chap5+6+7: H văn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cải trang để giấu đi mái tóc vàng hiếm có, thì Lộc Hàm cùng Thế Huân bắt đầu lên ngựa rời cung, bức quá nó k biết cưỡi ngựa nên phải ôm eo Thế Huân suốt chặng đường dài, khi đến kinh thành nơi được coi là vinh hoa phú quý nhất đất nước thì cũng đã gần tới trưa. Nó và hắn liền tìm quán trọ nghỉ ngơi sau chuyến đi.

Lên đến phòng trọ nó k thèm quan tâm hắn là ai liền ngã nhào về phía chiếc giường êm ái, nơi đây tuy có đơn giản nhưng thật tiện nghi và thoải mái á. Bỗng Thế Huân tiến lại gần và gợi ý

-có nên tắm trước khi ăn

-được được ~ Lộc Hàm nhanh trí ra khỏi giường và đi vào phòng tắm trước, khi bước ra đến ngoài nó liền ngửi ngay thấy mùi thức ăn. bụng nó liền sôi cồn cào vì đói.

-ta có thể ăn chung~ Nó tiến lại gần hỏi

-cứ tự nhiên~ sau khi nghe câu nói của Thế Huân nó liền xà xuống chiếc bàn chứa đầy thứ ăn mà đánh chén ngon lành, k ngại ngần mà vỗ bụng kêu no. Thế Huân thấy Lộc Hàm vậy liền cảm thấy nhẹ lòng hẳn đi, tại suốt dọc đường thân thể nó k tốt cứ nôn suốt ( say xe à k say cưỡi ngựa mới đúng :)) Nhưng giờ thấy nó vui vẻ trở lại hắn liền đỡ lo

Sau khi nghỉ ngơi, nó cùng Thế Huân liền đi chơi, nơi đây thật náo nhiệt, k khác gì trong những bộ phim cổ trang nó từng xem, nó lấy làm thích thú và hào hứng hẳn lên, nó chạy hết bên này bên nọ và đến khi quay lại mới phát hiện mình bị lạc mất Thế Huân. Còn Thế Huân đang mải nhìn chiếc trâm cài đầu bằng ngọc phỉ thúy ở gian hàng kia, nhìn qua thật sự rất hợp với Lộc Hàm a. Đến khi k thấy cái thân hình bé nhỏ kia gần bên mình hắn mới vội vàng đi tìm.

.....

ở một góc nhỏ trong kinh thành, có một đám với khuân mặt dữ tợn đang tiến gần về phía Lộc Hàm

-này nhóc con, đi đâu mà vội vậy

-ta, ta đi tìm bạn

-đi làm gì vội, chơi với chúng ta tí đã~ một trong những tên kia lấy tay đẩy ngã Lộc Hàm. Do k giữ thăng bằng mà nó ngã xuống đất, thật k may mái tóc giả tuột xuống, để lộ mái tóc vàng óng ngắn của cậu

-chúng mày nhìn xem, thật xinh đẹp, thân là nam nhi sao có thể quyến rũ đến vậy ~ một tay khác đến gần nâng mặt Lộc Hàm lên ngắm nhìn

-bất quá, ta có nên làm nhục nhà ngươi rồi đem ngươi vào lầu xanh để đàn ông thượng ~ tên đó cười bỉ ổi vuốt mái tóc nó

-Rất hay...Thật là nên a ~ những tên khác cùng đồng thanh nói khi thấy bộ dạng của Lộc Hàm hết sức xinh đẹp, mái tóc mượt vàng óng khẽ lung lay theo từng cơn run rẩy, vì ngã nhào xuống đất nên quần áo nó trở nên xô lệch để hở mất một bên vai trắng trẻo để lộ ra xương quai xanh quyến rũ. Vì quá sợ mà mặt mũi nó ửng đỏ cả lên,đôi mắt rưng rưng như muốn khóc.

-há miệng ra, mau~ tên kia bóp mồm Lộc Hàm ra và đổ vào miệng nó một chất gì đó có mùi vị hết sức khó chịu

-các ngươi cho ta uống cái gì ~ Lộc Hàm vì nuốt k kịp mà sặc sụa ho rồi hỏi

-chỉ là chút xuân dược giúp ngươi thoải mái thôi ~ Nói xong hắn lấy tay cởi đi tà áo ngoài của Lộc Hàm, vì quá sợ Lộc Hàm liền hét to

-cứu... Hoàng Thượng cứu ta...ahhhh

-Hoàng thượng... ngươi có gọi cả ngọc hoàng, gọi thần linh cũng chẳng ai đến cứu ngươi đâu,hắn ta mạnh mẽ xé vạt áo, để lộ thân trên của nó.

- sao các ngươi dám độc đến nàng ~ Thế Huân bỗng từ trên nhảy xuống cầm thanh kiếm k chần trừ giết luôn tay đã xé áo Lộc Hàm. Khi đang cuống cuồng đi tìm nó, tự dưng hắn nghe thấy tiếng két vọng ra, hắn đoán ngay có chuyện chẳng lành và liền xông đến.

-hoàng...hoàng thượng, cứu ta ~ Lộc Hàm nức nở nói, nó sợ thật sự rất sợ. nhưng khi nhìn thấy hắn, chẳng hiểu sao nó k kìm được nước mắt mà khóc òa lên. chẳng mấy chốc hắn đã xử gọi chúng, k để một ai sống sót, lúc này hắn mới nhìn đến cơ thể đang run rẩy đứng k vững kia.

Đầu óc Lộc Hàm càng lúc càng mơ hồ, trước khi nó không khống chế được phải rời khỏi nơi này gấp

"Hoàng Thượng" Dùng hết khí lực để nói, nhưng lời nói vừa thốt ra, lại biến thành tiếng rên rỉ đầy kích tình. Trong lòng nó vô cùng lo lắng, nhưng tay chân lại mềm nhũn vô lực, hạ thân tê ngứa giống như có ma thú đang chiếm đoạt thần trí của nó. Nó cảm thấy an lòng khi thấy hắn ở đây, thân thể càng lúc càng khó chịu.tưởng chừng k thể đứng nổi thì ngay sau đó, nó đã bị một cánh tay cường tráng bế lên.

"Lộc Hàm?"

"Hoàng Thượng" câu nói vừa thoát ra khỏi miệng lại biến thành tiếng nỉ non như tiếng gọi của tình nhân, mang theo nồng đậm tình dục. Thân thể nhỏ nhắn mềm mại, co rút vào lồng ngực của hắn, dán sát vào thân thể cường tráng của hắn, nhẹ nhàng ma sát, miệng không kiềm chế được phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ.

"Ta thật là khó chịu, ưm..."

Thân thể hắn cứng đờ, lập tức khởi phản ứng, ôm ấp nam nhân mình đã yêu từ cái nhìn đầu tiên, mà giờ phút này Lộc Hàm lại mang vẻ mặt dụ hoặc như vậy, không phản ứng, hắn sẽ không phải nam nhân .

"Lộc Hàm, nàng sao rồi ?"Muốn đỡ Lộc Hàm đứng vững, nhưng gần như không thể thực hiện được, nó giống như một con xà yêu, dán sát vào thân thể của hắn, làm ra những đày đọa ngọt ngào trên thân xác của hắn. Quan sát gương mặt đỏ ửng lạ thường của nó. Cổ áo đã kéo mở, vai thơm nửa khép, bờ ngực ẩn hiện. Mắt hắn nhất thời tối sầm như mực, hơi thở bắt đầu dồn dập.

Nơi xa đã mơ hồ truyền tới tiếng người, nghe thanh âm dường như hướng về bên này .

"Nhanh... Ưm... Đi..." Bắt lấy 1 tia lý trí cuối cùng, hổn hển nói từng từ, từng chữ, nhưng đôi tay đã không chịu khống chế lôi kéo y phục của hắn, "Nhanh chóng... Ra thành..." Đột nhiên trên bụng cảm nhận được nam tính cứng nhắc của nam giới đang nhấn mạnh vào mình, không khỏi kinh hô lên tiếng "A..."

Duỗi tay kéo chiếc áo choàng mang trên người, quấn quanh người yêu bé nhỏ trong tay lại thật cẩn thận, ôm chặt vào lòng. Chân nhẹ nhàng điểm một cái, nhanh chóng vọt lên, nhấp nhô vào cái đã vọt ra khỏi con hẻm

Thế Huân một bên vận hết mười thành công lực nhanh chóng chạy như bay về hướng cửa thành, một bên ôm nam nhân không ngừng mấp máy giống như rắn trong tay, làm cho hắn hận không thể lập tức hóa thân thành sói.Xuân dược dường như đã hoàn toàn phát huy tác dụng, hạ thân tê ngứa, làm cho nó hận không thể lập tức tìm một nữ nhân thuận theo, cánh tay trắng noãn nà mềm mại giãy ra khỏi lớp trói buộc, quấn quanh cổ hắn, theo sát bên cạnh là chiếc môi mềm mại thơm nức, chiếc lưỡi thơm ngọt, vừa liếm vừa cắn lên chiếc cổ màu mật ong của hắn.

Mạnh mẽ thở hốc vì kinh ngạc, Thế Huân thiếu chút nữa đã mất thăng bằng ngã lộn nhào từ trên không trung xuống, vội vàng ổn định tinh thần. Cố gắng đè ép mình trấn tỉnh trước sự dụ hoặc, đày đọa ngọt ngào của người yêu bé nhỏ trên thân mình. Đem nội lực thúc giục đến mức tận cùng, bay vút vượt qua tường thành, thời gian không đến nửa chén trà nhỏ, đã vọt tới cánh rừng âm u ở ngoại thành, bắp thịt toàn thân bởi vì cố gắng đè nén cơn dục vọng đang sôi trào mà căng cứng hẳn lên, mồ hôi toàn thân rơi như mưa, bay vút lên một nhành đại thụ cao to đến mấy người ôm, Thế Huân gắt gao đem nó đặt lên nhánh cây đại thụ, ôm vào lòng, hắn không thể không dừng lại, chỉ vì nam nhân đang ôm trong tay , hai chân đã bò lên eo hắn, bắp đùi mềm mại đang nhẹ nhàng cọ sát vào nam căn thô to của hắn. Mà nam nhân này lại vô tình lay động ma sát, thiếu chút nữa hắn đã đạt đến mức tận cùng.

"Hoàng Thượng " Nam nhân bất mãn thì thầm , đồng thời đôi tay tự lôi kéo y phục của mình, còn không ngừng vặn vẹo thân thể, khiến cho nam căn cứng ngắc của nam nhân, cách một lớp quần áo vừa lúc đâm nhè nhẹ vào tiểu huyệt nóng ẩm của nó

"Ôi..." Thế Huân khẽ rên thành tiếng,hơi thở gấp gáp suy nghĩ muốn áp chế dục hỏa, nhưng gần như là không thể, nam căn của hắn thậm chí có thể cảm giác được hơi nóng đang hừng hực toát ra từ tiểu huyệt, và đang mời mọc hắn tiến vào.

Tập hợp lại chút nghị lực cuối cùng còn sót lại, đôi tay của hắn run run đẩy ra thân thể nam nhân đang bám dính vào hắn, không ngờ rằng, tình cảnh trước mắt làm cho tia lí trí cuối cùng của hắn cũng bay biến mất, thắt lưng chiếc áo đã hoàn toàn rộng mở, vạt áo trước mở rộng ra, lộ ra bộ ngực,cùng với 2 nhũ hoa nhỏ nhỏ ửng hồng, thân thể trắng ngần, mảnh mai yếu đuối, dưới chiếc bụng bằng phẳng bóng loáng là hàng lông đen rậm rạp mềm mại, để lộ tiểu Lộc Hàm k biết từ bao giờ đã cương cứng ngóc đầu mà rỉ ra mật ngọt

Oanh ──, nhiệt huyết toàn thân đều tập trung về chỗ nào đó dưới hạ thể, làm cho nam căn của hắn càng lúc càng căng cứng chả trách hắn có thể cảm nhận được hơi nóng ẩm từ miệng tiểu huyệt của nó, bởi vì dưới lớp áo của nam nhân này hoàn toàn chỉ còn chiếc quần nội y mỏng manh. Nói cách khác, hắn cùng nàng chỉ cách nhau có một lớp quần áo mỏng manh.

"Ta muốn... , Hoàng thượng a" Cánh tay tuyết trắng lại bò lên cổ hắn lần nữa, hôn loạn xạ lên cằm, lên cổ của hắn, bàn tay nhỏ nghịch ngợm càng kéo mở vạt áo hắn, xoa xoa bộ ngực của hắn.

."Hoàng Thượng, ta thật khó chịu ──, Ôi..."

Lộc Hàm phát hiện hạ thể hai người đối chọi ma sát nhau, vì muốn làm giảm bớt tê ngứa khó chịu đó, nó càng dùng lực kẹp chặt eo hắn, nam căn thô to lại cách lớp quần áo đang dần dần thăm dò vào cửa huyệt, có thể do tiểu huyệt chưa biết mùi đời bị vật cứng như thế đâm vào, truyền tới đau đớn như tê liệt."A... Đau..." Mảnh mai kêu đau, thu hồi tia lí trí của Thế Huân đang đắm chìm trong bể dục vọng. Vội vã đỡ lấy mông của nó, để hắn có thể nhẹ nhàng nhích ra một chút.

Cảm nhận sâu sắc vừa mất, cảm giác tê ngứa lại càng thêm mãnh liệt hơn so với trước, hai chân mở rộng ra không có cách nào khép lại, chỉ có thể bất lực dùng lực kẹp chặt vòng eo thô to của Thế Huân, Lộc Hàm cảm thấy khó chịu khóc nỉ non.

"Ngứa quá à, Hoàng Thượng, nơi đó thật khó chịu" Nâng gương mặt xinh đẹp của nó lên, đôi mắt to trong suốt lúc này đã mang đậm ủy khuất cùng tình dục.

Trong đôi mắt hổ phách thăm thẳm sâu không thấy đáy của Thế Huân, sau nhiều ngày bảo hộ, Lọc Hàm chính là sớm đã hòa tan vào máu thịt của hắn, không thể để cho nó chịu nửa phần ủy khuất, có nửa phần không vui. Hắn xem nó hơn cả sinh mạng hắn, bảo vệ nó như vật trân quý nhất, nhưng hôm nay lại để cho nó chịu khổ sở như thế này.

Bảo bối của hắn, người yêu bé nhỏ của hắn, làm sao có thể chịu đựng được khi nó có chút nào không vui, cho dù vượt qua hiện tại, nó sẽ oán hắn, hận hắn, đều được, trước mắt chỉ cần có thể làm cho nàng thư thái 1 phút, dù hắn liều cả cái mạng này đều không thành vấn đề, càng huống chi, đây lại là giấc mơ từ bao lâu nay của hắn. Chỉ có thể chôn sâu tận đáy tâm hồn, không hề có chút nào dám hé lộ.

Cúi người hôn nhẹ lên khóe mắt của Lộc Hàm, một đường kéo dài xuống chiếc mũi thon, vòng tay ôm chặt chiếc eo nhỏ nhắn, tay kia nhẹ nhàng xoa nhẹ người huynh đệ của Lộc Hàm

"A... Ưm..." Hôn lên cánh môi kiều diễm của Lộc Hàm, nuốt vào tiếng Lộc Hàm rên rỉ, lưỡi như di động thăm dò vào miệng thơm, kịch liệt đảo xoắn dây dưa. Ngón tay đang phủ lên mật huyệt, cảm nhận được sự ẩm ướt bên trong, nhẹ dùng một ngón tay chậm rãi thăm dò vào, bên tai nghe thấy tiếng Lộc Hàm tinh tế rên rỉ, chậm rãi ra vào để cho Lộc Hàm thích ứng hắn tồn tại, bởi vì tác dụng của thuốc, trong tiểu huyệt ái dịch tràn đầy, hắn lại thêm một ngón tay vào, tiếp tục chậm rãi ra vào, cảm giác tiểu huyệt gắt gao bao bọc, trong đầu không khỏi mơ tưởng, nếu là nam căn của mình tiến vào thì sẽ mất hồn đến mức nào, hạ thể kêu gào, căng đau.

Ngay lúc Lộc Hàm sắp thở không nổi,nên hắn đàng phải quyến luyến buông ra cánh môi thơm mềm, nhẹ nhàng hôn, mút lần xuống chiếc cổ mỹ lệ, hôn lên bộ ngực tuyết trắng mềm mại, nâng cao chiếc eo thon, nhẹ nhàng mút lấy đầu nhũ nho nhỏ trên ngực, vừa nhẹ nhàng bú mút, lại khe khẽ gặm cắn, Thẳng đến một bên tiểu quả hồng diễm căng lên đỏ ửng, mới đổi đến bên kia.

Lộc Hàm nửa nằm ở trên đại thụ, hai chân vòng quanh eo của Hàn Chiến, dưới thân là ngón tay Thế Huân vẫn đang chậm rãi ra vào, ngón tay thô ráp xa lạ lại mang đến cho nó khoái cảm diệu kì,không chịu nổi nó liền tự cầm lấy tiểu huynh đệ mà lên xuống, há hốc mồm thở dốc, khe khẽ rên rỉ, cảm nhận được khoái cảm bên trong mật huyệt đang cấp tốc tích luỹ, khi Thế Huân dùng 3 ngón tay xâm nhập, đầu óc nó không thể suy nghĩ gì nổi nữa tiểu huyệt gắt gao bao lấy ngón tay xâm nhập. Co rút không ngừng. Thế Huân cũng chẳng hề dừng lại, ngược lại càng đưa đẩy nhanh hơn. Ngón tay nhanh chóng ra vào tiểu huyệt, thanh âm mê hoặc lòng người không ngừng vang lên, càng như thúc giục Lộc Hàm đạt đến cao trào, hét chói tai và rồi nó bắn đầy lên bụng.

Thế Huân rút ngón tay ra, mượn sức vạt áo của Lộc Hàm, ôm chặt nàng, đứng yên không cử động. Một tay khẽ vuốt lưng nó, để cho nó bình tĩnh trở lại. Một bên dùng nghị lực hơn người tự mình cưỡng chế dục vọng sắp căng tràn của mình. Ngay sau đó, Lộc Hàm đột nhiên thét chói tai , xoay thân thể khóc lên thành tiếng: "Ngứa! Hoàng Thượng, ngứa quá."


Thấy tình hình này, Thế Huân không do dự nữa, tháo thắt lưng ra, ôm chắc thân thể Lộc Hàm đặt ở trên đại thụ, nam căn khổng lồ lúc này đã đặt tại cửa huyệt.

"Đừng khóc, lập tức sẽ không ngứa nữa, đừng khóc." Giọng nói vừa thốt ra khỏi miệng lại trở nên khan khan dị thường. Trong lòng cũng hận không thể đem người hạ độc băm vằm thành ngàn mảnh, loại độc dược này phải cần nam nhân kết hợp mới có thể giải độc, ác tâm trong đó không cần nói cũng đã hiểu.

Trải qua âu yếm vừa rồi, trong mật huyệt có đầy đủ sự trơn trượt, nhưng hắn vẫn dị thường cẩn thận, dù sao hắn thước tấc không nhỏ, nàng mới biết mùi đời, tuy có tác dụng của dược vật, sự đau đớn của lần đầu tiên, sợ là miễn không được. Đã miễn không được, thì hắn sẽ cố gắng giảm bớt đến mức thấp nhất. ( ta sẽ bắt đầu đổi xưng hô thành nàng-hắn nghe cho ngọt con nhà bà ngào nhá)

Động tác của hắn mềm nhẹ mà thong thả , cẩn thận đem nam căn đẩy nhè nhẹ vào trong mật huyệt, cố nén dục vọng muốn rong ruổi, để mặc ồ hôi chảy xiết.

"Ưm... Hô ── Thật nóng." Theo cự vật tiến vào, cảm giác căng to đau đớn, khiến cho tê thoáng thối lui. Lộc Hàm khẽ nhíu mi, hơi thở gấp gáp. Tiểu huynh đệ vừa bắn đã lại ngóc đầu dậy hưởng ứng

"Hoàng Thượng" Thon thon ngón tay ngọc xoa mặt của nam tử tràn đầy mồ hôi.

"Đau sao?" Thanh âm mang kềm chế thống khổ.

"Căng quá, " Thở dốc một hơi, "Không quá đau." Nhìn vào đôi mắt hổ phách cương nghị lúc này đã bị tơ máu che kín, trên trán đã nổi gân xanh, gương mặt tuấn tú lãnh đạm ngày thường lúc này biểu hiện trở nên có chút hung ác đáng sợ.

"Rất khó chịu sao?" Lộc Hàm có chút lo lắng hỏi?

Nam căn đã nhập vào non nửa, cảm nhận được lớp lá chắn, hắn hơi ngừng lại. "Ta ngọt như đường phèn." Thanh âm khan khan chưa dứt, thân thể đã nhấn mạnh về phía trước ép Lộc Hàm đè lên thân cây. ( lớp chắn ở đây ta cho vào ý chỉ đây là lần đầu của Lộc Hàm, như màng trinh ở nữ nhi vậy)

"A ── Đau quá!" Đưa tay đẩy mạnh vào thân trước nam nhân, nhưng không thể lay chuyển được một mảy may, cảm giác vô lực cộng thêm hạ thể đau đớn, làm nước mắt Lộc Hàm rơi như mưa, chỉ có thể vô lực khóc gọi: "Hoàng thượng, đau quá, ngươi buông ta ra, đau quá à "

"Ngoan, lát nữa sẽ không đau " Cưỡng chế xúc động muốn đâm thật manh, ôn nhu hôn lên nước mắt của nàng."Đừng khóc!"

Làm nàng bị thương là chuyện hắn không bao giờ muốn làm nhất. Nhất là khi nước mắt Lộc Hàm rơi làm hắn không thể nào chịu nổi, đôi mắt ướt lệ mang theo kinh sợ, gắt gao ôm chặt lấy cổ hắn

"Lại ngứa , a... , Hoàng thương, hoàng thượng?" Thân thể nhỏ bé và yếu ớt lại điên cuồng run rẩy mấp máy.

Sợ nàng tự làm mình bị thương, vội vã ôm nàng tựa vào mình, khẽ nhích về phía sau, để tấm lưng trơn bóng của nàng tránh khỏi thân cây.

Chậm rãi rời khỏi, cảm nhận tiếng khóc của Lộc Hàm dần dần nhỏ xuống, chậm rãi đẩy về phía trước, cho dù phân thân của hắn đang kêu gào đòi phóng thích, hắn vẫn áp chế dục vọng, khàn giọng nhẹ hỏi "Còn ngứa không?"

"Đỡ một chút , nhưng vẫn là còn đau." Lộc Hàm thở gấp đáp nhẹ

"Nhưng căng quá, " Tinh tế cảm thụ cảm giác chỗ kết hợp của hai người, theo Thế Huân chậm rãi đẩy nhẹ ra vào, tinh tế ngâm khẽ một tiếng "Ưm ── "

Đang cố kiềm nén, cảm giác hơi thở không ổn của người yêu bé nhỏ trên thân, nâng mông đẹp của nàng lên, dán sát vào thân thể mình, ma sát chỗ hai người kết hợp, mặc cho nam căn ma sát xoay vòng bên trong hoa tâm, rước lấy tiếng ngâm khẽ êm tai của nàng."A ── "

"Thoải mái không?" Dục vọng đã đến mức muốn nổ tung, bắp thịt toàn thân bởi vì cố nén mà cứng lại như đá, nhưng hắn vẫn lấy cảm nhận của nàng là trên hết.

Lộc Hàm e thẹn gục đầu vào vai hắn, đồ ngốc này, bảo nàng sao có thể nói được thành lời chứ. Chỉ có thể gắt gao ôm cổ hắn dán sát vào thân thể cường tráng của hắn, làm ra mời mọc không tiếng động. Thế Huân vội vã tăng tốc độ ra vào, cũng tinh tế cảm nhận được phản ứng của thân thể người yêu bé nhỏ trong tay, nghe nàng êm tai rên rỉ, mới tăng tốc độ ra vào, đột nhiên,Lộc Hàm kêu rên một tiếng, huyệt trong thít chặt một trận, đạt tới cao trào, "Hoàng thượng, ngừng... Hạ... Ôi... A...",

" gọi ta Thế Huân" Thế Huân vẫn chưa dừng lại, ngược lại còn tăng thêm tốc độ ra vào, trong cơn cao trào trong thân thể dị thường mẫn cảm, toàn thân ửng đỏ, Lộc Hàm chịu không nổi cơn sướng khoái điên cuồng như thế, ưỡn cong lưng, theo Thế Huân mãnh liệt đưa đẩy mà thở gấp gáp thét chói tai, "A... A... A... Thế Huân...Thế Huân a" Liên tục cao trào khiến mật huyệt xoắn chặt lấy nam căn, Thế Huân rốt cuộc chịu không nổi cảm thụ mất hồn như thế, ý thức lúc này hoàn toàn bị dục vọng khống chế,buông ra thân thủ dùng toàn lực rút ra đâm vào, thân thể chạm vào nhau đong đưa không ngừng


Tiếng "Phách, phách, phách..." vang lên, Lộc Hàm chịu không nổi cơn sướng khoái cực hạn nữa , cúi đầu cắn lên bả vai đầy cơ bắp của hắn, thân thể trong cao trào vui sướng run rẩy, cuối cùng thật sự chịu không nổi trước mắt tối om, lại hôn mê. Thế Huân ngột ngạt, rống điên cuồng, không ngừng tăng tốc cuối cùng đem mông đẹp của Lộc Hàm ép chặt về hướng mình, nam căn thẳng tiến vào chỗ sâu nhất của tiểu huyệt, điên cuồng đưa đẩy, phun trào, ép chặt mông đẹp, thân thể run rẩy lâu mới dừng lại. Cùng lúc đó Lộc Hàm cũng hét chói tai và cùng bắn ra ngay lúc đó

Dục vọng tích lũy nhiều năm ở một khắc này đều trút xuống trong cơ thể nàng. Cảm nhận cơn sướng khoái mất hồn làm cho hắn không thể buông nàng ra sau khi đã kết thúc.

Si mê ve vuốt gương mặt say ngủ của Lộc Hàm, sau chuyện này, nàng có oán hắn đoạt đi thân thể của nàng? Có hận hắn hay không? Tuy là bất đắc dĩ, nhưng hắn vẫn vấy bẩn trinh tiết của nàng. Cho dù nàng oán hắn cũng được, hận hắn cũng thế, cuộc đời này, hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng đến hơi thở cuối cùng. Cho dù chỉ có thể đứng nhìn nàng từ phía xa, hắn cũng cảm thấy đã mãn nguyện. Mà bây giờ sẽ là hồi ức đẹp nhất, động lòng người nhất của cuộc đời này, trong giờ phút này, nàng thuộc về hắn.

Một tay ôm Lộc Hàm, không đành lòng rút phân thân từ trong mật huyệt nóng ẩm của nàng ra ngoài, sau cao trào phân thân vẫn chưa mềm xuống, một chất lỏng màu trắng từ bên trong mật huyệt tràn ra, theo bắp đùi trắng mịn của Lộc Hàm chảy xuống dưới. Đôi mắt hổ phách sâu thẳm của Thế Huân hiện lên một tia kinh ngạc, sao lại nhiều như thế? ? Nhìn dịch lỏng trắng mờ dính trên đùi nàng, chỗ bắp đùi lại có chút sưng đỏ. Hắn công lực thâm hậu, dù bên trong rừng rậm không đủ ánh sang vẫn nhìn rõ lạ thường. Bàn tay to cẩn thận chỉnh sửa quần áo hai người, nhẹ nhàng bế nàng lên, đề khí bay vút vào hướng rừng rậm Hắn nhớ bên trong khu rừng này có căn nhà nhỏ của thợ săn dùng để qua đêm, hắn vốn cường tráng khác người thường, thêm nhiều năm luyện võ, phân thân cũng thô to khác thường. Lộc Hàm mới biết mùi đời, tuy có dược lực phụ trợ nhưng một khắc cuối cùng, hắn không thể khống chế lực đạo, nhất định đã làm nàng bị thương Nhất định phải lập tức giúp nàng tìm nơi sạch sẽ xử lý thương thế.

Chờ Lộc Hàm tỉnh lại lần nữa đã là một ngày sau , mở to đôi mắt sương mù, đầu tiên ấn vào rèm mắt là ánh lửa ấm áp. Nháy mắt mấy cái, thị lực trở nên rõ ràng, đây hiển nhiên là một căn phòng nhỏ cũ nát, dưới thân nàng là giường gỗ thô sáp, trước giường ấm áp, rèm cửa là một mảnh vải thô xanh đen, không thể nhìn thấy tình hình bên ngoài, đây có lẽ là nội thất của căn nhà nhỏ này. Cúi đầu tự đưa mắt nhìn mình, mặc trên người nàng là chiếc áo choàng đen của nam giới. Là Hoàng Thượng , hắn nhất định ở gần đây. Nhiều ngày như thế, hắn chưa hề cách nàng bao xa, chỉ cần nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng, hắn sẽ lập tức xuất hiện tại trước mặt nàng. Cũng may mắn hắn vẫn luôn ở bên cạnh nàng, nàng mới có thể thoát ám toán lần này. Nhớ lại đêm đó, toàn thân Lộc Hàm không khỏi nóng đỏ, mây đỏ đầy mặt. Nàng tuy bị trúng xuân dược, nhưng thần trí cũng hoàn toàn tỉnh táo. Nhớ lại hắn săn sóc, hắn cuồng dã, hắn kích tình, không khỏi làm cho tim nàng đập rộn lên, huyết mạch sôi trào. Không hề biết thân thể dưới bộ hắc y lại cường tráng cao ngất như thế, cũng không thể ngờ rằng một người ngày thường khô khan như vậy, lại sẽ có biểu hiện như thế, còn có nam căn nóng ấm phình lên trong tiểu huyệt của nàng ── Trời, nàng lại nghĩ gì thế này.

Thẹn thùng muốn ngồi dậy, chỉ vừa mới thoáng động, lại làm động đến bắp thịt nơi eo, hạ thể đau đớn đến eo đau nhức làm cho nàng ngâm khẽ lên tiếng, trời ạ, đây chính là cái giá của việc tham vui vẻ đây mà. Đặc biệt là nam nhân quá mức cường tráng như thế, thật không chỉ dùng chữ thảm để hình dung được.

Sau khi nàng hôn mê, nam nhân kia rốt cuộc là bao lâu sau mới buông tha nàng , sao lại đau như thế. Nhíu lại mày liễu, cắn môi chịu đựng đau đớn khó nhịn, nàng bây giờ ngay cả muốn nhúc nhích cũng làm không được."Ôi..." Thật đau quá.

Rèm cửa bằng vải bị nhấc lên, trong tay Thế Huân bưng một bát sứ thô đi tới, thấy nàng tỉnh lại, lập tức đem chén đặt ở đầu giường, "Nàng... Sao rồi?" Trong đôi mắt màu đồng thâm trầm tràn đầy lo lắng. Duỗi tay nhẹ nâng nàng dậy, lại đưa tới nàng co rúm lại cùng rên rỉ.

Hắn đứng ngốc ở chỗ ấy, lại nhìn gương mặt kiều diễm của nàng, không biết nên phản ứng ra sao.

Lúc ngồi dậy kéo theo bắp thịt khiến cho trên thân đau nhức lợi hại, hốc mắt Lộc Hàm lập tức hồng , lệ quang trong suốt chớp động, mặt cũng hồng diễm dị thường, ủy khuất trợn mắt nhìn hắn, .

Nàng, là ma chướng cả đời của hắn. Thở dài thật sâu, duỗi tay ôm nàng tựa vào lòng, một tay nhẹ khẽ vuốt eo nhỏ của nàng, vận một chút nội lực giúp nàng nhẹ nhàng xoa bóp

"Rất đau sao?"

Nàng vốn dĩ không phải loại người hay làm nũng, nhưng lúc này nghe thấy hắn thương tiếc hỏi han, lại nhất thời không ngừng được muốn rơi lệ, muốn cùng hắn khóc lóc om sòm. Gian nan nâng cánh tay đau nhức lên đánh hắn, không đánh đau hắn, tự mình lại càng đau, nước mắt như những hạt châu bị cắt đứt tuôn rơi không ngừng.

"Ngươi hư hỏng, ngươi hư hỏng, hu hu ──" Tựa vào trong tay hắn, cảm thấy ấm áp vô cùng, bởi vì đau đớn, làm cho nàng giờ phút này chỉ muốn dựa vào hắn ôm trong tay tuỳ hứng, làm nũng."Người ta đau quá, hu hu ──, ngươi hư hỏng."

"Trách ta, trách ta, " Không biết làm gì, chỉ có thể ôm chặt mảnh mai thân thể của Lộc Hàm, tiếp tục vò nhẹ vòng eo nhỏ của nàng không dừng lại."Đừng khóc, đừng khóc" Hắn bản tính vốn ít lời, miệng lại ngốc, lúc này càng ngốc hơn, chỉ có thể lặp lại những lời như vậy, lòng chỉ mong nàng có thể ngừng những giọt nước mắt làm cho người đau lòng.

Phần eo được hắn một vân vê, chua xót đau đớn đã giảm rất nhiều, làm cho Hàn Tuyết chậm rãi ngừng rơi nước mắt, nhưng thân thể bởi vì nỉ non vẫn không ngừng run rẩy .

Nhìn thấy người yêu bé nhỏ đang ôm trong tay, nước mắt rốt cuộc đã ngừng, Thế Huân không khỏi nhẹ nhàng thở ra, tay vân vê eo cũng theo đó ngừng lại.

"Còn đau." Nhỏ giọng hừ nhẹ . Cảm nhận được bàn tay to lớn lập tức xoa tiếp.

Đồ ngốc này, ngay cả an ủi người ta cũng không biết, tới tới lui lui chỉ có hai chữ này, nội tâm tuy oán , nhưng cũng ngọt ngào , hai người cùng ăn cùng ở nhiều ngày như thế, tình ý của hắn, lòng dạ nàng biết rõ, cũng hiểu rõ đầu gỗ của hắn đang cố chấp cái gì, bằng không, hắn cố chấp như thế, nàng mới không thèm quan tâm đến hắn. Thừa dịp việc lần này, nhất định phải trêu hắn chết mới được, vừa nghĩ đến, liền cảm thấy đã có kế sách.

"Ngươi ── Thích ta sao?" Vùi mặt vào ngực hắn, nhẹ giọng thốt ra một câu như thế, nàng biết với công lực của hắn, nhất định có thể nghe thấy rất rõ ràng.

Thân thể Thế Huân cứng đờ, nhìn chòng chọc người đang ôm trong tay, nửa ngày mới nhảy ra một cái chữ "Không!"

"Ngươi không thích ta? ? ! !" Thanh âm đã mang theo nồng đậm tiếng khóc.

Thế Huân bị dọa lập tức ôm sát nàng, một bên nhẹ vỗ nàng, "Không phải thích, là yêu, ta yêu nàng ." Lời nói vừa ra khỏi miệng, cảm thấy cũng buông lỏng, thì ra cũng không khó nói ra khỏi miệng như vậy.

"Thật sao?" Lộc Hàm khẩn trương, đôi tay bắt vạt áo trước của hắn, trong lòng thật ngọt.

Thế Huân nhìn mái đầu đang chôn sâu ở trong ngực hắn, nhất thời không nói nên lời. Nàng xuất thân từ thế giới khác, cơ trí thông tuệ, tài hoa, dung mạo càng không ai có thể so.

Cảm nhận được người nào đó lại cố chấp, lắc lắc đầu, hơi thở Lộc Hàm nghẹn ngào, trước mặt liền mơ hồ một mảnh, "Ngươi ghét bỏ ta?,ngươi muốn hủy hôn ước?"

"Không! Sao có thể chứ." Một tay nâng lên dung nhan kiều diễm đang ôm trong tay, nước mắt nhòe nhoẹt rơi vào mắt hắn, làm tâm hắn nhói đau không ngừng. Thương tiếc hôn lên những giọt trân châu tuôn không ngừng, hắn không kiềm được, hôn lên đôi môi mọng run rẩy. Ôn nhu liếm hôn môi mọng non mềm, lưỡi thăm dò vào bên trong, ngọt ngào như mật, quấn lấy cái lưỡi thơm tho, tinh tế liếm láp dây dưa. Thẳng đến lúc người yêu bé nhỏ ôm trong tay nhanh chóng thở không nổi, mới rời khỏi lại không nỡ rời xa, môi lưỡi liếm dọc môi mềm đang thở dốc.

"nếu là ta nàng sẽ rất mệt mỏi, nơi triều đình lắm sự ghen ghét và hãm hại"


"Ta không sợ, " Gương mặt Lộc Hàm ửng đỏ nói nhỏ.Kiều mĩ giương mắt nghiêng ngắm hắn, Nàng luôn luôn tranh cường háo thắng, thông minh hơn người.

"Chỉ cần nàng thích, cứ việc làm, " Lần nữa khẽ hôn lên đôi môi mọng, "Nàng ở đâu, nhất định nơi đó sẽ có ta như bóng theo hình."

Nói xong liền ngọt ngào mật mật che miệng nàng lại, hôn nhiệt liệt triền miên tỉ mỉ. Thế Huân một tay vịn đùa eo nhỏ non mềm của Lộc Hàm, một tay theo vạt áo ngủ màu trắng thăm dò vào, ôm lấy một bên ngực xoa nắn thưởng thức .

"Ưm..." Ngực cùng miệng đều bị kích thích làm cho Lộc Hàm rên rỉ thành tiếng, thân thể nóng bỏng như sắp cháy. Tiếng rên rỉ của Lộc Hàm là thuốc kích tình hắn vậy . Bên hông nhẹ đỡ vân vê, tay lớn nhất thời thay đổi trận địa, đẩy áo choàng ra hai bên, phủ lên chỗ non mềm nhất giữa hai chân

Tất cả cảm giác tốt đẹp biến mất lúc hắn đứa ngón tay thô ráp chạm vào thịt non tiểu huyệt, làm cho Lộc Hàm đau co rúm lại hừ lên thành tiếng "Đau!"

"Đáng chết!" Buông ra mỹ vị môi thơm, đem thân thể mềm mại ôm vào lòng, quả đấm Thế Huân nắm chặt cố khắc chế dục hỏa đang sôi trào.

Lộc Hàm thẹn ngay cả hai tai đều đỏ bừng lên, trong lòng lại vì chính mình có thể ảnh hưởng hắn mà vui mừng không thôi.
-------
Mọi người cmt góp ý  và bình chọn cho ad nhé, để tui có động lực viết tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro