hãy mau chạy khỏi đây nhưng chẳng biết sao khi Jung vương bảo bước đến cô lại chẳng thể nào làm trái được. Chẳng mấy chốc Tiffany đã đứng trước Jung vương, cô nhanh chóng cúi đầu trước Nữ vương. Jung vương nhếch môi hài lòng.

_Tiểu nữ tham kiến Jung vương. – Tiffany nhỏ giọng.

_Xem ra nàng đã biết cách thi lễ với ta. – Jung vương khẽ đứng dậy, dùng những ngón tay thon dài nâng nhẹ chiếc cằm xinh đẹp của Tiffany.

Mùi hương phát ra từ Jung vương khiến Tiffany như mụ mị, nó thoang thoảng nhẹ nhàng và làm người khác trở nên yếu đuối vì nó. Tiffany cắn chặt môi khi Jung vương chạm vào cô, cảm giác sợ hãi vẫn còn đang đeo bám tâm trí cô.

_Nàng không cần phải run sợ trước ta như thế. Ta miễn lễ, nàng có thể ngồi. – Tiffany lạc vào đôi mắt nâu lãnh cảm kia, cô chỉ dứt ra khỏi khi Jung vương đã ngồi xuống lại.

_Đa tạ Jung vương. – Tiffany bước lùi và ngồi cách Jung vương 2 chiếc ghế.

_Vết thương của nàng ổn rồi chứ?

_Thưa, vết thương đang dần bình phục. – vẫn cúi mắt Tiffany nói khẽ.

_Ngày trước nàng tự cao tự đại với ta, giờ lại cung kính thái quá như thế, thật làm ta khó xử. – Jung vương gõ nhẹ ngón tay xuống chiếc bàn tròn.

Tiffany tức anh ách trước cách nói chuyện của Jung vương. Cô đã xưng hô phải phép, thi lễ đúng cách thế mà Jung vương kia vẫn cứ nhắc lại chuyện cũ. Điều ấy chạm vào lòng tự ái vốn đã cao ngất trời của Tiffany. Tiffany đứng bật dậy trông thấy gương mặt ngạo mạn kia Tiffany càng tức tối hơn.

_Tiểu nữ cảm thấy không khỏe, mong Jung vương thứ lỗi.

Nói rồi Tiffany bước nhanh về phòng mình. Quả thật dám lờ đi Jung vương và tự ý rời khỏi chỉ có mỗi Tiffany dám làm việc này. Jung vương nhìn theo bóng dáng Tiffany, miệng lẩm bẩm điều gì ấy…

Chap 4

Tiffany không thể tin được với bản tính tàn độc kia có thể thổi lên một khúc sáo xao động lòng cô đến vậy. Khúc nhạc du dương chất chứa đầy tình cảm, làm người nghe nao lòng và cuốn hút kì lạ. Tiffany lắc đầu xua đi nổi tò mò đang dâng lên trong lòng, cô quyết sẽ không nghĩ gì đến Jung vương kia nữa. Tiffany giờ mới để ý đến chiếc váy hanbok mà cô đang mặc. Áo dài màu nâu đỏ thẩm điểm họa tiết tròn màu bạc sáng mặc cùng với váy đen với chân váy được trang trí bằng những chú bướm bạc. Tiffany vội vàng chạy nhanh về phòng, đến chiếc gương gần đấy. Tóc cô bối gọn ra đằng sau với những chiếc trâm cài đầu được trổ hình tinh tế. Như Tiffany được biết trang phục như thế này chỉ dành cho thái phi, hoàng phi hoặc cung phi. Lẽ ra cô chỉ mặc váy màu đỏ và áo khoác màu vàng với ống tay áo kẻ sọc nhiều màu vì cô vẫn còn trẻ và chưa kết hôn. Cảm thấy mệt mỏi vì vô số những điều khó hiểu, khó giải thích trong ngày hôm nay, Tiffany ngã lưng xuống chiếc giường, sáng mai nhất định cô sẽ hỏi SeoHwa – tì nữ của cô về chuyện bộ hanbok này.

-

_Nàng ta xem ra đã đọc được quyển sách ấy, cao kế của Im tổng quản thật có hiệu quả.

_Jung vương quá khen. Người thấy nàng ta vận hanbok ấy hợp chứ? – Im tổng quản giương đôi mắt nai sáng cùng với nụ cười nhẹ về phía Jung vương.

_Nàng ấy vốn đã là mĩ nhân, hanbok tôn lên vẻ quý phái của nàng. – đôi mắt Jung vương hồi tưởng lại nét đẹp thanh cao của nhi nữ kia.

_Xem ra Hậu cung sắp có người cai quản như lời Choi thái y.

_Chuyện đó chưa thể nói trước được. Yoon Baek Hee gần đây thế nào?

_Cung phi Baek Hee đang cho hầu cận theo sát Mi Young tiểu thư. Cung phi vẫn đang là người quyền lực nhất Hậu cung.

_Ngươi hiểu vì sao ta lại cho truyền tin ngươi về Giang nguyên đạo (Note: Gangwon-do ngày nay) rồi chứ?

_Jung vương quả thật uyên thâm. Thần bái phục.

Im tổng quản cúi đầu bái phục kế sách của Jung vương. Một ngày sau khi Tiffany bị giam lỏng, Jung vương đã ra lệnh cho Im tổng quản tạm lánh sang phủ Choi thái y, sau đó cho người truyền tin Im tổng quản đã về Giang nguyên đạo thăm phụ thân và phụ mẫu. Im tổng quản vốn là tay mắt của Jung vương trong cung, đặc biệt là chuyện Hậu cung. Vừa nhận được tin ấy Yoon Baek Hee lập tức bảo thân cận theo sát Tiffany mà không chút sợ sệt nào cả. Im tổng quản mới đầu cũng lấy làm lạ với lệnh này của Jung vương, nhưng sau khi được Choi thái y thuật lại thì đã hiểu được ý của Jung vương.

_Ngươi phải theo sát Mi Young. Nàng ta tính hay đi đây đi đó, không chịu ở yên một chỗ, điều ấy khá thuận lợi cho Baek Hee. Mai ta sẽ lệnh truyền tin ngươi trở về, Baek Hee sẽ lại trở về thế bị động thôi. Vốn nàng ta luôn e sợ ngươi mà. – Jung vương nhẹ giọng truyền lệnh.

_Baek Hee bản tính thâm độc, một khi biết được ý định của Jung vương sẽ lại suy tính kế khác. – Im tổng quản đanh mặt lại. Yoon Baek Hee không phải là người đơn giản, dễ đối phó.

_Việc ấy ngươi không cần phải lo. Chỉ cần bảo đảm sự an toàn cho Mi Young.

_Thần tuân chỉ. Jung vương có quá cẩn trọng khi ban lệnh cho Sun Kyu tỷ trở về? – sau một hồi đấu tranh, Im tổng quản đã nói ra điều mà mình thắc mắc trong những ngày qua.

_Ta đơn giản chỉ cần ai đó trò chuyện cùng MiYoung. – Im tổng quản có thể cảm nhận được tình ý của Jung vương khi nói đến cái tên Mi Young kia.

-

Trông thấy một người có vóc dáng cao với nước da ngăm đen, khoác trên người bộ giáp Im tổng quản khẽ nở nụ cười xinh đẹp. Ánh mắt nai đứng từ xa ngắm nhìn con người kia tập dợt binh lính cùng Kim tướng quân. Im tổng quản luôn khắc ghi hình bóng người đó trong lòng. Đứng nhìn hồi lâu, Im tổng quán mới cất bước rời khỏi đó.

_Có vẻ như Im muội vừa đến? – Kim tướng quân nhìn cái bóng đang khuất dần của Im tổng quản.

_Mặc muội ấy. – Kwon tể tướng hờ hững đáp trả, vẫn chú tâm quan sát đội quân tập luyện bên dưới.

_Cả hai thật trẻ con. – Kim tướng quân bật cười nhẹ.

Kwon tể tướng quay sang Kim tướng quân khẽ nhếch mép. Cái nhếch mép ấy chắc chỉ có những người cùng cảnh ngộ mới hiểu được nhau.

_Chỉ còn 1 ngày đường nữa Sun Kyu sẽ hồi cung. Chuyện đáng vui đúng không…

-

Tiffany thức dậy khá sớm, cô ngồi bên thành cửa sổ hướng ánh mắt về phía ngoài, lắng nghe tiếng chim trong vườn hót chào ngày mới. Khi những tia nắng ấm áp quét qua hàng cây trong vườn, những giọt sương đọng lên trong đêm cũng dần biến mất. Tất cả như căng tràn sức sống chờ đón một ngày mới. SeoHwa đẩy nhẹ cánh cửa phòng, cô sợ sẽ đánh thức giấc ngủ của chủ nhân. SeoHwa có chút hoảng hốt khi không thấy Tiffany nằm trên giường, đảo mắt khắp phòng SeoHwa thở phào nhẹ nhõm vì Tiffany vẫn còn ở đây. Đặt thau nước đồng mạ cùng chiếc khăn trắng xuống bàn, SeoHwa cung kính mời Tiffany rửa mặt. Vừa thấy SeoHwa, Tiffany bỗng trở nên phấn khích.

_SeoHwa này, tại sao tỷ lại mặc hanbok loại này? – Tiffany hỏi điều mà cô thắc mắc từ đêm qua.

_Thưa, hanbok của tiểu thư là do Im tổng quản bảo tì nữ mang đến. – SeoHwa có chút e sợ khi nhắc đến Im tổng quản.

_Hanbok này chỉ dành cho phi tần của Jung vương?

SeoHwa ngước mặt lên, nhìn chằm chằm vào Tiffany. SeoHwa hoàn toàn ngạc nhiên khi Tiffany biết được chuyện này. Theo như cô biết, Tiffany bị giam lỏng là do phạm phải điều lệ của MoYeon, một người không thông hiểu điều lệ của MoYeon thì làm sao có thể biết được chuyện trang phục này chứ.

_Thưa phải. – SeoHwa bối rối trả lời.

_Phiền muội lấy dùm tỷ một bộ khác nhé. – Tiffany nhẹ giọng, nhưng bên trong cô tức giận vô cùng.

_Thưa, trang phục của tiểu thư là do Im tổng quản quyết định…

_Tỷ không làm khó muội nữa.

Tiffany không nói thêm gì nữa, im lặng rửa mặt rồi theo SeoHwa đến buồng tắm. Dù vào đây mỗi ngày nhưng Tiffany vẫn không khỏi choáng ngợp, phòng tắm rộng lớn, bồn tắm được âm dưới sàn, làn nước mờ ảo với những cánh hồng phủ trên mặt nước, bên cạnh đó là hương thơm của tinh dầu đặc chế. Tuột nhẹ chiếc hanbok ra khỏi cơ thể, Tiffany bước vào bồn tắm và tận hưởng cảm giác thư giãn. Hương thơn dịu nhẹ, làn nước ấm áp xâm chiếm lấy toàn cơ thể cô. Tiffany còn được biết trong nước tắm còn có một vài loại thảo mộc có tác dụng ngăn ngừa và trị bệnh. Mội khi tắm xong, Tiffany nhận thấy vết thương của cô đỡ nhức buốt hơn hẳn. Khi Tiffany vừa tắm xong, 4 tì nữ đã giữ sẵn mỗi người một góc khăn, nhẹ nhàng quấn quanh người Tiffany. Lau khô cơ thể xong, Tiffany từ chối bộ hanbok mà SeoHwa vừa đưa, cô chỉ giữ lại xiêm y trắng mặc bên trong hanbok. 4 tì nữ và SeoHwa há hốc mồm ngạc nhiên vì lần đâu trông thấy ai đó từ chối mặc hanbok dành riêng cho phi tần của Jung vương…

Tiết trời buổi sớm khá lạnh, chỉ mặc độc lớp áo mỏng manh Tiffany nhanh chân về phòng đóng kín cửa để giữ ấm cơ thể. Đến trước gương, Tiffany gỡ hết những cây trâm cài trên tóc cô xuống. Chỉ như thế này, cô mới thấy thoải mái nhất. Cô không thích cái cách Jung vương đang áp đặt cho cô, cô chẳng phải cung phi hay gì gì của Jung vương cả. Vài ngày trước giam lỏng, đối xử thô bạo, kiêu ngạo trước cô rồi giờ lại ép cô vận hanbok dành riêng cho phi tần, cô không phải là con rối trong tay Jung vương mà tùy Người quyết định.

SeoHwa sau phút bất ngờ mới vội chạy theo Tiffany, đến trước cửa phòng thì gặp Im tổng quản đi đến. SeoHwa run rẩy khắp cả người.

_Hanbok này là sao? – chất giọng hoàn toàn khác xa khi nói chuyện với Jung vương, nghiêm khắc đến lạnh người.

_Tiểu thư Mi Young không đồng ý mặc chúng, tiểu thư chỉ lấy xiêm y bên trong thôi ạ. – SeoHwa cúi đầu, lí nhí trả lời.

_Đưa đây cho ta. – Im tổng quản giật lấy hanbok trên tay SeoHwa rồi đẩy cửa vào phòng.

Tiffany đọc sách say mê đến nỗi có người vào phòng mà vẫn không hề hay biết. Chỉ đến khi Im tổng quản hằng giọng Tiffany mới đặt quyển sách xuống bàn rồi ngơ ngác nhìn người đối diện. Nhìn bộ hanbok và phong thái của người này, Tiffany đoán đây hẳn không phải là tì nữ trong cùng.

_Tiểu thư có gì không hài lòng về hanbok này sao? – Im tổng quản giơ bộ hanbok trước mặt Tiffany.

_Tiểu nữ không dám, nhưng theo tiểu nữ biết, đây là hanbok dành riêng cho phi tần của Jung vương. Tiểu nữ thực không dám vận lên người. – Tiffany từ tốn đáp, cô không chút nao núng hay sợ sệt gì trước con người này cả.

_Tiểu thư chỉ cần vận chúng, đừng nghĩ sâu xa quá làm chi.

_Tiểu nữ e chỉ làm mất mặt Jung vương. Tiểu nữ cảm thấy vận như thế này thoải mái hơn. – Tiffany mỉm cười, đôi mắt liền biến chuyển thành vầng trăng rạng rỡ.

_Jung vương sẽ không mất mặt khi có cung phi tuyệt thế giai nhân như tiểu thư. – Im tổng quản thực sự rất thích thú với phong thái cũng như cách nói chuyện của Tiffany.

_Tổng quản quá khen, tiểu nữ không dám. Thân phận thấp hèn sao có thể xứng với Jung vương.

_Ngươi biết ta là tổng quản? – Im tổng quản ngạc nhiên về cô gái này, từ lúc vào phòng Im tổng quản vẫn chưa nói gì về chức vị thế mà cô gái này lại vừa gọi cô đó thôi.

_Tiểu nữ chỉ dựa vào hanbok, phong thái và chiếc ngọc bội mà tổng quản đang mang. – Tiffany chỉ vào chiếc ngọc bội có màu xanh sẫm.

_Sao ngươi có thể? Người trong cung còn nhầm lẫn khi dựa vào ngọc bội…

_Tiểu nữ đã từng có một bài sát hạch về ngọc bội. Mỗi người trong cung đều có ngọc bội riêng, cũng như những hình được trạm trổ trong phủ của họ. Tùy theo chức vị mà kiểu dáng vết trổ khác nhau. Tuy việc có quá nhiều ngọc bội thường gây ra nhầm lẫn nhưng chúng thể hiện chức vị cũng như phẩm tước của chủ nhân. Đó là một nét độc đáo của MoYeon. – ánh mắt Tiffany lấp lánh khi nói về chủ đề này. Trước khi nhận nghiên cứu MoYeon, cô đã được giáo sư sát hạch những điều cần thiết để chắc rằng cô có thể đảm nhận đề tài này.

_Tiểu thư không biết rõ điều luật MoYeon nhưng lại thông hiểu về ngọc bội và vết trổ thế sao? – Im tổng quản ngày càng khó hiểu trước cô gái này.

_Đó là do tiểu nữ vẫn chưa nghiên cứu đến phần điều luật. – Tiffany lí nhí trả lời.

Im tổng quản cau mày khó hiểu. Cô gái này tuy thông hiểu về ngọc bội cũng như vết trổ nhưng cô ấy nói một vài từ làm Im tổng quản không thông hiểu lắm. Cô gái này thật kì lạ!

-

_Ta cũng từng nghe Kim tướng quân nhắc đến việc nàng ấy dùng một số từ ngữ rất lạ mà ở MoYeon chưa được nghe bao giờ. Việc nàng ấy nhận ra chức vị của ngươi nhờ vào ngọc bội là thật à? – Jung vương ngồi trên trường kỉ với phong thái của một bậc nữ vương uy quyền.

_Đúng là như thế. Tiểu thư Mi Young thậm chí còn biết rõ về vết trổ riêng của từng phủ. – Im tổng quản vẫn chưa hết ngạc nhiên. – Còn điều này nữa, tiểu thư từ chối vận hanbok, chỉ vận xiêm y bên trong.

_Nàng ấy biết cả ý nghĩa của hanbok?

_Đúng là thế. Tiểu thư nói rằng nếu là hanbok với váy và áo khoác sáng màu thì tiểu thư sẽ vận.

_Tiếp tục mang hanbok phi tần cho nàng ấy. Để xem trước tiết trời này, nàng ấy chịu được bao lâu. – Jung vương phẩy tay ra hiệu cho Im tổng quan lui khỏi Thư phòng.

-

_Jung vương ngự giá! – giọng tên thái giám the thé thông báo.

Tiffany đang ngồi đọc sách, nghe thông báo ấy thì lất đật chạy đến giường ngủ, kéo chăm qua đầu mà giả bộ đang ngủ. Mỗi lần đối mặt với Jung vương đều chịu thiệt thòi và uất ức.

Jung vương đẩy cửa đặt chân vào phòng. Lòng thầm nhủ Tiffany có phần trẻ con khi lại giả vờ ngủ khi chỉ vừa mới dùng bữa sáng chưa được bao lâu. Người bước nhẹ đến chiếc giường rồi ngồi xuống ấy. Tiffany cắn chặt môi bên dưới lớp chăn, cô cảm nhận được Jung vương đang sát bên cô.

_Nàng không cần giả vờ. Rõ ràng là nàng đang đọc sách, việc gì phải trốn tránh ta? – Jung vương kéo lớp chăn ra khỏi người Tiffany.

Tiffany vẫn ngoan cố nhắm nghiền mắt với hi vọng Jung vương sẽ về rời khỏi khi cô không có chút động tĩnh gì.

_Nàng không thắc mắc vì sao ta lại sai người mang hanbok kia đến cho nàng ư? Hay nàng cũng thích vận chúng? – Jung vương nói giọng có chút bông đùa.

Chính cái giọng điệu và cả cách nói kia làm Tiffany không chịu đựng được nữa. Cô ghét cái cách Jung vương nói chuyện với cô, cao ngạo và khó gần.

_Cớ gì Người buộc tiểu nữ phải mặc loại hanbok phi tần? Người bắt giam tiểu nữ, hành hạ tiểu nữ, ép buộc tiểu nữ, Người có bao giờ để ý đến cảm nhận được cảm nhận của người khác không? Người quả là người máu lạnh và tàn độc nhất mà tiểu nữ từng biết. – tức nước vỡ bờ, Tiffany nói với trong uất ức những gì mà cô đang nghĩ, đôi mắt cô ngấn nước, chực trào nước mắt.

Chap 5

Đoàn quân hộ tống Lee Sun Kyu quận chúa về cung hiện đã đến Kinh Kỳ đạo (Gyeonggy-do ngày nay). Còn khoảng 1 ngày đường nữa quận chúa Lee Sun Kyu sẽ về đến Hán Thành đặc biệt trị, trong lòng quận chúa không khỏi nôn nao…Chừng 5 ngày trước, khi đang thơ thẩn đi dạo ngoài vườn thì Sun Kyu nhận được lệnh hồi cung của Jung vương. Sun Kyu bất ngờ khi nghe tin này, vì 1 năm trước, Jung vương bảo rằng đừng mong có ngày được trở về Hán Thành đặc biệt trị. Sun Kyu hiểu rõ một Vương không thể nói hai lời, nhưng hành động lần này của Jung vương quả rất đáng lo ngại…

Sun Kyu tự bảo bản thân cô đừng bận tâm gì về những điều ấy, chỉ cần được trở về Hán Thành đặc biệt trị, có chịu sự thêm trừng phạt của Jung vương cô cũng vui lòng. Trở về Hán Thành đặc biệt trị chẳng phải cô sẽ lại có thể được trông thấy bóng hình người cô yêu mỗi ngày sao?...

-

Jung vương thoáng bối rối khi trông thấy những giọt lệ ứ đọng trong đôi mắt xinh đẹp trước mặt Người. Với Người, nữ nhi trước mặt là một người ngang bướng, có chút phần tự cao trước người và là một nữ nhi mạnh mẽ, Người không nghĩ thấy được nữ nhi này rơi lệ là chuyện dễ.

_Nàng sẽ trở thành Cung phi của ta. – Jung vương cuối cùng cũng lên tiếng sau phút bối rối.

_Tiểu nữ chưa bao giờ đồng ý điều đó. – uất ức chồng chất uất ức, Tiffany nén nước mắt vào trong.

_Nàng chống đối cũng vô ích.

_Tiểu nữ sẽ không thành thân cùng Người. – Tiffany dứt khoát.

Đúng thật là Tiffany luôn mong muốn có một tấm chồng để che chở, thương yêu và bảo vệ cô. Quan trọng hơn cả là cô muốn cả hai phải đến với nhau bằng tình yêu chứ không phải sự gượng ép hay gì cả. Thế mà giờ đây Jung vương lại ép cô thành thân với Người, đó như là điều không tưởng với cô vậy. Cô không yêu Jung vương, ngược lại cô còn rất ghét Jung vương, cô không thích thái độ ngạo mạn, tự cao và áp đặt người khác một cách vô cớ như Jung vương. Tính cách giữa cô và Jung vương không thể hòa hợp được, chuyện thành thân càng không thể xảy ra.

_Nàng hãy ngoan ngoãn vận hanbok kia và chờ đợi đến ngày trở thành Cung phi. – Jung vương không quan tâm Tiffany có đồng ý hay không, Người phớt lờ đi cả ánh mắt giận dữ đang hướng về Người.

_Tiểu nữ không bao giờ chấp nhận chuyện này.

Jung vương có thể thấy sự kiên quyết trong đôi mắt xinh đẹp kia. Nhưng với Jung vương, càng khó chinh phục, người càng thích thú và quyết có được tới cùng. Người biết sẽ khó có thể “quật ngã” được đôi mắt kiên cường kia, và càng khó hơn khi nhi nữ này là một người ngang bướng…

_Một khi còn ở MoYeon, nàng không có quyền không chấp nhận, bắt buộc phải tuân theo. – Jung vương kiềm chặt đôi bờ vai nhỏ nhắn kia, thanh âm câu nói có phần đe dọa và tàn nhẫn, Tiffany đang khiếp sợ trước một Jung vương như thế này.

_Dù có chết, tiểu nữ cũng không thành thân cùng người. – Tiffany tự nhủ bản thân rằng phải mạnh mẽ và cương quyết đến cùng với Jung vương. Cô hoàn toàn không muốn thành thân với một người Jung vương, hoàn toàn không.

_Ta không tin nàng có gan lớn đến thế.

_Liệu Người có hạnh phúc khi thành thân cùng người mà Người không yêu? – ánh mắt Tiffany nhìn Jung vương trông rất đáng thương, giọng cô cũng xìu xuống hẳn.

_Không yêu rồi sẽ yêu. Nàng cũng thông minh đấy, dùng cả “lấy nhu áp cương” với ta.

Tiffany khẽ cúi mặt khi Jung vương nói trúng tim đen. Tiffany tự hỏi người kia liệu có khả năng nhìn thấu tâm can người khác không?! Jung vương thực khó để đối phó hơn cô tưởng nhiều.

_MoYeon đâu thiếu mĩ nhân, sao cứ phải tiểu nữ?

_MoYeon quả không thiếu mĩ nhân, nhưng nàng thì chỉ có một.

-

Tiffany bó gối rầu rĩ trên trường kỉ. Jung vương nói là sẽ làm, cô rồi phải thành thân với Jung vương dù có muốn hay không. Tiffany nước mắt lưng tròng, cô thấy tủi thân vô cùng. MoYeon là một vương quốc xa lạ, cách Đại Hàn Dân Quốc tận mấy vạn năm, liệu cô có thể trở về với cuộc sống hiện tại được không? Thân cô thế cô, một chuỗi tai họa bỗng đâu ập xuống đầu cô mà không thể nào chạy thoát được. Cô bỗng nhớ đến appa mình tha thiết, ông luôn nhẹ nhàng và đầy ắp yêu thương với cô, mỗi khi có chuyện không vui cô đều nũng nịu trong vòng tay appa mình. Cô ước mình có thể trở lại hiện tại, dù có bị Michelle unnie và Leo oppa bắt nạt hay trêu chọc nhiều hơn cô cũng cam lòng. Nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp…

-

Đại Hàn Dân Quốc, 2012.

_Thưa chủ tịch, chúng tôi vẫn chưa tìm thấy tung tích của Hwang tiểu thư. – tên vệ sĩ to cao cúi đầu thông báo.

Chủ tịch Hwang gật nhẹ đầu rồi dùng tay xoa nhẹ trán mình. Con gái ông mất tích khoảng mươi ngày nay, lúc đầu ông nghĩ là do bọn bắt cóc nào ấy, nhưng không, không có một cuộc gọi điện đòi tiền chuộc nào xảy ra cả. Dò hỏi bạn bè ở trường thì họ chỉ biết lắc đầu và nói không biết. Con gái ông như bị bốc hơi khỏi đất nước này vậy.

_Appa, không có Tiffany ở di tích cung điện MoYeon. – Leo hớt hải chạy vào phòng thông báo cho appa anh.

_Các vùng cận MoYeon cũng thế appa à. – Michelle buồn bã nói. Cô cùng Leo đã lượn lờ quanh khu vực MoYeon cả mươi ngày nay mà chẳng có chút thông tin hay tung tích gì của Tiffany, em gái cô cả.

_Hai con về nhà nghỉ ngơi đi. Mai chúng ta sẽ tìm tiếp. – ông Hwang gượng cười an ủi 2 đứa con lớn của ông.

_Appa về chúng con chứ? – Michelle khá lo lắng. Chủ tịch Hwang dạo gần đây cũng không ăn uống gì nhiều, ông dồn hết sức lực vào việc tìm kiếm Tiffany.

_Appa còn một vài việc cần giải quyết. Hai con về nhà trước đi.

Michelle và Leo gật đầu rồi bước ra về. Trong lòng họ lo lắng và buồn bã không kém gì appa mình.

-

Jung vương sau khi rời khỏi phòng Tiffany liền về Thư phòng của Người. Nước mắt nữ nhi chưa bao giờ làm Người bối rối, thế mà nhi nữ kia chỉ vừa ngấn nước đã làm người bối rối. Tiffany là nữ nhi đầu tiên kịch liệt từ chối trở thành Cung phi của Người, và Tiffany cũng nữ nhi đầu tiên làm Người phải bận tâm nhiều đến thế. Jung vương bất giác buông chiếc bút mực đang phê tấu dang dở xuống bàn…Nhi nữ kia lại làm người phân tâm rồi…

_Lee Sun Kyu quận chúa đã trở về. – Choi thái y nhảy chân sáo vào phòng Jung vương mà quên cả thi lễ.

Jung vương không nói không rằng, chỉ gật đầu rồi bước khỏi thư phòng, theo sau là Choi thái y cứ huyên thuyên về chuyện gì đấy.

Sun Kyu quận chúa đang đứng ở khoảng sân rộng trước cung Jung vương. Quận chúa lướt mắt quanh cung điện của Người, cảnh vật vẫn thế, không thay đổi gì trong năm qua. Ánh mắt quận chúa bỗng trở nên thiết tha khi trông thấy bóng dáng ai đó từ đằng xa, theo sau Jung vương và Choi thái y. Một năm qua, lòng quận chúa vẫn nao nao không yên khi bắt gặp bóng dáng ấy…Cảnh vật không thay đổi…Con người cũng không đổi thay…

_Sun Kyu bái kiến Jung vương.

_Miễn lễ. Sun Kyu muội đi đường vất vả rồi. Đêm nay hãy đến yến tiệc mừng muội trở về. – Jung vương nói rồi cất bước quay vào cung.

Nơi này, năm người bạn hữu, tỉ muội nhìn nhau mừng mừng tủi tủi sau một năm trời xa cách.

-

Không biết vô tình hay cố ý mà cung quận chúa và phòng của Tiffany chỉ cách nhau một vườn uyển. Tiffany lấy làm tò mò vì tiếng ồn ào của cung bên cạnh, nhưng lại không dám ra ngoài vì vận trang phục chẳng giống ai cả.

_Cung bên cạnh có gì vui sao? – Tiffany đánh tiếng hỏi SeoHwa đang dọn dẹp phòng.

_Thưa, Lee quận chúa vừa hồi cung sau một năm ở Tế Châu đặc biệt tự trị.

_Sao quận chúa lại phải đến đấy?

_Nô tì không dám, mong tiểu thư tha tội.

Tiffany gật đầu thông cảm, dù sao SeoHwa chỉ làm theo lệnh, cô không thể trách được. Theo Tiffany được biết Tế Châu đặc biệt tự trị tức đảo Jeju ngày nay là một nơi dành để giam lỏng tội nhân hoàng tộc. Ở đấy bốn mặt giáp biển, trước mắt chỉ thấy nước là nước, muốn thoát khỏi cũng là chuyện khó khi lúc nào cũng có binh lính canh chừng. Tiffany ngày càng khiếp sợ Jung vương, đến ngay cả quận chúa mà cũng có thể đối xử tàn nhẫn như thế…

_Jung vương truyền lệnh tiểu thư phải có mặt ở yến tiệc đêm nay. – giọng Im tổng quản vang lên sau cánh cửa.

Tiffany chẳng buồn đáp trả. Ánh mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng trống trước mặt. Đến yến tiệc cô thật không dám nghĩ Jung vương sẽ làm gì cô? Ép cô mặc hanbok? Buộc cô dùng rượu hay thông báo sẽ lập cô làm phi? Cả người Tiffany bỗng trở nên sợ sệt khi tưởng tượng ra những hình phạt mà Jung vương dành cho cô. Cô chỉ thực sự thoát khỏi Jung vương khi trốn thoát khỏi chốn Hoàng cung này, đến một nơi nào đấy mà không ai có thể biết đến.

-

_Sun Kyu tỷ vẫn như xưa nhỉ? Không thay đổi gì cả. Năm qua tỷ phải chịu thiệt thòi nhiều rồi. – Im tổng quản xoa nhẹ mu bàn tay Sun Kyu quận chúa.

_Tỷ thực không nhận ra muội đấy, YoonA. Muội đã lớn thật rồi, lại là Im tổng quản, cánh tay đắc lực của Jung vương. – Sun Kyu cười hiền, đôi mắt cong lại và rồi biết mất như nhi nữ kia.

_Tỷ quá khen. Muội và Yuri có lẽ vẫn thế nhỉ? Kẻ theo người trốn…

Nói đến đây giọng Sun Kyu trở nên nghẹn ngào. Một cơn đau không biết từ đâu tìm đến bóp nghẹn tim quận chúa. Đã nhiều lần tự nhủ bản thân phải mạnh mẽ để vượt qua mọi chuyện, nhưng nói là một chuyện, thực hiện được hay không lại là một chuyện khác và thực hiện luôn là một điều khó khăn với Sun Kyu. Rồi như không muốn Im tổng quản lo lắng cho mình, quận chúa mau chóng mỉm cười và lãng sang chuyện khác.

_Jung vương vẫn chưa lập Hoàng phi ư?

_Sẽ sớm thôi, Sun Kyu tỷ à. – Im tổng quản nở nụ cười quen thuộc.

Sun Kyu quận chúa và Im tổng quản là tỷ muội tâm giao lại là hai kẻ hai kẻ cùng cảnh ngộ trong chữ tình. Cả hai hiểu rõ cảm giác mà mỗi người đang mang, nó khó chịu và chi chít trong họ mỗi ngày. Sun Kyu và Im tổng quản ngoài an ủi nhau cũng chẳng biết làm gì hơn.

_Ý muội là sao? Jung vương đã tìm được ý trung nhân? – Sun Kyu ngạc nhiên trước thông tin vừa nghe từ Im tổng quản, quận chúa đã từng nghĩ Jung vương hẳn sẽ không bao giờ lập một nữ nhi nào làm Hoàng phi cả.

_Có thể nói là như vậy. Triệu tỷ về cũng có nguyên do cả đấy, Jung vương muốn tỷ bầu bạn cùng vị tiểu thư kia. – Im tổng quản từ tốn giải thích.

_Tỷ tự hỏi vị tiểu thư kia có những phẩm chất gì mà có thể khiến Jung vương lay động?

Im tổng quản thích thú thuật lại cho Sun Kyu về nhi nữ kì lạ và ngang bướng kia. Sun Kyu khi bất ngờ khi thán phục khi lại thấy nhi nữ kia khá liều lĩnh. Quận chúa và Im tổng quản cùng nhau hàn huyên tâm sự về những chuyện xảy ra trong hoàng cung một năm vừa qua, tuyệt nhiên không hề nhắc đến những chuyện liên quan đến hai bóng hình tồn tại trong lòng…

-

Tiffany hít sâu một cách tự tin, cô đã đứa ra một quyết định khá liều lĩnh và nguy hiểm nhưng nếu thành công cô có thể thoát khỏi bàn tay của Jung vương tàn bạo kia. Nếu thực sự không có cách để cô trở về thế giới hiện tại, cô thà chấp nhận trở thành một thường dân của MoYeon chịu cảnh cơ cực còn hơn là trong chốn hoàng cung này. Để chắc chắn hơn cho kế hoạch bỏ trồn khỏi hoàng cung Tiffany cất tiếng hỏi SeoHwa một số chuyện cần thiết.

_Đêm nay yến tiệc ai cũng được mời đến đúng không SeoHwa?

_Thưa đúng là như vậy, tất cả quan lại trong triều đều được mời và cả Cung phi nữa ạ.

_Quận chúa trở về đúng là chuyện vui của Hoàng cung nhỉ?

_Có thể nói là như vậy, thưa tiểu thư. Gió thổi ngày một mạnh hơn, mong tiểu thư hãy vận hanbok này vào. – SeoHwa dâng chiếc hanbok trước mặt Tiffany, lòng lo lắng cho chủ nhân có thể nhiễm phong hàn.

_SeoHwa này, muội có thể giúp tỷ chuyện này được không? – Tiffany nắm lấy đôi bàn tay SeoHwa, nhìn cô ấy với ánh mắt nài nỉ.

SeoHwa mươi ngày nay một lòng hầu hạ Tiffany. Tiffany không giống như những người khác mà SeoHwa đã từng hầu hạ. Phận nô tì SeoHwa luôn phải hứng chịu sự gắt gỏng, đay nghiến, chửi rủa của bậc bề trên, phận thấp kém chỉ có thể cắn răng mà chịu đựng. Mươi ngày qua SeoHwa biết cô cũng chưa hầu hạ Tiffany thật tốt, nhiều lần còn hậu đậu để nước đổ cả vào người Tiffany, nhưng Tiffany chỉ nhẹ nhàng mỉm cười bảo không sao, không trách mắng một lời. SeoHwa một lòng kính trọng cũng như thán phục Tiffany, một nữ nhi chân yếu tay mềm với những phẩm chất không ai sánh bằng.

_Xin tiểu thư cứ nói, nếu giúp được nô tì nguyện làm hết sức mình.

_Muội giúp ta tìm một chiếc hanbok giống muội nhé SeoHwa? – Tiffany siết chặt đôi bàn tay SeoHwa, đôi mắt cô thiết tha trông chờ sự đồng ý từ người đối diện.

SeoHwa thoáng suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu đồng ý. Tiết trời về đêm ngày một rét buốt hơn, cô vận hanbok mà vẫn thấy rét thế này còn Tiffany chỉ vận mỗi lớp vài mỏng manh sao có thể chịu nỗi chứ? SeoHwa chỉ đơn giản nghĩ rằng Tiffany vì quá rét nên mới nhờ cô tìm giúp bộ hanbok đơn giản chứ không nghĩ sâu xa gì hơn…

_Tỷ đa tạ muội nhiều lắm. Sau này gặp lại, nhất định tỷ sẽ đền đáp. – Tiffany ôm chầm lấy SeoHwa, lòng vô cùng biết ơn.

-

Hoàng cung sáng rực bởi ánh nến và ồn ào vì tiếng chúc tụng. Jung vương ngự trên chiếc bàn gỗ với họa tiết long phụng được khắc nổi tinh xảo, nét mặt lãnh cảm nhưng đôi mắt lại hướng về phía trước, như đang chờ đợi ai đó…

Tiffany sau khi nhận được hanbok từ SeoHwa thì bảo rằng sẽ ngủ một giấc lấy sức để đến buổi yến tiệc đêm nay và không muốn bị ai quấy rầy. SeoHwa nghe lời chủ nhân, khép nhẹ cửa phòng, để tránh đánh động giấc ngủ Tiffany, SeoHwa còn bảo những nô tì khác hạn chế qua lại qua đây. Chừng vài phút trôi qua, nhận thấy tình hình bên ngoài khá im ắng, Tiffany mới yên tâm vận hanbok lên người, cho vài cái màn thầu và lương khô vào chiếc tai nải màu xanh lục mà cô vừa tìm thấy trong phòng. Tiffany biết đây là cơ hội duy nhất để trốn thoát của cô, yến tiệc diễn ra với sự có mặt đông đúc của quan lại triều thân hẳn lực lượng binh lính canh phòng sẽ đổ dồn về đấy mà canh gác an nguy cho họ. Tiffany khéo léo đục một lỗ nhỏ trên cánh cửa, nheo mắt nhìn tình hình bên ngoài. Đúng như cô nghĩ, bên ngoài phòng cô không có binh lính nào cả, chỉ có hai nô tì trước phòng. Tiffany đẩy nhẹ cửa, ngay lập tức hai nô tì liền cúi đầu và hỏi cô cần gì.

_Hai muội chuẩn bị nước tắm giúp ta nhé. – Tiffany mỉm cười, cô cần đuổi khéo hai nô tì này đi thì cô mới có thể trốn thoát.

Hai nô tì ngoan ngoãn làm theo lời Tiffany. Hai chiếc bóng khuất khỏi hành lang tối tăm cũng là lúc Tiffany khoác tai nải lên vai và rời khỏi phòng.

TBC…

Cre Ssvn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro