Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5 - Một khắc nói yêu em

Lặng lẽ cắt thái mấy cọng hành , Lộc Hàm mệt mỏi chuẩn bị đồ ăn trước khi mở quán . Đôi mắt thâm quầng lớn nhìn xung quanh một lượt rồi cầm khăn đi lau lại mấy chỗ bàn ghế , nhìn vào kính cửa sổ thấy mình trong đó , Lộc Hàm tưởng như vô hồn giống oán linh .

Không biết tối nay sẽ là loại cực hình gì ? Thượng chán rồi đem ra chơi đùa như một đồ vật , lúc thì ôn nhu lúc thì hung dữ , thật chẳng hiểu được tâm địa Ngô Thế Huân ra làm sao . Khẽ khàng thở nhẹ một tiếng , Lộc Hàm lấy điện thoại ra bấm về gọi điện thoại cho mẹ ở quê

" Lộc Hàm à ! Hôm nay con rảnh rỗi , không phải đi làm à ? Sao lại gọi giờ này ?" Truyền đến đầu dây là giọng trầm ổn của Lộc phụ

" Cha , con vẫn đang đi làm nhưng đang lúc vắng khách , cho nên quán thư thư được một chút thời gian "

" Cha nó ...đưa đây cho tôi gặp Tiểu Lộc nào " Lộc Hàm nghe rõ bên kia cha và mẹ đang giành giật chiếc điện thoại để nghe tiếng nói của cậu liền khẽ bật cười . Cũng chỉ gia đình là niềm vui duy nhất khiến Lộc Hàm có thể cười ở mọi hoàn cảnh

" Tiểu Lộc , mẹ rất nhớ con " Phần thắng cuối cùng thuộc về Lộc mẫu mẫu

" Con cũng rất nhớ mọi người , tiền tháng này con đã chuyển khoản rồi , mẹ chỉ cần ra ngân hàng rút ra là được ."

" Sao vậy ? Sao phải gửi tiền ?"

" Dù sao sống ở đây người ta cũng lo cho con ăn mặc sung sướng mà "

" Người ta ? Ý con nói là Thế Huân hả ? " Lộc mẫu giọng nói dường như nghiêm ngặt hơn

" Mà thôi , mẹ à ! Con đã chuyển khoản rồi đó , mẹ nhất định phải ra lấy đó " Lộc Hàm tiếp tục tươi cười , muốn đổi chủ đề đi không phải là tên hung thần luôn ám ảnh tâm trí cậu kia

" Ca ca a ; Nhất định sau này phải đưa em lên thành phố chơi " Lanh lảnh là giọng thiếu niên Nghệ Hưng - em trai của Lộc Hàm

" Ca hứa , nhất định ......."

" Ca phải sống tốt , biết không ? Không biết người đó có đối tốt với ca không nhỉ ? Có thương ca nhiều không ? " Nghê Hưng chỉ là ngây thơ hỏi vài câu nhưng cũng cảm giác nó đang linh tinh được điều gì đó . Đối với người em trai hiện tại đã trưởng thành , Lộc Hàm còn không cảm động gần chết sao

" Có ....rất thương ...rất yêu " Cậu vờ nói dối em trai nhỏ một chút , giọng nói thập phần run rẩy yếu ớt như tiếng gió

Lộc Hàm nói tạm biệt trong điện thoại xong , lặng lẽ cất máy vào túi . Nghĩ đến sau này kiểu gì cũng phải cho cha mẹ biết cậu và Ngô Thế Huân không hề yêu thương nhau , Lộc Hàm cũng không có ý định cả đời ở lại Ngô gia được .

Dù sao khi có thể vẫn là ra khỏi Ngô gia kia hơn , nếu tiếp tục ở lại thêm một phút giây nào nữa đợi đến khi bị khiêng ra , toàn thây cũng không còn . Nhưng điều quan trọng khi bắt đầu một cuộc hành trình mới thì cũng phải cần tiền mà với sô tiền ít ỏi này , đi về đâu được . Đại khái là tiếp tục một thời gian nếm trải cực hình ở quỷ môn quan nữa đi .

...........

" Em nói gì vậy , tại sao em vẫn muốn nhận lời tham dự bộ phim quay bên Hàn Quốc chứ ?" Ngô Thế Huân tức giận gào rú lên trước mặt Nhược Yến

" Đây là cơ hội để em có được vai diễn chính , bấy lâu nay em đóng toàn vai phụ, thảm là vai quần chúng , hỏi thử xem có chịu được không ?" Nhược Yến cũng trừng mắt lên nhìn Thế Huân

" Em có biết một thân một mình đến đó nguy hiểm lắm không ?"

" Đi cùng đoàn làm phim cơ mà ! Khó khăn lắm tôi mới nhận được bộ him này , đáng lý ra anh nên vui mừng cho tôi mới phải , anh tiểu nhân nghĩ tôi đến đó có tơ tưởng gì chắc " Nhược Yến khoanh tay hờn dỗi , mắt không thèm liếc hắn một cái

" Hảo , đến nước này rồi em muốn làm gì thì làm . Sau này có chuyện gì , đừng hòng kêu một tiếng tới anh nữa " Ngô thế Huân trong mắt bừng bừng lửa giận , không thể động thủ với cô cho nên xoay lưng ly khai . Trên đường đi , đầu óc hắn thật muốn xì khói , điều lúc này hắn nghĩ đến là phải có cái gì đó để trút giận đầu tiên . Không nằm ngoài dự đoán chính là Lộc Hàm

Hắn đạp mạnh cánh cửa phòng . Đôi mắt ráo riết kiếm tìm bóng dáng nho nhỏ nhưng lại không thấy tăm hơi đâu . Khi hắn điên cuồng rà soát gia nhân trong nhà thì mới phát iện Lộc Hàm đang ở ngoài vườn

Giữa bóng đêm đen tối , ánh đèn vàng mập mờ nơi khu vườn đầy hoa của Ngô phu nhân , Lộc Hàm thơ thẩn ngồi trên chiếc xích đu cũn kĩ kêu những thanh âm hoen rỉ thiếu chút nữa hù chết Ngô Thế Huân

" Đứng lên , đi về phòng " Hăn đến trước mặt cậu trừng mắt ra lệnh

Không đợi Lộc Hàm có phản ứng , hắn liền kéo tay cậu lôi xềnh xệch về phòng , móng tay hắn bấm sâu vào da thịt cậu như muốn đả thương . Nhưng Lộc Hàm vừa bị kéo dậy thì liền buông lỏng cơ thể , tựa hồ rất mệt mỏi

Hăn không quan tâm , chỉ hừ lạnh một tiếng đem Lộc Ham cõng lên lưng . Cảm nhận có một luồng nhiệt nóng rực áp sát sau lưng mình , ắt hẳn là Lộc Hàm bị ốm rồi .

Nghĩ như thế hắn càng nhanh chóng tiến về phòng , thầm chửi rủa trong lòng vì sao lại ốm ngay lúc hắn đang phát tiết trong người chứ ? Chung quy hiện tại trong đầu Thế Huân cũng chỉ là áp Lộc Hàm dưới thân sau đó hành hạ cuồng nhiệt đến chết mới thôi .

" Làm ơn ...đừng " Thanh âm yếu ớt phía sau làm hắn càng thêm bực tức trong lòng

Về đến phòng , hắn lập tức ném cậu lên giường , không chút thương tình mà áp lên trên . Nghĩ đến những phiền muộn về Triệu Nhược Yến , hắn liền đem mọi giận dữ trút lên thân thể Lộc Hàm , không có xoa dịu , không có hôn môi , chỉ trực tiếp thúc mạnh từng đợt vào hậu đình còn thương tổn

Cậu sớm đã biết sự tình như vậy chỉ im lặng nhắm chặt mắt lại , gắt gao cắn lấy môi chịu đựng . Vẻ mặt thực sự thống khổ

Sau đó hắn cũng thói quen như mọi khi , đứng dậy ly khai sau khi đã phát tiết . Lộc Hàm nghĩ mình thật sự không có đoản mệnh bởi vì lúc đang sốt cao mà bị hắn giày vò như thế hẳn không chết sao ? Uống một chút thuốc là khỏi , cái gì cậu cũng phải tự lo liệu cho bản thân

...........

Sắp tới đại tiệc ở Ngô thị , hầu như những vị cổ đông và những nhân viên khác đến dự tiệc đều phải mang phu nhân theo cho nên Ngô Thế Huân bất đắc dĩ mới phải đem Lộc Hàm đến nơi sang trọng này , hắn thực cười thầm hạ nhân như thế đến nơi kia sẽ ô uế hay sao ?

Cậu cũng chỉ thuận mệnh theo sự sắp đặt của hắn , không có phản đối . Điều này làm Thế Huân có chút khúc mắc

Nhìn không khí xung quanh thập phần nhộn nhịp , trong lòng Lộc Hàm có chút sợ hãi , giật thót mỗi khi ai đó nhìn về phía mình , Lộc Hàm biết ẩn sâu trong đó là sự miệt thị cho nên chỉ dám lặng lẽ cúi đầu

Xem ra Ngô Thế Huân cũng không có nhã hứng với cậu , đến nơi liền thả Lộc Hàm ra ,xoay lưng ly khai đến chỗ khác , mặc kệ cậu muốn làm gì thì làm

Khi Thế Huân đã đi xa rồi , đôi mắt Lộc Hàm đảo một vòng xung quanh , phát hiện rất nhiều tên quan chức trong công ty này trước đây đã từng làm nhục mình ở quán bar hiện tại đang đứng cách đó không xa lắm , những ký ức đêm kinh hoàng đó ùa về liên tục ở não bộ làm đầu cậu đau như búa bổ , Lộc Hàm sợ hãi ôm lấy đầu , nức nở cố tìm cách chạy nhanh ra khỏi nơi đây

Quả thực người ta nói những gì đã trở thành ác mộng đối với một người thì ắt hẳn người đó sẽ ám ảnh cả đời .

Lộc Hàm lấy sức chạy thẳng về Ngô gia , càng nhanh càng tốt , cố thoát khỏi đám súc sinh đó , cực hình vạn lần thống khổ muốn cho dù chết cũng không thể thoát khỏi nó

Mặc kệ cho gia nhân xung quanh bàn tán bộ dạng của chính mình , Lộc Hàm đóng cửa thật mạnh lại , ngồi bó gối vào một góc cơ thể run rẩy không ngừng . Những ký ức kinh hoàng muốn quên đi nhưng lại lặp lại một lần nữa ...

Cậu tuy dù mạnh mẽ nhưng khi phải thấy mặt đám súc sinh đã từng làm nhục mình , hiện tại tâm sao không thể chấn động chứ ?

Hận không thể giết chết , hận không thể để cho những kẻ đó toàn thây

Ngô Thế Huân vội vã trở về , dự định sẽ hành hạ Lộc Hàm vì dám ly khai mà không xin phép hắn . Nhưng khi hung hãn bước vào phòng , đến trước mặt cậu đang sợ hãi liền bị Lộc Hàm nhào đến ôm lấy

Hắn tựa hồ kinh ngạc , muốn đẩy cậu ra để dạy dỗ lại thì bị cậu siết rất chặt vòng tay quanh cổ

" Thế Huân ...."

" Đừng đánh ...tôi rất sợ "

" Thực sự ...rất sợ " Mấy lời đứt quãng nhỏ nảy rốt cục cũng lọt vào tai Thế Huân

" Cậu đã thấy gì ở tiệc kia ?" Hắn bình thản hỏi

Lộc Hàm không còn nói gì nữa , khóc đã làm cậu mệt đi rất nhiều , kỳ thực phải thừa nhận ở trong lòng Thế Huân rất ấm áp , cậu liền nương theo hơi ấm đó mà thiếp đi , không còn nghĩ đây là hung thần như mọi khi nữa , thân thể chỉ cảm giác rất ấm , rất ấm mà thôi ......

Ngô thế Huân ngạc nhiên nhìn Lộc Hàm trong lòng mình thản nhiên mà ngủ , nơi khoé mắt vẫn còn ướt thẫm mới khẽ khàng bế cậu lên giường , lấy tay lau đi lệ phủ trên mi mắt

Chỉ có một điều hắn vẫn còn bận tâm ....không hiểu nguyên cớ gì khi đến dạ tiệc đó , Lộc Hàm lại hoảng sợ tột cùng như vậy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro