chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dứt lời vội chồm đến hôn lên môi Luhan.

Miệng nhẹ nhàng tách hai cánh môi ra đẩy lưới thật chậm rãi mà thưởng thức tư vị trong miệng.

Mĩ nhân bật ra một tiếng rên rỉ nhỏ làm đầu hắn thoáng qua ý nghĩ khá là xấu xa.

Động tác từ nãy giờ cứ hôn và hôn, chẳng có thêm tiến triển nào nữa hết làm Luhan Có chút bực mình,.cậu khều khều lưng hắn như ra ý.

Hắn ngừng lại nụ hôn, thôi không động nữa làm cậu ngước lên nhìn hắn đầy nghi hoặc.

" sao lúc nào cũng là anh chủ động hết vậy? " - sehun tỏ ý thất vọng.

Cậu nhìn hắn rồi bật cười, căn bản dùng trò này mà dụ được Luhan này sao? Chiêu này xưa rồi anh.

Nhưng rồi mĩ nhân cũng giả vờ nghe lời, đẩy hắn xuống, nở nụ cười nhếch mép đầy quyến rũ. Bàn tay vuốt ve rồi từ từ ghé sát đầu Sehun.

" Sehun à... Sehun à ... "

Hắn bị mĩ nhân làm cho mê muội. Vui vẻ đáp:

" Hm...?"

- em muốn nói...

- em nói đi.

Cậu tìm đến tai hắn và... cắn mạnh.

- Anh!! đau quá. Anh làm gì sai sao? .

- còn nói không! anh định giở thủ đoạn để lừa em hả? anh thật muốn chết mà - Luhan giơ gối lên đánh tới tấp vào người Sehun

- đánh chết anh, đánh chết anh, đồ dâm tặc, dâm dê, đê tiện.

- A. a.a.a.a đừng đánh nữa......... a...đau.. đánh chết anh lấy ai thương em? ..Hắn lấy tay chống đỡ và kéo mĩ nhân vào lòng.

Nằm trong ngực hắn đúng là Có cảm giác an toàn và được chở che.nhớ lúc hắn kêu đau, cậu thoải mái hỏi nhỏ

- nãy em đánh anh đau lắm không, xin lỗi

Hắn ôn nhu vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt mĩ nhân:

- ngốc! Em thừa biết gối ôm đánh làm gì đau

Mặt Luhan từ vui chuyển sang giận dỗi đòi thoát ra khỏi hắn nhưng bị hắn ôm chặt. Cậu quẫy đạp một hồi thì cũng mệt nên thôi không giãy nữa.

Cứ Phụng phịu, chu môi chu mỏ đáng yêu hệt Như con cún, đánh vào ngực hắn vài cái

- giận.

- thôi đừng giận mà! Anh biết lỗi rồi. đi mà... đi mà.

- không

- anh mua kẹo cho

- .......

- nhớ đấy! Lần sau không được lừa người ta nữa, biết chưa? - cậu lấy tay dúi đầu Sehun một cái

- Rồi Rồi! Không được giận kẻo ảnh hưởng đến con.

*

- Ring ring ring - tiếng chuông điện thoại của Luhan vang lên, cậu giật mình cầm lấy điện thoại, kẻ điên nào mà đêm vậy còn gọi chứ ?

Mắt nhắm mắt mở nhìn vào màn hình máy.

- là thủ lĩnh.

Nghe thì chắc có chuyện, không nghe cũng không được. Vất vả đấu tranh tư tưởng lắm thì cậu mới dám nhẹ nhàng ra khỏi giường nghe điện thoại.

- A lô?

- Luhan à? - chất giọng đặc vì thuốc lá đầu dây kia vang lên.

- vâng.. thủ lĩnh

- tôi chỉ muốn hỏi chuyện như thế nào rồi,đã Có tiến triển gì chưa?

Giọng nghe qua thì thấy rất đểu giả, lại có kế hoạch gì tiếp theo muốn nói với mình?

- thủ lĩnh này... tôi Có chuyện muốn nói.

- haha.. đừng nói với tôi là cậu đã phải lòng thằng nhãi ấy.. muốn rút sao?

Tiếng nói của ông ta nghe giận dữ làm cậu Có chút hãi trong lòng.

Nhưng cái kim trong bọc lâu ngày thì cũng lòi ra, chẳng có chuyện gì giấu được mãi, mọi việc cũng không thể trôi qua trong bình lặng huống hồ chi còn đứa bé.

- tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ của thủ lĩnh giao được. Xin lỗi. - Luhan thở phào vì sự can đảm của mình.

- khốn nạn thật, cậu thật vô tích sự. Cậu sẽ phải trả giá cho những gì cậu gây ra.

Tiếng điện thoại " tút.. tút. ' ngân dài. Sương đêm làm Luhan rợn người, bất giác cậu ôm cái bụng và quay vào nhìn Sehun đang ngủ yên bình.

Chap gắn quá phải k.. hj.
Hứa chap sau sẽ dài... dài .... ơi là dài.. ❤❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro