[LONGFIC] Hoàng Phi MoYeon [Chap 5], JeTi, Ace | Update 04.02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 5

Đoàn quân hộ tống Lee Sun Kyu quận chúa về cung hiện đã đến Kinh Kỳ đạo (Gyeonggy-do ngày nay). Còn khoảng 1 ngày đường nữa quận chúa Lee Sun Kyu sẽ về đến Hán Thành đặc biệt trị, trong lòng quận chúa không khỏi nôn nao…Chừng 5 ngày trước, khi đang thơ thẩn đi dạo ngoài vườn thì Sun Kyu nhận được lệnh hồi cung của Jung vương. Sun Kyu bất ngờ khi nghe tin này, vì 1 năm trước, Jung vương bảo rằng đừng mong có ngày được trở về Hán Thành đặc biệt trị. Sun Kyu hiểu rõ một Vương không thể nói hai lời, nhưng hành động lần này của Jung vương quả rất đáng lo ngại…

Sun Kyu tự bảo bản thân cô đừng bận tâm gì về những điều ấy, chỉ cần được trở về Hán Thành đặc biệt trị, có chịu sự thêm trừng phạt của Jung vương cô cũng vui lòng. Trở về Hán Thành đặc biệt trị chẳng phải cô sẽ lại có thể được trông thấy bóng hình người cô yêu mỗi ngày sao?...

-

Jung vương thoáng bối rối khi trông thấy những giọt lệ ứ đọng trong đôi mắt xinh đẹp trước mặt Người. Với Người, nữ nhi trước mặt là một người ngang bướng, có chút phần tự cao trước người và là một nữ nhi mạnh mẽ, Người không nghĩ thấy được nữ nhi này rơi lệ là chuyện dễ. 

_Nàng sẽ trở thành Cung phi của ta. – Jung vương cuối cùng cũng lên tiếng sau phút bối rối. 

_Tiểu nữ chưa bao giờ đồng ý điều đó. – uất ức chồng chất uất ức, Tiffany nén nước mắt vào trong. 

_Nàng chống đối cũng vô ích. 

_Tiểu nữ sẽ không thành thân cùng Người. – Tiffany dứt khoát. 

Đúng thật là Tiffany luôn mong muốn có một tấm chồng để che chở, thương yêu và bảo vệ cô. Quan trọng hơn cả là cô muốn cả hai phải đến với nhau bằng tình yêu chứ không phải sự gượng ép hay gì cả. Thế mà giờ đây Jung vương lại ép cô thành thân với Người, đó như là điều không tưởng với cô vậy. Cô không yêu Jung vương, ngược lại cô còn rất ghét Jung vương, cô không thích thái độ ngạo mạn, tự cao và áp đặt người khác một cách vô cớ như Jung vương. Tính cách giữa cô và Jung vương không thể hòa hợp được, chuyện thành thân càng không thể xảy ra.

_Nàng hãy ngoan ngoãn vận hanbok kia và chờ đợi đến ngày trở thành Cung phi. – Jung vương không quan tâm Tiffany có đồng ý hay không, Người phớt lờ đi cả ánh mắt giận dữ đang hướng về Người. 

_Tiểu nữ không bao giờ chấp nhận chuyện này. 

Jung vương có thể thấy sự kiên quyết trong đôi mắt xinh đẹp kia. Nhưng với Jung vương, càng khó chinh phục, người càng thích thú và quyết có được tới cùng. Người biết sẽ khó có thể “quật ngã” được đôi mắt kiên cường kia, và càng khó hơn khi nhi nữ này là một người ngang bướng… 

_Một khi còn ở MoYeon, nàng không có quyền không chấp nhận, bắt buộc phải tuân theo. – Jung vương kiềm chặt đôi bờ vai nhỏ nhắn kia, thanh âm câu nói có phần đe dọa và tàn nhẫn, Tiffany đang khiếp sợ trước một Jung vương như thế này. 

_Dù có chết, tiểu nữ cũng không thành thân cùng người. – Tiffany tự nhủ bản thân rằng phải mạnh mẽ và cương quyết đến cùng với Jung vương. Cô hoàn toàn không muốn thành thân với một người Jung vương, hoàn toàn không. 

_Ta không tin nàng có gan lớn đến thế. 

_Liệu Người có hạnh phúc khi thành thân cùng người mà Người không yêu? – ánh mắt Tiffany nhìn Jung vương trông rất đáng thương, giọng cô cũng xìu xuống hẳn. 

_Không yêu rồi sẽ yêu. Nàng cũng thông minh đấy, dùng cả “lấy nhu áp cương” với ta. 

Tiffany khẽ cúi mặt khi Jung vương nói trúng tim đen. Tiffany tự hỏi người kia liệu có khả năng nhìn thấu tâm can người khác không?! Jung vương thực khó để đối phó hơn cô tưởng nhiều. 

_MoYeon đâu thiếu mĩ nhân, sao cứ phải tiểu nữ? 

_MoYeon quả không thiếu mĩ nhân, nhưng nàng thì chỉ có một. 

-

Tiffany bó gối rầu rĩ trên trường kỉ. Jung vương nói là sẽ làm, cô rồi phải thành thân với Jung vương dù có muốn hay không. Tiffany nước mắt lưng tròng, cô thấy tủi thân vô cùng. MoYeon là một vương quốc xa lạ, cách Đại Hàn Dân Quốc tận mấy vạn năm, liệu cô có thể trở về với cuộc sống hiện tại được không? Thân cô thế cô, một chuỗi tai họa bỗng đâu ập xuống đầu cô mà không thể nào chạy thoát được. Cô bỗng nhớ đến appa mình tha thiết, ông luôn nhẹ nhàng và đầy ắp yêu thương với cô, mỗi khi có chuyện không vui cô đều nũng nịu trong vòng tay appa mình. Cô ước mình có thể trở lại hiện tại, dù có bị Michelle unnie và Leo oppa bắt nạt hay trêu chọc nhiều hơn cô cũng cam lòng. Nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp…

-

Đại Hàn Dân Quốc, 2012.

_Thưa chủ tịch, chúng tôi vẫn chưa tìm thấy tung tích của Hwang tiểu thư. – tên vệ sĩ to cao cúi đầu thông báo. 

Chủ tịch Hwang gật nhẹ đầu rồi dùng tay xoa nhẹ trán mình. Con gái ông mất tích khoảng mươi ngày nay, lúc đầu ông nghĩ là do bọn bắt cóc nào ấy, nhưng không, không có một cuộc gọi điện đòi tiền chuộc nào xảy ra cả. Dò hỏi bạn bè ở trường thì họ chỉ biết lắc đầu và nói không biết. Con gái ông như bị bốc hơi khỏi đất nước này vậy. 

_Appa, không có Tiffany ở di tích cung điện MoYeon. – Leo hớt hải chạy vào phòng thông báo cho appa anh. 

_Các vùng cận MoYeon cũng thế appa à. – Michelle buồn bã nói. Cô cùng Leo đã lượn lờ quanh khu vực MoYeon cả mươi ngày nay mà chẳng có chút thông tin hay tung tích gì của Tiffany, em gái cô cả. 

_Hai con về nhà nghỉ ngơi đi. Mai chúng ta sẽ tìm tiếp. – ông Hwang gượng cười an ủi 2 đứa con lớn của ông. 

_Appa về chúng con chứ? – Michelle khá lo lắng. Chủ tịch Hwang dạo gần đây cũng không ăn uống gì nhiều, ông dồn hết sức lực vào việc tìm kiếm Tiffany. 

_Appa còn một vài việc cần giải quyết. Hai con về nhà trước đi. 

Michelle và Leo gật đầu rồi bước ra về. Trong lòng họ lo lắng và buồn bã không kém gì appa mình. 

-

Jung vương sau khi rời khỏi phòng Tiffany liền về Thư phòng của Người. Nước mắt nữ nhi chưa bao giờ làm Người bối rối, thế mà nhi nữ kia chỉ vừa ngấn nước đã làm người bối rối. Tiffany là nữ nhi đầu tiên kịch liệt từ chối trở thành Cung phi của Người, và Tiffany cũng nữ nhi đầu tiên làm Người phải bận tâm nhiều đến thế. Jung vương bất giác buông chiếc bút mực đang phê tấu dang dở xuống bàn…Nhi nữ kia lại làm người phân tâm rồi… 

_Lee Sun Kyu quận chúa đã trở về. – Choi thái y nhảy chân sáo vào phòng Jung vương mà quên cả thi lễ. 

Jung vương không nói không rằng, chỉ gật đầu rồi bước khỏi thư phòng, theo sau là Choi thái y cứ huyên thuyên về chuyện gì đấy. 

Sun Kyu quận chúa đang đứng ở khoảng sân rộng trước cung Jung vương. Quận chúa lướt mắt quanh cung điện của Người, cảnh vật vẫn thế, không thay đổi gì trong năm qua. Ánh mắt quận chúa bỗng trở nên thiết tha khi trông thấy bóng dáng ai đó từ đằng xa, theo sau Jung vương và Choi thái y. Một năm qua, lòng quận chúa vẫn nao nao không yên khi bắt gặp bóng dáng ấy…Cảnh vật không thay đổi…Con người cũng không đổi thay…

_Sun Kyu bái kiến Jung vương. 

_Miễn lễ. Sun Kyu muội đi đường vất vả rồi. Đêm nay hãy đến yến tiệc mừng muội trở về. – Jung vương nói rồi cất bước quay vào cung. 

Nơi này, năm người bạn hữu, tỉ muội nhìn nhau mừng mừng tủi tủi sau một năm trời xa cách. 

-

Không biết vô tình hay cố ý mà cung quận chúa và phòng của Tiffany chỉ cách nhau một vườn uyển. Tiffany lấy làm tò mò vì tiếng ồn ào của cung bên cạnh, nhưng lại không dám ra ngoài vì vận trang phục chẳng giống ai cả. 

_Cung bên cạnh có gì vui sao? – Tiffany đánh tiếng hỏi SeoHwa đang dọn dẹp phòng. 

_Thưa, Lee quận chúa vừa hồi cung sau một năm ở Tế Châu đặc biệt tự trị.

_Sao quận chúa lại phải đến đấy? 

_Nô tì không dám, mong tiểu thư tha tội. 

Tiffany gật đầu thông cảm, dù sao SeoHwa chỉ làm theo lệnh, cô không thể trách được. Theo Tiffany được biết Tế Châu đặc biệt tự trị tức đảo Jeju ngày nay là một nơi dành để giam lỏng tội nhân hoàng tộc. Ở đấy bốn mặt giáp biển, trước mắt chỉ thấy nước là nước, muốn thoát khỏi cũng là chuyện khó khi lúc nào cũng có binh lính canh chừng. Tiffany ngày càng khiếp sợ Jung vương, đến ngay cả quận chúa mà cũng có thể đối xử tàn nhẫn như thế…

_Jung vương truyền lệnh tiểu thư phải có mặt ở yến tiệc đêm nay. – giọng Im tổng quản vang lên sau cánh cửa. 

Tiffany chẳng buồn đáp trả. Ánh mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng trống trước mặt. Đến yến tiệc cô thật không dám nghĩ Jung vương sẽ làm gì cô? Ép cô mặc hanbok? Buộc cô dùng rượu hay thông báo sẽ lập cô làm phi? Cả người Tiffany bỗng trở nên sợ sệt khi tưởng tượng ra những hình phạt mà Jung vương dành cho cô. Cô chỉ thực sự thoát khỏi Jung vương khi trốn thoát khỏi chốn Hoàng cung này, đến một nơi nào đấy mà không ai có thể biết đến. 

-

_Sun Kyu tỷ vẫn như xưa nhỉ? Không thay đổi gì cả. Năm qua tỷ phải chịu thiệt thòi nhiều rồi. – Im tổng quản xoa nhẹ mu bàn tay Sun Kyu quận chúa. 

_Tỷ thực không nhận ra muội đấy, YoonA. Muội đã lớn thật rồi, lại là Im tổng quản, cánh tay đắc lực của Jung vương. – Sun Kyu cười hiền, đôi mắt cong lại và rồi biết mất như nhi nữ kia. 

_Tỷ quá khen. Muội và Yuri có lẽ vẫn thế nhỉ? Kẻ theo người trốn… 

Nói đến đây giọng Sun Kyu trở nên nghẹn ngào. Một cơn đau không biết từ đâu tìm đến bóp nghẹn tim quận chúa. Đã nhiều lần tự nhủ bản thân phải mạnh mẽ để vượt qua mọi chuyện, nhưng nói là một chuyện, thực hiện được hay không lại là một chuyện khác và thực hiện luôn là một điều khó khăn với Sun Kyu. Rồi như không muốn Im tổng quản lo lắng cho mình, quận chúa mau chóng mỉm cười và lãng sang chuyện khác. 

_Jung vương vẫn chưa lập Hoàng phi ư? 

_Sẽ sớm thôi, Sun Kyu tỷ à. – Im tổng quản nở nụ cười quen thuộc. 

Sun Kyu quận chúa và Im tổng quản là tỷ muội tâm giao lại là hai kẻ hai kẻ cùng cảnh ngộ trong chữ tình. Cả hai hiểu rõ cảm giác mà mỗi người đang mang, nó khó chịu và chi chít trong họ mỗi ngày. Sun Kyu và Im tổng quản ngoài an ủi nhau cũng chẳng biết làm gì hơn. 

_Ý muội là sao? Jung vương đã tìm được ý trung nhân? – Sun Kyu ngạc nhiên trước thông tin vừa nghe từ Im tổng quản, quận chúa đã từng nghĩ Jung vương hẳn sẽ không bao giờ lập một nữ nhi nào làm Hoàng phi cả. 

_Có thể nói là như vậy. Triệu tỷ về cũng có nguyên do cả đấy, Jung vương muốn tỷ bầu bạn cùng vị tiểu thư kia. – Im tổng quản từ tốn giải thích. 

_Tỷ tự hỏi vị tiểu thư kia có những phẩm chất gì mà có thể khiến Jung vương lay động? 

Im tổng quản thích thú thuật lại cho Sun Kyu về nhi nữ kì lạ và ngang bướng kia. Sun Kyu khi bất ngờ khi thán phục khi lại thấy nhi nữ kia khá liều lĩnh. Quận chúa và Im tổng quản cùng nhau hàn huyên tâm sự về những chuyện xảy ra trong hoàng cung một năm vừa qua, tuyệt nhiên không hề nhắc đến những chuyện liên quan đến hai bóng hình tồn tại trong lòng…

-

Tiffany hít sâu một cách tự tin, cô đã đứa ra một quyết định khá liều lĩnh và nguy hiểm nhưng nếu thành công cô có thể thoát khỏi bàn tay của Jung vương tàn bạo kia. Nếu thực sự không có cách để cô trở về thế giới hiện tại, cô thà chấp nhận trở thành một thường dân của MoYeon chịu cảnh cơ cực còn hơn là trong chốn hoàng cung này. Để chắc chắn hơn cho kế hoạch bỏ trồn khỏi hoàng cung Tiffany cất tiếng hỏi SeoHwa một số chuyện cần thiết. 

_Đêm nay yến tiệc ai cũng được mời đến đúng không SeoHwa? 

_Thưa đúng là như vậy, tất cả quan lại trong triều đều được mời và cả Cung phi nữa ạ. 

_Quận chúa trở về đúng là chuyện vui của Hoàng cung nhỉ? 

_Có thể nói là như vậy, thưa tiểu thư. Gió thổi ngày một mạnh hơn, mong tiểu thư hãy vận hanbok này vào. – SeoHwa dâng chiếc hanbok trước mặt Tiffany, lòng lo lắng cho chủ nhân có thể nhiễm phong hàn. 

_SeoHwa này, muội có thể giúp tỷ chuyện này được không? – Tiffany nắm lấy đôi bàn tay SeoHwa, nhìn cô ấy với ánh mắt nài nỉ. 

SeoHwa mươi ngày nay một lòng hầu hạ Tiffany. Tiffany không giống như những người khác mà SeoHwa đã từng hầu hạ. Phận nô tì SeoHwa luôn phải hứng chịu sự gắt gỏng, đay nghiến, chửi rủa của bậc bề trên, phận thấp kém chỉ có thể cắn răng mà chịu đựng. Mươi ngày qua SeoHwa biết cô cũng chưa hầu hạ Tiffany thật tốt, nhiều lần còn hậu đậu để nước đổ cả vào người Tiffany, nhưng Tiffany chỉ nhẹ nhàng mỉm cười bảo không sao, không trách mắng một lời. SeoHwa một lòng kính trọng cũng như thán phục Tiffany, một nữ nhi chân yếu tay mềm với những phẩm chất không ai sánh bằng. 

_Xin tiểu thư cứ nói, nếu giúp được nô tì nguyện làm hết sức mình. 

_Muội giúp ta tìm một chiếc hanbok giống muội nhé SeoHwa? – Tiffany siết chặt đôi bàn tay SeoHwa, đôi mắt cô thiết tha trông chờ sự đồng ý từ người đối diện. 

SeoHwa thoáng suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu đồng ý. Tiết trời về đêm ngày một rét buốt hơn, cô vận hanbok mà vẫn thấy rét thế này còn Tiffany chỉ vận mỗi lớp vài mỏng manh sao có thể chịu nỗi chứ? SeoHwa chỉ đơn giản nghĩ rằng Tiffany vì quá rét nên mới nhờ cô tìm giúp bộ hanbok đơn giản chứ không nghĩ sâu xa gì hơn…

_Tỷ đa tạ muội nhiều lắm. Sau này gặp lại, nhất định tỷ sẽ đền đáp. – Tiffany ôm chầm lấy SeoHwa, lòng vô cùng biết ơn. 

-

Hoàng cung sáng rực bởi ánh nến và ồn ào vì tiếng chúc tụng. Jung vương ngự trên chiếc bàn gỗ với họa tiết long phụng được khắc nổi tinh xảo, nét mặt lãnh cảm nhưng đôi mắt lại hướng về phía trước, như đang chờ đợi ai đó…

Tiffany sau khi nhận được hanbok từ SeoHwa thì bảo rằng sẽ ngủ một giấc lấy sức để đến buổi yến tiệc đêm nay và không muốn bị ai quấy rầy. SeoHwa nghe lời chủ nhân, khép nhẹ cửa phòng, để tránh đánh động giấc ngủ Tiffany, SeoHwa còn bảo những nô tì khác hạn chế qua lại qua đây. Chừng vài phút trôi qua, nhận thấy tình hình bên ngoài khá im ắng, Tiffany mới yên tâm vận hanbok lên người, cho vài cái màn thầu và lương khô vào chiếc tai nải màu xanh lục mà cô vừa tìm thấy trong phòng. Tiffany biết đây là cơ hội duy nhất để trốn thoát của cô, yến tiệc diễn ra với sự có mặt đông đúc của quan lại triều thân hẳn lực lượng binh lính canh phòng sẽ đổ dồn về đấy mà canh gác an nguy cho họ. Tiffany khéo léo đục một lỗ nhỏ trên cánh cửa, nheo mắt nhìn tình hình bên ngoài. Đúng như cô nghĩ, bên ngoài phòng cô không có binh lính nào cả, chỉ có hai nô tì trước phòng. Tiffany đẩy nhẹ cửa, ngay lập tức hai nô tì liền cúi đầu và hỏi cô cần gì. 

_Hai muội chuẩn bị nước tắm giúp ta nhé. – Tiffany mỉm cười, cô cần đuổi khéo hai nô tì này đi thì cô mới có thể trốn thoát. 

Hai nô tì ngoan ngoãn làm theo lời Tiffany. Hai chiếc bóng khuất khỏi hành lang tối tăm cũng là lúc Tiffany khoác tai nải lên vai và rời khỏi phòng. 

TBC…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro