Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7 - Một khắc nói yêu em

Ngô Thế Huân có việc bận ở công ty , tận tối mới về đên nhà . Hắn dùng một chút điểm tâm sau đó nhanh chóng đi lên lầu .

Vốn định bước vào phòng mình nhưng thật sự hắn không hiểu tại sao lại dừng chân trước cửa phòng Lộc Hàm . Không khí bên trong có vẻ im lặng , hình như cậu vẫn đang ngủ .

Cánh cửa phòng bật mở , Lộc Hàm có chút giật mình ngước lên nhìn Thế Huân sau đó mắt lại cụp xuống , vội vội vàng vàng che giấu một thứ dưới gầm giường . Hắn giữ nguyên khuôn mặt hung thần tiến đến gần chỗ cậu . Lộc Hàm cũng không thối lui như mọi khi nữa bởi vì cậu biết có lùi xa bao nhiêu nữa hắn nhất định sẽ kéo mình về , lúc đó áp sẽ càng mạnh bạo .

Không gian im lặng chùng xuống . Cậu đã sớm biết đã đến giờ thoả mãn sinh lí của hắn cho nên cũng chán nản không muốn chống cự , thật ra chống cự cũng chẳng được gì còn làm cho bản thân thụ thương nhiều hơn . Nếu biết sớm hơn một chút điều này , hẳn Lộc Hàm sẽ không đến nỗi tâm tàn phế liệt như hôm nay .

Không ngoài dự đoán , Thế Huân liền kéo Lộc Hàm đứng dậy sau đó đẩy ngả xuống giường , cậu mím môi lại đợi chờ cực hình tiếp theo sắp xảy ra . Thuận theo những gì hắn hành động , cậu cố kiềm nước mắt sắp trào ra vì thương tổn bởi những những lần luận động mạnh mẽ của hắn , một tiếng rên rỉ cũng không thoát ra .

Ngô Thế Huân trong lòng khó chịu cực hạn , khi hoan ái mà tuyệt nhiên kẻ dưới thân không chịu rên rỉ , hắn càng tức giận thúc những cú mạnh mẽ vào trong nơi riêng tư của Lộc Hàm , cậu cuối cùng không chịu được đau đớn mới nức nở khóc . Hắn tựa hồ hài lòng khi thấy Lộc Hàm khóc .

" Câm lại , không được khóc "

Cậu càng nín nhịn tiếng khóc nhưng hắn càng động hung bạo như muốn xé rách thân thể mình , Lộc Hàm một tiếng gào khóc lớn thoát ra khỏi miệng .

" Tôi ...rất ...đau " Tiếng nói đứt quãng cầu xin của cậu tan trong tiếng nấc nấc

" Không phải rất sung sướng ?" Hắn vô lại hỏi

" Rất ...đau " Lộc Hàm hiện tại cũng không biết bản thân nói cái gì , chỉ là theo họng thoát ra mà thôi .

Bộ dạng thống khổ lần này lại tạo nên tiếng động lộn xộn như miếng thuỷ tinh vỡ trong lòng Thế Huân . Hắn thực không hiểu cảm giác điên rồ này của mình . Cho nên để đối xử với lí trí của mình hắn chỉ có thể càng thêm mạnh mẽ , hung bạo . Nhưng cơ thể không tuân theo Thế Huân nữa , luận động chậm dần , chậm dần ......

Hắn rút hạ bộ cương cứng ra khỏi hậu đình của Lộc Hàm sau đó kéo người cậu dậy , bàn tay ghì chặt cổ mảnh mai của cậu mà bóp mạnh , hắn không cho phép bản thân thay đổi theo lí trí , không bao giờ , không bao giờ hắn lại có thể mềm lòng với kẻ hạ nhân này được . Nhưng Ngô Thế Huân không biết ......càng kiềm chế thì càng khiến bản thân đi ngược lại với suy nghĩ .

" Tôi cảnh cáo cậu . Từ nay về sau không bao giờ được khóc , nếu để tôi thấy được , hãy yên tâm mà hưởng thụ những thứ còn khủng khiếp hơn lúc sáng . Nhớ lấy , xú tiểu quan"

Lộc Hàm ngừng khóc , ngước đôi mắt đỏ hoe đầy căm giận lên nhìn Thế Huân . ba từ "xú tiểu quan" khiến cậu thực sự khó chịu , bàn tay run run lên như muốn động thủ với hắn cho dù cậu biết mình không phải là đối thủ của Thế Huân nếu hắn dùng sức .

Ánh mắt căm phẫn của Lộc Hàm làm Thế Huân có chút chột dạ , sâu thẳm trong đáy mắt long lanh như pha lê là một chữ đại hận .

Nghĩ thế hắn liền tiếp tục áp cậu xuống dưới thân , đến cao trào nhất hắn liền lấy một chiếc vòng kim loại thít chặt lấy hạ bộ của cậu , không cho cậu phát tiết . Phải nói lúc này cơ thể Lộc Hàm thực sự đã cực kỳ khó chịu , nếu không sớm phát tiết sợ rằng sẽ nguy hại đến bản thân . Thế nhưng nửa ngày chiếc vòng đáng ghét đó cứ quấn chặt lấy hạ bộ của cậu . Hậu đình vốn đau đớn sẵn nay hạ bộ cũng nhức nhối không thể đi ra , chiếc vòng áp chặt da thịt dưới thân khiến cậu thống khổ khóc nức nở vì đau đớn , vì những thứ đáng lí ra phải được ra ngoài ở trong nhức nhối đến khó chịu .

Ngô Thế Huân thích thú nhìn Lộc Hàm chịu thống khổ , hắn tiếp tục động mạnh mẽ trong hậu đình của cậu . Lộc Hàm cùng một lúc chịu đựng cả hai thương thế , cơ thể không thích ứng được liền nóng rần lên , từng hơi thở nặng nhọc thoát ra .

Sau đó không chống chọi lại với sức lực của Thế Huân liền một lần nữa nhắm nghiền mắt trong mệt mỏi . Hắn lui hạ bộ của mình ra khỏi hậu đình Lộc Hàm , tiếp tục thở phì phò . Nhìn sang bên cạnh , cậu đã kiệt sức đến mê mệt , vô tình tay hắn chạm qua phần vai của cậu liền thối lui tay về bởi vì thân nhiệt của cậu nsng rần rần như lò lửa .

Hắn đưa tay đặt lên trán Lộc Hàm , quả nhiên lượng nhiệt còn gấp đôi phần thân thể . Chắc do chiếc vòng kim loại lúc nãy đã không cho cậu ta phát tiết cho nên mới sinh ra loại sự tình này . Nghĩ thế hắn liền rút chiếc vòng ra , nơi đó của Lộc Hàm sưng đỏ dần chuyển sang tím tái . Tiếng thở trong cơn mê của cậu có phần nhẹ nhàng , ổn định hơn .

Trực tiếp mặc lại quần áo cho Lộc Hàm sau đó phủ tấm chăn dày lên người , hắn nhấc điện thoại cố định lên gọi cho bác sĩ Đường Ảnh . Thực ra khi hắn gọi ngoài trời tuyết đang phủ một lượng dày lớn trên đường gây ách tắc giao thông cho nên có thể sẽ đến chậm 15 phút . Ngô Thế Huân lạnh lùng ậm ừ mấy tiếng rồi cúp máy , kỳ thực hắn không hiểu tại sao mình lại cảm thấy sốt ruột mặc dù chẳng có ý niệm gì liên quan tới Lộc Hàm cả .

15 phút ...có thể là 20 phút ...có thể là 30 phút nữa , bác sĩ Đường mới tới bởi vì ngoài trời kia tuyết đang phủ trên nền đất rất dày . Ngày bé hắn chỉ biết khi mình ốm mẹ liền vắt khăn ướt rồi đắp lên trán , mẹ bảo như thế có thể hạ nhiệt cho cơ thể đôi phần . Dĩ nhiên hiện tại hắn cũng có thể sang phòng Ngô phu nhân đem chuyện này hỏi bà nhưng lại sợ bà hỏi lại chuyện ai đang sốt cao . Suy nghĩ một hồi , hắn quyết định lấy chiếc khăn mặt thấm nước nóng đem vắt khô , sau đó mang ra ngoài đắp lên trán cho Lộc Hàm .

Cảm nhận từng tích tắc đồng hồ trôi qua , hắn dường như thấy gian phòng này có vẻ lạnh lẽo bởi ánh mặt trời rất le lói .

Bác sĩ Đường cuối cùng cũng đến , cẩn trọng khám bệnh cho Lộc Hàm .

" Thật ra cậu ta bị sốt cao là do chất thải ứ đọng trong cơ thể , nó cần được thoát ra . Thế Huân , cậu cũng hiểu chuyện đó là gì chứ ?"

" Đã biết"

" Sau này đừng hành xác người ta theo kiểu như thế , thú còn không chịu nổi thương thế huống chi chính nhân ?"

Thế Huân sau khi bác sĩ Đường đến liền lạnh lùng ly khai ra khỏi phòng , đợi cho đến lúc bác sĩ bước ra nói vài câu thái độ của hắn vẫn là bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra .

Bác sĩ Đường vốn thấy bản tính kẻ kia ngang ngược , tàn bạo . Ngược đãi người ta đến phế liệt như thế còn không có biểu tình gì sao ? Liệu hắn có còn nhân tính . Hắn liền chán nản quay đi , con người này trực tiếp nói với hắn thì tai này cũng lọt qua tai kia .

" Đơn thuốc tôi đã kê . Nhớ cho cậu ta uống thuốc đều đặn"

Chuyện uống thuốc nên để cho gia nhân làm . Ngô Thế Huân gọi một người đưa thuốc cho người đó rồi lệnh đưa lên phòng cho Lộc Hàm .

Tên gia nhân có thái độ khinh thường cậu , lên đến phòng chỉ đem đặt thuốc ở bàn rồi ly khai . Thuốc kháng sinh thực sự đắng trong cổ họng khô rát thiếu nước của mình , Lộc Hàm cảm nhận cuộc sống hiện tại cũng có vị đắng y hệt nó , ít ra bề ngoài những viên thuốc đa sắc màu còn cuộc đời Lộc Hàm nghiễm nhiên chỉ một màu đen .

Cả ngày hôm đấy , Ngô Thế Huân tuyệt nhiên không đến phòng Lộc Hàm , mặc cậu sống chết tự lo liệu . Ban đêm khi chìm sâu vào giấc ngủ , Lộc Hàm trong mộng gặp lại hơi ấm dịu dàng quen thuộc , đó là nguồn ấm áp mà Lộc Hàm từng được trải qua trong hai lần ngắn ngủi . Nguồn ấm áp này khiến Lộc Hàm cảm thấy được an toàn liền ra sức níu giữ lấy hơi ấm đó . Mắt vẫn nhắm nghiền nhưng bàn tay lại cố níu lấy vòng tay lạ lẫm , dùng hết lực giữ thật chặt vòng tay , đầu thoải mái dựa vào lồng ngực rộng . Tuy không rõ là kẻ nào đang gắt gao ôm lấy thân thể mình nhưng Lộc Hàm lại vô cùng khấu tạ kẻ đó bởi trong sự tịch mịch băng lãnh , có một người muốn che chở cho mình ....

Thế nhưng hơi ấm đó cũng không giữ được lâu , nó chỉ yên vị một lúc sau đó lập tức tiêu tán vào rạng đông ngày mai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro