[LONGFIC] Hoàng Phi MoYeon [Chap 9], JeTi, Ace | Update 11.03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 9

Quả thật với tốc độ đó, Jung vương, Choi thái y, Kim tướng quân và Im tổng quản đến nơi vừa kịp mặt trời lặn. Dù biết nội công của Jung vương không phải chuyện đùa nhưng Kim tướng quân, Choi thái y cùng Im tổng quản đều phập phồng lo lắng khi trông thấy mắt trời đang lặn dần, và thở phào nhẹ nhõm khi mặt trời vừa khuất cũng là lúc họ đến nơi. Kim tướng quân cột dây ngựa vào một gốc cây to gần đấy rồi nhanh chóng theo Jung vương vào sâu hơn. 

Những người mắc phải bệnh dịch đều được đưa vào đây – hang động tách biệt hẳn với bên ngoài, không chút ánh sáng, không khí ngột ngạt vì số lượng người nhiễm bệnh càng tăng. Im tổng quản lấy từ trong chiếc tui mang bên mình một chiếc áo choàng, sau đó khoác vào người Jung vương. Jung vương khẽ cau mày không đồng ý, Người từng gặp không ít những căn bệnh tương tự dịch này, vì thế Người tin rằng sức khỏe Người đủ tốt để chống lại chúng. 

_Nếu nhiễm dịch thì cũng có sao?! Dân ta chịu được, ta cũng chịu được. – Jung vương nói khẽ, Im tổng quản nhăn mặt nhưng rồi cũng đành để lại chiếc áo choàng vào chỗ cũ. 

_Tỷ nên cẩn trong long thể. – Im tổng quản giương đôi mắt nai sáng nhìn Jung vương, Người đơn giản chỉ gật đầu trước ánh mắt ấy. 

Một tên lính từ xa chạy hồng hộc vào động, mau chóng thi lễ trước Kim tướng quân, Choi thái y, hắn có phần lúng túng khi trông thấy Jung vương và Im tổng quản, thật hắn không biết nên thi lễ sao cho phải cả. 

_Miễn lễ. – Jung vương nhẹ giọng, cái Người cần muốn biết bây giờ là tình trạng bệnh tình của những người bị nhiễm bệnh. 

_Thần đã chia số người mắc bệnh theo từng khu, khu mới phát, khu đang phát bệnh và khu nhẹ. Thuốc của Choi thái y sắc một số người ở khu mới phát đã khỏi hẳn, còn hai khu còn lại vẫn không có tiến triển gì. Một số người vì quá đau đớn mà làm vỡ u mủ, vết lở loét xuất hiện chi chít trên cơ thể. – hắn khai báo tình hình mấy ngày nay cho Jung vương, Người chú tâm lắng nghe từng câu chữ của hắn. Có lẽ bệnh dịch lần này là một thách thức lớn với Người. 

_Ta và Choi thái y sẽ bắt mạch lại. Chúng ta cần ở lại nơi đây lâu đấy, Kim tướng quân. 

-

Da vẻ cô bé trở nên tốt hơn, những cơn khó chịu trong người dần tạm ổn sau khi uống chén thuốc mà Tiffany đã kê đơn vào hôm trước. Những u mủ đang được khống chế, nhưng nếu muốn khỏi hẳn u mủ phải nổi khắp người. 

_Muội ngoan ngoãn uống thuốc, bệnh sẽ mau khỏi thôi. – Tiffany xoa nhẹ tóc cô bé, tay nâng chén thuốc nặng mùi, dỗ dành cô bé uống nó. 

_Nó chát và có mùi. – cô bé chun mũi. 

_Nghe lời tỷ nhé, uống thuốc rồi nghỉ ngơi. Muội nào muốn bệnh cứ thế mãi đúng không? – Tiffany mỉm cười, đôi mắt lại biến thành vầng trăng khuyết, tạo cho người đối diện một cảm giác thoải mái và tin tưởng vô cùng. 

Cô bé gật đầu, ngoan ngoãn uống chén thuốc mà Tiffany đang đút mình. Tiffany nhìn cô bé uống mà khâm phục quá, mùi thuốc hăng lại chát, khó chịu hơn cả những viên thuốc mà cô thường hay uống. Thật may mắn vì ở thời hiện tại có thuốc tây, nếu không chắc Tiffany để bệnh nó tự hết quá. 

_Muội tài thật đấy. Tên lang y cứ nhìn huynh chằm chằm khi huynh mua đơn thuốc ấy, chắc hắn chưa nghe bao giờ. 

_Muội không tài đến vậy đâu. – Tiffany ngại ngùng. 

_Huynh nói thật. Thuốc Choi thái y kê chỉ chữa được bệnh lúc mới phát, còn như cô bé này thì vô dụng. 

_Choi thái y? 

_Lúc nãy người dân còn bảo lúc xế có 4 người cưỡi ngựa đi qua đây, trang phục có vẻ quý phái. Có người còn nói một trong số ấy là Choi thái y và Kim tướng quân. – SungMin thuật lại những gì mà mọi người đã nói với anh. 

Vầng trán Tiffanh lấm tấm mồ hôi. Có 4 người, 2 trong số ấy là Choi thái y và Kim tướng quân, trang phục sang trọng, cô đoán chắc Jung vương sẽ là một trong hai người còn lại. Nghĩ đến việc bị Jung vương bắt về Hoàng cung mồ hôi Tiffany tuôn ra như tắm, cử chỉ lo sợ ấy của Tiffany không thể thoát được ánh mắt của SungMin. 

_Huynh không biết rõ về chuyện của muội, nhưng huynh hứa sẽ không để muội phải trở về Cung. – SungMin mỉm cười, ánh mắt anh dấy lên sự tự tin. Làm sao anh có thể người anh đang có tình ý phải chịu cảnh bó buộc trong Hoàng cung chứ…

-

_Người lại đang nghĩ về vị tiểu thư họ Hwang kia ư? - Kim tướng quân ngồi xuống cạnh Jung vương trên phiến đá xanh lạnh toát hướng ra phía cửa hang. 

_Tâm tư ta dễ trông thấy đến thế ư? - Jung vương cười nhẹ, tuy vậy vẫn không giấu được ánh mắt thoáng buồn trước Kim tướng quân.

U

_Ta xin được phép nói thẳng, tâm tư của kẻ vướng vào lưới tình ai ai cũng như nhau. Dù muốn che giấu cũng khó mà làm được. Nhất là ngươi.

_Ta không biết cảm giác này được gọi là gì nữa. Chỉ biết rằng ta nhớ nàng ấy...Ta không giỏi trong việc biểu lộ xúc cảm, hẳn nàng ấy ghét ta lắm nên mới trốn khỏi Cung như thế. - Jung vương nói bằng một giọng trầm buồn. Chính Kim tướng quân cũng thoáng ngỡ ngàng khi đối diện với một Jung vương như thế này, u buồn và mang nhiều tâm sự. 

_Rồi ngươi sẽ sớm tìm được nàng ta thôi.

Cuộc trò chuyện giữa Jung vương và Kim tướng quân bị ngắt ngang bởi tên lính. Chả là đã về đêm, lo sợ Jung vương, Kim tướng quân, Choi thái y và Im tổng quản không no bụng nên một vài tên lính nấu một ít canh nấm rừng - nguyên liệu sẵn có ở đây. Nhìn chén canh nấm với khói bốc nghi ngút làm Jung vương không khỏi không muốn dùng thử thêm việc đi một quãng đường xa mà không có gì vào bụng nên Jung vương nhận lấy chén canh, từ tốn thưởng thức nó. Kim tướng quân phì cười, trog Cung chỉ dùng sơn hào hải vị chẳng trách sao Jung vương lại dùng nó ngon miệng đến thế. Kim tướng quân vụ vẻ nhường chén canh nấm của mình cho Jung vương. Tính cách của Jung vương vẫn như lúc bé, tre con đến lạ.

Sau một ngày mệt nhọc, Jung vương, Kim tướng quân, Choi thái y và Im tổng quản cùng nghỉ ngơi trog động. Nói là nghỉ ngơi nhưng cả Kim tướng quân và Choi thái y không thể chợp măt. Tuy có binh líh canh gác xung quanh nhưng hai người họ vẫn không an tâm.

-

Giao tương xong xuôi, Tiffany cùng SungMin không trở về làng vội vì chưa thực hiện lời hứa với đứa trẻ kia. Rong ruổi cả một đoạn đường dài cuối cùng Tiffany và SungMin cũng đã hỏi được đường đến hang động nơi mà những người nhiễm dịch đang được lưu giữ. Tiffany cân nhắc bản thân có nên vào hang hay không, vì cô sợ binh lính có thể bắt cô theo lệnh của Jung vươg. Nhận thấy vẻ lúng túng đó, SungMin chạm nhẹ vào vai Tiffany rồi nói

_Huynh sẽ dẫn đứa bé vào, muội ở ngoài cẩn thận. 

Tiffany gật đầu, bóng SungMin vừa khuất sau hang Tiffany vội vàng nấp vào cái cây to gần đấy. Tiffany bàng hoàng hơn khi nhận ra con tuấn mã của Jung vương cũng đang ở đây. Ngay lúc này Tiffany chỉ muốn biến mất khỏi nơi này, để không phải chạm mặt con người tàn ác kia. Cố trở lại bình thường, Tiffany lắng tai và mắt để nghe ngóng tình hình bên trong. 

_Tôi đến đây để tìm phụ mẫu cho đứa trẻ này. - SungMin nói với tên lính gác.

_Nơi đây là ổ bệnh, không được phép vào. 

Vừa lúc ấy Choi thái y ra khỏi động, thoáng nhìn thấy đứa trẻ với những u mủ đã xẹp, Choi thái y ngạc nhiên, chạy nhanh về phía đấy. Choi thái y cầm nhẹ bàn tay đứa trẻ kia lên nhìn kĩ hơn vào những vết u mủ đó. 

_Ai? Ai đã chữa vết mủ này? – Choi thái y giương mắt hỏi SungMin. 

_Là một tỷ tỷ xinh đẹp. – trẻ con không biết nói dối và che giấu, vì thế mà đứa trẻ đã nói ra những gì mà nó biết. Choi thái y nhìn chằm chằm vào SungMin và đứa trẻ, linh tính mach bảo Choi thái y về điều gì đấy trong chuyện này. 

_Người đó ở đâu? – Choi thái y đanh giọng. 

SungMin lấm tấm mồ hôi, trong tình huống này anh thật không biết phải xử sự sao cho phải. Lúc nãy anh muốn bịt mồm đứa trẻ lại nhưng nghĩ lại nếu làm thế hẳn Choi thái y sẽ nghi ngờ ngay. 

_Tỷ tỷ đang chờ ngoài kia. 

_Mau đưa ta đến đấy. – Choi thái y nắm lấy bàn tay đứa trẻ đi về hướng mà nó vừa chỉ. SungMin lo lắng chạy theo. 

Không may trong lúc nói chuyện, vì Choi thái y quá to tiếng nên đánh động cả Kim tướng quân, Im tổng quản và cả Jung vương. Jung vương khẽ nhíu mày suy nghĩ gì đấy rồi ra lệnh cho Kim tướng quân cùng mình ra ngoài. 

Tiffany bặm chặt môi cố nén cơn đau nơi cổ chân, cô vừa bị một sinh vật nào đấy cắn. Mắt Tiffany dần hoa lại, trán đổ nhiều mồ hôi, tay chân trở nên lạnh cóng. Nghe tiếng bước chân đến gần Tiffany lo lắng cố gượng đứng lên và trốn khỏi nơi đây. Tiffany gượng dậy, từ xa cô trông thấy gương mặt quen thuộc đang đến gần, gương mặt cô vừa muốn chạy trốn vừa muốn giáp mặt một lần nữa. Trong một thoáng, Tiffany bặm chặt môi và chạy khỏi nơi đấy. Jung vương không chần chừ Người chạy mau đến và….

TBC... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro