[LONGFIC] Hoàng Phi MoYeon [Chap 2], JeTi, Ace |

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 2 

Tiếng thông báo của tên thái giám vang lên the thé, Tiffany chỉ biết nhìn chằm chằm về phía chiếc cửa gỗ, chờ đợi Jung vương xuất hiện. Cô đã tìm hiểu rất nhiều thông tin về vương triều MoYeon và cô cũng biết rằng người trị vì vương quốc hầu như là nữ nhi. Bên cạnh đó, nữ vương của MoYeon đa phần đều tàn nhẫn, lãnh cảm và thô bạo. Tiffany khẽ rùng mình khi hồi tưởng lại những thước phim, đoạn hình ảnh mà cô đã được xem về cách ép cung cũng như xử tội của nữ vương MoYeon. Việc cô bị giam giữ trong tù lao 3 ngày trời, thức ăn tồi tàn, đến mỗi nước uống mà cũng chỉ có một chén nhỏ…đó chẳng phải là do lệnh của nữ vương MoYeon đó sao? 

Nghĩ về 3 ngày trong tù lao Tiffany càng đâm ra bực mình, khó chịu. Cô là type người hòa đồng, vui vẻ, và luôn luôn năng động, vì thế bị giam lỏng trong tù lao 3 ngày là điều mà cô không thể chấp nhận được. Cô chẳng phải là công dân của MoYeon lại càng không phải là tội phạm hay gì cả, thế mà họ giam lỏng cô, cướp mất tự do của cô. Vẻ mặt Tiffany đanh lại, cô quyết tâm phải đòi lại sự tự do và một lời xin lỗi từ Jung vương kia. 

_Thấy Jung vương mà không thi lễ sao? Thật khi quân phạm thượng. - tên thái giám to giọng khi Tiffany không thi lễ mà còn nhìn chằm chằm vào Jung vương với ánh mắt căm phẫn. 

_Tôi vốn dĩ không là thần dân của MoYeon quốc, cớ sao lại phải chịu cảnh tù lao? – Tiffany không quan tâm gì đến lời hăm he của tên thái giám, cô chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt lãnh cảm của Jung vương trước mặt cô. 

_Ngươi tuy không phải thần dân MoYeon quốc nhưng ngươi đang ở lãnh thổ MoYeon, cần biết tôn trọng phép tắc của MoYeon. – Jung vương hồi đáp không nao núng, khí chất cao quý tỏ rỏ từ con người ấy. 

_Tôi không phục. 

Tiffany trước giờ bản tính ngang bướng, ngoan cố, cô luôn bảo vệ ý kiến của mình đến cùng cho dù nó đúng hay sai. Dù biết đứng trước vương là phải thi lễ, phải nói chuyện kính cẩn nhưng bản tính ngang bướng đã đánh bại tất cả. Cô sẽ không bao giờ phục người tự ý giam lỏng người khác mà không hề có lý do như Jung vương. 

_Vì ta bắt giam ngươi sao? 

_Jung vương là người hiểu rõ hơn ai hết. – mặc kệ ánh mắt Jung vương đang xoáy vào cô, Tiffany vẫn nhìn thẳng vào đôi mắt kia mà không chút sợ sệt nào cả. 

_Ngươi là người lạ, lại xuất hiện trong cung, ta không có quyền giam lỏng ư? 

_Chỉ vì như thế mà giam lỏng người vô tội thì thật là nực cười. – Tiffany nhún vai, cô ghét cái tính tự cao tự đại của con người trước mặt cô.

_Ngươi nói rằng ngươi vô tội sao? – bấy giờ Jung vương tiến về chiếc trường kỉ trong phòng, nhẹ nhàng ngồi xuống ấy, hớp nhẹ một ngụm trà mà nô tì vừa mang vào. 

_Dĩ nhiên. Tôi vô tội. – Tiffany nhấn mạnh từng chữ, từng hành động của Jung vương như đang trêu ngươi cô vậy. 

_Việc người không thi lễ với ta đã đủ để gán ngươi vào tội khi quân phạm thượng, đáng vào chốn hoang đảo để chịu cảnh tù đày. – thanh âm của câu nói lúc trầm lúc bỗng để rồi nhấn mạnh ở những âm tiết cuối. Thanh ấm ấy làm Tiffany có đôi chút sợ sệt. 

_Chỉ là vì tôi bị giam lỏng vô cớ. – Tiffany dậm chân, đánh tay như một đứa trẻ đang bị xử tội oan vậy. 

Jung vương thoáng bất ngờ trước hành động ấy. Trước đến nay không có ai dám vô lễ hay đối đáp thẳng thắng với người như cô gái này cả. Chưa kể, cô gái ấy còn làm những hành động khá là kì lạ mà trước giờ Người chưa bao giờ được thấy. Gương mặt cau có, đôi mày thanh tú nhíu lại, dậm chân, đánh tay khiến Người phải giấu đi nỗi thích thú trước cô gái lạ. 

Người bỗng trở nên khó hiểu khi cô gái ôm lấy một bên vai, bặm môi thật chặt, gương mặt lộ vẽ đau đớn. Ngồi từ đây, người có thể thấy được một vài vệt máu đỏ đang thấm qua lớp áo khoác vàng của hanbok. Nhận thấy ánh mắt khó hiểu của Jung vương đang nhìn cô, Tiffany mau chóng buông tay khỏi vết thương, cố giữ lại vẻ bình thường nhất trên gương mặt. Cô không muốn con người kia thấy cô bị đau chút nào cả. 

_Tôi cần nghỉ ngơi. Mong Jung vương lượng thứ. – Tiffany khẽ cúi đầu, một phần là để giấu đi đôi mắt đang ngân ngấn nước mắt vì đau, một phần như để mong Jung vương lượng thứ khi cắt ngang cuộc nói chuyện. 

Tiffany cúi gằm mặt, mát dán chặt xuống sàn gỗ đen tuyền. Rồi cô cảm nhận được một mùi hương nhẹ nhàng vô cùng dễ chịu phảng phất phía trước, Tiffany hít một hơi sâu, mùi hương này làm cô cảm thấy rất thoải mái. Điều tiếp theo mà cô cảm thấy được là bàn tay đặt vào chỗ bị thương của cô. 

_Ngươi bị thương? – lại là chất giọng lạnh lùng ấy, chất giọng ấy đang ở rất gần cô. 

_Tôi không sao. – Tiffany nén đau mà trả lời, bàn tay ấy đang nhấn mạnh vào vết thương rướm máu của cô. 

_Ngươi bị thương? 

_Tôi không sao cả. - vết thương cô đau buốt khi có một lực khá mạnh đang đè mạnh nó. 

_Ngươi bị thương? – Jung vương hằn giọng. 

_Tôi không ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh… - Tiffany hét to, nước mắt tuôn chảy ra khỏi đôi mắt xinh đẹp, răng bặm chặt lấy môi dưới để cố nén cơn đau nhức buốt bên phía vai. Jung vương đã dùng hết lực nhấn mạnh vào vết thương sâu hoắm đang rỉ máu của cô. 

_Ngươi bị thương? – Jung vương vẫn bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra cả, mặc dù Người đã trông thấy được nước mặt của Tiffany rơi xuống sàn. 

_Tôi-không-sao. – Tiffany cắn chặt răng trả lời. 

_Ngươi thật ngang bướng. – vẫn lãnh cảm như lúc đầu, Jung vương buông một câu nói rồi rời khỏi phòng, để lại Tiffany ngã quỵ xuống sàn và ngất đi vì mất máu và cơn đau buốt hành hạ. 

-

Việc Tiffany xuất hiện trong cung mau chóng lan truyển đến các vị Cung phi của Jung vương. Thêm một Cung Phi chẳng phải vị trí Hoàng Phi sẽ càng khó để chạm đến hay sao?! Các Cung phi cũng rất tò mò muốn biết dung nhan của kẻ đe dọa vị trí của họ, theo như lời những tên thái giám và nô tì thì cô gái lạ mặt thuộc hàng chim sa cá lặn nhưng vẫn không bằng họ. Các Cung phi hiểu rõ đó là những lời dối trá của bọn nô tài nhằm làm vui lòng chủ nhân… 

Nổi bật trong số các vị Cung phi phải nói đến Cung phi Yoon Baek Hee và Cung phi Park Seung Eun. Cung phi Yoon Baek Hee là nữ tử duy nhất của Đại thần Yoon Sang Hoon, ông cũng đã lập khá nhiều chiến công cho MoYeon. Yoon Sang Hoon không hề muốn nữ tử duy nhất của ông phải giam mình ở Hậu Cung, ông chỉ mong Baek Hee lấy một người thực sự yêu thương và có thể chăm sóc cho Baek Hee thay ông. Nhưng vinh hoa, chức vị đã làm nữ tử của ông mờ mắt, Baek Hee một mực đòi ông tiến cử cô với Jung vương. Dù ông có khuyên can hay nói bất cứ điều gì, Baek Hee vẫn khăng khăng giữ ý định ban đầu. Không nỡ nhìn thấy cảnh nữ tử yêu quí bỏ bữa, không chăm lo cho sức khỏe ông đành bấm bụng mà tiến cử Baek Hee. Khi Baek Hee trở thành Cung phi của Jung vương dĩ nhiên ông cũng được hưởng vinh hoa, bổng lộc và được các Đại thần cũng như các vị quan khác kính trọng hơn, nhưng thực ông chẳng ham gì những thứ phù phiếm ấy…

Park Seung Eun không xuất thân từ gia đình quan lại hay quyền quí gì cả. Cô sinh ra trong một gia đình nghèo khó, quanh nắm trồng hoa màu, nạn mất mùa ngày càng tăng nên cô quyết định một mình vào Kinh thành để mong kiếm chút bạc giúp đỡ cha mẹ. Số trời đưa đẩy, cô tình cờ gặp Jung vương rồi trở thành Cung phi. Mặc dù không được Jung vương lui đến thường nhưng cô cũng không dám trách móc gì cả. Thậm chí cô còn cảm thấy biết ơn Jung vương vì đã giúp cô và cha mẹ cô có được cuộc sống sung túc hơn…

Cung phi Yoon Baek Hee như làm chủ cả một Hậu cung, những cung phi khác tuy ganh ghét vô cùng nhưng vẫn xu nịnh và a dua theo Baek Hee. Duy chỉ có Seung Eun là ngoại lệ, cô không xu nịnh, a dua hay tranh giành chức vị với bất kì ai cả. Seung Eun trở thành một cái gai trong mắt các vị Cung phi khác… 

_Thưa cung phi, tiện nữ kia vừa bị Jung vương hành hạ đến ngất lịm đi. – tên thái giám khẽ thì thầm vào tai Baek Hee. 

Baek Hee gật đầu, thưởng một chút ít bạc rồi phẩy tay ra hiệu cho hắn lui. Đôi mắt vẽ lên một ánh nhìn hiểm độc… 

-

Ngay khi Jung vương vừa rời khỏi, Choi thái y đã tức tốc đến chăm sóc vết thương cho Tiffany. Không được chăm sóc suốt 3 ngày, giờ lại bị Jung vương đối xử như thế vết thương ngày càng nhiễm trùng nặng hơn và khó lành hơn. Mũi lao của đội quân của Kim tướng quân luôn được tẩm thuốc độc, chẳng may Tiffany lại bị trúng mũi lao trúng loại độc vừa được bào chế, thuốc giải vẫn đang trong quá trình bào chế. Choi thái y chặt lưỡi khi trông thấy tình trạng của Tiffany, sốt cao, môi tím tái, ra rất nhiều mồ hôi, tay chân lúc nóng lúc lạnh…Choi thái y quyết định dùng kim châm để chữa trị nhằm đẩy chất độc ra khỏi cơ thể Tiffany sớm hơn. Nhận thấy Tiffany có vẻ đã ổn hơn, Choi thái y mới kê thuốc, đặt chiếc khăn nóng lên trán Tiffany rồi rời khỏi phòng. Việc Jung vương tác động đến vết thương có vẻ khá nghiêm trọng, Choi thái y quyết định đến thẳng Thư phòng của Người. 

_Choi thái y có việc gì sao? – Jung vương tay phê chuẩn tấu sớ, lên tiếng hỏi sau khi đã cho truyền Choi thái y vào diện kiến. 

_Jung vương thật giỏi giả ngơ. Việc Jung vương vừa làm với nàng ta đã gây hậu quả không nhỏ đến vết thương chưa lành. Vết thương ấy trước đã nhiễm độc tố, lại nhiễm trùng nay lại sinh nặng hơn. 

Choi thái ý trước giờ là người thẳng thắng, nghĩ gì nói đó. Đặc biệt là trước Jung vương, vì thế Jung vương rất quý người bạn chí cốt này của Người. Choi thái y nghĩ rằng cô gái ấy thực không măc phải tội tình gì, thế mà bị phóng mũi lao trúng độc, bị giam lỏng rồi giờ là phải chịu cách cư xử thô bạo của Jung vương, trước người bệnh như thế Choi thái y thật không thể làm ngơ. 

_Nàng ta nói nàng ta không sao, thì ta cho đó là không sao. – chiếc bút lông lướt nhẹ trên bản tấu sớ, Jung vương trả lời với giọng đều đều. 

_Trước giờ Người có bao giờ thô bạo với nữ nhi, đặc biệt là mĩ nhân, thế nay sao lại ra cớ sự này? – Choi thái y mặc dù tức anh ách trong lòng với câu trả lời của Jung vương nhưng phải lấy lại công bằng cho cô gái kia. 

_Những người ngang bướng như nàng ta cần phải có biện pháp riêng. – lần này Jung vương dừng hẳn chiếc bút lông và nhìn thẳng vào Choi thái y, theo đó là nụ cười nhẹ. 

_Mong Jung vương đừng lặp lại hành động như hôm nay với nàng ta. Thần xin lui. – Choi thái y nói rõ từng từ một, cúi chào Jung vương rồi rời khỏi Thư phòng. 

-

Cả tuần nay Jung vương thiết triều muộn, điều này làm các Triều thân xôn xao, tò mò không biết tại sao Jung vương lại trễ thiết triều. Trong 2 năm lên ngai, không khi nào Jung vương muộn việc thiết triều cả. Cả Kim tướng quân và Choi thái y cũng không biết vì sao, đề cập đến vấn đề ấy là Jung vương lại lãng sang chuyện khác. Điều tra các nô tì hầu hạ cũng chẳng biết thêm được gì, ngoài việc Jung vương sau thiết triều là ở hẳn trong Thư phòng chứ không thăm Ngự Uyển hay nghe đàn như lúc trước. 

_Nàng ta thế nào rồi? – Kim tướng quân đánh tiếng hỏi thăm Choi thái y. 

_Chiếu tướng! Kim tướng quân đang bị việc gì đó quấy rầy sao?! – Choi thái y thích thú khi lần đầu tiên đánh cờ thắng được Kim tướng quân. 

_Trả lời ta. 

_Vẫn thế, hôn mê li bì suốt tuần nay. Vết thương vẫn chưa thuyên giảm được bao nhiêu cả. Ta đang tìm thuốc giải đây. – Choi thái y nhai ngấu nghiến chiếc màn thầu. 

_Độc này có vẻ nặng hơn các loại độc trước. – Kim thái y lẩm bẩm. 

_Độc này là của Jung vương kê nguyên liệu, cách làm, ta chỉ làm theo lời Jung vương. 

_Jung vương ngày càng cao tay nhỉ? Giờ ta phải huấn luyện đội Tinh Nhuệ Quân, gặp lại ngươi sau. Ăn ít thôi, kẻo sau này con ngươi lớn lại bị ngươi giành ăn đấy. – Kim tướng quân cốc vào đầu Choi thái y một cú đau điếng rồi kinh công khỏi đó. 

_Hai con người này thật là kì lạ. 

.

Đêm hôm khuya khoắt, Choi thái y mệt mỏi bước từng bước vào Thư phòng của Jung vương. Chẳng hiểu có chuyện gì mà Jung vương lại triệu gặp Choi thái y khuya thế này. Choi thái y nhẹ nhàng bước vào Thư phòng, Jung vương vẫn chong đèn phê chuẩn tấu sớ. Gương mặt sắc lạnh mờ ảo dưới ánh nến sáng. 

_Ngươi đến rồi đấy à? – Jung vương cất giọng. 

_Bái kiến Jung vương. 

_Không cần khách khí thế đâu. Đây là thuốc giải độc cho nàng ta, ngươi hãy cố mà trị thương cho nàng. – Jung vương từ tốn nói, ánh mắt vẫn dán chặt vào tấu sớ. 

Choi thái y nhìn chằm chằm vào lọ thuốc được đặt trong khay mà nô tì đang dần trước mặt, Choi thái y khó hiểu cầm lấy nó cho vào tay áo. 

_Đa tạ Jung vương. Có lẽ Hậu cung sắp có chuyện hay rồi. – Choi thái y cười sảng khoái bước vội ra khỏi thư phòng. 

Nét mặt Jung vương vẫn thế, đường nét cuốn hút, sắc mặt luôn lạnh lùng tưởng chừng như vô cảm. Duy chỉ có ánh mắt, có gì đó lạ hơn so với lúc xưa…

TBC…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro