[LONGFIC] Hoàng Phi MoYeon [Chap 6], JeTi, Ace | Update 13.02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 6

Tiffany thầm cảm ơn những buổi đi dạo Hoàng cung cùng Kim tướng quân. Trong những lần đi dạo, cô đều cô ghi nhớ thật kĩ từng chi tiết, để khi về phòng, Tiffany khéo léo dùng chiếc kim khâu vẽ lại lối đi lên quyển sách trong phòng. Bước chân Tiffany ngày một thôi thúc hơn, chỉ cần qua khỏi dãy hành lang này là cô có thể thoát khỏi Hoàng cung thông qua lối đi phụ dùng để mang nguyên liệu nấu nướng vào cung. Mọi chuyện có vẻ rất thuận lợi khi Tiffany đã qua được một phần hai chặng đường hành lang. Tiffany nép mình vào chiếc vách gần đấy, ánh mắt cô dán chặt vào cánh cổng phụ kia. Có hai binh lính ở đấy, nhiệm vụ của họ là kiểm tra nguyên liệu được mang từ ngoài cung. 

Tiffany tự trách bản thân thật ngốc khi quên mất rằng ở đây sẽ có lính gác. Giờ thì làm cách nào cô có thể đường đường chính chính ra khỏi đây mà không bị nghi ngờ? Mồ hôi tuôn ướt trán Tiffany khi cô nghĩ đến trường hợp xấu nhất là bị phát hiện và lại phải chịu cảnh giam lỏng gắt gao từ phía Jung vương. Tiffany đảo mặt quanh hành lang, tối tăm đến rợn người. Bình sinh Tiffany vốn dĩ là kẻ sợ bóng tối và ma quỷ, tuy biết chúng không tồn tại nhưng Tiffany vẫn sợ chúng. Mồ hôi túa ra khắp mặt, Tiffany cố nép mình trong bóng tối. 

-

Jung vương nâng ly rượu thơm trên tay, Người nói vài lời với Sun Kyu quận chúa rồi tuyên bố yến tiệc bắt đầu. Quan lại, Cung phi cùng nâng ly chúc mừng Sun Kyu quận chúa. Không khí náo nhiệt, vui tươi vô cùng. Trước không khí tuyệt vời đến thế nhưng nét mặt Jung vương vẫn lãnh cảm, không biểu lộ một biểu cảm nào cả. Yoon Baek Hee ngồi phía dưới say đắm ngắm nhìn Jung vương. Jung vương tuy lạnh lùng cô cảm với Baek Hee, nhưng trái tim nhỏ bé của Baek Hee từ lâu đã luôn có hình bóng Người ngự trị. 

_Thần thiếp vừa viết khúc cầm ca, không biết Jung vương có muốn thưởng thức? – Baek Hee cúi đầu trước Người. 

Jung vương trước giờ thích thưởng thức cầm ca, hội họa, ai ai cũng biết. Baek Hee lại là Cung phi có tài cầm ca, Jung vương nếu có lui tới cũng vì lí do này. 

_Mau mang đàn vào cho Yoon Cung phi. 

Chiếc đàn tì bà mau chóng được mang vào theo lệnh của Jung vương. Baek Hee ngồi giữa phòng, một tay nâng đàn tay còn lại nhẹ nhàng đặt ngón tay vào dây đàn. Ngón tay uyển chuyển, nhẹ nhàng, giai điệu lúc trầm lúc bổng lúc vui tươi lúc dồn dập, ai ai cũng bị cuốn hút vài giai điệu ấy. 

-

Tiffany cố căng đôi mắt trong bóng tối để quan sát tình hình ngoài kia. Hai tên lính vẫn đứng đấy, không di chuyển dù chỉ một bước nhỏ. Tiffany thở dài thất vọng, cô không muốn bỏ cuộc ở đây chút nào cả. Hiếm lắm cô mới có được cơ hội tốt thế này…Cảm thấy bụng đang biểu tình vì cơn đói, Tiffany nhanh nhẹn lấy chiếc màn thầu từ trong tai nải cho vào miệng nhai dần. Cơn đói làm Tiffany tập trung hoàn toàn vào chiếc màn thầu mà không cảm giác được có ai đó đang đến từ phía sau cô. Bàn tay lay nhẹ vai Tiffany, Tiffany hốt hoảng làm rơi chiếc màn thầu xuống sàn nhà lạnh lẽo. 

_Cô nương làm gì ở nơi tối tăm này vậy? – giọng nam nhi, có vẻ là còn khá trẻ vang lên sau lưng Tiffany. 

Tiffany lúc này mới dám quay đầu lại. Trước mặt cô là một tarng nam nhi to cao đang nhìn cô với vẻ khó hiểu và hơn cả nam nhi ấy vận trang phục thường dân, tức không phải người trong cung. Tiffany thở phào nhẹ nhõm, miệng nhoẻn một nụ cười nhỏ. 

_Cô nương định trốn khỏi đây sao? – nam nhi hỏi nhỏ khi trông thấy tai nải và chiếc màn thầu ăn dở của Tiffany dưới sàn. 

_Huynh có thể giúp tôi chứ? – nhận thấy trang nam nhi có vẻ hiểu chuyện, Tiffany mỉm cười yếu ớt chờ mong sự giúp đỡ từ nam nhi ấy. 

Trang nam nhi vẫn nhìn chằm chằm Tiffany. Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương, cầu khẩn của nhi nhữ trước mặt thật làm người khác không nỡ làm ngơ. 

_Tôi sẽ giúp cô nương. Theo tôi. – gật đầu chắc chắn, trang nam nhi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tiffany kéo về kho chứa nguyên liệu. 

_Đa tạ huynh. – Tiffany mỉm cười, đôi mắt lập tức biến thành một vầng trăng khuyết tuyệt đẹp. 

_Cô nương không cần khách sáo. Tôi là Moon SungMin, còn cô nương? 

_Tôi là Hwang MiYoung. Huynh thực có cách giúp tôi thoát khỏi đây sao? 

_Dĩ nhiên. Cô nương chỉ việc đẩy một bên xe này cùng tôi, chúng ta sẽ ra khỏi đây qua lối phụ đằng kia. – SungMin chỉ ngón tay về phía mà hai tên lính đang đứng. 

_Liệu có được không? – Tiffany cắn môi lo lắng. 

_Cô nương chỉ cần bình tĩnh bọn chúng sẽ không nghi ngờ. – SungMin chắc giọng, nắm lấy bàn tay ướt đẫm mồ hôi của Tiffany đặt lên thanh đẩy. 

Chiếc xe thồ lăn lộc cộc trên nền sỏi đá, âm thanh ấy khẽ làm hai tên lính giật mình. Chúng nhìn SungMin và Tiffany một lượt rồi gật đầu và mở then cánh cửa. Bước chân Tiffany rộn rã niềm vui khi cả cô và SungMin đều đã ra khỏi cung một cách an toàn và không ai nghi ngờ gì cả. Cẩn thận hơn, SungMin còn bảo cô hãy ráng đẩy xe thêm một đoạn nữa rồi hẳn dừng lại. Đến một góc khuất cách khá xa khu vực hoàng cung, SungMin đẩy chiếc xe thồ vào một gốc cây to rồi quay sang cười nhẹ với Tiffany. 

_Tôi thực biết ơn huynh rất nhiều, SungMin ah. – Tiffany ôm chầm lấy SungMin – người vừa cứu cô, vài giọt nước mắt lơi lả chả trên gương mặt cô. 

_Giờ thì cô nương tự do rồi. – SungMin bối rối trước cử chỉ thân mật của Tiffany, anh cứ đứng như trời trồng. 

_Tất cả là nhờ ơn của huynh. 

_Giờ thì tôi nghĩ mình thực hối hận khi giúp cô nương đấy. – SungMin bật cười khi nói hết câu. 

Tiffany chỉ biết cúi đầu, ngượng ngùng mỉm cười. 

_Đêm hôm khuya khoắt, thân nữ nhi e không thể đi một mình nơi đây. Nếu cô nương không ngại, hãy cùng tôi về làng JeukGi tạm nghĩ vài ngày. – SungMin lúng túng thấy rõ. Một đấng nam nhi mở tiếng mời một nữ nhi về làng đúng là có hơi đường đột. SungMin đơn giản chỉ nghĩ cho sự an nguy của nữ nhi trước mặt. 

_JeukGi? Đó là làng truyền thống gốm và đậu tương? – ánh mắt Tiffany như bừng sáng trong màng đêm, tông giọng nghe vô củng phấn khích. 

_Đúng là như thế. 

_Vậy tôi đành làm phiền huynh thêm vài bữa nữa. Thật đa tạ huynh rất nhiều. 

Hai chiếc bóng bước đi vội trong màng đêm tĩnh mịch. Đến nơi để xe ngựa thồ của mình, SungMin ngỏ ý giúp Tiffany lên xe, Tiffany ban đầu khá ngượng ngùng nhưng cũng phải đồng ý vì cô không thể một mình mà lên xe được. Tiếng bánh xe gỗ lăn đều trên đường, chẳng mấy chốc mái ngói Hoàng cung khuất dạng dần trong tầm mắt của Tiffany. Với bản tính hòa đồng, Tiffany liếng thoắng trò chuyện cùng SungMin đang đánh xe. Qua đó cô biết SungMin là người làng JeukGi, sớm mồ côi từ nhỏ, lớn lên nhờ tình yêu thương của xóm làng. Ở làng anh có nhiệm vụ là mang đậu tương vào cung khi có lệnh, ngoài ra anh còn biết làm cả đậu tương và gốm. SungMin còn bảo mỗi lần anh mang đậu tương vào cung đều gặp nô tì muốn trốn thoát, vì thế khi trông thấy Tiffany, anh có thể đoán ngay được vấn đề và đồng ý giúp đỡ. Còn việc SungMin và Tiffany ra khỏi cung một cách dễ dàng lúc nãy là do bọn lính đã soát khi nguyên liệu được đưa vào, nên khi ra bọn chúng chỉ quan sát thoáng qua thôi. Một phần bọn chúng cũng muốn kết thúc phiên tuần và hòa vào yến tiệc kia. Tiffany gật gù tiếp thu những gì SungMin nói, như vậy việc thoát khỏi cung cũng không phải khó, chỉ cần có người giúp, hẳn sẽ dễ thoát hơn. Hết chuyện này lại sang chuyện khác, đoạn đường gồ ghề, xa xôi gần như cũng được rút ngắn hơn bởi tiếng trò chuyện rôm rả của cả hai. 

-

Jung vương giận dữ đập tan tách trà khi hay tin Tiffany đã trốn khỏi Hoàng cung. Ánh mắt Người long lên, gương mặt trông rất đáng sợ, đến cả Choi thái y, Kim tướng quân, Im tổng quản, Kwon tể tướng và Sun Kyu quận chúa phải khiếp sợ. Một Jung vương như thế này rất khó trông thấy, Jung vương thường rất giỏi trong việc giấu nhẹm đi mọi cảm xúc cũng như biểu hiện của gương mặt. 

_Nàng ta hẳn chưa trốn được xa. Thần đã ra lệnh binh lính tìm kiếm quanh cung. – Kim tướng quân cố nói gì đấy để xoa dịu tình hình lúc này. 

_Trong lúc hai tì nữ canh phòng pha nước tắm, tiểu thư đã tận dụng cơ hội ấy và trốn khỏi phòng. 

_Nàng ấy đã đi được hơn một canh giờ. Việc tìm kiếm xem như là vô vọng. Jung vương đừng vì một phận nữ nhi mà trở nên mất bình tĩnh như thế. 

Kwon tể tướng từ tốn lên tiếng sau phút im lặng. Kwon tể tướng rất ít khi can thiệp vào chuyện Hậu cung của Jung vương. Nhưng hay tin có một nữ nhi lạ mặt kiên quyết từ chối trở thành Cung phi của Jung vương thì lấy làm ngạc nhiên lắm. Và giờ nữ nhi kia lại trốn thoát khỏi cung, Jung vương hầu như không làm chủ được bản thân khi nghe tin ấy. 

_Ta không tin không có cách tìm ra nàng ấy. Dù có lục tung MoYeon này lên, ta quyết tìm được nàng ta. – Jung vương nắm chặt hai tay, giọng nói chứa đầy sự quyết tâm. 

Ngay sau đấy Jung vương nhanh chóng truyền lệnh lúc soát khắp Hoàng cung. Cổng thành ở bốn hướng Bắc, Đông, Tây, Nam tăng cường canh gác và soát gắt gao người dân ra vào thành. Lời Kwon tể tướng quả không sai, việc tìm kiếm trở nên rất khó khăn và vô vọng khi nữ nhi kia đã rời khỏi hơn canh giờ. Nhưng trong thâm tâm Người thực sự không muốn mất đi nữ nhi kia chút nào cả…

-

_Có vẻ trong cung đã phát hiện cô nương bỏ trốn. Thật may vì chúng ta đã qua được cổng thành trước khi toán binh lính kia ập đến. – SungMin nói khẽ, tay cầm chắt cương ngựa, tiếng bánh xe lăn ngày một nhanh hơn. 

Tiffany ngoáy đầu mình về phía sau , quả đúng như lời SungMin nói. Một toán quân lính Hoàng gia vừa đến, chúng đang soát từng người một ra vào thành. Thật may là cô và SungMin đã kịp thoát qua khỏi ấy. 

_Đây là lần đầu tôi thấy Hoàng gia phải huy động lực lượng như thế để tìm một nữ nhi trốn khỏi cung. 

SungMin đưa ánh mắt nhìn sang Tiffany. Ngay từ lần đầu gặp, anh đã nhận thấy Tiffany không giống với những nữ nhi trước kia anh từng giúp. Gương mặt thanh tú, từng đường nét thu hút ánh mắt người đối diện. Quả không giống người thường chút nào cả. 

_Tôi đã không tuân theo lệnh Nữ vương. 

_Cô nương đừng nghị ngợi nhiều nữa. Nếu cô nương không chê, hãy ở lại JeukGi cùng dân làng, JeukGi chỉ là một làng truyền thống nhỏ, không có quan lại cai trị nhưng là chốn bình yên đấy. – SungMin mỉm cười trấn an Tiffany. Nhìn vào ánh mắt u buồn ấy, SungMin thật muốn dang vòng tay mà che chở cho nữ nhi này. 

_Tôi có thể chứ? 

_Dĩ nhiên rồi. Dân làng luôn chào đón những nữ nhi như cô nương.

Tiffany gật đầu, sau đấy đôi mắt lại biến thành vầng trăng khuyết. Cô đã nghĩ rồi, nếu không thể quay trở về hiện tại, cô sẽ sống ở JeukGi. Sẽ lao động để có cái ăn, cái mặc và hơn cả là có một cuộc sống bình yên, thoát khỏi Jung vương. 

SungMin không biết cảm giác đang xâm chiếm lấy anh là cảm giác gì. Nhưng anh biết rằng, khi trông thấy nụ cười xinh đẹp trước mặt , trong anh vô thức cũng nở một nụ cười cùng nữ nhi kia…

-

Baek Hee cười như điên như dại khi hay tin Tiffany trốn khỏi Hoàng cung. Những ngày qua Baek Hee luôn phải sống trong phập phồng lo nghĩ. Jung vương quan tâm càng nhiều đến Tiffany, Baek Hee càng không thể ăn ngon ngủ yên. Chức vị Hoàng phi những tưởng không thể chạm tới nhưng giờ đây nó đang ở trước mắt Baek Hee. 

_Thưa Cung phi, Nữ vương vừa huy động thêm lực lượng binh lính. Người có vẻ quyết tâm tìm được tiện nữ kia. 

_Ngươi thử nói xem, Nữ vương sẽ tìm được tiện nữ kia chứ? – Baek Hee phẩy nhẹ chiếc quạt lông vũ trên tay. 

_Nếu tìm được, tiện nữ kia cũng sẽ chịu hình phạt nặng nhất từ Nữ vương. 

-

Toán quân lính theo lệnh của Jung vương lục soát từ đêm khuya đến tận sáng. Tất cả ngõ ngách khắp ngoài cung đều có dấu hiệu bị lục soát. Lúc này, Tiffany và SungMin đã về đến làng JeukGi, Tiffany phấn khởi nhảy phốc xuống mặt đất ngay khi xe thồ vừa dừng hẳn. Xung quanh làng được bao bọc bởi hàng trúc xanh mướt, gió khua tạo nên một âm thanh vui tai đến lạ kì. JeukGi là một ngôi làng truyền thống gốm và đậu tương nằm cách Hoàng cung khoảng trăm dặm, bên trong làng là những gian nhà làm bằng đất nung nằm sát cạnh nhau. Tiffany có thể cảm thấy tình làng nghĩa xóm chan chứa nơi đây, họ trò chuyện vui vẻ và luôn sẵn sàng giúp đỡ nhau. 

_Chúng ta vào làng thôi nào. 

Tiffany gật nhẹ và nói bước theo SungMin. Dân làng khá bất ngờ khi trông thấy Tiffany, đó không phải là sự bất ngờ do Tiffany là một người lạ vào làng mà cái chính là do họ thấy vẻ đẹp hài hòa toát lên từ nữ nhi lạ mặt. Tiffany thoáng chút lúng túng khi dân làng quay đầu nhìn cô, Tiffany không biết làm gì ngoài cúi đầu chào hỏi họ. 

_Đây là nhà tôi, hi vọng cô không chê. 

_Tôi không dám. 

Tiffany nhoẻn miệng cười. Gian nhà này khác với đa số nhà khác trong làng, với nền bằng đất nung, sàn và cửa làm bằng gỗ quý. 

_Phụ thân của huynh là nghệ nhân gốm Moon Sung Suk? 

Tiffany đánh tiếng hỏi, kiến trúc gian nhà này Tiffany đã từng được trông thấy trong một quyển sách nói về ngôi làng này. Sực nhớ tối qua, SungMin đã giới thiệu với cô rằng anh ta họ Moon, Tiffany đoán rằng anh ta là người nói dõi duy nhất của nhà họ Moon. 

_Sao cô nương có thể? – SungMin khá bàng hoàng trước câu hỏi kia. 

_Tôi còn biết nhiều chuyện nữa đấy. – Tiffany cười khúc khích khi trông thấy gương mặt nghệch ra của SungMin. 

Bỏ qua sự thắc mắc về Tiffany, SungMin mau chóng dọn dẹp một căn phòng nhỏ rồi mang chăn gối sang phòng ấy cho Tiffany. 

_Cô nương ở phòng này được chứ? Phòng này cách khá xa phòng tôi, cô nương đừng ngại. – SungMin cúi đầu bẽn lẽn nói.

Tiffany gật đầu thay cho câu trả lời. Lòng nghĩ đấng nam nhi này thật có khí chất. Nam nhi thời phong kiến thật khác xa so với nam nhi thời hiện đại. Tiffany thầm cảm ơn trời phật đã phù hộ cho cô gặp được SungMin và giúp cô thoát khỏi Jung vương. Tiffany nở một nụ cười tự an ủi bản thân, cô sẽ sống tốt ở đây thôi. Sáng mai nhất định cô sẽ nhờ SungMin dạy cô cách làm gốm…

TBC… 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jeti