[LONGFIC] Hoàng Phi MoYeon [Chap 14], JeTi, Ace | Update 30.04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 14

Khẽ di ngón trỏ khắp gương mặt xinh đẹp của Im tổng quản, Kwon tể tướng không thể tự ngăn khóe môi tạo thành một nụ cười. Đã lâu lắm rồi Kwon tể tướng mới có cơ hội được ngắm nhìn và săn sóc Im tổng quản thế này. 

_Yoongie, đã bao lâu rồi ta không gọi nàng bằng cái tên yêu thương ấy. Xin lỗi vì những việc ta đã làm với nàng, sự lạnh lùng, những câu nói tàn nhẫn. 

Kwon tể tướng cắn chặt môi. Đối xử tệ với một người mà bản thân yêu say đắm thật khó lắm, cảm giác chi chit nhói đau từng tế bào. Thầm nghĩ lại những ngày tháng trước kia, thực sự Kwon tể tướng đã rất tàn nhẫn với Im tổng quản và Kwon tể tướng cũng đã trông thấy ánh mắt tổn thương của Im tổng quản trước nó. 

_Ta sẽ không trốn chạy nữa. Ta sẽ đối đầu với nó. Bằng mọi cách ta sẽ bảo vệ nàng Yoongie ah. 

Khẽ siết chặt bàn tay thon dài, Kwon tể tướng thì thầm bằng going điệu quyết tâm. Chỉ cần hai người yêu nhau, cùng bên cạnh và cùng đấu tranh vì tình yêu đó chẳng phải đã đủ rồi sao…

-

_MiYoungie MiYoungie MiYoungie… - Jung vương lẩm bẩm rồi tự bật cười thành tiếng trước tên gọi đấy. – Cũng đã một tuần rồi, sao nàng vẫn còn nhắm nghiền đôi mắt thế kia? 

Jung vương như bị thôi miên trước hình ảnh xinh đẹp trước mắt Người. Ngay cả khi thiếp đi Tiffany vẫn rất hoàn hảo và lôi cuốn. Khẽ kề sát mặt trước mặt Tiffany, Người không cầm lòng được mà hôn nhẹ vào vầng trán yêu kiều kia. Để rồi sau đấy Người vội nhìn quanh quất xem có ai bắt gặp điều đấy không và thở phào nhẹ nhỏm khi nhận ra Người đã ra lệnh không có lệnh Người không ai được vào phòng này cả. 

_Cảm giác này là lần đầu tiên ta có được. Ta chỉ muốn nâng niu và bảo vệ nàng suốt kiếp trong vòng tay ta. 

Jung vương vén vài sợi tóc không nghe lời của Tiffany sang một bên. Sau đó, Người nhẹ nhàng đi đến chiếc bàn giữa phòng, lấy vài thứ gì đó rồi quay trở lại ngồi xuống mép giường. 

_Chỉ khi nàng ngủ ta mới có thể họa được nàng. 

Người âu yếm nói trước khi chăm chú vào bản họa trước mắt, mong ước được họa Tiffany cuối cùng Người cũng đã thực hiện được. 

-

_Im tỷ vẫn chưa tỉnh sao? – Jung công chúa lướt ngón tay trên những bìa sách cũ trên kệ. 

_Cả YoonA và Hwang tiểu thư, chưa ai tỉnh. 

_Thật đúng như muội đoán. Độc này quả không đùa được. - Jung công chúa lắc nhẹ đầu rồi ngồi cạnh Kwon tể tướng tại chiếc bàn giữa phòng. 

_Tỷ tự hỏi rằng thuốc giải sao muội lại có nhanh đến thế? Không phải chỉ trong ngày họ trở về, thuốc giải đã nằm trong tay muội rồi sao? – với đôi mắt lãnh đạm, Kwon tể tướng chiếu tia nhìn về phía Jung công chúa. 

_Muội hiểu ánh mắt lúc này của tỷ. Tỷ hỏi muội như thế hẳn đã đoán được gì đó. Một khi tỷ đã nghi ngờ có giải thích e cũng vô ích. – Jung công chúa vẫn bình thản trước tia nhìn có chút không thiện cảm của Kwon tể tướng. 

_Câu ấy tỷ đã nghe không dưới mươi lần và tỷ cũng đoán biết được hàm ý của nó. Muội rất giỏi trong việc đánh lạc hướng người khác nhưng có vẻ điều đó không còn đúng nữa. 

_Những gì muội làm đều có nguyên do của nó. 

_Nước cờ muội đi đều rất hoàn hảo nhưng bản thân tỷ không hề đồng ý với nước cờ đó. Những gì thuộc về quá khứ thì hãy để nó mãi thuộc vế quá khứ, muội đừng cố chấp như thế. 

_Ước gì muội có thể làm được…Muội cũng hiểu những gì tỷ đang nghĩ Kwon tỷ a, muội không muốn tỷ phải hối hận về điều đó. 

_Dù có phải hối hận tỷ cũng sẽ làm thế. – Kwon tể tướng dứt khoát về cả giọng nói lẫn ánh mắt, nhưng Jung công chúa chỉ nhún vai và cười nhẹ trước câu nói đó, không một lời đáp trả nào được thốt ra cả. 

-

7 ngày đêm trôi qua Jung vương chỉ ở bên cạnh Tiffany, chỉ khi trời gần sáng Người mới trở về thư phòng kiểm kê lại tấu sớ rồi sẽ lại có mặt ở phòng Tiffany trước khi mặt trời ló dạng hoàn toàn. Long thể Người ốm đi trông thấy, vẻ thiếu ngủ và mệt mỏi vương trên đôi mắt cũng như gương mặt Người. Hôm nay cũng là một ngày như thế, hiện Người đang ở thư phòng phê chuẩn một vài tấu sớ. 

_Thưa Jung vương, có Yoon Cung phi xin diện kiến. – tên thái giám nói nhỏ vào tai Jung vương, Jung vương im lặng một hồi rồi cũng gật đầu cho phép Yoon Cung phi vào. 

_Thần thiếp tham kiến Jung vương. – Yoon Cung phi vận một bộ hanbok quý phái nhẹ màu đến diện kiến Jung vương. 

_Có chuyện gì mà nàng phải đến đây vào đêm hôm khuya khoắt? – Jung vương không buồn nhìn Yoon Cung phi lấy một lần, Người vẫn đang bận rộn với tấu sớ dang dở. 

_Thần thiếp chỉ muốn vấn an sức khỏe của Người. 

_Ta giống một kẻ đang lâm bệnh lắm sao? 

_Ý thần thiếp không phải như thế. Người bỏ cả thiết triều, hầu như là không chợp mắt, thần thiếp chỉ lo lắng cho long thể của Người. 

_Ta nghĩ bổn phận nàng chỉ là Hậu cung thôi, nhưng không ngờ bây giờ nàng lại muốn quan tâm cả đến việc ta có thiết triều hay không… - Jung vương nhếch môi trả lời. 

_Thần thiếp không dám. 

_Nếu không còn gì nữa nàng nên về Cung nghỉ ngơi sớm. Một Cung phi không nên ra ngoài vào đêm khuya. 

Yoon Cung phi dù không phục nhưng cũng phải cáo lui về Cung. Jung vương luôn như thế với Yoon Cung phi, không quá lạnh băng cũng không quá ấm áp. Một năm, 4 mùa Xuân Hạ Thu Đông Jung vương đến Cung Yoon Cung phi không quá 3 lần. Nếu có đến chỉ cùng Yoon Cung phi đánh vài nước cờ, nghe một vài bài cầm ca rồi rời ngay sau đó. Kể cả như thế, các Cung phi khác cũng rất ganh tỵ với Yoon Cung phi vì chí ít Jung vương vẫn còn đến thăm Yoon Cung phi còn họ thì không biết bao giờ. 

Nhưng gần đây mọi chuyện có vẻ đã thay đổi. Yoon Cung phi mờ nhạt hẳn đi trong mắt Jung vương, thay vào đó là nữ nhi lạ mắt vừa xuất hiện. Chốn Hậu cung lại ganh tỵ với nữ nhi đó vì hầu như giờ đây trong mắt Jung vương lắp đầy bởi hình ảnh nhi nữ kia. 

-

Kể từ khi hồi Cung, Kim tướng quân vẫn chưa có dịp đến thăm Tiffany. Jung vương ra lệnh canh gác rất g.a.y gắt, chỉ có Người mới có thể lui đến phòng của Tiffany. Và cơ hội đến thăm Tiffany của Kim tướng quân gần như vô vọng. 

_Kim tướng quân. – xoay người theo tiếng gọi phía sau, Kim tướng quân chợt thấy không thoải mái khi nhận ra đó là Lee quận chúa. 

_Lee quận chúa có chuyện gì cần sai bảo? – Kim tướng quân dù lòng không muốn nhưng vẫn phải đối mặt với Lee quận chúa. 

_Chỉ muốn thưởng thức một tách trà cùng Kim tướng quân, không biết có phiền Kim tướng quân hay không? 

_Thần cũng không có gì phải làm. – Kim tướng quân gật nhẹ đầu, ngồi xuống chiếc ghế đá tròn đối diện Lee quận chúa. 

_Nơi đây không có tai mắt Jung vương, không cần phải cung kính. - Lee quận chúa rót trà vào chiếc ly đậm màu cho Kim tướng quân. – Yuri đã quyết định đối mặt với tình cảm thật của bản thân. 

Kim tướng quân bật cười một tràn thật to, nhận ra Lee quận chúa đang nhìn chằm chằm vào mình Kim tướng quân mới hằng giọng rồi khẽ nói. 

_Nực cười. Kwon Yuri đúng là Kwon Yuri. Tưởng rằng mọi chuyện sẽ dễ dàng để vượt qua ư? Ngu ngốc. 

_Đã lâu lắm rồi, SooYeon cũng sẽ suy nghĩ khác. 

_Đừng nghĩ đến việc SooYeon sẽ suy nghĩ khác đi. Ngươi nên nhớ lòng thù hận của SooYeon vẫn còn đấy, nó chưa hề nguôi ngoai đi một giây phút nào cả. 

_Ta không nghĩ như ngươi. SooYeon đang yêu Hwang tiểu thư, rồi SooYeon sẽ hiểu những gì tất cả chúng ta đã làm trong quá khứ. 

_SooYeon vốn dĩ đã là một con người khó đoán, khó hiểu, khó lý giải lại cố chấp. 

_Nhưng SooYeon lại kiên định và không tham lam trong tình cảm. 

Một khoảng lặng dài được tạo ra ngay sau câu nói của Lee quận chúa. Đây là lí do vì sao Kim tướng quân không muốn đối mặt với Lee quận chúa. Từng câu nói, cả cái cách lên giọng, xuống giọng, nhấn chữ đều như tố cáo nỗi lòng và suy nghĩ của Kim tướng quân. 

Câu nói kia như vạch trần Kim tướng quân. Rõ ràng ở quá khứ, Kim tướng quân và Lee quận chúa đã từng yêu nhau, yêu đến nỗi quên tất cả điều cấm kị mà Jung vương đã đề ra. Người ta thường nói xa nhau sẽ nhớ về nhau nhiều hơn, câu nói đó chỉ đúng với Kim tướng quân trong khoảng thời gian ngắn lúc đầu, rồi tình cảm dành cho Lee quận chúa mờ nhạt dần. Kim tướng quân tự hỏi rằng là do bản thân mình quá thờ ơ với tình yêu hay đó là điều vốn dĩ sẽ xảy ra khi cả hai xa nhau… 

Kim tướng quân không biết từ khi nào, Tiffany lại bắt ánh nhìn của bản thân mình nhiều như thế. Là do một nữ nhi lạ mặt vừa xuất hiện, hay là do sự bướng bỉnh dù đói vẫn không chịu dùng cơm, hay sự mạnh mẽ toát lên từ Tiffany khiến Kim tướng quân không thể dứt ra được. 

Vô vàn những mâu thuẫn chồng chéo lên nhau trong tâm trí Kim tướng quân. Cảm giác xao xuyến khi bên cạnh Tiffany và một chút vương vấn khi ở bên Lee quận chúa cứ bủa vây lấy Kim tướng quân. 

-

Jung vương cẩn thận đặt chiếc khăn lên vầng trán của Tiffany, Tiffany là người thứ hai được Jung vương chăm sóc kĩ càng đến thế ngoài mẫu thân của Jung vương. Ngắm nhìn Tiffany một hồi Người mới quyết định rời khỏi phòng, không quên căn dặn nô tì cũng như lính gác một vài điều rồi Người dạo bước đến Im Cung. 

Cả tuần nay Người chỉ nghe Kwon tể tướng thông báo về sức khỏe của Im tổng quản chứ chưa lần nào đến thăm cả. Jung vương giáp mặt Kim tướng quân khi vừa đặt chân vào Cung Im tổng quản. 

_Thần tham khiến Jung vương. – Kim tướng quân cúi đầu hành lễ. 

_Miễn lễ. – Jung vương phẩy nhẹ tay rồi bước thẳng vào Cung, không nói gì thêm nữa. 

Kim tướng quân thở dài chán nản. Hẳn Jung vương còn để bụng chuyện hôm trước. Tần ngần một hồi, Kim tướng quân đi ngược về hướng của Jung vương lúc nãy, tức đường đến phòng của Tiffany. 

_Thưa, Kim tướng quân đến đây có việc chi? – tên canh gác e dè. 

_Việc đó phải thưa với ngươi sao. – Kim tướng quân lạnh lùng, đẩy tên lính canh sang một bên Kim tướng quân chầm chậm đẩy cửa bước vào. 

Vừa đặt chân vào phòng, Kim tướng quân đã hốt hoảng chạy ngay đến bên giường khi nhận thấy Tiffany có dấu hiệu co giật và tuôn rất nhiều mồ hôi. Kim tướng quân nhanh tay lấy chiếc khăn ấm gần đấy lau nhẹ mồ hôi rồi dùng tấm chăn ấm phủ lên cơ thể Tiffany. Cơn co giật đi qua, Kim tướng quân mới an tâm ngồi xuống chiếc ghế nhỏ cạnh giường. 

_Hẳn là nàng xuống sức rất nhiều, có phải không? 

_Độc này chưa dứt đã thêm độc khác, rốt cuộc nàng phải chịu bao nhiêu thương tổn khi trở về Cung? – miết ngón tay xuống cạnh giường, bỗng Kim tướng quân muốn một lần chạm vào những ngón tay thanh mảnh trắng nuột của Tiffany. 

Đôi khi tình cảm dồn nén quá lâu nó sẽ bộc phát một cách không thể điều khiển được, cũng như lúc này đây, Kim tướng quân đang nắm hờ lấy bàn tay Tiffany. Đột nhiên, ngón tay Tiffany nhẹ co giật, đôi hàng mi có sự rung động nhẹ. 

_Tiểu thư tỉnh rồi… - Kim tướng quân thay đổi cách xưng hô. 

Cơn đau đầu cùng những tàn dư của chất độc vẫn còn trong người làm Tiffany có phần choáng váng khi tỉnh dậy. Nheo nheo mắt vài lần để cố nhìn rõ người trước mắt mình là ai…

Một chút thất vọng… 

Một chút hụt hẫng… 

Một chút tủi thân… 

Người đó là Kim tướng quân chứ không phải là người mà cô hằng mong… 

Chiếc khăn trên trán rơi xuống giường khi Tiffany cố gượng ngồi dậy. Cầm chiếc khăn còn nóng ấm trong tay, Tiffany cố nở nụ cười đa tạ Kim tướng quân. 

_Đa tạ Kim tướng quân đã quan tâm đến tiểu nữ. 

_Ta… 

_Jung vương ngự giá. – tên lính canh cất giọng thông báo. 

Tiffany vội vàng rời khỏi giường dù sức khỏe vẫn còn rất yếu. Một cách cung kính nhất có thể Tiffany cúi đầu hành lễ với Jung vương. 

_Tiểu nữ tham kiến Nữ vương. 

Jung vương đứng đấy, cơ hồ không thể nhấc nỗi bước chân. Tiffany hành lễ sao Người cảm thấy nó quá xa lạ, có phải đang có một khoảng cách giữa Người và Tiffany hay không. “Nữ vương” vang lên sao nghe xa cách quá, nếu là “Jung vương” thì tâm trạng Người hẳn sẽ không khó chịu như thế này. 

Tiffany vẫn cúi đầu trước Người vì Người vẫn chưa miễn lễ cho cô. Đôi chân yếu ớt không trụ được thêm lâu, Tiffany dần bủn rủn người ra. Kim tướng quân với thân hình nhanh nhẹn đã giơ vòng tay ra vừa kịp lúc đỡ trọn cơ thể Tiffany. Lần thứ hai Kim tướng quân có được Tiffany trong vòng tay… 

Jung vương vẫn im lặng, im một cách đáng sợ dõi theo những gì đang xảy ra trước mắt Người. Ánh mắt Người đục ngầu khó đoán, Người dứt khoát quay lưng ra khỏi phòng và trở về Cung, ánh mắt không nhìn lại, dù chỉ một lần…

TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro