[LONGFIC] Hoàng Phi MoYeon [Chap 18], JeTi, Ace | Update 28.06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

cre:ssvn

Chap 17

_Người đang trốn tránh câu trả lời, có vẻ như tính mạng của Hwang tiểu thư đây không quan trọng với Người...

Tiffany gần như muốn ngất đi trong tay tên thích khách, phần vì hắn giữ cô quá chặt phần vì độ cao ở nơi đây quá đáng sợ. Bị chụp thuốc mê nên Tiffany không hề biết bản thân bị mang đến đây, chỉ khi cô lờ mờ mở mắt thì đã yên vị trong cái siết của hắn. Tiffany tuy có lúc ngơ nhưng cô không phải là một đứa ngốc, cô nhận ra rằng từ khi cô xuất hiện Jung vương gặp nhiều chuyện không hay và việc bắt cóc cô sẽ gây khó dễ cho Jung vương. Thầm trách bản thân không nghe lời Jung vương để rồi ra khỏi phòng và bị bắt cóc, nước mắt bỗng dưng đọng lại nơi khoé mắt. Tiffany sợ rằng sẽ làm liên luỵ Jung vương và MoYeon, nghĩ đến MoYeon 1 thì lo lắng cho Jung vương đến 10. Tiffany không muốn Jung vương phải thương tổn hay xảy ra bất cứ chuyện không hay nào khác mà nguyên do là vì cô. 

Bản thân Tiffany mâu thuẫn và ích kỉ lắm, cô ước rằng người đang phi thân phía sau tên thích khách là Jung vương thay vì Kim tướng quân. Gương mặt nhễ nhại mồ hôi của Kim tướng quân khiến Tiffany cảm thấy vô cùng có lỗi. Chỉ vì cô mà bao người bị liên luỵ như thế.

_Thả ta ra. - Tiffany gằn giọng.

_Tỉnh rồi sao? Đã tốn công có được nàng dại gì lại thả ra sớm. - tên thích khách cười cợt.

_Ngươi muốn gì ở ta?

_Ta chỉ muốn nàng chứng kiến một vài chuyện. Chắc rằng nó sẽ góp vui cho nàng. - một tràng cười nhỏ sau khi hắn kết thúc câu nói.

_...

_Quan hệ giữa Jung vương và Im tổng quản thì sao? - hắn đột nhiên ngưng phi thân, nhìn vào mắt Tiffany hắn khe khẽ hỏi.

_Thì sao chứ?

_Ta không tin nàng không để tâm mối quan hệ ấy. 

_Ngươi là ai? 

Không một câu trả lời, tên thích khách lại phi thân một cách nhẹ nhàng với Tiffany trong vòng tay. Khẽ co người khi thân nhiệt một thấp đi, quả thật càng lên cao không khí ở đây càng lạnh lẽo. Tên thích khách siết chặt Tiffany, cơ mặt hắn thể hiện chủ nhân quả rất thích thú...

-

_Cuộc sống của Người vốn vinh hoa phú quý, muốn gì được nấy, thế nên Người sẽ chẳng bao giờ hiểu được... 

Jung vương cau mài, việc bỏ dở câu nó trước Người là một điều cấm kị mà không ai dám sai phạm. Từ ngôn từ, thái độ và đôi mắt Jung vương đoán rằng mục đích chính của hắn không phải là Tiffany. Hắn chỉ muốn dùng Tiffany nhằm dẫn dụ Người xuất hiện ở đây, đôi co cùng hắn.

_Cái ngươi muốn thực ra là gì.

_Những thứ đáng được có. 

Trong chớp mắt hắn đẩy Tiffany ra khỏi vòng tay, theo đà Tiffany lao thẳng về bìa vực. 

_Không.

Vội vã lao người theo Tiffany, Người không quan tâm nó sẽ nguy hiểm như thế nào, cái Người cần bây giờ là phải cứu lấy nữ nhi mà Người yêu thương. Kim tướng quân ngay lúc ấy cũng hành động hệt như Jung vương, nhưng lại dừng giữa chừng. Tên thích khách nhếch mép khinh bỉ, chuyện này quả rất đáng theo dõi. 

Tiffany rơi tự do giữa bầu không khí đặc quánh và sương dày đặc. Cô nhắm mắt chờ đợi những gì sắp xảy đến với bản thân. Rơi xuống đây chỉ có thể chết chứ không sống nổi, Tiffany đã biết đến JangJeon qua sách vở ở hiện đại. Nếu cô chết đi chẳng phải sẽ không mang đến những điềm xui rủi cho Jung vương...Nhưng rồi cô sẽ xa Người mãi mãi... 

Nước mắt lăn dài không dừng Tiffany cảm thấy nhói đau nơi lồng ngực trái. Tiffany không nghĩ nó lại khó chịu và đau thế này. Ngột ngạt khi thả rơi người với vận tốc lớn, ngột ngạt khi biết phải chia xa, ngột ngạt khi chưa kịp nói lời yêu thương cùng Người. 

Vài cành cây xước qua da thịt...

Khó thở đến cùng cực...

Nhắm mắt, chờ đợi hồi kết cho bản thân...

-

Người căng mắt giữa làn sương đặc quánh với hi vọng tìm được Tiffany. Cơ thể Người cũng đang rơi nhưng Người có thể làm chủ nó theo ý Người. Người như vô vọng khi trước mắt chỉ mù mịt là sương. 

_MiYoung

Người hét to tên nữ nhi của Người, tiếng gọi vang vọng giữa vách đá vô tư lự. Người lo lắng và không khỏi xót xa khi nghĩ đến việc những cành cây và đá tảng có thể gây tổn thương cho Tiffany. Nữ nhi của Người chỉ vừa tỉnh dậy thôi, làm sao có thể chịu nỗi tổn thương chứ...Bản thân Người không nhận ra rằng cành cây đầy gai cũng đang tổn thương Người, tảng đá nhọn hoắc nhô ra khiến tay Người đầy vết xước.

Nhưng giờ đây quan trọng hơn tất cả là nữ nhi của Người...

-

Jung công chúa lật trang sách trên bàn gỗ, tay còn lại nâng nhẹ tách trà thưởng thức vị đắng của trà. Mảnh giấy nhỏ rơi vào phòng, vừa hay đó cũng là điều mà Jung công chúa linh tính. 

Gỡ nhẹ mảnh giấy trong tay Jung công chúa mỉm cười nhẹ nhàng trước tin tức vừa nhận. 

_Cây kim trong bọc sao có thể che giấu mãi...

Kwon tể tướng nép người vào thanh gỗ trước phòng Jung công chúa với mồ hôi rịn đầy trán. Tể tướng không phải người hay tò mò và rình rập chuyện người khác, đây là lần đầu tể tướng rơi vào chuyện như thế này. Với ý định gặp Jung công chúa nhưng chỉ khi vừa đến hành lang Kwon tể tướng đã trông thấy bóng đen bí ẩn và nghe được câu nói đầy hàm ý kia. Có lẽ đến gặp Choi phu nhân ý hay nhất bây giờ.

-

_Ta thật không hiểu nỗi JuHyun. - Choi phu nhân đập mạnh tách trà xuống bàn, tiếng động khiến Choi quí tử giật nảy mình khóc thét lên.

_Muội ấy làm gì cũng đều có nguyên do sâu xa phía sau, dù là chuyện nhỏ nhặt nhất. - Kwon tể tướng trầm tư.

_Điều đáng sợ nhất là đây. 

_Choi phu nhân nên mau chóng quay lại vị trí Tổng quản trước kia.

Choi phu nhân gật nhẹ đầu. Thật ra đâu cần phải trở lại vị trí trước kia, ở đây Choi phu nhân vẫn có thể kiểm soát và nắm được mọi cớ sự xảy ra trong Cung. 

_Đã gần đến lúc MoYeon mở tiệc rượu chiêu đãi các chiêu hầu. 5 ngày và hiện giờ Jung vương đã lao xuống vực cùng Hwang tiểu thư.

_Mọi chuyện tính toán khá sít soát. Ta có lòng tin ở Jung vương.

_Chúng ta vẫn còn SunKyu. Jung vương phải chăng đã đoán ra mọi chuyện... - Kwon tể tướng căng thẳng.

_Jung vương là ai kia chứ.

Choi phu nhân và Kwon tể tướng vẫn rất hiểu ý nhau trong từng câu chữ. Và còn cả hành động nữa khi đôi môi họ cùng lúc vẽ lên nụ cười khó hiểu.

-

Người như ngừng thở. Cơ thể Tiffany đang nằm xoãi trên phiến đá nhô ra với đôi mắt nhắm nghiền. Không hiểu sao Người rất sợ đôi mắt nhắm nghiền của Tiffany. Đôi mắt nhắm nghiền, Tiffany của Người lại bị tổn thương… 

Nhanh như cắt Người phi thân xuống phiến đá. Người nâng Tiffany trong vòng tay, bàn tay Người thoăn thoắt bắt nhịp mạch trên cổ tay Tiffany. Người như ngừng thở lần nữa khi cảm nhận được nhịp mạch yếu ớt. Ngón tay Người chạm khẽ vào gương mặt Tiffany, lạnh quá. Chỉnh lại tư thế để Tiffany ngồi trong lòng Người, Người muốn truyền chút hơi ấm của bản thân cho Tiffany. Áo choàng của Người phủ nhẹ lên bờ vai mỏng manh, Người đang cố ủ ấm cho Tiffany bằng mọi cách có thể. 

Siết chặt bàn tay Tiffany, để Tiffany tựa vào Người, kéo sát chiếc áo choàng quanh cơ thể Tiffany. Xót xa trước những vết cắt trên tay Tiffany. 

Hẳn nàng phải đau lắm. Ta thật vô dụng khi không bảo vệ được nàng. 

Người chăm chú nhìn vào vết cắt, hạ thấp đầu, Người thổi nhẹ vào vết thương. Lấy từ trong long bào chiếc khăn lụa, Người cẩn thận băng vết thương cho Tiffany. 

-

Kim tướng quân cùng Han Seung Yeon kết hợp vây bắt tên thích khách ở phía trên. Quả thật hắn không phải là người dễ đối phó hay đơn thuần là một tên thích khách quèn. Tấn công dứt khoát, né đòn uyển chuyển, những đòn tấn công từ hắn làm Kim tướng quân thoáng chốc nghĩ đến một người, là Jung vương. 

Han Seung Yeon tấn công trực diện còn Kim tướng quân yểm trở từ phía sau. Lấy hai chọi một quả không công bằng hay nói đúng hơn là không quân tử, nhưng Kim tướng quân nào quan tâm. Chính miệng hắn cũng thốt ra rằng không tồn tại những thứ không công bằng trong cuộc sống, vậy thì cớ gì Kim tướng quân phải công bằng với hắn. Kim tướng quân đưa mũi kiếm sắt bén kề vào cổ hắn khi trận đánh đã phân thắng thua. 

Bỗng dưng thanh kiếm trong tay Kim tướng quân hạ dần. Ánh mắt pha lẫn ngạc nhiên và có chút đe dọa. Tên thích khách nhoẻn miệng cười, đôi mắt ấy giúp hắn đưa đến kết luận rằng Kim tướng quân đã trông thấy thứ gì đó – một thứ quan trọng. 

_Cáo lui. 

Han Seung Yeon nhìn chằm chằm Kim tướng quân khó hiểu, đã phải tốn rất nhiều sức lực để đấu kiếm cùng hắn nhưng cuối cùng lại để hắn thoát đi dễ dàng đến thế. Seung Yeon đến gần lay nhẹ vai Kim tướng quân. 

_Chúng ta có nên xuống phía dưới tìm Jung vương cùng vị tiểu thư kia? 

_Ta sẽ đích thân xuống đấy. Ngươi mau trở về Cung, chuyển lời ta cần viện trợ cùng Kwon tể tướng. 

Han Seung Yeon gật đầu vâng lệnh, vừa quay đi thì Kim tướng quân đã gọi giật lại. 

_Chuyển cả cái này cho Kwon tể tướng. 

Chiếc khăn lụa tối màu làm nổi bật vài kí tự được viết bằng máu của Kim tướng quân. 

“Jung Im Jung”

Han Seung Yeon hốt hoảng, Kim tướng quân tự dùng kiếm rạch một vết cắt trên ngón tay, mực viết được thay bằng những giọt máu ấy. Lấy ra một chiếc khăn khác với ý định quấn quanh ngón tay đang rỉ máu của Kim tướng quân, nhưng Kim tướng quân chỉ cười nhẹ rồi phẩy tay ra hiệu Seung Yeon mau trở về Cung trước khi quá muộn. Han Seung Yeon chần chừ giây lát rồi vụt đi, trước ánh mắt kiên định chả Kim tướng quân Seung Yeon biết ở lại sẽ là vô ích. 

Tiếng hí ngựa vang lên cả một khoảng không rộng lớn rồi vọng lại dưới ánh chiều tà. Kim tướng quân siết chặt thanh kiếm và tìm kiếm đường xuống phía dưới JangJeon với tâm trạng rối bời và đầy lo lắng.

-----------------------

Dự định làm điều này sớm hơn nhưng đến nay mới có thể làm được, mong mọi người thông cảm cho mình. Mình sẽ trả lời những câu hỏi chung của các bạn ngay dưới đây. 

1. Quan hệ giữa Jung vương, Im tổng quản, Kwon tướng quân và Jung công chúa ở quá khứ? Có những hận thù giữa họ? 

Theo như trailer các bạn cũng biết Jung vương và Im tổng quản ngày xưa đã-từng-có-gì-đó với nhau và những cử chỉ của Im tổng quản phần nào cũng có thể đoán ra được. Nhưng hầu như Jung vương không chú ý nhiều đến Im tổng quản, nó giải thích cho những mâu thuẫn trong quá khứ của họ. 4 người họ quanh quẩn trong sự hiểu lầm, ngộ nhận, thương, yêu, ghét và có cả toan tính lẫn dối lừa nữa. Mình không thể nói nhiều hơn nữa, nếu nói ra thì fic hết chuyện để viết r, mong mn thông cảm. 

2. Tại sao Jung vương lại đày Lee quận chúa tận đảo? Chẳng phải nếu cho Lee quận chúa và Kim tướng quân thành với nhau, Jung vương sẽ có thêm hậu thuẫn vững chắc? 

Jung vương vẫn cố chấp không quên những gì đã xảy ra nên khi lên ngai đã làm như thế. Một người cao ngạo và tài giỏi như Jung vương không cần phải nhờ vào quận chúa (em họ) để củng cố thế lực. Ở đây tuy cả hai không thành nhưng Lee quận chúa và Kim tướng quân vẫn một lòng phò trợ Jung vương, đủ để biết rằng họ nhận thức được những gì họ làm trong quá khứ là quá đỗi tàn nhẫn với Jung vương. Bằng cách này hay cách khác họ muốn chuộc lỗi. 

3. Jung công chúa - người tốt hay kẻ xấu và có yêu ai không? Nếu có người đó là ai? 

Cái này thì tùy mn muốn nghĩ sao thì nghĩ thôi hà, đôi khi một người làm việc đó cùng lúc tốt với người kia nhưng lại bất lợi cho người nọ. Jung công chúa cũng là con người, cũng biết yêu chứ. Như chap trước kia, Jung công chúa nói với Jung vương rằng "âm thầm sẽ tốt hơn". Đó là Jung công chúa muốn chọn cách yêu thầm, hoặc biết bản thân không có cơ hội ^^. 

4. Về Jung Im Jung? 

Mình chỉ có thể nói rằng đó không phải 1 cái tên  

5. Tại sao ít đề cập đến Cung phi vậy? 

Vì bây giờ chưa cần thiết. Mình chỉ mới xoay quanh các nhân vật chính mà mn đã rối r, thôi thì khi nào cần thì cho ra luôn. 

Nếu còn câu hỏi nào nữa mấy bạn cứ hỏi nhé, mình sẽ giải đáp đầu chap cho mn luôn ^^

HPBD Seo JuHyun 

(28.6.1991 - 28.6.2012)

Chap 18

Han Seung Yeon phóng ngựa với tốc độ nhanh nhất có thể để mau chóng về Cung và trao tận tay chiếc khăn lụa cho Kwon tể tướng. Cảm giác có kẻ theo sau ngày một rõ ràng hơn bao giờ hết. Nỗi bất an cùng những giọt mồ hôi lăn dài trên gương mặt Seung Yeon ngày một nhiều hơn. Seung Yeon tuy không biết chút gì về những mối quan hệ rối rắm trong hoàng tộc nhưng một điềm gì đấy thôi thúc bản thân phải quyết giữ lấy chiếc khăn kia. Có khoảng 3 tên cùng ngựa đang đuổi theo Seung Yeon từ phía sau. Thúc mạnh dây cương về phía sau, hí vang rền một tiếng tuấn mã đang phóng nhanh về phía trước. 

Vồn vã, thúc dục. 

Mặt trời khuất dạng đồng nghĩa với việc ánh sáng soi đường duy nhất sẽ tắt ngắm. Điều đó hoàn toàn đưa Seung Yeon vào thế bị động, cánh rừng âm u cùng ba tên hừng hực mối nguy hại ở phía sau.

-

Bàn tay thon dài khẽ cử động, ngón giữa cùng ngón trỏ bắt đầu co giật, dấu hiệu cho thấy Tiffany đang dần tỉnh dậy. Jung vương giật bắn cả mình, Người đã nhắm mắt một khoảng thời gian ngắn vì cơ thể Người hầu như đã cạn kiệt hết sức lực. Khẽ khàng nắm lấy bàn tay Tiffany, Người thì thầm. 

_Nàng tỉnh rồi phải không?

Tiffany nheo nheo đôi mắt trước khi mở hẳn nó ra. Mệt mỏi, rã rời, đau buốt đó là những gì Tiffany cảm nhận về cơ thể mềm nhũng của mình. Cô tự hỏi bản thân rằng có phải đang ở nơi âm ti địa phủ hay một nơi nào đấy đại loại dành cho những linh hồn đã khuất. 

Mùi hương nhẹ nhàng nhưng thân quen đến lạ thoang thoảng qua cánh mũi, Tiffany nhìn trừng trừng vào chiếc áo choàng quanh cơ thể cùng ban tay ai đó đang nắm chặt tay cô. Khó khăn quay cổ về phía sau, nhưng cuối cùng Tiffany cũng có thể làm được điều đấy. 

Là Jung vương. 

Như vậy là cô chưa chết...Hay cô lại đang mơ, một giấc mơ khác có hình bóng của Người.

Nhưng cảm giác này, mùi hương cùng sự ấm áp này, sao có thể là giả...

_Ta cứ nghĩ rằng nàng sẽ rời xa ta. 

Jung vương tì nhẹ cằm vào một bên vai nhỏ nhắn của Tiffany, cả cơ thể Tiffany như đang lọt thỏm vào vòng tay bình yên của Người. 

_Ta vô dụng lắm phải không? Đã để nàng chịu thiệt thòi-

Tiffany đặt ngón trỏ lên bờ môi Người. Hai ánh mắt chạm nhau. Tiffany khẽ cựa người, cô vòng tay ôm chặt lấy Jung vương. Đôi mắt ngấn lệ cùng chiếc mũi đỏ ửng, Tiffany cố dụi sát vào Người. Chừng vài giờ trước, cô đã từng nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ có thể làm chủ vòng tay của Người...

-

Kim tướng quân phải vòng vèo một đoạn đường dài mới phát hiện được một lối xuống sâu về phía dưới vực. Lối xuống chỉ đơn giản là một đoạn đường dài cỏ mọc um tùm và ít đá hơn so với những nơi khác. Kim tướng quân men theo đó từng chút một, thật không dễ bám vũng ở nơi như thế này. Rồi chợt nghĩ đến Jung vương, chút khâm phục trỗi dậy, Jung vương thậm chí còn không cần dùng lối đi nào mà lao thẳng xuống phía dưới. Đến cả mạng sống bản thân Jung vương còn chẳng cần quan tâm vào lúc đấy.

Tình cảm mà Người dành cho Tiffany là tình yêu.

Tình cảm mà Kim tướng quân dành cho Tiffany nó thực chưa định hình và xác định rõ ràng. 

Một vài nhành hoa dại trắng muốt xuất hiện trước tầm nhìn, lại gặp nó một lần nữa...

*Flashback*

Mùa thu của 9 năm về trước, lúc đấy Kim tướng quân, Lee quận chúa, Jung vương, Kwon tể tướng, Choi thái y vừa 14 tuổi và Im tổng quản thì 13. Từ nhỏ đã phải ở lì trong Cung ngột ngạt, đầy lễ nghi nên Jung vương đã quyết định trốn ra khỏi Cung thăm thú kinh thành. Tuổi nhỏ tự cao, Jung vương cùng tất cả trốn khỏi Cung thành công với chiến lợi phẩm theo cùng là một vài chú tuấn mã. 

Thăm thú trong Thành chán chê, Jung vương phi tuấn mã ngày một xa Kinh thành hơn, cứ thế sau một hồi tất cả đã ở JangJeon. Cảnh vật ở JangJeon lúc này tuyệt hảo không gì bằng, hàng cây xanh mướt cùng những quầng sương mờ nhạt trộn lẫn cùng màu vàng cam của một buổi chiều tà mùa thu. Tất cả sẽ trở về Cung sau khi mặt trời khuất đi một nửa nhưng Lee quận chúa đã tình cờ trông thấy một hàng hoa dại trắng muốt mọc dọc theo vực. 

_Ta muốn chúng. - Lee quận chúa cố với tay chạm đến hàng hoa dưới kia. 

_SunKyu sẽ không bao giờ chạm đến chúng được. - Choi thái y cười cợt. 

Lee quận chúa như bị thách thức bởi câu nói đấy nên đã cố vươn mình thêm một chút nữa. Nhưng không may lại mất đà và lọt xuống. Kim tướng quân vội vàng chộp lấy cánh tay Lee quận chúa và cố giữ thật chặt. 

_SunKyu bám chặt. SooYeon sẽ lấy dây kéo ngươi lên. 

Lee quận chúa khẽ gật đầu với dòng lệ lăn dài trên gương mặt. Jung vương sau khi siết chặt dây quanh thân cây to cao gần đấy đã thả dây xuống cho Lee quận chúa. 

_Bám lấy dây và thả tay TaeYeon ra đi SunKyu. - Jung vương nóng nảy trước Lee quận chúa nhất quyết không buông Kim tướng quân. 

Lee quận chúa lắc đầu lia lịa. Nước mắt ngày một rơi ra nhiều hơn nữa. Bàn tay nắm chặt lấy cổ tay Kim tướng quân.

_Ta không buông SunKyu ra đâu. Giờ thì một tay giữ tay ta và một tay nắm dây. 

Kim tướng quân mỉm cười trấn an. Lee quận chúa sợ sệt làm theo và cuối cùng thì cả hai đã an toàn. Nhưng bất ngờ thay Kim tướng quân lại nắm lấy dây và thả người xuống vực. Lee quận chúa lo lắng khóc lóc và thét gọi tên Kim tướng quân, và sau đấy một vài cây hoa nhỏ trắng muốt đã ở ngay trước mặt quận chúa. Kim tướng quân thoăn thoắt nhảy lên trên với Jung vương, Kwon tể tướng và Choi thái y là người căng dây. 

_Vì SunKyu muốn chúng nên ta quyết hái được...

*End Flashback*

Những gì xảy ra ngày hôm đấy chậm chạp xuất hiện trong tâm trí Kim tướng quân khi đang ra sức xuống sâu hơn. 

"Ta không buông SunKyu..."

Là do bản thân cố tình quên lời nói đó hay vì quá mong manh để níu giữ...

-

Han Seung Yeon dừng ngựa khi qua được quá nửa cánh rừng âm u. Cảnh vật bây giờ đáng sợ hơn bao giờ hết. Nhanh trí nhét chiếc khăn vào dưới yên ngựa một cách kĩ càng nhất có thể, Seung Yeon nhảy phóc xuống đất và thúc mạnh vào hông ngựa cho nó phóng đi. Một chọi năm, quả thật không công bằng chút nào. 

Năm tên áo đen hừng hực khí thế, vừa trông thấy Seug Yeon đơn thân độc mã bọn chúng đã nắm chắc phần thắng. Và giờ thì chỉ đơn thân Seung Yeon, bọn chúng không ngừng hả hê mà nhìn nhau. Xem thường đối thủ là một điều ngu ngốc và những tên áo đen kia lại đang sa mình vào điều ngu ngốc đấy. 

-

Jung vương siết chặt vòng tay, đôi môi vẽ thành nụ cười bình yên nhất trong những năm qua. Người chầm chậm nhắm mắt tận hưởng mùi hương nhẹ nhàng từ mái tóc đen mượt đang ngã trên vai Người. Nụ cười mãi không dứt trên đôi môi khi Người đang cảm nhận được nhịp đập bên ngực trái của Tiffany. 

_MiYoung, nàng có lạnh không? 

Tiffany lắc nhẹ đầu. Nói về sự ấm áp hẳn mọi người sẽ nghĩ về chăn, lửa hay những thứ với nhiệt cao, nhưng với Tiffany vòng tay và hơi ấm của Người là những gì ấm áp nhất. 

_Chúng ta nên vào kia. - Jung vương chỉ vào cái hang phía sau họ. - Ít ra bên trong sẽ ấm áp và an toàn hơn một chút. 

Tiffany gật nhẹ đầu. Ngay sau đấy, Jung vương khuỵu một chân xuống đất, ngụ ý rằng Tiffany hãy lên lưng Người. 

_Nàng bị thương, đi lại sẽ khó khăn.

Thật ra Jung vương đã quá lo lắng rồi. Trong khoảnh khắc sinh tử kia, Tiffany như bừng tỉnh, cô cố bám vào những thân cây leo gần đấy với hi vọng sẽ nương theo mà lên trên. Một khoảng thời gian ngắn bám vào dây leo khó tránh khỏi việc dây leo không thể chịu được sức nặng của một cơ thể người. Tiffany cố bám víu vào những phiến đá gồ ghề trước tình trạng sắp đứt của dây leo. Mỏi rần cánh tay và cả việc cơ thể lơ lửng giữa vực sâu nên Tiffany trượt tay và rơi xuống nơi đây. Thật may khi khoảng cách không quá xa, nếu không Tiffany cũng gãy xương hoặc thịt nát xương tan.

_Nhanh lên nào. 

Tiffany nhẹ nhàng vòng tay quanh cổ Jung vương, Người cười hài lòng khi Tiffany cuối cùng cũng theo lời Người. Jung vương đứng dậy chậm rãi cùng lúc xốc nhẹ cơ thể Tiffany trên lưng. Từng bước từng bước đến gần phía hang. 

_Ta tưởng rằng đã mất nàng. Cảm giác lồng ngực đau nhói... 

Gương mặt Người và Tiffany kề sát nhau, cả hai có thể cảm nhận được hơi thở người còn lại đang mơn man da thịt mình. Dù khi nãy Người đã nói ra điều đấy nhưng không hiểu sao bản thân Người lại lặp lại lời nói kia. Ngay cả hai năm trước, Người nghĩ rằng biến cố đó là điều duy nhất khiến trái tim Người nhức nhối và đau thắt vì hai chữ tình yêu. Nhưng giờ đây cảm giác khi xưa lại trỗi dậy, nó thậm chí còn mạnh mẽ và đau hơn trước kia gấp nhiều lần. 

_Tiểu nữ hiểu cảm giác của Người. Vì đó là những gì tiểu nữ nhận ra vào thời khắc quan trọng đó. Chia ly là điều mang nhiều nỗi đau.

_Ta sẽ không để nàng rời khỏi ta một lần nào nữa. Ta không muốn nỗi đau hay bất kì điều gì khác làm tổn thương nàng, tổn thương MiYoung của ta. 

Ngôn từ như bị mất đi trong Tiffany thay vào đó là những cảm xúc dạt dào khó diễn đạt. Từ khi nào Người lại lấn sâu vào tim cô thế này, từng lời nói từng cử chỉ nhỏ từ Người đủ khiến từng tế bào trong cô xao xuyến cùng cực. 

-

_Người cũng cần phải sưởi ấm. 

Tiffany nhích lại gần Người một chút đủ để không có khoảng cách giữa cả hai và mở tấm áo choàng qua vai Người. Cảm giác ấm áp lan toả từ cơ thể đối phương cũng như từ chiếc áo choàng của Người. Vết cắt dài rỉ máu choáng lấy tầm nhìn Tiffany, cô quay sang nhìn Người, như hiểu cô đã trông thấy vết thương đó Người chỉ cười nhẹ trấn an. Mệt mỏi thể hiện rõ ràng trong đôi mắt Người. Tiffany gần như mất bình tĩnh trước đôi mắt đang dần khép lại. 

_Người không được ngủ. - Tiffany dùng tay chạm vào gò má lành lạnh của Người. 

_Ta sẽ không để nàng ở đây một mình. 

Cánh tay bị thương quàng qua vai Tiffany, Người đẩy nhẹ đầu Tiffany dựa vào vai Người. 

_Thật ra tiểu nữ không thuộc về thời đại này. - Tiffany nhỏ nhẹ nói, điều cô cần lúc này là tìm một vài câu chuyện để nói tránh cho Người thiếp đi. 

_Ta biết điều này. Ta chỉ chưa biết nàng đến từ đâu...

_Một nơi cách đây hàng vạn năm. 

_Ta không quan tâm về điều đó. Ta chỉ quan tâm mỗi nàng mà thôi. 

Tiffany gật nhẹ đầu. Cô đang đứng cửa giữa với gia đình và người cô yêu. Không tìm được cách trở về gần như cô đang dần nghiêng về phoá người cô yêu nhiều hơn. Để rồi trong giấc mơ gặp gia đình, cô lại trở về vị trí cửa giữa trước đó của bản thân. Tốt nhất cô nên cứ sống cho Tiffany - một Tiffany đang ở MoYeon, còn về Tiffany ở Seoul đành phải chờ cho đến khi cô trở về được đã. 

-

*Seoul, Hàn Quốc*

Ngài Hwang vuốt vầng trán đầy nếp nhăn theo đó là hành động thở dài mệt mỏi. Cũng đã 3 tháng 7 ngày con gái ông mất tích. Tìm kiếm vô vọng, ông đã từng ước rằng Tiffany bị bắt cóc và rồi bọn chúng sẽ gọi điện tống tiền ông. Thà như thế để ông biết rằng con gái ông vẫn còn sống, vẫn còn thở chung một bầu không khí cùng ông. 

Michelle và Leo gần như gác hết mọi việc ở công ty chỉ để rà soát đi rà soát lại khu cung điện MoYeon, cũng như những di tích quanh nó. Thậm chí Michelle còn đến tận nhà giáo sư trực tiếp giảng dạy Tiffany về đề tài này. Việc tin vào lời nguyền thì thật là vô lí nhưng Michelle không thể không nghĩ đến. 

"MoYeon không có những thể loại lời nguyền như Ai Cập. Ta dám lấy danh dự của giáo sư khoa khảo cổ hơn 35 năm nay ra đảm bảo."

Michelle nói ngay cho ông Hwang cùng Leo biết tin này. Leo chẳng có biểu hiện gì còn ông Hwang vẫn ngồi đấy trầm ngâm. 

_Chúng ta nên hi vọng và chờ đợi. Appa mong Tiffany sẽ không xảy ra chuyện gì nguy hiểm. Chỉ cần con bé còn sống... - câu nói không thể hoàn thành khi những giọt nước mắt rơi trên gương mặt khó đoán. 

Michelle và Leo tinh ý rời khỏi phòng. Ông Hwang ôm lấy di ảnh người vợ cùng Tiffany vào lòng. Nếu Tiffany có gì không hay sao ông có thể sống nỗi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro