[LONGFIC] Hoàng Phi MoYeon [Chap 12], JeTi, Ace |

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 9

Quả thật với tốc độ đó, Jung vương, Choi thái y, Kim tướng quân và Im tổng quản đến nơi vừa kịp mặt trời lặn. Dù biết nội công của Jung vương không phải chuyện đùa nhưng Kim tướng quân, Choi thái y cùng Im tổng quản đều phập phồng lo lắng khi trông thấy mắt trời đang lặn dần, và thở phào nhẹ nhõm khi mặt trời vừa khuất cũng là lúc họ đến nơi. Kim tướng quân cột dây ngựa vào một gốc cây to gần đấy rồi nhanh chóng theo Jung vương vào sâu hơn.

Những người mắc phải bệnh dịch đều được đưa vào đây – hang động tách biệt hẳn với bên ngoài, không chút ánh sáng, không khí ngột ngạt vì số lượng người nhiễm bệnh càng tăng. Im tổng quản lấy từ trong chiếc tui mang bên mình một chiếc áo choàng, sau đó khoác vào người Jung vương. Jung vương khẽ cau mày không đồng ý, Người từng gặp không ít những căn bệnh tương tự dịch này, vì thế Người tin rằng sức khỏe Người đủ tốt để chống lại chúng.

_Nếu nhiễm dịch thì cũng có sao?! Dân ta chịu được, ta cũng chịu được. – Jung vương nói khẽ, Im tổng quản nhăn mặt nhưng rồi cũng đành để lại chiếc áo choàng vào chỗ cũ.

_Tỷ nên cẩn trong long thể. – Im tổng quản giương đôi mắt nai sáng nhìn Jung vương, Người đơn giản chỉ gật đầu trước ánh mắt ấy.

Một tên lính từ xa chạy hồng hộc vào động, mau chóng thi lễ trước Kim tướng quân, Choi thái y, hắn có phần lúng túng khi trông thấy Jung vương và Im tổng quản, thật hắn không biết nên thi lễ sao cho phải cả.

_Miễn lễ. – Jung vương nhẹ giọng, cái Người cần muốn biết bây giờ là tình trạng bệnh tình của những người bị nhiễm bệnh.

_Thần đã chia số người mắc bệnh theo từng khu, khu mới phát, khu đang phát bệnh và khu nhẹ. Thuốc của Choi thái y sắc một số người ở khu mới phát đã khỏi hẳn, còn hai khu còn lại vẫn không có tiến triển gì. Một số người vì quá đau đớn mà làm vỡ u mủ, vết lở loét xuất hiện chi chít trên cơ thể. – hắn khai báo tình hình mấy ngày nay cho Jung vương, Người chú tâm lắng nghe từng câu chữ của hắn. Có lẽ bệnh dịch lần này là một thách thức lớn với Người.

_Ta và Choi thái y sẽ bắt mạch lại. Chúng ta cần ở lại nơi đây lâu đấy, Kim tướng quân.

-

Da vẻ cô bé trở nên tốt hơn, những cơn khó chịu trong người dần tạm ổn sau khi uống chén thuốc mà Tiffany đã kê đơn vào hôm trước. Những u mủ đang được khống chế, nhưng nếu muốn khỏi hẳn u mủ phải nổi khắp người.

_Muội ngoan ngoãn uống thuốc, bệnh sẽ mau khỏi thôi. – Tiffany xoa nhẹ tóc cô bé, tay nâng chén thuốc nặng mùi, dỗ dành cô bé uống nó.

_Nó chát và có mùi. – cô bé chun mũi.

_Nghe lời tỷ nhé, uống thuốc rồi nghỉ ngơi. Muội nào muốn bệnh cứ thế mãi đúng không? – Tiffany mỉm cười, đôi mắt lại biến thành vầng trăng khuyết, tạo cho người đối diện một cảm giác thoải mái và tin tưởng vô cùng.

Cô bé gật đầu, ngoan ngoãn uống chén thuốc mà Tiffany đang đút mình. Tiffany nhìn cô bé uống mà khâm phục quá, mùi thuốc hăng lại chát, khó chịu hơn cả những viên thuốc mà cô thường hay uống. Thật may mắn vì ở thời hiện tại có thuốc tây, nếu không chắc Tiffany để bệnh nó tự hết quá.

_Muội tài thật đấy. Tên lang y cứ nhìn huynh chằm chằm khi huynh mua đơn thuốc ấy, chắc hắn chưa nghe bao giờ.

_Muội không tài đến vậy đâu. – Tiffany ngại ngùng.

_Huynh nói thật. Thuốc Choi thái y kê chỉ chữa được bệnh lúc mới phát, còn như cô bé này thì vô dụng.

_Choi thái y?

_Lúc nãy người dân còn bảo lúc xế có 4 người cưỡi ngựa đi qua đây, trang phục có vẻ quý phái. Có người còn nói một trong số ấy là Choi thái y và Kim tướng quân. – SungMin thuật lại những gì mà mọi người đã nói với anh.

Vầng trán Tiffanh lấm tấm mồ hôi. Có 4 người, 2 trong số ấy là Choi thái y và Kim tướng quân, trang phục sang trọng, cô đoán chắc Jung vương sẽ là một trong hai người còn lại. Nghĩ đến việc bị Jung vương bắt về Hoàng cung mồ hôi Tiffany tuôn ra như tắm, cử chỉ lo sợ ấy của Tiffany không thể thoát được ánh mắt của SungMin.

_Huynh không biết rõ về chuyện của muội, nhưng huynh hứa sẽ không để muội phải trở về Cung. – SungMin mỉm cười, ánh mắt anh dấy lên sự tự tin. Làm sao anh có thể người anh đang có tình ý phải chịu cảnh bó buộc trong Hoàng cung chứ…

-

_Người lại đang nghĩ về vị tiểu thư họ Hwang kia ư? - Kim tướng quân ngồi xuống cạnh Jung vương trên phiến đá xanh lạnh toát hướng ra phía cửa hang.

_Tâm tư ta dễ trông thấy đến thế ư? - Jung vương cười nhẹ, tuy vậy vẫn không giấu được ánh mắt thoáng buồn trước Kim tướng quân.

U

_Ta xin được phép nói thẳng, tâm tư của kẻ vướng vào lưới tình ai ai cũng như nhau. Dù muốn che giấu cũng khó mà làm được. Nhất là ngươi.

_Ta không biết cảm giác này được gọi là gì nữa. Chỉ biết rằng ta nhớ nàng ấy...Ta không giỏi trong việc biểu lộ xúc cảm, hẳn nàng ấy ghét ta lắm nên mới trốn khỏi Cung như thế. - Jung vương nói bằng một giọng trầm buồn. Chính Kim tướng quân cũng thoáng ngỡ ngàng khi đối diện với một Jung vương như thế này, u buồn và mang nhiều tâm sự.

_Rồi ngươi sẽ sớm tìm được nàng ta thôi.

Cuộc trò chuyện giữa Jung vương và Kim tướng quân bị ngắt ngang bởi tên lính. Chả là đã về đêm, lo sợ Jung vương, Kim tướng quân, Choi thái y và Im tổng quản không no bụng nên một vài tên lính nấu một ít canh nấm rừng - nguyên liệu sẵn có ở đây. Nhìn chén canh nấm với khói bốc nghi ngút làm Jung vương không khỏi không muốn dùng thử thêm việc đi một quãng đường xa mà không có gì vào bụng nên Jung vương nhận lấy chén canh, từ tốn thưởng thức nó. Kim tướng quân phì cười, trog Cung chỉ dùng sơn hào hải vị chẳng trách sao Jung vương lại dùng nó ngon miệng đến thế. Kim tướng quân vụ vẻ nhường chén canh nấm của mình cho Jung vương. Tính cách của Jung vương vẫn như lúc bé, tre con đến lạ.

Sau một ngày mệt nhọc, Jung vương, Kim tướng quân, Choi thái y và Im tổng quản cùng nghỉ ngơi trog động. Nói là nghỉ ngơi nhưng cả Kim tướng quân và Choi thái y không thể chợp măt. Tuy có binh líh canh gác xung quanh nhưng hai người họ vẫn không an tâm.

-

Giao tương xong xuôi, Tiffany cùng SungMin không trở về làng vội vì chưa thực hiện lời hứa với đứa trẻ kia. Rong ruổi cả một đoạn đường dài cuối cùng Tiffany và SungMin cũng đã hỏi được đường đến hang động nơi mà những người nhiễm dịch đang được lưu giữ. Tiffany cân nhắc bản thân có nên vào hang hay không, vì cô sợ binh lính có thể bắt cô theo lệnh của Jung vươg. Nhận thấy vẻ lúng túng đó, SungMin chạm nhẹ vào vai Tiffany rồi nói

_Huynh sẽ dẫn đứa bé vào, muội ở ngoài cẩn thận.

Tiffany gật đầu, bóng SungMin vừa khuất sau hang Tiffany vội vàng nấp vào cái cây to gần đấy. Tiffany bàng hoàng hơn khi nhận ra con tuấn mã của Jung vương cũng đang ở đây. Ngay lúc này Tiffany chỉ muốn biến mất khỏi nơi này, để không phải chạm mặt con người tàn ác kia. Cố trở lại bình thường, Tiffany lắng tai và mắt để nghe ngóng tình hình bên trong.

_Tôi đến đây để tìm phụ mẫu cho đứa trẻ này. - SungMin nói với tên lính gác.

_Nơi đây là ổ bệnh, không được phép vào.

Vừa lúc ấy Choi thái y ra khỏi động, thoáng nhìn thấy đứa trẻ với những u mủ đã xẹp, Choi thái y ngạc nhiên, chạy nhanh về phía đấy. Choi thái y cầm nhẹ bàn tay đứa trẻ kia lên nhìn kĩ hơn vào những vết u mủ đó.

_Ai? Ai đã chữa vết mủ này? – Choi thái y giương mắt hỏi SungMin.

_Là một tỷ tỷ xinh đẹp. – trẻ con không biết nói dối và che giấu, vì thế mà đứa trẻ đã nói ra những gì mà nó biết. Choi thái y nhìn chằm chằm vào SungMin và đứa trẻ, linh tính mach bảo Choi thái y về điều gì đấy trong chuyện này.

_Người đó ở đâu? – Choi thái y đanh giọng.

SungMin lấm tấm mồ hôi, trong tình huống này anh thật không biết phải xử sự sao cho phải. Lúc nãy anh muốn bịt mồm đứa trẻ lại nhưng nghĩ lại nếu làm thế hẳn Choi thái y sẽ nghi ngờ ngay.

_Tỷ tỷ đang chờ ngoài kia.

_Mau đưa ta đến đấy. – Choi thái y nắm lấy bàn tay đứa trẻ đi về hướng mà nó vừa chỉ. SungMin lo lắng chạy theo.

Không may trong lúc nói chuyện, vì Choi thái y quá to tiếng nên đánh động cả Kim tướng quân, Im tổng quản và cả Jung vương. Jung vương khẽ nhíu mày suy nghĩ gì đấy rồi ra lệnh cho Kim tướng quân cùng mình ra ngoài.

Tiffany bặm chặt môi cố nén cơn đau nơi cổ chân, cô vừa bị một sinh vật nào đấy cắn. Mắt Tiffany dần hoa lại, trán đổ nhiều mồ hôi, tay chân trở nên lạnh cóng. Nghe tiếng bước chân đến gần Tiffany lo lắng cố gượng đứng lên và trốn khỏi nơi đây. Tiffany gượng dậy, từ xa cô trông thấy gương mặt quen thuộc đang đến gần, gương mặt cô vừa muốn chạy trốn vừa muốn giáp mặt một lần nữa. Trong một thoáng, Tiffany bặm chặt môi và chạy khỏi nơi đấy. Jung vương không chần chừ Người chạy mau đến và….

TBC...

chap 10

Tiffany không biết vì sao cô lại có sức để chạy nhanh đến thế. Khẽ quay lại phía sau, Jung vươg vẫn chạy theo cô, khoảng cách đang dần rút ngắn hơn. Tiffany sải bước chân nhanh hơn, dồn dập hơn, mặc kệ cái đau nơi cổ chân đang hành hạ cô. Thêm vào đó gai nhọn từ những nhánh cây rừng sượt qua chân khi cô cố thoát khỏi Jung vương, Tiffany nhận thấy máu đang dần rướm ra từ vết thương.

_Đứng lại. Chân nàng đang bị thương.

Tiffany những tưởng câu đầu tiên mà cô nghe phải mang âm giọng lạnh lùng và quyền uy lắm nhưng không, vẫn là người đó nhưg âm giọng lại nhẹ nhàng và đầy quan tâm. Tiffany không hay rằng trong khi cô đang nghĩ ngợi tốc độ chạy của cô đang giảm dần. Cùng lúc ấy, bàn tay thon dài ấm áp chụp lấy khuỷu tay cô, kéo cô vào lòng và cho cô một cái ôm ấm áp.

_Đừng chạy nữa, đừng trốn tránh ta nữa.

Tiffany giương mắt nhìn Jung vương, vẫn gương mặt này vẫn con người này nhưng sao thái độ và cách cư xử khác quá. Giọng nói ấm áp, len lỏi vào người Tiffany, vòng tay khiến cô cảm thấy an toàn và thoải mái lắm.

_Ngồi xuống đây nào.

Jung vương cẩn thận dìu Tiffany ngồi xuống phiến đá gần đấy. Người cởi đôi hài mà Tiffany đang mang rồi nâng nó lên bằng tay mình. Người cau mày trước vết thương đang dần tím lại, nhanh chóng xé mảnh vải từ chiếc áo choàng Jung vương buột mạnh mảnh vải quanh cổ chân Tiffany. Tiffany há hốc mồm khi Jung vương cúi xuống và đặt môi mình vào vết thương của cô, sau đấy Người hút chất độc một cách nhanh nhất có thể. Tiffany không biết phản ứng sao trước tình cảnh như thế này, rõ ràng là cô rất ghét rất hận con người này mà sao cô vẫn để yên cho người này rút độc ra khỏi chân cô. Tiffany cảm nhận được sự quan tâm và lo lắng của Jung vương qua cử chỉ và ánh mắt của Jung vương. Bất giác Tiffany đặt ngón tay cái lên gương mặt chăm chú vào chân cô lau đi giọt mồ hôi đang túa ra của Jung vương.

_Người là Nữ vương của MoYeon phồn thịnh có cần phải như thế không? - lướt nhẹ ngón tay lau đi giọt mồ hôi Tiffany khẽ khàng hỏi.

_Ta không quan tâm khi chân nàng đang bị thương thế này. - Jung vương nhoẻn miệng cười nhẹ, hai ánh mắt giao nhau. Tiffany thấy trong đôi mắt nâu đối diện chưa một gam màu ấm áp và tràn đầy chân thành. Tiffany hiểu rõ ý nghĩa câu nói kia, thoáng bối rối nhưng Tiffany mau chóng lèo lái câu chuyện sang hướng khác.

_Người không trách tiểu nữ vì đã bỏ trốn ư?

_Vì ta đã đối xử với nàng không tốt, việc bỏ trốn cũng phải thôi. Điều ta lo là liệu nàng sẽ hồi Cung cùng ta một lần nữa không? - Jung vương chạm nhẹ vào bàn tay Tiffany, Người siết nhẹ ngón trỏ của bản tay xinh đẹp kia.

Tiffany biết rõ đây không thực sự là một câu hỏi, nó còn chứa đựng hàm ý sâu xa trog đấy. Thật khâm phục các bậc vương thời xưa, mỗi lời nói mà họ thốt ra đều mang ý nghĩa nhất định cả. Tiffany khá căng thẳng trước câu hỏi này, nếu cô trả lời có điều đó được hiểu gián tiếp rằng cô chấp nhận trở thành Phi của Jung vương; còn nếu cô trả lời không cô e mình sẽ làm con người kia buôn lòng, ánh mắt Jung vương thực sự làm cô không cưỡng lại được.

_Không phải đã có Choi thái y, Kim tướng quân và Im tổng quản hồi cung cùng Người rồi sao? - Tiffany vờ giả ngơ mà hỏi, với Jung vương chỉ có cách này mới giúp cô thoát thôi.

_Trước sau gì ba người họ cũng sẽ hồi Cung cùng ta, quan trọng là nàng.

Tiffany chưng hửng, những tưởng cô đã có thể bắt xoáy được Jung vương, nhưng không, Jugng vương nguy hiểm hơn cô tưởng nhiều.

_Ba người thêm Người nữa là bốn, không phải nhiều quá sao? - Tiffany vờ giơ bàn tay còn lại và xoè 4 ngón trước Jung vương.

_Tuấn mã có đủ cho cả nàng, không nhiều đâu.

_Nói dối, chỉ có 4 tuấn mã. - Tiffany chun mũi rồi đột nhiên cúi đầu xuống đất khi nhận ra bản thân vừa lỡ lời bảo Jung vương nói dối. - Tiểu nữ không có ý mạo phạm Jung vương.

_Tội này không thể bỏ qua được, phạt nàng về Cung cùng ta. - Jung vương vờ nghiêm giọng nhưng thực ra Người đang rất thích thú trước biểu hiện của Tiffany.

_Tiểu nữ kháng lệnh. Người Người sao vậy?

Tiffany hốt hoảng tột độ khi sắc mặt Jung vương bỗng biến sắc. Tay Người nắm chặt tay cô, mồ hôi vã ra như tắm. Tiffany nhận thấy thân nhiệt Jung vương đang giảm dần qua cái nắm tay kia.

_Ta trúng độc rồi. - Jung vương nói khẽ, Tiffany bất ngờ khi Jung vương bế thốc cô lên, sau đấy di chuyển theo hướng ngược lại để trờ về hang động.

_Bỏ tiểu nữ xuống. Người trúng độc đấy , có biết không? - Tiffany trở nên phát cáu.

_Ta đưa nàng ra khỏi đây. Ta không chết được đâu. - Jung vương trấn an Tiffany.

_Khôg được. Người có mệnh hệ gì thì sao, dân chúng MoYeon cần Người, MoYeon cần Người, Hậu cung cần Người, chưa kể...

_Sao nào? Xem ra nhiều thứ cần ta nhỉ? Nên ta chưa thể chết được đâu, chưa kể ta cần phải lập nàng thành Cung phi của ta nữa.

Jung vương mỉm cười khi kết thúc câu nói. Tiffany khẽ rúc sâu vào lòng người khi Người hẫy nhẹ cô lên. Trước đây Jung vương đáng ghét, đáng hận bao nhiêu cô vẫn còn nhớ rõ nhưng sao con người này lại làm cô xao xuyến và ấm áp đến thế. Từng cử chỉ ân cần, dịu dàng, là vương một vương quốc mà phải hạ mình hút độc dưới chân cho cô, bị trúng độc nhưng vẫn cố mà bế thốc cô trở về.

_Tiểu nữ hồi Cung chăm sóc độc cho Người, được chứ?

-

Kim tướng quân đang trách mắng Choi thái y. Khi nãy Kim tướng quân đã nhanh chân theo Jung vương vào rừng nhưng Choi thái y đã ngăn lại với nguyên do muốn Jung vương và Hwang tiểu thư gần gũi nhau hơn. Kim tướng quân khựng lại ngay lập tức thoáng nghĩ rằng ý Choi thái y quả không sai, thêm vào đó Jung vương lại si mê Hwang tiểu thư. Nhưng đã mấy canh giờ Jung vương cùng Hwang tiểu thư chưa quay lại, vào rừng biết theo hướng nào mà tìm.

_Nếu ngươi không cản ta thì giờ Jung vương đã ở đây rồi. Nếu Người có mệnh hệ gì ta giết ngươi không tha.

_Đừng có nói gỡ. Jung vương kia rồi. - Choi thái y vội vã chạy ngay đến trước Jung vương, gương mặt Choi thái y bỗng tối sầm khi trông thấy thần sắc nhợt nhạt của Jung vương.

_Trúng độc nấm. Người trúng độc nấm rồi.

-

Đôi mắt buồn bã dõi theo hình ảnh của Tiffany đang chăm sóc cho Jung vương. SungMin hiểu rõ đôi mắt lo lắng của Tiffany dành cho Jung vương nói lên điều gì. Đôi mắt hệt như của anh dành cho Tiffany mỗi khi cô ấy gặp chuyện chẳng lành. Thôi thì cho tất cả tan vào hư không, xem như một vị bằng hữu giúp đỡ nhau khi hoạn nạn. SungMin cố ghi nhớ từng đường nét trên gương mặt Tiffany, anh quay lưng, nở một nụ cười buồn rồi rời khỏi đấy...

Thần sắc Jung vương mỗi lúc một yếu đi, tuy nhiên Người vẫn cố nở nụ cười trấn an mọi người.

_Các ngươi đừng lo, ta không sao đâu. Ta còn phải khoẻ mạnh để lập Phi cho MiYoung nữa.

_Thôi cái cách nói đó đi. Người trúng nấm độc, là nấm cực độc. - Tiffany hét to, cô đang phát cáu vì Jung vương, nước mắt bắt đầu rơi trên gương mặt thanh tú. Những giọt pha lê ấy khiến Jung vương nhói cả lòng.

_Ta không có ý như thế. Nàng đừng khóc. - Jung vương gắng gượng dùng những ngón tay lau đi khoé mắt và nước mắt của Tiffany.

Tiffany đứng phắt dậy, cô chạy ra khỏi hang trước sự tò mò của Kim tướng quân, Choi thái y và Im tổng quản.

_Theo nàng ta, Ta không muốn mất MiYoung một lần nữa.

Im tổng quản gật đầu rồi sải bước theo sau Tiffany. Im tổng quản khá khó hiểu khi Tiffany cố tìm cái gì ấy ngay nơi mà Tiffany nấp lúc nãy. Im tổng quản vừa có ý định đến giúp nhưng Tiffany đã tìm được thứ mà cô cần - chiếc tai nải vải của cô.

_Tiểu thư sẽ rời xa Jung vương ngay lúc này ư? - Im tổng quản chắn ngang trước mặt Tiffany.

Tiffany mỉm cười rồi lắc đầu, cô đẩy nhẹ Im tổng quản sang một bên rồi bước nhanh vào hang. Im tổng quản thở phào nhẹ nhõm tự trách bản thân laị lo xa nữa rồi.

Tifany bước đến bên Choi thái y đang sắc thuốc cho Jung vương. Cô ngồi xụp xuống, mở tai nải rồi lấy những vị thuốc đưa lên trước mặt Choi thái y.

_Nó sẽ giúp Jung vương thải độc nhanh hơn.

Choi thái y gật đầu. Tay nhanh thoăn thoắt cho thuốc vào siêu nấu.

_Đã từ lâu lắm rồi Jung vương mới có một mụ cười đúng nghĩa như thế. - Choi thái y khẽ nói. - Chúng tôi biết ơn tiểu thư đã xuất hiện trong cuộc sống của Jung vương.

_Tiểu nữ không dám nhận.

_Lần đầu tiên Jung vương nghĩ về một nữ nhi khác như thế. Hẳn tiểu thư đã được tiếp xúc với một Jung vương khác trong rừng? - Tiffany gật đầu, lắng nghe câu chuyện của Choi thái y.

_Một Jung vương quan tâm và dịu dàng.

_Thật hiếm khi Jung vương trở nên như thế với người khác. Tiểu thư hiểu rõ tình ý mà Jung vương dành cho tiểu thư chứ?! - Choi thái y tay sắc thuốc, mắt nhìn thẳng vào đôi mắ Tiffany. Thật khó để Tiffany không trả lời thật lòng lúc này.

_Nói không hiểu sẽ là nói dối.

...

TBC...

Chap 11

_Jung vương không ổn rồi. - Kim tướng quân hét to về phía Choi thái y và Tiffany đang sắc thuốc. Lập tức cả hai chạy đến phiến đá mà Jung vương đang nằm với đôi mắt nhắm nghiền đầy mệt mỏi.

Vừa lúc phát hiện Jung vương trúng độc Choi thái y đã cho Jung vương uống ngay thuốc ngăn chặn độc tái phát, rồi mau chóng sắc thuốc. Giờ đây Choi thái y đang tự trách bản thân vì hành động xem thường rằng Jung vương chỉ trúng độc nấm.

_Độc nấm pha lẫn một loại độc khác. Cần đưa Jung vương hồi cung. - Choi thái y thở dài đầy lo lắng khi bắt mạch cho Jung vương. - Lỗi do ta cả, ỷ y vào than thuốc kia.

_Ngươi đừng tự trách bản thân. Giờ ta sẽ thu xếp việc hồi Cung. Ngươi mau sắc thuốc đi.

Choi thái y và Kim tướng quân rời khỏi, để lại Im tổng quản và Tiffany. Im tổng quản đang dùng khăn nóng chậm nhẹ mồ hôi vương trên trán và cổ người. Tiffany suy nghĩ về hành động và cả ánh mắt chứa đầy sự quan tâm dành cho Jung vương. Nó khác hẳn với ánh mắt của Choi thái y và Kim tướng quân.Không hiểu lí do vì sao Tiffany có chút khó chịu về điều đó.

_Jung vương như thế này một phần là do tiểu thư đấy, nếu lúc đấy tiểu thư không cố chạy thoát, Jung vương đã không đuổi theo... - sau một khoảng im lặng, Im tổng quản lên tiếng. Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại làm Tiffany thấy tội lỗi vô cùng.

_Vì thế tiểu thư đừng trốn khỏi Jung vương nữa. Người thật rất si mê tiểu thư, rất si mê.

Tiffany nhìn thấy rõ nét buồn bã phảng phất trong đôi mắt nai sáng kia. Đôi mắt đẹp, nặng trĩu một nỗi lòng khó nói.

_Tiểu nữ không xứng với Người. - Tiffany bối rối trả lời.

_Tiểu thư cứ ôm lấy suy nghĩ ấy đi.

Tiffany bặm môi cắn rứt. Nghĩ lại lời Im tổng quản không sai, nếu lúc đấy cô cứ ở yên, không chạy vào rừng có lẽ mọi chuyện đã khác. Bất giác cô thấy bản thân như một kẻ mang điều gỡ đến cho Jung vương. Giờ Người nằm đấy với đôi mắt nhắm nghiền, thần sắc nhợt nhạt hẳn đi, là do cô cả. Cô ước gì bản thân đừng xuất hiện trước Người, rằng Người cũng đừng có chút tình ý gì với cô. Và cô đang dần cảm nhận được một thứ tình cảm đang hình thành trong cô. Tình cảm ấy như ngọn lửa đèn cầy, loe loét nhưng khi yên gió nó lại bùng cháy mạnh mẽ...

-

Kwon tể tướng gấp gáp mở mảnh giấy vừa gỡ ra từ chân chim đưa thư. Gương mặt tối sầm khi nhận được tin dữ, Kwon tể tướng lập tức cử Đội tinh nhuệ đến nơi hang động để kịp thời bảo vệ an nguy cho Jung vương.

_Tỷ đừng lo lắng quá kẻo đến tai bọn phản nghịch thì nguy to. - vị tiểu thư vận hanbok màu nhạt hôm nào vẫn ngồi cạnh Kwon tể tướng trong thư phòng.

_Theo lời TaeYeon độc này thuộc loại kéo dài, tỷ e Jung vương không chịu đựng nổi.

_Tỷ quên Jung vương nội công thâm hậu rồi ư? Hồi cung mất một ngày đường, long thể Kung vương sẽ ổn thôi. Thế đã bắt được kê chủ mưu hoặc gián tiếp gây ra chuyện tày trời này rồi chứ?

_Tên lính mang canh cho Jung vương TaeYeon đã tiến hành hỏi cung, có vẻ hắn không biết thật.

_Kẻ chủ mưu vẫn còn ngoài ánh sáng mọi chuyện sẽ còn nguy hại hơn nhiều. Gần đây, muội không trông thấy SunKyu tỷ?

_SunKyu đến Choi phủ chăm sóc tiểu công chúa giúp HyoYeon. - Kwon tể tướng cười nhẹ khi nói đến chuyện này. - Tỷ vẫn chưa báo cho SooYoung biết, sợ tên đó sẽ mặc Jung vương mà chạy ngay về phủ.

_Muội không biết nên vui hay nên buồn trước tình cảnh lúc này.

_Nếu là YoonA...Tỷ nhớ còn tấu sớ cần thông qua gấp. - Kwon tể tướng bỏ lửng câu nói lúc đầu và thầm mong rằng người kia sẽ không nghe được gì.

_Muội không phiền tỷ.

Vị tiểu thư rời khỏi phòng ngay sau đó, từng câu chữ mà Kwon tướng quân vừa thốt ra thật không dễ gì không lọt vào tai vị tiểu thư nọ. Vị tiểu thư vừa đi vừa mỉm cười nhẹ nhàng, một nụ cười khó đoán. Vị tiểu thư không vội trở về mà hướng đến Choi phủ. Chẳng phải Choi phủ đang có tin mừng sao.

-

_Jung công chúa ngự giá.

Vị tiểu thư khi nãy tức Jung công chúa lúc bấy giờ khoan thai bước vào căn phòng mà phu nhân Choi thái y cùng SunKyu quận chúa đang ở trong. Choi phu nhân và SunKyu quận chúa quá đỗi ngạc nhiên về sự xuất hiện này, cũng đã lâu lắm rồi họ mới tận mắt nhìn thấy Jung công chúa.

_Tham kiến công chúa.

_Hai tỷ không cần phải thi lễ. Muội đến thăm HyoYeon tỷ và vị quý tử đây. - Jung công chúa đi đến chiếc nôi mà quý tử họ Choi đang nằm ngủ. Đường nét gương mặt quả rất giống Choi thái y, đúng là hổ phụ sanh hổ tử.

_Đã một năm hơn rồi còn gì. Muội lẩn đi đâu vậy? - Choi phu nhân và SunKyu quận chúa ôm chầm lấy hảo muội yêu thương của họ. Từ khoé mặt một vài giọt nước tuôn rơi.

_Muội chỉ tạm lánh một thời gian.

_Tỷ bất ngờ khi muội đến đây hôm nay. Có vẻ như muội sẽ quay trở về Cung đúng không? - SunKyu quận chúa nắm nhẹ tay Jung công chúa. Dù đã xa nhau khoảng 2 năm nhưng những gì Jung công chúa đang nghĩ SunKyu quận chúa đều nhìn thấu được.

_Tỷ vẫn hiểu muội nhất. - Jung công chúa vuốt nhẹ gương mặt quý tử họ Choi khẽ khàng nói.

Có một sự thật mà cả Jung vương, Kim tướng quân, Choi thái y, Im tổng quản, SunKyu quận chúa và cả Choi phu nhân đều không biết đó là mỗi tuần đều đặn Jung công chúa đều đến Cung Kwon tể tướng. Kì lạ đến độ quân gác Cung đều không ai trông thấy được bóng dáng người lạ vào Cung.

-

Đêm tối, Im tổng quản, Kim tướng quân và Choi thái y đều chợp mắt khi tình hình Jung vương có vẻ khả quan hơn. Duy chỉ có mỗi Tiffany vẫn ngồi đấy cạnh nơi Jung vươg đang nằm, cô chỉ đơn giản là không chợp mắt được. Cô lo rằng lỡ như Jung vương sẽ không ổn trong lúc tất cả đang chợp mắt thì sao. Sáng mai mọi người sẽ lên đường hồi Cung, tình hình bệnh dịch cũng đã tốt hơn rất nhiều nhờ thuốc của Tiffany. Mọi người trong hang đều rất biết ơn cô.

_Người thật khó đoán, lúc tàn nhẫn lúc nhẹ nhàng và ấm áp. Nhưng trong con người nào Người vẫn rất hoàn hảo. Có lẽ Người nên ít tàn nhẫn lại một chút. - Tiffany khẽ thì thầm, thật may khi lúc này Jung vương đang ngủ. Mặt cô lại đỏ lên nữa rồi.

_N..ướ..c - Jung vương mệt mỏi thều thào.

Tiffany vội với lấy chiếc bình gần đấy rồi kê vào môi Jung vương. Tiffany nhìu mài khi nước toàn tràn ra ngoài trong khi Jung vương vẫn chưa có chút nước nào vào miệng.

_Người phải mở miệng ra một chút mới có thể uống nước được. - Tifany cố tìm cách để Jung vương hé môi lúc này nhưng điều này có vẻ bất khả thi.

_N..ước. - Jung vương thều thào yếu ớt, đôi môi của Người đang dần khô khốc lại.

Tifany bối rối, cô không biết phải làm gì trong tình cảnh này. Cô có thể cho Jung vương uống nước bằng cách khác nhưng chỉ nghĩ đến thôi mà cô đã cảm thấy ngại lắm rồi. Tifany thần người ra một lúc rồi quyết định hợp một ngụm nước, cô nhìn quanh quất xung quanh rồi mới dám áp môi mình lên môi Jung vương. Nước được truyền qua Jung vương theo cách ấy, Tifany thoáng đỏ mặt, tim cô đập thình thịch bên trong.

_Nàng có biết rằng mỗi khi nàng đỏ mặt đều rất đáng yêu không? - Jung vương hỏi với đôi mắt vẫn nhắm.

Tifany bị shock, Jung vương có lẻ đã thức từ trước và đã nhận thức được hành động truyền nước của cô. Tifany giả vờ như khôn nghe thấy gì và cũng không có ý định trả lời.

_Uống nước theo cách của nàng quả rất khác, rất ngon. - Jung vương mở nhẹ đôi mắt, Người nhìn nữ nhi trước mặt một cách vô cùng trìu mến.

_Người giả vờ ư?

_Chỉ là ta bị đánh thức khi đang uống nước.

Khoảng im lặng ôm lấy cả hai. Tiffany hiện giờ rất ngượng, cô móm nước cho Jung vương và Jung vương biết điều đó. Chưa kể Người cứ nhìn mãi vào cô, làm cô không biết giấu mặt đi đâu hết.

_Người thay đổi rất nhiều, Người có biết không? - Tifany khẽ hỏi trong khi mặt vẫn cúi gằm xuống.

_Mẫu thân ta từng dạy rằng đừng bao giờ để kẻ khác trông thấy con người thật của bản thân vì khi ấy họ sẽ tìm ra được điểm yếu để diệt trừ ta. Ta luôn sống theo câu nói của mẫu thân, cho đến khi gặp nàng. Nàng khiến ta suy tư, làm ta thất điên bát đảo khi mất nàng, và nàng đã buộc ta phải phá vỡ đi vỏ bọc kia. Nhưng ta không phiền vì điều đó, ta muốn chỉ duy nhất nàng được phép trông thấy con người thứ hai của ta. - ánh mắt cả hai chạm nhau khi Jung vương bộc bạch nỗi lòng của Người. Đôi mắt ấy ấm lắm, thiết tha lắm, ánh mắt làm Tiffany mụ mị chìm đắm khi chạm mắt.

_Có thật sự chỉ có tiểu nữ mới có thể trông thấy con người đó của Jung vương? - Tiffany hiểu rõ những câu nói kia xuất phát từ tấm chân thành của Jung vương. Nhưng Người là một nữ vương tài hoa, liệu rằng có chắc chắn con người đó sẽ chỉ dành cho riêng cô. Quá sớm để chắc chắn một điều gì.

_Ta không nói hai lời. Duy nhất chỉ có nàng. - Jung vương siết nhẹ lấy bàn tay Tifany - Nàng là một nữ nhi bản lãnh, cứng rắn và nghiêm túc trong mọi chuyện, ta thề trên danh dự của một Nữ vương MoYeon, nàng là nữ nhi duy nhất ngoài mẫu thân trông thấy Jung Soo Yeon, là Jung Soo Yeon.

Ai bảo Jung vương lạnh lùng vô cảm đâu nào. Tiffany cay mũi và rưng rưng lệ trước từng câu chữ Người thổ lộ. Ngôn từ không hoa mĩ như những kẻ tán tỉnh cô ở thế giới hiện đại nhưng đong đầy tình ý của Người.

TBC...

Liệu mọi chuyện sẽ yên bình như xưa khi Jung công chúa trở về?

Jung vương và mọi người có trở về an toàn hay không?

Tiffany và Jung vương sẽ lại chia cắt???

Chap 12

Cung phi Baek Hee gần đây rất bí ẩn, cứ ở lì trong phòng nếu rời khỏi thì ngự giá đến Cung của Park thần nữ, đến tối muộn mới trở về Cung. Chỉ biết mỗi khi ra về, nụ cười luôn thường trực trên đôi môi của vị Cung phi xinh đẹp. Cả Hậu cung khá im hơi lặng tiếng từ ngày Jung vương vi hành, thỉnh thoảng chỉ vài Cung phi ra ngoài, thoắt ẩn thoắt hiện.

_Ngươi nghĩ xem ta liệu như thế có ổn không? - Yoon Cung phi lướt nhẹ ngón tay trên gương mặt tên thái giám. Gương mặt hắn biểu lộ rõ sự thích thú và đang tận hưởng sự âu yếm mà chủ nhân dành cho hắn.

_Yoon Cung phi tiên đoán như thần quả không ai ngờ trước được. Nhưng thần e sự hậu thuẫn dành cho vị tiểu thư xinh đẹp kia quá lớn sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ. - tên thái giám ánh mắt toan tính, khó lường nói khẽ.

_Ta biết chứ. Muốn diệt cỏ thì nên diệt tận gốc, gốc chết thì thân cũng khó bảo toàn.

Chủ tớ gật gù hài lòng trước những gì mà họ vừa bàn bạc. Quả thật việc Im tổng quản rời cung cùng Jung vương là một điều hết sức thuận lợi cho những kẻ âm mưu toan tính.

-

_Theo lời tên cận thần của muội, đêm qua hắn lại trông thấy Yoon Cung phi vào Cung của Thần nữ Park. - Jung công chúa nhẹ nhàng nói, công chúa luôn bình thản trước mọi chuyện.

_Lại là mưu tính nào đấy. - Kwon tể tướg nhếch môi khinh bỉ, những chuyện Baek Hee mang đến ồn ào cho Hậu cung không ai là không nhớ.

_Muội chỉ thấy bất an cho vị tiểu thư kia. Chốn Hậu cung toan tính xảo quyệt phàm vị tiểu thư họ Hwang khó mà đối phó.

_Họ Hwang kia không tầm thường như muội nghĩ đâu, tỷ cảm thấy thế. Bằng mọi giá Jung vương sẽ đảm bảo không để nàng ta mất một cọng tóc.

_Có những điều chúng ta không thể nói trước. Nếu MoYeon xảy ra biến cố, tỷ sẽ--

_Là Jung vương.

Kwon tể tướng không đợi người đối diện hoàn thành hết câu nói kia. Hơn ai hết Kwon tể tướng hiểu rất rõ tính cách của Jung công chúa. Câu hỏi được thốt lên bởi Jung công chúa như một điềm báo sẽ xảy ra, Kwon tể tướng ánh mắt tỏ vẻ bình thản nhưng thực tâm không thể không lo lắng.

-

_Thần sắc của Người hồng hào hơn rồi. Chúng ta cũng nên hồi Cung. - Kim tướng quân gương mặt đã không còn căng thẳng như đêm trước.

_Dịch bệnh cũng đã được khống chế nhờ than thuốc của Hwang tiểu thư đây. - Choi thái y vuốt nhẹ cằm. - Thần dân MoYeon quả mang ơn tiểu thư.

_Choi thái y quá khen, tiểu nữ không dám. - Tiffany khẽ cúi đầu, việc than thuốc của cô chữa được dịch được mọi người tung hô làm cô thực sự rất ngại ngùng. Than thuốc ấy được dùng rất nhiều ở hiện tại, cô chỉ áp dụng nó để chữa bệnh cho mọi người và giờ họ lại tung hô cô như một thần y.

_Tiểu thư lại khiêm nhường rồi. - mọi người trog hang động hét to. Trong lúc Jung vương trúng độc Tiffany vừa lo chữa bệnh cho họ, vừa phải thức canh chừng Jung vương. Chưa kể đến thái độ ân cần, nhẹ nhàng và không chút kì thị của Tiffany dành cho họ đều làm họ ấm lòng. Mọi người cũng vô tình biết được việc Tiffany đã chữa dứt bệnh cho cô bé nọ, họ càng lúc càng cảm mến hơn. Thật khó để tìm được một nữ nhi như thế.

_Mau hồi Cung, thật không ngờ ta trúng độc mà mọi người có thể trêu đùa vị mĩ nhân đây.

Tiffany ngước mặt lên cao và phải mím môi trước gương mặt hếch lên vẻ như châm chọc cô, gương mặt ấy cứ như những đứa cháu của cô khi chúng làm nũng người lớn vậy. Bất giác, Jung vương bước đến trước cô bằng những bước đi chậm rãi. Tiffany khẽ nhíu mày, chứng kiến Jung vương phải gắng gượng trong từng bước đi thực cô rất khó chịu. Jung vương mỉm cười nhẹ như để trấn an nữ nhi trước mặt đang nhíu mài nhìn Người, dù long thể vẫn yếu vì độc nhưng Người muốn cùng Tiffany ra khỏi hang và dìu cô lên yên tuấn mã. Tiffany nhích nhẹ bàn chân, tiếng lòng cô thôi thúc rằng hãy bước về phía trước, san sẻ một chút mệt mỏi trong từng bước chân cùng Người.

Im tổng quản trông thấy tất cả, tổng quản bước đến cạnh Jung vương, và để Jung vương dựa người vào mình. Bước chân Tiffany khựng lại, mỉm cười yếu ớt cô quay người về phía trước, ra khỏi hang cùng Choi thái y và Kim tướng quân. Có sai không khi cô đang rất khó chịu, thậm chí là không thoải mái khi chứng kiến từng ánh mắt, cử chỉ quan tâm của Im tổng quản dành cho Jung vương. Tiffany không phải là kẻ ngốc khi không hiểu rằng ánh mắt đó nói lên điều gì. Và cô cũng tình cờ biết được rằng Im tổng quản có ý nghĩa rất lớn với Jung vương, một thoáng tự hỏi bản than rằng có phải cô là kẻ chen ngang vào mối quan hệ của họ không…

_Tiểu thư đừng bận tâm chi những chuyện như thế. Hãy cứ vui vẻ như mỗi lần ta và tiểu thư thăm vườn ngự. – Kim tướng quân lướt nhẹ và thì thầm nhỏ vào tai Tiffany.

Tiffany bối rối trước câu nói đấy, chẳng lẻ tâm tư cô thể hiện rõ đến thế sao. Tiffany thuộc type người rất giỏi che giấu cảm xúc trước người khác, thế mà Kim tướng quân có thể nhìn thấu được tâm can cô. Hít thở một hơi căng tràn không khí, Tiffany tự nhủ rằng rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.

-

Tiffany lóng nga lóng ngóng trước chú tuấn mã oai vệ, cô chưa từng phải di chuyển bằng ngựa bao giờ cả. Đến cả việc lên yên ngựa e cũng rất khó khăn với cô.

_Tiểu thư đặt chân lên đây, nắm lấy cương, rồi nhảy người lên yên. – Choi thái y vừa hướng dẫn vừa trực tiếp lên yên ngựa cho Tiffany xem, nhưng mọi chuyện có vẻ không khả quan là mấy.

_Tiểu nữ nghe nói lạ người, tuấn mã sẽ trở nên hung mãn. - Tiffany thoáng dè chừng.

_Tuấn mã của Jung vương sẽ không làm hại tiểu thư, tôi chắc chắn. – Choi thái y cười đầy hàm ý. Choi thái y rất thích thú trước việc nói những điều hàm ý về Jung vương với Tiffany, lúc đấy gương mặt Tiffany sẽ vô cùng bối rối, nếu để ý kĩ một chút chắc hẳn sẽ thấy được đôi má đang ửng đỏ lên.

_Tuấn mã của Jung vương tiểu nữ càng không dám mạo phạm.

_Ta sẽ đỡ nàng lên.

Tiffany và cả Choi thái y quay người về phía sau, Jung vương đang ở sau họ và có vẻ như Người đã nghe tất cả những gì Choi thái y và Tiffany nói. Nụ cười đầy ẩn ý lại xuất hiện trên môi Choi thái y lần nữa, sau đấy Choi thái y mau chóng rời khỏi, để lại không gian cho hai người họ.

_Long thể Người chưa bình phục, tiểu nữ không dám.

Jung vương im lặng, Người không muốn đôi co với nữ nhi này làm gì. Với nữ nhi ngang bướng này hành động có hiệu quả hơn lời nói rất nhiều. Sau vài lần đối đáp và chiêm nghiệm, Người đã rút ra được điều đấy. Jung vương ngang nhiên nắm lấy bàn tay mềm mại của Tiffany, sau đó là nhẹ nhàng bảo cô đặt chân vào đúng nơi mà nó cần để.

_Ta sẽ đỡ nàng ở đây, vì thế đừng lo lắng. – không hiểu sao Tiffany lại cảm thấy vững tin khi nghe được câu nói này, cô khẽ nở một nụ cười, tất nhiên là Jung vương không thể nào trông thấy. Tiffany dồn hết sức lực vào chân để bật người lên yên, nhưng không may bàn chân đấy là bàn chân mà cô vừa bị thương. Không đủ sức để cầm cự trước cơn đau, bàn chân Tiffany trượt ra ngoài, cả cơ thể cô ngã về phía sau. Jung vương nắm chặt lấy bàn tay Tiffany và kéo giật Tiffany về phía mình với hi vọng Tiffany không ngã xuống nền đất. Gương mặt Tiffany hiện đang đối diện trước vùng cổ và dựa hẳn vào long thể Người. Còn Người lại siết chặt vòng tay quanh Tiffany.

Ấm áp và dễ chịu. Nhẹ nhàng và an toàn. Những điều ấy Tiffany cảm nhận rất rõ khi trong vòng tay Jung vương. Tiffany khẽ nhắm mắt cảm nhận vòng tay ấy. Ai đó từng nói với cô rằng, hãy cảm nhận tất cả mọi thứ khi ta vẫn đang nắm giữ nó, để khi mất đi, ta ít ra sẽ không phải mang nhiều hối tiếc.

_Vòng tay này của ta, chỉ có mỗi nàng.

Siết chặt cái ôm hơn, giữa Jung vương và Tiffany bây giờ hầu như không có một chút khoảng cách nào cả.

_Có thể sao ?

_Ta là Vương, không nói hai lời.

_Nhưng có thể nói ba lời.

_Ba lời thì vẫn là câu nói đấy, vòng tay này chỉ có mỗi nàng.

-

Phong cảnh ở MoYeon quả không phải chuyện đùa, núi non hùng vĩ, cây cối tươi tốt, chim chóc đua nhau cất tiếng hót. Tiffan đưa đôi mắt hứng thú ngắm nhìn xung quanh, lâu lắm rồi cô mới có thể thưởng thức một bầu không khí trong lành và dịu nhẹ như thế này. Chợt đôi chim sẻ làm Tiffany chú ý, chúng bay lượn cùng nhau, trông rất quấn quít, Tiffany bật cười khúc khích với suy nghĩ rằng chúng là một đôi phu thê hạnh phúc.

_Điều gì đã khiến nàng thích thú đến thế ? – Jung vương kề sát cạnh Tiffany, sự tò mò thể hiện rất rõ trên gương mặt Người.

_Người thấy đôi chim sẻ đó không ? – Tiffany thoáng đỏ mặt, chỉ ngón tay về đôi chim đang chao liệng kia.

_Chỉ đôi chim sẻ thôi mà nàng đã thích thú đến vậy sao ?

Tiffany gật đầu, đôi môi vẽ lên nụ cười tỏa nắng. Quả thật Jung vương không thể nào nghĩ đến việc đôi chim đó là một đôi phu thê như cô được. Jung vương hiện giờ đang rất khó hiểu và tò mò vì thế mà Người cứ hỏi rằng ở đôi chim sẻ ấy có gì lại làm cô chăm chú ngắm nhìn đến vậy. Dĩ nhiên là Tiffany không trả lời câu hỏi ấy của Jung vương, cô chỉ cười trừ mà thôi.

Khung cảnh sẽ rất thoải mái và vui vẻ nếu như từ xa không có tiếng vó ngựa vọng lại. Tiffany khá hoảng sợ khi gương mặt Jung vương có phần lạnh lùng và đanh lại. Tiếng vó ngựa ngày một vọng to hơn, và tiến gần hơn về phía họ.

_Có vẻ như chúng đã tính toán rất kĩ lưỡng, chúng ta đang trong thế tiến thoái lưỡng nan. – Kim tướng quân nắm chặt tay khi nhận ra vẫn còn một toán kỵ binh ở phía sau họ.

_Phần thiệt hẳn nghiêng về ta. Thôi thì phải giải quyết chúng bằng gươm đao, ta hi vọng đôi Tinh nhuệ quân sẽ đến kịp. – Jung vương chau mày, tình thế hiện giờ quả rất gian nan, chỉ có Jung vương, Kim tướng quân và Choi thái y biết võ công, ba người chọi với n người đúng thật là sẽ thất thế, chưa kể họ còn phải bảo vệ 2 người kia.

_Đừng hoảng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng. – Jung vương thì thầm vào tai Tiffany trước khi phóng ngựa về phía trước.

Lợi thế đang dần nghiêng về Jung vương khi hai phần ba số thích khách đã bị tiêu diệt. Tên cầm đầu hung hãn hơn, hắn cứ phi ngựa vào thẳng phía Jung vương để mau chóng hạ gục được Người. Cả Kim tướng quân và Choi thái y chỉ biết dùng hết sức lực bọn lẻ tẻ để hợp sức bảo vệ Jung vương từ phía sau.

Đây là lần đầu tiên Tiffany trông thấy Jung vương đấu kiếm, từng đường kiếm rất nhanh nhạy và sắc bén. Chứng kiến Jung vương phải nghiến chặt răng khi chống đỡ những mũi kiếm hướng về cô. Trong một thoáng, Jung vương có linh cảm chẳng lành khi tên thích khách có vẻ như đang ra hiệu bằng những ngón tay của mình, Người đảo mắt liên hồi hi vọng tìm được người mà hắn đang ra hiệu.

_Lui. – tên thích khách lạnh lùng ra lệnh khi mũi tên tẩm độc đã trúng vào người mà chúng được lệnh phải hạ gục.

TBC…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro