[LONGFIC] Hoàng Phi MoYeon [Chap 15], JeTi, Ace

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 15

Ngay khi Jung vương rời khỏi phòng, trong lòng Kim tướng quân dấy lên nỗi áy náy và những cảm xúc không tên lại hình thành khi bên Tiffany. Kim tướng quân dìu nhẹ Tiffany nằm xuống giường và ân cần kéo cao chăn đắp cho Tiffany.

_Dù rất muốn chăm sóc nàng nhưng ta không thể. Và người chăm sóc nàng 7 đêm nay là Jung vương. 

Ước gì Tiffany có thể nghe được câu nói này...

-

Jung vương ngồi trầm ngâm trong thư phòng, xung quanh là bóng tối bao trùm lấy Người. Khẽ nhắm mắt hồi tưởng lại những đụng chạm giữa Kim tướng quân và Tiffany khiến lòng người nặng trĩu khó chịu. Ngay giây phút ấy Người chỉ muốn chạy nhào tới và ôm gọn Tiffany trong vòng tay, tâm trí thét lên như thế nhưng hành động thì trái ngược hoàn toàn. Sự tự tôn giờ đây như đang giết dần giết mòn trái tim Người. Đã có thể chạy đến nhưng lại cố tình phớt lờ. Khoảng cách cơ hồ đã được thu hẹp giờ đây lại vô tình đẩy nhau ra xa hơn...

Đôi mắt vô hồn Người khẽ khàng nằm lên bức hoạ Tiffany trên bàn. Miết nhẹ từng chi tiết trên gương mặt rồi dùng những ngón tay chạm khẽ một cách nâng niu đầy yêu thương, Người nhắm nhẹ mắt cố ru bản thân vào giấc ngủ bình yên của riêng Người.

_Bể tình làm nhân gian phải đau khổ và tỷ đang vướng vào bể khổ của nhân gian. 

_...

_Trong quá khứ tỷ không như bây giờ. Tỷ ngộ nhận và đổ ập mối hận lên những người muốn tốt cho tỷ. 

_Cảm giác không được ở bên cạnh người mình yêu tỷ đã ngộ ra rồi phải không?

3 câu nói như độc thoại của Jung công chúa đi vào tâm trí Jung vương như một giấc mơ trong khi thiếp đi. Nhưng không, ngay khi tiếng cọt kẹt của cánh cửa gỗ vang lên, Người đã mở bừng mắt khỏi cơn mộng mị bất chợt của Người.

_Muội cũng là một kẻ rơi vào bể tình khác chi tỷ.

_Bể tình lồng lộng khó tránh khỏi. 

_...

_Tỷ biết không, đôi khi tình yêu làm chúng ta mất hết lí trí và mù quáng đến nỗi làm trái tim cả hai tổn thương. Tỷ và Hwang MiYoung đang nằm trong một vòng tròn hiểu lầm và cố chấp. Hãy tìm điểm khuyết của vòng tròn và dần xoá đi những hiểu lầm đang hiện hữu. 

_Còn muội?

_Âm thầm sẽ tốt hơn...

Tiếng bước chân ngày càng nhỏ dần không gian lại trở nên im ắng như lúc ban đầu. Người ngoài cuộc luôn có cái nhìn sáng suốt hơn người trong cuộc, và Jung công chúa chính là người ngoài cuộc sáng suốt đó. Những câu nói tưởng chừng đơn giản nhưng lại thâm thuý và công hiệu vô cùng. Cũng đã đến lúc Jung vương gạt bỏ tính tự tôn rồi...

-

Canh ba khuya khoắt mọi người trong Cung hầu như chìm vào giấc ngủ sâu mộng mị, thi thoảng vài toán binh tinh nhuệ với ngọn đuốc sáng rà soát nơi hành lang. Toán binh soi đuốc rất kĩ càng căn phòng của Tiffany, để chắc chắn hơn, một vài binh lính còn rà soát khu vườn trước phòng. Họ chỉ qua dãy hành lang khác khi chắc rằng không một tên thích khách nào quanh quẩn nơi đây. Tên hắc y nhếch mép và tin chắc rằng đây là căn phòng của nhi nữ làm Jung vương say đắm. Di chuyển thân hình một cách khéo léo và im ắng nhất có thể trên mái ngói nhưng không may hắn lại gây ra một tiếng động khẽ.

_Ai? - một vài binh lính phía sau đuôi quay ngoắt về phía sau, giơ cao ngọn đuốc nhằm tìm ra nơi phát ra tiếng động.

Tên hắc y giật nãy mình vì tiếng động khẽ do bản thân gây ra lại có thể đánh động đến cả binh lính phía dưới. Quả là binh tinh nhuệ, không thể đùa được. Nhưng hắn đã tinh ý hơn, nằm thụp người xuống mái ngói, cầm trong tay mảnh ngói nhỏ, hắn quẳng mảnh ngói về phía hành lang phía trước. Có vẻ như đội tinh nhuệ không dễ rơi vào kế điệu hổ li sơn như hắn nghĩ khi chia làm hai toán, một toán ở lại canh chừng trước phòng và toán còn lại di chuyển về phía trước. Hắn chặc lưỡi tiếc nuối vì xem như đêm nay mọi chuyện đã thành công cốc, có trách thì trách trời không tạo cho hắn thời cơ và Kim tướng quân cùng Kwon tể tướng đã huấn luyện được đội tinh nhuệ cẩn trọng thế này. Với thân thủ nhẹ nhàng tên hắc y kinh công khỏi đấy trong êm đềm.

Canh tư, Jung vương vẫn ngồi trong thư phòng, bóng tối được thay thế bằng thứ ánh sáng tờ mờ trong sương sớm. Người đặt chiếc bút xuống nghiên mực sau khi đã phê chuẩn hơn mươi tấu sớ tồn động. Lại một đêm Người không chợp mắt. Thần sắc mệt mỏi trong người như được xua tan khi trông thấy bức hoạ bên cạnh. Nỗi nhớ mong trong Người lại dâng lên, Người nhớ khoảnh khắc Tiffany dìu người trong rừng, hay dựa nhẹ vào Người trên yên ngựa và còn nhiều nhiều thứ lắm...Rồi Người bất giác cười nhẹ khi nghĩ về vẻ mặt ương bướng, ngang ngạnh, giận dữ của nhi nữ kia. Ngón tay Người xoa nhẹ đôi mắt đang nhắm nghiền rồi xuống chiếc mũi cao cùng bờ môi làm say lòng người, Người bật dậy cuốn bức hoạ một cách cẩn thận nhất rồi rời khỏi thư phòng.

-

_Không có gì đáng ngờ chứ? - Người cuối cũng cũng đến được nơi cần đến.

_Thưa vào canh ba có một vài tiếng động lạ nên chúng thần chia thành 2 toán canh gác. - một trong số binh lính canh gác bẩm báo.

_Tăng cường canh gác vào những đêm sau.

Nói rồi Người nhẹ đẩy cửa vào phòng rồi lại nhẹ đóng cửa lại. Người sợ tiếng cọt kẹt sẽ làm nữ nhi của Người tỉnh giấc. Áp bàn tay lên vầng trán cao cao, Người đang kiểm tra thân nhiệt để chắc rằng Tiffany không bị sốt. Mỉm cười trìu mến, nữ nhi của Người vẫn ngủ rất ngon giấc. Với tay lấy chiếc khăn trong thau nước bên cạnh Người nhận ra nước đã nguội lạnh cả rồi mà nữ nhi của Người sao có thể chịu nỗi nước lạnh cơ chứ. Người vội vàng bê thau nước lạnh ra ngoài, rồi đi thẳng đến nơi đun nước ở cuối hành lang. Người tận tay nhấc chiếc thau đồng khỏi bếp củi rồi lấy nước đổ vào đấy và cuối cùng là đặt thau vào bếp. Ngó nghiêng một hồi Người cũng tìm ra được nơi đặt củi, lấy một vài que Người cho vào bếp. Dùng hai viên đá đặt trên bếp Người chẹt chúng nhằm tạo ra lửa nhưng chuyện này có vẻ khó khăn với Người. 

Mồ hôi lăn dài trên gương mặt, long bào bị bẩn và mặt Người còn lem vài vết đen do phải thổi bếp nhưng Người nào quan tâm. Cái Người quan tâm bây giờ là phải đun nước cho mau sôi để còn chăm sóc cho Tiffany của Người. Thau nước ấm được Người bê vội về phòng và đặt xuống cạnh đầu giường. Người vắt hết nước trong khăn rồi chầm chậm lau mặt cổ và tay Tiffany. 

Tiffany nheo nheo mắt tỉnh dậy khi cảm giác vật gì đó âm ấm lướt nhẹ trên tay cô. Mở hờ đôi mắt thật Tiffany không dám tin trước mắt cô là Jung vương. Tiffany mở choàng đôi mắt ra khi nghĩ rằng bản thân đã tự tưởng tượng ra hình ảnh Jung vương, nhưng không thực sự là Người đang ở cạnh cô, cầm khăn trong tay và lau tay cho cô.

_Ta làm nàng thức giấc sao? - Người nhìn cô nhẹ nhàng hỏi.

Vẫn là chất giọng đầy ắp sự quan tâm từ Người, Tiffany nhớ giọng nói và gương mặt này...

_Không phải do Người, chỉ do tiểu nữ đã đủ giấc. - Tiffany cúi đầu trả lời.

_Nàng đã ngủ 8 đêm liền rồi còn gì, có muốn dùng gì không? - Jung vương nâng khẽ gương mặt đối diện, Người muốn xem thần sắc của Tiffany có xấu đi sau việc trúng độc hay không.

Tiffany nhìn chằm chằm Người, đôi mắt trũng sâu thiếu ngủ, thần sắc lại trong vô cùng mệt mỏi. Rồi cô nhìn thấy một vài vết lem trên trán và cánh mũi của Người, đưa mắt nhìn vào thau nước nóng với khói bay lên, Tiffany tự hỏi có phải do Người đã tự tay đun nước cho cô hay không. 

_Người bị thương sao? - dù biết lí do bị thương là vô lí nhưng Tiffany không dám tin Người đã đun nước cho cô. Có thể Jung vương đã đun nước cho Im tổng quản rồi mới đến phòng cô...

_Không. Chỉ--- Jung vương bị ngắt lời bởi Tiffany đang dùng khăn lau đi vết lem cho Người.

Lần đầu tiên Người được ngắm nhìn gương mặt Tiffany ở cự li gần thế này. Từng cử chỉ nhẹ nhàng của Tiffany khiến Người chỉ biết ười thầm trong lòng mà tận hưởng.

_Mùi khói vương rất rõ... Người xuống bếp sao? - Tiffany nhìn thẳng vào đôi mắt sâu của Người, nó ngập đầy hình ảnh của cô.

_Ta...ta đun nước, thật không hiểu sao có thể vương nhiều đến thế. - Jung vương lúng túng xem xét lại long bào của Người.

_Đun nước? 

_Gọi nô tì có thể làm nàng thức giấc, nên ta đã làm nó. 

Ánh mắt giao nhau, không khí trong phòng trở nên im ắng lạ thường. Tiffany không biết dùng từ ngữ nào để có thể diễn đạt cảm xúc trong cô lúc này, nó là một tập hợp những cảm xúc trong cô...Một chút bất ngờ, một chút vui sướng, một chút tự hào và một chút hạnh phúc khi Jung vương tận tay đun nước cho cô. Nó sẽ không có gì to tát với người khác nhưng với Tiffany nó lại mang ý nghĩa rất nhiều. Jung vương làm cô quên đi cả những suy nghĩ về Người và Im tổng quản trong cô...Gương mặt lấm lem lọ và mồ hôi của Người, cô sẽ mãi ghi nhớ nó.

_Nàng hiểu lầm ta và Im tổng quản có tình ý với nhau? - Người chủ động phá tan bầu không khí này bằng một câu hỏi.

Tiffany biết rõ câu trả lời của câu hỏi này nhưng cô lại không dám bật thành tiếng. 

_Giữa ta và Im tổng quản tồn tại sự biết ơn. Không hơn hai từ đấy. 

Người vốn là thế, không dài dòng cũng không vòng vo. Dứt khoát và ngắn ngọn nhưng lại là quá đủ cho người cần được giải thích.

_Nàng vẫn nghi ngờ tình ý của ta cho nàng? 

_Tiểu nữ không dám.

_Nàng nói dối. 

_Ta yêu nàng. 

Người ôm lấy Tiffany vào lòng và ngày một siết chặt hơn. Vòng tay ấm áp và bình yên...

_Thậm chí ta có thể nói vạn lời thì vòng tay này vẫn chỉ của riêng nàng. Và ta yêu nàng.

Nước mắt lăn dài trong vô thức. Tiffany để mặc nó rơi tự do trên gương mặt, khoảnh khắc này chẳng phải quá hạnh phúc sao. Jung vương đã xác nhận tình ý dành cho cô, việc mà cô nghĩ sẽ không bao giờ xảy ra...Jung vương không giỏi trong việc bộc lộ cảm xúc nhưng chỉ vài câu nói giản đơn xuất phát từ đáy lòng Người cũng đã đủ làm Tiffany hạnh phúc đến nghẹn lời. 

Có thể do Tiffany đã cố chấp và ngang bướng khi nghĩ về Jung vương cùng Im tổng quản. Tình ý Jung vương dành cho cô quá rõ ràng nhưng cô lại phủ nhận chúng và suy nghĩ quá nhiều về chuyện giữa hai người họ. Tình ý Jung vương thể hiện qua hành động cử chỉ khiến Tiffany chông chênh khó nghĩ, cái Tiffany cần là một lời nói chắc chắn về nó. Những người khác họ cảm nhận tình yêu của nhau qua hành động và cử chỉ nhưng Tiffany khác họ, vì tình yêu của cô và Jung vương cách nhau hàng ngàn vạn năm, nó mong manh và dễ tan nên đưa Tiffany vào một mớ suy nghĩ khó nói. Giờ đây Tiffany biết rằng ở MoYeon đã có một vòng tay chỉ dành riêng cho cô và một tình yêu đang trao gửi đến cô...

-

Nơi Im Cung, Kwon tể tướng vẫn đều đặn đến với Im tổng quản mỗi ngày. Kwon tể tướng khi thì thuật một vài chuyện trong Cung, khi thì kể vài mẩu chuyện vui được nghe từ các nô tì...

_Yul-- - Im tổng quản khẽ ngập ngừng trong câu nói. 

_Muội tỉnh rồi. Còn đau ở đâu không? Nước, đúng rồi muội cần nước.

Kwon tể tướng gấp gáp nói, vội vàng bước đến chiếc bàn rồi rót cốc nước cho Im tổng quản. Im tổng quản thật không dám tin vào mắt và tai mình khi Kwon tể tướng gọi “muội” và ngồi đây chăm sóc cho mình. Đó là một điều khó tin nhất… 

Nhưng hình ảnh Kwon tể tướng ngốc nghếch, rồi tự hỏi tự trả lời một mình làm Im tổng quản cảm thấy ấm lòng. 2 năm qua sự ngốc nghếch và vui vẻ luôn được thay thế bởi nét lạnh lùng không thua kém Jung vương. Muốn đến gần, muốn ở bên cũng là một điều rất khó khăn. 

_Nước đây. 

Kwon tể tướng nâng cốc nước kề sát môi Im tổng quản, Im tổng quản mở to đôi mắt chứng kiến những gì đang xảy ra. 

_Đừng nhìn tỷ như thế. – Kwon tể tướng cười nhẹ vẫn còn nâng cốc nước cho Im tổng quản. 

_Hai năm rồi… - Im tổng quản bỏ lửng câu nói. 

_Tỷ không mong một sự tha thứ từ muội vào chuyện của hai năm trước, nhưng giờ đây tỷ muốn bù đắp lại tất cả cho muội. 

-

Jung vương luyến tiếc rời vòng tay khỏi Tiffany. Lúng túng, ngại ngùng là những gì đang diễn ra giữa cả hai. Tiffany khẽ hít thở mạnh, nhẹ nhàng hỏi Người. 

_Những lời Người nói là thật chứ? 

_Thật. Nàng là duy nhất với ta. 

Đôi mắt Tiffany biến thành vầng trăng khuyết rạng rỡ dưới ánh nắng ban mai. Trước đây Tiffany từng ước rằng cô sẽ được tỏ tình trong một khung cảnh lãng mạn có trăng, có hoa, nến… ; lời tỏ tình của Jung vương không lãng mạn như cô nghĩ, cũng không dài dòng ướt át. 

Nhưng nó làm Tiffany cảm thấy hạnh phúc len lỏi trong từng tế bào… 

Cảm giác bướm bay lâng lâng trong bụng… 

Đó là cảm giác khi được người mà ta yêu tỏ tình – câu nói Tiffany nhớ mãi từ mẹ cô…

TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro