Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Alo! Mẹ ạ, con Luhan đây! - Luhan nửa đêm trốn ra ngoài hành lang gọi điện về cho mẹ.

Anh mấy đêm gần đây đều khó ngủ. Đêm nay thì không thể chợp mắt. Mai là ngày cuối cùng anh được ở bên Sehun rồi.

- Có chuyện gì mà mà lại gọi nửa đêm nửa hôm thế này?

- Mẹ bị bệnh đúng không?

- Ai nói với con? - Giọng nói ở đầu dây bên kia đột nhiên căng thẳng hẳn lên.

- Mẹ nói thật cho con biết đi.

- Con không phải lo, chỉ là bệnh nhẹ thôi! Sehun vẫn đối với con tốt chứ?

- Mẹ đừng đánh trống lảng - Luhan trong lòng nhói lên - Ung thư mà là bệnh nhẹ sao?

- Haizzz - Bên kia vang lên tiếng thở dài - Dù sao mẹ cũng muốm về với cha con. Không phải lo cho mẹ đâu!

- Mẹ! - Nước mắt Luhan rơi xuống - Tại sao mẹ lại có thể nói như thế?

- Mẹ chỉ cần con hạnh phúc thì dù có nhắm mắt cũng yên tâm!

- Con chia tay với Sehun rồi! - Luhan cảm giác như trái tim mình đang bị ai bóp chặt.

- Nó lại làm tổn thương con sao? - Lộc phu nhân lo lắng hỏi

- Là con chia tay trước!

- Đừng nói dối mẹ!

- Con nói thật mà! - Luhan kìm nén sự run rẩy trong giọng nói - Con muốn cùng mẹ sang Mỹ định cư và chữa bệnh có được không?

- Nhưng chúng ta làm gì có tiền?

- Tiền lương con tích cóp cũng đủ mà mẹ!

- Thật? - Lộc phu nhân hỏi lại đầy nghi ngờ. Bà không tin làm quản lý mới được gần 2 năm mà lại có thể kiếm đủ tiền để định cư bên Mỹ.

- Mẹ đừng lo về vấn đề đấy! - Luhan không muốn nói thêm - Ngày mai mẹ chuẩn bị đồ, sáng sớm ngày kia chúng ta lên máy bay.

- Sao lại gấp gáp thế?

- Càng nhanh thì càng tốt cho việc chữa bệnh mà mẹ. Thôi con đi ngủ đây! Mẹ ngủ ngon.

Luhan gác máy, thở dài rồi ngước lên nhìn bầu trời đêm bằng đôi mắt mờ mịt một tầng nước như đang nhìn vào chính số phận của mình. Tăm tối và không lối thoát!

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Hôm nay anh làm sao mà sắc mặt kém thế? - Sehun nhìn sắc mặt Luhan nhợt nhạt, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng lên.

- Không sao đâu. Chỉ là đêm qua mất ngủ thôi! - Luhan không dám nhìn Sehun, nhắm mắt nói

- Mệt thì ngủ thêm tí nữa đi. Em ra nấu bữa sáng cho anh - Sehun hôn nhẹ lên trán Luhan, đắp lại chăn cho anh rồi mới đi ra

Nghe thấy tiếng khép cửa, nước mắt Luhan lại lũ lượt chảy ra. Anh bóp chặt lấy ngực trái

Đau lắm! Đau lắm rồi!

"Đừng ngọt ngào với tôi như thế nữa. Đừng lo lắng cho tôi như thế nữa. Cũng đừng quan tâm đến tôi nữa"

Anh phải làm sao? Anh không nuốn chia tay Sehun nhưng cũng không thể bỏ mặc người mẹ bị bệnh.

Anh phải đi thật sao? Đến bao giờ mới được gặp lại Sehun, được nhận sự chăm sóc ngọt ngào của hắn như lúc này?

Luhan nghĩ kĩ liền đứng dậy, đi ra phòng bếp ôm lấy Sehun từ phía sau.

- Anh làm em giật cả mình! - Sehun quả thật là bị Luhan làm giật mình.  Anh lại không ngủ được sao?

- Ừm - Luhan dụi dụi đầu vào lưng Sehun - Không có cậu ôm không ngủ được!

- Anh dạo này lạ lắm nhé - Sehun quay ra ôm lại Luhan vào lòng, chống cằm lên mái tóc nâu mềm mại - Rất hay chủ động nói lời ngọt ngào với em. Trước kia có đè anh ra anh cũng chẳng nói.

- Nếu cậu không thích thì thôi! - Luhan định giãy ra nhưng lại bị Sehun siết chặt vòng tay

- Ai nói em không thích! thích chết đi được ý chứ! - Sehun cười hì hì rồi cúi xuống hôn lên môi Luhan - Khi nào anh chủ động hôn em, chủ động "mời" em thì em sẽ yêu anh chết luôn đó!

- Cậu! - Luhan thừa hiểu cái độ trong sáng của Sehun liền giả vờ giận dỗi

- Rồi! Rồi! - Sehun đẩy Luhan vào ghế ngồi - Bay giờ ăn sáng rồi em sẽ ôm anh đi ngủ được chưa?

- Chúng ta chỉ có ăn với ngủ vạy thôi hả?

- Chứ anh muốn làm chuyện khác!? - Sehun nhìn Luhan cười nham nhở

- Ăn sáng - Luhan lạnh lùng tuyên bó rồi quay mặt ra bàn ăn. Dù như vậy nhưng anh cảm giác như trái tim anh đang một lần nữa bị ai giày vò đến đàm đìa máu, đau muốn chết đi!

- Đùa vậy thôi, ăn xong chúng ta sẽ đi chơi một lát cho thoải mái anh nhé - Sehun vừa bưng bữa sáng ra vừa nói

- Chúng ta ra biển nhé! - Luhan đột nhiên nhớ tới bãi biển mà Sehun đã từng dẫn mình đi chơi

- Chỉ cần anh thích nới đâu em cũng sẽ dẫn anh đi - Sehun mỉm cười đầy ôn nhu với Luhan

Luhan thấy vậy liền cúi đầu xuống ăn tiếp bữa sáng

"Làm ơn đừng khiến tôi đau đớn hơn nữa, Oh Sehun!"

- Sao anh lại ăn vội ăn vàng thế? - Sehun thấy Luhan cắm cúi ăn liền hỏi.

- Nhanh chúng ta còn đi chơi!

Sehun bật cười nhưng cũng tăng tốc độ ăn. Chỉ 30 phút sau, cả hai đã yên vị trên chiếc xe thể thao của Sehun

- Chúng ta sẽ bị đau dạ dày mất thôi - Sehun trêu Luhan

- Tí ra ngoại ô cậu bỏ mui lên nhé! - Luhan không quan tâm đến sự đùa vui của Sehun.

- Vâng!

Chiếc xe vút nhanh trên đường. Chỉ một lát sau những con đường ngoại ô xanh mát màu cây cỏ đã hiện ra. Sehun định quay ra hỏi Luhan có còn muốn bỏ mui ra nữa không thì đã thấy Luhan ngủ ngon lành.

Hắn thừa biết đã có chuyện gì khiến cho dạo gần đây Luhan luôn rất mệt mỏi. Bệnh của mẹ anh, hắn biết chứ. Hắn cũng đã chỉ định cho một vài bác sĩ tư nhân xuất sắc từ nước ngoài chuẩn bị về chữa bệnh tại nhà cho bà để qua mặt bố già của mình. Hắn cũng đã hẹn được lịch sang tháng sau luôn rồi nên muốn tạo cho Luhan sự bất ngờ.

Nhìn Luhan ngay cả trong giấc ngủ cũng bất chợt nhíu mày làm Sehun đau lòng khôn nguôi. Người hắn yêu đã quá vất vả rồi!

- Luhan! - Đến nơi đã lâu nhưng Sehun muốn để cho Luhan ngủ thêm chút nữa nên quá giữa trưa mới gọi anh dậy.

- Tôi lại ngủ quên sao? - Luhan ngái ngủ hỏi

- Nếu anh mệt thì cứ ngủ thêm tẹo nữa rồi chiều chúng ta đi dạo cũng được. Dù sao bây giờ cũng hơi nắng.

- Không được - Luhan muốn tiết kiệm những giây phút cuối cùng bên cạnh Sehun - Bây giờ còn nắng thì chúng ta vào siêu thi mua một ít đồ ăn, tẹo nữa đi dạo xong chúng ta sẽ ngồi ăn trên bãi biển ngắm hoàng hôn luôn.

- Anh tính toán cũng kĩ ghê - Sehun vừa cười vừa nói rồi cũng đánh xe vào một siêu thị nhỏ gần đó

Cả hai người đi siêu thị mà vừa cãi nhau chí chóe vừa ngọt ngào đén không thể tả suốt cả buổi làm cho mấy nhân viên nữ muốn gato mà chết. Đi ra quầy thu ngân thì gái một bác gái trung tuổi

- Hai vợ chồng mới cưới hả? Đẹp đôi lắm đó - Bác gái cười hiền nhìn hai người

- Chúng cháu cảm ơn - Khỏi phải nói Sehun vui thế nói. Bù lại cho Luhan bên cạnh mặt đỏ muốn xuất huyết luôn.

Sau khi đùa nghịchc hán chê, hai người liền bày đồ ăn ra, ngồi xuống bãi cát dài đỏ rực ánh hoàng hôn, dựa vào vai nhau ngắm mạ trời lặn

- Sehun này! - Luhan lên tiếng gọi Sehun

- Có chuyện gì sao?

- Đây là nơi mà cậu trân trọng nhất đúng không?

- Vâng! - Giọng Sehun thoáng buồn

- Bây giờ, đây cũng là nơi tôi trân trọng nhất.

- Tại sao?

- Bởi vì đó là nơi người tôi yêu trân trọng nhất. - Luhan ngẩng đầu lên hôn vào má Sehun - Sehun! Em yêu anh!

Sehun ngẩn người nhìn Luhan.

- Anh vừa nói gì cơ?

- Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng nên gọi thế cũng được mà.

- Yêu anh .... à nhầm yêu em chết mất thôi! - Sehun quay ra đặt lên môi Luhan một nụ hôn sâu. Đến khi cả hai đều bắt đầu thiếu không khí, Sehun mới buông ra

- Đêm nay động phòng hoa chúc luôn - Sehun hạnh phúc nói

Luhan ngại ngùng đánh Sehun nhưng khóe mắt cũng đã đỏ lên

"Đêm nay! Chỉ đêm nay nữa thôi ......"

________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________

Mai là thứ hai chắc giờ này chẳng còn nàng nào thức đâu nhỉ. Thế mà tui vẫn phải thức để type cho các nàng chap mới nè, thương tui đi ~(*+﹏+*)~

Thông báo cho các nàng một tin vui và một tin buồn nhé

- Vui là chap sau có H ≧﹏≦
- Buồn là chap sau nữa có biến rồi, và từ đó về sau sẽ ngược lắm đó nha (= ̄ω ̄= )

Yêu cả nhà nhiều nhiều luôn ❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro