[LONGFIC] Hoàng Phi MoYeon [Chap 12], JeTi, Ace | Update 08.04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 12

Cung phi Baek Hee gần đây rất bí ẩn, cứ ở lì trong phòng nếu rời khỏi thì ngự giá đến Cung của Park thần nữ, đến tối muộn mới trở về Cung. Chỉ biết mỗi khi ra về, nụ cười luôn thường trực trên đôi môi của vị Cung phi xinh đẹp. Cả Hậu cung khá im hơi lặng tiếng từ ngày Jung vương vi hành, thỉnh thoảng chỉ vài Cung phi ra ngoài, thoắt ẩn thoắt hiện. 

_Ngươi nghĩ xem ta liệu như thế có ổn không? - Yoon Cung phi lướt nhẹ ngón tay trên gương mặt tên thái giám. Gương mặt hắn biểu lộ rõ sự thích thú và đang tận hưởng sự âu yếm mà chủ nhân dành cho hắn.

_Yoon Cung phi tiên đoán như thần quả không ai ngờ trước được. Nhưng thần e sự hậu thuẫn dành cho vị tiểu thư xinh đẹp kia quá lớn sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ. - tên thái giám ánh mắt toan tính, khó lường nói khẽ. 

_Ta biết chứ. Muốn diệt cỏ thì nên diệt tận gốc, gốc chết thì thân cũng khó bảo toàn. 

Chủ tớ gật gù hài lòng trước những gì mà họ vừa bàn bạc. Quả thật việc Im tổng quản rời cung cùng Jung vương là một điều hết sức thuận lợi cho những kẻ âm mưu toan tính. 

-

_Theo lời tên cận thần của muội, đêm qua hắn lại trông thấy Yoon Cung phi vào Cung của Thần nữ Park. - Jung công chúa nhẹ nhàng nói, công chúa luôn bình thản trước mọi chuyện. 

_Lại là mưu tính nào đấy. - Kwon tể tướg nhếch môi khinh bỉ, những chuyện Baek Hee mang đến ồn ào cho Hậu cung không ai là không nhớ. 

_Muội chỉ thấy bất an cho vị tiểu thư kia. Chốn Hậu cung toan tính xảo quyệt phàm vị tiểu thư họ Hwang khó mà đối phó. 

_Họ Hwang kia không tầm thường như muội nghĩ đâu, tỷ cảm thấy thế. Bằng mọi giá Jung vương sẽ đảm bảo không để nàng ta mất một cọng tóc. 

_Có những điều chúng ta không thể nói trước. Nếu MoYeon xảy ra biến cố, tỷ sẽ--

_Là Jung vương.

Kwon tể tướng không đợi người đối diện hoàn thành hết câu nói kia. Hơn ai hết Kwon tể tướng hiểu rất rõ tính cách của Jung công chúa. Câu hỏi được thốt lên bởi Jung công chúa như một điềm báo sẽ xảy ra, Kwon tể tướng ánh mắt tỏ vẻ bình thản nhưng thực tâm không thể không lo lắng. 

-

_Thần sắc của Người hồng hào hơn rồi. Chúng ta cũng nên hồi Cung. - Kim tướng quân gương mặt đã không còn căng thẳng như đêm trước. 

_Dịch bệnh cũng đã được khống chế nhờ than thuốc của Hwang tiểu thư đây. - Choi thái y vuốt nhẹ cằm. - Thần dân MoYeon quả mang ơn tiểu thư.

_Choi thái y quá khen, tiểu nữ không dám. - Tiffany khẽ cúi đầu, việc than thuốc của cô chữa được dịch được mọi người tung hô làm cô thực sự rất ngại ngùng. Than thuốc ấy được dùng rất nhiều ở hiện tại, cô chỉ áp dụng nó để chữa bệnh cho mọi người và giờ họ lại tung hô cô như một thần y. 

_Tiểu thư lại khiêm nhường rồi. - mọi người trog hang động hét to. Trong lúc Jung vương trúng độc Tiffany vừa lo chữa bệnh cho họ, vừa phải thức canh chừng Jung vương. Chưa kể đến thái độ ân cần, nhẹ nhàng và không chút kì thị của Tiffany dành cho họ đều làm họ ấm lòng. Mọi người cũng vô tình biết được việc Tiffany đã chữa dứt bệnh cho cô bé nọ, họ càng lúc càng cảm mến hơn. Thật khó để tìm được một nữ nhi như thế. 

_Mau hồi Cung, thật không ngờ ta trúng độc mà mọi người có thể trêu đùa vị mĩ nhân đây.

Tiffany ngước mặt lên cao và phải mím môi trước gương mặt hếch lên vẻ như châm chọc cô, gương mặt ấy cứ như những đứa cháu của cô khi chúng làm nũng người lớn vậy. Bất giác, Jung vương bước đến trước cô bằng những bước đi chậm rãi. Tiffany khẽ nhíu mày, chứng kiến Jung vương phải gắng gượng trong từng bước đi thực cô rất khó chịu. Jung vương mỉm cười nhẹ như để trấn an nữ nhi trước mặt đang nhíu mài nhìn Người, dù long thể vẫn yếu vì độc nhưng Người muốn cùng Tiffany ra khỏi hang và dìu cô lên yên tuấn mã. Tiffany nhích nhẹ bàn chân, tiếng lòng cô thôi thúc rằng hãy bước về phía trước, san sẻ một chút mệt mỏi trong từng bước chân cùng Người. 

Im tổng quản trông thấy tất cả, tổng quản bước đến cạnh Jung vương, và để Jung vương dựa người vào mình. Bước chân Tiffany khựng lại, mỉm cười yếu ớt cô quay người về phía trước, ra khỏi hang cùng Choi thái y và Kim tướng quân. Có sai không khi cô đang rất khó chịu, thậm chí là không thoải mái khi chứng kiến từng ánh mắt, cử chỉ quan tâm của Im tổng quản dành cho Jung vương. Tiffany không phải là kẻ ngốc khi không hiểu rằng ánh mắt đó nói lên điều gì. Và cô cũng tình cờ biết được rằng Im tổng quản có ý nghĩa rất lớn với Jung vương, một thoáng tự hỏi bản than rằng có phải cô là kẻ chen ngang vào mối quan hệ của họ không… 

_Tiểu thư đừng bận tâm chi những chuyện như thế. Hãy cứ vui vẻ như mỗi lần ta và tiểu thư thăm vườn ngự. – Kim tướng quân lướt nhẹ và thì thầm nhỏ vào tai Tiffany. 

Tiffany bối rối trước câu nói đấy, chẳng lẻ tâm tư cô thể hiện rõ đến thế sao. Tiffany thuộc type người rất giỏi che giấu cảm xúc trước người khác, thế mà Kim tướng quân có thể nhìn thấu được tâm can cô. Hít thở một hơi căng tràn không khí, Tiffany tự nhủ rằng rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. 

-

Tiffany lóng nga lóng ngóng trước chú tuấn mã oai vệ, cô chưa từng phải di chuyển bằng ngựa bao giờ cả. Đến cả việc lên yên ngựa e cũng rất khó khăn với cô. 

_Tiểu thư đặt chân lên đây, nắm lấy cương, rồi nhảy người lên yên. – Choi thái y vừa hướng dẫn vừa trực tiếp lên yên ngựa cho Tiffany xem, nhưng mọi chuyện có vẻ không khả quan là mấy. 

_Tiểu nữ nghe nói lạ người, tuấn mã sẽ trở nên hung mãn. - Tiffany thoáng dè chừng. 

_Tuấn mã của Jung vương sẽ không làm hại tiểu thư, tôi chắc chắn. – Choi thái y cười đầy hàm ý. Choi thái y rất thích thú trước việc nói những điều hàm ý về Jung vương với Tiffany, lúc đấy gương mặt Tiffany sẽ vô cùng bối rối, nếu để ý kĩ một chút chắc hẳn sẽ thấy được đôi má đang ửng đỏ lên. 

_Tuấn mã của Jung vương tiểu nữ càng không dám mạo phạm. 

_Ta sẽ đỡ nàng lên. 

Tiffany và cả Choi thái y quay người về phía sau, Jung vương đang ở sau họ và có vẻ như Người đã nghe tất cả những gì Choi thái y và Tiffany nói. Nụ cười đầy ẩn ý lại xuất hiện trên môi Choi thái y lần nữa, sau đấy Choi thái y mau chóng rời khỏi, để lại không gian cho hai người họ. 

_Long thể Người chưa bình phục, tiểu nữ không dám. 

Jung vương im lặng, Người không muốn đôi co với nữ nhi này làm gì. Với nữ nhi ngang bướng này hành động có hiệu quả hơn lời nói rất nhiều. Sau vài lần đối đáp và chiêm nghiệm, Người đã rút ra được điều đấy. Jung vương ngang nhiên nắm lấy bàn tay mềm mại của Tiffany, sau đó là nhẹ nhàng bảo cô đặt chân vào đúng nơi mà nó cần để. 

_Ta sẽ đỡ nàng ở đây, vì thế đừng lo lắng. – không hiểu sao Tiffany lại cảm thấy vững tin khi nghe được câu nói này, cô khẽ nở một nụ cười, tất nhiên là Jung vương không thể nào trông thấy. Tiffany dồn hết sức lực vào chân để bật người lên yên, nhưng không may bàn chân đấy là bàn chân mà cô vừa bị thương. Không đủ sức để cầm cự trước cơn đau, bàn chân Tiffany trượt ra ngoài, cả cơ thể cô ngã về phía sau. Jung vương nắm chặt lấy bàn tay Tiffany và kéo giật Tiffany về phía mình với hi vọng Tiffany không ngã xuống nền đất. Gương mặt Tiffany hiện đang đối diện trước vùng cổ và dựa hẳn vào long thể Người. Còn Người lại siết chặt vòng tay quanh Tiffany. 

Ấm áp và dễ chịu. Nhẹ nhàng và an toàn. Những điều ấy Tiffany cảm nhận rất rõ khi trong vòng tay Jung vương. Tiffany khẽ nhắm mắt cảm nhận vòng tay ấy. Ai đó từng nói với cô rằng, hãy cảm nhận tất cả mọi thứ khi ta vẫn đang nắm giữ nó, để khi mất đi, ta ít ra sẽ không phải mang nhiều hối tiếc. 

_Vòng tay này của ta, chỉ có mỗi nàng. 

Siết chặt cái ôm hơn, giữa Jung vương và Tiffany bây giờ hầu như không có một chút khoảng cách nào cả. 

_Có thể sao ? 

_Ta là Vương, không nói hai lời. 

_Nhưng có thể nói ba lời. 

_Ba lời thì vẫn là câu nói đấy, vòng tay này chỉ có mỗi nàng. 

-

Phong cảnh ở MoYeon quả không phải chuyện đùa, núi non hùng vĩ, cây cối tươi tốt, chim chóc đua nhau cất tiếng hót. Tiffan đưa đôi mắt hứng thú ngắm nhìn xung quanh, lâu lắm rồi cô mới có thể thưởng thức một bầu không khí trong lành và dịu nhẹ như thế này. Chợt đôi chim sẻ làm Tiffany chú ý, chúng bay lượn cùng nhau, trông rất quấn quít, Tiffany bật cười khúc khích với suy nghĩ rằng chúng là một đôi phu thê hạnh phúc. 

_Điều gì đã khiến nàng thích thú đến thế ? – Jung vương kề sát cạnh Tiffany, sự tò mò thể hiện rất rõ trên gương mặt Người. 

_Người thấy đôi chim sẻ đó không ? – Tiffany thoáng đỏ mặt, chỉ ngón tay về đôi chim đang chao liệng kia. 

_Chỉ đôi chim sẻ thôi mà nàng đã thích thú đến vậy sao ? 

Tiffany gật đầu, đôi môi vẽ lên nụ cười tỏa nắng. Quả thật Jung vương không thể nào nghĩ đến việc đôi chim đó là một đôi phu thê như cô được. Jung vương hiện giờ đang rất khó hiểu và tò mò vì thế mà Người cứ hỏi rằng ở đôi chim sẻ ấy có gì lại làm cô chăm chú ngắm nhìn đến vậy. Dĩ nhiên là Tiffany không trả lời câu hỏi ấy của Jung vương, cô chỉ cười trừ mà thôi. 

Khung cảnh sẽ rất thoải mái và vui vẻ nếu như từ xa không có tiếng vó ngựa vọng lại. Tiffany khá hoảng sợ khi gương mặt Jung vương có phần lạnh lùng và đanh lại. Tiếng vó ngựa ngày một vọng to hơn, và tiến gần hơn về phía họ. 

_Có vẻ như chúng đã tính toán rất kĩ lưỡng, chúng ta đang trong thế tiến thoái lưỡng nan. – Kim tướng quân nắm chặt tay khi nhận ra vẫn còn một toán kỵ binh ở phía sau họ. 

_Phần thiệt hẳn nghiêng về ta. Thôi thì phải giải quyết chúng bằng gươm đao, ta hi vọng đôi Tinh nhuệ quân sẽ đến kịp. – Jung vương chau mày, tình thế hiện giờ quả rất gian nan, chỉ có Jung vương, Kim tướng quân và Choi thái y biết võ công, ba người chọi với n người đúng thật là sẽ thất thế, chưa kể họ còn phải bảo vệ 2 người kia. 

_Đừng hoảng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng. – Jung vương thì thầm vào tai Tiffany trước khi phóng ngựa về phía trước. 

Lợi thế đang dần nghiêng về Jung vương khi hai phần ba số thích khách đã bị tiêu diệt. Tên cầm đầu hung hãn hơn, hắn cứ phi ngựa vào thẳng phía Jung vương để mau chóng hạ gục được Người. Cả Kim tướng quân và Choi thái y chỉ biết dùng hết sức lực bọn lẻ tẻ để hợp sức bảo vệ Jung vương từ phía sau. 

Đây là lần đầu tiên Tiffany trông thấy Jung vương đấu kiếm, từng đường kiếm rất nhanh nhạy và sắc bén. Chứng kiến Jung vương phải nghiến chặt răng khi chống đỡ những mũi kiếm hướng về cô. Trong một thoáng, Jung vương có linh cảm chẳng lành khi tên thích khách có vẻ như đang ra hiệu bằng những ngón tay của mình, Người đảo mắt liên hồi hi vọng tìm được người mà hắn đang ra hiệu. 

_Lui. – tên thích khách lạnh lùng ra lệnh khi mũi tên tẩm độc đã trúng vào người mà chúng được lệnh phải hạ gục. 

TBC…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro