CHAP 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 3 : Lặng lẽ bỏ đi

Trời đã rất tối rồi mà Jessica vẫn chưa về nhà, đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây, Soo Jung một mình ở nhà đứng ngồi không yên, trong long cảm thấy rất bất an, gọi điện cho unnie thì không ai bắt máy , cô cũng không biết phải đi đâu để tìm chị của mình nữa.

Đúng 12 giờ, Soo Jung không cứ ngồi chờ như thế được nên mang áo khoác vào, đi xuống lầu và bắt đầu tìm kiếm khắp nơi…

“Unnie, unnie đang ở đâu thế, unnie có bị gì không, đừng bỏ Soo Jung ở một mình!” 

Từ nhỏ đến giờ, cơ thể ốm yếu của Soo Jung luôn được chị gái mình bảo vệ, hồi nhỏ, mỗi lần có người định ức hiếp cô thì người đầu tiên đứng ra bảo vệ cho cô luôn là chị gái mình, rồi khi ba mẹ của cả hai qua đời vì tai nạn thì chỉ còn hai chị em họ đùm bọc, che chở lẫn nhau.

Đối với Soo Jung, Jessica là thần bảo hộ của em ấy, mỗi khi có chuyện không vui hay mỗi lần khóc vì cô đơn, chị gái cô lại nhẹ nhàng ôm lấy cô, cho cô cảm giác ấm áp…mỗi lần bị bệnh, vị thần bảo hộ này luôn bên cạnh cô, an ủi cô rằng mọi chuyện không sao rồi, sẽ khỏe nhanh thôi, khiến cô cảm thấy yên tâm. Và bây giờ, người đang gắng sức kiếm tiền để cô phẫu thuật cũng là chị gái cô, Jessica Jung.

Đã hơn một giờ tìm kiếm, Soo Jung vẫn không tìm được chị mình, một mình cô lang thang ngoài đường, gió lạnh thổi qua khiến toàn than cô lạnh cóng, lúc này cô thực sự cảm nhận được tầm quan trọng của chị gái mình.

“Unnie….unnie….” – đi qua đi lại hết các con đường vẫn không thấy bóng dáng unnie mình, phải làm sao đây, cô hoàn toàn không biết phải đi đâu để tìm được chị gái mình? Một đứa trẻ 17 tuổi cứ thế vừa đi vừa khóc.

------------------------------------

Jessica vừa mới mơ thấy một giấc mộng thật tuyệt đẹp,trong giấc mơ ấy cô thấy mình và một mỹ nam đang âu yếm nhau không ngừng và cô không ngừng quấn lấy chàng trai ấy. Chỉ nghĩ đến đây thôi mặt cô đã đỏ ửng rồi, cô mở to mắt mình, cảm thấy đầu hơi nhức, định nhấc tay lên để xoa xoa thái dương mình thì “ A…..” phát ra tiếng đau rên rĩ.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao toàn thân mình lại đau buốt thế này, đặc biệt là chân mình, cứ động chút xíu thì rất là đau, chẳng lẽ vừa rồi không phải mơ sao? Cố gắng nhớ lại đi nào…..

Từng mảnh kí ức vừa mơ hồ vừa có chút hoang đường ấy cứ thế từ từ tái hiện lại trong não bộ cô. Trời ơi! Jessica lặng cả người,như chết đứng ở đó, cố gắng hít thở sâu vào, cơn đau dưới chân lại truyền đến, tay cô trong vô thức lần mò đến vùng da dưới bụng mình, nơi ấy có phải vừa mất đi một lớp gì rất quan trọng , đúng thế không?

Cô bắt đầu nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra trong đêm qua, cô bị người khác đánh thuốc và cô gặp được người nào đó, người ấy đã cứu cô và sau đó hai người bắt đầu……

Bây giờ trong tâm trí của Jessica chỉ có một điều duy nhất là phải rời khỏi nơi đây nhanh lên vì cô vừa nhớ ra rắng chính cô chủ động hôn người đó. Cô không muốn sống nữa, còn đâu mặt mũi mình, rồi vội vàng mặc lại áo quần, đi một cách thật nhẹ nhàng để không phát ra tiếng động và rời khỏi căn phòng đó, cô thật sự sợ người đang nằm trên giường đột nhiên tỉnh dậy và chất vấn cô.

Khi cánh cửa vừa được nhẹ nhàng đóng lại thì Kwon yuri đang nằm trên giường cũng mở con mắt mình ra, vì hơi ấm bên cạnh biến mất rồi. Cô muốn mở miệng kêu cô ấy lại nhưng lòng tự trọng không cho phép cô làm thế, vì mỗi khi xong chuyện Kwon Yuri luôn là người rời khỏi trước, nay người con gái này chủ động bỏ đi, cũng tốt thôi, cô không cần lo sẽ có người kiếm chuyện , nhưng lần này cô lại có cảm giác trống vắng, cô đơn.

Yuri không thể không thừa nhận rằng, sự kém cỏi trong chuyện làm tình của cô gái này lại vô cùng hợp khẩu vị của cô, đôi tay nhỏ nhắn của cô ấy, cơ thể ấm áp của cô ấy như sắp tan ra vào lòng cô, trong suốt đêm qua, tiếng rên không ngừng của cô ta làm yuri như phát điên , không biết đêm qua họ đã “yêu nhau” bao nhiêu lần rồi, chưa có cô gái nào có thể khiến cô như thế…còn nữa, cô ta tiếp cận cô thực sự có mục đích gì đây?

Một mình bước đi trên con đường rộng lớn của Seoul, ông mặt trời bắt đầu ló dạng rồi, Jessica cũng không có thời gian để đau thương nữa, cô bây giờ phải nhanh chóng về nhà, đêm qua cô đã đi suốt đêm mà không thông báo cho em cô biết, giờ này chắc em ấy rất lo lắng cho cô….không được…phải về nhanh lên để xem Soo Jung.

------------------------------------

Khi về đến nhà, cảnh tượng trước mặt khiến Jessica không khỏi đau xót, đứa em yêu quý của cô đang nằm trên sô pha, nhìn bộ dạng em ấy , đầu tóc bù xù , mắt sưng lên thấy rõ, chắc hôm qua em ấy đã tìm cô suốt đêm và khóc rất nhiều

"Đứa trẻ ngốc này, unnie sẽ không sao mà, đừng quá lo cho unnie, biết không ? " - Jessica khẽ quỳ xuống bên sofa , vuốt nhẹ gương mặt em gái cô. Soo Jung vốn là cô bé xinh đẹp chỉ vì bệnh tật đang mang trong người khiến em ấy trở nên ốm yếu và xanh xao. 

"Soo Jung à, chỉ cần em không sao, unnie sẽ cố gắng vượt qua tất cả dù có khó khăn đến mấy" - nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy, nước mắt Jessica không ngừng rơi. 

"Đợi đến khi Soo Jung tỉnh dậy, mình sẽ nói với em ấy rằng hôm qua mình gặp người bạn cũ và ở lại nhà người ấy, vì quá đột xuất nên không kịp không báo cho em ấy biết, như vậy chắc được rồi...không thể để em ấy biết mình nói dối..phải diễn cho đạt vào để em ấy tin unnie không xảy ra chuyện gì cả.."

Cô không thể để Soo Jung biết được chuyện đêm qua của cô, căn bệnh tim bẩm sinh đã khiến em ấy rất đau khổ rồi, không nên kích thích em ấy nữa. Còn số tiền để em cô phẫu thuật là một con số không nhỏ, bây giờ kêu cô đào đâu ra số tiền ấy đây. Nếu không có tiền sẽ không trị khỏi bệnh của Soo Jung. Cô sợ...cô thực sự sợ người thân duy nhất này sẽ rời xa cô mãi mãi. 

"Unnie, unnie về rồi sao? hôm qua chị đi đâu thế, có biết em tìm chị suốt đêm không vậy? em sợ lắm...sợ chị sẽ gặp chuyện bất trắc...chị sẽ bỏ rơi em mất.." - Soo Jung vừa khóc vừa ôm lấy chị gái mình.

"Không sao rồi..unnie ở đây...đừng khóc nữa...Soo Jung ngoan nhé" - Jessica vừa nói vừa dỗ dành đứa em gái bé bỏng của cô.

"Um...em không sao rồi..mà hôm nay chị không định đi làm sao? sắp trễ giờ làm rồi kìa! "

"Chết cha ! trễ như thế rồi sao ?!? thôi unnie phải đi làm đây không thì lão giám đốc kia lại nhảm chị mà coi...em ở nhà một mình ngoan nhé" - cô vội dọn dẹp đồ đạc rồi ra khỏi nhà.

Jessica chỉ làm một nhân viên văn phòng, nếu lần này cô mà đi trễ nữa chắc tên giám đốc kia sẽ không tha cho cô quá !

" Sica à, sao hôm nay cậu đến trễ thế, giám đốc bảo chừng nào cậu tới thì vào gặp ông ta kìa" - Tiffany, đồng nghiệp kiêm bạn thân nhất của cô vừa nói.

"Ừ..biết rồi..mình vào ngay"

Một lúc sau, Jessica ủ rủ bước ra khỏi phòng giám đốc, về đến bàn làm việc của mình , lặng lẹ dọn đồ. Bạn thân cô - Tiffany thấy thế liền chạy qua hỏi

"Sica à, sao thế ? "

" Mình từ chức rồi"

"Hả? sao thế! chẳng phải lúc này cậu đang cần tiền để trị bệnh cho em cậu sao?"

"Bởi vì....." - đôi mắt Jessica giờ đã đỏ lên, cô kể lại những gì vừa xảy ra trong căn phòng giám đốc.

Flash back

"Giám đốc, ngài tìm tôi có việc gì sao ? " - Jessica vừa bước vào phòng thì tên giám đốc đang ngồi trên ghế ngước nhìn cô với ánh mắt không thể gian tà hơn nữa.

"Hôm nay cô tới trễ, vì lý do gì ? "

"Hôm nay tôi có việc bận đột xuất nên đến trễ, xin lỗi ngài, lần sau tôi sẽ không như thế nữa."

Tên giám đốc nở nụ cười gian, bước đến bên cô

"Không sao mà baby, chuyện lần trước suy nghĩ đến đâu rồi ? rốt cuộc em có chịu làm người tình của anh không? " - hắn vừa nói vừa nắm lấy tay cô.

"Giám đốc, xin ngài hãy tự trọng" - Jessica vừa nói vừa lùi ra sau một bước.

"Tự trọng ư?...Ha ha...cô tự nhận thanh cao, cuối cùng không phải chỉ vì tiền sao! Được tôi ngắm trúng cô phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng, đừng có ở đó mà làm giá, nói đi, cô muốn bao nhiêu?" - hắn vừa nói vừa đi đến ôm chầm lấy cô. 

"Chát" - một tiếng động lớn vang lên

"Con nhỏ này, còn dám đánh ta ư, cô muốn nghỉ việc phải không hả? " - hắn ôm lấy một bên mặt mình, tức giận nhìn cô

"Không cần ông đuổi, tôi sẽ tự từ chức" - nói rồi cô rời khỏi chỗ ấy.

"Không ngờ lão già háo sắc ấy lại dám đối xử với cậu như thế, vậy sau này cậu định làm sao đây?" - Tiffany lo lắng nhìn cô.

"Mình cũng không biết nữa? được đến đâu thì đi đến đó chứ sao" - cô khẽ nở nụ cười nhìn đứa bạn thân đang lo lắng cho mình.

Mấy ngày nay, cô đi khắp nơi để tìm công việc mới cho mình, ban đêm lại đến quán bar đó đàn nhạc, cô không thể bỏ làm vì phần lương ở đây rất quan trọng với cô, nhưng cô trở nên cẩn thận hơn, không dám uống thứ gì mà khách mời nữa , cô phải tự bảo vệ cho bản thân mình.

Đứng trước tập đoàn Kwon, cô có chút không tin vào mắt mình, cô vừa nhận được cú điện thoại mời đến đây để phỏng vấn xin việc. Đây là một trong những tập đoàn lớn ở Hàn Quốc, tổng giám đốc tập đoàn này chắc cũng là một nhân tài, chỉ với năm năm mà có thể xây dựng ra tập đoàn lớn mạnh như thế.

Jessica không thể phủ nhận rằng được làm việc ở tập đoàn Kwon là điều mơ ước của biết bao nhiêu người...lương cao, phúc lợi tốt nhưng không phải với cô. Nếu không phải vì cần tiền chữa trị cho Soo Jung thì còn lâu cô mới xin làm vào chức vụ này - Thư Kí, một trong những chức vụ mà cô cảm thấy rất mơ hồ, và đầy bất an.

Nhanh tay bấm vào chiếc thang máy, cuộc phỏng vấn hôm nay cô nhất định không được đi trễ.

" Đợi một chút" - tiếng cô gái vang lên, có vẻ gấp rút, chắc cô ta cũng giống mình sợ trễ nên cô tốt bụng mà đợi thêm cô ấy. Đến khi người đó bước vào trong, bốn mắt nhìn nhau......

T.B.C

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic