Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18 - Một khắc nói yêu em

Ban đầu kẻ đó chỉ nắm lấy tay Lộc Hàm , sau đó xốc cậu lên lưng cõng đi . Tấm lưng này kỳ thực mềm mại lai to lớn , được dựa vào thật sự rất tốt . Nhưng nếu không biết tiết chế , tấm lưng này có khi cũng đè bẹp chính mình đến chết .

" Làm gì vậy ?" - Lãnh đạm nói

" Yên lặng một chút" Kẻ đó không quay đầu lại , chỉ nói một câu sau đó tiếp tục cõng cậu trên đường .

" Ngô Thế Huân ! Thả tôi xuống . Liệu cha anh nhìn thấy sẽ lại tức giận trừng phạt tôi tiếp thì sao , mau thả xuống"

"Cha cậu mất ...không phải do tôi" Hắn bình thản nói

"Đã biết . là do Ngô Thường Diễn . Nhưng tôi không thể làm gì được ông ta cho nên .....không muốn mang tai vạ vào thân nữa . Thả tôi xuống , tôi sẽ đi thật xa , sẽ không cho ai biết Ngô Thiếu gia từng quan hệ với một nam kỹ như tôi . Buông tha cho tôi"

"Nguyện vọng của cậu là gì ?.........Một mái nhà ......một người....hay tình yêu?" -Hắn dường như không để tâm những lời Lộc Hàm nói , hỏi không đầu không đuôi .

" Không phải chuyện của anh"

" Nói đi" Hắn gằn giọng xuống , bộ dáng như nhẫn nhịn chuẩn bị bộc phát .

" Có nói thì anh cũng giúp gì được cho tôi ? Người tôi yêu , cả đời cũng không có khả năng yêu lại tôi . Một mái nhà ....có thê tử cùng hài tử suy cho cùng tới hôm nay chỉ là ước mơ viển vông . Tôi chỉ có thể mong sau này .......có thể sống những tháng ngày bình lặng tới lúc nhắm mắt xuôi tay" Lộc Hàm tiếng nói nhỏ dần rồi nhỏ dần , đôi mắt nhìn về phía xa xăm tìm kiếm nửa cuối con đường .

" Quay về Ngô gia đi ....tôi sẽ giúp cậu thực hiện được ước nguyện cùng lấy lại được danh dự mà ngẩng đầu"

"Không thể . Danh dự đã mất , cả đời này đều không thể lấy lại . Huống chi tôi đã là một kỹ nam , vạn kẻ thượng qua . Tuy là trên danh nghĩa có thể lấy lại được nhưng thân thể này tôi có thể lấy lại được trong sạch không ?" Lộc Hàm cười nhàn nhạt , cười như khóc . Nụ cười vẽ trên môi móp méo , là một nụ cười giả tạo hàm chứa bên trong rất nhiều đau khổ .

"Sau này..." Lộc Hàm thở hắt ra , tiếng nói ngập ngừng thoát ra

" Nói đi" Ngô Thế Huân đẩy nhanh cước bộ

"Nếu tôi chết đi không có nơi nương tựa một lần nữa ....tôi có thể tìm đến anh không ?" Cậu biết câu trả lời vạn nhất là không hoặc im lặng nhưng vẫn muốn nói ra lời nói vô dụng này . Lộc Hàm cắn cắn môi dưới , không khí chung quanh trầm tĩnh , nghe thấy tiếng gió thổi lá cây xào xạc bên tai . nghe thấy âm thanh nhân sinh tứ phía .

" Nói mấy lời vô nghĩa , cậu không cảm thấy chán ghét chính mình hay sao?"

Lộc Hàm im lặng cúi mặt xuống . Hỏi mấy câu này chưa bị đánh là may mắn lắm rồi còn mong người kia có thể hồi đáp lại sao ? Con người cũng thật tham vọng , đạt được điều gì đó liền liên tiếp ước muốn thêm nhiều thứ nữa . Giá như đừng nói ra mấy câu đó , giá như đừng tham lam bộc bạch suy nghĩ trong đầu ra thì đâu đến nỗi như vậy ?

Tại sao ngày hôm nay lại có thể có một chút hạnh phúc được như thế? Hay là ..ngày cuối cùng bản thân ở nhân gian cho nên ông trời muốn trao cho ta một khoảnh nhỏ của hạnh phúc . Cho ta thử nếm mùi vị của hạnh phúc .

Trước giờ chưa bao giờ Lộc Hàm cảm thấy hạnh phúc trong tâm niệm . Cậu từng rất uất hận ông trời rằng có rất nhiều người được yêu thương , trân trọng cớ sao chỉ riêng mình bị vứt bỏ , khinh thường .

Cuối cùng hôm nay cũng có được mấy phút hạnh phúc .

Dù chỉ là mấy phút thôi , đối với người bình thường đều cảm thấy khoảng thời gian đó thật ngắn , ao ước thêm một năm , mười năm hay một trăm năm . Nhưng Lộc Hàm đều không cần đến lâu như vậy , chỉ cần một chút này thôi cũng đủ bù đắp cả cuộc đời mệt nhoài .

Nhưng chính cậu cũng không nghĩ Ngô Thế Huân có thể cư nhiên cõng mình trên đường không sợ ánh mắt dè chừng của những người xung quanh , không sợ họ bàn tán Ngô thiếu gia cao cao tại thượng lại đi hạ mình cõng một tiểu quan hạ đẳng .

Trước đây , trong tâm khảm . Ngô Thế Huân là một kẻ rất tàn bạo , là một kẻ vô cùng máu lạnh . Có thể sẵn sàng coi con người như con vật mà thoá mạ , ngược đãi đến chết cũng không nhắm mắt được .

Chỉ nhớ hắn thường xuyên hành hạ mình , chưa có một giây phút nào là hắn yêu thương mình cả . Cũng phải a; cậu chỉ là đồ chơi của hắn , chơi chán lại vứt đi vào một xó . Tệ hơn món đồ đó còn không được ở yên trong nhà mà còn bị đem ra trao tay nhiều người đến rách nát liền quăng quất ra đường .

Người làm cho cậu cảm nhận được sự ác độc tột cùng nhất cũng là người làm cho cậu cảm nhận được hạnh phúc ngập tràn nhất .

Lộc Hàm bạo gan cứ nghĩ đây là mộng liền nói :

"Ngô Thế Huân , nguyền rủa anh sau này không tìm được lão bà (vợ) , cô đơn đến hết đời"

" Ăn phải gan hùm hay sao?" Ngô Thế Huân đột nhiên thấy buồn cười

"...."

" Nếu tương lai tôi không tìm được , nhất định sẽ đến tìm cậu"

"Thật ư ?"

"Thật"

" Anh có khả năng yêu tôi được chứ ?" Biết là ngu ngốc nhưng cậu vẫn cố hỏi cho bằng được câu nói luon in sâu trong tâm niệm

" Không"

" Đúng ...Tôi không có tư cách để yêu anh ...đúng ...đúng thế . Tôi rất dơ bẩn ..."

Phía sau Lộc Hàm đã yên lặng , tiếng thở đều đều như đã chìm vào mộng . Áp chặt tai vào sống lưng Ngô Thế Huân để nghe được tiếng tim đập đều đều , chỉ cần giữ được một chút bình yên này , thì sau này có chết đi Lộc Hàm cũng can tâm .

Còn muốn nói "Nếu như .." , "nếu như..." nhưng ngẫm lại nhân sinh cũng không thể có được mấy chữ "nếu như"

Tiếng gió cuối đông vẫn vi vu , từng đợt gió Đông Bắc ù ù bên tai không khiến khung cảnh không khỏi ảm đạm . Mưa bụi từ trên trời rơi xuống phảng phất , triền miên không dứt /.....

Phía trước Ngô Thế Huân lặng lẽ thở dài ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro