Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15 - Một khắc nói yêu em

Khi Lộc Hàm tỉnh giác mặt trời cũng đã lên cao tam thế , ánh dương chói loà chiếu vào đôi mắt u mê . Ngô Thế Huân hẳn đã ly khai từ rất sớm bởi chỗ nệm hắn nằm lạnh toát .

Tối qua là một trận ân ái kịch liệt . Lần này cũng không khác những lần trước là bao , không ôm , không hôn lưu lại ấn ký . Ngô Thế Huân nói hắn muốn hắn có con ....Lộc Hàm không ngốc , dĩ nhiên cậu biết hắn muốn lấy mình ra làm bình phong che chắn Ngô lão gia

Hài tử khi cậu sinh ra , bất quá cũng chỉ là mối giao liên giữa hai người , hắn sẽ không phải thú nữ nhân kia . Vậy là hắn đã đạt được mục đích của mình rồi ....Lộc Hàm biết một thời gian dài như vậy không dùng biện pháp tránh thai , hiện tại đã vừa đi qua quãng trăng non , hoài hài tử là rất nhanh .

Chỉ là không biết sau này sinh ra , hài tử này sẽ là nghiệt chủng hay bảo bối đây ? Nếu là bảo bối được vạn người nâng niu thì không đáng lo , nếu là nghiệt chủng .....Lộc Hàm lắc lắc đầu mạnh mẽ cố ý tìm cho mình một chút thanh tỉnh

Đi đến phòng tắm vệ sinh một chút rồi ra bàn ăn , cũng không dư hơi hỏi Ngô Thế Huân đã đi đâu , không gian trầm ổn xung quanh gian bếp an tĩnh . Nghệ Hưng đã đến trường , cha mẹ đều cùng ra đồng . Chung quy bắt đầu từ hôm nay , cuộc sống sẽ nhàn nhã đôi chút .

Tranh thủ dọn dẹp nhà cửa xong , Lộc Hàm mặc áo khoác ly khai ra ngoài , là muốn đến hồ nước nổi tiếng đẹp trong vùng này, cũng không xa lắm ước chừng là gần với cánh đồng nơi cha mẹ đang làm .

Nói điên không phải điên , ngốc không phải ngốc tự dưng mùa đông đến hồ nước làm gì ? Đáp án hồ nước chính là tên Nguyệt sầu hồ , nơi này có mặt nước tĩnh lặng , ảm đạm như ánh trăng trên trời mỗi đêm , chỉ có rất đẹp giống trăng rằm tròn vành vạnh ngày thứ mười lăm nhưng lại ưu sầu

Bởi thế nếu ai muốn giải toả sầu muộn chỉ cần đến hồ nước này tĩnh lặng nói ra hết lòng mình trong một giờ , mọi buồn đau cũng sẽ tiêu tán một phần . Chẳng biết là thực hay hư , Lộc Hàm vẫn muốn thử , thất bại cũng chẳng mất gì .

Cước bộ một chút đã đến nơi , ngồi bệt xuống thảm cỏ ướt đẫm sương đêm , Lộc Hàm ngây ngốc ngắm hồ nước . Lời đồn này quả không sai , ở đây rất đẹp . Nếu nhân hoá thành nữ nhân , không phải sẽ là kẻ làm khuynh tẫn thiên hạ hay sao ?

Lộc Hàm đem toàn bộ lòng mình tự nói tự ngấm , thanh âm u uất

"Thuỷ thần a ; Mệnh ta thật cực . Tâm tình thực khó chịu quá đi , tại sao có chút hỗn tạp trong lòng cơ chứ ? "

"Ta muốn khóc nhưng đều không khóc được , cái gì cũng chua chát nghẹn đắng nơi lồng ngực ....Kỳ thực ta luôn nghĩ hơi ấm đó vĩnh viễn không bền lâu , nhưng đôi khi ta bỏ xa nó được rồi lại muốn lưu lại"

"Tồn tại trong ta là kinh hỉ xen lẫn tuyệt vọng , ta cũng muốn được yêu , cũng muốn có người thương ta , lo cho ta suốt đời . Trước đây , ta nghĩ cũng có thể lấy được một nữ nhân nhưng đều là suy nghĩ , không ngờ số phận long đong thành tiểu quan thấp hèn"

" Thân thể ta không còn trong sạch nữa , ta huống hồ còn mong có kẻ thương ta với lại trươc đây để trở thành vị trí hồng bài của động quỷ đó , ta đều rất nhẫn tâm lợi dụng mọi kẻ , lừa dối để đánh bại địch thủ leo lên vị trí đó . Chung quy là ta ác nhân cho nên cuối cùng ta vẫn sẽ sống cuộc đời này tới già , vĩnh viễn không có người đến đón ta"

"Ô...hư...hức ...ô"

Lộc Hàm trong tiếng gió có tiếng nói xen lẫn tiếng khóc bi ai , nấc nấc đau thương ...

Mạnh mẽ bấy lâu nay đều là vỏ bọc bên ngoài , có lẽ những khi như thế này nên giải toả tâm tình bằng khóc

" Tiện nhân chịu thú nhận bản chất chính mình rồi kìa . Ta cuối cùng cũng nghe ra được , hảo tâm trạng rất tốt" Ngô Thế Huân đi tới một bên , ngửa mặt lên trời thoả mãn nói

"Tại sao anh ở đây ?" Lộc Hàm thất kinh

"Phải nói là tôi ở đây trước cậu , vốn muốn đi dạo một chút , ai ngờ bắt gặp kẻ khóc lóc ngu ngốc , tự nói chuyện với mặt hồ"

Lộc Hàm xấu hổ toan quay đi ly khai liền bị hắn bắt được tay . Sau đó kéo xuống ngồi bệt nơi thảm cỏ . "Đã đến đây rồi thì lưu lai lâu hơn một chút cũng không sao"

Ngô Thế Huân ngửa mặt nhìn lên trời , khí chất cao ngạo nói "Có phải mọi chuyện phiền muốn đều có thể nói ở đây?"

"Đúng" Cậu theo bản năng đáp lại

Hắn hướng thẳng ánh nhìn vào mặt hồ tĩnh lặng , đem những viên sỏi nhỏ ném xuống nước

"Giá như mọi loại chuyện buồn đau đều có thể biến thành mỗi viên sỏi nhỏ , những khi buồn đều có thể đem ưu tư sầu muộn ném xuống hồ"

Lần đầu tiên Lộc Hàm nghe hắn trò chuyện theo kiểu hoài niệm như thế này . Bất quá khi trước sống cùng hắn , hai người không nói chuyện nhiều , chỉ là những khi hắn tàn nhẫn hành hạ , bắt ép phải nói thì cậu mới mở miệng . Có nói thì cũng chỉ là dăm ba câu đơn giản .

" Vốn là tôi không sinh ra trên đời này . Cha mẹ tôi lấy nhau không vì tình cảm mà vì sự sắp đặt của hai bên"

Hoá ra là vậy ! Lộc Hàm cuối cùng cũng hiểu những người giàu lấy nhau đều đặc biệt không có tình yêu , đơn thuần chỉ là con rối được tiêu khiển bởi kẻ muốn đoạt lấy danh vọng .

" Cha tôi chán ghét cũng không nói ra , mẹ tôi nhất định muốn cha vui vẻ liền nghĩ ra mọi cách nhưng đều làm cha càng thêm chán ghét . Mẹ tôi rất mong mỏi tình yêu của cha cho nên bà bất chấp bị cha hành hạ , nhục mạ vẫn một mực yêu thương . Kỳ thực nhà ngoại rất khá giả , mẹ tôi có thể hưu (ly dị) cha rồi về bên ngoại nhưng mẹ đã không làm như thế . Mẹ nhẫn nhịn đau khổ , cố gắng để cha hiểu được tình cảm chân thật của bà "

"Nhưng......kết cục thì ra sao , ông liền bỏ bà đi theo tình nhân mới . Nữ nhân mà ông yêu không thể sinh con , cho nên cha mới tìm tới mẹ để cốt có người nối dõi cho Ngô gia . Lúc được ông chạm vào , mẹ tôi cực lạc sung sướng tuy sáng hôm sau ông đã ly khai . Lúc biết hoài thai tôi cũng là lúc mẹ biết cha có tình nhân bên ngoài . Tuy nhiên bà chỉ buồn bã chứ không ghen tuông như những nữ nhân khác

" Bà sinh ra tôi không có cha bên cạnh , tự dạy dỗ tôi . Cho đến nay mẹ tôi không chết nhưng tâm tư ẩn sâu đã phế liệt hết rồi "

" Nguyên do khiến anh căm hận Ngô lão gia là vậy ?" Lộc Hàm ngẩng đầu lên nhìn hắn

" Không chỉ vì như thế"

Đến hồ cũng là lúc gần chiều , sau khi ngồi một lúc lâu với Ngô Thế Huân thì cũng là lúc trời ảm đạm về cuối chiều , ánh mây trôi lững lờ trên nền trời đỏ , mặt trời xế bóng

Đứng lên muốn ra về đúng lúc Lộc Hàm lại quá tê mỏi chân thì ngồi lâu , không thể tiếp tục đi . Trong lúc còn chưa biết ra sao thì Ngô Thế Huân đã cõng Lộc Hàm lên lưng , cậu cũng không phản kháng . Hắn muốn cõng thì cứ để hắn cõng huống hồ mình đâu phải xử nam trong sạch trong mấy bộ phim tình cảm , người yêu mới cõng lên một chút đã lập tức xấu hổ kháng cự , chanh chua đấu đá với người ta .

Lộc Hàm có 10 lá gan cũng không dám kháng cự với hung thần Ngô Thế Huân huống hồ chi trong người chỉ duy nhất một .

Trời xẩm tối dần , hôm nay cũng là ngày mười lăm . Trăng đêm mười lăm tỏ vành vạnh trên đỉnh đầu . Ánh mắt Lộc Hàm như xuyên qua ánh sáng mỏng manh , lạnh lẽo kia . Trong khí quang lạnh toát kia , ánh trăng lấp loáng theo dòng nước đong đưa như ngọc . Đôi mắt cậu cũng mông lung vụn vỡ như ánh trăng lồng đáy nước này .

"Ngô Thế Huân ?"

"Gì?"

" Nếu anh không phải Ngô thiếu gia ắt hẳn sẽ tốt hơn nhiều "

" Có lẽ vậy ...." Hắn lãnh đạm đáp

Đoạn đi được một quãng im lặng , Lộc Hàm mới nói thật nhỏ , thanh âm vo ve như muỗi

" Nếu ....."

" Nói đi" Ngô Thế Huân rút cục không chịu được ấp úng , liền nóng giận ngầm

"Nếu như ...tôi không phải kỹ nam , anh cũng chẳng là Ngô thiếu gia , vậy ....vậy anh có yêu tôi không ?"

"......"

" Nếu như.....thân thể tôi cực kỳ trong sạch , anh sẽ lấy tôi chứ ?"

"......" Đối lại cũng chỉ là tịch mịch xung quanh , Lộc Hàm nhận ra lời nói của mình quá phần dư thừa , tận trong lòng lại rơi xuống vực tối sâu thăm thẳm

~~~~~~~~~~~

Khi trở về nhà , cậu thấy mỗi Nghệ hưng sắc mặt lo lắng đi đi lại lại trong nhà . Thấy Lộc Hàm cùng Thế Huân ngập ngừng ngoài cửa , tiểu oa nhi bừng bừng nộ khí chạy ra quát lớn :

' Cha là do anh hại rồi "

" Chuyện gì ?" Cậu thất kinh

" Có phải trước đây anh làm nghề kỹ nam , tiền gửi về cho nhà chính là những đồng tiền dơ bẩn . Còn nữa , anh vào Ngô gia dụ dỗ thiếu gia kia chỉ vì muốn lợi dụng của cải , mặc kệ bị người ta chà đạp như thế nào"

" Anh.....anh "

" Cha lên cơn đau tim , mẹ đã đưa cha đến bệnh viện rồi . Cha có tiền sử bệnh tim , anh có biết không mà còn muốn hại cha ư ? , anh là đồ bất hiếu , cha mẹ không nên sinh ra anh" Nghệ Hưng quá lời vô tình làm tâm Lộc Hàm tổn thương cực độ

"Chát" Lộc Hàm không tự chủ được bản thân mà tát lên mặt em trai một cái . Tiểu oa nhi khóc ầm lên rồi chạy vèo phòng đóng sầm cửa lại , trước khi đi nó vừa khóc lóc vừa nói

"Bất hiếu ...đồ bất hiếu"

Đợi cho đến lúc Nghệ Hưng chạy vào phòng rồi , Lộc Hàm mới quay sang Ngô Thế Huân tát mạnh một cái làm hắn cư nhiên kinh ngạc , không hiểu chuyện gì

" Là anh phải không ? Anh đã nói cho cha mẹ tôi biết . Ấc nhân , rốt cục tâm địa anh là gì ? là muốn hại chết gia đình chúng tôi hay sao ?" Lộc Hàm gào rú lên

Hắn vươn tay lên muốn đánh cậu nhưng không hiểu sao bản thân không làm nổi , liền xoay bước ly khai thật nhanh , khuôn mặt nóng giận bừng bừng . Chắc hẳn chuyện này là do lão già chết tiệt đó chứ ai ? Ngô Thường Diễn , ông quả thật thâm độc cùng cực .

Lão già hồ ly tinh đó đã ngầm đi trước một bước diệt trừ Lộc Hàm ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro