Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13 - Một khắc nói yêu em

Ngô lão gia tự chủ bản thân được khỏi cơn tức giận , chậm rãi lấy điện thoại trong túi ra , bấm số :

"A lô ! Điều tra cho ta nơi ở hiện tại của cha mẹ Lộc Hàm"

Đầu dây bên kia rành mạch một tiếng " Vâng , lão gia"

Ngô lão gia cúp điện thoại , cười lạnh nhìn ra phía cửa sổ "Ngô Thế Huân tiểu tử ngốc nghếch này , con tưởng con muốn làm gì là đều có thể thuận lợi a ; Con là con trai độc nhất của Ngô gia này , ta nào từ bỏ con được . Nhưng Ngô Thường Diễn này là kẻ không chỉ dùng lời nói , thậm chí bắt con phải khuất phục ta"

~~~~~~~~

Ngô Thế Huân cho người đi tìm Lộc Hàm , mình tạm thời ở trong khách sạn . Ngày mai sẽ lái xe đi tìm

Nửa đêm bên ngoài trời mưa to , sấm chợt giật đùng đùng . Cả ngày nay trời đều mưa như thế nhưng tới ban đêm cơn mưa mới bắt đầu lớn dần lên . Hắn quay trở trong chăn , không hiểu nghĩ về điều gì mà buột ra tiếng thở dài . Ngô Thế Huân nằm gác tay lên trần nhà nghĩ đủ thứ chuyện .

Hắn thực không hiểu , lần này mình nhất quyết phải tìm được Lộc Hàm về , có thể là do món đồ chơi khi chuộc ra mất bao nhiêu là ngân lượng . Mà đồ chơi còn chưa hết hạn sử dụng đã bị mất , như thế chẳng phải uổng tiền hay sao ?

Cho nên hắn muốn tìm món đồ chơi đó về , chơi cho thật thoả đến khi hết hạn dùng mới vứt đi . Tuyệt đối không phải là cảm giác hụt hẫng khi người ta đi mất . Từ bé Ngô Thế Huân đã lãnh đạm , bản tính tàn bạo càng lớn thì càng bộc lộ rõ ràng , hắn không hiểu được tình yêu là gì , càng không biết quy luật nhân sinh là chi

Vật thì làm sao tồn tại một chữ "yêu' được ?

Mỗi ngày hắn đều dành ra một chút thời gian để suy nghĩ về những cảm xúc khó chế ngự của mình khi đối với Lộc Hàm , nhưng có nghĩ bao nhiêu đi nữa ...chung quy là vẫn không tìm ra được đáp án .

Loại cảm xúc này là gì vậy ? Sao có thể có lúc vừa thống khổ vừa thấy thoả mãn

Bỏ đi , bỏ đi . Chung quy đi nữa cũng chỉ là xuất phát từ dục vọng cả . Trên đời này , không có điều gì gọi là tình yêu được .

Tảng sáng , người của Ngô Thế Huân gọi điện tới , báo cáo đã tìm được . Hắn lúc ày mới an tâm tắt máy , ngủ yên ổn tới sáng .

~~~~~~~~

Lộc phụ và Lộc mẫu kinh ngạc nhìn Lộc Hàm đứng trước mắt . Chẳng ngờ con trai sẽ về trong ngày hôm nay . Nhìn bộ dạng con một năm qua trên thành phố khi vào Ngô gia lại càng gầy yếu hơn , nhưng họ vẫn không nghi ngờ điều gì . Lộc mẫu vui mừng ôm lấy Lộc Hàm vào lòng , thấp giọng nghẹn ngào

" Tiểu tử ngốc , sao bây giờ mới về thăm gia đình"

"A ; Tại việc trên đó bận quá mà mẹ" Cậu cảm nhận được ấm áp từ mẹ liền cố sức nén cằm xuống vai mẹ

Tiểu oa nhi Hưng Hưng nhảy lên lưng ca ca , bắt Lộc Hàm cõng mình vài vòng . Cái miệng nhỏ không ngừng nói chuyện , nói đến mấy chuyện ở quê , trước khi mệt quá mà chìm vào mộng , hài tử còn mím môi nói nhỏ :

" Ca ca a; Lần sau phải dẫn Nghệ Hưng lên thành phố chơi ..."

Lộc Hàm đặt em trai xuống giường , đôi mắt hướng về phía xa xa "Có thể ....có thể ca sẽ đưa em lên thành phố .....sẽ rất gần thôi ..."

Buổi chiều , cậu liền ra đồng giúp Lộc phụ cùng Lộc mẫu , cuộc sống ở quê vốn bình lặng chứ không ồn ào đáng sợ như ở trên thành phố . Sau này , Lộc Hàm nếu có thể sẽ lấy một nữ nhân , sớm sinh một hài tử

Nhưng tại sao ? Đến giờ này hình bóng Ngô Thế Huân với khuôn mặt lúc thì hung thần lúc lại ôn nhu cứ hiện rõ trong tâm trí cậu . Cứ nghĩ đến hắn , từ lòng đột nhiên thấy xót xa , đau nhức

Mau sớm quên Ngô Thế Huân đi , sớm quên đi bởi vì từ bây giờ trở về sau , hắn là dĩ vãng .

Đang mải suy nghĩ mông lung thì Lộc Hàm đột nhiên nghe tiếng động cơ ô tô gầm rú lao nhanh về phía mình . Chưa kịp phản ứng vì bất ngờ , cậu chỉ biết đứng trân trân đó nhìn , đôi mắt ánh lên tia sợ hãi , hô hấp tưởng chừng ngưng trệ

Đột nhiên có một vòng tay ấm áp quen thuộc ôm chặt lấy cậu , cả hai cùng ngã rồi lăn ra cánh đồng ngô một bên .

Lộc Hàm qua cơn sợ hãi liền ra sức mở mắt ra , cảm nhận lồng ngực này rất quen thuộc . Cậu mở to hai mắt ra , đồng thời trong hốc mắt không hiểu nguyên do mà nước mắt thi nhau chảy ra

Cơn ác mộng này ....

Liệu là thực hay là mơ ?

Phút chốc sinh mạng mình tưởng chừng bị cướp đi bơi kẻ này nhưng tại sao lúc nãy hắn lại đánh cược chính mình với tử thần

Nhìn chiếc xe ô tô đen lúc nãy , cậu chỉ biết nhắm thật chặt mắt lại , chờ đợi đi đến quỷ môn quan . Số mệnh mình đến đây là chấm dứt , tuyệt nhiên không còn lưu lại trên nhân gian một giây phút nào nữa ......

Tại sao?

Tại sao lại làm vậy ?

Kẻ ngồi trong chiếc xe ô tô đen lúc nãy run sợ nghe thanh âm giận dữ phát ra từ điện thoại

" Ngươi là đồ vô dụng , có như vậy mà cũng không xong ?"

" Lão gia , lão gia tha mạng . Là tại có sự cố ...."

" Là thiếu gia ra tay trước một bước , phải không ?"

" Nghịch tử này , dám không nghe lời ta , nhất định chịu đựng hình phạt lớn nhất"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro