Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủ tịch Oh lúc đó muốn Sehun quên hẳn cái cậu con trai kia đi bắt Sehun phải đính hôn với người ông chọn đó là cháu của người bạn thân : Lee Nayoung
Lúc đầu Sehun sao lại đồng ý cái ý kiến điên rồ này nhưng ông lại lôi chuyện tài sản anh liền gật đầu .Sức anh không phải không thể gây dựng sự nghiệp nhưng có 1 bàn đạp vững chắc vẫn hơn rất nhiều .
--------
Mỗi năm một lần, buổi lễ trao giải của « Giải thưởng Liên hoan phim quốc tế » lại được tổ chức. Ngày hôm nay, dải thảm đỏ xa hoa trải dài khắp quảng trường, hai bên đầy người trong giới truyền thông, phóng viên chuyện phiếm đang chầu trực sẵn.
Trong bóng đêm, quảng trường trở nên xa hoa, cao sang khó với. Ngọn đèn cao nhã chiếu sáng cả màn đêm, giờ khắc này, ngay cả những ngôi sao trên trời cũng phải nhạt nhòa đi.
Một chiếc xe thể thao xa hoa, đủ biết chủ nhân của nó không phải người thường. Quả thật, người được mời tới nơi đây, đều là những nhân vật có vị trí quan trọng trong làng giải trí. Có đạo diễn, diễn viên, nhà sản xuất, thậm chí có cả những người đứng sau màn ảnh - nhà đầu tư!
Giải thưởng của Liên hoan phim này là một giải thưởng quyền lực nhất trong giới giải trí, có thể đạt được vinh quang tại lễ trao giải này, là một dấu mốc khẳng định trên con đường sự nghiệp. Đương nhiên, điều quan trọng nhất là - giá trị của một ngôi sao có thể thay đổi ngay trong một đêm! Địa vị, danh dự, thậm chí là tiền tài đều có thể dễ dàng kiếm được như trở bàn tay. Chính vì vậy, các ngôi sao đều có thể làm tất cả vì giải thưởng này.
Diện tích quảng trường rất lớn, nhưng vì số lượng xe tới tham dự lễ mà trở nên chật chội không giống như lúc bình thường. Lễ trao giải sắp bắt đầu, một chiếc xe SL màu bạc trên đường bất chợt dừng lại, cách hội trường vài trăm thước.
Cửa xe nhanh chóng mở ra, một đôi chân thon dài, mang giày đen, da thịt trắng ngần, bộ vest trắng giống như thiên thần. Người vừa xuống xe liền hạ kính xuống, hé lộ ra dung nhan tuyệt mỹ như đóa quỳnh hé nở
Ngay sau đó, một chàng trai với bộ vest đen đối lập hoàn toàn với người con trai kia cũng theo cậu xuống xe, đóng cửa lại, nhíu mày nói:
- Làm sao cái hội trường lớn như vậy, thế mà không có nổi một chỗ đậu xe! _ Nói xong liền nhìn về phía người con trai kia
-Luhan, sắp đến giờ rồi, chúng ta đi nhanh thôi!
Luhan nhìn về phía hội trường đèn đuốc huy hoàng cách đó không xa, nụ cười thản nhiên, có chút gì đó phức tạp không thốt nên lời. cậu cúi đầu, nói:
-Chỉ là một đề cử mà thôi, giải thưởng làm sao thuộc về tôi được chứ?
- Ai nói vậy, cậu là ngôi sao tiềm năng nhất của năm nay, cho nên tôi mới quan tâm cậu như thế này chứ! _ Daniel đi đến bên cạnh Luhan chống tay ra hiệu cho Luhan khoác vào tay mình
Luhan thở dài một hơi, sau một lúc lâu mới đưa tay ra hướng về tay người kia:
-Đi thôi! Chỉ mong lời nói tốt lành của anh sẽ thành sự thật, khiến cho toi có thể đoạt giải thưởng nhờ vào bộ phim vừa quay này !
Phóng viên được tận mắt chứng kiến 2 người tay trong tay tiến vào hội trường , tất cả máy quay , máy chụp hình đổ dồn vào hai người làm luhan xấu hổ không biết để đâu
Hai người vội vàng đi tới hội trường. Bóng đêm ngày càng mịt mùng, như thể có chút sương trong suốt buông rơi, giăng khắp trong không gian. Ngay khi hai người vừa đang định đi qua đường thì có hai luồng ánh đèn sáng chói mãnh liệt đảo qua...
Ánh đèn chói mắt khiến Daniel hoảng sợ, ngay lập tức anh tiến đến, giữ chặt Luhan... Vào lòng.Mà ánh mắt Luhan chỉ chú ý đến đứa trẻ đứng cách chiếc xe khoảng hai mét. Cậu thở mạnh, không kịp nghĩ nhiều, lập tức chạy đến, ôm chặt đứa trẻ vào lòng.
Chiếc xe bỗng dừng lại, chỉ đậu ở đó, đèn xe lóe sáng như ban ngày. Chiếc xe xa hoa, tỏa ra khí chất cao quý, như hùng ưng kiêu hãnh ngắm nhìn sự việc xảy ra trước mặt.
Đứa trẻ sợ tới mức khóc lớn, chắc là con của một nhà đầu tư hay sản xuất phim nào đó, Luhan nhẹ giọng an ủi, giọng nói ôn nhu khiến đứa nhỏ dần dần nín khóc.
Cảnh tượng trước mắt khiến Daniel kinh sợ tới mức ngây người, hơn nữa cả ngày sau mới phản ứng. Anh tức giận, chạy đến chỗ chiếc xe gây họa:
-Rầm, rầm,... _ anh gõ mạnh vào cửa kính.
-Này, mấy người lái xe kiểu gì vậy? Là người mù sao?
Chủ chiếc xe này cũng thật là bình thản nha, thiếu chút nữa gây tai nạn mà chẳng có chút phản ứng nào cả.
- daniel....._Luhan nhìn đứa trẻ trong lòng, lại xem giờ, nói:
- Bỏ đi, cũng không còn sớm , chúng ta nên vào thôi, đứa nhỏ không sao thì tốt rồi!
Cậu đứng dậy, nhìn chiếc xe tối màu như u linh, không biết vì sao từ đáy lòng nổi lên một cảm giác...... Quen thuộc như đã từng thấy ở đâu
- Được rồi. Được rồi. Luhan, đi thôi!
Daniel thấy chủ xe không có phản ứng gì, mắng mỏ cũng mất lắm thì giờ, cũng liền thôi. Anh đến bên Luhan, chủ động ôm lấy đứa trẻ.
-Luhan, cậu nói coi, bây giờ còn có người như thế, lại không có hành động gì cả, căn bản không quan tâm đến mạng người. Tối thiểu hắn nên xuống xe để xin lỗi chứ...... _Daniel đi theo Luhan, oán giận
- Bỏ đi...... _ Giọng nói Luhan dịu dàng giống như hoa nở rộ trong đêm. Bóng tối dần che lấp bóng dáng hoàn mỹ......
Luhan dần đi xa, nhưng cậu không ngờ rằng, nhất cử nhất động của cậu hoàn toàn lọt vào một đôi mắt u ám, cuồng ngạo. Trong bóng đêm, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt nam nhân cương nghị...
-Lái xe!_ Giọng nói trầm thấp vang lên, đôi mắt liếc nhìn phía bóng hình đang dần nhạt nhòa
" em giám khoác tay thằng đó sao , hôm nay phải cho em biết vị trí của em là ở đâu và phải làm gì
Bộ vest trắng tuyết ấy càng tôn lên vẻ đẹp của cậu: thiên thần mà đầy quyến rũ, nhưng không kém phần tao nhã. Đôi mắt dần đục ngầu, tràn đầy dục vọng, hắn nắm chặt tay!
- Vâng thưa Oh chủ tịch
-hun à, không vui sao _ taeyeon nhìn thấy khuôn mặt có chút biến đổi
-....._ thấy Sehun không nói gì cũng im bặt không nói gì sợ người kia mất lòng
Chiếc xe như cá dưới biển sâu, lập tức biến vào màn đêm.....
Ban đêm không một ánh sao, nhưng đây cũng là đêm mà các ngôi sao sao thể hiện hết tài nghệ để thu về thành quả. Khoe sắc tranh tài, trổ hết tài năng, và thầm nguyện may mắn để được nhiều người chú ý tới.
Trên thảm đỏ lần lượt xuất hiện những bóng hình, còn các phóng viên cũng không bỏ lỡ thời cơ, từng ánh đèn flash lóe lên, ghi lại toàn bộ các cử chỉ của diễn viên. Từng nét nhăn, nụ cười, tất cả đều không bỏ sót. Tất cả mọi người đều tranh luận xem đêm nay ai sẽ là nhân vật chính, nhận được giải thưởng cao quý này. Thậm chí lễ trao giải chưa diễn ra, các hạng mục dường như đã có sẵn chủ nhân.
- Luhan, chờ chút nữa, lễ trao giải kết thúc, cậu sẽ là người được cả giới truyền thông soi mói rất nhiều đấy nên đừng làm gì sai lầm đó _ daniel khôngnguwngf nhắc nhở Luhan đang trong phòng make up
Luhan nhẹ nhàng sửa sang lại trang phục, thản nhiên cười:
-daniel, anh thật lạc quan. Làm sao mà biết được giải thưởng 'Diễn viên xuất sắc' nhất định là của tôi??
Trong phòng nghỉ cũng có rất nhiều ngôi sao khác, họ đã sớm che miệng cười trộm, thậm chí còn cất tiếng cười cợt , "cậu nghĩ mình là ai chứ"
Không khí phòng nghỉ có chút oi bức, chắc cũng là do tâm tình không được thoải mái, Luhan rời khỏi căn phòng, ra ngoài tản bộ cho thư thái đầu óc. Cậu khép nhẹ cánh cửa, những tiếng cười chế giễu đằng sau nhỏ dần.
Luhan hít thở thật sâu.
Đôi chân dần đưa cậu về khúc cuối hành lang. Cậu giật mình, nghĩ bụng rời đi thì ......
- Á........ _ Luhan sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn lên người vừa đẩy mình vào tường
- anh.... Sao anh lại ở đây _ sự hoảng hốt nổi rõ trên khuôn mặt cậu
- cậu và thằng kia đang yêu?_ giọng nói trầm thấp vang lên
- ai???? Daniel????_ Luhan dường như vẫn chư hiểu câu hỏi của luhan
- con ai khác????
- anh có liên quan để hỏi chuyện này sao???
- cậu .... Vẫn chưa biết tôi đang cầm trong tay nên mới nói như thế ?_ sehun dán chặt môi mình vào tai Luhan làm cậu 2 trận rùng mình khép người hơn nữa
- hình như tối hôm đó cậu rất chủ động nha, có phần còn yêu nghiệt hơn 3 năm trước . Xem lại tôi cũng không ngờ đấy _ Sehun ghé sát vào tai cậu
- anh ... Đúng là bỉ ổi _ Luhan nhớ lại chuyện hôm đó , thật mất mặt .cậu cũng chẳng ngờ anh sẽ lại quay lại
- không biết bố mẹ cậu sẽ ra sao nếu xem con mình trên giường như thế _ giọng nói lạnh lùng trầm thấp nhưng mắt lại mang ý cười .... Khinh
- anh.... Tôi đã trả hết nợ cho anh rồi còn muốn gì nữa
- như thế mà là trả nợ sao , khi cậu không còn thứ gì trên đời này nữa thì tôi mới hả giận_ Sehun gằn từng chữ
- thế anh ......... rốt cuộc là muốn cái gì _ Luhan thật sự đã đến đường cùng không còn gì để mất nữa
- cậu
- sao ??
-tôi sẽ làm cho cậu đau khổ đến nỗi chết còn sướng hơn _ vừa dứt lời Sehun ép mạnh Luhan vào tường mà kịch liệt hôn
Đó không phải là hôn mà là cắn . theo Luhan nghĩ là như vậy
- Anh .....bỏ ra ngay...........anh nghĩ mình đang làm cái gì hả _ Luhan bị Sehun hôn cuồng nhiệt như thế chỉ có thể ú ớ trong miệng
Sehun không trả lời mà tiếp tục ngấu nghiến đôi môi này . 3 năm trước anh từng rất mê luyến con này , 3 năm sau cũng thế nhưng anh lại muốn xóa bỏ cái tình cảm ấy mà chỉ muốn cho con người kia đau khổ . Có biết đâu lại làm chính mình đau khổ chứ
- anh ...... buông .ra _ Luhan khó khăn thốt lên lời
Sehun giờ đây không dừng ở lại việc hôn môi mà đôi tay tham lam đã mò tay vào trong chiếc áo sơ mi tinh tế mà Luhan đang diện , tiến đến hai nụ hồng trước ngực mà nhào nặn .
- ưm.....ưm _ Luhan bị nhéo vào đúng chỗ nhạy cảm nên chỉ biết ngửa đầu ra mà rên rỉ . cũng may đây là góc khuất không ai lui tới , chứ nếu nghe được âm thanh kiều mị này của cậu chắc cũng phải đỏ mặt
anh tiếp tục nắn đến đầu ngực của Luhan cứng nhắc , 1 tay còn lại nắm chắc vào eo cậu để cho cậu đứng vững
- argh.......được..được..........tôi _ luhan cố gắng đẩy người kia ra
Sehun biết Luhan chuẩn bị nói gì nên buông , dựa lưng vào tường đối diện nhìn khuôn mặt đang đỏ ửng của cậu
- tôi đồng ý nhưng những clip đó phải được tiêu hủy ngay trước mặt tôi _ Luhan dường như không có điểm tựa mà ngồi sụp xuống đất thở hổn hển
- được _ nói xong Sehun bước đi khỏi nhưng
nhìn xuống phía dưới sàn nhà , 1 sợi dây bạc đã bị đứt thành nhiều mảnh , chắc tại trong lúc nãy Luhan làm rớt dây chuyền
- cầm lấy , tôi không muốn người bên cạnh tôi bị người khác cười chê_ Anh gỡ chiếc vòng có chữ H trên cổ mình ra rồi ném vào tay Luhan
Chưa để người kia nói chữ nào liền quay lưng bước nhanh về phía hội trường
Được cứ coi như cậu lại lặng lẽ bên anh và bảo vệ là được . cậu có thể bỏ hết sự nghiệp vì anh , cớ sao có chút xíu này cũng làm cậu suy nghĩ chứ_ Luhan 1 mình ngồi ngẩn ngơ ở đó 1 lúc lâu
Tay Luhan lướt nhẹ qua chiếc vòng cổ. Hơi lạnh xuyên thấu qua đầu ngón tay, len lỏi vào sâu trong nội tâm cậu
---------------------------------------
hôm nay ra đúng lịch chap 24 cho cả nhà nhé
comment và vote cho ta nhiều nha
lắm lượt views nhưng ít vote ta hơi buồn tí xíu đây TT
vote nhiều có khi ra chap mới nhanh hơn đó
Hôm qua Min đã kết thúc thi học kì ròi , h thì quẩy hết mình luôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro