CHAP 28: Sinh mệnh (Cảnh H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mặc dù Junhoe muốn ở bên Donghyuk nhưng công việc của hắn ở trên Seoul thì không thể hoãn lại quá lâu, nhất là khi hắn lại là một ca sĩ nổi tiếng. Chủ tịch Kim bảo hắn đưa Donghyuk trở về Hàn Quốc, hắn phải trở lại với show diễn của Cool Boys còn phải ra bài hát trong album mới. Donghyuk, lẽ dĩ nhiên không thể trở về, cậu ấy không muốn để bố mình biết được điều này.

- Dong Goo, rồi chủ tịch cũng sẽ biết. Không sớm thì muộn thôi - Bobby nói.

- Nhưng đợi một thời gian nữa được không? Bố em chưa khỏe lại, biết sự thật, ông ấy sẽ đau lòng tới mức nào.

Donghyuk cúi gằm khuôn mặt nhìn xuống đất. Sẽ thế nào nếu ông biết Donghyuk bị bệnh, thực ra không hề hạnh phúc như ông vẫn nghĩ.

Donghyuk hạnh phúc, vào lúc này, có thể tạo ra những kỉ niệm vui vẻ nhất, không sợ một ngày mai sẽ ra sao, cậu hạnh phúc, rất thật lòng, nhưng làm sao có thể làm bố cậu hiểu điều đó. Nếu thực sự phải ra đi, cậu không có gì phải hối hận hay nuối tiếc, cậu chỉ muốn tất cả những người còn lại sống thật vui vẻ, có thể tiếp tục sống mà không có cậu.

- Donghyuk, đi làm điều trị được không? Cậu càng như thế này, chúng ta càng không có hy vọng gì. - Junhoe đứng nhìn Donghyuk.

- Không, Junhoe. Tớ không muốn ngày mai mình sẽ không tỉnh lại. Tớ không muốn, tớ sợ lắm.

Donghyuk có rất nhiều nỗi sợ.

- Donghyuk, tớ ở lại có được không?

- Không, cậu trở về đi. Cậu còn bao nhiêu người đang chờ đợi sự xuất hiện của cậu, đừng ích kỉ vậy Junhoe. Cậu nói với bố tớ là tớ vẫn đang đi du lịch được không? Xin cậu đấy.

Junhoe thở dài, lần nào đưa ra đề nghị làm trị liệu cho Donghyuk, cậu đều từ chối, đều gạt phăng lời đề nghị của hắn. Cậu sợ, hắn không sợ sao? Hắn cũng sợ ngày mai sẽ không còn nhìn thấy Donghyuk tỉnh lại, sợ hơn bất cứ ai.

Bobby và Jinhwan về Seoul trước để tránh việc chủ tịch Kim nghi ngờ, còn Junhoe mua vé vào chiều ngày hôm sau. Sau khi nhìn Donghyuk sắp xếp quần áo vào trong va li cho hắn, hắn có rất nhiều lo lắng chất trong lòng. Cậu ở lại một mình có ổn không? Cậu sẽ ăn gì? Ai có thể chăm sóc cậu ấy. Hắn chẳng muốn đi. Bà Minhee nói bà có thể để mắt tới Donghyuk hộ hắn. Hắn thở dài.

Donghyuk rất cứng đầu, một khi đã có ý định làm gì thì chẳng ai có thể xoay chuyển được cậu, giống như việc từ chối làm liệu trị.

- Tớ không có sao.

Cứ như thế đoán được ý nghĩ trong đầu của hắn, Donghyuk ngừng tay gấp quần áo sau khi bỏ chiếc quần bò vào trong vali, cậu xem xét lại mọi thứ, cho tới khi chắc chắn Junhoe không quên thứ gì ở lại.

- Cậu không quên thứ gì phải không?

Donghyuk hỏi hắn. Hắn nhìn đồng hồ, chửi rủa vì lúc này nó chạy quá nhanh, chỉ ít phút nữa hắn phải ra sân bay, Donghyuk sẽ không ra tiễn hắn. Chẳng hiểu sao dạo gần đây, hắn thấy thời gian sao trôi nhanh như vậy, mỗi ngày hắn đều ước có thêm thời gian, chỉ 24 tiếng ở bên cạnh Donghyuk chưa bao giờ là đủ. Ngoài cửa, bầu trời đã nhuốm ráng chiều vàng nhạt le lói chỉ chợp tắt. Hắn đã chọn chuyến bay muộn nhất trong ngày.

Hắn dù chẳng muốn rời đi chút nào, nhưng cuối cùng vẫn phải chia tay, trước khi đi hắn còn liên tục hỏi cậu: "Donghyuk, cậu ở lại ổn không?"

Thậm chí ngay cả khi nghe lời khẳng định chắc chắn của cậu, hắn vẫn không tin. Donghyuk phải đẩy hắn ra khỏi nhà, hắn nhìn cánh cửa khép lại trước mặt hắn, cậu không chào tạm biệt hắn, càng không tỏ ra quyến luyến chút nào, hắn thật sự không thể hiểu nổi những ý nghĩ trong đầu của cậu. Có những lúc, đối với hắn, cậu vô cùng tàn nhẫn, vô cùng lạnh lùng.

Cuối tháng 6, bầu trời buổi tối Seoul đen kịt lại, hắn bay về Seoul khi đã về đêm, xuống sân bay, cảm nhận khí trời của thành phố này có chút se se lạnh của đêm. Trên bầu trời mà hắn nhìn vắng bóng những ngôi sao, hắn bất giác cảm thấy sự trống rỗng và cô đơn không cách nào bù đắp được. Dưới bầu trời không sao này, ở thành phố này, nơi không có Donghyuk, hắn cô đơn.

Một tuần để viết kịp lời nhạc và phần đệm cho bài hát chủ đạo trong album, dựng cảnh và quay sân khấu, vì hắn muốn mọi việc diễn ra một cách nhanh chóng, nên Cool Boys trong suốt những ngày này đều không ngủ hay hầu như ngủ rất ít, chỉ có thể chợp mắt được một tí khi trên xe hay ở một góc trong trường quay. Hắn điên cuồng làm việc chạy đua với thời gian, bắt tất cả mọi người đều đi theo chính mình. Bobby và Jinhwan hiểu được nỗi canh cánh, và âu lo trong lòng của Junhoe, cả hai đều tích cực làm việc, không phàn nàn một chút nào. Chỉ có Tom là hay kêu ca việc mình bị đau lưng, hai mắt thâm đen như gấu trúc vì phải ngủ trong xe. Nhưng kêu thì như vậy, lúc làm việc, Tom lại trở thành một con người cực kì nghiêm túc.

Giai đoạn hoàn tất album đã kết thúc, Cool Boys cuối cùng cũng có một buổi tối để nghỉ ngơi trước khi ngày mai bắt đầu vào giai đoạn quảng bá album của mình và chuẩn bị sân khấu cho việc hát live. Bobby và Jinhwan, Tom, Junhoe bước ra khỏi phòng tập của công ty The Entertainment. Cả bốn người cuối cùng đều đã có thể hít thở một cách thoải mái bầu không khí thoáng đãng và trong lành ở ngoài trời, không còn áp lực công việc trên lưng, không còn những bài hát và cảnh quay phải hoàn thành. Bobby và Jinhwan đi ở phía trước, Bobby nói chuyện với Jinhwan, phàn nàn về sự mệt mỏi ở vai, Jinhwan bóp vai cho Bobby và nói tối nay anh sẽ dán cao cho hắn. Tom đi ở giữa, cách xa cái cặp đôi phía trước mặt một đoạn, cậu ta bĩu môi khi phải nhìn thấy tình cảm quá sức thắm thiết của hai người trước mặt, và vô cùng tủi thân và số phận FA hẩm hiu của chính mình. Tom giờ mới thấm thía cái câu "nhiều người thích mà ít người thương".

Tom, hắn không biết cô vợ tương lai của mình ở cái chốn nào, thường xuyên cảm thán về việc cuộc đời quá ư bất công.

Junhoe hắn đi mãi tít ở phía sau, cũng không đi nhanh hơn để bắt kịp mọi người, một mình ung dung trong cái thế giới riêng. Khỏi phải nói, hắn từ khi thoát khỏi những bản nhạc, những cảnh quay đã ôm dính lấy chiếc điện thoại, hết gọi điện rồi tới nhắn tin. Cũng không cần hỏi, cũng biết hắn gọi và nhắn tin cho ai.

- Dongdong, tớ quay xong rồi cậu đang làm gì?

- Đang ngủ thôi - Giọng Dongdong ngái ngủ.

- Dậy, nói chuyện với tớ đi.

- Ừ, thế cậu mệt không?

Junhoe cười, đôi mắt hắn thành một sợi chỉ, nếu ai nhìn thấy chắc phải đứng tim bởi Junhoe mà họ nhìn thấy trước mặt không còn là Goo Junhoe cau có của thường ngày. Bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy không quen nhưng không hề phủ nhận việc khi hắn cười, đẹp trai vô cùng.

- Không mệt lắm. Chỉ cảm thấy đói thôi.

Junhoe nói thật, cái bụng rỗng không của hắn đang đánh trống inh ỏi.

- Vậy, muốn ăn gì?

- Cậu nấu hả? - Junhoe nghi ngờ.

- Tớ chuyển phát nhanh tới nhé - Donghyuk cười và đùa .

Hắn muốn nhìn thấy Donghyuk. Cậu ấy cười là đẹp nhất, như ánh mắt trời ấm áp và rực rỡ. Hắn lần nào nhìn thấy, cũng bất giác cảm thấy tim mình lỗi nhịp.

Junhoe nói vội vào chiếc điện thoại:

- Dongdong, đừng có ngủ. Chờ tớ một lát. Nhất định phải thức đợi tớ đó.

Junhoe chạy một mạch, vượt qua cả Tom, cậu ta đang ngáp ngủ chợt cảm giác như lốc xoáy vừa mới vụt qua, Junhoe chạy vượt qua cả Bobby và Jinhwan, cả hai bị hắn làm cho giật cả mình.

- Junhoe, cậu chạy đi đâu thế?

- Gặp Donghyuk.

Hắn nói vọng lại. Hắn chạy tới sân bay Seoul, hỏi chuyến bay sớm nhất có thể về đảo Jeju, nhưng không may cho hắn, ngay cả chuyến muộn nhất cũng không còn chỗ, nếu hắn muốn đi phải đợi tới sáng mai mới có chuyến. Hắn sao có thể đợi được tới ngày mai, chưa kể tới việc ngày mai còn phải chuẩn bị quay quảng bá cho album nữa, Bobby nếu biết hắn vắng mặt thể nào cũng nổi điên. Hắn muốn gặp Donghyuk ngay bây giờ.

- Cô gái, cô không biết Junhoe là ai sao?

Cô gái đỏ bừng mặt, liên tục cúi đầu và khuôn mặt cũng không kém phần bối rối:

- Xin lỗi, thật sự chuyến bay không còn chỗ.

- Cô có thể tìm ra cách không?

- Chỉ có thể đợi tới sáng mai thôi ạ.

Junhoe xịu mặt, không thể giấu đi sự thất vọng của mình:

- Ngày mai thì không được.

Trong lúc hắn đã định từ bỏ sau khi dây dưa mãi với cô nhân viên bán vé tới tận 30 phút thì có một người chạm vào vai áo của hắn. Hắn quay lại nhìn. Đó là một cô gái trẻ tầm 20 tuổi, tóc ngắn, với đôi mắt to và đen, điều đặc biệt mà hắn ngay lập tức nhận ra là cô gái đó đang đeo chiếc bờm mang màu bóng đại diện của Cool Boy, trên chiếc bờm bằng vải đó còn khắc chữ Goo Junhoe.

Hắn nhận ra đó là fan của mình. Hắn hơi cau mày. Cô gái trước mặt mở lời trước.

- Anh là Junhoe, ca sĩ nhóm Cool Boys phải không?

Cô gái đó thở gấp, chắc tim phải đập dữ lắm trong lồng ngực, hai má đỏ bừng và phải thật kiềm chế để không hét lên trước mặt thần tượng của mình. Cô gái đó không thể ngờ có thể gặp Junhoe trong chuyến bay của mình.

- Có chuyện gì vậy?

Junhoe nhướn mắt hỏi, hắn vẫn thế, luôn cao ngạo với bất cứ ai và không hiếm những người cảm thấy đó là sự cuốn hút riêng của hắn. Có thể, hắn đặc biệt trong cái thế giới mà con người thường dùng sự giả tạo, nụ cười dối trá để đối điện với nhau.

- Em nghe anh bảo anh muốn về đảo Jeju. Em cũng đang định về đó, chuyến bay 30 phút nữa. Anh có muốn em nhường vé cho không ạ?

Bàn tay cô gái cầm chiếc vé run run.

- Anh có thể chụp ảnh và kí cho em được không ạ?

Khóe môi hắn nở rộng một nụ cười.

- Tất nhiên là được rồi.

Có lẽ hắn may mắn. Junhoe không những kí tặng, chụp ảnh cùng trước khi bước vào phòng chờ còn chạy tới cúi xuống tặng cho cô nàng một cái ôm miễn phí. Điều đáng nói ở đây là khuôn mặt của hắn lúc đó vô cùng dễ ở.

Hắn cảm thấy thời gian chạy vô cùng chậm chạp dù chuyến bay chỉ mất có hơn một tiếng là tới đảo Jeju. Một tiếng lúc này thậm chí dài còn hơn cả một thế kỉ. Vừa đặt chân xuống đảo Jeju hắn đã chạy như bay tới ngôi nhà cạnh bờ biển của hai đứa, phải cố gắng điều hòa lại nhịp thở gấp gáp của mình, hắn hắng giọng, cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh.

Hắn nhấc máy gọi cho Donghyuk. Cậu nhấc máy ngay từ tiếng chuông đầu tiên. Hắn nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh trong lồng ngực, mọi cảm xúc như vỡ òa ra.

- Dongdong, ra nhận hàng chuyển phát nhanh đi. - Hắn nén sự hồi hộp

- Cậu chuyển gì tới vậy?

Donghyuk ra ngoài mở cửa, cánh cửa dần dần mở ra. Donghyuk không thể tin vào mắt mình, hắn, Goo Junhoe vừa mới gọi điện cho cậu, giờ đã ở đây. Cậu chỉ có thể trố mắt ra nhìn, không thể thốt ra được một câu nào.

- Goo Junhoe.

- Là tớ.

Junhoe ôm lấy Donghyuk. Cậu cũng vòng tay ôm lấy hắn. Lần đầu tiên, cậu chẳng màng tới bất cứ thứ gì ngăn trở hai người, lần đầu tiên cậu có thể bỏ mặc thực tại để thốt lên:

- Junhoe, tớ nhớ cậu.

- Ừ, tớ biết.

Thời gian, khoảng cách chẳng còn là vấn đề. Nó không ngăn được Junhoe trở về, càng không cách nào cản được hắn. Hắn đi máy bay từ Seoul và về Jeju chỉ ở lại một hai tiếng rồi lại lên chiếc máy bay tiếp theo để trở lại làm việc. Hắn sợ độ cao, mỗi ngày đều như đối mặt với sợ hãi, những để có một hai tiếng, được ở bên Donghyuk, với hắn, đánh đổi ấy đều xứng đáng.

Ở Seoul, hắn nói với chủ tịch Kim rằng, Donghyuk muốn ở lại Úc, hắn sau khi xong công việc ở đây cũng trở về bên cạnh cậu ấy. Chủ tịch khi biết con trai không về thăm mình có hơi thất vọng, ông tự điều khiển chiếc xe lăn tới cửa sổ trong phòng làm việc, thái độ ông trầm ngâm, suy tư. Cứ như thể ông đang có tâm sự không thể nói với ai, ngay cả chính hắn cũng không được biết. Ông phải chăng đã nghi ngờ điều gì? Phải chăng không tin lời của hắn, hay chỉ đơn giản là thất vọng vì Donghyuk không về lại Seoul tới thăm ông.

Trước những câu hỏi cứ luẩn quẩn quanh đầu của hắn, ông chỉ thở dài và khẽ cất tiếng.

- Donghyuk có vui không?

Cậu ấy có vui không? Hắn cũng muốn biết.

- Dạ, có.

Junhoe sẽ làm cho mỗi ngày của Donghyuk thật vui vẻ, thật hạnh phúc, hắn sẽ luôn ở bên cậu ấy, chẳng bao giờ buông tay.

Kết thúc công việc ở Seoul cũng là lúc đợt quảng bá trong album kết thúc, hắn có thể trở về Jeju. Bobby và Jinhwan cũng nói với chủ tịch việc cả hai muốn đi du lịch cùng với Junhoe và Donghyuk. Chủ tịch Kim có hơi ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ bình thản phê chuẩn cho yêu cầu nghỉ ngơi của nhóm. Junhoe muốn mang con Dongdong đi cùng mình trở về Jeju, mặc dù con chó nhỏ đó có vẻ hơi đau lòng khi phải chia tay với Tom, và những chiếc giày của cậu ta.

- Hay em đi cùng mọi người nhé? - Tom không nỡ để con chó Dongdong đi, dù sao hắn đã mua cả tủ giày vải chỉ để cho Dongdong luyện răng.

- Cậu đi làm cái gì?

Bobby nói vô cùng thẳng. Ừ đúng, Tom đi làm gì chứ, khi mà tất cả đều có đôi còn hắn thì lại chịu số phận FA hẩm hiu này.

Nhưng chuyến bay tới đảo Jeju ngày hôm đó hoãn lại vì bão, ngày hôm sau hắn cũng không thể mua được vé bay. Cơn bão kèm theo gió lốc khiến không ai là có thể ra ngoài đường, mưa suốt ba ngày ba đêm, đường phố Seoul chỉ trong chốc lát mà ngập trong nước, dọc theo đoạn đường giao thông ùn tắc, không ít những cái cây bật cả gốc đổ gục xuống lòng đường. Tâm trạng của Junhoe có chút thấp thỏm không yên, hắn gọi điện về nhà, Donghyuk không hề nhấc máy. Cả ngày hắn chỉ có chờ cuộc điện thoại gọi lại của cậu. Trước đây số điện thoại của bác Minhee và Minjoo hắn đã lưu trong máy, nhưng khi hắn trở về từ sân bay đã vô tình để nó rơi xuống nước, lần sửa lại điện thoại đó hắn đã làm mất không ít số liên lạc.

- Anh có số điện thoại của ai trên đảo Jeju không?

Junhoe hỏi Bobby vì hắn không thể chịu nổi.

- Junhoe, không có chuyện gì đâu. Tôi cũng không lưu số nào trong điện thoại.

Jinhwan cũng lắc đầu.

Ngày hôm sau nước rút, đường phố Seoul quang đãng hơn, những gốc cây bị bật rễ đã được đưa lên xe tải để chuyển đi, giao thông được giải phóng. Ngày hôm đó, Junhoe, Bobby và Jinhwan đặt ba vé máy bay sớm nhất về Jeju. Vì quá lo lắng nên hắn quên mất phải đem con Dongdong theo. Ở sân bay, hắn liên tục gọi cho Donghyuk, tới ngày hôm nay cậu ấy cũng không nhấc máy. Lòng hắn như có lửa đốt, chỉ mong thời gian chờ đợi qua thật mau, mong rằng lúc này đây hắn có thể trở về đứng trước mặt cậu, cậu nở nụ cười hạnh phúc với hắn.

Thời gian chờ đợi chuyến bay tính bằng tích tắc nhưng với hắn dài bằng cả thế kỉ.

- Junhoe, không sao đâu.

Bobby và Jinhwan không thể làm gì hơn ngoài việc an ủi.

- Xin quý khách chú ý, chuyến bay mang số hiệu 477 tới Jeju đã trong sân bay, quý khách vui lòng tới cửa soát vé để lên máy bay. Lady and gentlemen, the flight ...

Tiếng nói trên loa của tiếp viên hàng không báo đã đến giờ lên máy bay vang lên. Junhoe khoác balô trên vai, và tiến về phía cửa soát vé.

Ngay lúc đó, điện thoại trong tay của hắn đổ chuông. Trên màn hình điện thoại hiện thị số của Donghyuk.

Hắn vội mở máy, nói gấp, thậm chí lúc đó hắn cũng còn nghe thấy tim hắn đập thình thịch vì lo sợ. Một thứ lo sợ chẳng biết vì đâu mà có, ngày hôm nay mắt trái của hắn bị nháy mắt liên tục, hắn còn làm vỡ một chiếc cốc thủy tinh mà rõ ràng hắn đã cầm rất chắc, một mảnh thủy tinh đã cứa vào tay của hắn. Hắn không muốn tin vào những thứ như tâm linh, hay giác quan thứ sáu, bởi hắn sợ. Vô cùng sợ.

- Donghyuk, sao hôm qua không nghe máy. Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Alô, trả lời đi Donghyuk?

Tiếng im lặng rồi thở dài ở đầu dây bên kia.

- Goo Junhoe.

Đó không phải giọng nói của Donghyuk. Tay hắn nắm lại để ngăn bản thân không run lên.

- Bác Minhee đây. Cậu về Jeju được không? Donghyuk không ổn lắm.

***

Căn phòng nhuốm một màu u ám, cánh cửa sổ được kéo rèm che kín ánh sáng, những tia nắng nhạt nhòa chỉ có thể len qua những khe hở để rọi xuống nền nhà. Những đồ đạc trong phòng cũng chìm trong bóng tối mờ mờ hắt những chiếc bóng ma quái trên bức tường. Ngoài cửa sổ cũng có thể nghe thấy tiếng rì rào đầy lo sợ của những con sóng lớn ập vào bờ cát, xóa đi những con chữ được ai đó dùng cành khô viết lên.

Chậu hoa nhài bên ngoài cửa sổ bị nước mưa làm cho úng nước, những cánh hoa ủ rũ héo xuống, chẳng thể nhìn ra sức sống của ngày hôm qua khi được Donghyuk chính tay mình tưới nước, chăm sóc.

Trên giường, một con người gầy gò, mảnh mai, làn da tái xanh như trong suốt, như thể hiện rõ cả những đường gân xanh tím, những khớp xương ở đầu ngón tay có thể nhìn thấy rõ bên ngoài cánh tay áo dài che cả mu bàn tay, đôi mắt nhằm hờ nhẹ, nửa ngủ nửa thức, hai cánh môi khô tới nức nẻ thỉnh thoảng mấp máy gọi. Một chiếc khăn lạnh được gấp lại đặt trên trán. Trên bàn, vẫn còn viên thuốc còn chưa uống, một cốc nước đầy.

Bên ngoài cánh cửa phòng ngủ, có thể nghe thấy tiếng nói xì xào bán tán ở bên ngoài. Donghyuk mấp máy miệng, đôi mắt cố gắng mở ra để nhìn, dù không dậy được, dù cảm thấy cơ thể mình không có một chút sức lực nào nhưng cậu vẫn có thể nghe thấy rõ mọi người đang nói về mình. Cậu nắm tay lại, bám vào lớp ga trải giường, cảm thấy bất lực với chính mình, có phải cậu đang chết, có phải cậu đang làm phiền tới mọi người.

- Goo Junhoe, bác xin lỗi. Hôm đó trời mưa quá, bác không tới được. Lúc tới thì đã xảy ra chuyện rồi.

Junhoe không nói gì nhiều, chỉ yên lặng đứng nhìn nồi cháo sôi trên bếp, nhưng không ai là không nhìn thấy, đôi mắt của hắn mệt mỏi rất nhiều, nếu không phải có Bobby và Jinhwan bên cạnh, có lẽ hắn chẳng thể bình tĩnh nổi mà trở về căn nhà bên bờ biển. Hắn như chết lặng khi thấy Donghyuk nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt và xanh xao. Chỉ mấy ngày mà cậu ấy đã không còn chút sức sống nào, như sinh mệnh yếu ớt lay trong gió. Hắn thấy hối hận, hắn đau lòng, hắn đáng lẽ không nên trở về Seoul, đáng lẽ không nên nhân nhượng với Donghyuk, hắn đáng lẽ không nên bỏ mặc Donghyuk ở lại...

Hắn đáng lẽ phải nói với chủ tịch Kim.

- Junhoe, em không sao chứ?

Jinhwan lo ngại nhìn Junhoe. Suốt quãng đường trở về Jeju hắn chẳng nói bất cứ một câu nào, chỉ im lặng. Ngay cả khi nhìn Donghyuk, hắn không trách những người đã không chăm sóc cậu, càng không hỏi gì về Donghyuk, hắn chỉ lặng lẽ vào trong bếp nấu cháo.

Hắn không nói, càng làm cho những người xung quanh cảm thấy lo lắng.

- Junhoe, bác xin lỗi. Nhưng cháu định làm gì với cậu ấy. Cậu ấy bị bệnh rất nặng phải không? Sao không đi bệnh viện?

- Mọi người có thể về không ạ. Có cháu ở đây là được rồi.

Junhoe lần đầu tiên cất tiếng, giọng hắn nửa giữ đúng phép lịch sự tối thiểu, nửa lạnh lùng. Hắn không biểu hiện một cảm xúc trên nét mặt.

- Thôi được rồi. Chúng ta về thôi, để cậu ấy nghỉ ngơi. Có việc gì, cháu cứ tới tìm chúng ta. - Ông Minjoo kéo tay vợ.

- Vâng.

Hắn gật đầu đáp. Mọi người bước ra cửa, nhưng ai nấy đều nhìn về phía hắn bằng ánh mắt ái ngại.

Người trong căn phòng mê man, nửa ngủ nửa thức.

Nồi cháo sôi, hắn tắt bếp ga và đổ ra một bát cháo. Ai nấy đều nhìn về phía hắn, nhưng hắn chẳng nói với một ai. Junhoe đẩy cửa bước vào căn phòng, hắn kéo chiếc rèm cửa để ánh sáng bên ngoài lọt vào trong căn phòng ngủ, cả căn phòng bừng sáng. Bobby và Jinhwan đều ở bên ngoài, cho dù họ cũng thấp thỏm không yên, cũng muốn vào bên trong để xem tình hình nhưng họ hiểu rằng, có lẽ lúc này người mà Donghyuk cần nhất là Junhoe. Thứ thuốc nhiệm màu nhất có thể gượng dậy được con người đang ốm xanh xao kia chính là tình yêu của hắn. Không sai, chỉ có Junhoe, hắn mới có thể cứu Donghyuk.

Junhoe đặt bát cháo trên bàn, gạt mái tóc lòa xòa rủ trước trán của Donghyuk, môi hắn mím lại, phảng phất một nỗi lo âu mờ hồ. Bàn tay hắn rất ấm, nó chạm vào làn da lạnh ngắt tới tái nhợt của Donghyuk, mang lại sự dễ chịu hơn tất cả những thứ thuốc giảm đau khác. Donghyuk từ từ mở mắt, đôi mắt mơ hồ nhìn về con người mờ trong màn sương trước mặt, cậu mấp máy môi:

- Junhoe.

Cậu không thấy gì, đôi mắt cậu phủ trong màn sương mỏng, nhưng cậu cảm thấy, hình dáng cao lớn trước mặt mình, bàn tay ấm áp của hắn sờ lên trán cậu, hương bạc hà tỏa ra từ người hắn thoang thoảng trong phòng, đánh thức những giác quan mệt mỏi rã rời.

- Tớ đây. Ăn chút cháo đi, sau đó uống thuốc.

Junhoe đỡ cậu dậy, để cậu ngả vào ngực của hắn, chính tay của hắn xúc từng thìa cháo thổi nguội, rồi đưa vào miệng của Donghyuk. Vì là món ăn hắn nấu, cậu cố gắng để mở miệng, có lẽ nó rất ngon, nhưng lúc này vị giác của cậu dường như bị tê liệt, nó không cảm thấy gì ngoài sự đắng ngắt âm ấm chảy vào cổ họng của mình. Nhưng một chút ít cháo cứ giữ mãi ở cổ họng, cậu không thể nuốt chúng xuống, bụng cậu quặn thắt lại. Donghyuk gập người, cậu nôn hết ra đất tất cả những gì vừa mới ăn. Junhoe bón thìa cháo thứ hai, cũng như thìa thứ nhất, cậu nôn ra tất cả mọi thứ. Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ, xúc một thìa cháo thứ ba.

Donghyuk không muốn ăn nữa.

Cậu lắc đầu, gạt thìa cháo. Cậu không muốn ăn nữa, cậu đẩy hắn đi.

- Cậu ra ngoài đi.

- Donghyuk.

- Tôi không muốn ăn. - Donghyuk nhoài người ra khỏi sự ấm áp của hắn, cậu nằm xuống giường, gập người lại, vòng tay che lên đầu mình.

- Cậu không muốn ăn sẽ chết đó. Donghyuk.

- Kệ tôi. Cậu đi đi.

Donghyuk bướng bỉnh.

Goo Junhoe kéo người Donghyuk quay lại, nhưng cậu gồng mình kháng cự lại hắn, hắn nắm cổ tay của Donghyuk dùng hết sức để lật ngửa người của Donghyuk. Sức của Donghyuk dù có tới đâu thì cậu đang ốm, cậu yếu hơn hắn làm sao có thể đọ lại được với Junhoe. Chẳng mấy chốc cậu bị hắn lật lại nằm trên giường, hắn dùng sức để ghì hai cánh tay của cậu, hắn trên người của Donghyuk, cau mày nhìn cậu. Đột nhiên hắn giật mình, vội buông tay của Donghyuk ra.

Cậu ấy nôn ra máu, trên miệng là vết máu đỏ, chỗ giường Donghyuk nằm cũng tụ lại những vệt máu ướt. Là từ lúc nào? Hóa ra, Donghyuk không cho hắn nhìn thấy là vì cậu không muốn hắn biết mình như vậy.

Donghyuk dùng mu bàn tay che miệng mình.

- Junhoe, ra khỏi phòng đi. Xin cậu.

- Kim Dong Hyuk.

Hắn kéo tay cậu ra, hàng lông mày của hắn cau lại, hắn dùng mu bàn tay của mình lau vệt máu trên mép của Donghyuk, những ngón tay của hắn chạm vào đôi môi khô khốc của Donghyuk, hắn nghĩ ngợi.

Junhoe vẫn chống bằng đầu gối xuống giường ngang người Donghyuk, hắn một tay cầm bát cháo nóng, dốc bát đổ cháo vào miệng của mình. Cháo nóng, khiến đầu lưỡi của hắn rát bỏng như muốn lột da, nhưng hắn không màng tới, hắn cúi xuống để hôn cậu. Thứ cháo nóng được miệng hắn thổi nguội, hắn dùng lưỡi mình để đẩy từng chút một vào trong miệng của Donghyuk, nhấn nhá để nó được giữ lại bên trong, hắn không cho cậu được phép nôn ra, lưỡi hắn chạm vào lưỡi của Donghyuk, những thứ hắn đã nấu cho chín nhừ lại được hắn nhai cho tới khi nó nhuyễn thành thứ bột lỏng. Mỗi lần hắn đút cho cậu bằng miệng, đều dừng lại đủ lâu để chắc chắn Donghyuk đã nuốt chúng xuống bụng. Mỗi lần đều như đang hôn, khiến Donghyuk quên đi cảm giác khó chịu đang quặn thắt bụng mình.

Trong mắt Donghyuk toàn là nước, khi cậu nhắm mắt lại, giọt lệ nóng vô tình chảy ra ngoài bờ mi. Hắn biết cậu đau lắm, khó chịu lắm, nhưng hắn không muốn nhân nhượng cho Donghyuk. Chí ít là lúc này, hắn muốn làm theo ý mình. Hắn bắt cậu ăn, bắt cậu uống thuốc, bắt cậu phải sống.

Donghyuk phải sống.

- Junhoe, xin lỗi. Xin lỗi cậu.

Donghyuk nói yếu ớt. Có phải bởi vì hắn cúi xuống, đôi mắt hắn gần sát khuôn mặt cậu, có phải bởi những ánh sáng ở bên ngoài cửa sổ rõ ràng tới mức gần như cậu nhận ra những quần thâm nằm dưới mắt hắn, một đôi mắt mệt mỏi và đau khổ tới mức nó như chạm vào tận sâu tâm hồn cậu, khoét dần một lỗ trống rộng hoác.

Cậu bất giác hối hận. Hối hận lúc này đã để hắn đau khổ, mệt mỏi như vậy. Giá như cậu từng kiên quyết đẩy hắn đi thật xa, tránh xa cậu, tránh xa khỏi những đau khổ.

3 ngày sau, Donghyuk đã khỏi ốm. Hắn cuối cùng đã thở phào, nhưng Donghyuk rất hay nói những chuyện kì lạ.

- Goo Junhoe, cậu sau này phải lấy vợ đấy. Sau khi tớ ra đi.

- Junhoe à, sau khi tớ chết, cậu phải hạnh phúc được không? Hứa với tớ.

- Junhoe, chúng ta không thể như thế này. Làm ơn rời xa tớ đi. Tớ xin cậu.

- Goo Junhoe, chia tay đi.

Đó chỉ là những lo sợ trong lòng cậu, mỗi khi hắn nhắc tới chuyện cậu phải làm điều trị, khi hắn nhắc tới cậu phải sống, khi hắn giận chẳng thèm nhìn Donghyuk mỗi khi cậu từ chối việc tới bệnh viện.

- Goo Junhoe, tớ sẽ làm hóa trị, xạ trị hay phẫu thuật gì cũng được. Nhưng cậu có thể kí vào giấy ly hôn được không?

Câu muốn trả tự do cho hắn.

- Đừng nói nữa. Tôi mặc kệ cậu là được chứ gì. Cậu muốn thế phải không?

Junhoe hắn hét lên trước mặt Donghyuk, khuôn mặt đỏ vì tức giận, lần đầu tiên cậu thấy hắn tức giận như vậy, hắn khiến Donghyuk phải giật mình.

Junhoe dùng tay đấm vào vào bức tường, khiến chiếc bàn kê cạnh bức tường rung rung, những chiếc cốc trên bàn khua dữ dội như thể chúng trải qua một trận động đất. Junhoe khiến Donghyuk phải sợ, cậu ngước mắt nhìn hắn, cậu cắn môi, không nói ra được gì.

- Xin lỗi.

Cậu chỉ có câu đó.

Hắn chạy vào nhà tắm, đóng sập lại cánh cửa sau lưng. Hắn giận rồi, Donghyuk bước tới để gõ cửa nhà tắm.

- Junhoe, tớ xin lỗi. Cậu ra ngoài đi. Junhoe.

Không có tiếng trả lời cậu. Donghyuk ngồi xuống bức tường bên cạnh, cậu nhìn vào cánh cửa nhà tắm im lìm, cậu thu gối ôm sát cơ thể, rồi gục mặt vào giữa hai đầu gối, những ngón tay gầy gầy xương xương túm chặt lấy lớp vải quần. Goo Junhoe giận thật rồi, cậu phải làm sao?

Nhưng cậu không biết, Junhoe không giận cậu. Hắn giận chính mình, hắn cảm thấy bất lực. Trong nhà tắm, hắn đã trượt dài trên cánh cửa, hắn đã khóc, nhưng lại nắm chặt tay thành nắm đấm, cho lên miệng để dùng răng mình cắn chặt, hắn không muốn cậu nghe thấy những tiếng nức nở của hắn. Hắn đã khóc rất nhiều, nước mắt từ bao lâu bị kìm nén giờ vỡ òa ra một cách khó nhọc. Hắn đã phải tỏ ra thật mạnh mẽ vững chãi trước mặt Donghyuk, hắn không muốn cho Donghyuk thấy sự yếu đuối của chính mình. Nhưng hắn không chịu nổi nữa, hắn giờ đây chẳng thể nào đứng vững.

Bóng tối dần buông xuống căn phòng ngủ, bao trùm lên người Donghyuk một màn đêm tối om, cậu vẫn ở bên ngoài bức tường nhà tắm đợi hắn ra. Những mệt mỏi để nặng lên một đôi vai gầy khẽ so lại. Ngăn cách bởi bức tường nhà tắm, là Junhoe bất lực và đau khổ hơn bất cứ ai.

Sự yên lặng, bóng tối... và cả sự mệt mỏi.

Junhoe cuối cùng cũng bước ra khi đã khóc tới cạn cả nước mắt, hắn ra khỏi phòng tắm, nhìn sang bên cạnh, thấy một Donghyuk nhỏ bé, như một dấu chấm chìm trong bóng tối lẫn vào bức tường lạnh lẽo, đầu cậu gục xuống giữa hai đầu gối, đôi vai so lại.

Hắn bước tới để nhấc bổng Donghyuk lên, ghì chặt cậu trong lồng ngực rộng lớn của hắn, hắn có thể ôm trọn cơ thể gầy yếu của cậu trong ngực mình, đầu cậu dựa vào hắn, đôi mắt cậu nhắm nghiền, nhưng hàng lông mày lại cau lại trong một giấc ngủ chập chờn, khó nhọc.

Cậu không biết làm gì để tốt cho hắn. Còn hắn không biết làm cách nào để có thể giữ chặt lấy cậu. Cả hai cứ như thể chạy trong một mê cung không thể tìm ra lối ra, càng chạy càng trở nên rối rắm, càng chạy càng rời xa nhau.

***

Dưới tác dụng phụ của những viên thuốc giảm đau ngày càng nhiều, Donghyuk mất ngủ và có những giấc ngủ không ổn định. Cậu có thể cảm thấy buồn ngủ và ngủ li bì suốt cả một ngày trời, nhưng tới đêm cậu lại thức, trằn trọc suốt đêm. Cậu không nói điều này với hắn, cậu cố gắng nằm quay về phía khác, cố gắng nhắm chặt mắt để hắn không phát hiện ra là cậu đang không có ngủ. Thậm chí là khi hắn hỏi cậu:

- Dongdong, cậu ngủ rồi à?

Donghyuk không trả lời. Nhưng những đêm cậu nằm thức, cậu có thể thấy hắn đều chờ cậu ngủ, rồi hôn lên mắt cậu, đều ôm chặt Donghyuk trong lồng ngực mình, và thỉnh thoảng cọ má của hắn lên trán cậu. Những hành động đó trước đây cậu không bao giờ thấy được. Cậu nghe thấy tiếng thở dài của hắn suốt những đêm khuya tĩnh mịch, nghe thấy hắn gọi điện cho Hanbin, miêu tả tình hình của cậu và yên lặng nghe Hanbin dặn việc chăm sóc cho một người bệnh ung thư. Lúc đó ánh mắt của hắn đều dừng lại trên người cậu rất lâu. Cậu còn thấy hắn có những đêm ngồi yên lặng trên ghế, rồi bước ra ngoài trời lạnh, rít từng bao thuốc lá trong túi, những mẩu thuốc lá nhanh chóng xếp đầy trong chiếc gạt tàn, khói thuốc thở ra lan tỏa vào không khí, rồi tan như những làn khói vô định, đôi mắt hắn đều nhìn về phía bờ biển xa xăm chìm trong bóng đêm nơi chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dài của sóng biển.

Donghyuk thấy hắn uống rượu. Bóng lưng của hắn ngoài khung cửa sổ cô độc tới mức khiến cậu không thể không đau lòng, cậu co người nằm trên giường, che giấu những tiếng khóc âm thầm trong đêm tối.

"Tại sao phải như vậy, Goo Junhoe ? Tại sao lại ở bên tôi ?"

Kim Donghyuk hỏi chính mình, hỏi bóng đêm. Không ai trả lời cho cậu.

Có những đêm, Donghyuk hơi giật mình vì hắn hôn những nụ hôn ướt át của hắn lên cơ thể cậu, bàn tay của hắn thọc vào bên trong của chiếc áo rộng thùng thình trên người Donghyuk, sờ soạng mọi nơi, vùng bụng, nơi ngực, môi của hắn trượt dọc vùng sau gáy của Donghyuk, cậu thấy hắn hắn thở gấp gáp, như phải kiềm chế. Từ nơi nào đó của hắn, cậu thấy sự thèm muốn đang trỗi dậy, mạnh mẽ, nóng rực như một ngọn lửa thiêu đốt, những động tác vụng về, hấp tấp của bàn tay càng lúc càng điên cuồng trên người cậu, bên trong chiếc áo rộng thùng thình, làn da của Donghyuk nóng rực.

Dục vọng... hắn đang kiềm chế dục vọng của chính mình.

Tới lúc, cậu nghĩ hắn sẽ làm tới, nhưng hắn lại ngồi dậy, lao thẳng vào trong nhà tắm. Donghyuk ở bên ngoài, nghe thấy tiếng nước dội xối xả.

Rất nhiều đêm như vậy, rất nhiều đêm cậu rùng mình vì những nụ hôn cuồng nhiệt của hắn, rồi nghe bước chân hắn chạy vào nhà tắm, đóng cửa lại và tiếng nước xối xả ở bên trong.

Hắn sẽ ốm nếu tắm bằng nước lạnh vào ban đêm.

Một đêm, cậu ngồi dậy, ngay khi hắn vừa định dùng nước để khống chế lại những ham muốn của hắn, cậu giữ tay của hắn. Hắn quay lại nhìn, khuôn mặt bối rối, cho dù trong bóng tối, cậu đoán có lẽ khuôn mặt của hắn đang đỏ bừng.

- Donghyuk... cậu dậy rồi sao? Donghyuk... cái đó.

Cậu có phải biết hắn hôn cậu, hắn xấu hổ quay đi nhìn ra nơi khác.

Donghyuk mỉm cười, cậu buông tay khỏi hắn. Rồi vẫn ngồi trên giường, cậu tự cởi cúc áo của chính mình, kéo nó xuống ngang bụng cậu. Hắn kinh ngạc, trong thứ ánh sáng nhạt nhòa của mảnh trăng treo ngoài cửa sổ, cơ thể xanh xao của Donghyuk cũng như phát quang ra ánh sáng bàng bạc. Mắt hắn nhìn thấy vùng xương ức gầy gò trên người cậu, khuôn ngực phập phồng giữ cho nhịp thở đều đặn. Dưới lớp áo vùng eo thon gầy không thể cưỡng lại, chỉ muốn dùng tay để chạm vào, để cảm nhận chúng run rẩy dưới bàn tay của hắn.

Trong ánh trăng ngoài cửa sổ, trong bóng tối của căn phòng hòa vào nhau, Donghyuk đẹp một cách kì lạ.

Cậu nằm xuống giường, kéo hắn lên người cậu, chủ động nhỏm người dậy để hôn hắn, đôi môi cậu vụng về khi hôn. Bởi lúc nào cũng là hắn chủ động, lúc nào hắn cũng dẫn dắt cậu, còn lần này là cậu. Hắn hơn cả ngạc nhiên là sửng sốt.

Đầu óc của hắn hoàn toàn trống rỗng, nhất thời không thể phản ứng với đôi môi vụng về, có phần ngốc nghếch của cậu. Donghyuk choàng hai tay của mình quanh cổ của hắn, cậu vò mái tóc của Junhoe.

Hắn không thể kìm chế, nằm ép sát vào người cậu, khuôn ngực của cậu phập phồng bên dưới hắn, trên người cậu, hắn thở gấp.

- Donghyuk.

Hắn gọi tên của Donghyuk, cuồng nhiệt, hấp tấp nuốt trọn đôi môi khổ nẻ của Donghyuk, dùng lưỡi liếm dọc quanh viền môi, làm ẩm ướt chúng, cảm nhận chúng run rẩy, cảm nhận những dây thần kinh cảm giác của hắn đều bị kích thích, tê tê.

Hắn vòng tay quanh người cậu, kéo cậu lại gần khuôn ngực của hắn, cơ thể, làn da của cậu chỉ cách một lớp áo mỏng manh của hắn. Hắn muốn chạm vào nó, muốn cảm nhận nó, bằng bàn tay, bằng đôi mắt, hơi thở và đôi môi của chính hắn.

Nhưng khi hắn mở bừng mắt, hắn chợt nhận ra làn da của cậu chẳng phải xanh xao lắm hay sao? Hắn chợt nhận ra chẳng phải cậu yếu ớt, gầy gò lắm hay sao? Nếu hắn làm với cậu, chẳng khác gì đang giết Donghyuk, hắn có thể cướp đi mạng sống của cậu lắm chứ. Hắn dùng lý trí để dừng bản thân mình lại.

Hắn ngồi dậy, kéo áo cho Donghyuk, thở dài:

- Chúng ta không làm thế này được.

Cho dù phải kiềm chế khổ sở tới mức nào, hắn càng không thể động vào cậu, hắn càng không thể làm cậu đau.

Donghuyk ôm chầm sau lưng của hắn.

- Goo Junhoe, cậu làm đi. Không sao đâu mà, tớ sẽ không sao.

- Không thể, cậu không biết mình đang nói gì đâu Donghyuk. Cậu đang ốm đấy, ngủ đi. Tớ sẽ không làm như vậy đâu.

Hắn đặt cậu nằm xuống giường, nhưng Donghyuk biết hắn kiềm chế một lần, hắn có thể kiềm chế lần thứ hai hay không? Hắn đau khổ quá nhiều, vì cậu mà trở nên mệt mỏi. Hắn đã thực hiện lời hứa sẽ không động vào người cậu, và cho tới lúc này, hắn vẫn giữ đúng điều đó. Hắn thà một mình chịu đựng, thà chấp nhận những khó chịu, thà dùng nước lạnh để kiềm chế dục vọng, hắn không làm hại cậu.

Hắn làm vậy là quá đủ rồi, hắn vì Donghyuk như vậy là đủ rồi. Cậu không muốn hắn đau khổ nữa. Cậu chỉ có thể cho hắn thứ hắn muốn. Hắn muốn cậu, không phải vậy sao?

Nhiều hơn những cái ôm, những cái hôn nhẹ nhàng nơi môi ấm.

Cậu có thể chịu đựng được. Cậu sẽ không sao.

Donghyuk vòng tay quanh cổ hắn, kéo hắn lại, cậu quyến rũ hắn khi cắn vào vành tai của Junhoe.

- Junhoe, làm đi mà. Tớ có thể làm được. Một lần này thôi.

Donghyuk vụng về, cởi chiếc áo của hắn xuống ngang hông.

Đôi môi hắn ấm áp, rực lửa. Đôi môi cậu khô nẻ, và lạnh ngắt. Cơ thể của hắn nóng rực như lửa, còn cậu lạnh.

- Junhoe, tớ lạnh. Ôm tớ đi.

Hắn dùng cơ thể bao bọc cơ thể lạnh ngắt của cậu, hắn hôn Donghyuk bằng mọi đam mê, cuồng nhiệt và cháy bỏng.

Hơi thở của cậu, hắn hít vào, tận hưởng chúng, say mê chúng. Donghyuk nghiêng đầu để hắn hôn lên cổ mình, vùng xương ức và nơi bả vai đầy sẹo chằng chịt, những cái hôn đều giữ lại lâu trên da, phả lên làn da xanh xao hơi ấm ướt át.

Donghyuk mềm như một con thỏ, nhưng cậu không ấm như trước mà làn da luôn lạnh. Hắn dùng hơi của mình để ủ ẩm chúng, dùng chính cơ thể của mình để bao bọc lấy cơ thể mềm yếu của cậu, vừa cuồng nhiệt vừa dịu dàng, nhưng cũng vội vàng, hấp tấp. Cứ như thể hắn đã kiềm chế đủ lâu, cứ như thể hắn đã yêu cậu tới mức hắn muốn tất cả những gì của cậu là của hắn.

Nhưng hắn cũng thận trọng, hắn không muốn làm Donghyuk đau.

Nụ hôn của hắn di chuyển xuống vùng bụng phẳng của cậu, nhột và ấm tới mức, Donghyuk cong người lên, cậu bắt đầu thở gấp.

- Tại sao lại như vậy, Junhoe, tại sao cậu phải ở bên tôi?

Hắn nhìn vào mắt Donghyuk, đôi mắt của hắn hằn những lằn sáng tối không xác định, sâu thẳm nhưng toát lên trong mắt hắn là tình yêu của Junhoe, trong đôi mắt của hắn, Donghyuk nhìn thấy hình ảnh của chính mình.

Cậu đã hiểu, hiểu cả rồi.

Hắn vùi đầu mình vào cổ Donghyuk, ngửi mùi hương ngai ngái trên cơ thể cậu, muốn ghi nhớ, muốn khắc thật sâu. Hắn nắm bàn tay của cậu, những ngón tay đan vào nhau không một khe hở, hắn đưa lên miệng mình để hôn lên mu bàn tay, những khớp xương nơi cổ tay gầy, chai chai.

Hắn vì Donghyuk mà thay đổi, và hắn cần Donghyuk có mặt trong cuộc đời này. Ở ngay bên cạnh hắn.

Bóng tối và ánh sáng trên bức tường, trong căn phòng lẫn lộn, mờ ảo, tấm lưng của hắn rắn chắc và cứng cỏi bao trùm lên cơ thể mong manh của cậu.

Hắn kéo khóa quần của Donghyuk, và tuột chúng xuống giường. Trên người của cả hai đã không còn một mảnh vải để ngăn cách hai cơ thể. Chân của hắn co trên đùi của Donghyuk, hắn rà môi xuống vùng eo của Donghyuk, cơ thể cậu cong lên. Bàn tay của hắn ôm chặt lấy người cậu.

Donghyuk có thể cảm nhận hắn cọ xát vào đùi của mình, mang lại thứ cảm giác nhạy cảm tới mức, cậu không thể không run rẩy.

Hắn di môi mình xuống vùng đùi, cậu thở gấp gáp.

Những ngón tay của hắn di chuyển dọc theo đùi vào bên trong. Lúc ấy hắn chợt dừng lại, đôi mắt hắn lưỡng lự.

- Tớ ổn.

Hắn di chuyển tay mình vào trong, thỉnh thoảng dừng lại để nhìn sắc mặt của cậu. Hắn biết, Donghyuk dù có đau tới mức thế nào vẫn sẽ cố cắn răng mà chịu đựng.

Cậu hơi nhăn mặt, cắn chặt môi mình. Hắn dừng lại, định rút ra, nhưng tay cậu nắm chặt lấy tay của hắn.

Hắn thở dài.

- Donghyuk, tớ sẽ vào nhưng nếu đau hãy nói tớ dừng lại. Tớ không thể làm cậu chết được.

- Tớ sẽ không sao. - Donghyuk mỉm cười.

Hắn chậm chạp thận trọng di chuyển vào trong cậu, chống hai tay qua đầu Donghyuk để giữ nhịp độ, mỗi đường đi đều dừng lại một chút, quan sát nét mặt của cậu. Mỗi khi Donghyuk nhăn mặt, hắn đều dừng lại.

Hắn và cậu hòa làm một. Cơ thể hắn bắt đầu di chuyển phía trên.

Đau. Donghyuk cảm thấy phía dưới như xé toạc. Đau tới mức nó ngoài sức chịu đựng của cậu, nhưng cậu cố gắng không kêu lên, cố gắng nghiến chặt răng của mình, bàn tay cậu bám chặt vào tấm ga trải giường. Cậu cố gắng không biểu hiện sự đau đớn ra ngoài nét mặt. Cậu biết hắn vẫn đang quan sát mình. Nếu thấy cậu đau, hắn sẽ dừng lại.

Đây là thứ duy nhất cậu có thể làm cho hắn.

Nếu sau này cậu không còn nữa. Thứ duy nhất mà cậu có thể trả chỉ là một đêm như vậy.

Goo Junhoe, cậu nhất định phải hạnh phúc. Ngay cả khi không có tôi.

Mắt Donghyuk nhắm lại, cậu buông lỏng cơ thể, chấp nhận cơn đau giằng xé phía dưới, chấp nhận cơ thể hắn hòa làm một với mình, chấp nhận hắn di chuyển phía trên. Bàn tay cậu buông dọc cơ thể, không còn sức gồng lên, không còn sức bám vào ga trải giường để làm điểm tựa.

Donghyuk tới một nơi rất xa.

Cậu biết mình đã làm được, cậu biết hắn cũng đã thỏa mãn, bởi nơi xa mà cả hai cùng tới, là những vì sao trên tận bầu trời vỡ òa ra những cảm xúc. Chỉ có điều, cậu bỗng rơi, muốn dùng chân mình để bám lấy quanh eo của hắn nhưng chẳng thể trụ lại. Cậu ngã xuống từ bầu trời nơi vào điểm đen kịt không đáy của vũ trụ. Hắn trên cao, giơ tay giữ lấy Donghyuk, nhưng cậu không thể nắm vào bàn tay đang giơ ra của hắn. Cậu không chút sức lực.

Bóng tối. Donghyuk để mình rơi.

- Donghyuk, Donghyuk. Xin cậu,

Cậu nghe hắn gọi, giọt nước mắt mặn chát, ấm nóng nhỏ xuống đôi môi cậu, len vào giữa răng, tê tê. Donghyuk từ từ mở mắt.

Hắn khóc sao?

- Donghyuk, tôi rất sợ. Cậu làm tôi rất sợ. Tôi đã tưởng mình đã giết cậu rồi. Cậu là đồ ngốc sao? Tôi thật tệ, đáng lẽ không nên làm như vậy. Đáng lẽ chúng ta không được làm.

Donghyuk chậm chạp nhấc cánh tay không chút sức lực của mình, những ngón tay gầy của cậu chạm vào khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của hắn.

Cậu lau chúng.

Tại sao phải như vậy Junhoe? Tại sao lại phải mệt mỏi vì người như tôi? Tại sao cậu không thể buông tay?

- Xin lỗi, Junhoe. Tôi xin lỗi.

- Cậu tưởng chỉ có mình là sợ sao. Cậu nghĩ tôi không sợ khi cậu nằm trên bàn mổ và không bao giờ tỉnh lại hay sao? Tôi còn sợ hơn cả cậu, Kim Dong Hyuk. Nhưng tôi không muốn nhìn thấy cậu như vậy. Làm ơn hãy tới bệnh viện. Chúng ta sẽ thử, cho dù hy vọng ấy có nhỏ bé tới mức nào.

Hắn sợ còn hơn cả cậu. Nhưng hắn muốn cậu sống.

Donghyuk lau nước mắt trên khuôn mặt Junhoe. Cậu gật đầu.

- Junhoe, tớ sẽ làm điều trị. Nhưng hứa với tớ được không, Junhoe? Khi tớ không thể quay lại, hãy sống thật hạnh phúc mà không có tớ.

Hắn ôm lấy cậu mà khóc.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro